Chương 3
Vũ Liên cung.
Thuần Vũ Phi đang ngồi tại long sàng.
Hoàng thượng vẫn chưa đến.
Cái bao tử hắn từ lúc xuất môn(1) chưa cho gì vào nên liền kêu réo
âm ỉ. Thận trọng tháo bỏ chiếc mão phụng đặt ở góc giường. Thuần Vũ Phi tiến
đến bàn thức ăn ở giữa phòng nhanh chóng dùng tay bốc thẳng vào cái đĩa màu đỏ
tươi bắt mắt. Cho vào miệng thấy tan ngay, quả thực rất ngon nếu không phải nói
là tuyệt đỉnh ngon. Cái tên háu ăn này phút chốc tâm trạng trở nên vui vẻ. Hắn
thiết nghĩ vào cung ngày nào cũng được ăn sơn hào hải vị coi như cũng không tệ.
Suy nghĩ ngu ngơ như vậy nhưng thực ra hắn là bậc đại trí tuệ. Không để
cho bất cứ ai ức hiếp đó chính là Thuần Vũ Phi.
Sau hai canh giờ chờ đợi, độc tử(2) của đại tư gián đã an vị trên cái sàn
đánh một giấc đến sáng. Hắn mặt kệ kẻ nào có tên là hoàng thượng. Buồn ngủ thì
phải ngủ.
Sáng hôm sau Triết công công bên điện Huệ quí phi cho hay là đêm qua hoàng
thượng ngự ở đó.
Ngự thư phòng.
Hoàng đế suy đi nghĩ lại nếu việc này lọt vào tai Thái Hậu coi bộ không
ổn. Hắn hành sự thực quá hấp tấp. Muốn mượn việc sang Huệ phi để tránh tân quí
phi. Suy suy nghĩ nghĩ Thái Hậu mà hỏi thì phải nói sao đây….
Trong khi hoàng đế ở ngự thư phòng bàn luận kế sách đối phó thái hậu. Tiểu
tử Đại tư gián cười muốn sặc nước ở Vũ Liên cung.
“Nhũ mẫu(3) người xem hắn là rất ghét nam nhân mà. Tin đồn quả thực không
sai. Ta quá lo xa đó thôi. ha ha ha…”. Ai cũng biết người nói ra câu này không
là kẻ háu ăn đêm qua.
“Sao nương nương lại nói vậy. Phàm là phi tử ai cũng ước ao một lần được
thánh thượng sủng hạnh(4). Người quả là không thích?”
“Ta đây rất ư là không thích. Nếu bệ hạ có hảo ta đây cũng phải đáp lễ
người. Nhũ mẫu cùng ta vấn an Thái hậu buổi sáng.” Nở nụ cười tươi rói như ánh
mặt trời Thuần Vũ Phi tiêu sái bước ra khỏi điện theo sau với hơn mười cung nữ.
Thuần Vũ Phi thân tuy không mang phục sức(5) nhưng toát ra vẻ quí phái tuấn
mỹ vô ngần. Kẻ bề dưới thấy thế cũng rất đỗi tự hào.
Trên đường đi đến Thiện Hòa cung phải qua một đình viện(6) nhỏ. Có năm nữ
nhân ngồi đó áo xanh áo đỏ trên người “vác” theo trâm ngọc khỏi đoán cũng biết
là phi tần của hoàng đế. Thuần Vũ Phi vốn là không muốn liên hệ gì đến hoàng
đế, người của hắn cũng vậy nhưng bất đắc dĩ phải đi qua đó mới đến được thiện
hòa cung.
Lấy thái độ bình tỉnh. Thuần Vũ Phi đi đến.
Tuy mặc lam y nhưng phía trước có thêu hình phượng(7). Các phi tần nhìn
qua cũng biết là tân quí phi vội vàng quì thi lễ. Tên này từ lúc nhỏ rất ghét
ai trước mặt mình quì liền ra hiệu cho các nữ nhân đó bình thân.
“Mọi người đừng quá lễ tiết. Đứng lên cả đi.”
“Hôm nay chúng thần thiếp dự định đến ra mắt nương nương ai dè người đã
đến.” Nữ nhân mặc hồng y cái môi thì đỏ chót trên mặt ả Vũ phi đoán chừng phấn
dày gần cả tấc
(hơi bị phóng đại).
“Đúng vậy nương nương. Thiếp nghe nhân gian đồn đại hôm nay được nhìn tận
mắt quả là danh bất hư truyền.” Nữ nhân mặt hắc y vừa nói vừa cười hướng Vũ Phi
khẽ cúi cúi cái đầu.
“Hoàng thượng đêm qua chắc là mê mẫn lắm phải không nương nương. Ha ha ha
” Hồng y nữ nhân bồi thêm.
Việc hoàng thượng mỗi đêm ngự ở đâu các phi thần không được quyền bàn
luận. Đêm qua hoàng thượng không ngự ở Vũ Liên cung các nàng ấy vốn không được
biết.
“Ta đang trên đường đến vấn an Thái Hậu, tâm ý các nàng ta đây xin nhận.
Nếu không còn gì ta đi trước.” Thuần Vũ Phi mặt hơi nóng lên liền nhanh chóng
ly khai . Các phi tần khác cũng thấy mặt y lộ ra hắc tuyến có phần e ngại liền
lui về một bên.
Thiện Hòa Cung.
“Thái Hậu có Thuần quí phi đến vấn an buổi sáng ạ”
“Mau cho người vào đi”
“Mời quí phi nương nương”
“Đa tạ”
Sau khi hành lễ với thái hậu. Thuần Vũ Phi được ban ngồi tại trường kỷ
cùng thái hậu.
“Sao ngươi vào cung thấy thế nào?”
“Rất tốt thưa Thái Hậu”. Thuần Vũ Phi e ngại cúi đầu. Mỗi lần nói dối hắn
đều đỏ mặt việc này chắc chỉ có mẫu thân biết.
“Gọi bổn cung là cô cô.” Thái hậu nhìn đứa cháu trai xinh đẹp một cách
trìu mến dùng tay xoa lên cái má hồng hào mịn màng một cái.
“Cô cô”. Vũ Phi cẩn trọng gọi. Từ lúc sinh ra hai tiếng cô cô quả là xa lạ
đối với hắn.
“Ngươi ngày càng xinh đẹp y như là liên hoa tiên tử hạ phàm. Ha…ha..”.
Thái hậu hôm nay tâm trạng rất vui.
“Đêm qua thế nào.” Thái hậu sợ vũ phi mắc cỡ liền ghé vào tai hắn nói nhỏ.
“Con không hiểu thái hậu hỏi gì.” Mặc lúc này đỏ như trái gấc quả là vô
cùng đáng yêu. Có điều hoàng thượng không nhìn thấy phải nói là không muốn nhìn
thấy. Cái mặt đỏ ửng kia làm cho thái hậu lầm tưởng đêm qua y và hoàng đế đã
…nhưng thực ra là có lý do khác.
“Ha.. ha.. Tốt tốt. Ngươi xinh đẹp thế này hài nhi bướng bỉnh còn không
động lòng. Thuần gia ta có cơ hội tốt rồi đây.”
Cuộc nói chuyện giữa mẹ chồng con dâu đã trôi qua êm đẹp như thế. Mà thái
hậu tội nghiệp chưa biết kẻ bên cạnh mình vẫn là trinh nam ra.
Trong khi đó hoàng thượng trong ngự thư phòng còn đang đau đầu. Đã dùng
hơn ba chén trà sâm mà vẫn chưa nghĩ ra kế sách vẹn toàn.
Chú thích
(1):ra khỏi cửa.
(2):con một
(3):là nhũ mẫu của vũ phi ở thuần gia. Khi xuất giá vũ phi được phép dẫn
theo nhũ mẫu vào cung làm tổng quản.
(4):đọc đam mỹ cổ tranh thì khỏi giải thích nghen.
(5):đồ trang sức
(6):nhà nghĩ mát
Chương 4
Nửa tháng trôi qua trong yên bình. Các mái ngói của Vũ Liên cung được thay
mới. Mùi sen thơm tinh khiết từ trong cái ao ở ngự hoa viên tràn đi khắp mọi
nơi.
Bất quá có một bạch y nhân đang ngồi đó. Thuần khiết như liên hoa, cương
nghị như mai hoa lại có nét cao quý của mẫu đơn(1).
Buổi chiều hôm nay thật lạ. Bầu trời nhuộm màu hồng huyết. Gió bổng dưng
mang hơi khô nóng của biển. Cành trúc bên đình viện lay động dữ dội một lát rồi
im bặt dưới lòng hồ. Phân nửa đoạn bờ kè gần một dặm mới xây đã bị lún xuống.
Hoàng Vũ Phi có chút chấn động rồi nhanh chóng ly khai trở về hành cung.
“Nô tài tại Dã Lâm viện vừa đến thông báo. Quí phi sẽ cùng thái hậu, hoàng
thượng và các nương nương khác tham dự buổi săn bắn ngày mai. Hồi người chuẩn
bị.” Tổng quản Vũ Liên cung vừa thông báo xong liền đem một bộ kỵ phục(2) đưa
đến trước mặt Vũ Phi.
“Không biết bộ này hợp ý người không ạ”. Nghi ma ma khính cẩn cúi đầu hỏi.
“Nhũ mẫu suy nghĩ thật chu toàn. Mau thông tri cho Dã Lâm viện ta bị
sốt nhẹ ngày mai không thể xuất cung. Hồi thái hậu cùng hoàng thượng thứ tội.”
Nói xong trên mặt nở nụ cười tà mị khiến chúng nhân tâm mê thần túy.
Nghi tổng quản nghe vậy thấy có điều không phải liền nhìn sang Vương phó
tổng quản.
“Nhũ mẫu còn không mau đi làm a?” Vũ phi lấy tay sờ sờ vào bộ kỵ phục lời
nói có chút thúc giục.
“Vâng nương nương.” ma ma bên dưới chỉ còn biết thi hành. Thuần Vũ Phi từ
nhỏ vốn là đứa trẻ tinh anh, hành sự quyết đoán vì vậy trên dưới Thuần phủ ai
ai cũng nhất mực nghe theo.
Thuần Vũ Phi là một trong những kì tài bắn cung cự phách của kinh thành.
Nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng bắn chết một con thú nào.
Đoàn săn bắn khởi hành lúc trời mờ sáng. Hôm nay trời quang đãng và có
nắng nhẹ. Cẩm y vệ có đến ba trăm người còn có hơn hai trăm kỵ binh. Đi ở giữa
là kim trướng khổng lồ của hoàng thất. Sáng nay khi nghe Thuần quí phi không
tham dự thái hậu vẻ mặt không được vui còn hoàng thượng tâm trạng lại khác hẳn.
Huệ quí phi ở trong lòng hoàng thượng đẩy đưa khiến hậu cung khác thập phần
ganh tị. Nữ nhân này lúc trước vốn không được Mặc Long Thanh chuyên sủng nhưng
do tuấn tú kỵ binh đóng giả phía sau trướng ả mới được vinh quang như ngày nay.
Hơn hai canh giờ cuối cùng đã đến bìa rừng. Các quan viên đã chờ sẵn ở đó.
Những tấm rèm bằng lụa đỏ được bố trí khắp nơi. Thái hậu, Mặc Long Thanh rồi
đến các phi tần khác lần lượt bước xuống trướng. Thuần Vũ Phi hơi thúc ngựa lui
về phía sau.
Các vương tôn, hầu tử cũng được đến tham dự nhưng ở xa khu chính hơn hai
dặm.
Mặc Long Thanh nhanh chóng bắt lấy bạch mã cùng kim y từ trên tay Mạch
công công.
Hoàng đế trẻ mặc trường bào được thiết kế tiện nghi dành cho săn bắn. Vai
mang cung tiễn trong người thoát ra khí độ ngạo nhân, uy dũng mà cao quý, nho
nhã mà lại khí khái. phàm là kẻ bề dưới ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt vọng
ngưỡng.
“Tất cả khởi hành”. Mặc Long Thanh thúc ngựa phóng trên con đừng mòn vào
sâu trong rừng. Các kỵ binh cũng đồng loạt xuất phát. Nhưng chỉ một số đi theo
hoàng đế số còn lại bảo vệ ở phía ngoài. Thuần Vũ Phi đứng ở một góc liền bị
cấm vệ binh gọi theo sau hoàng đế. Hắn liền uể oải thúc ngựa đuổi theo phái
sau.
Càng vào sâu khu rừng càng tối. Mặc Long Thanh phóng ngựa thành thạo. Bàn
tay săn chắc mạnh mẽ với khí lực như vũ bão chốt lát đã bắn hạ ba con
nai.
“Đằng kia là con gì?” Mặc Long Thanh hướng kẻ phía sau hỏi.
“Hồi hoàng thượng là lợn rừng”.Kim đô úy tầm mắt phóng xa cùng với kinh
nghiệm săn bắn lâu năm nhanh chóng trả lời.
“Được, hôm nay coi như ngươi may mắn được chết dưới kim tiễn của trẫm.”
Hoàng đế mắt lộ tinh quang nhanh chóng thúc ngựa về đám dây leo phía trước
mặt. Đám kỵ binh vội đuổi theo sau khí thế uy vũ hừng hực. Con heo rừng định
quay mặt bỏ chạy hoàng đế vội ra hiệu cho đám người phía sau ngừng lại.
“Không được manh động. Tất cả ở lại phía sau.” Nói xong từ sau lưng Mặc
Long Thanh đưa tiễn vào cung.
“Phập”. Một tiếng éc chói tay vang ra từ con lợn.
“Đã trúng….trúng rồi…ha ha ha..”
Nhưng đó chỉ là góc chân trái, con lợn tranh thủ lúc hoàng đế có chút say
sưa liền lê chân còn lại tẩu thoát. Mặc Long Thanh phát giác vật kia khí lực
chưa tận nhanh chóng định thần vội đuổi theo nó một đoạn.
Phía sau đám kỵ binh quên lời dặn lúc nảy của hoàng đế nhanh chóng thúc
ngựa rượt đuổi phía sau.
Một cái hang nhỏ hiện ra trước mặt. Cửa hang bị dây leo phủ xuống. Con lợn
bí đường đâm thẳng vào đám cây vô tình tạo ra lối thông vào động.
Thấy con vật kia chạy vào trong Mặc Long Thanh quyết định không bỏ qua.
Thiết nghĩ bên trong chắc hẳn là ngõ cụt nó chắc không còn đường thoát. Thấy
hoàng đế bỏ ngựa định xông vào hang trưởng đô úy Kim Sương chạy đến ngăn cản.
“Hoàng thượng người thân là long thể sao có thể xông pha mạo hiểm. Hay để
vi thần vào bắt nó cho người.” Kim Sương là võ tướng mà mặt như sắp khóc quỳ
trước cửa hang.
“Tất cả lui ra cho trẫm. Ai đi theo thì phải chết.” Lạnh tanh một khối Mặc
Long Thanh mất hút phía sau cửa hang.
Chú thích
(1): Hoa mẫu đơn là một trong số các hoa đã được sử dụng lâu nhất trong
văn hóa trang trí và là một trong các biểu trưng quốc gia của Trung Quốc. Cùng
với hoa mai, nó là biểu tượng thực vật truyền thống của quốc gia này, tại đây
người ta gọi nó là 牡丹 (mẫu đơn).
Tại Nhật Bản, Paeonia lactiflora đã từng được gọi là ebisugusuri (“y học
ngoại quốc”). Trong hán phương (sự sửa đổi lại của y học cổ truyền Trung Hoa
cho thích hợp với Nhật Bản), rễ của các loài mẫu đơn được dùng để điều trị
chứng co giật. Nó cũng được trồng làm cây cảnh. Người ta cũng cho rằng Paeonia
lactiflora là “vua của các loài hoa”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét