Phiên Ngoại
Một canh giờ sau. Trên cái “long sàng” nhỏ bé là
hai nam nhân đang nằm. Tất cả mọi người đã ra bên ngoài. Mặc Long Thanh ôm chặt
Thuần Vũ Phi trong lòng một cách sảng khoái. Dùng đôi môi của mình mà đùa giỡn
trên hai cánh mẫu đơn đã ửng đỏ. “Háo sắc” đại nhân này xem nó như thứ kẹo thần
tiên ngon lành mà mút một cách say mê. Lúc ở “trên giường” Thuần Vũ Phi luôn là
ngoan ngoãn nhất.
Đang trong lúc thưởng thức tiếp tục “bữa ăn” nhẹ
ngon lành. Thuần Vũ Phi đã tỉnh dậy. Cặp mắt nam nhân xinh đẹp thoáng ngấng lệ.
Thuần Vũ Phi nhìn thấy Mặc Long Thanh đang ôm mình, y không chống trả mà như
quán tính chồm lên ôm lấy cổ Mặc Long Thanh mà òa khóc như con nít. Từ lúc nào
không biết tên này lại giống con gái đến thế. Mặc Long Thanh lúc này trong lòng
đã nhũn ra, dùng sức mà ôm siết Thuần Vũ Phi.
“Ngươi tỉnh rồi, tốt thật….không sao cả….tốt
thật………”. Qúy phi nương nương uất nghẹn trong nước mắt mà la lên.
Đôi môi tú lệ khi khóc mở ra làm cho Mặc Long
Thanh không chút kiềm chế liền ra sức hôn lấy.
Đến khi nam nhân trong lòng cựa quậy mới chịu
buông tha.
“Ta tức nhiên là không sao…ngươi lúc nãy thật là
đáng yêu quá…..ha ha ha….”. Tiếng cười sảng khoái của nam nhân to lớn báo hiệu
cho Thuần Vũ Phi biết có cái gì không đúng.
“Sao ta không chết…Ngươi lại hồi phục nhanh như
vậy….”. Thuần Vũ Phi đầu óc quay cuồng vẫn ngồi trên đùi Mặc Long Thanh mà ra
lời tra vấn.
“Ta cũng không biết, khi tỉnh dậy đã thấy ngươi
bên cạnh nhưng ngươi quan tâm làm gì mọi chuyện đã qua hãy quên hết đi…”Mặc
Long Thanh nỡ nụ cười lấy lòng liền bị ánh mắt sắc như dao của Thuần Vũ Phi dập
tắt ngay lập tức.
“Ngươi ….lừa…ta…”. Một người vừa thoát khỏi cái
chết mà lại có thể vô tư như không có chuyện gì xảy ra. Thật khiến kẻ khác phải
nghi ngờ.
Bất quá Thuần Vũ Phi đã hiểu tất cả.
“Ta không có…ta đâu có làm gì…”. Mặc Long Thanh
nắm lấy tay Thuần Vũ Phi chối bỏ mọi “trách nhiệm”.
“Đồ chó chết….”
“Bốp…bốp…”. Hai cái tát liên tiếp lần lượt thay
phiên giáng lên mặt của hoàng đế.
“Ngươi là đồ chó chết….bốp …..bốp….”. Lại thêm
hai cái tát nữa.
Mặc Long Thanh vẫn không chống trả chỉ ôm bụng
Thuần Vũ Phi mà cầu xin.
“ Đại bảo bối, ta sai, ta sai rồi, ngươi làm gì
ta cũng được nhưng đừng quá tức giận sẽ ảnh hưởng đến tiểu bảo bối của chúng
ta….”.
Mặc Long Thanh vẫn ra lời van xin trong khi hai
bên má dấu tay đã in rõ như ban ngày.
“Ngươi sao có thể dối gạt ta như thế…Tên hỗn
đảng…Đồ chó chết…”.
Cứ mỗi câu chửi quý phi hung hăng kia lại đánh
lên đầu hoàng đế mấy cái.
“Ta sai rồi, ta sai rồi….Đừng giận….Là ta sai…”.
Thuần Vũ Phi trong lòng tức điên khi nhớ đến
cảnh khóc lóc của mình.
“Ngươi có biết là ta đau khổ đến dường nào khi
thấy ngươi….ngươi có bao giờ hiểu dù chỉ một điều nhỏ nhặt nào đó…Ngươi bỏ ta
ra đi…bỏ ta ra…”
Thuần Vũ Phi lúc này đã không còn dùng vũ lực
nữa mà đẩy Mặc Long Thanh ra để ly khai đến nơi khác.
“Ta không cho ngươi đi…ngươi đã hứa với ta nếu
ngươi yêu ta sẽ suốt đời suốt kiếp ở bên ta không được ly khai nữa bước, nếu
trải qua vô lượng kiếp cũng sẽ yêu ta. Ngươi đã quên lời thề…”. Vừa nói Mặc
Long Thanh lại siết chặt vòng tay ấp Thuần Vũ Phi vào ngực mình.
Hoàng đế lúc này đã có một con bài vững chắc một
cách tuyệt đối.
Biết không thể thoát khỏi bàn tay nam nhân rắn
chắc. Thuần Vũ Phi mới dùng lời “ngon ngọt”.
“Ngươi nghe cho kĩ…”
“Ta nghe đây…ngươi cứ nói đi…”
“Ta yêu ngươi”.
“Ngươi chính miệng nói yêu ta là sự thật…Ta
không nằm mơ…”. Mặc Long Thanh ngây ra như tên đần khi nghe Thuần Vũ Phi
“ tỏ tình” một cách trắng trợn với mình.
Lợi dụng sự sơ hở Thuần Vũ Phi bứt khỏi cách tay
Mặc Long Thanh nhanh chóng lui về phía cửa.
“Ngươi vì một câu nói của ta mà khiến bao binh
lính phải chết, ngươi có xứng đáng làm vua kẻ khác, ta sẽ không bao giờ tha thứ
cho ngươi.”
Sự cương nghị toát ra từ nam nhân tuấn mỹ đập
chan chát vào mặt của Mặc Long Thanh.
“Ngươi vì chuyện đó mà không
tha thứ cho ta…”
“Đúng vậy, không bao giờ nếu trừ khi họ có thể
sống lại…”. Thuần Vũ Phi lên giọng thách thức.
“Nếu ta làm họ sống lại ngươi sẽ ngoan ngoãn mà
quy phục.” Mặc Long Thanh nở một nụ cười thập phần tà ẩn.
“Được xem ngươi có bản lĩnh đó không.”
“Vào đi.” Mặc Long Thanh hét to.
Ngay lập tức tấm màn ở cửa bị vén lên. Một nam
nhân tiến vào.
“Hoàng thượng vạn tuế, quý phi nương nương thiên
tuế.” Trưởng cấm vệ binh quỳ xuống hành lễ trước sự kinh sợ của Thuần Vũ Phi.
“Ngươi chẳng phải đã chết ngay trước mặt ta hôm
đó, không thể nào…không thể nào…”. Thuần “thiếu gia” một lần nữa đầu óc quay
cuồng ngồi sụp xuống cái ghế gần đó.
“Thưa nương nương, do tấm lòng nhân đức của bệ
hạ mà chúng thần đã được hoàn dương.” Trưởng cấm y vệ nói xong cảm thấy nhẹ
người vì đã hoàn thành tốt kế hoạch của hoàng đế.
“Hay …Nói hay lắm…Trẫm phải thưởng thật hậu cho
ngươi. Ha ha ….”
Mặc Long Thanh cười một cách sảng khoái rồi đi
thong thả đến bên cạnh thiếu niên còn đang ngơ ngác. Hắn dùng hai tay mà nhấc
bổng Thuần Vũ Phi lên.
“Còn những người khác thì sao, quân của Chiêm
quốc…”. Thuần Vũ Phi trên tay Mặc Long Thanh vẫn liên tục hỏi.
“Thưa nương nương, tất cả đều chỉ như tập trận,
chẳng có quân Chiêm nào qua khỏi được tử môn quan của ta xin nương nương đừng
quá lo lắng.”
Trưởng cẩm y vệ không muốn mất “thời gian” của
hoàng đế trả lời xong liền nhanh chóng lui ra.
“Nhưng còn thuốc ta uống…”.
Lúc này chỉ còn hai người.
“Thuốc bổ đó quả thực là có công hiệu, ta có thể
cảm nhận hài tử đang đạp. ha ha…”
“Đó cũng là giả sao…ta tất cả đều bị ngươi
gạt…đến cuối cùng vẫn không biết được thực hư.” Thuần Vũ Phi trách móc la lối
om xòm.
“Có chứ. Có một cái rất thật.”
“Là gì.”
“Trái tim ta yêu ngươi là thật. Ngươi có yêu ta
không ?”. Cả thân thể giờ đây của Mặc Long Thanh đã trở nên bất động. Hắn đang
chờ đợi hồi đáp từ “thượng đế” của hắn.
Nhìn trực diện vào Mặc Long Thanh.
Thuần Vũ Phi cuối cùng cũng đã đầy dũng khí.
“Ta không biết nói sao nhưng mà chắc là có một
chút.”
Một chút của nước biển, một chút của cát trên sa
mạt, đó là một chút của những vì sao trên cái bầu trời vô tận…
Mặc Long Thanh sung sướng đến tột độ. Trao cho
Thuần Vũ Phi một nụ hôn ướt át tưởng chừng là bất tận.
Tất cả đã bình yên. Vũ Liên Cung.
“Bảo bối ….ta muốn…”. tiếng nam nhân nũng nịu
thập phần ôn nhu khiến Thuần Vũ Phi không khỏi bối rối.
“Ta là đang mang thai.” Thuần hoàng hậu đang lui
về góc giường cùng gương mặt thập phần sợ hãi.
“Thái y nói nếu mẫu thân mà “vui” thì hài tử
cũng sẽ rất “vui”. Ngươi là không muốn tiểu bảo bối của chúng ta được vui.” Hai
tiếng bảo bối của chúng ta phát ra từ miệng Mặc Long Thanh khiến cho tuấn mỹ
thiếu niên lại càng thêm đỏ mặt.
“Nhưng…”. Âm thanh bị nuốt thẳng vào bụng của
hoàng đế thiếu niên. Đôi môi cường đạo xâm nhập một cách mãnh liệt trong khoang
miệng ngọt ngào và thơm tho.
“Ngoan …để trẫm hảo chiếu cố mẫu tử của bảo
bối…”. Đôi tay mạnh mẽ xé nát khấu y của người kia. Thuần Vũ Phi da mặt đỏ ửng
mang theo màu sắc nhu tình đáng yêu vô hạn khiến Mặc Long Thanh liên hồi nuốt
nước bọt.
“Ngươi buông ra.” Thuần Vũ Phi bước đầu có chút
chống trả. Dù sao cũng là nam nhân bị người khác đùa cợt quá cũng không được.
“Ngươi thật không biết giữ lời hứa, đã nói luôn
phục tùng ta, hay ngươi muốn nuốt lời…”. Nụ cười gian xảo lại hiện lên trên cái
da mặt dày mo của hoàng đế.
“Ta…” Thuần Vũ Phi đuối lý chỉ còn biết “an
phận” mà hưởng thụ.
Mặc Long Thanh hôn lên mọi thứ của nam nhân xinh
đẹp. Hôn lên mái tóc dày đen mượt. Hôn cái má lún đồng tiền xinh như hoa. Hôn
lên vùng cổ trắng ngần. Hôn ngực rồi hôn…
Thuần Vũ Phi mới đây còn hùng hùng hổ hổ bây giờ
đã vô lực nằm trên long sàn. Những tiếng rên rỉ truyền ra khiến nam nhân bên
dưới thấy vô cùng tự hào về bản thân. Bị kích thích liên tục, Thuần Vũ
Phi cảm thấy trong người như có một luống khí nóng chạy khắp nơi. Sảng khoái
đến tê dại. Dù có cố gắng kiềm chế nhưng nó vẫn thể hiện hết trên gương mặt
ngây ngô. Mặc Long Thanh mút đến hai đóa đào nhỏ đã sưng đỏ lên. Y đem đôi môi
nam hạ xuống vùng bụng hôn khắp nơi lên đó. Đến vùng cấm địa Mặc Long Thanh
cũng không buông tha. Thấy phân thân của “nương tử” đã cương cứng đến hết cỡ.
“Tướng công” kia bỏ ngay vào miệng mà mút một cách mê say.
“Đừng …Ở đó không được….a..a…a….ư ư….ư….Ta không
chụi nổi” Thuần Vũ Phi bị khoái cảm phía dưới tác động lời nói đã không còn rõ
ràng. Chỉ phát ra các loạn âm loạn ngữ mơ hồ.
Mỗi lần người kia nói Mặc Long Thanh liền ra sức
mút thật mạnh. Đảo cự vật yêu dấu trong miệng vài lần đến khi phía trên im bặt
y mới chịu buông lỏng.
“Gọi ta là tướng công. Ta sẽ cho bảo bối được
thoải mái…còn không mau gọi.” Lời nói của nam nhân chứa đựng đầy sự quyết đoán
buộc dục vọng của Thuần Vũ Phi đành làm theo.
“Đồ hỗn đảng, chó chết….” . Thuần Vũ Phi có chút
ngoan cố. Nhưng cái dục vọng kia nào cho y được như thế.
“Chửi ta..được…”. Nói xong Mặc Long Thanh định
ngổi bật dậy. Liền ngay sau đó lại bị hỏa tình cuồng dại bên dưới kéo lại.
“Được…được..đừng đi….Tướng công mau giúp ta…thực
sự chụi không nổi nữa…ư …ư…ư cầu tướng công…” Hai tiếng “tướng công” vang ra từ
miệng Thuần Vũ Phi khiến Mặc Long Thanh sướng điên lên cự vật cực khủng của y
đã cao đến chót vót tựa như một khắc nữa sẽ vỡ tung.
Y không ngờ Thuần Vũ Phi lại có biểu cảm nhu
tình như thế. Thấy cái miệng kia nhanh chóng nuốt vào đưa ra phân thân của
mình. Thuần Vũ Phi sướng đến tê dại. Gồng mình một cái định xuất ra nhưng ngay
lập tức bị nam nhân bên dưới ngăn lại xốc y ngồi lên đùi.
“Sao lại dừng….a…a” Thuần Vũ Phi vô cùng phẩn nộ
thúc tay vào ngực của Mặc Long Thanh trách yêu.
“Ngoan nào muốn xuất tướng công cùng nương tử
cùng xuất.” Nói xong Mặc Long Thanh đem vùng ngực mịn màng của Thuần Vũ Phi áp
sát vào vùng ngực đẫm mồ hôi của mình.
Mặc Long Thanh cọ đến lúc Thuần Vũ Phi cả người
đỏ lên ra lời van xin.
“Xin ngươi….cho ta………” .
“Ta không hiểu…Bảo bối ngươi phải nói thật rõ ta
mới có thể chiều ngươi…” Mặc Long Thanh gian ác say đắm ngắm nhìn Thuần Vũ Phi
đang trong lò lửa của dục vọng.
Thuần Vũ Phi như sắp khóc đến nơi.
“Cầu ngươi mau tiến vào …Ta
xin ngươi…Đồ hỗn đản…”
“Tốt. Để tướng công sẽ “yêu” ngươi.” Với lấy lọ
dược cao được chuẩn bị từ trước Mặc Long Thanh nhẹ nhàng xoa lên đóa cúc quyến
rũ, mặt khác bôi dọc cự vật của mình.
“Á…” mặt dù đã xoa dược cao nhưng Thuần Vũ Phi vẫn
chưa thể quen được cái đàn ông to lớn của nam nhân kia.
Thuốc thấm rất nhanh. Từng cơn khoái cảm ở tràng
bích cứ dâng trào. Mặc Long Thanh bây giờ cũng không nhịn được ôm siết Thuần Vũ
Phi mà rên lên.
“Thật sự rất chặt. ta rất sướng…ta yêu ngươi,
thật sự rất yêu ngươi, Thuần Vũ Phi…”. Mặc Long Thanh cứ như thế tiến nhập điều
đặn ,từng trận co rút của đóa cúc khiến Mặc Long Thanh run rẩy vì sảng khoái.
Nhưng y nghĩ Thuần Vũ Phi đang mang thai nên
không dám hành sự lỗ mãng. Chỉ nhẹ nhàng dẫn dụ đối phương vào bẫy. Hai bàn tay
nam nhân thô ráp xoa xoa liên tục vào hai nụ đào đỏ tươi trước ngực Thuần Vũ
Phi. Khoái cảm phân bố ở khắp cơ thể khiến Hoàng hậu kia lập tức phóng thích.
Mặc Long Thanh rút cự vật ra khỏi người Thuần Vũ Phi rồi liếm sạch những gì ái nhân
bắn ra. Thuần Vũ Phi bị rút ra đột ngột khiến tràng bích có chút hụt hẫng. Liền
cúi xuống hỏi Mặc Long Thanh.
“Sao lại rút ra.”
“Bảo bối vẫn chưa thõa mãn hay là để ta giúp.”
Mặc Long Thanh vẫn còn chưa được phóng thích. Thuần Vũ Phi biết là hắn nghĩ cho
hài tử nên kiềm chế dục vọng mãnh liệt vì thế trong lòng dâng lên một nỗi niềm
yêu thương vô hạn.
Ngay sao đó, Mặc Long Thanh trở nên si ngốc. Đôi
môi đỏ ửng cùng hàm răng trắng như tuyết của Thuần Vũ Phi cúi xuống mút cự vật
của mình. Đây là sự thực. Đúng là sự thực. Trong lòng Mặc Long Thanh bỗng dưng
dâng trào một dục cảm mới lạ.
Thuần Vũ Phi mút một cái mê say cái đàn ông của
nam nhân kia. Tất cả y làm đều là do cảm xúc bản thân điều khiển.
“Mặc Long Thanh ngươi nghe cho kỹ. Ta yêu
ngươi.”
Ngay lập tức dòng dịch thể nóng hổi trong cự vật
phóng thẳng vào cổ họng của Thuần Vũ Phi. Y liền nuốt hết.
Mặc Long Thanh trong cơn say tình ái nhìn Thuần
Vũ Phi hỏi.
“Bảo bối…là sự thực ngươi
yêu ta…”
“Không biết…mặc kệ ngươi ta đi tắm…” Thuần Vũ
Phi đỏ mặt bỏ đi.
Bàn tay săn chắc nắm chặt cổ tay Thuần Vũ Phi
lôi y trở lại. Ôn nhu ôm y vào lòng. Nam nhân muốn nuốt trọn y. Thực sự muốn
như thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét