Chương 13
Mặc Long Thanh gào thét trên người Thuần Vũ Phi.
Hắn cố lay y tỉnh nhưng đã quá trễ.
Sinh vu trần thế sao thoát khỏi sinh, lão, bệnh,
tử.
Cái giá mà hắn đã phải trả quá đắt.
Tâm can như vạn tiễn xuyên qua. Thần trí Mặc
Long Thanh bây giờ đã không còn mẫn tuệ như trước. Điên cuồng nắm lấy tay các
thái y đặt vào khủy tay của Thuần Vũ Phi. Miệng thì lẩm bẩm như người mất hồn.
“Mau cứu hắn…mau..lên. Trẫm thưởng cho ngươi…mau
lên..vàng bạc, giang sơn trẫm sẽ cho ngươi…..mau cứu hắn…cứu hắn…”. Vừa nói Mặc
Long Thanh ôm chặt Thuần Vũ Phi vào lòng mà cọ sát. Hắn muốn truyền hơi ấm cho
thi thể này.
“Bệ hạ. Nương nương đã không thể cứu …xin tha
tội cho chúng thần…..tha tội…”. Lão thái y bây giờ nước mắt đã giàn giụa khóc
lóc vang xin dưới chân Mặc Long Thanh.
Hoàng đế mặc kệ lão. Hắn không muốn nghe. Bây
giờ hắn chỉ biết một điều là Thuần Vũ Phi phải sống. Ái nhân của hắn phải sống.
Mặc Long Thanh hất chân ra một cái, lão thái y
té vào bình phong gây ra một tiếng “rầm” thật lớn.
“Nếu không cứu được hắn thì đem chém hết đi…cút
cho ta…a….a….”. Mặc Long Thanh tuy gào thét nhưng lúc này vẫn chưa tuyệt vọng.
Hắn điên cuồng ôm ấp Thuần Vũ Phi trong lòng. Cố gắng dỗ dành, cố gắng truyền
chút khí lực cho Thuần Vũ Phi. Nhưng cái thi thể kia nào có cảm nhận được.
Nếu có chỉ là cái tối tăm của âm ty nơi người
chết phải đến. Ghê sợ và lạnh lẽo.
Mặc Long Thanh vẫn tiếp tục rên rĩ trước thi thể
của Thuần Vũ Phi.
“Mau mở mắt ra. Trẫm yêu ngươi lắm…thực sự rất
yêu ngươi…tha thứ cho ta….mau mở mắt ra đi….a…………”.
Các thái giám muốn khuyên can hoàng đế nhưng
không một ai dám đến gần.
Các thái y lần lượt được đưa ra bên ngoài. Số
phận của họ cũng như vị quý phi trên long sàng kia. Sẽ chết.
“..Xin tha tội …bệ hạ …xin người tha tội cho
thần….”. Một khung cảnh hồ nháo bên ngoài cửa điện. Tiếng kẻ kêu khóc vang lên
một cõi. Một thị vệ đang đứng trước đại môn vung kiếm lên định chém vào lão
thái y.
Thanh đao nhanh như chớp bị một lực đạo làm
chuyển hướng cắm phập vào cái cây cạnh đó.
Một nam nhân phong thái phiêu dật, gương mặt
thập phần tuấn mỹ. Trên mặt nở nụ cười má lún xinh như hoa thong thả đặt đôi
chân trên nền đá.
“Ngươi là ai ?” Tiếng tên thị vệ thét lớn. Các
thị vệ khác gần đó cũng kéo đến định bắt kẻ lạ.
Bốn phương tuấn mỹ nam nhân nhanh chóng bị vây
kín bởi đoàn Vũ Y Vệ(1) đã thủ sẵn trên mái điện bằng lưu ly sáng loáng.
Kẻ lạ mặt vẫn bình thản. Không chút dao động.
Gương mặt dưới ánh trăng rằm tôn lên vẽ trắng hồng kiều mị khiến chúng
nhân điên đảo. Đưa tay vào ngực áo lấy ra một kim bài liền phóng thẳng đến đại
thụ gần đó.
Trưởng Vũ Y Vệ phi thân từ mái nhà đáp xuống bên
cạnh rút lệnh bài trên cây ra xem. Đọc to lên bốn chữ vàng.
“Như trẫm giá lâm”.
Không chần chờ thêm giây phút nào nữa. Tất Vũ Y
Vệ đều nhất loạt quỳ xuống.
“Thánh thượng vạn tuế”
“Đứng lên cả đi” . Nam nhân âm giọng trầm ấm như xua
tan cả bầu trời đêm lạnh lẽo. Tất cả mọi người lại đồng loạt đứng lên.
Cái người đứng đây là ai ? . Không ai khác đó
chính là Trinh Mẫn Vân Khánh Hoàng Thiên hậu.
Sao lại thế được. Người này đã mất tích gần bốn
mười năm rồi mà. Tuy bề ngoài không hề thay đổi nhưng sao lại có thể…..
Trưởng Vũ Y Vệ thần sắc trở nên mơ hồ. Xăm soi
nam nhân kia rồi cúi thật sát mà hỏi.
“Bẩm, chẳng hay thượng nhân là ai ? Thần lập tức
thông tri cho bệ hạ”.
“Hắn đang ở đâu”. Nam nhân giọng càng lúc càng có lực
không nhanh không chậm mà hỏi. Tiếng nói có sức hút đến ngây người khiến không
ai có thể chối từ. Chẳng biết nam nhân gọi hoàng đế là gì. Trưởng Vũ Y Vệ ngay
tức khắc trả lời.
“Bẩm. Người đang ngự ngay trong đại điện.
Qúy phi nương nương vừa băng hà…lúc này e là…”. Chưa đợi tên kia nói hết câu
nam nhân lập tức phi thân ra trước cửa dùng chân đá một cái thật mạnh rồi bước
vào.
Cảnh hỗn độn hiện ra trước mắt. Trước sự ngây
ngốc của lũ thái giám Mặc Vân tiến ngay vào long sàn. Mặc Long Thanh đang gào
thét vẫn ôm chặt không buông Thuần Vũ Phi.
Dùng cách tay trắng nõn của mình Mặc Vân vận khí
đánh nhẹ vào vai Mặc Long Thanh. Hoàng đế lập tức ly khai Thuần Vũ Phi.
Từ ngoài cửa một nam nhân khác nhanh chóng phi
thân đến đỡ hoàng đế. Đặt y lại trên giường cùng cái thi thể lạnh tanh đang
được Mặc Vân xem xét. Mặc Hiển sao đó lẻn ra phía sau nam nhân đang chuẩn mạch
hôn thật sâu lên môi một cái hai tay ôm chặt thắt lưng người kia cười duyên. Liền
ngay sao đó. Tên háo sắc bị Mặc Vân cho một cái “bốp” vào mặt. Tức thì ôm mặt
giãy đành đạch.
“Vừa tội huynh. Ta đã bảo nơi làm việc cấm đến
gần…ngồi yên một chổ đi…” . Lời nói trách móc nhưng bên trong lại dạt dào tình
ý yêu thương.
“Ta thực sự rất nhớ…”. Mặc Hiển làm nũng ra mặt.
“Lớn đầu mà như con nít. Không tranh với huynh.
Mau giúp ta một tay….”
Mặc Long Thanh khi hồi tỉnh liền phát hiện thêm
một kẻ lạ mặt nữa xuất hiện trong căn phòng nhưng sao không có thái giám hay
thị vệ nào hộ giá. Mặc kệ hai tên đó. Mặc Long Thanh không muốn rời xa Thuần Vũ
Phi giây phút nào nữa liền nhào đến định ôm lấy thi thể kia. Mặc Hiển liền dùng
thuật điểm vào huyệt đạo Mặc Long Thanh. Hoàng đế tức khắc trở nên bất động.
Bây giờ chỉ biết nhìn hai kẻ kia bằng ánh mắt căm giận đến tột đỉnh.
“Mau bắt chúng cho ta…mau đem chúng ra khỏi
đây…”. Mặc Long Thanh bị điểm vào hoạt huyệt nhưng vẫn còn gào thét được.
Bên ngoài rất nhiều tiếng nhốn nháo y biết là có
thái giám và thị vệ ở đó. Tại sao. Tại sao không ai xông vào ứng cứu cho y. Trong
lúc đó tiếng Mạch công công phát lên từ bên ngoài.
“Tâu Thiên đế, Thiên hậu có thái hậu xin được
yết kiến.” Thái hậu vừa tỉnh lại nghe tin hai đại nhân vật xuất hiện liền dùng
kiệu cấp tốc đưa đến.
Mặc Vân sau khi bỏ cách tay Thuần Vũ Phi vào lớp
chăn bông liền nở một nụ cười tươi rói. Nhìn khẽ qua Mặc Hiển liền gọi ra cửa.
“Nào mau cho vào”
Cách cửa mở ra. Hình ảnh nước mắt lênh láng trên
gương mặt hồng hào của Thái hậu đập vào mắt hai “phu phụ” trên trường kĩ.
“Phụ hoàng, mẫu hậu…”. Thái hậu kêu lên rồi nhằm
vào lòng Mặc Vân mà hướng tới.
Nguyên lại Thiên vũ thái hậu từ nhỏ được Mặc Vân
nhận làm nghĩa nữ. Sau khi lớn lên thì được tiến cung làm thái tử phi cho Minh
thái tử tức Minh Vũ hoàng đế – phụ hoàng của Mặc Long Thanh.
“Ngoan nào. Bây giờ đã bao nhiêu rồi mà khóc như
thế…ngoan nào để mẫu hậu xem ngươi là ra sao..”. Mặc Vân dỗ dành nghĩa nữ cùng
đồng thời là dâu thiếp của mình.
Vân Khánh Hoàng Thiên Hậu không ai khác là mẫu
thân ruột của Minh Vũ hoàng đế. Như vậy nam nhân này lại là Thái hoàng thái
hậu(2) của Minh Khánh hoàng đế (tức Mặc Long Thanh).
Mặc Hiển nãy giờ nhìn cảnh trùng phùng lâm ly
trên nghĩ mình bị cho ra rìa liền giận lãy quay mặc đi. Mặc Vân thấy vậy có
chút tức cười liền ra hiệu cho Thái Hậu thụ lễ với Mặc hiển.
“Thần thiếp tham kiến phụ hoàng. Dạo này người
vẫn an khang chứ ạ ?” . Thiên Vũ thái hậu trên gương mặt lệ vẫn không ngừng
tuôn rơi liền quay sang Mặc Hiển quỳ xuống.
“Ta vẫn ổn. Nhưng hai kẻ trên kia thì không chắc
cho lắm…”. Mặc Hiển giả bộ làm ngơ trước mọi thứ. Mặc Vân liền tức giận thụi
cho y một cái lăn xuống sàn.
Chú thích
(1): đội quân cực kỳ tinh nhuệ theo dõi bảo vệ
hoàng đế vốn là những nhân vật xuất sắc từ cẩm y vệ
(2): bà nội ý mà….
Chương 14
Thái hậu nhìn qua hai nam nhân trên giường liền
hoảng hốt chạy đến.
Mặt Thuần Vũ Phi đã tái nhợt hết mức.
Thái hậu thấy cảnh tượng trên điên đảo gào thét
lên người Thuần Vũ Phi bỏ mặt nhi tử trúng huyệt đang trơ mắt nhìn mình.
Mặc Long Thanh nãy giờ chỉ biết trơ mắt nhìn
diễn biến của sự việc.
Đau khổ chưa qua trong đầu hắn giờ đây xuất hiện
một mớ hỗn độn âm u cùng phẫn uất.
Hai kẻ này?
“Phụ hoàng, mẫu hậu xin hãy cứu lấy hiền điệt
của thần thiếp…xin hãy cứu lấy nó….”. Thái hậu quay lại hướng Mặc Hiển cùng Mặc
Vân mà quỳ xuống van xin. Đôi mắt sâu thẳm chứa đầy bi thương.
Một cảm giác tịch mịch bao trùm cả căn phòng
rộng lớn.
Dưới ánh mắt đầy mê hoặc của Mặc Vân. Mọi người
đang chờ câu trả lời.
“Có thể nhưng…”
Câu nói chưa kịp ra khỏi hết thì liền bị đứa tôn
nhi vô phép ngang nhiên chặn lại.
“Xin hãy cứu hắn…ta nguyện làm trâu ngựa báo đáp
người…xin người…”. Mặc Long Thanh trước đó đã la đến khản giọng âm thanh bây
giờ phát ra chỉ lớn hơn tiếng muỗi một chút.
“Được…bổn cung sẽ ra tay cứu sống hắn…nhưng việc
này phần lớn tùy thuộc vào kẻ làm tướng công như ngươi….”. Nói xong Mặc Vân
liếc nam nhân bên cạnh ra hiệu.
Mặc hiển uể oãi đưa ngón tay xuất ra luồn khí
lực giải huyệt cho Hoàng đế.
Nhanh chóng quỳ xuống dưới chân Mặc Vân, Mặc
Long Thanh nắm lấy vạt áo mà ra sức van xin.
“Tổ mẫu xin người cứu hắn… ta xin người cứu
hắn…ta nguyện làm trâu ngựa báo đáp người…”
“Ngươi hãy nghe rõ lời bổn cung”. Mặc Vân bỗng
nhiên đứng lên đi về phía thi thể thập phần xinh đẹp của Thuần Vũ Phi mà nói.
“Nếu muốn cứu sống hắn phải dùng Vạn Diệu Liên
Hoa trên Tử Trúc Lâm(1).”
“Chẳng phải Tử Trúc Lâm chỉ có trong truyền
thuyết ?”. Mặc Long Thanh vẻ mặt kinh ngạc liền hỏi.
“Ngươi thật ngu ngốc. Tử Trúc Lâm mà ta nói
chính là Thiên Sơn Quán Âm ở Kim châu.”
“Thiên Sơn Quán Âm?”
“Đúng, chính là nơi đó. Ở nơi chí linh có mọc
lên một loại kì thảo mà trong truyền thuyết gọi là Vạn Diệu Liên Hoa. Nếu có nó
thì bách độc bất xâm, cải lão hoàn đồng, biến tử hồi sinh.”
“Nơi đó chẳng phải chỉ là vùng núi thấp sao ta
sẽ cho người lập tức đến hái đem về..”. Trên mặt Mặc Long Thanh vui như có hội.
Đôi mắt lần đầu tiên nở ra thần sắc yêu mị tươi sáng, trên môi còn xuất hiện
một đường cong lãnh tuấn.
“Ay da. Có điều ngươi nên nhớ. Thiên Sơn Quán Âm
tuy chỉ cao không quá nữa dặm (2)nhưng người không có lòng vạn năm vẫn chỉ đứng
ở chân núi. Người do người tổn thương phải tự ngươi đi hái mới có hiệu nghiệm.
Ngươi đã minh bạch ý ta…”
“Được ta lập tức đi hái về…”. Nói xong Mặc Long
Thanh quay ra cửa truyền chỉ.
“Lập tức chuẩn bị một cường mã cho ta. Trẫm sẽ
xuất hành ngay lập tức…”. Mạch công công bên ngoài nghe khẩu dụ lập tức thi
hành.
“Được rồi đi càng nhanh càng tốt.” Mặc Hiển ở
đâu chen vào một câu làm bộ hiểu chuyện.
“Nhưng còn hắn…” Mặc Long Thanh hai mắt mơ hồ
nhìn Thuần Vũ Phi.
Biết tôn nhi lo lắng cho ái nhân của hắn Mặc Vân
mở lời an khuyên.
“Ngươi cứ đi nhanh, ở đây bổn cung cùng mọi
người biết cách giải quyết. Việc làm bây giờ là chuyển hắn đến Tuyết sơn động ở
ngoại thành.”
“Sao lại thế ?” Thái hậu gương mặt lo lắng hỏi.
Ai ở kinh đô mà không biết Việt Quốc có một hang
động tên là Tuyết Sơn. Nơi đó ngày cũng như đêm lạnh lẽo đến thấu xương thấu
thịt. Thiên hạ còn đồn đại nó là Âm ty thứ hai của thế gian.
“Bây giờ khởi hành đến Thiên Sơn Quán Âm cũng
phải mất một ngày, tìm kiếm một ngày, khi về lại mất một ngày. Nếu không cất
giữ thi thể này ta e đợi ngươi đem thuốc đến hắn đã trở thành một đống thịt
ôi..” Vừa nói Mặc Vân còn lè lưỡi làm duyên với Mặc Hiển.
Hai kẻ này còn tình chàng ý thiếp trong hoàn
cảnh như thế này thật là làm “người ta” cảm thấy khó chịu.
“Cứ theo sắp đặt của tổ mẫu, nhi thần nhanh
chóng đi ngay.”
Mặc Long Thanh chạy đến hôn lên đôi môi tái nhợt
của Thuần Vũ Phi rồi lập tức ly khai ra cửa.
Lấy lại phong độ uy dũng như trước. Mặc Long
Thanh trong lòng mang theo tâm ý của đấng trượng phu hắc vạt áo ra cửa rồi
khuất bóng sau đại môn.
Gió càng lúc càng mạnh.
Trời mưa rất lớn.
Từng đợt, từng đợt mạnh mẽ đập vào hai con ngươi
của Mặc Long Thanh. Đau xót đến xương tủy. Thực sự rất đau đớn.
Hắn cứ tiếp tục phi ngựa.
Con tuấn mã khốn khổ chạy quần quật cho đến khi
chủ nhân của nó té xuống một đống cây rồi thiếp đi đến trời sáng.
Mặc Long Thanh thức tỉnh thì trời đã bừng sáng.
Hốt hoảng cùng nỗi sợ hãi xâm lấn tâm trí hắn. Nhìn bốn phía thì hắn phát hiện
con ngựa trắng đang ăn cỏ sương buổi sáng gần đó. Nhanh chóng nắm lấy dây
cương, bàn tay nam nhân thô gáp đánh vào mông con ngựa một cái “chát” rồi phi
nước đại về phía trước.
Bây giờ đối với hắn chỉ có phía trước. Nơi đó
đối với Mặc Long Thanh là tình yêu là sinh mệnh của hắn. Hắn tuyệt đối một phút
cũng không chậm trễ. Thà chết trên yên ngựa chứ không bao giờ dừng lại. Nam
nhân này là như thế. Cái sự ngoan cường cố chấp hiện rõ lên từng đường nét ở
gương mặt.
Cách tay ngủ bụi đêm qua đã bị lũ muỗi thừa cơ
cắn phá. Rất nhiều ngấn đỏ hiện lên thật là thê lương.
Cuối cùng cũng đã đến. Một vách núi cao sừng
sững phía trên là sương mù bao phủ dày đặt.
Thiên Sơn Quán Âm là đây.
Chú thích
(1): chỉ đất địa của quán thế âm bồ tát.
(2): hơn 800 m
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét