Ngồi ở bàn học, cậu không chăm chú nhìn vào sách vở như thường ngày mà lâm vào trầm tư, hết nhíu mày rồi lại gặm gặm cắn cắn cây bút.
Lãnh Linh Dạ bước vào phòng thì thấy ngay bộ dạng đó của Mâu Thần An. Nhìn kỹ lại, thấy sách còn chưa được mở ra, vậy rõ ràng là suy nghĩ của người đang ngồi kia không phải đặt vào bài học.
“Đang suy nghĩ gì?”
Một âm thanh bất chợt vang lên làm cho Mâu Thần An đang đờ đẫn phải sững sờ, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía sau.
“Ách, thiếu gia, anh tập thể hình xong rồi à?” Mỗi khi tan học trở về, Lãnh Linh Dạ đều đến phòng tập thể hình trên lầu hai tập luyện trong một giờ. Cậu đã từng thấy qua gian phòng, bên trong có rất nhiều dụng cụ.
Nhưng Mâu Thần An không biết, Lãnh Linh Dạ chỉ tập luyện với mộc nhân*. Đó là một loại võ thuật cổ truyền, cần nhất là kiên nhẫn cùng nghị lực. Mộc nhân là làm từ một cái cây thô to, phía trên thân gắn vào nhiều mảnh gỗ dài ngắn khác nhau, xen kẽ ở nhiều vị trí.
*mộc nhân:
Khi mới bắt đầu luyện, không có kỹ xảo cùng bản lĩnh nhất định sẽ bị mộc nhân đánh trúng. Đợi đến khi luyện đến một trình độ cao hơn, mộc nhân vốn làm cho người ta đau đầu đối phó sẽ không còn gây khó dễ được nữa. Hiện tại Lãnh Linh Dạ đã là quá quen thuộc với mộc nhân, chẳng qua mỗi ngày vẫn dành một chút thời gian để luyện tập.
Nhưng điều Mâu Thần An thấy kỳ quái nhất chính là Lãnh Linh Dạ không hề tham gia bất luận một câu lạc bộ nào ở trường, y chỉ nhậm chức hội trưởng hội học sinh mà thôi. Dù cho các câu lạc bộ kia trăm phương ngàn kế muốn mời y gia nhập, nhưng chỉ cần thấy ánh mắt lạnh như băng của y thì liền chùn bước. Mỗi ngày nhìn các câu lạc bộ phát thư mời gia nhập, cậu đều không tránh khỏi việc thầm than thở. Nếu có thể, cậu rất muốn gia nhập câu lạc bộ bóng rổ, mà nguyên nhân quan trọng là vì cậu muốn được cao lên.
Muốn cao như thiếu gia thì không có hi vọng rồi, nhưng ít nhất cậu cũng muốn đạt được chiều cao trung bình. Trong trường kể cả các nữ sinh cũng cao hơn cậu, điều này làm cho Mâu Thần An không thể không cảm thấy tự ti. Đợi khi theo kịp chương trình học, cậu nhất định phải tham gia câu lạc bộ bóng rổ a.
“Ân.” Âm thanh đáp nhẹ xem như trả lời.
“Thiếu gia, anh còn chưa tắm rửa, để tôi đi lấy quần áo cho anh đi tắm.” Thấy trên trán y còn lưu lại chút mồ hôi, Mâu Thần An lập tức đứng lên muốn tiến đến phòng ngủ chuẩn bị quần áo cho Lãnh Linh Dạ.
Mỗi lần từ phòng tập thể hình đi ra, thiếu gia đều đi tắm rửa cho sạch mồ hôi, cái này cũng là một thói quen của y.
Giữ chặt Mâu Thần An lại, Lãnh Linh Dạ kéo cậu ngồi trở lại ghế, so với tắm rửa thì điều càng làm y quan tâm hơn chính là –
“Vừa rồi suy nghĩ cái gì?”
Nhìn vào cặp mắt phượng xinh đẹp, Mâu Thần An chần chờ, cậu có thể nói ra không? Nói ra chỉ sợ không được hay cho lắm. Theo mỗi giây mỗi phút trôi qua, nhiệt độ trong đôi mắt phượng lại càng xuống thấp, cậu hiểu rõ nếu không nói ngay sẽ làm thiếu gia nổi giận.
“Tôi không có suy nghĩ gì đâu, thật đó.”
Cánh tay bất chợt bị siết chặt, Mâu Thần An bị đau liền nhíu mày, khó hiểu nhìn về phía y.
Nhìn chăm chú vào đôi mắt đen trong sáng, Lãnh Linh Dạ cúi người xuống, thong thả nói:
“Cậu không thích hợp nói dối.” Nhất là nói dối y thì lại càng không thích hợp với cậu.
Khoảng cách quá gần làm cho trong mũi Mâu Thần An tràn đầy mùi hương trên người Lãnh Linh Dạ, mặt cậu có chút đỏ lên, cậu vẫn chưa quen với những hành vi thân mật của hai người.
“Tôi… Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp phu nhân, bà… bà thật xinh đẹp.” Kỳ thật điều cậu muốn nói chính là, hôm nay thiếu gia cùng phu nhân khi gặp mặt có cảm giác rất… Cậu không biết phải nói thế nào, nhưng nếu đổi lại là cậu cùng mẫu thân gặp mặt, cậu nhất định sẽ lập tức nhào vào lòng mẫu thân, không chừng còn vì lâu ngày không gặp mà rơi nước mắt.
Không nghĩ rằng cậu lại suy nghĩ đến chuyện này…
Đối với việc gặp thoáng qua Nghê Mộ Ngọc, Lãnh Linh Dạ một điểm cảm giác cũng không có, y hoàn toàn lãnh đạm. Ngược lại trong đôi mắt đen nhánh của Mâu Thần An lại hiện lên một tia ảm đạm, làm cho đôi mắt lạnh như băng của y ánh lên nét khác thường.
“Nhớ nhà?” Dù là câu nghi vấn nhưng khi phối hợp với ngữ điệu lạnh lùng thì nó đã trở thành câu trần thuật.
Nghe Lãnh Linh Dạ hỏi như vậy, Mâu Thần An hết sức kinh ngạc. Một lúc lâu sau, cậu mới khẽ gật đầu, lúc biết Nghê Mộ Ngọc là mẫu thân của thiếu gia, cậu lập tức nhớ đến mẫu thân của mình, Đỗ Tĩnh Nhu.
Móc điện thoại trong túi áo ra đưa tới trước mặt Mâu Thần An, thấy vẻ mặt cậu đầy khó hiểu thì y liền giải thích:
“Gọi về.”
“Thiếu gia!? Ý anh là để tôi gọi điện thoại về nhà sao?” Đây là sự thật? Cậu có thể gọi điện về nhà? Bất ngờ quá lớn này làm cho Mâu Thần An chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn về phía Lãnh Linh Dạ.
“Số điện thoại?”
Ngây ngốc nói ra số điện thoại nhà mình, lại thấy Lãnh Linh Dạ lập tức ấn một dãy số, giây tiếp theo thì điện thoại đã kề ngay tai cậu. Đã lâu lắm rồi không nghe âm thanh quen thuộc này, Mâu Thần An xúc động đến suýt rơi lệ.
“Uy, ai đấy? Uy?” Thấy trong điện thoại không có bất kỳ âm thanh nào, Đỗ Tĩnh Nhu không khỏi nghi hoặc. Là lộn số sao? Ngay khi nàng sắp cúp điện thoại, bên trong liền truyền đến một giọng nói run run.
“Mẹ, là con.” Nắm chặt điện thoại, Mâu Thần An hít sâu một hơi để điều hòa lại nhịp đập của trái tim trong lồng ngực.
“Tiểu An, là Tiểu An à?” Nghe được giọng nói rõ ràng là của đứa con lớn đã mấy tháng trời không gặp, Đỗ Tĩnh Nhu kinh ngạc la to. Nghe thấy tiếng la của nàng, những người khác lập tức xúm lại, nhất loạt kinh hỉ nhìn về phía Đỗ Tĩnh Nhu.
“Ân.”
“Tiểu An, con ở đó có tốt không? Bọn họ có ăn hiếp con không? Có được ăn no không? Làm việc có vất vả không? Con muốn ăn gì, mẹ gởi cho con ăn. Nếu như bọn họ ăn hiếp con, con phải nói ngay cho mẹ biết, đến lúc đó con không cần làm nữa, mẹ lập tức đón con trở về.”
Mẫu thân liên tiếp đặt câu hỏi khiến cho Mâu Thần An không làm sao mở miệng được, cũng không phát hiện nhiệt độ trong mắt người bên cạnh đã xuống thấp.
“Mẹ, con rất khỏe, mẹ yên tâm, bọn họ không có ăn hiếp con.” Lúc này cậu thật sự rất tốt, nếu miễn cưỡng mà nói tới ăn hiếp thì chắc cũng chỉ có thể nói tới việc thiếu gia làm những “chuyện đó” với cậu. Bất quá, “chuyện đó” sao có thể tính là cậu bị khi dễ a?
Nghĩ đến Lãnh Linh Dạ đang ở bên cạnh rồi lại liên tưởng đến những sự tình kia, Mâu Thần An bất giác đỏ mặt, vội vàng nói sang chuyện khác: “Mẹ, cả nhà vẫn khỏe chứ? Chân của cha ổn rồi phải không?” Cậu nhớ rõ lúc cậu đi, chân của phụ thân còn bị trật.
“Tốt lắm, cả nhà đều rất khỏe, chân của cha con cũng bình phục rồi.” Thoáng nhìn những ánh mắt thúc giục bên cạnh, Đỗ Tĩnh Nhu không khỏi nở nụ cười: “Tiểu An, mẹ đưa điện thoại cho cha con, con nói với cha vài câu đi.”
Cầm lấy điện thoại thê tử đưa tới, Mâu Đức Hưng vội nói:
“Tiểu An, con ở đó phải làm việc thật tốt, có cha mẹ ở nhà rồi con không cần lo lắng, cứ hảo hảo chăm sóc bản thân là được rồi.” Đối với đứa con này, hắn vẫn là thấy rất đau lòng.
“Ân, cha, con biết mà, cha yên tâm, còn sẽ tự chăm sóc cho mình.”
“Rồi, vậy là tốt rồi. Để cha đưa điện thoại cho bọn Tiểu Quang, tụi nó muốn nói chuyện với con.”
Chụp lấy điện thoại, Mâu Thần Quang lập tức kích động hô to:
“Anh, bọn em rất nhớ anh, chừng nào anh mới về gặp bọn em?”
Nghe tiếng em trai trong điện thoại vang lên, mắt Mâu Thần An chợt đỏ hoe, một dòng lệ cứ vậy lăn xuống, lập tức có một bàn tay to liền lau đi. Động tác ôn nhu đó làm cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Lãnh Linh Dạ, thấy trong mắt y là một vẻ tĩnh mịch làm toàn thân cậu run lên, suýt nữa đánh rơi cả điện thoại.
Mỗi khi cặp mắt lạnh băng của Lãnh Linh Dạ phát ra cái nhìn thâm sâu như vậy thì… dù Mâu Thần An có trì độn đến đâu cũng hiểu rõ thiếu gia bây giờ rất nguy hiểm, cậu tốt nhất không nên tiếp tục khóc để tránh kích thích y thêm nữa. Vội vàng lau đi giọt lệ còn vương ở khóe mắt, cậu cúi đầu xuống thật thấp, không để cho Lãnh Linh Dạ thấy được gương mặt cậu.
Nhìn chăm chú cử động của Mâu Thần An, đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia kỳ dị, cậu cho rằng làm vậy là có thể làm dịu đi dục hỏa của y sao? Bất quá hiện tại cứ để cho cậu nói điện thoại xong rồi tính.
“Anh khi nào rảnh sẽ về gặp bọn em, còn em với mấy đứa ở nhà phải nghe lời cha mẹ, chăm chỉ đọc sách, biết không?” Nói là khi nào rảnh sẽ về, nhưng chính cậu cũng không biết khi nào mới có thể, muốn xin phép Lý tổng quản chắc là không dễ rồi. Ai, thôi bỏ đi, có thể gọi điện thoại về là tốt lắm rồi.
“Ân, em biết rồi.”
***
Đợi khi cả đám đệ đệ cùng muội muội nói chuyện với cậu xong hết thì đã là chuyện của nửa tiếng đồng hồ sau. Nói cách khác, cậu đã để thiếu gia đứng chờ bên cạnh nửa tiếng liền. Áy náy đưa điện thoại trả lại cho Lãnh Linh Dạ, Mâu Thần An vô thức đỏ bừng đôi gò má.
“Thiếu gia, thật xin lỗi, để anh chờ lâu như vậy. Còn nữa, cám ơn anh.”
Hai tiếng cám ơn cuối cùng cậu gần như là lầm bầm trong miệng, bất quá cậu biết rõ thiếu gia nhất định có thể nghe được.
Nhìn đôi mắt đen hiện lên vẻ ngượng ngùng, làn da ngăm đen cũng nhuộm chút đỏ ửng, Lãnh Linh Dạ khẽ hừ một tiếng trong họng. Y có thể cảm nhận được dục hỏa cứ cháy âm ỉ trong cơ thể từ nãy đến giờ bỗng bừng lên mãnh liệt, thân hình to lớn bất chợt căng lên.
Không nói một lời, y lập tức kéo Mâu Thần An đi vào phòng tắm, ngay khi cậu còn chưa kịp phản ứng thì môi y đã hung hăng phủ kín đôi môi mềm mại của cậu.
“Ngô… Ân…”
Nụ hôn đột ngột làm Mâu Thần An chỉ có thể bị động há miệng đón nhận, cả người cậu ngây ngốc ra mặc cho Lãnh Linh Dạ như hút hết dưỡng sức trong lồng ngực. Nụ hôn càng sâu, thân thể càng mềm nhũn ra, cậu không kìm được bất giác dựa hẳn vào ngực của người phía trước.
Đến khi đôi môi được buông tha thì cậu đã toàn thân xích lõa nằm trong bồn tắm, lưng dựa vào thành bồn, hai chân vô lực bị kéo dang rộng sang hai bên.
“A… A a… Ngô… Đau quá…”
Theo làn nước ấm truyền vào, cơ thể cảm nhận được sâu sắc một cảm giác bị xé rách, tuy hành vi thân mật này cậu đã sớm quen thuộc nhưng bước đầu tiến nhập vẫn làm cậu thấy đau đớn, nhịp tim cũng theo đó mà đập loạn xạ liên hồi. Hai tay bấu chặt vào chiếc lưng rộng lớn, nỗi đau làm cậu không nhận ra đã khiến cho làn da trắng như tuyết của Lãnh Linh Dạ hiện lên dấu vết đỏ thẫm.
“Thiếu gia… Đau quá… Ô…”
Không chờ cho đến khi cơ thể của Mâu Thần An kịp thích ứng với việc tiếp nhận dị vật to dị thường như thế, Lãnh Linh Dạ trực tiếp đem dục vọng nóng rực đã trướng đại tiến thẳng vào huyệt đạo nhỏ hẹp, làm nó trương to đến cực hạn, khít khao nuốt lấy toàn bộ dục vọng.
Nỗi đau nhức kịch liệt đó làm cho đôi mắt Mâu Thần An đẫm lệ, từng giọt từng giọt lăn dài xuống má, thấm ướt cả khuôn mặt.
Tiếng khóc nức nở truyền đến bên tai kéo một chút lý trí của Lãnh Linh Dạ quay trở về, nhìn gương mặt ngăm đen đang chảy đầy nước mắt, lòng y hiện lên một tia đau âm ỉ. Thật dịu dàng, y hôn lên gương mặt ấy, liếm đi từng giọt nước mắt, rồi lại ôm thân thể gầy nhỏ vào lòng, cố gắng kiềm chế dục hỏa đốt người mà vuốt ve tấm lưng đang run rẩy. Thật chậm, đợi khi y đã nhẫn nại đến cực điểm thì người trong lòng mới ngừng khóc.
Lãnh Linh Dạ cúi người xuống, trầm giọng hỏi Mâu Thần An:
“Còn đau?”
Âm thanh khàn khàn vang bên tai làm cho Mâu Thần An lại lần nữa run lên, lúc này cậu mới phát hiện toàn thân người đang ôm mình vào lòng đã nóng rực, không cần nói cũng biết Lãnh Linh Dạ đã nhẫn nại đến cỡ nào. Nghĩ đến sự ôn nhu khác thường của thiếu gia, hai cánh tay đang ôm chặt vào tấm lưng thon dài lại càng thêm siết chặt. Cậu khẽ rên một tiếng, đem cả gương mặt chôn sâu vào ngực Lãnh Linh Dạ.
“… Không đau.”
Mái đầu đen nhánh hơi lắc lư, từng sợi tóc nhẹ đong đưa. Xúc cảm dịu dàng lan tỏa làm cho đôi mắt phượng vốn tĩnh mịch lại phủ thêm một tầng sắc dục. Cùng lúc đó, âm thanh nhỏ nhẹ lại vang lên như mời gọi, Lãnh Linh Dạ rốt cuộc không kiềm chế được nữa, nâng phần eo mềm dẻo lên cao, đem dục vọng cuồng nhiệt đâm sâu vào.
“A… Ân… A…”
Ma sát mãnh liệt khiến cơ thể như bốc cháy, tiếng rên của Mâu Thần An cũng theo đó mà phát ra nhịp nhàng, nỗi đau đã bị đã bị từng đợt sóng khoái cảm thay thế, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn vang vọng tiếng rên rỉ ngọt nị khiến cho tình dục càng thêm kích thích.
Mật huyệt vừa chật vừa nóng, mềm mại ôm lấy dục vọng làm cho Lãnh Linh Dạ càng thêm điên cuồng, y liên tục ấn chặt cánh mông mềm mại xuống, khiến cho mỗi lần tiến nhập đều như đâm sâu vào chốn tận cùng. Người trước mắt này vì y mà mở rộng thân mình đón nhận, y vô luận thế nào cũng sẽ không buông tay.
Gặm mút vành tay hồng hồng, cảm nhận sự run rẩy tinh tế, Lãnh Linh Dạ siết chặt vòng eo thon nhỏ, thì thầm:
“Kêu to một chút, không đủ.” Phòng của y thiết bị cách âm rất tốt, không cần lo lắng âm thanh sẽ bị lọt ra ngoài.
“A… Ân ngô…”
Ý thức mơ hồ, cậu cũng không rõ Lãnh Linh Dạ đang nói cái gì, chỉ dựa theo bản năng mà vâng theo yêu cầu của y. Đợi đến khi ý thức được là chính từ miệng mình phát ra tiếng thở dốc cùng âm thanh mị hoặc như thế, cậu cũng chỉ biết xấu hổ cắn chặt đôi môi, gò má bừng bừng đỏ.
“Cậu là của ta.” Vuốt nhẹ lên gò má đang đỏ bừng của Mâu Thần An, Lãnh Linh Dạ bá đạo nói, rồi không chờ cậu phản ứng lại, mạnh mẽ hôn lên đôi môi sưng đỏ.
Cậu là của y, y sẽ không bao giờ để cho cậu quay về, trừ khi…
Trong đôi mắt phượng nóng bỏng hiện lên một tia sắc bén, cho dù y không ở bên cậu, đôi mắt cậu cũng chỉ có thể hướng về y. Y sẽ làm cho tất cả mọi người biết rõ, cậu – Mâu Thần An, chỉ thuộc quyền sở hữu của duy nhất một mình Lãnh Linh Dạ.
Chương 18
Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa, ánh nắng lan tỏa khắp nơi, từng cơn gió nhẹ làm tấm màn cửa số trắng như tuyết nhẹ nhàng lay động, mang theo mùi hoa bách hợp thơm ngát từ vườn hoa trong đình viện.
Nhưng không gian yên tĩnh đó đã mau chóng bị một tiếng rên khẽ cắt đứt.
“Ân…”
Trên chiếc giường rộng lớn, một đôi mắt chậm chạp khép mở, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, từ trong cơn mơ hồ mới dần ý thức được bày trí quen thuộc của căn phòng.
Đây là phòng của thiếu gia…
Tỉnh dậy trong phòng Lãnh Linh Dạ, việc này đối với Mâu Thần An đã không còn đáng kinh ngạc cùng lo sợ như lúc đầu, nó đã biến thành thói quen rồi a. Sờ lên vị trí bên cạnh, cảm giác lạnh như băng khiến cậu hơi co lại, xem ra thiếu gia đã rời giường được một lúc rồi. Lâu nay, chỉ cần cậu ngủ trên chiếc giường rộng lớn này thì đều bị thiếu gia ôm vào trong ngực, cánh tay ôm chặt lấy lưng cậu làm cho cậu không thể động đậy.
Lần đầu tiên tỉnh lại mà không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc làm cho trong lòng Mâu Thần An không khỏi có chút hụt hẫng mơ hồ, cậu chỉ có thể tự an ủi mình rằng nhất định thiếu gia có chuyện phải làm nên mới đi sớm như thế. Liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, phát hiện kim đồng hồ đã chỉ 9 giờ, cậu hết sức kinh ngạc, cậu sao có thể ngủ muộn như vậy?
Cứ tưởng tượng thiếu gia đã đi rồi mà cậu lại còn đang ngủ, nhất định sẽ bị Lý tổng quản mắng chết, Mâu Thần An vội vàng ngồi bật dậy, nhưng lại vì động đến miệng vết thương phía sau mà đau đến mức ngã trở lại xuống giường.
“Ngô, đau quá.”
Hít sâu vài ngụm không khí, miễn cưỡng nén nhịn cơn đau như xé rách hạ thân, Mâu Thần An cẩn thận đi đến chiếc ghế cạnh giường lấy quần áo mặc vào. Không cần nghĩ, đây nhất định là do thiếu gia thay cậu chuẩn bị, trong lòng chợt thấy ấm áp lạ kỳ. Mặc quần áo chỉnh tề xong, sửa sang lại căn phòng một chút, cậu lập tức bước xuống lầu.
Tuy lo lắng bị Lý tổng quản biết được sẽ mắng cho một trận, nhưng bước chân của cậu lại vô cùng chậm rãi. Nếu đi nhanh, chắc chắn sẽ động vào miệng vết thương, đến lúc đó thì chỉ có đau chết đi sống lại. Chỉ cần không cử động mạnh, miễn cưỡng sẽ có thể cầm cự được. Đối với loại đau đớn này, Mâu Thần An có thể nói là đã quá quen thuộc, thử nghĩ cứ cách vài ngày lại phải trải qua một lần thì ai có thể quên? Nhưng cho dù là đã quen, mỗi lần bị đau đớn thế này đều khiến cậu nhăn mặt nhăn mày.
Bất quá, nói ra cũng thật kỳ quái, cho dù luôn bị đau thế này, Mâu Thần An lại chưa bao giờ cự tuyệt Lãnh Linh Dạ. Có lẽ bởi vì y là thiếu gia a, nhưng mà… dường như không phải lý do đó…
Thôi, nói đến chuyện đó thì có ích gì, cậu vẫn là nên tranh thủ thời gian xuống lầu trước để quét dọn thì tốt hơn. May mắn hôm nay là thứ bảy không cần đến trường, nếu không nhất định cậu sẽ bị Lý tổng quản mắng chết.
Đi vào phòng khách, không ngờ lại không gặp Lý tổng quản, Mâu Thần An nhẹ nhõm thở ra. Thoáng nhìn những ánh mắt khó hiểu mọi người hướng tới cậu, cậu lắc lắc đầu, thầm nghĩ hay là đi tìm thiếu gia trước.
Vừa định bước ra phòng khách, từ cầu thang lại vang lên âm thanh làm cậu phải xoay người lại nhìn. Là phu nhân. Mâu Thần An vội vàng cung kính thưa:
“Thỉnh an phu nhân.”
Vừa bước xuống lầu thì thấy tiểu người hầu của con mình, Nghê Mộ Ngọc cũng không nói tiếng nào, đi thẳng đến sô pha rồi ngồi xuống.
“Thiếu gia đâu?”
Nghe phu nhân hỏi, Mâu Thần An đành lúng túng trả lời, dù cậu biết rõ nếu nói thật nhất định sẽ không tránh khỏi bị mắng.
“Con… Con không rõ lắm.”
Quả nhiên, vừa nghe Mâu Thần An trả lời, Nghê Mộ Ngọc lập tức tỏ vẻ không vui trừng mắt nhìn cậu. Nhưng ngay khi Mâu Thần An cho rằng giây tiếp theo mình sẽ bị mắng thì—
“Mang cho ta ly cà phê, nhân tiện bảo bọn hạ nhân mang đồ ăn tới nhanh một chút.”
Nghe được câu nói ngoài dự kiện này, Mâu Thần An không khỏi sững sờ, bất quá cậu phản ứng rất nhanh, liền gật đầu rồi hướng đến phòng bếp
“Dạ, con lập tức đi ngay.” Xem ra phu nhân đúng là người tốt.
Với Mâu Thần An, cậu chỉ đơn thuần nghĩ nàng không có quở trách thì thật tốt quá, lại không biết chuyện sắp xảy ra sẽ làm cho cậu phải thay đổi hoàn toàn cách nhìn.
Cầm lấy tờ báo trên bàn trà, đọc sơ qua tin tức hôm nay, Nghê Mộ Ngọc yên lặng chờ bữa sáng. Cũng không phải nàng có lòng tốt tha cho Mâu Thần An, chỉ là nàng cảm thấy chuyện này căn bản không cần phải làm cho nàng lãng phí thời gian. Quản giáo hạ nhân thì sai Lý tổng quản làm là được rồi, không cần nàng tự mình ra tay.
Chờ ăn xong bữa sáng, nàng phải ghé qua thẩm mỹ viện để spa, đảm bảo cho yến hội trưa nay nàng sẽ trở thành tâm điểm. Trên người nàng hiện giờ là bộ lễ phục sang trọng độc nhất vô nhị, do nàng dùng một số tiền lớn mời nhà thiết kế lừng danh thiết kế riêng cho nàng, đủ để thấy buổi yến hội này quan trọng ra sao, nàng tuyệt đối không thể có sai lầm nào.
Bưng ly cà phê nóng hổi đến, Mâu Thần An cẩn trọng đi đến cạnh ghế salon.
“Phu nhân, đây là cà phê của bà.”
……
Thấy Nghê Mộ Ngọc cả nửa ngày cũng không có phản ứng, cậu lại lên tiếng hỏi:
“Phu nhân?”
Nghê Mộ Ngọc vẫn trầm tư, nàng chỉ chỉ vào bàn trà ý bảo cậu để cà phê xuống đó.
Chỉ chú ý vào ly cà phê trong tay, Mâu Thần An không nhận thấy bên cạnh sô pha chìa ra một góc váy, cậu còn chưa đi đến được bàn trà thì đã bị mảnh lụa từ chiếc váy làm trượt chân, giây tiếp theo ly cà phê cũng từ trong tay bay ra ngoài.
“A!”
Kèm theo tiếng thét kinh hãi, trong phòng khách vang lên tiếng đồ sứ vỡ tan tành.
Ly cà phê va vào cạnh bàn vỡ vụn, cà phê bên trong lập tức vẩy ra bốn phía, làm cho hai thứ ở gần đó nhất ngoài ý muốn phải lãnh trọn vẹn.
Tờ báo bị ướt một mảng lớn, bộ lễ phục cao quý cũng không tránh khỏi số phận. Rất nhanh, vết cà phê lan rộng, làm cho bộ lễ phục đỏ tươi bị nhiễm những vết nâu sẫm khó nhìn, phá hủy hoàn toàn mỹ cảm.
Nhìn những vết bẩn lan ra trên bộ váy, gương mặt diễm lệ của Nghê Mộ Ngọc nhanh chóng trầm xuống. Nàng ném tờ báo trong tay xuống, túm lấy người đang quỳ rạp trên đất, không nói lời nào thẳng tay hạ một cái tát.
Bị trượt chân làm thân thể cậu ngã về phía trước, trán đụng vào bàn trà sưng một cục to như trái ấu. Sau một khắc, trên cánh tay truyền đến cảm giác nóng rát như bị bỏng, quần áo cũng sũng nước. Theo bản năng, Mâu Thần An lập tức nhích sang một bên, động tác quá lớn liền động đến miệng vết thương sau lưng khiến cậu dau đến hít thở không thông.
Nhưng mà, chưa kịp đứng lên, cánh tay đã bị một luồng lực thật lớn kéo mạnh. Còn chưa kịp nhìn rõ người trước mắt, trên mặt đã truyền đến một cảm giác đau đớn, lập tức trong miệng tràn ngập mùi máu tươi khiến cậu nhíu mày.
Mọi chuyện phát sinh quá mức đột ngột làm cho Mâu Thần An chỉ có thể ngây ngốc nhìn về phía nữ nhân đang nổi giận bừng bừng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét