Thứ Năm, 11 tháng 2, 2016

TNA 43-44

43

“Ngươi là Bạt Thác Vô Nhược?” Hắn hướng về phía cửa sổ đi thêm vài bước.

“Không cần lại đây.”

Người nọ kinh sợ hô một câu.


Vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc, tâm Hoàng Phủ Duật lúc này mới thoáng trấn an.


Quả nhiên là Bạt Thác Vô Nhược.


Hình như không nghe thấy y mở miệng nói chuyện, hay là y cố ý mắt điếc tai ngơ, Hoàng Phủ Duật lại hướng cửa sổ tới gần vài bước.


“Đừng lại đây.”


Âm thanh vừa yếu đuối vừa sợ hãi trả lời Hoàng Phủ Duật.


“Tại sao?”


“Không cần lại đây…… Không cần lại đây.” Ngữ điệu hư nhuyễn, mang chút khẩn cầu, vẫn mang đầy sợ hãi.


Hắn dừng lại, “Hảo, trẫm không đi nữa, nhưng ngươi lại đây.”


Đã lâu như thế không gặp y, nguyên bản đã nghĩ sẽ gặp ngay y, hiện giờ mất thời gian một ngày mới tìm được người, giờ phút này Hoàng Phủ Duật phi thường, phi thường muốn nhìn thấy khuôn mặt Bạt Thác Vô Nhược.


“…… Không cần.”


Lời nói cự tuyệt yếu ớt từ chỗ tối truyền đến.


“Ngươi nói cái gì?”

“Không cần…… Ta không muốn qua đó.”


“Ngươi không đến, vậy trẫm đi qua đó.” Nói xong, hắn hướng về phía Bạt Thác Vô Nhược.


“Không! Không cần lại đây!” Y hô to.


Nhẫn nại đến cực hạn, tính tình Hoàng Phủ Duật cuối cùng bùng nổ. “Bạt Thác Vô Nhược, ngươi đang làm cái gì?”


Hắn tiến lên, chỉ thấy Bạt Thác Vô Nhược hai tay che lổ tai của mình, miệng không ngừng nói: “Không cần…… Ta không thích nghe…… Không nghe, không nghe……”


Y rốt cuộc đang làm gì vậy?


Nắm lấy hai cổ tay y.


Bạt Thác Vô Nhược trong mắt tràn ngập bất lực, giống một tiểu hài tử bị vứt bỏ khiến người ta thương xót.


“Đừng đuổi ta đi…… ta không có chỗ để đi…… Van xin ngươi đừng đuổi ta đi……”


“Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?” Hoàng Phủ Duật đối với lời nói của y cảm thấy khó hiểu.


“Ta biết…… Ta biết ngươi tìm đến ta là vì muốn đem ta đuổi đi, van xin ngươi…… đừng đuổi ta, ta sẽ ra khỏi Hoa Sinh điện, nhưng ta van cầu ngươi, đừng đuổi ta, ta không muốn, không muốn……”


Từ sau khi đến Viêm Di quốc cho tới bây giờ, y luôn không ngừng cầu xin hắn.


Vì tình yêu của hắn, vì đứa nhỏ, vì…… rất nhiều chuyện, hạ mình, không để ý tự tôn cầu xin hắn.


Y rốt cuộc cầu xin cái gì? Chỉ cần y không dùng ánh mắt rưng rưng nhìn hắn, chỉ cần y không lộ ra bộ dáng ủy khuất đáng thương, y muốn cái gì, hắn đều cho y.


Y nói y muốn hắn yêu?


Hảo, y cần, y muốn, Hoàng Phủ Duật liền cho y.


Hắn chỉ hy vọng, Bạt Thác Vô Nhược có thể vui vẻ, khoái hoạt, hắn chỉ mong muốn điều này.


Cả đời này của y, luôn không ngừng vì người khác suy nghĩ, khi nào thì sống cho mình?


Mười tám tuổi trước kia, bị ốm đau tra tấn, sau khi gặp hắn, thời gian còn lại là vì khẩn cầu hắn yêu mà thống khổ.

Một người nam nhân như vậy, thành thật mà nói, quá mức đáng thương, cũng quá thật đáng buồn.


Đem tình yêu coi quá nặng, lần đầu tiên yêu một người, lại phải trả một cái giá đắc như thế.


Hoàng Phủ Duật không thích y có bộ dáng này, không có tự tôn, chỉ có thể dựa vào người khác mà sống.


Hắn lạnh lùng nhìn y, đột nhiên ngay lúc ấy cảm thấy bất lực, tình cảm như đè ép làm hắn thở không nổi, tình yêu của Bạt Thác Vô Nhược, làm cho hắn chùn bước.


“Không được khóc, trẫm không có ý đuổi ngươi đi.”


“Thật sự?”


“Ngươi có thể hay không kiên cường một chút?”


“Như thế nào mới được xem là kiên cường?”


“Chờ ngươi học được cách gặp chuyện không khóc.”


“Kia nếu ta kiên cường thì sao?”


“Đến lúc đó, trẫm sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn.”


Y âm thầm nhấm nuốt trong chốc lát, lại nói: “Ngay cả tình yêu của ngươi cũng được sao?”


“Đúng vậy, ngay cả tình yêu của trẫm.”


Nhìn chăm chú vẻ mặt của hắn, tựa hồ đang tìm kiếm xem lời nói của hắn có thể tin cậy được không, giây lát, Bạt Thác Vô Nhược gật đầu, “Hảo, ta đây đã biết.”


“Như vậy…… Ta không phải là còn có thể tiếp tục ở lại Hoa Sinh điện?”


“Tại sao ngươi lại cho rằng ngươi không thể ở lại nơi đó?” Hắn hỏi lại.


“Bởi vì ── Dung phi không phải mang thai sao?”


“Cho nên?”




44


“Tại sao ngươi lại cho rằng ngươi không thể ở lại nơi đó?” Hắn hỏi lại.


“Bởi vì ── Dung phi không phải mang thai sao?”

“Cho nên?”


“Nàng có Bảo Bảo, nàng lại là nữ nhân, nàng so với ta càng có tư cách ở lại Hoa Sinh điện.”


Nói xong, y lại tự ti cúi đầu.


Trên đỉnh đầu được một đạo ấm áp bao phủ, mùi hương nam tính đặc trưng của Hoàng Phủ Duật lấp đầy khoang mũi, làm cho hoảng sợ ban đầu dần lui.


“Dung phi mang thai không phải là thật, trẫm đem nàng cùng thái y đồng mưu nhốt vào trong thiên lao.” Bàn tay vuốt ve trên mái tóc, hắn đem Bạt Thác Vô Nhược ôm vào trong ngực.


Y kinh ngạc ngẩng đầu. “Mang thai ── là giả ?” Trong lúc nhất thời, chuyện làm lòng y bất ổn cũng tiêu hoãn, nhưng cũng đồng thời, Bạt Thác Vô Nhược cảm thấy chua sót cho tình cảnh Dung phi.


Hình như ít nhiều y cũng hiểu được dụng ý của Dung phi.


Bởi vì, bọn họ đều giống nhau.


Hy vọng có được đứa nhỏ của Hoàng Phủ Duật, hy vọng dựa vào việc này đổi lấy tâm tư Hoàng Phủ Duật, chỉ cần hắn liếc mắt một cái, y cũng nguyện ý, mà Dung phi đại khái nàng cũng nghĩ như vậy.


“Ân, là giả. Nàng nghĩ thật sự có thể gạt được ta? Một nữ nhân ngu ngốc.” Hoàng Phủ Duật cười nhạt nhưng không mang ý cười trong mắt.


“Ngươi định xử trí Dung phi như thế nào?”


“Khi quân chi tội, trừ bỏ rơi đầu ra, không còn con đường khác.”


Bạt Thác Vô Nhược kinh hô một tiếng, “Sao lại như vậy?!”


“Đây là chủ ý của nàng, nàng ắt hẳn đã tính tới hậu quả khi sự việc bại lộ, đây là nàng nên chịu .” Hoàng Phủ Duật lãnh đạm nói.


“Có thể hay không tha nàng một mạng?”


“Ngươi đang biện hộ cho kẻ địch của ngươi sao?”


Lắc đầu. “Chúng ta không phải kẻ địch, chúng ta cùng là kẻ ngốc, kẻ ngốc mới vì cảm tình không tiếc trả giá hết thảy. Dung phi mạo hiểm nói dối lừa ngươi, bất quá là hy vọng ngươi có thể quay đầu liếc nhìn nàng dù chỉ một lần, ta…… Ta ── có thể hiểu được tâm tình của nàng.”


“Ngươi nói sai lầm rồi, nàng là vì hoàng hậu vị, không phải vì trẫm.”

“Không, ngươi xuất sắc như vậy, thu hút tầm mắt người khác như vậy, mỗi người đều vì ngươi như si như cuồng. Dung phi nàng yêu ngươi, cho nên…… Tha nàng một mạng, được không?”


Hoàng Phủ Duật ngậm miệng không nói, trầm mặc một hồi sau, mới thở dài.


“Ngươi thật ngu ngốc. Xem như nể mặt ngươi, trẫm đồng ý là được.”


Nghe vậy, Bạt Thác Vô Nhược vui sướng mỉm cười. “Cám ơn ngươi.”


Ôm chặt hắn, dựa vào ngực của hắn, luôn làm cho Bạt Thác Vô Nhược cảm thấy an tâm.


Thấy bộ dáng y dễ dàng thỏa mãn như thế, Hoàng Phủ Duật trong ngực co rút, “Ngu ngốc.”


“Nói lại lần nữa xem.”


“Ngu ngốc.”


“Lại một lần nữa.”


“Ngu ngốc.”


“Lại một lần nữa, lại một lần nữa……” Y nhắm mắt lại, nghe tiếng tim đập ổn định của Hoàng Phủ Duật.


Thịch, thịch, làm người ta thập phần an tâm.


“Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc.”


“Ta thích nghe ngươi nói ta như thế, thật giống lúc tình nhân liếc mắt đưa tình.”


Lực cánh tay càng thêm siết chặt.


Đứa ngốc này.


Không gian lúc này thực im lặng.


Thời gian như đứng lại ngay giờ khắc này, Bạt Thác Vô Nhược hy vọng giấc mộng này vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng đừng tỉnh lại, khiến cho y tựa vào Hoàng Phủ Duật cả đời.


Cả đời, cả đời, cũng không muốn tỉnh lại.


Đáng tiếc chính là, cả đời của y, chỉ còn nửa năm.


“Đêm nay trước hết tạm thời ở lại trong này, đừng quay về Hoa Sinh điện.” Hoàng Phủ Duật buông tay ra, đưa y mang đến giường, hai người sóng vai nằm trên giường, tay kéo lấy đệm chăn, phủ lên hai người.

Bạt Thác Vô Nhược xê dịch thân thể, hướng Hoàng Phủ Duật tới gần hơn.


Nghiêng người, Hoàng Phủ Duật chủ động đưa y nhét vào áo. “Lạnh sao?”


Lắc đầu, “Nghĩ muốn tới gần ngươi, nghĩ muốn cảm thụ nhiệt độ cơ thể của ngươi.”


Dưới lớp đệm chăn hai cơ thể chặt chẽ giao triền, mười ngón tay đan nhau, chặt chẽ nắm.


“Như vậy được chưa?”


“Không đủ ──”


Lời vừa nói xong, thân thể Bạt Thác Vô Nhược đột nhiên bị một lực đạo cường đại kéo qua, khoảnh khắc trong nháy mắt, toàn thân y nằm úp sấp trên người Hoàng Phủ Duật, tay trái Hoàng Phủ Duật vẫn như cũ nắm tay y, tay phải chế trụ bên hông Bạt Thác Vô Nhược, đem toàn bộ thân mình y đặt ở trên người mình.


“Như vậy được không?”


Y nhắm mắt, tai phải dán vào lồng ngực Hoàng Phủ Duật, nghe tiếng tim đập bình ổn của hắn, khóe môi hơi hơi cong lên.


“Đủ …… Thật tốt, giờ khắc này, trong chớp mắt này, ngươi là của ta, chỉ cưng chiều một mình ta, không phải của người khác, là của ta…… của Bạt Thác Vô Nhược .”


Cằm bị nâng lên, y ngẩng đầu, nhận lấy nụ hôn của Hoàng Phủ Duật.


Đây là hạnh phúc đi.


Ngọt ngào, giống ngậm một khối mật đường, tứ chi trăm hài đều âm thầm nhảy nhót.


Không muốn tỉnh lại, khiến cho y vĩnh viễn chìm đắm trong nhu tình của Hoàng Phủ Duật đi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét