Chương 49
Cũng không rõ đây đã lần thứ mấy cậu tỉnh lại từ trong cơ mê mang, chỉ nhớ
là tứ chi toàn thân đều như lên tiếng phản kháng, báo hiệu sự mệt mỏi đã đạt
tới cực hạn.
Muốn mở miệng van xin nam nhân phía sau dừng sự tra tấn này lại, nhưng lại
phát hiện cổ họng chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn mơ hồ:
“Ngô… Ân…”
Quanh quẩn trong phòng là tiếng thở dốc dâm đãng khiến gương mặt ngăm đen
của Mâu Thần An đỏ bừng, đến khi ý thức được âm thanh đó là xuất phát từ miệng
cậu mà ra, màu đỏ hồng đã loan rộng toàn thân. Cố nhấc đôi tay bủn rủn vô lực
lên che miệng, lại bị một cánh tay thon dài nắm lấy kéo ra sau lưng, cả đôi môi
cũng bị bức ép mở rộng ra.
Lãnh Linh Dạ cúi xuống sát bên tai Mâu Thần An, phát ra âm thanh trầm thấp
khêu gợi lại mang theo lửa nóng mê người:
“Kêu to một chút.” Khẽ liếm lên da thịt đẫm ướt mồ hôi, lại cảm nhận được
dũng đạo vừa nóng vừa chặt kia như siết chặt thêm, ôm ấp lấy dục vọng nóng bỏng
thật thoải mái, một dòng điện từ bụng bỗng tháo chạy mãnh liệt xuống bên dưới.
“A… A ngô…”
Thân hình run rẩy tiếp nhận cảm giác tê dại ở bên tai, huyệt động sau lưng
cũng không ngừng co rút, đón nhận sự luật động điên cuồng của cự vật to lớn.
Mâu Thần An dùng hết sức quay đầu lại, nhìn về phía nam nhân kia, lời nói mang
theo hy vọng:
“Dạ, từ bỏ, em mệt mỏi quá…” Đôi mắt mệt mỏi nhắm lại, thầm nghĩ hiện tại
chắc đã là rạng sáng rồi. Từ chiều hôm qua đến bây giờ, tình cảm mãnh liệt cứ
duy trì không ngừng nghỉ khiến Mâu Thần An chỉ có một ao ướt nhỏ nhoi là được
hảo hảo ngủ một giấc.
Dạ nói đây là trừng phạt cậu vì bốn năm trước dám tự tiện rời đi, nhưng mà…
cậu thật sự mệt mỏi quá…
Phân thân của cậu không biết đã phóng ra tinh dịch bao nhiêu lần, mật huyệt
sau lưng lúc đầu còn căng sáp thì bây giờ cũng đã có thể thoái mái dung nạp
trọn vẹn phân thân to lớn của y.
Tiểu huyệt đáng thương của cậu bây giờ chứa chứa đầy chất lỏng nóng rực của
nam nhân, thậm chí còn tràn ra thấm ướt tấm ga giường.
*Ôi, Tiểu An đáng thương ~~~ Anh Dạ, tinh lực của
anh sung mãnh quá a ~~~
Nhìn xuống đôi mắt đen đã khép nhưng vẫn còn vương vài giọt nước mắt, đôi môi
sưng đỏ khẽ nhếch, phát ra âm thanh rên rỉ chứa đầy tình dục, da thịt ngăm đen
toàn thân phủ đầy dấu hôn đỏ thẫm, đôi mắt phượng lại bừng lên một tia lửa
nóng.
“Muốn nghỉ ngơi?”
Tiếng nói dịu dàng phát ra khiến Mâu Thần An sững sờ, thân thể mệt mỏi quá
rồi, cậu lập tức thành thực nhẹ gật đầu, nhìn nam nhân trước mắt với vẻ hi
vọng.
“Có thể, bất quá…” Nhìn chăm chú vào đôi mắt đen vì một câu nói của y mà
hiện lên tia kinh hỉ, Lãnh Linh Dạ cười tà: “Chờ anh thấy đủ rồi tính sau.”
Không đợi Mâu Thần An phản ứng, đôi môi của cậu lại bị chiếm đoạt, khiến cậu
chỉ có thể vô lực ngửa đầu tiếp nhận xâm nhập của nam nhân kia.
“Ngô… Ngô ân…”
Nụ hôn chấm dứt, nhìn người trước mắt còn đang nhắm mắt thở dốc, phân thân
của Lãnh Linh Dạ lại một lần nữa ngẩng đầu, khao khát xâm nhập vào tiểu huyệt
mê hồn kia.
“A… Dạ… Đủ rồi… Từ bỏ… Ngô…”
Đôi mắt đen dàn dụa nước mắt, nương theo luật động càng lúc càng nhanh của nam
nhân mà không ngừng tuôn chảy, ướt đẫm đôi gò má ửng hồng. Đến khi một cỗ tinh
dịch nóng hổi bắn vào người, Mâu Thần An đã hoàn toàn ngất đi.
Trìu mến liếm đi từng giọt nước mắt trên gương mặt cậu, đôi mắt phượng hiện
rõ vẻ ôn nhu, nhưng động tác của y lại vô cùng mạnh mẽ. Y tiếp tục mãnh liệt
tiến công, không hề vì người trong lòng đã hôn mê mà có ý định đình chỉ lại.
Nhìn chăm chú vào đôi mắt đã khép chặt của Mâu Thần An, âm thanh lạnh băng
vang lên đầy bá đạo:
“Không đủ, vĩnh viễn cũng không đủ.” Vô luận là bao nhiêu lần, y vẫn cảm
thấy ko đủ. Dù biết rõ đã vượt quá giới hạn của Mâu Thần An, nhưng y vẫn không
cách nào khắc chế ham muốn của bản thân.
Đợi đến khi màn đêm đã bị ánh nắng ban mai thay thế, đợi đến khi– tiếng
chuông điện thoại vang lên…
Trong điện thoại là tiếng một nam nhân đang trách cứ y. Chờ hắn nói xong, y
mới hỏi địa điểm cùng thời gian rồi lập tức tắt máy.
Dù chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, Lãnh Linh Dạ vẫn không thèm đếm
xỉa. Nếu như không phải vì thấy Mâu Thần An có dấu hiệu sắp tỉnh giấc, y tuyệt
đối sẽ bỏ mặc nó.
Cầm điện thoại trên đầu giường, y rút pin ra rồi ném sang một bên, giải
quyết gọn gàng hết mọi âm thanh phiền toái.
Kéo hai chân cậu ra, để cho mật huyệt hiện lên trong tầm mắt, thấy nó đã
sưng đỏ không chịu nổi, cũng không cách nào tiếp nhận thêm chất lỏng phóng ra
từ phân thân của nam nhân được nữa.
“Ân… A ngô…” Mâu Thần An đang chìm trong giấc mộng, lại bị cơn đau nhức
truyền đến từ sau lưng khiến cho cậu không khỏi nhíu mày, rên rỉ vài tiếng,
thân thể cũng giãy dụa như muốn dị vật to lớn kia rời khỏi hậu huyệt của cậu.
Cảm nhận được cả người đã bị giam trong lồng ngực rộng lớn, Mâu Thần An hơi
xúc động, dần dần hé mở đôi mắt, mờ mịch nhìn về phía trước.
“Tiếp tục ngủ.”
Âm thanh trầm thấp bên tai làm Mâu Thần An vô thức như bị mê hoặc, cậu nhắm
mắt lại, một lần nữa chìm sâu vào mộng đẹp.
Thấy cậu đã ngủ say, Lãnh Linh Dạ tiếp tục làm việc mà y còn đang dang dở.
Sau một tiếng gầm nhẹ, dòng chất lỏng nóng rực bắn thẳng vào trong dũng đạo
co rút. Rút ra phân thân còn đang ngập tràn ham muốn, lại ngoài ý muốn bắt gặp
huyệt khẩu kia không chỉ tràn ra tinh dịch mà còn kèm theo tơ máu đỏ tươi, y
lập tức kéo tấm chăn tơ bao lấy thân thể trần truồng. Ném đi hình ảnh còn sót
lại trong đầu, thân hình thon dài tinh kiện bước về phía phòng tắm.
Liên tục xôi nước lạnh lên người, đợi đến khi dập tắt được phần nào dục hỏa,
y mới quấn một chiếc khăn tắm ở thắt lưng rồi trở ra khỏi phòng tắm.
Bước đến tủ áo, Lãnh Linh Dạ lấy ra một chiếc áo sơmi sẫm màu cùng quần tây
đen. Liếc mắt nhìn người đang ngủ say trên giường, y mở ngăn kéo, lấy ra từ
trong đó một hộp gốm nhỏ bằng nhung tơ.
Cầm chiếc nhẫn được đính vô số viên kim cương lấp lánh, y đeo vào ngón vô
danh trên bàn tay nhỏ gầy của cậu, vuốt ve nó như một bảo vật trân quý nhất rồi
lại nhịn không được đặt một nụ hôn xuống đôi môi còn đang sưng đỏ.
Liếm láp khoang miệng ướt át, tận hưởng sự mềm mại của chiếc lưỡi kia, đôi
tay của y cũng không biết điều mà tiến vào bên trong chiếc chăn tơ. Ngay khi
vừa chạm đến da thịt ấm áp của cậu, đôi môi đang dính liền với đôi môi của y
bỗng tách ra, khuôn mặt nhu hòa đang say ngủ phát ra âm thanh bất mãn:
“Ngô… Ân…”
Âm thanh truyền đến bên tai như đánh thức lý trí của Lãnh Linh Dạ, y nhắm
mắt lại, khi mở ra thì đã khôi phục lại sự lạnh lùng như cũ. Lưu lại trên tờ
giấy vài chữ, y lập tức bước về phía cửa ra vào.
Lãnh Linh Dạ không hề lo lắng lúc y đi ra ngoài thì Mâu Thần An sẽ tự tiện
rời đi, bởi vì–
Bấm vào một dãy mật mã phức tạp, cánh cửa liền mở ra. Lãnh Linh Dạ theo
thang máy đi xuống bãi đỗ xe, rồi bước vào một chiếc xe hơi thể thao màu vàng.
Khi đi qua cổng, y lấy một tấm thẻ từ ở trong bóp ra đưa cho bảo vệ, đợi bảo
vệ xác minh xong, y lấy lại thẻ từ rồi lập tức lái xe về phía đường cái rộng
lớn.
Hệ thống an toàn nghiêm mật như thế là để bảo đảm Mâu Thần An tuyệt đối
không thể rời đi. Huống chi, trong chiếc nhẫn y tặng cho cậu còn cài thêm hệ
thống định vị toàn cầu, vô luận cậu ở đâu y cũng đều có thể tìm ra được.
Bốn năm trước, chưa được y cho phép cậu đã tự tiện ly khai y. Bốn năm sau, y
tuyệt đối không cho phép cậu tự tiện rời đi lần nữa.
***
Giao chiếc xe thể thao cho nhân viên khách sạn, Lãnh Linh Dạ tiến về phía
căn phòng xa hoa ở phía Tây của khách sạn Lệ Hào. Còn chưa tới cửa đã nghe bên
trong truyền ra tiếng người cười cười nói nói, đôi mắt phượng không khỏi xẹt
qua một tia trào phúng.
Liếc mắt nhìn văn kiện trong tay, y thật hy vọng sau khi xem qua ảnh chụp
bọn họ còn có thể cười được.
Mở cửa phòng ra, trong khi năm người kia còn đang kinh ngạc, y đã lạnh lùng
ngồi xuống phía đối diện.
Thấy người đến là đứa con đã bốn năm không gặp, lại nhớ đến cú điện thoại
lúc sáng bị cắt ngang phũ phàng, Lãnh Diệu Huy tỏ vẻ không vui, mở miệng trách
cứ:
“Sao bây giờ mới đến?” Cho dù bọn họ cũng vừa đến không bao lâu, nhưng lửa
giận lúc sáng làm hắn vẫn phải tìm nguyên nhân để trút ra. Hiện tại đứa con này
càng ngày càng khó khống chế, thử nghĩ nếu mấy năm nữa đem xí nghiệp Lãnh thị
giao cho nó, chẳng phải là càng tạo điều kiện cho nó không đem hắn để vào mắt?
Nhấp nhẹ một ngụm trà xanh, Lãnh Linh Dạ tự nhắc chính mình lát nữa khi về
phải mua một ít thức ăn. Tuy trong tủ lạnh đã có sẵn nguyên liệu nấu ăn, nhưng
người trên giường chắc phải tới tối mới tỉnh a. Dù sao cậu cũng đã hôn mê mấy
lần khi đang ở giữa chừng, chắc là mệt chết đi.
Không đếm xỉa gì đến lời răn dạy của phụ thân, Lãnh Linh Dạ mặt không biểu
tình tiếp tục uống trà.
Si mê nhìn chăm chú vị hôn phu bốn năm không gặp lại càng thêm lạnh lùng mê
hoặc, Diêu Quân Hạm cười cười hòa giải:
“Lãnh thúc thúc, thúc không nên tức giận, con nghĩ nhất định là Dạ có công
chuyện nên mới đến muộn.”
Chương 50
Bên tai truyền đến tiếng nói của Diêu Quân Hạm khiến đôi mắt phượng chợt
đông lạnh lại thêm một tầng, nữ nhân ngu xuẩn kia có tự mình đa tình thì cũng
phải biết chọn đối tượng chứ.
Liếc mắt nhìn thiếu nữ đang cười cười vẻ thản nhiên, Lãnh Diệu Huy dù muốn
nói thêm nữa nhưng lại e ngại cha mẹ đối phương nên đành thôi, bất đắc sĩ trưng
ra một vẻ mặt vui vẻ:
“Ha ha, Diêu Tổng, ngài ngàn vạn lần đừng trách, đứa con của tôi đây tính
tình ngang bướng thế đó, sau này Quân Hạm còn phải thông cảm cho nó nhiều nữa.”
Lãnh Diệu Huy làm ra vẻ hắn không thể làm gì Lãnh Linh Dạ, nhưng những điều bí
mật sâu kín hơn nữa thì có lẽ chỉ có một mình hắn hiểu rõ.
“Không sao, người trẻ tuổi đều như vậy, đợi sau này khi đã vào thương
trường, tính cách kia có khi lại trở thành một ưu điểm lớn.” Không giống với
Lãnh Diệu Huy phải đau đầu vì Lãnh Linh Dạ, Diêu Dương Bằng lại có vẻ hứng thú.
Người trẻ tuổi nên có cá tính riêng, như vậy trong việc làm ăn sẽ có điểm khác
biệt nổi bật hơn người.
“Diêu tổng, ngài thật biết nói đùa. So với Quân Hạm của ngài, Linh Dạ thật
đúng là không hiểu chuyện chút nào.” Lãnh Diệu Huy quyết định, kể cả có tốt
cũng nói thành kém, để sau này Diêu Dương Bằng có hối hận với Lãnh Linh Dạ thì
hắn cũng kiên quyết không chịu trách nhiệm.
Nghe được cha chồng tương lai ca ngợi, Diêu Quân Hạm đáy mắt hiện lên vẻ đắc
ý, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn nói:
“Lãnh thúc thúc, thúc không cần nói vậy, thật làm con thấy xấu hổ mà.” Dứt
lời còn e lệ cúi đầu, làm cho bốn vị trưởng bối không khỏi phát ra tiếng cười.
Hiện tại nàng đương nhiên muốn tranh thủ lòng người, lưu lại ấn tượng tốt
trước mặt cha mẹ chồng tương lai, tuy hai nhà đã ấn định hôn sự nhưng ai có thể
cam đoan không có sự cố bất ngờ xảy ra?
Ở Mỹ bốn năm, người nhà vẫn tưởng rằng nàng ngoan ngoãn học hành, nếu để bọn
họ biết nàng ăn chơi sa đọa như thế, hậu quả nhất định rất nghiêm trọng. May
mắn nàng đã tính sẵn ngay từ đầu, vừa về nước liền đến bệnh viện làm phẫu thuật
vá màng trinh, nếu không để sau khi kết hôn, đối phương biết nàng không còn là
xữ nữ nhất định sẽ to chuyện.
Nghĩ đến những mưu tính sâu sa của mình, trên mặt Diêu Quân Hạm không khỏi
hiện ra vẻ đắc chí. Đột nhiên bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Linh Dạ,
nàng vội vàng biến đổi thành gương mặt ngượng ngùng, nhưng Lãnh Linh Dạ sớm đã
chuyển tia nhìn về hướng khác, làm hình ảnh thanh nhã nàng vừa trưng ra trở nên
vô dụng, không khỏi cảm thấy không cam lòng.
Nàng thật không tin, sau khi kết hôn y vẫn còn có thể không nhìn nàng!? Đến
lúc đó, nàng sẽ bắt y chỉ có thể nhìn duy nhất một mình nàng mà thôi.
Mặc kệ Diêu Quân Hạm đầy tức tối, Lãnh Linh Dạ lại vẫn như cũ giữ thần thái
lạnh lùng.
Biểu tình dối trá của nữ nhân kia nhìn một lần là đủ rồi, nếu nhìn nhiều hơn
sẽ làm cho y buồn nôn mất.
Nhẹ nhẹ huých vào cánh tay mẫu thân, Diêu Quân Hạm liếc mắt đầy ẩn ý với
Viên Mạn San, ý bảo mẫu thân mau nhắc tới chuyện hôn sự.
Hiểu ý con gái, Viên Mạn San nhẹ gật đầu, dùng tư thái ưu nhã hướng ông bà
thân gia lên tiếng:
“Phải rồi, bây giờ con trai của anh chị cũng đã từ Mỹ trở về, không bằng
chúng ta chọn một ngày tốt để cử hành hôn lễ a.” Nhớ lại việc đính hôn bốn năm
trước bị hủy, nói cho cùng Viên Mạn San vẫn còn để bụng.
Tuy Lãnh gia đã nói xin lỗi, nhưng nếu không phải vì nữ nhi bảo bối của nàng
quá yêu mến Lãnh Linh Dạ, nàng tuyệt đối không chấp nhận hôn sự này.
Xí nghiệp Lãnh thị tuy lớn, nhưng xí nghiệp Diêu Thị cũng không phải hạng
tầm thường, không cần lúc nào cũng phải xem sắc mặt người ta mà sống. Liếc mắt
nhìn người thanh niên nãy giờ vẫn trầm mặc không nói, hừ, cũng không phải quá
xuất chúng, nàng không tin dựa vào năng lực của Diêu thị lại không tìm ra người
thứ hai.
Nghe Viên Mạn San nói vậy, ba vị trưởng bối kia tự nhiên là gật đầu, vui vẻ
đồng ý, lập tức chuyển đề tài sang chuyện kết hôn.
“Ai, thật tiếc quá, hôm nay quên mang theo hoàng lịch, nếu không có thể chọn
một ngày tốt rồi.” Khẽ chớp đôi mắt phượng xinh đẹp, khuôn mặt được chăm sóc kỹ
lưỡng của Nghê Mộ Ngọc hiện ra một tia tiếc hận, nàng cứ tưởng đã tính toán hết
mọi chuyện rồi, không ngờ lại không tính đến chuyện mang theo hoàng lịch.
Nghê Mộ Ngọc nói thế làm Viên Mạn San che miệng cười, nàng vừa định đem
hoàng lịch đã chuẩn bị từ trước ra thì đột nhiên lại thấy người từ nãy đến giờ
không nói tiếng nào bỗng đem một túi văn kiện đặt trên bàn.
“Đây là…?” Nghi hoặc nhìn về phía con rể tương lai, lại thấy y tiếp tục
thưởng thức chung trà, nàng bất mãn cau mày.
Người trẻ tuổi kia đúng là quá làm càn, đối với trưởng bối mà một điểm lễ
phép cũng không có.
Nàng vốn không biết, trong mắt Lãnh Linh Dạ thì ngoài Mâu Thần An là người
được y tôn trọng, còn tất cả những người khác có lẽ chưa bao giờ được y để vào
trong mắt.
Trừng mắt nhìn đứa con tỏ rõ vẻ không vui, Nghê Mộ Ngọc vội hòa giải, chủ
động cầm túi văn kiện trên bàn lên:
“Ha ha, để tôi xem thử, có khi là hoàng lịch cũng không chừng…” Chưa nói
xong, nàng đã nhìn thấy mấy tấm ảnh trong túi. Khó trách, con nàng lại có thái
độ như vậy, hóa ra là có nguyên nhân.
Bất quá, nó bày ra bộ dáng thế này, cũng không biết từ khi nào thì nó đã có
được đống ảnh này nữa.
Thấy Nghê Mộ Ngọc đột nhiên dừng lại, Lãnh Diệu Huy nghi hoặc tiến lại gần
để xem. Nhìn thấy đống ảnh đó, hắn cũng hiện ra vẻ mặt y như Nghê Mộ Ngọc.
Khó hiểu nhìn hai người kia tự nhiên lại trở mặt, Diêu Dương Bằng cùng Viên
Mạn San không khỏi đưa mắt nhìn nhau tự hỏi.
“Lãnh tổng, làm sao vậy?” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Liếc mắt nhìn Diêu Dương Bằng hoàn toàn không rõ cớ sự, Lãnh Diệu Huy đưa
ảnh chụp đến trước mặt hắn.
“Chính các người tự xem đi.”
Ảnh chụp rơi vãi xuống bàn, tất cả đều là hình một nữ nhân cùng những nam
khác khác nhau thân mật, bối cảnh rõ ràng là ở quán bar và các tụ điểm ăn chơi…
Nữ nhân đó lúc nào cũng trang điểm lòe loẹt, trang phục thì lộ ngực hở lưng. Có
vài tấm thậm chí còn chụp cảnh nam nhân luồn tay vào chiếc váy ngắn cũn cỡn của
nữ nhân, lộ ra chiếc quần lót màu đen khêu gợi, gương mặt của nữ nhân lại tràn
đầy si mê. Ở nơi công cộng còn thế, có thể tưởng tượng những lúc khác nữ nhân
này còn phóng túng đến mức nào.
Khiếp sợ nhìn về phía con gái của mình, Viên Mạn San không dám tin trừng to
hai mắt.
“!” Không thể tưởng tượng nỗi đứa con gái luôn ôn nhu dịu dàng trước mặt
nàng lại có bộ mặt khác như vậy, mà chỉ đến khi bên gia đình thân gia tương lai
thông báo thì nàng lại mới biết được, sự thật tàn nhẫn này khiến Viên Mạn San
không khỏi ngất đi.
Từ khi Nghê Mộ Ngọc lấy đống ảnh trong túi giấy ra thì trong đầu Diêu Quân
Hạm đã hiện lên dự cảm không tốt, đến khi nhìn hai người kia thay đổi nét mặt,
tay cũng run lên, nàng có thể khẳng định suy đoán của nàng là đúng.
Không kịp giải thích mà cũng không biết giải thích thế nào, những tấm ảnh
kia chụp không sót một chút vẻ phóng đãng của nàng, nàng lúc này chỉ có thể mặt
mày tái mét, tay chân luống cuống ngồi nguyên một chỗ.
“Mẹ!” Mẫu thân đột nhiên hôn mê khiến Diêu Quân Hạm sợ hãi kêu lên, rồi nhìn
về phía ánh mắt phẫn nộ của phụ thân thì nàng lại lập tức xấu hổ cúi đầu, và dĩ
nhiên là nàng không còn mặt mũi nào nhìn về phía những người khác.
Nâng thê tử đang hôn mê dậy, Diêu Dương Bằng nhìn về phía hai người bên Lãnh
gia sắc mặt đang cực kỳ không vui, trong lòng không khỏi than thở. Việc hôn sự
này không cần hỏi nữa, nhất định là thất bại. Thử nghĩ, ai lại đồng ý tiếp nhận
một con dâu có sinh hoạt cá nhân tùy tiện như thế, nhất là các gia đình hào phú
luôn coi trọng mặt mũi gia đình? Điều đáng vui mừng duy nhất là đứa con trai
của Lãnh gia cũng chưa đem ảnh chụp công bố cho thiên hạ biết, nếu không…
Tâm trí truyền đến một cơn đau đớn co rút, lúc đó danh dự của xí nghiệp Diêu
thị không phải sẽ bị ném vào thùng rác sao? Nếu sự tình mà đến mức đó, hắn cũng
chỉ có thể lựa chọn biện pháp cắt đứt quan hệ cha con với Diêu Quân Hạm. Xí
nghiệp Diêu thị không thể vì một người như nó mà lâm vào khốn đốn.
Diêu gia đi rồi, trong phòng chỉ còn lại ba người của Lãnh gia.
Yên lặng bao trùm…
Nhìn chăm chú đứa con mặt không biểu tình, Lãnh Diệu Huy cười khẩy, nói:
“Từ lúc mới bắt đầu, con đã biết?” Về phần biết cái gì, dĩ nhiên không cần
hỏi cũng tự hiểu.
Đối mặt với nghi vấn của phụ thân, Lãnh Linh Dạ vẫn im lặng, chỉ hướng đôi
mắt phương băng lãnh nhìn về phía hắn.
Thấy hai cha con cứ dò xét lẫn nhau như thế, Nghê Mộ Ngọc thoải mái cười
nói, cố gắng phá vỡ cục diện bế tắc này:
“Biết sớm cũng tốt, còn hơn là đợi đến lúc cử hành hôn lễ mới biết đối
phương còn có một bộ mặt khác a.” Không thể tưởng tượng được là bọn họ lại nhìn
lầm người, hiện tại đành phải chọn người khác thôi, nhớ rõ hình như xí nghiệp
Lý thị cũng có một nữ nhân xem được lắm.
Nghe thê tử nói thế, Lãnh Diệu Huy chỉ cau mày không nói. Hắn không nghĩ
giống nàng. Nếu có kết thành thông gia với Diêu thị thì tuyệt đối không phải là
chuyện xấu, bởi vì sau này khi bàn đến việc hợp tác phát triển xí nghiệp, Diêu
gia nhất định sẽ cảm kích bọn họ mà có điểm nhân nhượng, như vậy thì càng thuận
lợi gấp nhiều lần.
Về phần Diêu Quân Hạm, tin tưởng là trải qua chuyện này nàng sẽ không dám nữa.
Người trẻ tuổi chơi đùa là chuyện bình thường, không cần quá để tâm.
Đối với cuộc hôn nhân này, Lãnh Diệu Huy xem ra vẫn là vô cùng chấp nhất.
Thoáng nhìn thấy trong mắt phụ thân lóe lên một tia thâm trầm, Lãnh Linh Dạ
thừa biết hắn đang tính toán cái gì. Muốn lợi dụng việc hôn nhân để tạo đà cho
sự phát triển xí nghiệp thì cũng phải được y đồng ý đã chứ…
Lãnh Linh Dạ đưa ra một văn kiện đã chuẩn bị từ trước, đặt trước mặt hai
người Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc, mặt không mang theo chút cảm tình nào,
nói:
“Ký tên.”
Không hiểu hành động của đứa con là có ý gì, Lãnh Diệu Huy cầm văn kiện lên
đọc rõ nội dung trong đó, sắc mặt lập tức âm trầm.
Khiếp sợ nhìn về phía người đối diện, Nghê Mộ Ngọc đọc lên nội dung văn kiện
với vẻ mặt không dám tin:
“Đoạn tuyệt quan hệ hôn tử?” (tức là đoạn tuyệt
quan hệ cha-con lẫn mẹ-con)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét