“Theo tin tức mới nhất, chiều hôm nay tổng tài của xí nghiệp Diêu thị đã mở một cuộc họp báo, công bố với giới truyền thông rằng ông ấy đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với đứa con gái Diêu Quân Hạm, từ nay về sau hết thảy mọi hành vi của Diêu Quân Hạm đều không quan hệ đến ông. Chúng ta có thể suy đoán, đây phải chăng là vì những bài báo gần đây, cho nên vì sợ ảnh hưởng đến hình tượng của xí nghiệp Diêu thị mà tổng tài Diêu Dương Bằng phải sử dụng biện pháp mạnh như vậy? Nguyên nhân cụ thể thế nào, trước mắt phóng viên của đài còn đang chờ để phỏng vấn thêm.”
Ba –
Tắt TV đi, cầm tài liệu trong tay, hắn thầm nghĩ chắc phải suy nghĩ kế hoạch lại thật chu đáo.
Từ lúc thấy báo chí đưa tin, hắn đã biết chuyện này là do Lãnh Linh Dạ gây nên, chỉ không biết tại sao y lại làm vậy mà thôi. Dựa theo sự hiểu biết của hắn với Diêu Dương Bằng, ông ta nhất định không lỗ mãng như thế, vậy nên rất có thể là do con gái của ông ta tới chọc giận Lãnh Linh Dạ. Khi Diêu Dương Bằng gọi điện cho hắn, hắn đã xác minh suy đoán của hắn là đúng, thật không sai vào đâu được.
Kể cả chuyện TV đưa tin Diêu Dương Bằng tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con với Diêu Quân Hạm, đây cũng đều nằm trong dự liệu của hắn. Để giữ gìn hình tượng của xí nghiệp Diêu thị, đó là biện pháp tất yếu, trừ khi Diêu Dương Bằng có thể làm ngơ nhìn cổ phiếu của Diêu thị xuống dốc.
Biến cố lớn này của Diêu gia làm cho Lãnh Diệu Huy bắt đầu lo lắng, hắn phải lợi dụng tư liệu trong tay thế nào mới là tốt nhất đây? Diêu Quân Hạm trực tiếp tới tìm Lãnh Linh Dạ thì phải lãnh hậu quả như thế, hắn tự nhiên sẽ không dại dột đi theo vết xe đổ này tới tìm y. Cứng rắn không bằng mềm dẻo, có lẽ…
Nhìn chăm chú người trong tấm ảnh, thầm nghĩ có lẽ hắn đã nghĩ ra một biện pháp có hiệu quả rồi đây.
Huống chí, hắn đã sớm lên hết thảy kế hoạch rồi, đây gọi là mọi sự đã chuẩn bị chỉ thiếu thời cơ.
Ngồi dưới bàn làm việc, nam nhân nhắm đôi mắt lại, trong đầu hiện lên âm ưu với diễn viên chính là người thanh niên có đôi mắt đen thanh tịnh trong tấm ảnh.
***
Sau sự việc rùm beng của Diêu thị mấy hôm, Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc đi vào một khu dân cư cao cấp mới xây dựng.
Được bảo vệ ngoài cửa thông báo khách đến thăm chính là Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc, Mâu Thần An tuy cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng lại nghĩ đến bọn họ vốn là cha mẹ của Lãnh Linh Dạ thì có đến đây cũng không có gì kì quái.
Bưng từ trong phòng bếp ra hai ly cà phê đặt xuống trước mặt bọn họ, Mâu Thần An ngồi xuống ghế salon đối diện mà lòng cứ thấp thỏm không yên. Nói sao đi nữa, cậu cũng ở Lãnh uyển sáu năm, nhìn những người đã từng là chủ nhân của cậu trước kia thì ít nhiều cũng có điểm mất tự nhiên. Nhất là, hiện tại thân phận của cậu đã trở thành người yêu của Dạ, hôm nay cha mẹ Dạ tìm tới đây có lẽ là muốn cậu rời đi a.
Cho dù bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ với Dạ, nhưng khi biết đứa con của họ là người đồng tính, chắc hẳn rất tức giận? Mà hai người họ lại vốn là người vô cùng xem trọng chuyện mặt mũi.
“Hai người, có chuyện gì không? Bây giờ Dạ không có ở đây.” Đáng lẽ không nên tiếp bọn họ, vì đúng lúc này Dạ đang ở công ty rồi. Chắc phải bảo bọn họ muốn tìm Dạ thì cứ đến công ty.
Nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh, mặc dù không có nhiều bài trí nhưng toàn là đồ cao cấp, ngay cả bộ sô pha màu vàng nhạt mà bọn họ đang ngồi cũng được tạp chí Nhà Đẹp tháng trước cực lực tán dương.
Liếc mắt nhìn người đối diện, nhẹ nhấp một hớp cà phê, Nghê Mộ Ngọc ôn hòa nói:
“Chúng ta tới tìm cậu.” Chính vì biết rõ Lãnh Linh Dạ không ở đây nên bọn họ mới đến. Nếu như đến chút tin tức nhỏ nhoi ấy bọn họ cũng không biết, làm sao có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch?
“Tìm tôi?” Không thể nói là không kinh ngạc, vì dù sao cậu với bọn họ cũng không có gì liên quan với nhau, mà nếu có cũng là… “Hai người tìm tôi có việc gì?”
Từ trong cặp lấy ra một phần văn kiện, bày trước mặt Mâu Thần An.
Khó hiểu nhìn về phía Lãnh Diệu Huy, cậu tự hỏi nếu muốn cậu rời khỏi Dạ, bọn họ cứ nói thẳng là được rồi mà. Chần chờ cầm văn kiện trên bàn trà lên, nhìn thấy nội dung bên trong thì cậu lại càng thêm nghi hoặc.
“Đây là?” Trên văn kiện là hợp đồng hợp tác giữa L.S với Lãnh thị, rõ ràng không có quan hệ gì với cậu.
“Ta muốn cậu thuyết phục Linh Dạ chấp thuận hợp tác với Lãnh thị, đây là hợp đồng.”
“Vì sao?” Muốn hợp tác với L.S thì bọn họ nên theo trình tự mà tìm đến bộ phận quan hệ xã hội của L.S chứ, tìm cậu làm gì?
Kỳ thật, cậu cũng có nghe Lý Sơ Đồng nói qua, Dạ đã thông báo là L.S tuyệt đối không hợp tác với Lãnh thị, nếu Lãnh thị gọi điện tới thì cứ cự tuyệt, còn về phần nguyên nhân tại sao thì cậu không rõ lắm.
Chẳng lẽ vì Dạ đã đoạn tuyệt quan hệ với Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc nên cả công việc cũng không muốn liên quan? Dựa theo tính cách của Dạ, chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy.
Hôm nay, Lãnh Diệu Huy lại tự mình đến đây yêu cầu cậu thuyết phục Dạ đồng ý hợp tác, chỉ sợ mục đích không chỉ là muốn hợp tác thôi đâu.
“Thực xin lỗi, tôi không thể đáp ứng yêu cầu của ông.” Đặt văn kiện lại trước mặt Lãnh Diệu Huy, Mâu Thần An kiên định lắc đầu.
Chuyện hợp tác không phải một mình cậu là có thể quyết định, nếu như trong hợp đồng có điều khoản gì bất lợi cho L.S, một khi cậu tùy tiện đáp ứng sẽ làm cho L.S gặp tổn thất.
Nghe Mâu Thần An cự tuyệt, hai người cũng không có tức giận, bọn họ đã sớm dự đoán cậu ta sẽ nói như vậy. Nghê Mộ Ngọc lấy một đống ảnh chụp trong túi giấy ra, để trước mặt cậu.
“Cậu không sợ những tấm ảnh này sẽ xuất hiện trên tạp chí à?” Nhìn thấy trên mặt nam nhân đã có chút do dự, Nghê Mộ Ngọc tiếp tục nói: “Còn nhớ báo chí đưa tin gì mấy hôm trước chứ? Sinh hoạt cá nhân của Diêu tiểu thư bị công khai, hôm nay thì toàn bộ thế giới đã biết Diêu thị cùng nàng ta đoạn tuyệt quan hệ. Không cần ta nói, ngươi cũng biết một nữ nhân lâm vào hoàn cảnh đó sẽ thê thảm thế nào.”
Không buông tha một chút biến hóa nào trên mặt Mâu Thần An, Nghê Mộ Ngọc vừa thấy trong mắt cậu xuất hiện vẻ không đành lòng liền tấn công tiếp:
“Tuy chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Linh Dạ, nhưng nói thế nào cũng là ta chín tháng mười ngày mang thai rồi sinh hạ nó, ta không thể trơ mắt đứng nhìn nó lạc lối. Cậu đã là trợ lý đặc biệt của nó, nên biết rõ muốn thành lập một công ty đã khó, bảo vệ công ty ấy lại càng khó hơn. Hôm nay, L.S đã vượt tầm một công ty bình thường, làm sao có thể chịu được những tin tức bất lợi? Nếu bên ngoài lan truyền thông tin tổng tài L.S lại là kẻ đồng tính, cậu nói xem, đến lúc đó dư luận sẽ đánh giá thế nào? Công chúng sẽ nhìn Linh Dạ với ánh mắt ra sao?”
“Tôi, tôi biết rõ…” Hai tay đặt trên đầu gối bất giác nắm chặt lại thành quyền, mạnh đến mức đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệt. Khóe mắt nhìn thấy vật chướng mắt trên tay trái, đôi mắt đen của Mâu Thần An hiện lên một tia thống khổ.
Cậu sao có thể không biết những hậu quả này? Từ khi quyết định ở cùng một chỗ với Dạ, cả ngày lẫn đêm cậu đều băn khoan không dứt.
Hôm nay bị Nghê Mộ Ngọc nói thẳng mặt như thế, bảo cậu phải làm sao đây? Cậu không phải đứa ngốc, cũng không muốn trốn tránh sự thật.
“Cậu biết rõ là tốt rồi. Huống chi cậu là một nam nhân, căn bản không có khả năng vì Linh Dạ mà sinh con dưỡng cái. Đến lúc đó, ai kế thừa L.S? Chẳng lẽ cậu muốn giao L.S cho người ngoài sao?” Hơi cười nhạo, rồi âm thanh chuyển thành thở dài tiếc nuối: “Bất quá, chúng ta không phải những kẻ cổ hủ, vì tương lai của Linh Dạ mà không để ý gì đến hạnh phúc của nó. Nếu như nó thật sự thích cậu, quyết định ở cùng với cậu, chúng ta cũng không phải không đáp ứng. Dù có vì như thế mà bị thiên hạ cười chê, ta cũng chấp nhận, bởi vì hạnh phúc của hài tử là quan trọng nhất.”
Không thể tin được Nghê Mộ Ngọc lại nói vậy, Mâu Thần An kinh ngạc nhìn nàng. Nàng lúc này so với ấn tượng của cậu tại Lãnh uyển đúng là khác xa a! Chẳng lẽ trong bốn năm qua, Nghê Mộ Ngọc đã minh bạch trách nhiệm của một người mẹ? Thật là không thể tin, một nữ nhân lấy tiền tài và quyền lực làm sinh mạng đột nhiên biến thành một người mẹ tốt được sao?
Hất hất tóc về phía sau, bởi vì người đối diện hiện lên sự không tin rõ ràng làm cho đôi mắt phượng xinh đẹp xẹt qua một tia không vui, nhưng trên mặt nàng vẫn là một nụ cười hòa nhã:
“Nếu như bây giờ L.S hợp tác với Lãnh thị, như vậy một trăm năm sau cơ nghiệp này vẫn thuộc về họ Lãnh, đối với cậu và Linh Dạ hoàn toàn không có chỗ nào không tốt. Ngoài ra, chúng ta còn đáp ứng cậu, nếu cậu có thể thay chúng ta thuyết phục Linh Dạ hợp tác, chúng ta sẽ ra mặt thuyết phục cha mẹ cậu đồng ý cho hai người ở cùng một chỗ. Thế nào?” Trên tư liệu cho biết, Mâu Thần An đến từ một gia đình ngư dân ở Sai Kung, mà đã là người dân quê, chắc chắn cha mẹ cậu ta không vui vẻ gì khi biết con trai mình là người đồng tính.
Chỉ với điểm này thôi, nàng thật không tin Mâu Thần An sẽ không có cố kỵ?
Chương 58
Điều kiện Nghê Mộ Ngọc đưa ra, đối với Mâu Thần An mà nói thì không phải là không hấp dẫn. Nếu như bọn họ có thể ra mặt thuyết phục cha mẹ, đồng ý cho cậu và Dạ ở cùng nhau, so với việc cậu và Dạ tự đi thuyết phục cha mẹ thì dĩ nhiên là tốt hơn nhiều lắm.
Dù sao cả hai bên đều đều là trưởng bối, hơn nữa một bên đã đồng ý, xuất phát từ cả tình lẫn lý, cha mẹ cậu chắc không đến mức phản đối quá kiên quyết?
Ngoài ra, nếu như L.S hợp tác với Lãnh thị, một trăm năm sau cơ nghiệp này vẫn thuộc về họ Lãnh, như vậy cậu cũng không cần lo lắng L.S sẽ đóng cửa vì không có người thừa kế.
Hơn nữa, Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc không yêu cầu Dạ nhất định phải có hài tử, gánh nặng trong lòng cậu cũng giảm đi rất nhiều.
Hết thảy thoạt nhìn đều rất hoàn mỹ, chỉ là –
“Làm vậy thì hai người được lợi gì?” Cái này gọi là gần đèn thì sáng, đi theo bên cạnh Lãnh Linh Dạ nhiều năm như vậy, dù Mâu Thần An vốn là người thật thà chất phác cũng dần dần biết cách nhìn người hơn.
Thực tế, đối tượng lại là Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc, dù cậu không tiếp xúc với bọn họ nhiều nhưng cậu hiểu rất rõ bọn họ xem trọng quyền thế đến đâu. Nếu không có lợi ích gì, bọn họ tuyệt đối sẽ không đến tìm cậu.
Không thể tưởng tượng được Mâu Thần An lại hỏi thế, Lãnh Diệu Huy không khỏi nheo mắt lại, đánh giá thật kỹ người đối diện.
Cậu ta quả là không đơn giản. Nói thật, nếu không phải đây là người Lãnh Linh Dạ đã lựa chọn, có lẽ hắn sẽ mãi mãi không bao giờ chú ý đến cậu ta. Kết quả thật bất ngờ, một người bình thường cũng có thể hỏi ra một câu hỏi vô cùng sắc bén, chắc hẳn là đã học được từ đứa con của hắn rồi.
Bất quá, gừng càng già càng cay, Lãnh Diệu Huy chỉ bình tĩnh nói:
“Hôm nay L.S ngày càng phát triển, ai nấy cũng đều muốn hợp tác, nếu ta không biết chớp lấy thời cơ thì chẳng phải là mất đi một cơ hội tốt hay sao?”
Nói là nói vậy, nhưng mục đích cuối cùng của hắn lại không phải là hợp tác với L.S. Hiện tại Lãnh thị đã không còn hùng mạnh như xưa, cho nên rất cần sự trợ giúp của L.S.
Bất quá, điểm này Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc tuyệt đối sẽ không nói ra.
“Nếu như tôi không đáp ứng?” Như vậy bọn họ sẽ làm thế nào? Công khai những tấm ảnh này ư?
Liếc mắt nhìn những tấm ảnh trên bàn trà đầy ngụ ý, Lãnh Diệu Huy nhếch mép, tỏ ra ý vị như đây là việc không liên quan đến hắn:
“Nói vậy, cậu muốn làm cho Linh Dạ khó xử sao? Muốn làm cho nó thân bại danh liệt?”
“……” Mâu Thần An muốn mở miệng phản bác lại không thể nói ra tiếng nào. Chuyện này mà công khai thì đối với Dạ lẫn L.S đều không có lợi.
Không đợi cho Mâu Thần An có cơ hội tự hỏi, Nghê Mộ Ngọc như nhìn trúng tim đen của cậu, trực tiếp phân tích rõ sự lợi hại:
“Không nói đến Linh Dạ, cha mẹ cậu bên kia nhất định cũng bị dư luận đàm tiếu. Theo chúng ta biết, cậu còn có hai em trai và hai em gái, bọn họ sẽ chấp nhận được việc anh trai của mình là người đồng tính luyến ái sao? Cậu muốn sau này bọn họ phải mang theo nỗi nhục này bước ra đời ư? Cậu thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ xem, cuộc sống bị thiên hạ chỉ trỏ sau lưng sẽ thế nào?”
Nghĩ đến hai đứa em trai còn học đại học ở nhà, gương mặt sáng sủa luôn tươi cười của bọn nó, rồi khuôn mặt già nua của cha mẹ ngày càng tăng thêm nếp nhăn, nội tâm của cậu tránh không khỏi một cơn đau đớn.
Khó trách tại sao Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc lại điều tra cậu. Cho dù bọn họ không nói, những giả thiết này vẫn luôn tồn tại.
Cố gắng đè nén tâm tình khổ sở trong lòng, Mâu Thần An hít sâu một hơi, nhìn về phía đối phương:
“Xin để tôi từ từ suy nghĩ đã.”
Thấy Mâu Thần An đã dao động, Lãnh Diệu Huy cũng không có thừa thắng xông lên, hắn chỉ đứng dậy thu hồi lại văn kiện. Đã đạt được mục đích của chuyến viếng thăm này, bọn họ cũng không cần ở đây nữa.
“Chúng ta cho cậu thời gian ba ngày để suy nghĩ, hy vọng đáp án của cậu sẽ không làm chúng ta thất vọng.” Liếc nhìn thê tử một cái, hai người lập tức rời đi.
“Anh nói, nó có đồng ý không?” Tuy bọn họ đã chuẩn bị chu đáo kế hoạch này, nhưng nếu Mâu Thần An không diễn theo kịch bản, như vậy chẳng phải sẽ phí công sao?
“Nó sẽ đồng ý.” Trừ khi cậu ta không quan tâm đến người nhà lẫn Lãnh Linh Dạ.
Nghĩ đến thắng lợi không lâu nữa sẽ có, trên mặt Lãnh Diệu Huy không khỏi tươi cười đắc ý.
Thấy Lãnh Diệu Huy như thế, Nghê Mộ Ngọc chỉ khẽ chau đôi mày liễu. Nàng không có tự tin như hắn, bốn năm trước chính vì bọn họ khinh thường Lãnh Linh Dạ nên mới có cục diện như bây giờ.
Không đường, nàng phải suy tính thật kỹ một con đường lui cho bản thân. Nếu không, có khả năng nàng sẽ mất hết tất cả.
Lãnh Linh Dạ cùng Nghê Mộ Ngọc đi rồi, Mâu Thần An khẽ thở dài bưng hai ly cà phê vào phòng bếp, vừa rửa ly vừa suy nghĩ, nội tâm càng thêm nặng nề ngạt thở.
Cậu có nên đồng ý không? Chính miệng Dạ đã nói sẽ không hợp tác với Lãnh thị, cậu thuyết phục Dạ thì chẳng phải là làm khó Dạ sao? Dạ từ trước đến nay vẫn không thích ai thay anh ấy tự tiện làm chủ.
Bốn năm trước ly khai đã làm cậu ý thức được rất rõ điểm đó, nếu lần này…
Nhưng mà, nếu không đồng ý, Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc sẽ đem công bố ảnh chụp, giống như Diêu Quân Hạm từng uy hiếp Dạ vậy. Hôm nay chẳng qua là thay đổi đối tượng thôi, rốt cuộc vẫn là bình mới rượu cũ.
Danh dự của L.S, danh dự của cha mẹ cùng Dạ, toàn bộ đều gắn với một ý niệm của cậu.
Cậu phải lựa chọn thế nào đây…
< Răng rắc — >
Ly cà phê rơi xuống đất tạo thành thanh âm thanh thúy, kéo suy những suy tưởng trầm tư đang bay xa của Mâu Thần An quay trở về. Nhìn những mảnh thủy tinh rơi đầy dưới đất, cậu ngồi xổm xuống nhặt.
“Ngô.”
Mảnh vỡ sắc bén không chút lưu tình cắt vào da cậu, lập tức một giọt máu đỏ tươi rơi xuống những mảnh sứ màu tuyết trắng. Đem ngón tay cho vào miệng mút mút để cầm máu, mùi máu tươi lan tỏa trong miệng khiến cậu không khỏi cau mày.
Cảm giác miệng vết thương đã không còn đau đớn, cậu lại bắt đầu thu thập các mảnh vỡ trên mặt đất.
Tối về, Lãnh Linh Dạ thấy vết thương đó, nghe cậu giải thích y cũng không nói gì thêm gì, chỉ lấy băng keo cá nhân từ hộp thuốc ra dán vào ngón tay thon dài của cậu.
Nhìn những động tác ôn nhu của Lãnh Linh Dạ, Mâu Thần An có chút không quen. Cảm nhận được ngón tay thon dài của y chạm vào miệng vết thương, trong mắt cậu đột nhiên như nổi dậy một đợt sóng ngầm. Cố gắng đè nén những suy nghĩ rối loạn trong đầu, cậu tỏ ra bình tĩnh như mọi ngày, nói:
“Dạ, em muốn về nhà một chuyến.”
Nghe Mâu Thần An nói thế, nam nhân đang cúi đầu lập tức ngẩng lên nhìn về phía cậu.
“Chiều nay mẹ em gọi điện, bảo em về nhà một chuyến. Mấy ngày nữa là đến sinh nhật của em gái em rồi, em muốn về tham dự.” Việc sinh nhật không phải là giả, chỉ có điện thoại là không có thôi, vì Đỗ Tĩnh Nhu luôn lo lắng con mình bận rộn công tác nên không muốn làm phiền.
Nhìn vào hai con ngươi đen thanh tịnh, Lãnh Linh Dạ lạnh như băng hỏi:
“Khi nào thì trở về?”
“Ngày mai.” Cho cậu thêm một ngày hôm nay nữa thôi.
“Ân.” Khẽ gật đầu xem như đồng ý.
“Cái kia, anh có thể tháo chiếc nhẫn này giúp em được không?” Thấy nhiệt độ trong đôi mắt phượng tức khắc hạ xuống, cậu chủ động nắm lấy tay y: “Em đột nhiên đeo một chiếc nhẫn thế này, cha mẹ em nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái. Em nghĩ chờ thêm một thời gian nữa mới giải thích với bọn họ, có được không?” Ngoại trừ nguyên nhân đó, quan trọng hơn là Mâu Thần An không muốn mang theo một vật sẽ khiến cậu nhớ về Lãnh Linh Dạ.
Nghe Mâu Thần An giải thích như thế, nhiệt độ trong mắt Lãnh Linh Dạ cũng không tăng lên chút nào, y vẫn lạnh băng nhìn chăm chú cậu.
Biết rõ nam nhân sẽ không dễ dàng đáp ứng, Mâu Thần An đưa tay ôm lấy thân hình thon dài của Lãnh Linh Dạ, tựa trên vai y, kiên nhẫn thuyết phục:
“Em hứa với anh, lần sau em sẽ không tháo ra nữa, được không? Chỉ một lần này thôi.” Ở góc độ này, Lãnh Linh Dạ không thể nhìn thấy đôi mắt cậu là ngập tràn thống khổ. Cậu ôm chặt lấy y, hai tay không ngừng run rẩy nhè nhẹ.
Lần sau… Sẽ không còn lần sau nữa…
Âm thanh mang theo hy vọng cùng thân hình gầy nhỏ run run trong ngực làm Lãnh Linh Dạ bất đắc dĩ thở dài. Y cầm tay trái của cậu lên, đối chiếu dấu vân tay xong thì lấy chiếc nhẫn xuống đặt vào lòng bàn tay mềm mại của cậu.
“Nhớ kỹ những gì em đã nói.” Lần sau, y tuyệt đối không cho phép cậu tháo chiếc nhẫn này ra nữa.
Nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, Mâu Thần An lộ ra một nụ cười nhàn nhạt:
“Cám ơn anh.”
Cám ơn những hạnh phúc anh đã mang đến cho em, tuy chỉ là ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để em trân trọng cả đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét