Thứ Năm, 11 tháng 2, 2016

TNA 39-40

39


Bạt Thác Vô Nhược trong óc trống rỗng, sau một lúc lâu cũng không có phản ứng, giống như là đang cố gắng tiêu hóa những gì Liễu nhi vừa mới nói.


Cũng không biết qua bao lâu, thẳng đến khi y lấy lại tinh thần, miệng có thể nói chuyện, y mới thốt ra âm thanh: “Ngươi, ngươi là nói…… Dung phi, Dung phi nàng ──”


“Dung phi mang thai long loại của Hoàng thượng, Hoàng Thượng hiện tại đang ở tẩm cung của Dung phi.”


Lại từ miệng Liễu nhi nói ra, vẫn như cũ làm y rung động.


Y kinh ngạc đến nói không ra lời, ngẩn người, cảm giác chua xót nồng đậm dâng lên.


Y muốn cười, lại cười không nổi, chậm chạp mở miệng, “Đúng là như thế a…… Chuyện xảy ra vào lúc nào?”


Liễu nhi lo lắng nhìn y.


“Ba ngày trước, do Trần thái y chẩn đoán. Công tử, người không sao chứ?”


Cười không nổi, ngay cả cái lắc đầu đơn giản cũng không làm được, khuôn mặt tựa hồ cứng ngắc, làm không ra biểu tình gì. Mà ngực như bị hung hăng xả nhéo, đau đến làm cho người ta nghĩ muốn rơi lệ.


Y hy sinh nhiều như thế rốt cuộc vì cái gì?


Vì có thể mang thai, y phá hủy cảm tình của Hoàng Phủ Duật dành cho y, khiến cho Hoàng Phủ Duật đối với y ôm lấy ánh mắt khác thường.


Khi biết được tình cảm của y, Hoàng Phủ Duật ngay từ đầu đối với y phản cảm đến cực điểm.


Trải qua nhiều cực khổ như vậy, bao nhiêu lần Hoàng Phủ Duật nhìn y với con mắt xem thường, lần lượt ngụy trang, lần lượt miễn cưỡng cười vui, lần lượt ủy khuất.


Năng lực duy nhất y có thể vì Hoàng Phủ Duật làm, lại bị người khác thay thế được.

Y có thể hay không sẽ bị đuổi ra khỏi nơi này? Nơi này có thể hay không sẽ bị một nữ nhân khác tiến vào chiếm giữ? Y có thể hay không ── sẽ không còn được gặp lại Hoàng Phủ Duật, rốt cuộc không còn cảm nhận được sự ôn nhu của hắn, nhiệt độ cơ thể hắn, bờ ngực vững chắc của hắn?


Tất cả, hết thảy, hết thảy, đều vì một nữ nhân khác?


Chống đỡ không nổi nữa, y sắp không xong.


Làn da bị thương, chỉ cần bôi dược cao là có thể khép lại, cho dù không để ý tới, không chăm sóc tới, nó vẫn sẽ lại tốt đẹp như cũ. Nhưng nếu bị thương từ trong tâm thì sao? Một ngày nào đó có thể chuyển biến tốt đẹp không?


Trái tim bị thương, bị đâm không chỉ một đao, máu, từng giọt rơi xuống, cảm giác cũng dần dần tê liệt.


Tê liệt, chết lặng……


Hoàng Phủ Duật đã hơn ba ngày không có tới tìm y, kỳ thật đáp án đã muốn thực rõ ràng.


Hai tay xoa xoa trên bụng, run rẩy.


“Hài nhi, chúng ta bị từ bỏ.”


“Hài nhi, con có trách ta không?”


“Hài nhi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi……”


Y nghĩ, y thật sự đã sai lầm.





Huyên náo .


Một đám người.


Ồn ào.


Hoàng Phủ Duật lạnh lẽo nhìn những kẻ liên can chen chúc chờ đợi trong tẩm cung Dung phi, bên môi mang một ý cười biến hoá kỳ lạ, làm người ta khó có thể nắm bắt.


“Chúc mừng Hoàng Thượng, vì Viêm Di quốc có được long tử……”


Không biết là gã đại thần thứ mấy đi đến trước mặt Hoàng Phủ Duật chúc mừng.


Từ khi biết được Dung phi mang thai, buổi chiều hôm đó, đại thần cả nước tranh tiên khủng hậu (*) vào trong cung hướng hắn chúc mừng.

Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua, đám đông vẫn nối liền không dứt, tất cả dồn dập kéo vào tẩm cung Dung phi, hắn muốn đi cũng đi không được, ở lại cũng không xong.


Bất quá như vậy cũng tốt, tin tức truyền đi mau, càng hợp ý hắn.


Đang lúc các đại thần tiến đến chúc mừng, bóng gió ám chỉ hắn nên lập hậu, vì Viêm Di quốc tìm một quốc gia chi mẫu.


Hoàng Phủ Duật phản ứng chỉ là cười trừ, tươi cười mang theo vài tia lãnh ý.


Đột nhiên lúc ấy, hắn đứng lên.


“Tất cả đều im miệng.”


Thoáng chốc, tạp âm trong tẩm phòng im bặt.


Đôi mắt rét lạnh đảo qua mọi người một lượt, hắn hướng bên giường Dung phi đi đến.


“Ái phi, thân thể của ngươi như thế nào?”


Hắn mỉm cười, nhưng trong con ngươi không có ý cười, chính là Dung phi nằm ở trên giường lại không hề hay biết, nàng ngồi dậy nửa người trên, giống như rất suy yếu cười cười. “Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, có hoàng thượng quan tâm, có khó chịu bao nhiêu nô tỳ cũng vượt qua được.”


“Phải không, thật sự là quá tốt.” Hoàng Phủ Duật khom người, ôn nhu sờ sờ gương mặt Dung phi, cũng không quá để ý ở trước mặt đám đại thần bày ra cử chỉ thân mật.


Dung phi ngượng ngùng cúi đầu.


“Hoàng Thượng……”


“Một khi đã như vậy, cũng nên nói cho trẫm biết, trong bụng đứa nhỏ là của ai ?”

===

(*) Tranh tiên khủng hậu: tưởng tượng cứ như mấy ông đại thần nì đi mua hàng giảm giá ý, giành đi trước sợ mình thành kẻ đến sau.

40.
Dung phi tươi cười cứng đờ, chúng đại thần hai mặt nhìn nhau.

“…… Hoàng Thượng, nô tì, nô tì không rõ…… ý tứ trong câu nói của Hoàng Thượng……” Nàng cúi thấp đầu, hai tay giao nhau liên tiếp phát run.

“Nghĩ muốn giả ngu sao?”

“Nô tì thật sự không rõ……”

“Trẫm đã cho ngươi thời gian ba ngày, ái phi không nên khăng khăng một mực lừa gạt trẫm, như vậy ── cũng đừng trách trẫm quá tâm ngoan thủ lạt, không nể mặt mũi ái phi.”
Nhợt nhạt cười cười, “Ái phi, trẫm hỏi lại ngươi một lần, trong bụng đứa nhỏ là của ai ?”

Khuôn mặt Dung phi chỉ một thoáng chuyển sang trắng bệch, đôi môi phát run, tâm hoảng loạn, ngập ngừng : “Hoàng…… Hoàng Thượng……”

Gật gật đầu, “Ái phi vẫn là không chịu nói sao?” Thân hình to lớn đứng thẳng, liếc nhìn công công một cái, “Truyền Trần thái y.”

“Vâng” Công công khom người, rời đi.

Hoàng Phủ Duật cười mỉa, yên lặng chờ đợi.

Thanh âm bàn tán dần dần nổi lên xung quanh, các đại thần mỗi người cúi đầu giao nhĩ, trên mặt đầy vẻ ngờ vực.

Giây lát sau, công công dẫn Trần thái y đi đến trước mặt Hoàng Phủ Duật, Trần thái y thủy chung cúi đầu, không dám nhìn Hoàng Phủ Duật lấy một lần, thẳng đến khi Hoàng Phủ Duật lạnh giọng nói câu “Ngẩng đầu”, hắn mới hoảng sợ nâng đầu lên.

“Trần thái y, đứa nhỏ trong bụng ái phi của trẫm chính là do ngươi chẩn ra?”

“Đúng, vâng….. vâng”

“Ngươi đã xác định?”

Hoàng Phủ Duật tung ra một câu hỏi khiến cho Trần thái y khuôn mặt lâm vào biến đổi, thất kinh, miệng khép lại mở, mở lại khép, lặp lại rất nhiều lần, mới gật đầu, “…… Vâng”

Nghe vậy, Hoàng Phủ Duật hừ lạnh một tiếng, “Trần thái y thật đúng là hảo y thuật.”

Lập tức, hắn lại mở miệng, “Lâm thái y.”

Một trung niên nam tử đứng lặng trong chúng đại thần bước ra khỏi đám người, “Có vi thần.”

“Thay Dung phi bắt mạch.”

“Vâng”

Dung phi sau khi nghe lời này, lập tức hoa dung thất sắc, níu lấy đệm chăn liên tục lui về phía sau. “Hoàng…… Hoàng Thượng…… Không cần…… Nô tì, thân thể nô tì chính mình rõ ràng nhất……”

“Sao có thể qua loa như thế? Ái phi mang thai long tử của trẫm chính là đại sự, chỉ bằng một gã thái y liền tự kết luận, vạn nhất chẩn đoán không đúng, sai lầm này ai sẽ gánh vác đây?” Âm thanh trầm xuống, “Lâm thái y, bắt mạch cho Dung phi.”

Hoàng Phủ Duật lui vài bước về phía sau, đem vị trí nhường lại cho Lâm thái y, ở một bên thờ ơ lạnh nhạt.

“Nương nương, thất lễ.” Dứt lời, không để ý Dung phi giãy giụa, hắn một phen bắt lấy cổ tay tinh tế, hai ngón tay ấn vào cổ tay, một lát sau hắn buông ra.

“Lâm thái y, thế nào?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, vi thần không tìm thấy hỉ mạch.”

“Phải không……”

Tầm mắt lạnh băng như một mũi tên đảo qua lại trên người Trần thái y cùng Dung phi, “Hai người các ngươi ── có gì giải thích với trẫm?”
Dung phi sắc mặt trắng xanh, nói không ra lời; Lâm thái y thủy chung cúi đầu xuống, hai chân liên tiếp run lên.

Nụ cười lạnh nhạt thu lại, cau mặt, “Các ngươi thật đúng là lớn mật! Dám lừa gạt trẫm!”

Dung phi sợ tới mức hai vai run rẩy.

Đột nhiên, Trần thái y quỳ trên mặt đất, mười ngón tay bấu trên nền đất cứng lạnh, “Hoàng Thượng tha mạng! Thỉnh Hoàng Thượng tha vi thần một mạng!”

Hắn hoảng sợ ngẩng đầu, “Là nương nương! Là nương nương sai sử vi thần làm như thế!”

Dung phi thân thể cứng đờ, “Trần thái y, ngươi sao có thể ──”

“Là nương nương! Tất cả đều là chủ ý của nương nương! Vi thần chỉ là đã bị nương nương sai sử, vừa mới bắt đầu vi thần cũng khuyên bảo nương nương, nhưng nương nương cố ý muốn làm như thế, chuyện này tất cả đều không liên quan vi thần!”

Cười lạnh, “Nga, là như thế này a……” Lạnh nhạt nhìn đến Dung phi đang sững sờ ở trên giường, “Ái phi, ngươi có gì giải thích?”

Dung phi căn bản không biết sự tình tại sao lại chuyển biến thành thế này, nhìn Trần thái y quỳ trên mặt đất, nói không ra lời, một lát sau, nàng mới hoảng thần, lảo đảo nghiêng ngả xuống giường, ôm lấy chân Hoàng Phủ Duật, rơi lệ khẩn cầu, “Hoàng Thượng…… Thực xin lỗi…… Tha nô tì…… Nô tì biết sai, nô tì biết sai rồi……”

“Muốn biết trẫm tại sao lại hoài nghi?”

Dung phi nước mắt tuôn như mưa, khó hiểu lắc lắc đầu.

“Nô tì ── không rõ……”

“Dược thang.”

Sau khi ném ra hai chữ, hắn lập tức giương giọng hô to, “Người đâu, đem hai người kéo vào thiên lao!”

“Hoàng Thượng…… Không ── nô tì biết sai rồi……” Dung phi gắt gao ôm lấy chân Hoàng Phủ Duật.

Hắn không lưu tình chút nào một phen đẩy ra nàng, “Sớm biết như thế, lúc trước đừng làm!”

===

Chap này thấy Duật ca oai chưa, cơ mà ta vẫn thấy có chút gì đó hơn tàn nhẫn, nhưng nghĩ lại làm đế vương nếu không như vậy sẽ bị xỏ mũi dẫn đi a, thâm cung hiểm ác mờ.

Từ chap này trở đi Duật ca sẽ cải thiện hình tượng nhiều hơn rồi đây. Cùng chờ mong nào ^^

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét