Chương 25
Xe chạy thẳng một đường chừng nửa giờ, cuối cùng dừng trước cổng một ngôi
trường có quy mô thật lớn, lấy được giấy thông hành của bảo vệ ngoài cổng xong
lại tiếp tục tiến nhanh vào trong.
So với trường học cấp 2 lúc trước, ngôi trường này càng rộng hơn gấp bội.
Nhìn vào số lượng xe thể thao để khắp sân trường, có thể biết hôm nay là lễ
khai giảng.
Trên bãi cỏ được chăm sóc kỹ lưỡng, từng tốp năm tốp ba nữ sinh tụ tập lại
với nhau, phát ra tiếng cười giòn tan như tiếng chuông bạc, tất cả tạo thành
một phong cảnh mê người.
Vì để phân chia học sinh theo từng khối lớp, nhà trường đặc biệt tăng thêm
trên đồng phục một cái phù hiệu. Những học sinh mới nhập học sẽ được thêu chữ
“N”, có nghĩa là “New student” trong tiếng Anh, khi lên một khối lớp thì sẽ đổi
thành chữ “M”, và ở khối lớp cuối cùng sẽ là chữ “H”.
*New student: học sinh mới. Chữ “M” chắc là
“middle” (ở giữa), còn chữ “H”chắc là “hight” (cấp cao).
Đồng phục của nam sinh là tây trang với quần tây, còn nữ sinh là áo đen phối
hợp với váy màu hồng lam, ở cổ thắt nơ bướm cũng màu hồng lam, những bộ quần áo
vừa vặn tôn lên đường cong nổi bật lung linh của thiếu nữ.
Ngân Tinh không giống với những trường khác có nhiều nội quy nghiêm ngặt hạn
chế, ở đây nam sinh có thể để tóc dài, nữ sinh trang điểm, nhuộm tóc, đeo đồ
trang sức thoải mái. Dĩ nhiên, phàm là bất cứ ngoại lệ nào cũng kèm theo điều
kiện. Ở đây tưởng như muốn làm gì thì làm, nhưng thật ra điều kiện tiên quyết
là thành tích của ngươi phải ở trong mười hạng đầu của mỗi khối lớp.
Không biết là vì muốn biểu hiện cá tính hay muốn làm cho bản thân nổi bật để
được mọi ngưỡng mộ, nhưng tóm lại vì những đãi ngộ đặc biệt kia mà cuộc cạnh
tranh để lọt vào mười vị trí hàng đầu vô cùng khốc liệt. Nếu như nói trường học
vì muốn tăng thành tích học tập mà áp dụng biện pháp này, vậy thì không nghi
ngờ gì đây đúng là quyết định chính xác.
Mặc dù ai cũng hiểu rõ nhà trường làm thế là vì lợi ích của trường, giúp
tăng thêm lợi nhuận, nhưng vì hư vinh cùng danh dự, những kẻ nhà giàu vẫn không
màng suy nghĩ, mỗi năm nhập học đều rất đông.
Cái này có thể xem như căn bệnh chung của những kẻ có tiền, bất quá cũng
không phải không có ngoại lệ.
Mỗi năm, cả trường ba khối lớp chỉ có 30 người được lọt được vào danh sách
dẫn đầu. 30 người này không chỉ có chỉ số IQ cực cao, tướng mạo hay gia thế
cũng thuộc hàng nổi tiếng, và quan trọng hơn là bọn họ có cơ hội được trực tiếp
gia nhập hội học sinh. Còn về việc bọn họ có hứng thú gia nhập hội học sinh hay
không, hay là sau khi gia nhập rồi lại muốn rút khỏi, đều là do bọn họ tự quyết
định.
Nếu như không lọt được vào danh sách 30 người đó, vậy ngươi cũng chỉ có thể
ngoan ngoãn làm một học sinh bình thường, tuân thủ hết thảy nội quy nhà trường.
Dù sao trong một cuộc cạnh tranh kịch liệt như thế, có người thắng thì tự
nhiên phải có kẻ thua.
Trong lúc Mâu Thần An còn đang thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp của vườn
trường qua cửa xe, chiếc xe hơi đã dừng lại trước một tòa nhà nhỏ độc lập.
“Thiếu gia, đến ký túc xá rồi.”
Nghe tài xế nói, người ngồi phía sau mở mắt, liếc nhìn sang Mâu Thần An vẫn
còn đang dán mắt vào cánh cửa thủy tinh, y bước xuống xe.
Xe hơi đột ngột dừng lại làm Mâu Thần An khó hiểu quay đầu nhìn lại, thấy
người một khắc trước còn nhắm mắt giờ đã đứng ngoài xe, cậu vội vàng bước
xuống. Bắt gặp ánh mắt lạnh băng của thiếu gia, cậu lại lập tức cúi đầu, gò má
cũng có chút đỏ. Qua nhiều năm như vậy rồi nhưng cậu vẫn không bỏ được tật xấu
đỏ mặt khi bị thiếu gia nhìn chăm chú.
“Thiếu gia, cậu còn phân phó gì không?” Đem toàn bộ hành lý đặt trước mặt
thiếu gia, tài xe theo phận sự hỏi.
“Ngươi có thể về.”
“Dạ, thiếu gia.” Hướng vị thiếu niên cung kính cúi chào, tài xế trở vào xe,
giây tiếp theo thì chiếc xe cũng dần rời xa tầm mắt hai người.
Tài xế vừa đi khỏi, Lãnh Linh Dạ cũng mang hành lý tiến vào tòa nhà, theo
sau tự nhiên là Mâu Thần An.
Tòa nhà không phải vì không có chủ nhân ở mà dơ dáy bẩn thỉu, ngược lại sạch
sẽ một cách kỳ lạ, chắc là một ngày trước nhà trường đã cho người quét dọn qua.
Tuy tòa nhà không lớn, nhưng cái gì cần có thì đều có đầy đủ. Hai gian phòng
ngủ có nhà vệ sinh riêng, một gian phòng bếp, cộng thêm phòng khách là chỗ hiện
tại hai người đang đứng. Vật dụng tiện nghi đều mới tinh, trong tòa nhà tràn
đầy không khí ấm áp.
Lúc trước cậu đã xem qua giới thiệu vắn tắt của nhà trường, những học sinh ở
ký túc xá đều là ở trong những tòa nhà cao ngất, gọi là quần thể ký túc xá. Còn
bọn họ lại được hai người ở trong một ký túc xá riêng, có thể nói là khá hiếm,
đây chính là bố trí riêng cho một số học sinh con nhà gia thế hiển hách, chi
phí không cần nói cũng biết cao hơn bình thường gấp mấy lần.
Đối với sự an bài của Lãnh Linh Dạ, Mâu Thần An không có điểm nào nghi vấn,
y vốn không thích ở cùng một chỗ với nhiều người. Nhưng vẫn có chỗ cậu không
biết, chính là nguyên nhân sự tình không chỉ đơn giản như thế.
Lãnh Linh Dạ không thích ở cùng nhiều người trong một ký túc xá chỉ là lý do
thứ yếu, lý do quan trọng nhất chính là nơi riêng tư của y không có thiết bị
cách âm, sẽ dễ dàng bị người ngoài quấy nhiễu. Y tuyệt đối không hy vọng mình
phải xử lý chuyện có người đến gõ cửa phòng y, hay là bị ánh mắt hiếu kỳ của
mọi người xung quanh soi mói.
Trước khi kế hoạch kết thúc, y nhất định không để một manh mối nào lộ ra
ngoài, lại càng không thể để xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Ba năm nay y cũng đã
tích trữ đủ nguồn lực tài chính, sắp tới sẽ là việc sử dụng nó như thế nào. Dù
ngươi có kế hoạch hoàn mỹ nhưng lại không hành động thì cũng chỉ là lý thuyết
suông, điểm này Lãnh Linh Dạ hiểu rất rõ.
Đem laptop ra, y nhanh chóng mở mấy trang web quen thuộc, xem kết quả giao
dịch mấy hôm trước. Không ngoài dự kiến, một tòa cao ốc kinh doanh mới mở ở
trung tâm thương mại Đồng La đã bị y thu tóm.
Những năm gần đây, Hương Cảng – trung tâm thương nghiệp – đã dần dần phát
triển theo hướng thương mại hóa. Ở Đồng La có rất nhiều trung tâm thương mại,
bao gồm các cửa hàng bách hóa và các khách sạn hiện đại, khắp đường phố đâu đâu
cũng có nhà hàng hải sản, món ngon vật lạ gì cũng đều phục vụ.
Khỏi phải nói, khu vực phồn hoa như thế, muốn có được một chỗ thì phải trả
giá rất cao, nếu không phải là kẻ có đủ thực lực tài chính thì không thể nào
cạnh tranh nổi. Lần này, cạnh tranh việc thu mua tòa cao ốc đó cùng với các
công ty khác, sở dĩ y có thể chiến thắng chính là vì tài lực dồi dào. Càng đáng
sợ hơn nữa là, bình thường những kẻ khác chỉ có thể mua vài văn phòng trong cao
ốc mà thôi, hoặc nhiều nhất là mua một tầng, nhưng y thì lại có thể mua toàn bộ
cao ốc.
Cũng bởi vì lần đầu giá này có quy định công ty hay cá nhân nào nếu đấu giá
thành công phải trả trước 2/3 số tiền, cho nên rất nhiều công ty phải đắn đo
suy nghĩ. Thử hỏi, ai dám chắc tương lai có thể thu lại bao nhiêu lợi nhuận mà
bỏ ra một số tiền lớn như thế để đầu tư?
Dù cho tòa cao ốc đó nằm ở giữa Đồng La, thuộc trung tâm thương nghiệp Hương
Cảng nổi tiếng phồn hoa, bất luận là địa lý hay hoàn cảnh cũng rất thích hợp
cho việc phát triển thị trường, nhưng vẫn có điểm khiến người ta đắn đo. Đầu tư
một khoản tiền lớn như thế, nếu trong tương lai không có được hiệu quả như
trong dự tính, vậy mất mát đó đúng là không gì bù đắp nổi.
Đối với hành động này của Lãnh Linh Dạ, trong mắt người khác không thể nghi
ngờ chính là tự sát, nhưng với y thì chỉ là điều nằm trong kế hoạch. Y biết rõ,
muốn đối kháng được với xí nghiệp Lãnh thị nắm giữ gần như toàn bộ nền kinh tế
Hương Cảng, mua toàn bộ tòa cao ốc đó là việc nhất định phải làm.
Ở Hương Cảng, dù là tổng công ty của xí nghiệp Lãnh thị hay các công ty chi
nhánh thì đều có một tòa nhà riêng, nếu công ty của y lập ra chỉ bằng mấy văn
phòng hay cùng lắm là một tầng trong cao ốc, như vậy… có khác gì lấy trứng chọi
đá. Hành vi ngu xuẩn như thế, y hà tất lại đi làm?
Bất quá, nói đi thì phải nói lại, lần đấu giá này y cũng không có tự mình đi
tham gia trực tiếp. Y biết lần này xí nghiệp Lãnh thị không tham gia đấu giá,
nhưng điều đó không nói lên rằng Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc hoàn toàn
không nắm rõ tình hình. Một sự kiện đấu giá lớn như vậy trong thương giới, bọn
họ sao có thể không biết?
Đã mua được nơi để thành lập công ty, như vậy chuyện kế tiếp cần làm đương
nhiên là lắp đặt thiết bị. Sau khi sửa sang xong mọi thứ sẽ là đăng thông báo
tuyển dụng nhân viên, rồi bắt đầu gia nhập thương trường.
Nhìn chăm chú vào màn hình máy vi tính, trong đôi mắt phượng hiện lên một
tia bén nhọn, kế hoạch đang tiến hành rất thuận lợi…
Chương 26
Thấy Lãnh Linh Dạ đã đi vào gian phòng ở giữa, Mâu Thần An cũng tự giác đi
vào gian phòng cách vách.
Phòng ngủ của hai người đều bài trí giống nhau, một giường lớn, một tủ sách,
một tủ quần áo âm tường. Cậu mở vali đựng quần áo ra, treo quần áo vào tủ ngay
ngắn. Xong xuôi, cậu xoay người bước sang phòng Lãnh Linh Dạ.
Vừa bước vào đã thấy thiếu gia ngồi ở bàn sách, chăm chú nhìn vào màn hình máy
vi tính. Cậu khẽ thở dài, bắt đầu thay y sắp xếp gọn gàng hành lý của y.
Hai tháng trước, sau khi tốt nghiệp, thiếu gia bắt đầu ở trong trạng thái
bận rộn, so với lúc trước thì số lần cậu bắt gặp y làm việc đến rạng sáng càng
nhiều hơn. Là người hầu thân cận của thiếu gia, cậu rất lo cho cơ thể của y, cứ
thức đêm suốt như vậy nhất định cơ thể sẽ bị rối loạn, nhưng cậu lại không biết
làm sao mở miệng.
Giống cậu, thiếu gia cũng mang theo không nhiều quần áo, cho nên chỉ thoáng
chốc thì cậu đã treo xong toàn bộ quần áo của y vào tủ.
Hiện tại bọn họ đang ở trường, không giống như khi ở Lãnh uyển, dù có sinh
bệnh cũng sẽ có rất nhiều người chăm sóc. Huống chi trước khi đi, Lý tổng quản
đã đặc biệt phân phó cậu nhất định phải chiếu cố thật tốt cho thiếu gia, và cậu
đã đáp ứng lão rồi.
Nếu thiếu gia cứ tiếp tục thức đêm như vậy, khó chắc sẽ không sinh bệnh. Dĩ
nhiên không phải cậu hy vọng điều đó, nhưng khả năng này có tỷ lệ rất cao a.
Tuy thân thể thiếu gia vẫn luôn rất tốt rất khỏe mạnh, nhưng nếu vạn nhất y
ngã bệnh thì cậu phải làm sao? Cậu quả thật rất lo lắng một mình cậu không thể
chiếu cố tốt cho thiếu gia.
Hay là cứ nói a, chỉ nhắc nhở một chút thôi, thiếu gia chắc sẽ không tức
giận chứ?
“Đang suy nghĩ cái gì?”
Tắt máy vi tính đi, vừa quay người sang đã thấy Mâu Thần An đứng cạnh tủ
quần áo như đang suy nghĩ điều gì, Lãnh Linh Dạ khẽ chau mày. Đi đến bên cạnh
cậu, y cúi người xuống, hỏi nhỏ bên tai.
Luồng hơi nóng đột ngột truyền đến tai làm cho Mâu Thần An không tự giác co
lại, tuấn nhan gần ngay trước mắt khiến tim cậu đập liên hồi. Thân thể cũng tự
động bước sang bên trái mấy bước, duy trì khoảng cách giữa hai người, cậu lúng
túng trả lời:
“Không có, không có gì.”
Biết Mâu Thần An rõ ràng đang nói dối, đôi mắt phượng lạnh băng nhìn chằm
chằm vào cậu.
Thấy ánh mắt Lãnh Linh Dạ, Mâu Thần An tự hiểu tốt nhất là nên nói thật, cậu
khẩn trương liếm liếm môi, do dự nói:
“Thiếu gia, anh… xong việc rồi à?”
“Ân.”
“Tôi… Tôi đã thu xếp y phục xong rồi.”
“……”
Càng nói cậu càng cúi đầu xuống thấp, lúc này không cần ngẩng đầu lên cũng
biết nhiệt độ trong đôi mắt phượng đang dần dần giảm xuống.
“Thiếu gia, anh… anh sau này vẫn còn tiếp tục bận rộn như thế sao?” Cậu biết
rõ Lãnh Linh Dạ đang ở rất gần, cặp mắt phượng chỉ cách cậu trong gang tấc,
điều này làm cậu không được tự nhiên, vô thức dời ánh mắt sang hướng khác.
“Cậu muốn nói cái gì?” Nhìn ánh mắt Mâu Thần An không ngừng trốn tránh, Lãnh
Linh Dạ hiểu rõ nếu y không chủ động hỏi, cậu sẽ không bao giờ chủ động nói rõ
ràng với y mà chỉ biết một mình lâm vào phiền não.
“Tôi… Tôi, cái kia, thiếu gia có thể hay không đừng… đừng thức đêm nữa… Thức
đêm… đối với thân thể… không tốt.” Lắp bắp mãi, cuối cùng Mâu Thần An cũng nói
ra được hết toàn bộ suy nghĩ.
“Cậu lo lắng cho ta?” Nguyên lai cậu muốn nói chính là cái này, vừa rồi thở
dài cũng là vì nguyên nhân này a. Đừng tưởng y chỉ nhìn vào máy vi tính mà cái
gì cũng không biết.
“A? Tôi… Tôi…” Không thể nghĩ được thiếu gia lại hỏi thế, Mâu Thần An kinh
ngạc, mặt thoáng chốc đỏ lên. Đúng là cậu lo lắng cho thiếu gia, nhưng y… không
cần phải nói ra như thế chứ!
Trong lúc Mâu Thần An còn đang bối rối, một nụ hôn ấm áp chợt phủ xuống môi
cậu làm cậu kinh ngạc trừng to mắt. Cậu cảm giác được, Lãnh Linh Dạ đang liếm
láp đôi môi cậu hết sức nhu hòa, không giống như những nụ hôn tràn đầy cường
thế lúc xưa.
Nụ hôn chấm dứt, Lãnh Linh Dạ vuốt ve đôi gò má hồng hồng của Mâu Thần An,
thanh âm trầm thấp vang lên:
“Sẽ không.” Dù từ nay về sau có bận đến thế nào, y cũng sẽ không thức đêm.
Lãnh Linh Dạ biết, suốt mấy tháng nay chỉ cần y còn thức làm việc, Mâu Thần An
sẽ không yên giấc, cậu luôn đợi đến khi y nằm xuống bên cạnh thì mới an tâm
chìm vào giấc ngủ. Tuy y không nói ra, nhưng y vẫn biết rõ điều ấy.
“Thiếu gia, ý anh là sau này sẽ không thức đêm nữa, đúng không?” Nghĩ đến
chuyện thiếu gia đã nghe theo ý kiến của mình, gương mặt ngăm đen tràn đầy vui
sướng, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười sáng lạn chói mắt.
Vui mừng với chuyện đó, cậu không chú ý tới việc đây là lần đầu tiên cậu
cười rạng rỡ như thế trước mặt Lãnh Linh Dạ, nụ cười trước đây của cậu luôn
mang theo chút ngượng ngùng và bất an. Cười to không câu nệ gì cả như bây giờ,
chính là lần đầu tiên kể từ khi cậu bước chân vào Lãnh uyển.
Mâu Thần An không ý thức được điểm này, nhưng Lãnh Linh Dạ lại rất mau chóng
phát giác ra, nụ cười hiện tại đã khác trước đây rất nhiều.
“Ân.”
Nhận được sự khẳng định của Lãnh Linh Dạ, nụ cười trên môi Mâu Thần An lại
càng thêm sáng lạn.
Tháng chín, ánh mặt trời rực rỡ, xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng manh,
mang theo mùi thơm dịu nhẹ của cỏ non, in xuống đất bóng dáng hai người tựa vào
nhau, một sự tĩnh lặng đong đầy hạnh phúc.
Nhưng mà, thật sự có thể hạnh phúc sao?
***
Những ngày trước khai giảng thật nhộn nhịp, các học sinh mới đã nhanh chóng
quen thuộc với ngôi trường này, cũng kết giao thêm được nhiều bạn bè. Đồng
thời, các câu lạc bộ cũng bắt đầu dán áp-phích chiêu mộ thành viên mới.
Dù đã học ở trường quý tộc ba năm, hiểu rõ nó so với trường công là rất khác
biệt, nhưng vào hôm khai giảng, Mâu Thần An cũng đã bị hoảng sợ không ít
Dọc theo con đường đến Giáo Học Lâu, hai bên đều bày rất nhiều bàn, cứ cách
hai ba mét lại đặt một cái bàn. Mỗi bàn như vậy là của một câu lạc bộ, có treo
áp-phích tuyên truyền cho câu lạc bộ của mình, và có một vài câu lạc bộ thậm
chí còn cử một hai thành viên đi phát tờ rơi. Phàm những ai đi qua đều thu được
những tờ rơi đặc sắc do các câu lạc bộ tự mình thiết kế.
Một đường đi qua, đợi khi đến được Giáo Học Lâu, trong tay đã cầm một đống
tờ rơi. Nghĩ đến tình cảnh khi đó, Mâu Thần An không khỏi thấy sợ hãi. Mặc kệ
cậu cự tuyệt thế nào, những người kia cứ nhìn thấy cậu là liền vội vã đem tờ
rơi nhét vào ngực cậu, căn bản không cho cậu cơ hội phản ứng.
Nhưng nếu chỉ có vậy thôi thì còn đỡ, cậu còn bị nữ thành viên của các câu
lạc bộ lôi kéo, có hai ba nữ sinh cứ bám theo cậu, giải thích cho cậu nghe câu
lạc bộ của các nàng tốt thế nào, nếu cậu tham gia thì sẽ có bao nhiêu lợi ích.
Những người khác bị lôi kéo thế này, đa phần cũng tiến đến tìm hiểu, rồi quyết
định gia nhập câu lạc bộ của các nàng.
Lúc đó, nếu không phải được thiếu gia ngăn cản, cậu thật không biết nên làm
gì. Khi xưa, luôn là các nữ sinh bám theo thiếu gia, còn cậu nhiều lắm chỉ là
lẳng lặng đứng một bên, như thế nào hiện nay lại đảo ngược hết thảy?
Điều này cũng khó trách, nếu có một người hoàn mỹ đi trên đường, nhưng ngươi
vừa lên tiếng kêu y thì liền bị hàn khí xung quanh y làm cho đông cứng, mà ngay
lúc này bên cạnh y lại có một người mới nhìn đã biết là người thật thà chất
phác, ngươi có thể nào không túm lấy người kia, hảo hảo thể hiện sự hiện hữu của
mình?
Nói cho cùng, mục tiêu của các nàng vẫn là Lãnh Linh Dạ, còn Mâu Thần An chỉ
là phương tiện giúp các nàng tiếp cận y, có thể nói trình độ tiếp cận Lãnh Linh
Dạ của các nàng so với các nữ sinh cấp 2 là cao hơn một bậc.
Nhưng Mâu Thần An vốn đơn thuần, cậu chỉ ngây ngốc cho rằng các nàng thuần
túy là muốn mời cậu gia nhập câu lạc bộ nên mới nhiệt tình như thế.
Tất cả những chuyện này, ngoài mặt Lãnh Linh Dạ không tỏ vẻ gì, nhưng trong
mắt lại xuất hiện một tia thâm trầm không vui. Thử hỏi, ai có thể cao hứng được
khi thấy một đống nữ nhân bao quanh ái nhân của mình? Cho dù mục tiêu tấn công
của các nàng vốn là y đi chăng nữa.
Không phát giác được khí tức lạnh băng của người bên cạnh, Mâu Thần An vẫn
chăm chú tìm áp-phích của câu lạc bộ bóng rổ, cuối cùng khi đến gần Giáo Học
Lâu cậu cũng nhìn thấy. Thấy ở bàn của câu lạc bộ bóng rổ đã có không ít người
tới ghi danh, Mâu Thần An tràn đầy hưng phấn.
Theo hướng nhìn của Mâu Thần An, Lãnh Linh Dạ nhìn thấy tấm áp-phích thật to
vẽ hình một trái bóng rổ, không cần nói cũng hiểu là cậu muốn ghi danh vào đó.
Như vậy cũng tốt, tuy y đã đáp ứng Mâu Thần An sẽ không thức đêm nữa nhưng
công việc của y thì vẫn còn rất bận rộn, nếu như cậu tìm được việc cậu thích
làm, y sẽ không cần lo lắng cậu cảm thấy buồn chán.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét