Thứ Năm, 11 tháng 2, 2016

TNA 41-42

41.

“Hoàng Thượng…… Không ── nô tì biết sai rồi……” Dung phi gắt gao ôm lấy chân Hoàng Phủ Duật.


Hắn không lưu tình chút nào một phen đẩy nàng ra, “Sớm biết như thế, lúc trước đừng làm!”


“Hoàng Thượng ── Hoàng Thượng ── tha nô tì một mạng……”

“Chuyện không liên quan vi thần…… Hoàng Thượng đây không phải là chủ ý của vi thần ……”


“Hoàng Thượng ──” a


Dung phi quỳ rạp trên mặt đất khóc đến thê thảm, Trần thái y thì nhất mực trốn tránh sai lầm.


Đối với sự tình chuyển biến đột ngột, cả đám đại thần trong phòng cấm khẩu không dám nói lời nào, trong tẩm phòng chỉ còn lại âm thanh Dung phi cầu xin tha thứ.


“Kéo xuống, áp tiến thiên lao.”


Thị vệ túm lấy hai người, nhanh chóng lôi ra khỏi đại môn.


“Hoàng Thượng ── nô tì biết sai ── nô tì biết sai──”


Tiếng khóc của Dung phi thê lương quay về lãng đãng trong tẩm phòng, thật lâu chưa tiêu, đám đại thần cũng không dám mở miệng nói chuyện.


Hoàng Phủ Duật nhìn chung quanh đám người một lượt.


“Hoàng hậu của trẫm, con nối dòng của trẫm, tất cả đều là chuyện của trẫm, các ngươi ai cũng không được phép can thiệp hoặc miễn cưỡng trẫm.”


Chúng thần đều cúi đầu.


Phất tay áo, Hoàng Phủ Duật xuyên qua đám người, mặt không chút thay đổi rời đi.


Đi ra khỏi căn phòng u ám, hắn nặng nề thở ra một hơi, rồi sau đó, nụ cười lạnh nở trên khóe môi.


Đừng cho rằng hắn ngu muội không biết?


Mới vừa biết được Dung phi hoài thượng con nối dòng của hắn, hắn vốn là tâm còn nghi vấn, trải qua thời gian tự hỏi, càng nghĩ càng cảm thấy được không thích hợp.


Khi kết thúc quá trình sinh hoạt phu thê, hắn có thể xác định không có đem tinh tử để lại trong cơ thể phi tử, hơn nữa mỗi lần chấm dứt, hắn đều sai người bưng lên một chén dược thang bắt phi tử uống.


Điều này có thể hoàn toàn ngăn chặn dù chỉ là một tia cơ hội.


Muốn ngồi trên hoàng hậu vị, không tránh khỏi quá mức khờ dại.


Ngày đầu tiên, hắn chưa phản ứng gì, cố ý để cho tin tức này lan rộng, truyền khắp cả cung điện, truyền vào tai từng vị đại thần, rồi mới ở trước mặt mọi người giết gà dọa khỉ.

Hắn nên lập hậu, hay không lập hậu, cũng không phải bọn họ có thể quyết định , hắn là hoàng đế, ở Viêm Di quốc hắn lớn nhất, không ai có thể khống chế hắn, cũng đừng mơ tưởng khống chế hắn, hay nắm được tư tưởng của hắn.


Người vi phạm, kết cục liền giống như Dung phi.


Lại thở ra một hơi.


Chuyện Dung phi mang thai hẳn là cũng truyền vào tai “Người nọ” đi?


Hiện tại trong đầu đều là nhớ thương, đều là biểu tình của “Người nọ” sau khi biết được sự tình.


Là thương tâm rơi lệ, hay là bày ra khuôn mặt tươi cười như cũ, bao dung nói câu chúc mừng hắn?


Mặc kệ là loại nào, Hoàng Phủ Duật đều không muốn nhìn thấy .


Cái tên ngốc kia, luôn làm cho lòng hắn phiếm đau.


Ba ngày không gặp y, đột nhiên lúc này, nhớ nhung trỗi dậy.


Lần đầu tiên có cảm giác như thế này, không gặp được y, hình như có chút khó chịu, còn có kỳ quái nói không nên lời.


Áp chế không được tưởng niệm trong đầu, Hoàng Phủ Duật hướng về phía Hoa Sinh điện bước tới.


“Bạt Thác Vô Nhược, Bạt Thác Vô Nhược.”


Trong phòng không có bóng dáng của y, ngay cả Liễu nhi cũng không thấy đâu.


Đi nơi nào rồi?


Đi ra khỏi Hoa Sinh điện, trái tim hắn như bị buộc chặt.


Bên ngoài tìm quanh vài vòng, cảm xúc bất an chậm rãi lan tỏa.


Tâm tình nếu giống như một dây leo nhỏ, thì nó đang quấn quanh trái tim của hắn, từng chút, từng chút buộc chặt, đến cuối cùng hòa nhập, siết đau trái tim của hắn.


Ở hành lang gấp khúc nhìn thấy Liễu nhi, hắn vội vàng mở miệng hỏi: “Bạt Thác Vô Nhược đâu?”


“A?”


Nàng vẻ mặt mờ mịt.

“Công tử không phải đang ở trong phòng?”


“Trẫm không thấy bóng dáng của hắn!”


“Trước lúc nô tỳ rời đi, công tử còn ở trong phòng……”


“Ngươi tại sao không hảo hảo coi chừng hắn? Ngươi đi lêu lỏng ở nơi nào?” Hoàng Phủ Duật khẩu khí trở nên hung ác.


Liễu nhi bị dọa kinh hách, nàng sợ hãi lui về sau vài bước, “Nô tỳ…… Nô tỳ đi giúp công tử ngao dược……”


Tay nàng nâng lên chén dược, Hoàng Phủ Duật hiện tại mới nhìn đến.


Biết rõ việc này cũng không thể trách nàng, nhưng vừa nghĩ tới Bạt Thác Vô Nhược đã mất tích, không biết chạy đến chỗ nào rồi, tâm tình của hắn không tránh khỏi hoảng loạn.


“Còn ngốc cái gì, nhanh đi tìm hắn!”


“…… Vâng!”


Vòng qua nàng, Hoàng Phủ Duật bắt đầu trong cung điện vô cùng rộng lớn tìm người của hắn.


Bạt Thác Vô Nhược nhất định là xúc động, bằng không y sao lại vô duyên vô cớ liền thất tung thất ảnh? Hắn sao lại nhớ y như vậy ? Tâm tình của hắn lại bị như thế nào rồi?


Hoàng Phủ Duật mấy ngày trước đã đáp ứng trước khi y sinh ra đứa nhỏ chỉ có mình y, hiện tại xảy ra chuyện Dung phi mang thai con hắn, y có khóc không? Nhất định sẽ thực thương tâm đi?


Y không phải cho rằng hắn phản bội lời hứa giữa bọn họ?


Mặc dù chuyện của Hoàng Phủ Duật cùng Dung phi là chuyện trước khi nói ra hứa hẹn, nhưng…… Kỳ thật là giống nhau .


Hắn vẫn làm thương tổn Bạt Thác Vô Nhược rồi.




42


Hoàng Phủ Duật mấy ngày trước đã đáp ứng trước khi y sinh ra đứa nhỏ chỉ có mình y, hiện tại xảy ra chuyện Dung phi mang thai con hắn, y có khóc không? Nhất định sẽ thực thương tâm đi?


Y không phải cho rằng hắn phản bội lời hứa giữa bọn họ?


Mặc dù chuyện của Hoàng Phủ Duật cùng Dung phi là chuyện trước khi nói ra hứa hẹn, nhưng…… Kỳ thật là giống nhau .

Hắn vẫn làm thương tổn Bạt Thác Vô Nhược rồi.


Bạt Thác Vô Nhược, ngươi ở nơi nào? Đừng trốn trẫm nữa.


Tìm cả một buổi chiều, cuối cùng còn huy động thêm một đám thị vệ tìm kiếm, vẫn như cũ không tìm thấy bóng dáng của y.


Hắn thất bại cực kỳ.


Người này luôn làm cho hắn tâm phiền ý loạn.


Lần đầu tiên để ý một người như thế, lần đầu đem tất cả tâm tư đều đặt trên người một người, cũng là lần đầu tiên có cảm giác kích động.


Mà người này, chính là một người nam nhân.


Bạt Thác Vô Nhược rốt cuộc có mị lực gì? Một khuôn mặt thiện lương nhưng cũng không phải hiếm, bất quá chỉ là một khuôn mặt dễ nhìn, dáng người cũng gầy yếu cứng nhắc đầy nam tính, một người nam nhân như vậy, rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn người khác?


Nghĩ không ra có ưu điểm hạng nhất gì, nhưng hết lần này tới lần khác, quỷ tha ma bắt hắn cứ để ý y, chết tiệt, cứ vì y mất tích mà phiền lòng .


Con mẹ nó, ngươi nếu không xuất hiện, trẫm đi tìm nữ nhân khác, đến lúc đó cho ngươi khóc mù cả mắt, cũng không phải là chuyện của trẫm!


Hoàng Phủ Duật ở trong lòng hung hăng uy hiếp.


Hắn tiếp tục ở trong cung điện tìm kiếm, cơ hồ tất cả mọi chỗ đều bị hắn lục tung cả lên, vẫn là không tìm thấy Bạt Thác Vô Nhược.


Tia bạch quang cuối cùng cũng biến mất, như một miếng vải đen hoàn toàn đắp lên toàn bộ phía chân trời.


Ngày trở nên tối sầm.


Đi tìm, Hoàng Phủ Duật bất tri bất giác đi vào tây cung Bạt Thác Vô Nhược lúc trước đã ở hai năm.


Tây cung, vị trí hẻo lánh, danh như ý nghĩa, là một cung điện tọa lạc phía tây, người trong cung nhân rất ít khi lui tới nơi này.


Dừng bước lại, đứng lặng bên ngoài, hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú, tây cung không ai châm đèn, hiện ra một mảnh đen u ám.


Bạt Thác Vô Nhược ở chỗ này sao?

Đột nhiên, trong đầu dâng lên một loạt hình ảnh ──


‘ Bạt Thác Vô Nhược, ngươi nghĩ muốn bị người khác coi như nữ nhân đối đãi sao? Ngươi nguyện ý để cho người khác đặt ở dưới thân? Ngươi là nam nhân không phải nữ nhân.’


‘ Chúng ta là bằng hữu, hai năm trước đúng, hai năm sau cũng là như thế, sẽ không thay đổi. Hôm nay, xem như trẫm lỗi, trẫm không nên nói ra như vậy, ngươi muốn phần thưởng gì? Trẫm đều cho ngươi.’


‘Nếu có thể…… ta muốn được ngươi yêu.’


‘ Một chút…… Cho dù chỉ là một chút thôi cũng tốt, van cầu ngươi……’


‘ Nam sủng cũng tốt, cái gì đều hảo, chỉ cần không làm bằng hữu của ngươi, rất thống khổ…… Ta thà rằng, thà rằng làm nam sủng……’


Ngày nào đó, y khóc đến khổ sở, nước mắt đều dính đầy trên hai gò má, liều mạng, liều mạng khẩn cầu hắn.


Y không muốn là bằng hữu, y nói y thà rằng làm nam sủng.


Hoàng Phủ Duật còn nhớ rõ hắn không lay chuyển được sự cố chấp của y, cuối cùng đành phải gật đầu đáp ứng, lúc ấy Bạt Thác Vô Nhược tươi cười, thực thỏa mãn.


Đơn giản là hắn đồng ý để cho y ở lại bên cạnh hắn, y lại có thể cười đến nhảy nhót vui vẻ như thế.


Cái tên này thật dễ dàng thỏa mãn.


Hiện giờ, hắn muốn hỏi Bạt Thác Vô Nhược, nếu cho y lựa chọn, y còn có thể nói ra một câu kia sao? Y còn có thể vì sự đồng ý của hắn mà lộ ra cười vui sao?


Hay là, y hiện tại, kỳ thật đã rất hối hận?


Thở dài một hơi.


Biết rõ y sẽ không có ở tây cung, nhưng vẫn đi vào.


Không đốt đèn, hắn sờ soạng đi vào.


Đi đến đúng căn phòng trước kia của Bạt Thác Vô Nhược, đẩy cửa.


Đi vài bước đến gần giường, đúng như sở liệu, hắn không thấy thân ảnh Bạt Thác Vô Nhược.


“Bạt Thác Vô Nhược ── Bạt Thác Vô Nhược……”


Gọi vài tiếng, không ai đáp lại.

Hắn bỏ cuộc, tính toán rời đi, ngay tại thời khắc xoay người, hắn thoáng nhìn bên cửa sổ, có một bóng đen, tựa hồ là thân ảnh một người.


“Bạt Thác Vô Nhược?” Hắn thử gọi một tiếng.


Người bên cửa sổ không trả lời hắn.


“Ngươi là Bạt Thác Vô Nhược?” Hướng về phía cửa sổ đi thêm vài bước.


“Không cần lại đây.”


Người nọ kinh sợ hô một câu.


Vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc, tâm Hoàng Phủ Duật lúc này mới thoáng trấn an.


Quả nhiên là Bạt Thác Vô Nhược.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét