Chương 35
Bốn chữ cuối của Cận Minh Hạo làm cho mọi người đồng loạt kinh ngạc nhìn về
phía cửa ra vào.
Lãnh Linh Dạ đứng đó, lạnh băng nhìn chăm chú vào đám người trên sân. Xử lý
xong mọi chuyện ở hội học sinh, y quay về ký túc xá thì không thấy Mâu Thần An
đâu, cứ tưởng cậu còn đang tập, không nghĩ tới lại là nguyên nhân này.
Không thèm nhìn ai, y nói đơn giản một câu với Mâu Thần An còn đang sững
sốt:
“Đi.”
“Vâng.” Lời Lãnh Linh Dạ vừa nói ra, Mâu Thần An rất nhanh phản ứng lại, lập
tức đi đến cạnh y.
Không nhiều lời, Lãnh Linh Dạ lập tức xoay người bỏ đi. Thấy thế, Mâu Thần
An cũng mau chóng đi theo. Thấy bộ dáng thiếu gia như vậy, hình như không tức
giận. Vụng trộm liếc mắt về hướng người cao lớn bên cạnh, khóe miệng cậu có
chút giơ lên.
Nhưng Mâu Thần An chưa kịp cao hứng, cả người đã bị kéo mạnh sang một bên.
Tựa vào lồng ngực rộng lớn, cánh tay rắn chắc giữ chặt bên hông cậu… những hành
động đột ngột này làm cậu đỏ ngầu hai gò má. Vừa định hỏi thiếu gia sao lại đột
nhiên giữ chặt cậu, lại kinh ngạc phát hiện đôi mắt phượng lạnh băng đang nhìn
về phía trước.
Theo ánh mắt của thiếu gia, cậu nhìn thấy chính là — Cận Minh Hạo, đôi mắt
ngày thường chỉ có vẻ khinh thường nay lại tràn ngập hưng phấn, ẩn giấu vẻ
khiêu khích.
Nhìn kỹ lại, bên chân cậu có một trái bóng rổ đang không ngừng xoay tròn,
lập tức minh bạch mọi chuyện.
Chỉ là cậu không hiểu, vì sao hắn phải làm vậy? Hắn dám ngang nhiên ném bóng
về phía thiếu gia, bất luận là ném cậu hay ném thiếu gia đi nữa, nhưng nếu vạn
nhất không cẩn thận ném trúng thiếu gia, hắn chẳng lẽ không biết sẽ có hậu quả
nghiêm trọng đến mức nào?
Thấy khuôn mặt âm trầm của thiếu gia, Mâu Thần An không khỏi nhìn về phía
Cận Minh Hạo. Cái này gọi là tự chuốc họa vào thân mà, lúc này vốn thiếu gia
không giận, hắn nên tự biết điều rút lui chứ, làm sao phải nhất định chọc điên
thiếu gia như thế?
Thôi đi, nếu hắn đã không sợ chết, cậu cần gì phải lo sợ giùm hắn. Coi như
là giáo huấn hắn một chút, dạy cho hắn biết được cái gì gọi là có chừng có mực.
Trên thực tế, Cận Minh Hạo sao lại có thể không biết chọc giận Lãnh Linh Dạ
sẽ có hậu quả gì? Từ cái lần đầu tiên y xuất hiện ở sân, chứng kiến trong đôi
mắt phượng luôn vô tình lạnh băng lại xuất hiện một tia lửa giận, hắn chỉ cảm
thụ được một duy nhất một điều, chính là — hưng phấn, so với thắng lợi từ trận
thi đấu còn hưng phấn hơn gấp bội, tế bào cao thấp toàn thân đều không nhịn
được muốn hò hét lện.
Rất buồn cười đúng không, nhưng chính là hắn ức chế không nổi. Trong một
khắc kia, nội tâm của hắn không có sợ hãi mà chỉ tràn đầy kích động, trống ngực
đập liên hồi khiến trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Nhưng hắn hiểu rõ, sự phẫn
nộ của y không phải vì hắn, mà là vì tên người hầu kia. Phẫn hận, không cam
lòng, toàn bộ cảm giác gì đó thuộc về ghen ghét đều xuất hiện trong hắn.
Hắn cũng giống như các nữ sinh khác, ngay khi nhận ra tình cảm trong tim
mình thì thật đáng buồn làm sao, người mình yêu mến lại đã sớm có đối tượng
trong lòng. Thử hỏi, sao hắn có thể cam tâm?
Càng lúc, hắn càng cảm thấy bản thân không còn thuốc chữa. Biết rõ Lãnh Linh
Dạ không có khả năng sẽ chú ý tới hắn, nhưng vẫn ngu ngốc nghĩ rằng dù chỉ một
lần làm y chú ý tới mình cũng được, kể cả phải mượn Mâu Thần An làm bình phong.
Cố ý chọc đến y, rồi lại ngập tràn bi ai khi liếc mình một cái y cũng không
thèm làm, cứ như vậy vô tình rời đi. Nội tâm mong chờ đột nhiên thất bại, phẫn
nộ khiến cho trái bóng rổ hắn ném ra chứa đầy hận ý.
Làm vậy, y sẽ nhìn hắn chứ?
Quả nhiên, đôi mắt phượng âm độc của Lãnh Linh Dạ đã nhìn về hắn, dù trong
tay y đang ôm chặt Mâu Thần An. Nhưng hắn không quan tâm, hắn chỉ biết ném bóng
vào Mâu Thần An nhất định là quyết định chính xác. Chẳng phải đã có hiệu quả
rồi sao? Y đã nhìn thấy hắn…
Kiềm nén đau đớn sâu trong tim, Cận Minh Hạo cố gắng cong khóe môi tạo thành
một nụ cười, khiêu khích nhìn về phía Lãnh Linh Dạ:
“Đã đến đây, không nói tiếng nào lại bỏ đi sao, chẳng lẽ hội trưởng đại nhân
như anh mà đến lễ phép cơ bản đó cũng không hiểu?”
Tim đập nhanh nhìn về phía cậu đàn em lời nói đầy cao ngạo, Hướng Bái Trạch
vội vã đi đến cạnh hắn.
“Niên đệ, cậu đang làm gì vậy?” Bình thường hắn đâu có ngu ngốc đến vậy, như
thế nào hôm nay đầu óc đột nhiên hỏng hóc? Cho dù có lên cơn điên, cũng không
cần chọn đúng lúc thế chứ, hắn không thấy hắn đang tự đào hố chôn mình sao?
“Học trưởng, tôi biết mình đang làm gì.” Quăng cho Hướng Bái Trạch một ánh
mắt yên tâm, ý bảo anh ta không cần xen vào. Hắn biết rõ bây giờ mình đang làm
cái gì, chưa bao giờ hắn rõ ràng đến thế đâu.
“Cậu…” Lời nói của Cận Minh Hạo làm cho Hướng Bái Trạch không khỏi tức chết,
cảm thấy phẫn nộ rồi lại đồng thời thấy khó hiểu. Hắn đã biết rõ, sao còn muốn
đi chọc giận Lãnh Linh Dạ? Hắn làm như vậy rốt cuộc là có mục đích gì?
Kỳ thật, mục đích của Cận Minh Hạo rất đơn giản, chính là muốn làm cho Lãnh
Linh Dạ chú ý đến mình.
Không đếm xỉa gì đến lời nói của hai người, Lãnh Linh Dạ nhặt trái bóng rổ
dưới đất lên, đi đến trước mặt Hướng Bái Trạch, lạnh lùng nói:
“Dạy dỗ đàn em cho tốt, đừng để câu lạc bộ bóng rổ chôn cùng với hắn.” Vẻ vô
tình trong đôi mắt kia chứng minh y không nói giỡn. Không cần Lãnh Linh Dạ áp
đặt gì, ai dám đem lời của y nghe vào tai này lọt ra tai kia chứ?
Không cần biết Hướng Bái Trạch có phản ứng kịp hay không, y ném trái bóng rổ
lại cho hắn, rồi kéo thẳng Mâu Thần An bỏ đi.
“Lời tôi nói… Ô…” Câu chưa nói ra hết đã bị người khác bịt miệng lại, Cận
Minh Hạo tức giận nhìn về phía người đó, hai mắt đỏ ngầu.
Học trưởng sao phải bịt miệng hắn lại, hắn vất vả lắm mới khiến cho Lãnh
Linh Dạ chú ý đến hắn a! Không ngừng kéo bàn tay Hướng Bái Trạch đang ở trên
miệng hắn ra, lại phát hiện sức của Hướng Bái Trạch vượt lên trên hắn nhiều
lắm.
Đến khi thân ảnh thon dài đã khuất hẳn, Hướng Bái Trạch mới buông tay ra, vô
cùng nghiêm túc nhìn người trước mặt, nói:
“Cậu biết điều một chút cho tôi, nếu như câu lạc bộ bóng rổ có xảy ra chuyện
gì ngoài ý muốn, cậu lập tức rời khỏi câu lạc bộ.”
Còn đang ảo não không thôi, lời nói của Hướng Bái Trạch lại khiến cho Cận
Minh Hạo vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
“Học trưởng?!” Anh ta muốn hắn rời đi? Hiện tại đang là lúc câu lạc bộ bóng
rổ thiếu người mà lại muốn hắn rời đi? Nói không khiếp sợ thì đúng là giả, vị
đội trưởng chưa bao giờ nổi giận trước mặt các thành viên trong đội hôm nay
lại…
Chẳng lẽ, sự khư khư cố chấp của hắn đã sai lầm rồi sao?
“Cậu tự mình hiểu rõ lấy.” Để Cận Minh Hạo vẫn còn ngu ngơ đứng nguyên tại
chỗ, Hướng Bái Trạch rời khỏi sân. Liếc mắt tìm kiếm Lãnh Linh Dạ nhưng không
thấy, hắn thầm nghĩ lần sau phải đi xin lỗi y thôi.
Dựa vào tính tình của tên niên đệ thối kia, muốn hắn ta tự mình đi xin lỗi
chắc chỉ có cách trói lại rồi lôi đi. Chính là, vạn nhất nếu vì hắn ta mà Lãnh
Linh Dạ làm gì đó nguy hiểm cho câu lạc bộ bóng rổ… Thôi đi, tự mình đi xin lỗi
y là tốt nhất.
Câu lạc bộ bóng rổ chắc sẽ không sao đâu, ai da……
Không chỉ có Hướng Bái Trạch, còn một người nữa cũng đang lo lắng cho câu
lạc bộ bóng rổ.
“Thiếu gia, anh… Sẽ không thật sự làm gì câu lạc bộ bóng rổ chứ?” Cầm lấy
bát đũa, nhìn khuôn mặt lạnh băng của người đối diện, sau nhiều lần do dự cuối
cùngcậu cũng mở miệng.
Nghe được lời nói của thiếu gia trước khi rời đi, Mâu Thần An một khắc cũng
không yên lòng. Cậu thật sự rất sợ thiếu gia vì giận dữ sẽ làm cho câu lạc bộ
bóng rổ giải tán, tuy nói khả năng này không lớn lắm, nhưng thiếu gia thân là
hội trưởng hội học sinh, quyền lực nắm giữ trong tay hẳn là không nhỏ a. Nếu
thiếu gia thật sự muốn đối phó với câu lạc bộ bóng rổ, cũng không phải là
chuyện không thể.
Vì để phòng ngừa bất trắc, bữa tối cậu đã làm món thiếu gia thích ăn nhất.
Xem thiếu gia ăn được nhiều hơn so với bình thường, tâm tình hẳn là có chuyển
biến tốt đẹp rồi.
Liếc mắt nhìn về phía Mâu Thần An đang đứng ngồi không yên, Lãnh Linh Dạ gắp
một khối sườn xào chua ngọt đút vào miệng của cậu.
“Muốn câu lạc bộ bóng rổ không xảy ra chuyện?” Buông bát đũa xuống, y dựa
người vào chiếc ghế đằng sau, nhìn chăm chú người trước mắt khóe miệng còn dính
tương ớt, lạnh lùng nói.
“Ân.” Đang cố gắng nhai hết khối sườn xào chua ngọt trong miệng, nghe thiếu
gia nói thế, Mâu Thần An vội vã gật đầu. Nếu thiếu gia thật sự chịu buông tha
cho câu lạc bộ bóng rổ, vậy đúng là tốt quá!
“Có thể.” Nhìn đôi mắt đen kia bởi vì lời nói của mình mà nhấp nháy tinh
quang, Lãnh Linh Dạ nói tiếp: “Bất quá, có một điều kiện.” Y chưa bao giờ làm
ăn lỗ vốn, muốn y buông tha câu lạc bộ bóng rổ tự nhiên phải có sự đền bù tổn
thất nhất định.
“Điều kiện gì?” Nếu như không quá khó khăn, cậu nhất định làm được.
“Cậu phải rời câu lạc bộ.”
Chương 36
“A?” Không thể tưởng tượng được điều kiện của thiếu gia là như thế, Mâu Thần
An kinh ngạc trừng to mắt: “Có thể… Có thể hay không… đổi lại?” Cậu còn muốn
tiếp tục chơi bóng rổ…
Đứng dậy đi đến bên cạnh Mâu Thần An, y nâng cằm cậu lên rồi cúi thấp người
xuống, khiến cho khoảng cách giữa y và cậu càng lúc càng gần. Trong lúc cậu còn
đang ngạc nhiên không hiểu y muốn làm gì, y đã vươn đầu lưỡi liếm đi chút tương
ớt chướng mắt trên môi cậu.
“Chính cậu tự hiểu rõ.” Kết thúc một nụ hôn sâu xuống đôi môi đang hé mở,
Lãnh Linh Dạ đi về phòng của mình.
Y vốn không cần lo lắng Mâu Thần An có đáp ứng hay không, y hiểu rất rõ con
người cậu, tự nhiên đoán trước được đáp án. Kỳ thật, y có thể trực tiếp làm cho
Mâu Thần An rời câu lạc bộ mà không cần phiền toái như thế. Nhưng cậu lại tỏ ra
rất quyến luyến câu lạc bộ, cho nên y phải lấy cái kia làm điều kiện trao đổi.
Trong đôi mắt phượng thoáng hiện lên tia âm trầm… Gần đây, Mâu Thần An vì
câu lạc bộ bóng rổ mà quên đi thân phận của mình, đợi một thời gian nữa ai có
thể cam đoan cậu ta sẽ không quên luôn cả sự tồn tại của người thiếu gia này?
Có một ắt có hai, đã phát giác ra tình thế nghiêm trọng, y sao có thể mặc kệ?
Vì để ngăn chặn tất cả phát sinh ngoài ý muốn, y trước hết phải thể hiện sự uy
hiếp.
Nói y vô tình cũng tốt, chuyên chế cũng được, y chính là người như vậy. Y đã
yêu Mâu Thần An, có thể nào cho phép trong mắt cậu tồn tại thứ khác ngoài y!?
Mở sổ kế hoạch trên bàn ra, Lãnh Linh Dạ lập tức vùi đầu vào công việc. Chỉ
sau một năm, L.S đã sớm đi vào quỹ đạo, cũng chiếm được một thị trường nhất
định. Đợi đến sang năm, có thể mở rộng sang thị trường ngoài nước. Nhưng trước
mắt, tất cả kế hoạch đều phải nằm trong vòng bí mật, cần phải đợi thời cơ chín
muồi.
Sờ nhẹ đôi môi như còn lưu lại hơi ấm, Mâu Thần An khó xử nhìn về phía bóng
lưng lạnh lùng nơi bàn sách. Cậu hiểu rõ, khác với những lần trước, thiếu gia
cho cậu quyền chọn lựa đã xem như tốt lắm rồi, chính là… lựa chọn này khiến cậu
rất khổ sở. Nếu như cậu không chịu rời đi, không cần nghĩ cũng biết thiếu gia
nhất định sẽ khai tử câu lạc bộ bóng rổ, chỉ cần lấy chuyện Cận Minh Hạo khiêu
khích y cũng đủ tạo thành lý do rồi.
Đến khi đó, câu lạc bộ không còn, dù cậu có còn ở lại hay không cũng có ý
nghĩa gì nữa đâu?
Than thầm trong bụng, Mâu Thần An đành tiếp tục nâng bát đũa ăn cho xong bữa
tối. Nếu nghĩ theo góc độ khác, cậu tham gia câu lạc bộ bóng rổ một năm rồi,
cũng đã trải nghiệm được cái gì gọi là sinh hoạt trong câu lạc bộ, như vậy hẳn
là không còn gì tiếc nuối. Quan trọng hơn, nếu rời câu lạc bộ thì thời gian cậu
ở cùng với thiếu gia sẽ tăng thêm rất nhiều, đợi đến sau này khi cậu rời khỏi
thiếu gia sẽ có thêm nhiều kỉ niệm để hồi tưởng a.
Cứ tưởng tượng như vậy, tâm tình phiền muộn cũng dần tiêu tan, vẻ mất mát
khi nãy thoáng chốc tan biến.
Sáng sớm hôm sau, Mâu Thần An đi đến câu lạc bộ bóng rổ. Cậu biết mỗi ngày
Hướng Bái Trạch đều đến tập luyện sớm hơn người khác một giờ. Cậu nhớ đã từng
có người hỏi hắn, sao phải chăm chỉ như vậy? Lúc ấy, Hướng Bái Trạch vừa cười
vừa nói như đang đùa giỡn:
“Nếu tôi không nâng cao trình độ, vạn nhất có ngày lũ xú tiểu tử này vượt
qua tôi, chẳng phải sẽ bị chúng đè đầu cưỡi cổ sao?”
Nghe đội trưởng giải thích như thế, mọi người chỉ cười mắng hắn có già mà
không có lớn. Kỳ thật, trong lòng ai cũng hiểu rõ, Hướng Bái Trạch sở dĩ làm
vậy là vì muốn làm tấm gương tốt cho các thành viên khác, muốn truyền tình cảm
mãnh liệt của hắn đối với bóng rổ để cổ vũ mọi người.
Cho tới nay, mọi chuyện lớn nhỏ trong câu lạc bộ đều do một tay Hướng Bái
Trạch phụ trách, vì chuyện Cận Minh Hạo lần này, hắn nhất định rất lo lắng a?
Ngắm nhìn bốn phía xung quanh, nhìn những bài trí quen thuộc kia, trong con
ngươi đen hiện lên một tia ảm đạm, có thể sau này cậu sẽ không bao giờ đến đây
nữa.
“Niên đệ, tới sớm thế?” Vừa ném xong một cú ba điểm, đang muốn nhặt trái
bóng lăn trên thì khóe mắt đã thoáng thấy Mâu Thần An đứng cách đó không xa,
Hướng Bái Trạch có chút kinh ngạc.
Không thể tin được Mâu Thần An sớm thế đã đến câu lạc bộ, hắn cứ tưởng giờ
này mọi người còn đang say giấc. Khó trách Hướng Bái Trạch lại cho rằng như
vậy, lúc đầu các thành viên khác còn bị ảnh hưởng hắn nên cũng đến sớm luyện
tập, nhưng không kiên trì được mấy ngày liền từ bỏ. Đối với tình huống đó,
Hướng Bái Trạch chỉ cười không nói, chỉ cần bọn họ đến đúng giờ tập quy định là
tốt rồi, thời gian còn lại bọn họ muốn ngủ hay làm gì cứ để họ tự quyết định.
Lâu lâu, cũng có vài thành viên đến tập vào sáng sớm, hôm nay Mâu Thần An
thuộc về số đó. Bình thường nếu không có sự kiện gì đặc biệt, cậu chỉ đến đúng
giờ tập. Còn nguyên nhân vì sao cậu không thể đến sớm, chúng ta tự mình hiểu
lấy.
“Ân, đội trưởng, sớm a.” Đi đến trước mặt Hướng Bái Trạch đang luyện tập ném
bóng, cậu đưa ra lá đơn xin rút lui khỏi câu lạc bộ đã chuẩn bị tối hôm qua.
“Đây là cái gì?” Liếc nhìn tờ giấy trong tay cậu, Hướng Bái Trạch lại hướng
đến bảng rổ ném bóng. Trái bóng bay trong không trung tạo thành một đường vòng
cung, đập vào bảng một cái rồi rơi thẳng vào trong lưới.
“Tôi muốn… rời câu lạc bộ.” Nhìn trái bóng nảy liên hồi trên mặt đất, Mâu
Thần An cúi đầu nói.
Chưa kịp tận hưởng niềm vui sướng vì ném bóng trúng đích, bên tai đã truyền
đến tiếng nói như sấm sét giữa trời quang. Hướng Bái Trạch kinh ngạc tột độ
nhìn Mâu Thần An, không khỏi thốt lên hỏi:
“Vì cái gì?” Như thế nào đang yên đang lành lại đột nhiên rút lui? Chẳng lẽ…
“Là vì Lãnh Linh Dạ?” Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có khả năng này, hôm qua Lãnh
Linh Dạ sau khi rời đi với Mâu Thần An nhất định đã nói với cậu điều gì đó,
khiếp cậu vì câu lạc bộ nên mới đáp ứng y mà rút lui.
“Cậu không cần lo lắng, câu lạc bộ bóng rổ sẽ không có việc gì đâu.” Nhiều
lắm cũng chỉ là bị cắt chi phí hoạt động, hắn có tự tin, câu lạc bộ bóng rổ sẽ
không rơi vào uy hiếp phải giải tán.
Mâu Thần An lắc đầu, cười nhẹ nói:
“Đây không liên quan tới thiếu gia, là do tôi tự mình quyết định.”
“Cậu… Thật sự muốn rời câu lạc bộ?” Hắn biết rõ, Mâu Thần An thật sự yêu
thích chơi bóng. Nếu không có lý do xác đáng, cậu ta tuyệt đối sẽ không rời câu
lạc bộ.
“Ân.” Tối hôm qua, cậu đã suy nghĩ rất kỹ.
Nhìn biểu tình kiên định trên mặt cậu, Hướng Bái Trạch biết có nhiều lời
cũng vô ích, không khỏi cảm khái thở dài:
“Lá đơn này tôi nhận, nhưng nếu như có ngày cậu muốn quay về, câu lạc bộ
bóng rổ vĩnh viễn hoan nghênh.” Cầm lấy lá đơn, Hướng Bái Trạch mỉm cười vỗ vỗ
vai Mâu Thần An: “Bất quá, điều kiện tiên quyết là tôi còn làm đội trưởng, ha
ha.” Nếu đã đổi người khác, hắn cũng không dám cam đoan.
“Ân, tôi biết rồi, cám ơn anh, đội trưởng.” Nhẹ gật đầu, Mâu Thần An nở nụ
cười, sự chân thành của Hướng Bái Trạch làm cậu rất cảm động, dù cậu biết sẽ
không có khả năng quay lại câu lạc bộ.
Liếc mắt nhìn đồng hồ trên vách tường, đã bảy giờ rồi, cậu cần phải trở về,
lúc này thiếu gia chắc đã thức rồi. “Đội trưởng, tôi đi trước.”
“À, được, cậu đi trước đi.” Vẫy tay từ biệt Mâu Thần An, Hướng Bái Trạch đi
nhặt trái bóng dưới đất lên, lại nhìn bao quát sân bóng, rồi như đột nhiên nghĩ
ra điều gì, y lập tức hướng đến thân ảnh ở cửa ra vào hô: “Thần An.”
Nghe tiếng kêu to sau lưng, Mâu Thần An dừng bước, xoay người lại nhìn người
đang đứng trên sân.
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu xuống, khiến cho cả thân hình Hướng Bái
Trạch lộ ra một vầng sáng mông lung nhu hòa. Hắn chỉ vào trái bóng trong tay,
nói:
“Có rảnh nhớ đến trở về thăm mọi người.”
“Ân.” Nhẹ gật đầu, Mâu Thần An rời khỏi sân.
Nhìn bóng lưng Mâu Thần An rời đi, Hướng Bái Trạch hơi nhíu mày. Sống nhiều
năm như vậy rồi, hắn sao lại không nhìn ra mối quan hệ giữa Lãnh Linh Dạ cùng
Mâu Thần An? Chỉ là… sẽ có được hạnh phúc sao?
Dựa vào sự cường thế của Lãnh Linh Dạ, chỉ sợ Mâu Thần An sau này sẽ thảm a.
Ha ha, bất quá là cậu ta nguyện ý cơ mà, như vậy sẽ tốt thôi.
Khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp sân, Hướng Bái
Trạch giương lên khóe miệng.
Một ngày mới đã bắt đầu, hắn phải cố gắng lên, mà hai người kia nhất định
cũng sẽ được hạnh phúc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét