Thứ Năm, 11 tháng 2, 2016

TNA 35-36

35


Bạt Thác Vô Nhược gật đầu, cũng không miễn cưỡng nàng.


Lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve cái bụng nhô nhô, đứa nhỏ ở bên trong không biết như thế nào?


Vừa nghĩ tới sinh mệnh trong bụng, kia mi, kia mắt, kia mũi sắp trưởng thành cùng Hoàng Phủ Duật cùng một bộ dạng, nhất thời trong lòng rót qua một đạo dòng nước ấm, làm cho y thật ấm áp, toàn thân thoải mái .


“ Liễu nhi có thể xin hỏi công tử, Bảo Bảo là như vậy hoài thượng sao?” Nàng gõ cái ót chính mình một cái, thè lưỡi, “ Liễu nhi hỏi như thế có phải hay không quá thất lễ?”


Y cười lắc đầu, “Không, không sao. Ta ở quốc gia trước đây phát hiện một quyển sách dược, bên trong ghi lại phương pháp nam nhân thụ thai, chỉ cần ăn dược vào, nam tính thể chất sẽ thay đổi, nhưng thời gian ngắn ngủn chỉ có ba ngày. Chỉ cần trong vòng ba ngày này cùng nam tử phát sinh quan hệ, có thể có thai đứa nhỏ.”

Liễu nhi quả nhiên vẫn còn là một tiểu cô nương, vừa nghe thấy “Phát sinh quan hệ” bốn chữ, gương mặt lập tức đốt hồng. “Vậy, dược này…… Công tử làm sao có được?”


“Chính mình luyện chế a.” Y nói ra một cách bình thản.


Liễu nhi kinh ngạc, “Công tử, ngài là đại phu?”


“Không, ta ở trong cung phát hiện một chỗ mật thất, nhất định là nơi là trước kia thái y dùng để chế dược, bất quá bên trong tro bụi bám đầy, có lẽ không còn ai biết có một cái mật thất như vậy tồn tại. Đó là chuyện phát sinh hai năm trước lúc ta vừa đến hoàng cung Viêm Di quốc, khi đó hoàng cung đại loạn, Viêm Di vương băng hà, Đông Ngu quốc tập kích, trong cung mỗi người đều cảm thấy bất an, tất cả mọi người luống cuống tay chân, lúc ấy ta thường xuyên xuất cung cũng không ai phát hiện. Ta lợi dụng đoạn thời gian kia, tìm về những vị thuốc trong y văn đã ghi chép, trong hai năm này, ta giam mình trong mật thất chuyên tâm chế dược.” Bạt Thác Vô Nhược sơ lược kể lại quá trình.


Liễu nhi nghe xong, trong lòng càng thêm khó hiểu, “Công tử, ngài nói như thế làm người ta càng không nghĩ ra…… Ngài nói, ngài thừa dịp Đông Ngu quốc tập kích Viêm Di quốc, thừa dịp loạn ra khỏi cung tìm kiếm dược liệu, chính là…… Công tử vì sao ngài có thể an tâm ra khỏi cung như thế? Vạn nhất nếu Viêm Di quốc thực bị tiêu diệt, Hoàng Thượng bị bắt, những gì công tử làm hết thảy trở nên vô nghĩa, không phải sao?”


“Ta tin tưởng hắn.” Bạt Thác Vô Nhược tự tin tươi cười, “Ta tin tưởng năng lực hắn, hắn có thể, bởi vì hắn là một người rất có dã tâm, hắn nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp cứu lại cục diện, hắn có tư chất mạnh mẽ của một đế vương.”


Liễu nhi nhìn nụ cười của y, không khỏi có chút mất hồn, một lát sau, nàng nhanh hoàn hồn, gương mặt hơi hồng.


“Công tử, ngươi nhất định rất yêu Hoàng Thượng đi?” Liễu nhi nghe xong chuyện y kể, trong lòng vì sự si tình của y mà cảm động .


“Không thương hắn, ta sao lại ở chỗ này? Là bởi vì hắn, ta mới nguyện ý sống sót .”


“Hai năm trước, ta nguyên là không tính toán sẽ sống sót ……” Bạt Thác Vô Nhược thấp giọng thì thào, tựa hồ không phải đối Liễu nhi nói chuyện, mà như là lầm bầm với chính mình.


Thanh âm của y quá thấp, Liễu nhi nghe được không rõ ràng, “Công tử, ngài nói cái gì?”


“Không, không có……” Y che dấu cảm xúc cười cười.


Liễu nhi cũng không để ý, tầm mắt nhìn đến nơi bụng Bạt Thác Vô Nhược, “Đúng rồi, công tử, đứa nhỏ trong bụng đã được bao lâu?”

“Hơn bốn tháng.” Khi nói chuyện, trên mặt lộ ra nét từ ái của một người sắp làm cha mẹ.


“Nói như thế, nửa năm sau, Liễu nhi có thể nhìn thấy Bảo Bảo của công tử?” Nàng hưng phấn nhìn bụng của y.


Bạt Thác Vô Nhược cười yếu ớt.


“Đứa nhỏ của công tử cùng hoàng thượng, nhất định rất đẹp.”


Y có chút thẹn thùng, “Giống ta liền không xong, ta bộ dạng khó coi, hy vọng đứa nhỏ có thể giống Hoàng Phủ Duật, cùng hắn giống nhau như đúc.”


“Công tử nói rất đúng, giống hoàng thượng, lớn lên khẳng định sẽ mê chết một đống nữ nhân.” Liễu nhi cười tủm tỉm trả lời.


“Đúng vậy……” Thấp giọng, “Chỉ tiếc ta xem không được.”


“Ân? Công tử ngươi nói cái gì?”


“Không có việc gì.”


Y cái gì cũng không dám xa cầu, chỉ cần đứa nhỏ có thể bình an lớn lên là tốt rồi, khoái khoái lạc lạc, không phải chịu một cuộc sống sầu lo.


Ngoài cửa sổ tuyết trắng từng mảnh bay xuống, y vươn tay ra ngoài cửa sổ, bông tuyết đáp xuống trên lòng bàn tay, lạnh.


Thời tiết giá lạnh như thế, Hoàng Phủ Duật bên ngoài bận hối hả, có nhớ mặc vào y phục chống lạnh hay không?


Hai ngày không thấy hắn, nhớ…hắn quá.


Nhớ…quá, nhớ…quá……


Tim không tự giác đập dồn dập, càng đập càng nhanh, trái tim mỗi một lần kịch liệt nảy lên tựa như muốn phải nhảy ra khỏi cơ thể, cảm giác này y đã quen thuộc.


Lại tới nữa.


Hơi hơi lộ ra nét cười khổ.


Đè lại ngực, sau nhịp đập kịch liệt, là đau nhức như bị xé rách, trong thân thể ngũ tạng lục phủ chẳng khác nào bị xả nhéo tàn nhẫn.


Từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, mồ hôi lạnh từ trên trán thấm ra, thuận theo gương mặt chảy xuống.


Bộ dáng thống khổ này làm Liễu nhi sợ hãi, hai tay quơ loạn giữa không trung, không biết nên trợ giúp thế nào.


“Công tử…… Ngài xảy ra chuyện gì? Muốn hay không Liễu nhi đi gọi thái y? Hay, hay là Liễu nhi đi tìm Hoàng Thượng?”

Y một tay ấn ngực, một tay run rẩy hướng Liễu nhi xua tay, “Không…… Không cần……”

36.
“Chính là…… Chính là ngài thống khổ như thế ──”


Liễu nhi chân tay luống cuống.


Làm sao đây? Nàng nên làm sao đây? Công tử xem ra rất khó chịu, nàng nên làm sao mới giúp được y?


“Không…… Không quan hệ…… Trong chốc lát thì tốt rồi……” Y suy yếu cười, trấn an lo lắng của Liễu nhi.


“Chính là, chính là……”


Nàng còn muốn nói, nhưng thấy Bạt Thác Vô Nhược bộ dáng sắp thở không nổi, vội đến vuốt lưng giúp y thuận khí.

Cho rằng đau đớn này rất nhanh sẽ lui bước, nhưng thời gian càng lâu, cảm nhận lại càng tăng lên sâu sắc, đến cuối cùng, y cơ hồ không còn khí lực, một tay chống đỡ trên song cửa sổ, trên mặt phủ kín mồ hôi lạnh.


“Công tử, có khỏe không? Ngài sao vậy?”


Đau đớn này không phải tái phát như thường lệ, mà là đau từ trong ngũ tạng lục phủ lan truyền tới tứ chi, y đau đến nói không ra lời, cả khuôn mặt đều vặn vẹo.


Ngón tay bấu chặt lấy song cửa đã trở nên trắng bệch, móng tay cũng bật ra, chảy ra máu tươi.


“Công tử…… Công tử……” Liễu nhi nhìn móng tay thấm máu, tâm như bị nhéo đau theo, nhưng cũng chỉ có thể ở một bên ngây ngốc, hận chính mình không thể làm gì được.


Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, Bạt Thác Vô Nhược nghĩ đến y sẽ đau đến ngất khi, cảm giác đau đớn kia mới chậm rãi trôi đi.


“Rầm!”


Liễu nhi không kịp đỡ lấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn y vì thể lực chống đỡ hết nổi mà ngã quỵ trên mặt đất, tiếng vang kia thật lớn, một bên Liễu nhi có thể tưởng tượng đầu gối ngã trên mặt đất cứng rắn sẽ rất đau.


Ngón tay bấu giữ trên song cửa lúc này mới chậm rãi trượt xuống, tơ máu thuận theo khe hở chảy xuống, dính vào song mộc, một màu đỏ rực rỡ.


“Công tử, hãy để cho Liễu nhi đi tìm thái y đến đây đi……”


Y giữ chặt lấy y phục Liễu nhi, lộ ra một nụ cười yếu ớt có chút xa vợi, “…… Không cần, đã muốn hảo rất nhiều.”


“Nhưng như vậy ngài sẽ chết ──”

“Đây là bệnh cũ.”


“Liễu nhi lo lắng, huống hồ công tử thân thể không phải chỉ một người, vạn nhất có cái, cái gì ngoài ý muốn, trong bụng đứa nhỏ……” Nàng ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa, chuyện xảy ra vừa rồi sợ hãi vẫn còn dư âm .


“Liễu nhi, sự quan tâm của ngươi làm ta thật cao hứng, thật sự cơ thể của ta, ta chính mình rõ ràng nhất, không có việc gì .”


Y khó khăn khởi động thân thể, Liễu nhi chạy nhanh đến nâng y lên, hai tay của y nhờ vào song cửa chống đỡ, dùng y phục chà lau vết máu trên đó.


“ Liễu nhi, chuyện hôm nay đừng nói cho Hoàng Phủ Duật, ta van ngươi.”


“Nhưng ──”


Liễu nhi còn do dự, Bạt Thác Vô Nhược bỗng nhiên bắt lấy tay nàng, vẻ mặt có chút khẩn trương, lời nói mang theo khẩn cầu, “Ta van ngươi…… Đừng cho hắn biết……”


Liễu nhi suy nghĩ một chút, gật gật đầu, “Liễu nhi đáp ứng công tử là được, công tử tay người còn chảy máu, để cho Liễu nhi giúp người cầm máu đi……”


Nghe xong Liễu nhi hứa hẹn, Bạt Thác Vô Nhược thở dài nhẹ nhõm một hơi, tùy ý nàng đưa y đưa lên giường, vì mình bôi dược.


Sắc trời đen dần.


Bạt Thác Vô Nhược ở bên cửa sổ đứng lặng một ngày, vẫn không thấy bóng dáng Hoàng Phủ Duật.


Đứng đến mỏi chân, thì đem ghế đến ngồi bên cửa sổ, hai tay chống đỡ cằm, đôi mắt nhìn đăm đăm về phía hành lang gấp khúc.


Liễu nhi đứng lặng ở một bên, bồi Bạt Thác Vô Nhược.


Rồi đột nhiên lúc ấy, hai mắt y sáng rực lên, khuôn mặt thẫn thờ tức thì có sắc thái, một mạt cười yếu ớt nở bừng trên đôi gò má.


Cửa bị người mở ra, Hoàng Phủ Duật một thân hoàng bào tiến vào, theo phía sau là một đám thái giám.


Hắn liếc đoàn người phía sau một cái, lạnh lùng nói: “Các ngươi đều lui ra.”


“Vâng”


Chỉ trong thoáng chốc, căn phòng chìm vào lạnh lẽo, mà một bên, Liễu nhi không biết nên lưu lại hay là rời đi.


Chờ những kẻ liên can đều rời đi, lạnh lùng trên mặt Hoàng Phủ Duật mới lui ra, hắn thoải mái cười cười, hướng Bạt Thác Vô Nhược đi tới vài bước.


“Dùng bữa chưa?”


Nụ cười này của hắn làm cho tâm tình Bạt Thác Vô Nhược nhất thời nhảy nhót, một tay vịn lấy ghế khởi động thân thể, một tay đỡ lấy thắt lưng, đứng lên.

Y đối hắn cười vui vẻ, “Chờ ngươi trở về.”


Liễu nhi ở một bên hỗ trợ đỡ lấy.


“Nếu đói bụng có thể ăn trước, không cần chờ ta.”


Bạt Thác Vô Nhược cười mà không nói.


“Ngươi đi đem đồ ăn đến.”


“Vâng”


Liễu nhi khom người, mang theo ý cười rời đi.


Hoàng Phủ Duật ngồi trên bàn vuông, uống một hớp trà, lại tiếp tục nói: “Hôm nay thân thể như thế nào?”


“Dạ, tốt lắm.”


“Vậy là tốt rồi.”


“Ngươi lo lắng?”


===

Duật ca xuất hiện trở lại rồi, chap sau rất ngọt ngào đó nha. ( ta nhá hàng đó khị khị)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét