Chương 41
Không dám tin trừng to đôi mắt, lời thổ lộ của y một khắc trước thật sự làm
cậu khiếp sợ.
Thiếu gia mới vừa nói… y yêu cậu? Y yêu cậu…
“…” Đôi môi mấp máy không thốt nên lời nhìn người trước mặt. Bây giờ nói cậu
mất hứng là giả, nhưng mà, có thể là cao hứng sao? Thiếu gia sắp đính hôn rồi,
liệu lúc này nói lời yêu thì có ích gì?
Một tuần sau, y sẽ cùng người khác đính hôn, và cậu với y cũng sắp mỗi người
mỗi ngã. Nghĩ đến đây, nước mắt cậu lại một lần nữa trào ra. Dựa vào bả vai
Lãnh Linh Dạ, Mâu Thần An nhắm chặt hai mắt, để mặc cho từng dòng lệ mặc sức
tuôn rơi.
Đến lúc này, cậu mới biết thì ra cậu đã sớm yêu thiếu gia từ rất lâu rồi,
chính là tình yêu này cậu không thể nói ra được, bởi vì nói ra chỉ làm tăng
thêm nỗi bất lực mà thôi.
Cứ như vậy, chôn sâu tình yêu vào tận đáy lòng, đợi đến sau này gặp lại sẽ
không phải thấy quá xấu hổ, đó là nếu như cả hai còn có cơ hội gặp lại nhau.
Còn bây giờ, chỉ cần biết thiếu gia cũng đã từng yêu cậu, vậy là đủ rồi.
Nhìn chăm chú Mâu Thần An, Lãnh Linh Dạ lại càng thêm siết chặt người trong
lòng vào ngực.
Y sao lại không biết trong lòng Mâu Thần An đang nghĩ cái gì, lúc trước nếu
y nói yêu cậu sẽ chỉ càng làm cậu thấy bất an, không có xác thực cũng không có
cam đoan gì làm sao có thể khiến người ta tin tưởng.
Vốn dĩ, Lãnh Linh Dạ cho rằng y sẽ không nói y yêu cậu, hoặc ít nhất cũng
phải đợi Mâu Thần An thừa nhận tình cảm của cậu đối với y trước đã. Nhưng bây
giờ mọi chuyện đã khác. Xem ra, không phải mọi chuyện cần thiết đều là tuyệt
đối.
“Bất luận xảy ra chuyện gì, em chỉ cần tin tưởng lời tôi nói là được rồi,
những thứ khác không cần để ý.” Phải, chỉ cần cậu nhớ kỹ lời của y là tốt rồi,
những thứ khác căn bản đều không phải là trọng yếu.
Lãnh Linh Dạ rất giảo hoạt, điều đó rõ ràng là không thể nghi ngờ. Cái gì
cũng không nói nhưng lại muốn Mâu Thần An chỉ tin vào một mình y, thử hỏi trên
đời có mấy người làm được?
Nhưng sự thật thì Mâu Thần An vẫn chỉ là một thiếu niên, tương lai có rất
nhiều chuyện cậu không có khả năng quyết định. Ví dụ như chuyện thiếu gia sắp
đính hôn, cậu không cách nào ngăn cản, không cách nào phủ nhận nó là sự thật.
Cậu không thể chỉ lo nghĩ cho bản thân mình, cậu còn có người nhà, và thiếu gia
cũng thế. Dù thiếu gia có thể không cần để ý đến cảm thụ của lão gia cùng phu
nhân, nhưng cậu thì tuyệt đối không thể mặc kệ người nhà.
Nghĩ đến chuyện cha mẹ sẽ vì cậu mà bị người đời chỉ trích, nội tâm tự trách
làm Mâu Thần An nhíu chặt chân mày. Cả thiếu gia nữa, tiền đồ của y có thể vì
dư luận xã hội mà bị cản trở. Những chuyện này, bảo cậu làm sao có thể cười trừ
cho qua?
Nếu tương lai hai người ở cùng một chỗ, có lẽ đến một lúc nào đó thiếu gia
sẽ hối hận, hối hận tại sao lúc trước y lại kiên trì như thế? Thiếu gia là một
người cao ngạo, rất có khả năng điều đó sẽ xảy ra. Thôi thì sớm biết tương lai
sẽ hối tiếc, chi bằng hiện tại cứ can đảm rời xa nhau.
Làm vậy, vừa có thể bảo vệ tương lai của thiếu gia, vừa không làm cho cha mẹ
thương tâm, đối với hai bên đều là chuyện tốt.
Nhưng đã biết như vậy, vì cái gì lòng cậu lại đau như dao cắt?
Ôm chặt người nước mắt, Mâu Thần An lặng lẽ khóc, cố gắng tự nhủ với bản thân
quyết định của cậu là đúng.
Không giống với Mâu Thần An đã quyết định sẽ ly biệt mãi mãi, Lãnh Linh Dạ
chỉ xem đây là sự chia tay ngắn ngủi, dù sao thời gian cũng chỉ có bốn năm mà
thôi.
Bóng đêm vẫn bao phủ căn phòng, che kín tâm tình khác biệt của hai con người
đang hòa vào nhau làm một.
Đợi đến khi mặt trời vừa ló dạng ở phương Đông, một cặp mắt đen mới lặng lẽ
mở ra. Liếc mắt nhìn người bên cạnh vẫn đang chìm trong giấc ngủ, đôi mắt đen
tràn ngập bi thương. Cẩn thận nhấc cánh tay đang giam cầm bên hông cậu để sang
một bên, thoát ly khỏi lồng ngực ấm áp, Mâu Thần An nâng thân thể mỏi mệt của
cậu dậy, bắt đầu mặc quần áo.
Lưu lại một mảnh giấy trên bàn, thu thập hết quần áo, Mâu Thần An lặng lẽ ly
khai Lãnh uyển.
Không dám quay đầu nhìn lại người vẫn đang say giấc trên giường, cậu rất sợ
sẽ nhịn không được mà không nỡ rời đi.
Thiếu gia, xin hãy tha thứ cho em vì không có dũng khí đứng trước anh nói
lời cáo biệt. Bởi vì… em không có tự tin đứng nhìn anh cùng người khác đính hôn
mà vẫn có thể bình tĩnh mỉm cười.
Cho nên, em lựa chọn rời đi, trước khi mọi chuyện trở thành quá muộn. Mặc kệ
tương lai như thế nào, ở một chân trời xa xôi em vẫn sẽ chúc phúc cho anh.
Còn một điều nữa, chính là… em cũng yêu anh…
Cơn gió sớm mai thổi đi giọt thanh lệ cuối cùng, mà ngay cả tiếng thở dài
lặng lẽ cũng tan biến trong không trung…
***
Ánh mặt trời mùa hè chói chang xuyên thẳng qua tấm màn cửa sổ bằng lụa mỏng,
khiến cho người đang ngủ say cũng không thể không tỉnh lại.
Mày kiếm khẽ cau lại, y nhớ rất rõ không hề cho phép hạ nhân trong nhà tùy
tiện bước vào phòng ngủ của y, nhất là sáng sớm. Không cần hỏi, nguyên nhân là
vì muốn bảo vệ Mâu Thần An.
Thử nghĩ, làm gì có người hầu nào ngủ trên giường chủ nhân? Nếu cảnh đó bị
người khác chứng kiến, nhất định sẽ náo loạn không yên. Đến lúc đó không cần
Lãnh Linh Dạ tự mình thông báo, tất cả mọi người trong Lãnh uyển đều sẽ biết
chuyện, kể cả Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc.
Phòng ngủ của Lãnh Linh Dạ là dùng màu sắc trang nhã làm chủ đạo, cho nên
màn cửa đều có màu xám, thường ngày khi thức dậy rồi y mới kéo màn ra. Hôm nay
lại trực tiếp đón nhận ánh mặt trời như lễ rửa tội thế này, chắc chắn là một hạ
nhân nào đó chưa được y cho phép đã tự tiện bước vào phòng ngủ của y. Nghĩ vậy,
trong mắt Lãnh Linh Dạ không khỏi hiện lên một tia không vui.
Ngay lúc đó, đôi mắt phượng lạnh băng bắt gặp màn cửa sổ bằng lụa mỏng màu
tuyết trắng. Lãnh Linh Dạ ngẩn người, lập tức nhớ đến chuyện tối qua y đã qua
phòng Mâu Thần An ngủ.
Vươn tay chạm đến tấm ga bên cạnh chỗ y nằm, cảm giác thật lạnh lẽo. Chắc
hẳn Mâu Thần An đã rời đi được một lúc lâu rồi.
Ha, chẳng lẽ tối hôm qua y làm còn chưa đủ? Người bình thường luôn ngủ say
trong ngực y, hôm nay mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng. Xem ra thể lực của
cậu ta đã được hảo hảo rèn luyện rồi.
Vén chăn lên, mặc lại quần áo, khóe mắt y chợt nhìn thấy trên tấm ga giường
tuyết trắng là vài giọt máu đỏ tươi. Y lập tức dừng lại mọi cử động, đôi mắt
phượng xẹt qua một tia lãnh khốc, cậu ta đã bị thương, sao có thể thức dậy từ
sáng sớm!?
Trừ khi……
Không hề do dự mở toang tủ quần áo sau lưng, thấy những bộ quần áo vẫn treo
trong đó lúc này đã biến mất, hàn khí dần dần xâm nhập toàn thân y. Cậu dám
thừa lúc y ngủ mà vụng trộm ly khai!?
Nhớ lại hình ảnh tối qua Mâu Thần An vừa ôm chặt y vừa khóc, nguyên lai là
lúc đó cậu đã quyết tâm rời khỏi y. Như vậy, dựa theo tính cách của cậu, nhất
định sẽ lưu lại một tờ giấy cáo biệt. Không ngoài dự kiến tìm được tờ giấy trên
bàn sách, theo mỗi chữ dần hiện ra thì nhiệt độ trong đôi mắt phượng càng thêm
xuống thấp.
Đến cuối cùng, tờ giấy bị vò thành một cục ném vào thùng rác, nhưng không
cách nào quẳng đi được âm thanh như còn văng vẳng đâu đây.
“Thiếu gia, em đi, anh hảo hảo bảo trọng, chúc anh cùng thiếu phu nhân hạnh
phúc.”
Đáng chết, y khi nào thì nói muốn kết hôn với nữ nhân kia? Cậu lại không đem
lời của y cho vào tai, chẳng lẽ không sợ y đem cậu tóm trở về, hung hăng trừng
phạt hay sao?
Dù cho cả người tràn đầy lửa giận, Lãnh Linh Dạ vẫn bình tĩnh đi về phòng
mình. Đã không còn lý do gì khiến y phải tiếp tục ở lại đây nữa rồi.
Bỏ vào trong vali vài bộ y phục, Lãnh Linh Dạ mang hành lý bước xuống phòng
khách. Không đếm xỉa gì đến hai người đang ngồi đó, y tiến thẳng ra cửa.
“Đứng lại, con muốn đi đâu?”
Sáng sớm đã nhìn thấy đứa con mang theo hành lý đi ngang mình, nhưng ngay cả
liếc mình nó cũng không thèm liếc. Thử hỏi, đây là thái độ mà người làm con nên
có với phụ thân của nó hay sao?
Huống chi, tối hôm qua trước mặt thân gia tương lai nó cũng thản nhiên bỏ đi
như thế, tuy Diêu tổng không nói gì nhưng mặt mũi của hắn đều bị nó làm cho mất
hết. Nếu như sau này nó vẫn cứ giữ thái độ như vậy, hắn làm sao còn dám vác mặt
đi giao tiếp với ai.
Nghĩ đến mấy năm nữa, đứa con này sẽ tham gia vào hoạt động của xí nghiệp
Lãnh thị, nếu như hiện tại không quản giáo cho tốt, vậy tương lai không chỉ
Lãnh gia mà cả xí nghiệp Lãnh thị cũng vì nó mà mất mặt thôi.
Đến lúc đó, để người khác nói Lãnh Diệu Huy hắn không biết cách dạy con, hắn
sao có thể giải thích là vì Lãnh Linh Dạ còn trẻ người non dạ? Lời nói dối vụng
về như thế con nít ba tuổi cũng không nói, huống chi hắn đường đường là tổng
tài của xí nghiệp Lãnh thị, tuyệt không thể phát ngôn một cách qua loa tắc
trách.
18 năm rồi… Tận bây giờ Lãnh Diệu Huy mới dùng đến quyền lực của người cha,
nhưng hắn đã quên mất một điều, Lãnh Linh Dạ từ lâu đã không còn là một hài
đồng trẻ người non da vô lực phản kháng.
Chương 42
Nghe phụ thân chất vấn, Lãnh Linh Dạ xoay người, lạnh như băng trả lời:
“Nước Mỹ.”
Từ khi còn học cấp 3, y đã nói với Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc rằng sau
khi tốt nghiệp y sẽ đi Mỹ, mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không. Thật không ngờ,
bọn họ không hề phản nói. Nguyên nhân rất rõ ràng, nếu y không có được vài học
vị nhất định, như vậy tương lai khó có thể quản lý xí nghiệp Lãnh thị, ít nhất
là ban giám đốc sẽ không dễ dàng chấp thuận.
Tuy bọn họ không muốn Lãnh Linh Dạ tham gia vào công việc ở xí nghiệp Lãnh
thị quá sớm, nhưng tối thiểu việc y muốn đi du học nước ngoài, bọn họ sẽ không
áp đặt hay can thiệp. Dù sao việc này cũng liên quan đến mặt mũi của Lãnh gia.
Thử hỏi, có gia đình giàu có nào lại không cho con mình ra nước ngoài du học?
Đây không phải là chuyện có nên hay không, mà chính là điều bắt buộc.
Mỗi lần gặp nhau tại các buổi yến tiệc, ai nấy đều tự động khoe ra, hôm nay
con gái tôi đạt được học vị tiến sĩ, ngày mai con trai tôi kiếm được bằng thạc
sỹ, phàm là chuyện gì đáng tự hào đều được mang ra nói hết. Nếu như đứa con ở
nhà của ngươi chưa từng ra nước ngoài, thậm chí chưa từng đạt được một giải
thưởng gì đó trong nước, vậy ngươi còn gì là mặt mũi nữa.
Người bình thường đã thế, càng đừng nói Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc đều
là những kẻ trọng sĩ diện hơn cả sinh mạng.
Câu trả lời của đứa con làm cho Lãnh Diệu Huy sững sờ, nhưng hắn liền phản
ứng rất nhanh. Lúc này mà nó lại muốn đi Mỹ? Theo như hắn biết, nó còn chưa tốt
nghiệp ở Ngân Tinh a? Huống chi một tuần sau, hai nhà sẽ tổ chức lễ đính hôn,
đến lúc đó chú rể không có mặt, vậy thì sẽ phải hứng chịu bao nhiêu lời gièm
pha của thiên hạ chứ?
Giới truyền thông nhất định sẽ tranh nhau tung ra tin này, mà Diêu gia bên
kia nhất định cũng không thể nào bỏ qua. Nghĩ đến hậu quả khi Lãnh Linh Dạ bỏ
đi đó, Lãnh Diệu Huy dĩ nhiên kiên quyết không đồng ý.
“Đính hôn xong rồi đi.” Đợi khi đã xác lập được quan hệ thân gia với Diêu
gia, Lãnh Linh Dạ muốn đi đâu hắn cũng không quản.
Sớm biết phụ thân sẽ nói thế, đôi mắt phượng hiện lên một tia trào phúng, y
vứt lại một câu rồi xoay người rời đi.
“Chờ ta từ Mỹ trở về rồi đính hôn.” Tất nhiên là với điều kiện khi đó hôn
ước còn tồn tại.
“Cái gì?” Không thể tưởng tượng được con mình lại nói thế, Lãnh Diệu Huy hết
kinh ngạc rồi lại bừng lên lửa giận. Nhìn thấy Lãnh Linh Dạ đã sắp đi xa, Lãnh
Diệu Huy bất chấp tất cả thét lên một câu: “Trở lại cho ta!”
Vẫn không đếm xỉa gì đến tiếng thét tức giận phía sau, Lãnh Linh Dạ bước
thẳng đến cạnh chiếc xe hơi thể thao, bỏ hành lý vào cốp, mở cửa xe rồi ngồi
xuống trước ghế lái.
Thấy đứa con chẳng những không quay về, ngược lại còn khởi động động cơ,
Lãnh Diệu Huy vội vã chạy đến, nổi giận nói:
“Con xuống xe cho ta, có nghe hay không? Nếu không ta sẽ đóng băng tài khoản
của con.”
Nghe câu nói uy hiếp của Lãnh Diệu Huy, đôi mắt phượng hiện lên nét cười
khinh thị. Liếc nhìn phụ thân một cái, y nhàn nhạt đáp:
“Tùy ông.” Từ lúc y bắt đầu chơi cổ phiếu thì đã không dùng đến tài khoản mà
Lãnh Diệu Huy mở cho y nữa rồi. Huống chi lúc này, y đã có năng lực tự gánh vác
cuộc sống bản thân, Lãnh gia có tiếp tục trợ cấp tiền cho y hay không căn bản
không quan trọng.
Không thể tưởng tượng thái độ của đứa con lại lạnh lùng đến vậy, Lãnh Diệu
Huy vừa tức giận lại vừa kinh ngạc. Bình thường mà nói, tất cả chi tiêu của
thiếu gia hay tiểu thư con nhà giàu đều do gia đình chu cấp, sống trong môi
trường giàu có đã tạo cho chúng tính cách thích hưởng thụ cuộc sống an nhàn
sung sướng. Nếu như kinh tế gia đình không lâm vào tình trạng phá sản, bọn
chúng sẽ vĩnh viễn không phải lo về vấn đề tiền bạc.
Cái gọi là ký sinh trùng chính là vậy, cuộc sống vĩnh viễn phải phụ thuộc
vào người khác.
Thật không ngờ con của hắn lại không như vậy.
Nhìn thật kỹ gương mặt của Lãnh Linh Dạ, Lãnh Diệu Huy như có dự cảm, chẳng
bao lâu nữa nó sẽ trở thành người mà hắn không hề quen.
Với kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trên thương trường, hắn hiểu rõ, có lẽ hắn
chưa bao giờ thật sự nhìn rõ đứa con này.
“Chẳng lẽ con không sợ sau này sẽ không thể sống yên ổn ở xí nghiệp Lãnh
thị?” Ý tứ rõ ràng, chính là nếu như Lãnh Linh Dạ không ở lại, hắn sẽ hủy bỏ
quyền thừa kế xí nghiệp Lãnh thị của y.
Lời nói của hắn thốt ra làm cho Nghê Mộ Ngọc ở bên cạnh sững sờ, hắn muốn
hủy bỏ quyền thừa kế của đứa con sao? Nói không nên lời cảm giác lúc này là
không vui hay là thấy may mắn, đôi mắt phượng xinh đẹp của nàng khẽ chớp, yên
lặng theo dõi sự tình đang chuyển biến. Thật khó mới nhìn thấy được hai cha con
đối đầu với nhau, như vậy nàng vừa vặn có thể xem đứa con vốn dĩ có bao nhiêu
năng lực.
So với Lãnh Diệu Huy, Nghê Mộ Ngọc xem như nhạy cảm hơn một chút. Từ lâu
rồi, nàng đã phát giác đứa con có điểm kỳ lạ, chỉ là không rõ thực lực của nó
rốt cuộc đến đâu. Bất quá, đây là do giác quan thứ sáu mà ông trời ưu ái tặng
riêng cho phái nữ.
Không biết nên nói Lãnh Linh Dạ che dấu quá giỏi, hay là Nghê Mộ Ngọc năng
lực có hạn, tóm lại là dù nàng có điều tra thế nào cũng không phát hiện được
một điểm khả nghi. Bởi vậy có thể thấy, công phu giữ bí mật của Lãnh Linh Dạ đã
đạt tới trình độ thượng thừa.
Thừa dịp lúc này, nàng có thể tìm hiểu một chút về năng lực của đứa con.
Đáng tiếc, sự tính toán của Nghê Mộ Ngọc lại bị câu nói tiếp theo của Lãnh
Linh Dạ đánh tan.
“Một tuần sau, hi vọng hai người sẽ thu xếp được.” Dứt lời, chiếc xe cũng
nhanh chóng lăn bánh rời khỏi Lãnh uyển, thoáng chốc đã biến mất khỏi tầm mắt.
Liếc mắt nhìn bóng dáng hai người còn đứng ngây ngốc qua gương chiếu hậu,
khóe miệng y nhẹ nhếch lên. Bọn họ cho là y sẽ để ý đến xí nghiệp Lãnh thị? Có
cho y, y cũng không thèm.
Đừng tưởng y không biết, Lãnh Diệu Huy muốn y đính hôn gấp như vậy đều có
nguyên nhân. Hắn tự tiện tham ô tiền của xí nghiệp, làm cho vốn luân chuyển bị
thâm hụt, nếu không mau chóng lấp vào khoảng trống đó, chỉ sợ không lâu nữa Bộ
Tài Chính sẽ tra ra từ trong sổ sách kế toán. Chuyện này y còn biết, sao Lãnh
Diệu Huy lại không biết cho được?
Sở dĩ y chưa vạch trần chuyện này trước mặt hắn, là bởi vì y cho rằng không
cần thiết, bây giờ vẫn chưa đến lúc hủy diệt được xí nghiệp Lãnh thị.
“?!”
Một loạt động tác nhanh đến mức làm cho người ta không kịp phản ứng, cứ như
vậy ngu ngơ nhìn về phía chiếc xe đã biến mất khỏi tầm mắt. Lãnh Diệu Huy sắc
mặt trầm xuống, hành động của Lãnh Linh Dạ rõ ràng là muốn làm cho hắn một tuần
sau phải khó xử.
“Diệu Huy, làm sao bây giờ?” Không dám tin đứa con này hoàn toàn không thèm
để ý đến quyền thừa kế xí nghiệp Lãnh thị, đây là điểm hai người chưa bao giờ
ngờ tới a.
“Hừ, còn có thể làm sao bây giờ, đi thôi.”
Một tuần lễ sau mới đến ngày đính hôn, may mắn là bây giờ vẫn chưa công bố
tin tức với giới truyền thông. Hắn nhất định phải thuyết phục Diêu tổng cho lùi
thời gian đính hôn lại, nếu không… Không, không có “nếu không”… Hắn tuyệt đối
sẽ nghĩ ra được biện pháp biến hai nhà thành thân gia, như vậy trước khi bị
phát hiện hắn mới có thể bù đắp vào khoản tiền hắn đã lấy.
“Diêu tổng bên kia…” Đứa con đi rồi, bọn họ phải giải thích thế nào với Diêu
tổng? Chẳng lẽ nói bọn họ không cản được Lãnh Linh Dạ, cho nên y đã đi Mỹ, và
một tuần sau y sẽ không tham dự lễ đính hôn?
Nếu thật sự nói vậy, chẳng khác gì tự tìm đường chết? Không cần nghĩ, đến
lúc đó Diêu tổng nhất định sẽ tức giận không thôi, đừng nói là kết thành thân
gia, chỉ sợ cơ hội hợp tác giữa hai xí nghiệp cũng hóa thành hư ảo.
Chẳng lẽ nào, cứ như vậy bỏ qua một cơ hội tốt?
“Anh sẽ nghĩ biện pháp.” Đứa con đã cương quyết rời đi Hương Cảng, cho dù có
gọi điện thoại bảo nó trở về thì cũng vô ích mà thôi. Điều quan trọng trước mắt
là phải nghĩ cách thuyết phục Diêu Dương Bằng.
Nhìn khuôn mặt tự tin của Lãnh Diệu Huy, Nghê Mộ Ngọc không khỏi cau mày.
Hiện tại đứa con đã đi rồi, hắn còn biện pháp nào xoay chuyển tình thế? Mặc dù
trong lòng tràn đầy nghi hoặc, tình thế trước mắt khiến nàng chỉ có thể đem hy
vọng ký thác vào Lãnh Diệu Huy.
Cũng không biết rốt cuộc Lãnh Diệu Huy đã dùng phương pháp gì mà khiến cho
Diêu Dương Bằng đáp ứng dời việc đính hôn lại bốn năm sau, khi Lãnh Linh Dạ đi
du học nước ngoài về. Đó là điều Nghê Mộ Ngọc nghĩ mãi vẫn không ra.
Kỳ thật, người thuyết phục được Diêu Dương Bằng không phải Lãnh Diệu Huy mà
là Diêu Quân Hạm. Tuy Lãnh Linh Dạ đột nhiên rời đi làm tất cả mọi người đều
kinh ngạc, nhưng với trái tim thiếu nữ ái mộ Lãnh Linh Dạ của nàng, nàng không
để ý nhiều như vậy. Chỉ cần nàng có thể có được Lãnh Linh Dạ là tốt rồi, dù cho
có phải chờ thêm bốn năm nữa cũng không sao.
Gặp con gái cứ nói mãi bên tai suốt ngày suốt đêm, Diêu Dương Bằng vốn muốn
cự tuyệt cũng đành bất đắc dĩ đồng ý, nếu không lỗ tai của hắn sẽ phải chịu tội
dài dài. Vì con gái cưng cũng được, vì lợi ích mà xí nghiệp Lãnh thị có thể
mang tới cũng được, cuối cùng hắn vẫn là ưng thuận.
Ngay sau hôm phụ thân đồng ý kết làm thân gia với Lãnh gia, Diêu Quân Hạm
cũng mang theo hành lý đi đến Mỹ, tìm kiếm băng sơn vương tử của nàng. Hôm nay
bọn họ đã xác nhận mối quan hệ rồi, thân là vị hôn thê sao nàng có thể để cho
vị hôn phu của mình có nữ nhân khác bên cạnh? Vì bảo đảm cho tương lai tươi đẹp
bốn năm sau, nàng nhất định phải theo sát y, ngăn chặn toàn bộ nữ nhân nào có ý
định tiếp cận y trong nửa bước.
Nàng không tin, sớm chiều ở chung trong bốn năm cũng không làm tan chảy được
hàn băng trong lòng Lãnh Linh Dạ.
Rốt cuộc Diêu Quân Hạm có thể chiếm được tâm của Lãnh Linh Dạ hay không, tạm
thời cứ chờ bốn năm sau hãy nói.
***
Trái ngược với vẻ đắc ý phấn chấn của Diêu Quân Hạm, Mâu Thần An ở đây lại
có vẻ ảm đạm rất nhiều.
Nghe trên TV tin thiếu gia đính hôn, Mâu Thần An chỉ có thể nuốt đau đớn vào
lòng. Đối mặt với sự nghi vấn hiếu kỳ của người nhà, cậu vẫn một mực im lặng,
mà thật sự là cậu cũng đâu có biết rõ sự tình bên trong.
Dù rất muốn hỏi Mâu Thần An xem vì sao chưa hết hạn hợp đồng đã quay về, và
vì sao khi biết tin vị thiếu gia ở Lãnh uyển kia đính hôn thì lại có vẻ mặt cô
đơn như vậy, nhưng lại thấy cậu đầy vẻ ưu sầu nên Đỗ Tĩnh Nhu quyết định bỏ
qua, cái gì cũng không hỏi. Nàng tin tưởng, khi Mâu Thần An muốn nói tự nhiên
sẽ nói, nàng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là tốt rồi.
Nhưng Đỗ Tĩnh Nhu không biết nàng sẽ phải đợi đến bốn năm, hơn nữa người nói
cho nàng biết nguyên nhân của toàn bộ sự việc lại không phải Mâu Thần An mà là
một người nàng cho rằng tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa.
Bất quá, đây cũng là chuyện bốn năm sau.
Ở nhà không đến vài ngày, Mâu Thần An đã lên đường đi tìm việc làm, vì khoản
tiền học phí đại học cho hai đệ đệ trong tương lai, cậu nhất định phải chăm chỉ
làm việc. Cuộc sống đơn độc ở thành phố tuy vất vả, nhưng cậu tin tưởng chỉ cần
cậu cố gắng hết sức thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Ngoại trừ ngẫu nhiên có những lúc cậu lại ngây ngẩn cả người, lúc này trong
con ngươi đen của cậu ngập tràn những sợi tơ ý nghĩa – nhớ thương. Rồi lại chợt
nhận ra, vội vàng thu lại cơn bão ngầm âm ỉ trong lòng, ép bản thân quên đi mà
tiếp tục bước về phía trước.
Cuộc sống cứ như vậy không nhanh không chậm trôi qua, mà vận mệnh thì bốn
năm sau lại một lần nữa bắt đầu xoay chuyển, đem hết thảy mọi thứ trở về lúc
khởi đầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét