Thứ Năm, 11 tháng 2, 2016

TNA 27-28

27.

Hoàng Phủ Duật trong ngực phiêu loạn, đặng cước nhất phi, bay vút lên đem y nhét vào trong áo, lực đạo thu vào trong tay, đầu ngón chân nhanh nhẹn hạ xuống.

Bạt Thác Vô Nhược hiển nhiên sợ hãi, nắm chặt vạt áo hắn không buông, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh, nhưng sau khi nhận ra Hoàng Phủ Duật thì sững sờ đến nói không ra lời.


Hoàng Phủ Duật thần tình đầy vẻ lo lắng, xấu xí dọa người, hai tay hắn buông lỏng, vô tình đem Bạt Thác Vô Nhược buông ngã trên mặt đất.


“Rầm”


Mặt đất phát sinh tiếng va chậm thật lớn.


Y nhăn mày, rên khẽ một tiếng, xoa xoa cái mông đau.


“Ngươi đang làm cái gì! Khuya như thế, là muốn chạy trốn ra khỏi cung sao? Bởi vì trẫm muốn xoá bỏ hài tử của ngươi, ngươi muốn xuất cung sao?” Hắn giận dữ đối Bạt Thác Vô Nhược rít gào.


Lửa giận như thủy triều trong ngực thiêu đốt, Hoàng Phủ Duật tức giận đến biến sắc.


Chết tiệt!


Bởi vì hắn uy hiếp xoá đi hài tử, y sợ đến nổi phải suốt đêm lẩn trốn, hài tử đối với y trọng yếu như vậy sao? Còn coi trọng hơn cả tính mệnh mình? Vì hài tử thật có khả năng hi sinh tính mệnh?


Hoàng Phủ Duật hai tay siết chặt, ở trong lòng từ lâu đem y thiên đao vạn quả.


“Nó là hài tử của ta… Hài tử của ta.” Y thấp giọng thì thào, ôm chặt lấy bụng, “Ta phải bảo vệ nó, không cho bất luận kẻ nào thương tổn nó…”


“Hảo cho ngươi! Ai chuẩn cho ngươi ly cung! Không có ta cho phép ngươi không được phép tự ý ly khai hoàng cung!” Hắn thô lỗ kéo, lực đạo không nhỏ nắm chặt cổ tay y, một đường kéo y đi.


Rõ ràng sai không phải là tại y, nhưng mỗi lần thấy Bạt Thác Vô Nhược làm ra việc ngốc, hắn liền bắt đầu tự trách.


Có thể hắn không nên thay thế hoàng tỷ xuất giá, có thể hắn không nên đem Bạt Thác Vô Nhược cứu ra khỏi Huyền Vũ quốc, có thể hắn không nên dẫn y quay về Viêm Di quốc.


Có thể bọn họ căn bản vốn không nên gặp nhau.


Bởi vì hắn mà Bạt Thác Vô Nhược lầm lạc chính mình, thà rằng bị coi như nữ nhân mà đối đãi, cũng không nguyện tiếp tục duy trì quan hệ ban đầu của bọn họ, Hoàng Phủ Duật thật sự đã đem y hại thảm.


Lúc ấy, hắn hẳn là đừng động vào Bạt Thác Vô Nhược, cứ để cho y chết ở trong tay Minh Tân vương cũng tốt, đối với y mà nói, so với thống khổ như hiện tại, không phải là hạnh phúc hơn sao?


Bạt Thác Vô Nhược thất thần để mặc Hoàng Phủ Duật lôi kéo, miệng càng không ngừng lẩm bẩm: “Không được thương tổn Bảo Bảo của ta…… Không được thương tổn nó……”

Hoàng Phủ Duật căn bản không đem lời của y nghe vào tai, cứ thế mà lôi kéo.


Đưa y kéo đến tây cung, giơ chân đá vào cửa, dùng sức đem Bạt Thác Vô Nhược ném sầm lên giường.


“Trẫm sẽ không để cho ngươi sinh hạ đứa nhỏ, không cần chờ đến ngày mai, trẫm hiện tại lập tức xoá sạch nó!” Hắn căm giận tính bước ra ngoại thất, mới đi không được vài bước, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng cười khanh khách.


“A, a…… Ha ha ──”

Hoàng Phủ Duật xoay người nhìn lại, Bạt Thác Vô Nhược ôm lấy một bên gối đầu, nhìn hắn ngây ngốc mà cười.


Y lại xảy ra chuyện gì? Muốn diễn trò gì?


Biểu tình càng thêm lạnh lẽo, hắn đứng lặng ở cách đó không xa, nhìn chăm chú cử chỉ dị thường của y, “Bạt Thác Vô Nhược, ngươi đừng giả ngây giả dại!”


Không có phản ứng, vẫn như trước nhìn hắn không ngừng bật cười.


Hoàng Phủ Duật cười lạnh, lộ ra tươi cười vô cùng tàn nhẫn .


“Như thế là muốn làm kẻ điên đúng không? Chờ sau khi trẫm đem đứa nhỏ của ngươi xoá sạch, sẽ đem ngươi toàn thân lột trần, ném đến ven đường cho ngươi tự sinh tự diệt, ngươi không phải rất muốn để cho nam nhân áp sao? Đến lúc đó sẽ có nhiều nam nhân thượng ngươi, xem ngươi cuối cùng điên không điên, ngốc không ngốc!”


Thoáng chốc, ngây ngô cười biến thành biểu tình cứng đờ, không còn tươi cười, cũng không phải choáng váng, chỉ là buông xuống mi mắt.


Chua chát tràn ngập khoang mũi, rõ ràng là rất muốn khóc, nhưng hiện tại y lại khóc không được, một giọt nước mắt cũng không thể rơi xuống.


Thương tổn so với lời nói mới vừa rồi của Hoàng Phủ Duật xem ra nặng nề không kém.


Muốn cho nam nhân áp?


Nguyên lai ở trong lòng Hoàng Phủ Duật, y là như vậy đối với hắn .


Ai lại hy vọng làm một người không bình thường? Ai lại nguyện ý bị một người cũng là nam nhân đặt ở dưới thân hầu hạ?


Yêu một người có cái gì sai?


Tại sao y yêu thì lại phải thống khổ như thế?


Tim của y đau quá, y có thể hay không, có thể hay không cứ như vậy mà chết đi?


Bạt Thác Vô Nhược ôm lấy ngực, mày nhíu chặt, cong người thở hổn hển.

Đau quá…… Thật sự đau quá…… Ai sẽ tới cứu y?


Phát hiện ngực thiếu không khí, y dùng sức hút khí, không khí lại dường như không có đi vào trong cơ thể, hít khí vào thì ít mà thở ra thì nhiều, y nắm chặt vạt áo trước ngực, ngón tay nắm đến trở nên trắng bệch.


“Hoàng ── Hoàng Phủ Duật……”


Y suy yếu hô lên, nhưng Hoàng Phủ Duật để ý cũng không để ý đến y, Bạt Thác Vô Nhược đành phải ôm ngực đi từng bước tới gần hắn, “Hoàng Phủ Duật…… Hoàng, Hoàng ── đau quá…… Duật ──”


Ngay từ đầu Hoàng Phủ Duật là nghĩ y lại muốn giả ngây giả dại, vẫn chưa để ý tới, cho đến khi y thống khổ hô to tên hắn, hắn lúc này mới khẩn trương đi hướng về phía trước nắm lấy vai y, “Bạt Thác Vô Nhược? Bạt Thác Vô Nhược?”


“…… Hoàng Phủ Duật, đau quá ── đau quá, ta, không thở được……”


Mặt y đều trắng bệch, bộ dáng phi thường đáng sợ.


Tức giận trong lòng Hoàng Phủ Duật nhất thời tan thành tro bụi, hắn lo lắng cuống cuồng, vội chụp lên lưng Bạt Thác Vô Nhược, giúp y thuận khí, bất quá phương pháp kia hiển nhiên không hiệu quả.


Bỗng nhiên, Bạt Thác Vô Nhược thở dốc một cái thật mạnh, y bỗng chốc không còn khí lực, hư nhuyễn ngã vào giường, tri giác hoàn toàn không còn.



28

Buông cổ tay Bạt Thác Vô Nhược xuống, vẻ mặt thái y ngưng trọng thật sự.


“Hoàng Thượng……” Hắn muốn nói lại thôi.


“Tình huống của hắn như thế nào?”


“Thực không xong, Nếu nếu không uống dược, chỉ sợ…… sống không được một năm.” Thái y thẳng thắn nói.


Hắn như có điều suy nghĩ một chút, lại nói: “Hắn trong bụng có đứa nhỏ, nếu uống xong giải dược, sẽ ảnh hưởng như thế nào?”


Thái y chỉ chỉ chén dược trên bàn, “Hồi bẩm Hoàng Thượng, giải dược này mãnh liệt, chuyên dùng để giải độc, nếu phụ nữ có thai vô ý uống xong, có thể làm cho sanh non. Cho dù may mắn bảo trụ được, lại liên tục uống dược một năm, đứa nhỏ ở trong cơ thể mẹ sẽ phát dục không bình thường, nhẹ thì đoạn chi tàn phế, nặng thì ── thai chết trong bụng.”


Hoàng Phủ Duật liễm mi, trầm tư.


“Tốt lắm, ngươi đi xuống đi.”


“Vâng”

Thái y rời đi, trong phòng chỉ còn lại Hoàng Phủ Duật cùng Bạt Thác Vô Nhược hai người.


Rót cho mình một chén trà, hắn nắm chặt trong tay, chậm chạp chưa uống.


Rốt cuộc có nên hay không làm y sẩy thai?


Bạt Thác Vô Nhược trước khi chưa trốn khỏi cung, đáp án hắn xem như đã khẳng định, chính là khi nhìn thấy y vì bảo trụ đứa nhỏ, không tiếc mạo hiểm tánh mạng trốn đi, thậm chí còn giả ngây giả dại.


Hoàng Phủ Duật hoang mang, rốt cuộc nên làm như thế nào mới tốt?


Nếu cưỡng chế xoá đi đứa nhỏ của y, Bạt Thác Vô Nhược có thể không chút băn khoăn đúng hạn uống dược, nhặt trở về một cái mệnh. Nhưng mà, nếu không đúng, y sẽ không vì mất đi đứa nhỏ mà thành mỗi ngày lệ tắm mặt, sẽ không vì mất đi đứa nhỏ mà thật sâu tự trách, sẽ không vì mất đi đứa nhỏ mà trở nên điên loạn.


Bạt Thác Vô Nhược đem đứa nhỏ trong bụng coi quá nặng, tựa hồ từ rày về sau cuộc đời của y chỉ vì đứa nhỏ mà sống, Hoàng Phủ Duật lo lắng chính là việc này.


Hắn rất cố chấp, Hoàng Phủ Duật không thể không nhượng bộ.


Nhưng đứa nhỏ nếu không được bỏ đi, Bạt Thác Vô Nhược tuyệt đối sẽ băn khoăn an nguy của nó mà không chịu uống dược, tình trạng thân thể y hiện tại rất không xong, nếu không uống dược, việc y phải chết tuyệt đối không thể nghi ngờ.


Đứa ngốc này.


Hoàng Phủ Duật cũng không biết chính mình nên làm cái gì.


Nổi cáu cũng đã nổi cáu, tàn nhẫn cũng đã tàn nhẫn, Bạt Thác Vô Nhược vẫn không chút sợ hắn, vì thai nhi vừa mới thành hình, y không tiếc cùng hắn đối nghịch, không tiếc làm ra việc trốn khỏi cung.


Phẫn nộ qua đi, Hoàng Phủ Duật bắt đầu lắng đọng suy nghĩ.


Bạt Thác Vô Nhược hoài hạ đứa nhỏ, hắn cũng có một nửa trách nhiệm, sau khi cẩn thận tự hỏi, Hoàng Phủ Duật thậm chí cảm thấy được, hình như…… Có đứa nhỏ không phải là chuyện xấu.


Tuy rằng đứa nhỏ này thành hình ngoài dự kiến của hắn, hắn hoàn toàn không nghĩ tới nguyên lai một người nam nhân cũng có thể thụ thai, sinh đứa nhỏ, chuyện lạ này hắn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.


Trong lòng tuy có chút thừa nhận sự tồn tại của đứa nhỏ, cũng không có nghĩa là hắn nguyện ý thừa nhận Bạt Thác Vô Nhược.


Hắn vẫn không có biện pháp tưởng tượng hình ảnh nam nhân cùng nam nhân ở cùng nhau, mặc dù lúc này phong trào nam phong thịnh hành, thậm chí rất nhiều quan to hiển hách trong nhà cũng bao dưỡng nam sủng.

Chuyện này, Hoàng Phủ Duật không thể gật bừa, cá tính hắn phải nói là có chút cổ hủ.


Bạt Thác Vô Nhược yêu hắn, hắn không thể nhận.


Hắn có thể cấp cho y, chỉ có hữu tình, nhiều hơn nữa …… thật xin lỗi, hắn cấp không nổi.


Ngưng thần tự hỏi một hồi lâu, chén trà nắm ở trong tay chậm chạp chưa uống.


Bỗng nhiên, một mạt thân ảnh quen thuộc lảo đảo hướng phía cửa chạy tới, y chạy trốn không mau, Hoàng Phủ Duật vươn tay liền bắt được y.


“Ngươi đang làm cái gì?”


Y không dám nhìn thẳng Hoàng Phủ Duật, cúi mặt, ngập ngừng nói. “Để cho ta rời đi…… Ta không cần ở lại nơi này……”


“Trở về trên giường nằm, ai chuẩn cho ngươi ly khai?”


“Hoàng Thượng, ta van cầu người có được không? Để cho ta rời đi, ta cam đoan sẽ không quấy rầy cuộc sống của ngươi, ta sẽ tự mình sống hảo hảo, Hoàng Thượng, van cầu người…… Van cầu người……”


Y xưng hô không làm cho Hoàng Phủ Duật vui vẻ, thật khó hiểu, Hoàng Phủ Duật đối hai từ “Hoàng Thượng” này cảm thấy tức giận, cảm thấy được hai người trong lúc đó có một bức tường vô hình ngăn cách.


“Câm miệng!”


Hắn hít sâu một hơi, nhu nhu mi. “Hảo, hảo, xem như trẫm thỏa hiệp với ngươi.”


Nặng nề hít lấy hơi thở, hắn lại tiếp tục nói: “Độc tố trong cơ thể ngươi chưa đẩy ra, hơn nữa trong bụng có bảo bảo, thân thể của ngươi thật sự rất không xong. Hiện tại, ngươi có hai con đường có thể lựa chọn, một là bỏ đi đứa nhỏ, chuyên tâm tĩnh dưỡng thân thể; hai là không giết đứa nhỏ, nhưng một năm sau, thậm chí không đến một năm, chờ độc ăn mòn ngũ tạng lục phủ của ngươi, ngươi…… sẽ chết. Cho ngươi lựa chọn, ngươi chọn cái nào?”


Cho dù không hỏi Bạt Thác Vô Nhược, Hoàng Phủ Duật cũng hiểu được thứ y sẽ lựa chọn.


“Nếu đứa nhỏ sinh hạ, ngươi sẽ nhận nó sao?” Y bình tĩnh hỏi.


“Trẫm sẽ không để cho con nối dòng của trẫm lưu lạc bên ngoài.”


“Hảo.” Y ngẩng đầu, nhẹ nhàng mà kiên định nói một câu: “Ta lựa chọn con đường thứ hai, ta muốn đem đứa nhỏ sinh hạ.”


Quả nhiên, y thà rằng hy sinh chính mình, cũng muốn mạo hiểm đem đứa nhỏ sinh ra.

“Cho dù ngươi sẽ chết?”


Gật đầu, “Đúng vậy, cho dù ta sẽ chết.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét