Chương 47
Từ ngày được chuyển đến làm trợ lý đặc biệt của tổng tài, Mâu Thần An có thể
nói là bận đến mức không còn thời gian để thở. Không chỉ phải học cách điều
hành công việc từ chị Lý, rồi bởi vì hoàn toàn đọc không hiểu các bảng báo cáo,
biểu đồ nên chị Lý cũng phải chỉ dạy từ đầu.
Liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã đến giờ ăn cơm trưa. Đang suy nghĩ có
nên tiếp tục đọc tài liệu trong tay hay không thì một hồi âm thanh từ bụng vang
lên, thôi đi, cứ lấp đầy bụng trước đã. Dù gì thì chị Lý cũng nói là không cần
vội, cứ từ từ cũng được.
Thu thập qua loa tài liệu trên bàn, Mâu Thần An cầm theo thẻ nhân viên đi
xuống tầng dưới. Nhân viên ở L.S khi cầm theo thẻ nhân viên xuống các nhà hàng
từ tầng 1 đến tầng 10 có thể được lãnh phần ăn miễn phí dành riêng cho nhân
viên.
Bên ngoài phòng làm việc, Lý Sơ Đồng đã không còn ở đó, chắc là đi ăn cơm
rồi, Mâu Thần An liền bước vào thang máy, lại không nhận ra là cậu đã không
nhìn thấy tờ giấy nàng đặt trên bàn.
“Tiểu Mâu, chị phải ra sân bay đón tổng tài, khoảng một giờ sau sẽ trở về.”
Bất quá, dù cho Mâu Thần An có thấy tờ giấy đi nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Bởi vì, cậu tuyệt đối không nghĩ ra được tổng tài lại chính là người cậu cho
rằng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại.
Ăn xong phần cơm trưa phong phú ở nhà hàng, Mâu Thần An quay về tầng 30, chỉ
thấy ở đây vô cùng yên tĩnh, rõ ràng là Lý Sơ Đồng còn chưa về. Mâu Thần An lại
chậm tiêu, không phát giác ra có điểm nào bất thường, cứ cho rằng chị Lý ra
ngoài dạo phố, dù sao bây giờ vẫn còn là giờ nghỉ trưa, đến 2 giờ chiều mới
phải bắt đầu làm việc.
Cậu lại không biết, Lý Sơ Đồng nổi dành là làm việc tận tâm, dù đang trong
giờ nghỉ trưa nàng cũng sẽ ngồi ở bàn làm việc xử lý văn kiện, trừ khi là có
chuyện gì quan trọng, nếu không nàng sẽ không rời khỏi văn phòng.
Đợi khi Mâu Thần An đọc hết tài liệu thì đã là một giờ chiều, thấy vẫn còn
thời gian nên cậu ngáp dài một cái rồi gục đầu xuống bàn đánh một giấc ngủ
ngắn.
Bởi vì hôm nay công ty có mở một cuộc họp quan trọng, thân là trợ lý đặc
biệt của tổng tài nên Mâu Thần An cũng phải tham dự, mặc dù Lý Sơ Đồng đã giúp
cậu hiểu đại khái nội dung cuộc họp, nhưng những phần chi tiết thì cậu vẫn còn
mù mờ lắm. Không muốn chị Lý vì cậu mà phải tăng ca, Mâu Thần An chỉ hỏi sơ qua
những điểm trọng yếu rồi đem tài liệu về phòng trọ đọc tiếp.
Đọc đến tận 2 giờ sáng thì cậu mới xem như miễn cưỡng tiếp thu được nội dung
trong đó. Lúc này, cậu mới nhận ra rằng, làm trợ lý đặc biệt của tổng tài thật
sự rất khó khăn phức tạp. Nhưng đồng thời cậu cũng thấy hiếu kỳ, tổng tài sao
lại chọn cậu? Ông ấy phải biết rõ năng lực của cậu chứ, công việc này vốn dĩ là
không thích hợp với cậu.
Có lẽ, lần sau khi gặp tổng tài cậu phải thương lượng một chút, hi vọng ông
ấy chuyển cậu về vị trí trước kia, nhường vị trí quan trọng này lại cho người
có năng lực hơn.
Nếu quả thật cậu có thể trở về phòng Thông Tin thì tốt quá…
Cứ tưởng tượng như vậy, Mâu Thần An dần chìm sâu vào mộng đẹp, đem những
chuyện cậu vừa suy nghĩ một khắc trước quẳng ra khỏi đầu.
***
Từ khi Lý Sơ Đồng đón tổng tài ở sân bat về, trên đường đi hai người đều
trầm mặc không nói tiếng nào. Với Lý Sơ Đồng thì là do tổng tài không mở miệng
nên nàng cũng không dám lên tiếng trước, còn Lãnh Linh Dạ thì lại chỉ chăm chăm
nhìn vào bảng báo cáo trong tay.
Liếc mắt nhìn người bên cạnh, thấy nàng vừa bắt gặp ánh mắt của y thì liền
nhìn sang hướng khác, Lãnh Linh Dạ lạnh lùng nói:
“Cuộc họp chiều nay giao cho Tống Hỷ Câu.” Ngụ ý tức là, y sẽ không đến dự
cuộc họp. Theo kế hoạch lúc đầu thì y sẽ dự, chính thức thông báo thân phận
tổng tài của y cho toàn thể công ty biết. Bất quá, hiện tại xem ra cũng không
vội.
“Dạ, tổng tài.” Nơm nớp lo sợ gật đầu, Lý Sơ Đồng len lén lấy khăn tay ra
lau mồ hôi trên trán. Từ khi gặp tổng tài ở phi thường thì nàng phát hiện hình
như y càng lúc càng có vẻ âm hàn lãnh khốc hơn.
Chỉ tiếp xúc với tổng tài có nửa giờ mà tinh thần của nàng cứ luôn phải ở
trong trạng thái khẩn trương cao độ, rất sợ trong một lúc sơ ý sẽ làm ra sai
lầm gì đó. Bất quá, nàng cũng nhận ra, tổng tài tuy tính cách lạnh lùng nhưng
lại không quá hà khắc. Chỉ cần không xuất hiện sai lầm nghiêm trọng, y bình
thường sẽ không để ý tới. Nghĩ vậy, Lý Sơ Đồng cả người như nhẹ nhõm hẳn, xem
ra sau này cũng không đến nỗi khó sống cho lắm.
Trở lại L.S, từ thang máy dưới bãi đổ xe hai người trực tiếp lên thẳng tầng
30. Chủ động bước ra khỏi thang máy trước, Lý Sơ Đồng dẫn Lãnh Linh Dạ về phòng
tổng tài, thầm nghĩ chắc Tiểu Mâu đã thấy tờ giấy nàng lưu lại cho cậu.
Cánh cửa bằng đàn mộc mở ra, nhìn thấy Mâu Thần An đang nằm sấp trên bàn ngủ
gật, Lý Sơ Đồng trong phút chốc ngây ngẩn cả người. Lúc này ông trời có giáng
xuống cũng chưa chắc chống đỡ được cho cậu ta nạn kiếp này.
Nghe tiếng bước chân sau lưng, Lý Sơ Đồng lập tức xoay người, che khuất Mâu
Thần An bên trong, miễn cưỡng cười nói:
“Tổng tài, trong văn phòng hơi bề bộn, ngài trước tiên cứ chờ bên ngoài, tôi
sẽ rất nhanh chóng dọn dẹp lại một chút.” Nếu như tổng tài nhìn thấy trợ lý của
mình không làm việc mà đi ngủ gật, cậu ta nhất định sẽ bị sa thải mất. Nghĩ đến
chỉ vì một lỗi lầm do vô tâm mà có thể bị sa thải, Lý Sơ Đồng không khỏi thấy
tiếc hận thay cho Mâu Thần An.
Đôi mắt phượng liếc nhìn vào văn phòng, thấy cảnh tượng bên trong thì không
khỏi cau mày. Y gạt Lý Sơ Đồng sang một bên, đi thẳng vào.
Thấy tổng tài nhẹ nhíu mày, Lý Sơ Đồng vội vàng giải thích:
“Tổng tài, trợ lý Mâu có thể vì đêm qua thức khuya đọc tài liệu cuộc họp hôm
nay nên mới ngủ gật trong giờ làm việc, ngài…”
Chưa nói xong, Lý Sơ Đồng đã bị tình cảnh kế tiếp làm cho kinh ngạc trừng to
đôi mắt.
Lãnh Linh Dạ đi đến bên cạnh Mâu Thần An vẫn đang nằm sấp mà ngủ, cúi người
ôm lấy cậu rồi hướng về phía phòng nghỉ riêng trong văn phòng.
“Mở cửa.” Liếc mắt nhìn Lý Sơ Đồng còn đang ngây ngốc, y lạnh băng nhắc nhở.
“Ách, vâng.” Nghe tổng tài nói thế, dù Lý Sơ Đồng có chút giật mình nhưng
nàng vẫn phản ứng rất nhanh, vội tiến đến mở cửa.
Lãnh Linh Dạ ôm Mâu Thần An vào phòng nghỉ, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường,
thấy mi mắt của cậu hơi rung rung, đôi mắt phượng liền xẹt qua một tia lãnh ý.
Y lập tức không do dự ra lệnh đuổi khách:
“Ra ngoài, không cho bất cứ ai vào đây.”
“…Dạ, tổng tài.” Nhìn chăm chú cử động có thể nói là ôn nhu săn sóc của Lãnh
Linh Dạ, nàng càng thêm khẳng định tổng tài nhất định đã quen Mâu Thần An từ
trước. Còn Mâu Thần An… Nhìn tay cậu ta thoáng run rẩy trong một khắc, đáy lòng
nàng không khỏi thở dài.
Hai người kia, không cần hỏi cũng biết là đã quen nhau, hơn nữa nhất định
không chỉ đơn giản là quen biết.
Nhìn hai người họ thêm lần nữa, Lý Sơ Đồng khép cửa lại, triệt để ngăn cách
họ với thế giới bên ngoài.
Thấy đôi mắt nhắm chặt kia không có ý định mở ra, thân hình thon dài của
Lãnh Linh Dạ tiến đến sát bên cạnh người đang nằm trên giường, khẽ liếm lộng
vành tai mềm mại trong kí ức.
Cảm nhận được vành tai đang bị ngậm trong khoang miệng ấm áp, Mâu Thần An
không khỏi toàn thân run lên, khẽ chau nhẹ lông mày, xoay người sang hướng
khác. Từ lúc thân thể được ôm lấy thì cậu đã tỉnh lại. Khi nội tâm còn đang
chấn động vì tiếp xúc với lồng ngực quen thuộc, trong tai lại nghe chị Lý gọi “Tổng
tài” khiến cậu càng thêm kinh ngạc đến mức không dám mở mắt ra.
Thiếu gia là tổng tài của L.S? Như vậy…
Sự thật là, quan hệ của hai người đã chấm dứt từ bốn năm trước, cho dù bây
giờ cậu có là trợ lý đặc biệt của tổng tài thì cũng không cách nào thay đổi
chuyện đó. Hơn nữa, cậu vẫn còn nhớ rõ, thiếu gia từ bốn năm trước đã đính hôn.
Có lẽ, cậu nên từ chức thôi, như vậy cả hai sẽ tiếp tục không có bất cứ quan
hệ gì với nhau…
Chương 48
Thấy người trong ngực nghiêng đầu né tránh, khuôn mặt tuấn tú càng thêm lạnh
lẽo, không chút biểu tình cắn mạnh vào tai người kia một cái, làm cậu kêu lên
một tiếng đau đớn.
Bàn tay vói vào trong quần áo, không thèm đếm xỉa đến thân hình đang run rẩy
kia, tùy ý vuốt ve da thịt ấm áp, trượt dọc xuống theo xương sống, khi sắp chạm
vào quần lót thì một bàn tay gầy nhỏ bất chợt ngăn cản lại.
“…Không cần.” Giữ chặt bàn tay to lớn ở sau lưng, Mâu Thần An lúng túng nói.
Không cần nhìn cũng biết, y phục trên người cậu đã mất trật tự không chịu nổi.
Liếc mắt nhìn lại, áo sơmi đã bị mở toang ra, từng mảng lớn da thịt lõa lồ
trong không khí.
Thấy Mâu Thần An vẫn run rẩy, không nói tiếng nào nhưng hành động rõ ràng là
phản kháng, đôi mắt phượng càng thêm thâm trầm, đáy mắt cũng xuất hiện một tia
tàn ngược nồng đậm.
Một nụ hôn sâu rơi xuống đôi mông mọng đỏ, dần dần trượt xuống cần cổ, xương
quai xanh. Mỗi nơi y đi qua, làn da ngăm đen đều lưu lại những dấu vết màu đỏ
sậm.
Phối hợp với đôi môi vừa liếm vừa hôn, bàn tay to lớn bị ngăn cản lúc này
bắt đầu di chuyển, xuyên qua lớp vải quần lót, bắt được đôi cánh mông đang vểnh
lên liền không ngừng xoa nắn, hưởng thụ cảm giác mềm mại truyền đến từ lòng bàn
tay.
Quần áo đã bị cởi ra làm Mâu Thần An cảm nhận rõ ràng cảm giác mát mẻ sau
lưng, lại thấy những ngón tay thon dài sắp xâm nhập vào khe mông, lập tức nhịn
không được cất lời van xin:
“Thiếu gia, đừng mà!”
Nghe tiếng khẩn cầu đó, Lãnh Linh Dạ ngẩng lên nhìn cậu, nhìn thấy ở đáy đôi
mắt đen đang gần trong gang tác kia là sự sợ hãi.
“Không muốn?” Giọng nói càng thêm lạnh băng đáng sợ.
Nhìn vào đôi mắt phượng đã bốn năm không thấy, vẫn là bộ dáng lãnh khốc như
trong trí nhớ.
“Em…”
Nhìn đôi môi khẽ mấp máy của cậu, Lãnh Linh Dạ không kiềm được, trong nháy
mắt hạ xuống một nụ hôn. Không phải là một nụ hôn ngọt ngào, chỉ có bá đạo cùng
cường thế, thậm chí còn mang theo một tia tàn bạo.
Thụ động tiếp nhận nụ hôn sâu, cậu phát giác đôi mắt phượng kia vẫn lạnh
băng như cũ. Hai thân thể dán chặt vào nhau khiến cậu cảm nhận rõ ràng vật thể
nóng rực đang cọ vào đùi cậu. Biết rằng bản thân căn bản chạy không khỏi, nhưng
đôi mắt đen vẫn khẽ chớp như muốn cầu xin người kia dừng lại. Bọn họ không thể
làm vậy nữa, không nói đến thân phận cách biệt quá xa, hiện tại thiếu gia cũng
đã có hôn ước, tuyệt đối không cần phát sinh quan hệ thêm một lần nữa.
Nhưng dù muốn đến đâu, tiếng cầu xin cũng bị nụ hôn bá đạo làm cho nuốt
ngược trở lại, đầu lưỡi bị gặm cắn khiến cậu đau nhói, toàn thân run rẩy. Ngay
khi dưỡng khí trong lực ngực sắp bị hút cạn thì đôi môi kia rốt cuộc cũng tách
ra một chút.
Thở hổn hển hấp thụ không khí, nhưng nhiệt độ trên môi truyền đến làm cậu
biết người kia vẫn chưa rời đi, đôi mắt đen thoáng lướt qua một tia rung động.
Một lần nữa, bàn tay nhỏ gầy của cậu lại ngăn cản bàn tay to lớn kia. Hiểu
rõ sắp phải đón nhận một cơn lửa giận bùng phát của nam nhân lạnh băng kia,
nhưng Mâu Thần An vẫn quyết định mở miệng:
“Thiếu gia, anh đã có vị hôn thê, chúng ta không thể tiếp tục như vậy. Hơn
nữa tương lai em cũng phải… kết hôn…” Lời còn chưa dứt, cằm đã bị đôi tay cứng
như thép bắt lấy.
Nghe cậu nói mấy câu đó, đôi mắt phượng không khỏi trầm xuống, cậu ta dám
nghĩ đến chuyện kết hôn? Từ bao giờ y cho phép cậu ta có suy nghĩ này? Bốn năm
nay, y luôn cho người ngày đêm giám thị nhất cử nhất động của cậu, kịp thời báo
cáo những tình huống mới nhất. Theo dõi gắt gao như thế, sao có thể tồn tại một
con cá lọt lưới?
Bất cứ khi nào có một mồi lửa vừa nhen nhúm, y liền ngay lập tức cho nó lụi
tàn không dấu vết.
Khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong tàn nhẫn, Lãnh Linh Dạ lạnh
băng nói ra từng câu từng chữ:
“Tôi có cho phép em kết hôn?” Ngay khi Mâu Thần An còn đang kinh ngạc, Lãnh
Linh Dạ tiếp tục nói: “Còn nữa, bốn năm trước tôi có cho phép em rời đi?”
Sự âm trầm của nam nhân làm cho Mâu Thần An vốn đã rất quen thuộc với Lãnh
Linh Dạ cũng nhịn không được bắt đầu run rẩy dữ dội. Bình thường dù thiếu gia
có tức giận cũng không phải nhằm vào cậu, cho nên cậu mới có thể thản nhiên đối
mặt, nhưng lại không nghĩ tới có một ngày thiếu gia lại tức giận vì cậu như
thế, có lẽ là cậu đã đem chuyện bốn năm trước suy nghĩ quá đơn giản chăng?
Cậu cho rằng cậu ly khai đối với cả hai đều là chuyện tốt, lại quên mất
thiếu gia căn bản không chấp nhận cho cậu tự tiện làm chủ, càng đừng nói là tự
tiện rời đi.
Ôm lấy người trong ngực, để cậu dựa lưng vào trước ngực của mình, cởi toàn
bộ quần áo còn lại trên người đem ném xuống đất, vặn bung hai cánh mông mềm mại
ra, để tiểu huyệt còn chưa hé mở kia đối xứng với dục vọng nóng bỏng của mình.
Một loạt động tác nhanh đến mức làm cho người ta không kịp phản ứng, Mâu
Thần An vừa mới cảm thấy bên hông bị một lực kéo mạnh khiến cậu phải dựa sát
vào người Lãnh Linh Dạ, lại lập tức nhận ra dục vọng cực đại mang theo lửa nóng
của y đã ở ngay trước địa phương tư mật của cậu, liền sợ hãi kêu lên:
“Không!” Nỗi đau đớn tê tâm liệt phế của bốn năm về trước khiến cho Mâu Thần
An sợ đến mức run rẩy kịch liệt, cậu không muốn phải chịu đựng loại đau đớn như
bị xé rách đó thêm một lần nữa.
Sự kiên trì bấy lâu nay phút chốc tan biến, giờ phút này cậu chỉ một lòng hy
vọng có thể tránh khỏi sự tổn thương ấy mà thôi.
“Thiếu gia, không cần mà…”
Nghe tiếng nấc nghẹn truyền đến bên tai, Lãnh Linh Dạ khẽ cau mày, nhìn kỹ
lại thì thấy gương mặt cậu một khắc trước còn đỏ hồng đôi gò má giờ đã tái nhợt
không còn chút máu, lệ cũng đã tuôn ra ướt đẫm.
Tại sao lại khóc?
Lau nước mắt trên gương mặt cậu, Lãnh Linh Dạ ôm chặt lấy thân hình đang
không ngừng run rẩy, lời an ủi nói ra cũng thật ôn nhu dịu dàng:
“Không sao rồi.”
Mâu Thần An xoay người lại ôm chặt Lãnh Linh Dạ, đem gương mặt cậu tựa trên
vai y, trong miệng thì thào lẩm bẩm:
“Không cần, đau quá, thật sự đau quá…” Vẫn đang đắm chìm trong hồi ức, Mâu
Thần An không chú ý tới việc Lãnh Linh Dạ đã ôm lấy cậu đứng lên, hướng về phía
phòng tắm.
*Cái văn phòng làm việc của anh Dạ có phòng bếp,
phòng ngủ rồi phòng tắm luôn, chắc là nó phải to khủng khiếp =.=
Làn nước nóng ấm áp bỗng chốc không ngừng bao bọc lấy cơ thể khiến Mâu Thần
An khó hiểu ngẩng đầu lên, giây tiếp theo lại vị nơi tư mật phía sau đột nhiên
bị xâm nhập mà đau đến nhăn mặt nhíu mày, bấu chặt vào lưng người phía trước,
hằn in xuống vài dấu tay đỏ thẫm.
“A… Ngô ân…”
Huyệt động mềm mại căng sáp bao lấy ngón trỏ đang chuyển động khám phá,
nương theo dòng nước mà làm dịu đi sự khô khốc. Thấy Mâu Thần An vẫn toàn thân
căng cứng, Lãnh Linh Dạ không khỏi lên tiếng nhắc nhở:
“Thả lỏng.”
Hít sâu vài ngụm không khí, cơ thể căng cứng cũng dần dần buông lỏng. Cảm
nhận dị vật trong cơ thể dường như tăng thêm một ngón tay, thân thể bất an vặn
vẹo, nhưng khi bất chợt tiếp xúc với vật thể cứng rắn kia thì liền đình chỉ mọi
động tác.
Đôi mắt phượng hơi nhíu lại, nhìn chăm chăm hai gò má đỏ ngầu, rồi không hề
báo trước, y vươn tay bắt lấy bàn tay của cậu, để nó chạm vào nơi nóng rực mà
cậu vừa trốn tránh một khắc trước. Cúi người xuống, y nói như trêu chọc cậu,
lời nói không còn mang theo vẻ lạnh băng như trước mà lại có một chút nôn nóng:
“Sờ nó.”
Nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay khiến Mâu Thần An mặt đỏ như tôm luộc,
ngượng ngùng vuốt ve xoa nắn vật thể kia nhưng mắt lại không dám nhìn đến nó.
Nghĩ đến khi xưa, chính là nó đã đâm sâu vào cơ thể cậu, mở rộng hậu huyệt của
cậu ra đến cực hạn, cậu lại không khỏi run rẩy, huyệt động cũng không tự giác
mà khép chặt.
Nghe tiếng rên rỉ của Lãnh Linh Dạ truyền đến bên tai, Mâu Thần An theo phản
xạ ngừng lại hết mọi cử động, cậu rất sợ sẽ kích thích y thêm nữa.
“Tiếp tục.”
Âm thanh khàn khàn nóng bỏng phả vào tai như lan tỏa khắp cơ thể, Mâu Thần
An lúng túng kêu:
“Thiếu gia……”
“Dạ.” Thấy Mâu Thần An vẻ mặt khó hiểu, Lãnh Linh Dạ nhẹ nhàng giải thích:
“Gọi anh là Dạ.”
“Nhưng mà…” Chưa dứt lời liền bắt gặp hàn băng trong đôi mắt phượng khiến
cậu không dám nói thêm gì nữa. Thời gian trôi qua trong tĩnh lặng, ngay khi
ngọn lửa giận sắp sửa thiêu cháy mọi thứ, Mâu Thần An nhẹ giọng kêu: “Dạ.”
Hài lòng, bàn tay y khẽ vuốt ve khuôn mặt cậu rồi lại ngã ngớn đùa nghịch
với chiếc lưỡi đỏ bên trong khoang miệng, cưỡng chế nói:
“Từ nay về sau đều phải gọi anh như vậy.”
“Ngô…… Ân……” Đầu lưỡi bị hai ngón tay kẹp lấy khiến Mâu Thần An chỉ có thể
phát ra âm thanh đơn độc như thế, chất lỏng trong suốt theo đôi môi không khép
kín lại chảy ra, thấm ướt ngón tay thon dài.
Ngón tay ướt ướt của y thôi đùa bỡn chiếc lưỡi đỏ tươi xinh xắn, di chuyển
xuống bàn tay đang xoa nắn dục vọng của mình, kéo nó ra đặt lên bờ vai, lại
tiếp tục mở rộng bắp đùi cậu sang hai bên, làm cho huyệt động bí ẩn kia hiện rõ
trong tầm mắt, giây tiếp theo y lập tức tiến thẳng vào cửa động đã ẩm ướt dị
thường kia.
“A…… A a……”
Cơ thể đột nhiên bị cự vật nhồi nhét vào làm mật huyệt theo phản xạ lại càng
xiết chặt lấy dục vọng nóng bỏng kia, hai tay cậu cũng bất giác ôm chặt thân
người Lãnh Linh Dạ.
Động tác xâm nhập càng nhanh, trong phòng tắm càng tràn ngập âm thanh rên rỉ
ngọt nị.
Nếu không phải đã sớm lắp đặt thiết bị cách âm tối tân trong phòng làm việc,
chỉ sợ tiếng thở dốc của Mâu Thần An đã lập tức lọt vào tai người ở bên ngoài
phòng làm việc. Nếu như bị Lý Sơ Đồng biết được quan hệ thật sự của cậu và Lãnh
Linh Dạ, chỉ sợ cậu từ nay về sau không còn mặt mũi nào mà nhìn nàng được nữa.
Ngày lặng lẽ trôi qua… Trong văn phòng tổng tài, lửa nóng cũng triền miên
dai dẳng, nhiệt tình duy trì mãi không thôi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét