Khác với những suy nghĩ đơn thuần của Mâu Thần An, Lãnh Linh Dạ lúc này lại lâm vào trầm tư.
Đứng dưới vòi sen, tùy ý để nước lạnh xối xuống toàn thân, nhưng y một chút cũng không cảm thụ được rét lạnh. Y đã quen tắm nước lạnh, dù vào lúc trời đông giá rét cũng không đổi.
Nghe âm thanh của tiếng nước rơi xuống gạch men bằng sứ, y hưởng thụ luồng nước lạnh giá như một nghi thức của lễ rửa tội, tư duy hoạt động không ngừng.
Y vốn tưởng rằng mẫu thân luôn mặc kệ thế sự là điều tốt, nhưng hôm nay mọi chuyện đã khác. Y trăm tính ngàn tính, lại bỏ sót một yếu tố ngoài ý muốn. Nghê Mộ Ngọc xem Mâu Thần An là một hạ nhân tầm thường, vậy nàng thân là nữ chủ nhân Lãnh uyển đương nhiên có quyền xử lý toàn bộ người hầu, dù là y cũng không thể ngăn cản.
Huống chi, y chưa bao giờ có ý niệm ngăn cản trong đầu. Dù yêu Mâu Thần An, y cũng không mất đi sự tỉnh táo, y tuyệt đối không vì tình yêu mà trở nên u mê. Chuyện ngu xuẩn đó, không thể xảy ra với y. Thân phận hiện tại của Mâu Thần An là người hầu, trước khi hợp đồng hết thời hạn sẽ không thay đổi, điều đó nằm trong kế hoạch của y.
Lợi dụng thân phận người hầu mới có thể bảo vệ khỏi tránh khỏi sự hoài nghi của những kẻ khác, và cũng giúp cho kế hoạch của y được tiến hành thuận lợi.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu sẽ không bị bất kỳ ai thương tổn. Đó vốn là điều y chưa bao giờ lo lắng, thử nghĩ xem có y bảo vệ, cậu sao có thể chịu thương tổn?
Nhưng buồn cười chính là, sự thật đã nằm ngoài kế hoạch. Trận đòn sáng nay đã ảnh hưởng rất lớn tới những suy tính của y. Hơn nữa… Trong đôi mắt phượng xẹt qua một tia âm tàn, y vẫn chưa quên chuyện mấy tháng trước Mâu Thần An ở trong trường bị người khác sai bảo, dù cho sau đó y đã làm cho cái tên dám sai bảo người của y phải trả một cái giá rất đắt.
Những chuyện ngoài ý muốn này, đủ để nói lên y có điểm thất trách. Trong đầu hiện lên hình ảnh làn da thịt ngăm đen phải hứng chịu những vết thương mảnh dài hẹp đến tróc da tróc thịt, Lãnh Linh Dạ nắm chặt hai tay, đôi mắt phượng càng thêm lạnh giá. Lần này y có thể cứu về một Mâu Thần An toàn thân thương tích, nhưng còn lần sau? Lần sau có thể may mắn như vậy nữa không?
Đang lúc Lãnh Linh Dạ lâm vào trầm tư, trong phòng truyền đến một giọng nói khàn khàn.
Quấn khăn tắm quanh thắt lưng, y bước ra khỏi phòng tắm thì thấy ngay người trên giường đang không ngừng vặn vẹo, trong miệng cũng phát ra tiếng nói mớ đứt đoạn:
“Đừng… Đừng đánh con… Con không phải cố ý mà… Đừng…”
Nước mắt che kín khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, dù là trong mơ cậu cũng đau đến nhíu chặt lông mày. Lãnh Linh Dạ nhìn kỹ lại thì thấy miệng vết thương được bôi thuốc lại chảy máu, băng gạc nhuộm một màu đỏ tươi.
Ôn nhu ôm lấy người trên giường, để cậu tựa vào trong ngực mình, dịu dàng lau khô nước mắt, y một bên không ngừng vuốt ve tấm lưng thon gầy, một bên cúi xuống nói nhỏ bên tai cậu:
“Không có việc gì, có ta ở đây, không ai dám đánh cậu đâu……” Âm thanh thật ôn hòa, trong mắt cũng hiện lên tia ấm áp.
Mẫu thân, bà thật sự không nên sai người đánh cậu ấy, càng không nên làm cho cậu ấy gặp ác mộng.
Cảm giác được sự ôn hòa quen thuộc đang bao phủ lấy mình, Mâu Thần An vô thức hướng vào trong ngực Lãnh Linh Dạ, hai tay cũng ôm chặt lấy y. Cơ thể run rẩy nhưng không còn vặn vẹo thống khổ, âm thanh đau đớn cũng chuyển thành tiếng thì thào nho nhỏ:
“Đừng… Đừng đánh con… Đau quá… Thật sự đau quá…”
Từng giọt lệ nóng hổi không ngừng tuôn trào làm ướt đẫm cả lồng ngực Lãnh Linh Dạ, y cảm thấy nội tâm hiện lên một cảm giác đau xót. Động tác của y lại càng ôn nhu, như muốn hòa tan hết cay đắng của người trong ngực.
Đợi đến khi Mâu Thần An không còn rơi lệ nữa mà dần dần an ổn ngủ thiếp đi, Lãnh Linh Dạ mới đặt cậu xuống giường, thật cẩn thận không làm kinh động đến cậu, nhưng không ngờ lại truyền đến một âm thanh bất mãn:
“Ân…”
Phát giác được sự ấm áp sắp rời xa mình, Mâu Thần An bất an cọ quậy, lông mày cũng khẽ nhíu.
Nhẹ vuốt ve lông mày cậu, y nằm xuống ôm cậu vào lòng, khi nghe tiếng thở đều đặn của cậu vang lên, y mới nhắm mắt lại.
Y đã biết rõ sau này nên làm thế nào, y tuyệt đối sẽ không để loại sự tình này xảy ra lần nữa.
Nhưng mà, dù cho Lãnh Linh Dạ có bao nhiêu năng lực cùng quyết tâm, y vẫn không cách nào ngăn cản những sự cố phát sinh ngoài ý muốn. Nhân sinh đắc ý, chỉ là, những thương tổn hay kinh hỉ bất ngờ luôn là việc ngoài tầm tay.
***
Đêm khuya, trong căn phòng ngủ yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh “tích tích” từng hồi, khi thì dồn dập khi thì thong thả, nhưng không ảnh hưởng gì đến người đang say giấc.
Nửa đêm, Mâu Thần An giật mình thức giấc, đôi mắt mông lung lo lắng nhìn bốn phía xung quanh, trên chiếc giường to như vậy chỉ có một mình cậu. Bắt gặp thân ảnh quen thuộc đang ngồi trước bàn sách, nỗi bất an trong ngực cậu mới dần dần lắng xuống.
Xốc chăn nệm qua một bên, cũng không quên bây giờ là nửa đêm, Mâu Thần An nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lãnh Linh Dạ, khẽ gọi:
“Thiếu gia.” Cậu nhớ rõ đêm đầu tiên khi tới Lãnh uyển cũng bắt gặp Lãnh Linh Dạ nửa đêm ngồi trước máy tính, nhưng hiện giờ cậu đã không còn ngây thơ như khi đó.
Cậu mơ hồ biết rõ những đường cong gấp khúc trên màn hình máy tính kia chính là biểu thị cho cổ phần của các công ty cổ phần. Cậu đã từng hiếu kỳ hỏi qua thiếu gia xem y đang làm cái gì, lúc đó thiếu gia đã trả lời là “Bài tập”. Nghe đáp án đó, cậu hoàn toàn ngây người. Bài tập? Cậu không nhớ thầy giáo khi nào thì giao cái bài tập cấp cao này. Tuy nghĩ mãi cũng không thông nhưng thiếu gia lại không giải thích thêm nữa, cuối cùng cậu vẫn là đơn giản đem chuyện này quên đi.
Chỉ là thỉnh thoảng cậu sẽ bắt gặp thiếu gia ngồi trước máy tính, nhìm chăm chú vào những đường cong kia, thỉnh thoảng lại gõ gõ bàn phím.
Đối với Mâu Thần An mà nói Lãnh Linh Dạ là một người phi thường lợi hại, cứ dựa vào thành tích học tập luôn ở vị trí dẫn đầu thì cậu lại càng thêm khẳng định, cho nên cậu tin tưởng những chuyện y làm chắc chắn không phải là tầm thường.
Dù không rõ thiếu gia nói “Bài tập” là có ý gì, nhưng cậu vẫn tin tưởng thiếu gia sở dĩ làm như vậy, khẳng định là có lý do của y.
Kỳ thật, Mâu Thần An cũng không cần suy nghĩ quá phức tạp như thế, “Bài tập” mà Lãnh Linh Dạ nói cũng chỉ là nghĩa tượng trưng. Vì để chuẩn bị chu toàn cho việc thành lập công ty của riêng mình, không gọi việc này là học tập thì là gì? Mà muốn hoàn thành việc học, có thể nào không làm bài tập?
“Ngủ không được?” Vẫn nhìn chăm chú vào màn hình, không liếc qua người bên cạnh, Lãnh Linh Dạ tiếp tục gõ nhanh trên bàn phím. Đợi đến khi xác nhận toàn bộ số liệu quyết định thắng lợi sau cùng, y mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Mâu Thần An nửa đêm tỉnh giấc. Thoáng nhìn cậu chân trần đứng trên sàn, mi mắt y không khỏi hạ xuống.
Lập tức, y duỗi tay ra, kéo cậu ngồi xuống đùi mình.
“Di… A!”
Mâu Thần An vẫn còn đang lâm vào trầm tư thì đột nhiên bị một cánh tay giữ chặt, chưa kịp phản ứng thì mông cậu đã đặt trên cái đùi vô cùng quen thuộc. Bắt gặp ánh mắt Lãnh Linh Dạ, cậu không khỏi rụt chân về, thật thà giải thích:
“Sàn nhà… Sàn nhà không lạnh.” Phát hiện thiếu gia không nằm trên giường, cậu cũng chẳng còn nhớ phải mang dép lê, vừa bước xuống giường thì lập tức đi đến cạnh y.
Nhìn chăm chăm vào đôi mắt đen trong vắt, Lãnh Linh Dạ không nói gì, y sao lại không hiểu rõ nguyên nhân, trong lòng hiện lên một nỗi thương yêu cùng tiếng thở dài không nghe thấy được.
Từ sau trận đòn kia đến nay đã một tuần lễ. Vết thương trên người Mâu Thần An đã dần dần bình phục, ngoài trừ mấy chỗ vết thương quá sâu, những chỗ khác có thể nói đã không còn dấu vết. Không bao lâu nữa, da thịt ngăm đen sẽ khôi phục vẻ khỏe mạnh như trước.
Tuy nói sự việc đã qua một tuần lễ, vết thương cũng dần lành lặn, nhưng Mâu Thần An đối với trận đòn ấy vẫn còn ám ảnh. Mỗi lần nhìn thấy Lý tổng quản, cậu lại tái nhợt cả mặt, toàn thân căng cứng, dù trong lòng hiểu rõ lão sẽ không đánh mình nữa nhưng cậu vẫn là sợ hãi không dám tới gần lão một bước. Còn đối với Nghê Mộ Ngọc, ngay cả dũng khí liếc nhìn nàng cậu cũng không có, chỉ biết trốn ở một góc mà run rẩy.
Vì để tiêu trừ nỗi sợ cho cậu, từ hôm đó Lãnh Linh Dạ để cậu ngủ ở phòng mình, ngoại trừ việc đôi khi nửa đêm cậu bị cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc, có thể nói là cậu đã có giấc ngủ an lành.
Thấy hai gò má cậu đã đỏ bừng, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lãnh Linh Dạ lại vang lên:
“Lần sau chú ý.”
“Ân.” Biết thiếu gia không truy cứu nữa, Mâu Thần An vội gật đầu, tỏ vẻ lần sau sẽ không tái phạm: “Thiếu gia, ngày mai… có thể đến trường không?”
Cậu đã xin nghỉ một tuần lễ, vết thương trên người cũng đã ổn, nếu còn không đi học nữa thì chỉ sợ sẽ không theo kịp việc học. Đến lúc đó, chỉ sợ là tất cả cố gắng của cậu từ trước đến nay sẽ thành uổng phí, rồi còn phải thi lại nữa.
Nhìn da thịt ngăm đen xích lõa, thấy vết roi đã không còn hiện rõ nữa, xác định không cần tiếp tục xin nghỉ nữa, Lãnh Linh Dạ nhẹ gật đầu.
Được thiếu gia đồng ý, Mâu Thần An không khỏi vui vẻ nở nụ cười, cười xong lại lập tức thấy mình thật chẳng có ý tứ gì cả, cậu vội vã cúi đầu. Cậu hình như biểu hiện hơi thái quá? Vụng trộm nhìn lén ánh mắt thiếu gia, thấy y vẫn giữ nguyên biểu tình lạnh như băng, cậu mới thấy yên tâm thoải mái.
“…Vậy chúng ta đi ngủ sớm một chút a.” Đồng hồ báo thức đã điểm một giờ sáng rồi.
Không có phản ứng như Mâu Thần An mong đợi, Lãnh Linh Dạ chỉ nhàn nhạt nhìn cậu. Không vội đi ngủ, y nhìn ra được người trong ngực rõ ràng là tràn đầy hưng phấn cùng vui sướng. Ở chung với cậu mấy tháng nay, y lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt kia sáng như thế, đến trường mà nói đối với cậu thật sự đáng để cao hứng vậy sao?
Nhưng Lãnh Linh Dạ không biết, sở dĩ Mâu Thần An hưng phấn như vậy chỉ bởi vì – cậu không cần thi lại. Là người hầu cận thân của thiếu gia, cậu thế nào đi nữa cũng không thể làm cho y mất mặt. Dù cho mọi người không nói ra trước mặt, Mâu Thần An cũng biết có những lời dị nghị sau lưng, nỗi mẫn cảm này đều là do hoàn cảnh của cậu mà ra.
Gia cảnh nghèo khó đã làm cậu bị không ít châm chọc khiêu khích, bạn bè cùng trang lứa cũng khinh thường cười nhạo cậu, cậu sớm đã quen thuộc chuyện này.
“Thiếu gia?” Trong đôi mắt phượng không còn vẻ lạnh lùng thường thấy, thay vào đó là một tia lạ lẫm như đang tìm tòi nghiên cứu, con ngươi đen hiện lên vẻ nghi hoặc không che dấu. Thiếu gia sao lại nhìn cậu như vậy, cậu kỳ quái lắm sao?
“Cậu cao hứng lắm à?”
Không tưởng tượng được Lãnh Linh Dạ lại hỏi như vậy, Mâu Thần An sững sỡ, lập tức lắc đầu, miệng lắp bắp:
“Không có, không có.” Quả nhiên ban này cậu biểu hiện hơi thái quá, nhưng nguyên nhân này cậu sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra? Nói là cậu vì không muốn thiếu gia mất mặt nên mới tích cực đến trường sao? Cái này… thật quá sức kì quặc. Cậu cũng không phải nữ nhân, sao có thể nói mấy lời buồn nôn như vậy?
Không, không được, cậu sẽ không nói, cái gì cũng không nói.
Âm thầm nắm chặt tay lại, quyết tâm dù thiếu gia có hỏi thế nào cũng không khai ra, Mâu Thần An kiên định nhìn về phía Lãnh Linh Dạ. Nhưng Lãnh Linh Dạ lại không hỏi gì thêm, chỉ trực tiếp ôm lấy cậu bước về phía chiếc giường.
Dựa vào lồng ngực to lớn, nghe tiếng tim đập đều đều bên tai, Mâu Thần An nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Lãnh Linh Dạ.
“Thiếu gia?” Y… Y không hỏi? Nói không rõ cảm giác mất mát này là gì, cậu khẽ thở dài, nội tâm đầy phức tập cùng nghi vấn.
“Không ngủ?” Y biết hành vi của mình làm cậu thấy khó hiểu, cánh tay y vòng qua eo cậu liền siết chặt, để cậu nằm đối diện với y, rồi không chờ cậu phản ứng, cướp đoạt đôi môi ngọt ngào của cậu.
“Ngô… Ân…”
Nụ hôn sâu bất ngờ làm Mâu Thần An kinh ngạc há to miệng, lập tức bị một ngọn lửa cuồng nhiệt tiến vào, cuốn trôi đi toàn bộ ý thức. Mơ hồ vươn tay bấu víu vào cổ người trước mắt, âm thanh rên rỉ vô thức phát ra.
Nụ hôn chấm dứt, Mâu Thần An thở dốc nằm cạnh Lãnh Linh Dạ, nhìn thấy vẻ tĩnh mịch trong đôi mắt y, toàn thân cậu thoáng run lên, tim đập nhanh, nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, trong cậu là một cảm giác sợ hãi lần chờ mong.
Vuốt ve đôi môi ướt át, cảm nhận được địa phương dưới bụng đang hừng hực lửa nóng, y ôm chặt thân hình đang run rẩy của cậu, hít sâu một hơi khàn khàn nói:
“Mau ngủ đi.” Y biết hiện tại nếu làm chuyện đó với Mâu Thần An, qua mấy giờ nữa cậu không thể nào đi học được. Cấm dục một tuần lễ đã là cực hạn của y rồi.
Không hiểu vì sao thiếu gia lại đột nhiên dừng lại, đợi đến khi cảm nhận được vật nóng cứng rắn chạm vào đùi mình, Mâu Thần An mới sáng tỏ, cậu đỏ ngầu hai má vùi mặt vào lồng ngực Lãnh Linh Dạ, nhắm nghiền đôi mắt buộc chính mình mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Đêm, vẫn còn rất dài, rất lâu sau đó mặt trời mới ló dạng ở phương Đông, mở đầu một ngày mới.
Chương 24
Buổi sáng yên tĩnh bị một hồi chuông báo thức cắt đứt, ngay khi tiếng chuông thứ ba vang lên thì một cánh tay từ trong chăn thò ra, bấm tắt đồng hồ. Người nằm trên giường dụi dụi đôi mắt, dù vẫn còn luyến tiếc cảm giác ấm áp của chiếc chăn tơ nhưng hiểu rõ lúc này là lúc nào, lập tức đứng dậy thay quần áo.
Không giống với đồng phục ngày xưa là áo khoác xanh đậm, đồng phục hiện nay là tây trang màu đen phối hợp với cà vạt cũng màu đen, trông có vẻ trưởng thành hơn. Ba năm thoáng chốc trôi qua, gương mặt non nớt của một hài đồng ngày nào nay đã trở thành gương mặt thiếu niên trẻ trung.
Ba năm… Mâu Thần An không có nhiều thay đổi lắm, cậu vẫn là người hầu của Lãnh uyển, vẫn là người thân cận bên cạnh thiếu gia…
Trong đôi mắt đen đơn thuần thoáng hiện lên vẻ mờ mịt, từ hai năm trước cậu rốt cuộc đã biết hành vi của mình cùng thiếu gia gọi là gì. Khiếp sợ, kinh ngạc rồi lại không tránh khỏi cảm thấy khó hiểu.
Cậu thật không hiểu, vì sao thiếu gia lại làm thế với cậu? Loại chuyện này bình thường không phải đều làm với nữ nhân sao?
Chẳng lẽ vì thiếu gia không có kết giao với nữ nhân, mà cậu vừa vặn lại là người hầu thân cận của y, cho nên thiếu gia mới chọn cậu để làm chuyện đó… xem như giải tỏa dục vọng?
Nhưng mà…
Cậu nhớ rất rõ, lần đầu tiên cậu và thiếu gia phát sinh quan hệ là khi mới… 12 tuổi, lúc ấy cậu không có cự tuyệt. Cho dù khi đó cậu không rõ vì sao thiếu gia lại làm vậy với cậu, nhưng đáng lẽ cậu phải theo ý thức mà cự tuyệt chứ, tuy nhiên… cậu không có, một tia phản kháng cũng không.
Thật ra là tại sao chứ?
Chẳng lẽ vì cậu là người hầu nên phải nghe lệnh thiếu gia? Hình như là… không phải thế. Nếu cậu thật sự thấy chán ghét, cậu nhất định sẽ phản kháng, dù cho theo hợp đồng thiếu gia là chủ nhân của cậu thì y cũng không thể tùy ý muốn làm gì thì làm với cậu.
Nói vậy… là do cậu cũng thích sao? Thích được thiếu gia làm thế!?
Nghĩ đến khả năng này, Mâu Thần An không khỏi cảm thấy kinh ngạc, vì cái gì mà cậu lại nghĩ như vậy…
Tạm thời không nói đến cậu, vậy còn thiếu gia thì sao? Y nghĩ gì chứ? Từ lần đầu tiên gặp mặt thì y đã muốn cậu, sau này lại có thêm rất nhiều lần phát sinh quan hệ, chuyện này sao có thể xem là ngẫu nhiên?
Đối với chuyện quan hệ giữa hai người là khác hẳn quan hệ chủ tớ thông thường, cậu đã sớm minh bạch. Cậu cũng từng cự tuyệt, từng nói rõ ràng với thiếu gia rằng hành vi thân mật của bọn họ… là không bình thường. Nhưng kết quả dĩ nhiên là cậu bị thiếu gia lạnh lùng cự tuyệt. Đó là lần đầu tiên cậu được thấy thiếu gia cười, rất lạnh nhưng cũng rất đẹp.
Bờ môi lạnh lùng quanh năm không đổi giương lên thành một đường cong mềm mại, đẹp như tranh vẽ, khóe môi mỉm cười như một cơn gió mát lành mà lại đầy vẻ mỉa mai.
“Ta nói rồi, cậu thuộc về ta.”
“……”
Ngây ngốc nhìn tuấn nhanh mỹ mạo dần tiến lại gần, cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn mỏng manh như một sợi tơ, cảm giác áp bách trên môi làm cậu cảm nhận rõ ràng nụ hôn của y có bao nhiêu cưỡng chế cùng bá đạo.
Tất cả cự tuyệt tan rã, chỉ vì một câu nói của thiếu gia.
Cũng không phải cậu chưa từng nghe qua những lời này, ngược lại từ lúc bắt đầu đã nghe nhiều đến mức quen thuộc, chỉ là lúc ấy cậu không rõ lắm những lời nói đó mang ý nghĩa gì.
Còn hiện tại thì khác…
Cậu thuộc về thiếu gia!?
“Vì… vì sao?” Đôi mắt phượng gần trong gang tấc khiến cho cậu có chút khiếp đảm, áp lực làm nội tâm không ngừng rung động, tim đập mạnh như thể sau một giây nữa sẽ rớt ra ngoài.
Lòng bàn tay đã đầm đìa mồ hôi, Mâu Thần An nắm chặt tay lại, dường như chỉ có làm vậy mới có thể miễn cưỡng đè nén cảm giác khẩn trương không ngừng dâng cao. Con ngươi đen nhánh mang theo vẻ chờ mong nhìn vào Lãnh Linh Dạ, nhưng câu trả lời của y lại là –
“Cậu muốn hỏi cái gì?” Nhẹ vỗ về đôi gò má ửng hồng, ngón tay lưu luyến vuốt ve trên da thịt bóng loáng, Lãnh Linh Dạ không đáp mà hỏi ngược lại.
“Tôi…” Cậu muốn biết cái gì? Chính xác mà nói, cậu cũng không biết muốn y giải thích điều gì?
Mang theo thắc mắc, con ngươi đen trong sáng dần dần tan ra trong cơn mơ hồ. Đôi mắt phượng thoáng hiện lên một tia thương tiếc nhưng vẫn lạnh nhạt trả lời:
“Cậu chỉ cần nhớ kỹ cậu thuộc về ta là được rồi.” Những chuyện khác sau này cậu sẽ minh bạch.
Và cứ như vậy, hai người bọn họ tiếp tục duy trì quan hệ như trước đây, một tia mập mờ xen lẫn trong quan hệ chủ tớ.
Cài nút áo xong, liếc mắt nhìn chính mình trong gương lần nữa, Mâu Thần An hít sâu một hơi rồi đeo balô đi ra ngoài. Bước vài bước đến trước cửa một gian phòng khác, cậu vừa định gõ cửa thì cửa lại tự động mở ra, nhìn vào thì thấy thiếu gia đứng đó.
“Thiếu gia, anh đã dậy rồi?”
Liếc mắt nhìn người trước mặt đang mỉm cười, Lãnh Linh Dạ nhẹ gật đầu, lướt qua cậu rồi bước xuống lầu.
Vẻ lãnh đạm của Lãnh Linh Dạ cũng không chút nào làm Mâu Thần An vơi đi nụ cười trên mặt, thấy thân ảnh của y đã sắp biến mất ở khúc qunh, cậu vội vàng cất bước đuổi theo.
So với thiếu gia cao 180cm, cậu mới 165cm đứng bên cạnh y thật giống như tiểu hài tử. Bất quá, cậu đã quyết định sẽ gia nhập câu lạc bộ bóng rổ. Ba năm trước bận rộn với việc học, cậu không thể gia nhập bất kỳ một câu lạc bộ nào, thật sự rất đáng tiếc. Nếu như ba năm ở cao trung* (cấp 3) cũng như thế thì thật không cam lòng.
Không biết thiếu gia có thể cho phép cậu gia nhập câu lạc bộ hay không, nhưng dù thế nào, cậu cũng muốn cố gắng thuyết phục y đáp ứng.
Bước vào đại sảnh, tất cả người hầu của Lãnh uyển đều đã cung kính đứng yên một bên. Lý tổng quản vừa thấy Lãnh Linh Dạ xuất hiện, lập tức nghiêng cười chào đón:
“Thiếu gia, hành lý của cậu tôi đã bảo tài xế bỏ vào xe rồi.”
Ngân Tinh là trường trung học nội trú, trong ba năm học ở đây đều phải ở tại trường, đến kỳ nghỉ mới có thể về nhà. Trong trường tiện nghi đầy đủ, muốn mua gì cũng có không khác một siêu thị lớn. Lại vì lo lắng học sinh đều là con nhà giàu, căn cứ theo thói quen ẩm thực của họ, trường học đặc biệt thuê những đầu bếp nổi danh trong và ngoài nước đến đây phục vụ.
Nhưng dù là vậy, Lý tổng quản vẫn có chút lo lắng.
Nếu hỏi lão lo lắng cái gì, dĩ nhiên là không phải lo lắng chuyện Mâu Thần An. Cậu có thể chiếu cố tốt cho thiếu gia hay không, lão không phải nghi ngờ. Trong ba năm nay, cậu không phạm phải một sai lầm nào, ngoại trừ lần làm đổ cà phê lên váy phu nhân rồi bị đòn, từ đó đến nay cậu không tái phạm lần nào nữa.
Trên thực tế, lão từng thấy rất lạ, từ lần đó phu nhân không hề sai bảo Mâu Thần An bất cứ chuyện gì, và mỗi lần phu nhân cùng lão gia trở về thì Mâu Thần An luôn ở cạnh thiếu gia. Chuyện này rành rành hiển nhiên như thế, thân làm quản gia quản lý hết mọi chuyện lớn nhỏ trong Lãnh uyển, sao lão lại không nhận ra được.
Chẳng lẽ phu nhân còn cố kỵ chuyện lần đó nàng đánh Mâu Thần An mình đầy thương tích? Khả năng đó xem ra cũng rất lớn, nếu nàng dám phạt Mâu Thần An một lần nữa, không nói đến chuyện thiếu gia tuyệt đối sẽ không cho phép, danh vọng cùng danh dự của Lãnh gia cũng sẽ bị tổn hại nghiêm trọng. Kể từ lần nghiêm hình kia, đã có không ít người hầu xin từ chức a.
Lão hoàn toàn có thể lý giải được suy nghĩ của bọn hạ nhân ấy, thay vì tiếp tục ở lại Lãnh uyển làm người hầu trong lo sợ, chi bằng sớm rời đi, miễn cho da thịt không phải chịu khổ.
“Ân.”
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng kéo suy nghĩ của Lý tổng quản quay về, mắt thấy thiếu gia đã bước đến xe, lão vội vàng kéo Mâu Thần An lại, thấp giọng phân phó:
“Ngươi phải chiếu cố thật tốt cho thiếu gia, biết không?”
“Dạ, tổng quản.” Đột nhiên bị giữ chặt làm Mâu Thần An bất giác muốn vùng vẫy né tránh, dù biết Lý tổng quản không có ác ý gì nhưng thân thể cậu vẫn không tránh khỏi vặn vẹo.
Cảm nhận được cánh tay gầy nhỏ kia khẽ cựa quậy, Lý tổng quản lập tức buông cậu ra, lời lão nói cậu đã nghe rõ thì lão còn giữ tay cậu làm gì, huống hồ…
“Thiếu gia, cậu đi đường cẩn thận.” Ánh mắt sắc bén của Lãnh Linh Dạ làm Lý tổng quản cung kính cúi đầu, lão cố tỏ ra bình tĩnh nhưng đôi tay lão buông lỏng ở hai bên đang run nhẹ đã bán đứng lão.
Từ khi minh bạch tầm quan trọng của Mâu Thần An đối với thiếu gia, sai bảo cậu giống như những người hầu khác ở Lãnh uyển lão còn không dám nữa chứ đừng nói là đụng chạm vào cậu. Khi nãy lôi kéo cậu như vây, trong mắt thiếu gia lão đúng là đã quá phận.
Ko nhìn tới Lý tổng quản đang cúi đầu, Lãnh Linh Dạ kéo Mâu Thần An đang đứng một bên vào trong xe.
Đợi hai người an vị rồi, chiếc xe hơi lập tức nhanh chóng rời khỏi Lãnh uyển.
Đợi đến khi không còn nghe được tiếng xe nữa, Lý tổng quản mới dám ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào bóng dáng chiếc xe đã khuất xa, lão khẽ thở dài.
Bọn họ như vậy, được không…..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét