Thứ Ba, 16 tháng 6, 2015

SHDN đệ thập ngũ chương

Đệ thập ngũ chương

Hiển nhiên Vương hậu vô cùng thất vọng. Nàng an vị cạnh Vương, không dám làm càn, chỉ có thể thừa dịp Vương không chú ý mới lén nhìn về phía Hồng Lân. Nhưng Hồng Lân không biết vô tình hay cố ý, vẫn luôn chuyên chú, thủy chung không nhìn nàng một cái.

Vương hậu trong lòng chua xót. Nàng nghĩ đến tin mình mang thai, đã bảo Nhu Hương thông báo cho Hồng Lân, với tình cách ôn nhu thiện lương của Hồng Lân, vậy mà đêm hôm đó lại không đến thư khố gặp mình, làm cho nàng uổng công đợi một đêm, thật sự nằm ngoài dự đoán của nàng.

Nhìn xem ra hôm nay, Hồng Lân thật sự quyết tâm.

Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2015

SHDN đệ thập tứ chương

Đệ thập tứ chương

Kết thúc đại điện tiếp kiến, Vương rời đi, chúng thần cũng tạm lui, một lát khi chạng vạng thì chuyển tới quảng trường rộng lớn phía trước đại điện, tham gia yến hội long trọng.

“Điện hạ, có mệt không?” Yam một tấc cũng không rời theo sát Vương, nhìn sắc mặt, cảm thấy được tinh thần của y có chút mệt.

“Không phiền. Một lát nữa còn có yến hội” Vương tâm có chút mệt mỏi, nhưng không quá xem trọng, cười cười, giang rộng hai tay để cho các nội cung giúp y cởi bỏ triều phục, thay đổi phục sức yến hội, nói: “Hồng Tổng quản, không bằng ngươi đi ăn chút gì trước đi. Ngươi phải luôn bảo hộ trẫm trong suốt yến hội, e rằng sẽ đói bụng”

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2015

SHDN đệ thập tam chương

Đệ thập tam chương

Buổi sáng ngày hôm sau khi Vương tỉnh dậy, lần thứ hai cảm thấy toàn thân không thể khống chế vô cùng toan nhuyễn và mệt mỏi. Nhưng kỳ lạ hơn là, tinh thần lại sung mãn khác thường, tư duy cũng so với ngày thường càng thêm mẫn tiệp.

Hôm nay là ngày đại quân từ Nguyên triều trở về.

Sáng sớm Vương đã thức dậy mộc dục canh y, để đám người Hoàng nội cung hầu hạ, thay Vương phục trịnh trọng hoa mỹ.

“Điện hạ, đại yến có muốn thỉnh Vương hậu điện hạ tham gia không ạ?”

SHDN đệ thập nhị chương

Đệ thập nhị chương

Hiện tại Yam là Hồng Lân, Hồng Lân là Yam, nên hắn có thể hoàn toàn chậm rãi cảm nhận được tình cảm trước đây của Hồng Lân. Hơn nữa bởi vì tinh thần lực của hắn cường đại, cùng với thái độ bình đẳng của hắn với Vương khiến cho bản tính sau khi hắn cùng Hồng Lân dung hợp dần dần sống lại. Bởi vậy vừa rồi hắn mới có thể bình thản tự nhiên mà nói lời làm nũng với Vương.

Loại thay đổi này tuy xa lạ nhưng Yam lại rất thích thú.

Hắn là con thừa tự duy nhất được sinh ra trong gia tộc suốt gần một ngàn năm, bắt đầu một khắc từ lúc thai nghén đã được tất cả các trưởng bối coi trọng. Nhưng tình cảm của người tương lai quá lạnh lùng, hắn cũng không vì vậy mà có thể hưởng thụ mọi thứ, ngược lại cần phải nỗ lực càng nhiều mới có thể chịu sự giáo dục và bồi dưỡng của gia tộc.

Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2015

SHDN đệ thập nhất chương

Đệ thập nhất chương

Yam vừa vào cửa liền nhìn thấy Vương cô đơn ngồi một mình trên Vương vị, cúi đầu, tóc mái trên trán che khuất đôi mắt của y, không thể thấy rõ cảm xúc. Một thân trường bào màu trắng đẹp đẽ quý giá, càng làm nổi bậc sự lãnh ngạo cao quý của Vương nhưng lại có một tia cảm giác mỏng manh cô đơn.

Trong nháy mắt, Yam cảm thấy đáy lòng của chính mình sinh ra cảm giác thương tiếc, thanh âm cũng bất giác ôn nhu.

Vương nghe thấy Yam khẽ gọi, ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng người tuấn mỹ tiêu sái của hắn, tâm trí một trận hoảng hốt.

SHDN đệ thập chương

Đệ thập chương

Vương bãi triều trở về, thấy Yam đã thay y phục, đang chờ y dùng ngọ thiện (bữa trưa), không khỏi trong lòng vui sướng, cảm giác giống như hai người đã khôi phục quan hệ như trước đây.

“Điện hạ, buổi chiều ngài có bận chuyện gì không?” Dùng xong ngọ thiện, Yam đang cùng Vương uống trà đột nhiên lên tiếng hỏi.

Vương nói: “Không có chuyện gì đặc biệt. Thế nào, Hồng Tổng quản có việc sao?” Thanh âm của Vương ung dung thoải mái, tiếng “Hồng Tổng quản” này mang theo ý tứ vui đùa.

Yam mỉm cười, nói: “Đúng là có việc muốn xin điện hạ”

SHDN đệ cửu chương

Đệ cửu chương

Yam không ngờ Vương lại hôn mê trong lúc đang hoan hảo. Hắn đã xem nhẹ tinh thần còn vô cùng mỏng manh, yếu ớt của Vương, căn bản không thể nào thừa nhận đòi hỏi tinh thần của mình. Mặc dù là vậy, hiệu quả của lần hoan ái này không thể ngờ tới vẫn là tốt, làm cho Yam thập phần hài lòng.

Quá tuyệt vời. Không nghĩ tới thân thể của Vương cùng tinh thần có thể phù hợp với mình như thế. Chỉ tiếc tinh thần lực của Vương vẫn chưa đủ cường đại, không thể nhận quá nhiều. Vậy nên nếu cứ chậm rãi ngưng tụ phát triển, về sau nhất định có thể trở thành một nửa hoàn hảo của mình.

Yam trong lòng cân nhắc.

SHDN đệ bát chương

Đệ bát chương

Ngón tay của Yam vuốt ve lên xuống làn da gợi cảm, khỏe đẹp của Vương, giống như là đang tấu một tổ khúc vô cùng đẹp đẽ, lưu lại ở những nơi chạm qua một cảm giác tê dại tận xương tủy.

Vương đè thấp nhịp thở, nhìn Yam chậm rãi, một cách nóng bỏng hôn từ cằm xuống cổ, xương quai xanh…rồi đến ngực.

“Hồng Lân…”

Vương nhẹ nhàng giữ lấy đầu hắn, ngón tay luồn vào mái tóc đen xoa nắn.

SHDN đệ thất chương

Đệ thất chương

Phác Thắng Cơ rất nhanh đã đến.

Vương trầm giọng ra lệnh: “Tăng cường canh giữ nghiêm mật cung điện của Vương hậu, không bất luận kẻ nào được tùy ý xuất nhập. Nếu như trẫm nghe được cung điện của Vương hậu có bất cứ biến động nào, tuyệt không tha thứ ngươi!”

Phác Thắng Cơ hơi kinh hãi, lập tức nói: “Tuân lệnh”

Mấy ngày nay hắn ở tại nội cung, chính là vì nghiêm mật theo dõi Vương hậu động tĩnh. Giam lỏng Vương hậu từ đầu vẫn là âm thầm tiến hành, nhưng mệnh lệnh hiện tại của Vương đã đem nó thăng cấp.

SHDN đệ lục chương

Đệ lục chương

Yam đem đao tra vào vỏ, hai tay đưa trả cho Vương, nói: “Vi thần thực thích. Nhưng vi thần đã dùng quen thanh kiếm điện hạ ban cho, không quen dùng đao. Thanh đao này vẫn là điện hạ giữ lại đi”

Vương không nghĩ tới hắn thế nhưng không cần phần lễ vật này, không khỏi có chút bất an liền hỏi: “Hồng Lân, vì cái gì không cần?”

Yam mỉm cười, nói: “Vi thần dùng quen một loại đồ vật nào, tựu không thích thay đổi. Cho dù thanh đao này rất tốt, vi thần cũng chỉ là thưởng thức mà thôi, không có nghĩ tới việc chiếm lấy cho mình, bởi vậy điện hạ vẫn là đem nó giữ lại đi. Phác phó tổng quản thật vất vả tìm được, cũng là một mảnh tâm ý”

SHDN đệ ngũ chương

Đệ ngũ chương

Yam trong lòng sợ hãi. Hắn ẩn ẩn đoán được thân phận của người này. Vị Phác đại nhân này, rất có thể là đứa con thứ ba của Phác thừa tướng đã bị Vương giết hại trên đại điện ngày đó, Phác Thành Nam.

Phác thừa tướng cùng con trưởng và con thứ đều tham gia mưu phản lật đổ Vương, gia tộc cũng bị Vương nhổ tận gốc. Chỉ có tiểu nhi tử Phác Thành Nam này của hắn, bởi vì mấy năm trước đi sứ sang Nguyên triều, không ở trong nước nên tránh được một kiếp.

Chính là không nghĩ đến hắn lại liên hợp với mấy tên quan lại Triều Tiên ở Yến Kinh, dưới sự hỗ trợ của Binh bộ thượng thư Nguyên triều dự định ở yến hội mừng đại quân trở về ám sát Vương.

SHDN đệ tứ chương

Đệ tứ chương

Nơi Hồng Lân đi “thanh tịnh” là một toà thành nhỏ tên Tân thành, khoảng cách từ kinh thành đến đây chỉ cần phi ngựa một ngày đường.

Có lẽ là đất nước Triều Tiên thật sự quá nhỏ, trong trí nhớ của Hồng Lân, cho dù là đi đến địa phương sát biên giới nhất cũng chỉ có bảy tám ngày.

Hơn nữa bởi vì bản thân thế giới này không phải kiến lập trong lịch sử của thế giới thật, cho nên có rất nhiều địa phương cùng lịch sử so với Triều Tiên thật sự khác biệt rất lớn.

SHDN đệ tam chương

Đệ tam chương

Đối với Yam mà nói, chuyện ân ái cũng không giống phần lớn người tương lai, lãnh đạm và không hứng thú. Tính cách của Yam xem như hoạt bát hiếm thấy, tính dục so với người tương lai có phần bình thường hơn. Cho nên lúc này Vương muốn cùng hắn hoan hảo, với hắn mà nói cũng không khó xử.

Hắn không nghĩ đến, đêm đầu tiên đến thế giới này lại có thể may mắn được trải qua tư vị hoan ái của người cổ đại. Yam vốn rất háo hức chờ mong đến Đại Đường thịnh thế có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của các tuấn nam mỹ nữ ở đó. Nhưng là vị Triều TiênVương trước mắt vô cùng anh tuấn, hơn nữa tinh thần lực cơ bản cũng làm hắn rất vừa lòng, cho nên Yam một chút cũng không ngại cùng Vương hoan ái.

SHDN đệ nhị chương

Đệ nhị chương

Trong nháy mắt khi Yam đi vào thế giới này thì tinh thần lực cường đại đã nhanh chóng đoạt lấy tất cả của Hồng Lân, ý thức, tình cảm cùng trí nhớ. Tại lúc Vương phát ra một tiếng quen thuộc mà thân thiết Yam có thể cảm nhận được tận sâu trong đáy lòng, tình cảm vốn thuộc về Hồng Lân mãnh liệt tràn ra.
Hồng Lân vào cung năm mười tuổi, đến nay đã ở cạnh Vương mười năm. Bởi vì từ nhỏ ở trước mặt Vương chỉ có nhu thuận cùng phục tùng khiến cho hắn không thể có được tính cách của chính mình. Chuyện này lúc trước không thể hiện rõ ràng nhưng từ lúc Hồng Lân tiếp xúc với Vương hậu, bị sự ôn nhu cùng mị lực đặc thù của nữ nhân giam hãm, dần dần hiểu được cảm giác làm nam nhân. Nói thẳng ra sự thật chính là do hắn ở trước mặt Vương hoàn toàn bị khống chế, mà ở cạnh nữ nhân lại tìm được sự kiêu ngạo cùng tôn nghiêm đã đánh mất của nam nhân, có loại cảm giác áp đảo của người đứng trên.
Đại khái là bởi vì tình cảm phức tạp này, sự dịu dàng nhu nhược của Vương hậu so sánh với lực khống chế quá mức cường hãn của Vương mà dần dần nảy sinh chống đối. Sự ôn nhu cùng nhân nhượng của Vương đối với hắn cũng chậm rãi thay đổi.

SHDN đệ nhất chương

Đệ nhất chương

Trời ạ!
Đây là chuyện gì? Cái quỷ gì đây?
Yam từ từ nhắm hai mắt, trong não tiếp nhận một đống tin tức loạn thất bát tao mà khóc không ra nước mắt.
Thế giới hắn dự định đến không phải nơi này, vì cái gì lại đến đây? Xảy ra vấn đề gì chứ?
Yam hồi tưởng lại khi hắn đang tiến hành vượt chiều không gian ở căn cứ thì phát sinh một trận nổ mạnh.
Chẳng lẽ trận nổ đó là nguyên nhân?
Yam là đến từ thế giới tương lai mấy vạn năm sau. Ở đó con người đã tiến hoá lên một mức độ cao cấp tồn tại dưới dạng tinh thần hình thể, thân thể đối với họ mà nói chỉ giống như quần áo, có thể lựa chọn. Tuy nhiên có đi cũng phải có lại, chính là năng lực sinh sản của con người bị giảm xuống rất nhiều. Từ thế hệ của Yam, gia tộc của hắn suốt một ngàn năm qua chỉ có duy nhất một người được sinh ra.

SHDN tự chương

Tự chương

Sương Hoa Điếm là bộ phim thể loại BG khoác áo BL đầu tiên của điện ảnh Hàn Quốc, cũng có thể nói là phim BL khoác áo BG. Tóm lại, tác phẩm này đã làm cho tác giả Thập mỗ như bị sét đánh chết đi sống lại, rồi lại đánh chết lần nữa…Hãn.
Được rồi, có thể những ai đã xem qua bộ phim này không nhiều lắm, Thập mỗ trước tiên xin mạn phép kể vắn tắt nội dung một chút, đương nhiên mọi người có thể tìm kiếm trên mạng xem. Theo Thập mỗ, Vương rất đẹp, là kiểu ta thích, ai không thích có thể phát biểu ý kiến, bất quá Thập mỗ kiên trì giữ vững quan điểm của chính mình, ha hả.
Chuyện kể về thời đại của Triều Tiên Vương, dưới sự thống trị của Nguyên triều, Triều Tiêu Vương ở lúc thiếu niên đã từ trong nhà của các vương công đại thần chọn lựa mười mấy mĩ thiếu niên vào cung bồi dưỡng, huấn luyện bọn họ trở thành thị vệ bên cạnh mình. (Kỳ thật Vương lúc đó đã phát hiện chính mình chỉ thích nam nhân, cho nên đã lập ra kế hoạch huấn luyện mĩ thiếu niên, ha hả)
Trong số đó có một thiếu niên kêu Hồng Lân, lúc Vương hỏi mọi người như thế nào mới được xem là trung thành, tất cả mọi người đều trả lời nào là vì Vương mở mang bờ cõi, vì Vương bảo vệ quốc gia…Chỉ có Hồng Lân là trả lời có thể vì Vương mà chết.

Thứ Năm, 4 tháng 6, 2015

ML Sương hoa dạ ngâm - Đồng nhân Song hoa điếm (Frozen Flower)

[Mục lục] Sương hoa dạ ngâm - Đồng nhân Song hoa điếm (Frozen Flower)


Tác giả: Thập Thế
Dịch: QT ca ca.
Edit: Superwhale.

Beta: Tử Linh
Thể loại: xuyên qua thời không, cung đình hầu tước, ngược luyến, lưu luyến thâm, sinh tử.
Tình trạng: Hoàn.
Tình trạng bản dịch: Hoàn.
Cảm ơn: Kusari Kuruta đã gửi bản word cho mình ^^
Văn án: 
Sương Hoa Điếm là bộ phim thể loại BG khoác áo BL đầu tiên của điện ảnh Hàn Quốc, cũng có thể nói là phim BL khoác áo BG. Tóm lại, tác phẩm này đã làm cho tác giả Thập mỗ như bị sét đánh chết đi sống lại, rồi lại đánh chết lần nữa…Hãn.
Thập mỗ vì vậy phẫn hạ quyết tâm, nhất định phải cấp Vương một người hạnh phúc sinh hoạt!
Hết thảy mọi chuyện đều không phải từ một hài tử mà bắt đầu sao? Ta là như thế nào? Chuyên viết về sinh tử văn đó a.
Cho nên, Vương, ngươi không thể làm cho nữ nhân sinh, vậy ngươi liền chính mình sinh đi!
Thập mỗ ta nhất định sẽ thoả mãn nguyện vọng của ngươi, cho ngươi có thật nhiều con nối dòng, để ngươi cùng Hồng Lân không bao giờ nữa…xa nhau!
Oa ha ha ha……
———————————————————————————-
E hèm, Sương hoa điếm thì hẳn mọi người cũng đã biết rồi nhỉ ^^ Ai đã từng xem qua hẳn sẽ không bao giờ quên được, cảm giác giống như Thập tỷ đã nói, sét đánh chết đi sống lại lại bị đánh chết tiếp Thật sự là đau lòng kinh khủng a~ 
Sau khi xem xong chỉ muốn mang thằng công ra mà băm vằm, cắn xé, phanh thây…cho hả giận  Chỉ vì một lúc ngu ngốc mà tự tay giết chết người yêu rồi lại trong phút cuối cùng của cuôc đời mới nhân ra mình yêu người đó… Thật sự là cái đồ ngốc trư!!!!!!!! Người mù cũng nhìn ra tình cảm sâu đậm của Vương đối với hắn vây mà hắn lại ngu ngốc xem nhẹ >”<
Thập tỷ viết bô này thật sự đã an ủi những tâm hồn bị tổn thương sau khi xem bộ phim này  Một cái kết có hậu cho môt vị Vương không tiếc hi sinh tất cả cho tình yêu của mình, dù cho cách làm có hơi cực đoan cùng ngu ngốc. Một chút ngược luyến nhưng không thành vấn đề và cũng như những tác phẩm khác của Thâp Thế, bạn thụ phải kinh qua nhiều gian khổ khi sinh con 
Chính vì vậy mà mình quyết định edit bộ này. Đây là bộ đầu tiên mình edit nên có lẽ sẽ phạm phải 

nhiều lỗi, đặc biệt đây lại là tác phẩm của Thập Thế, một tác giả nổi tiếng (về sinh tử văn) nếu có gì 

sai sót mong mọi người thông cảm.
---- Editor Superwhale ---
Từ chương 16 trở đi chưa beta

::::Mục lục::::


    



Đệ nhị thập tam chương       Đệ nhị thập tứ chương       Đệ nhị thập ngũ chương       Đệ nhị thập lục chương
Đệ nhị thập thất chương      Đệ nhị thập bát chương      Đệ nhị thập cửu chương   
Đệ tam thập chương        Đệ tam thập nhất chương       Đệ tam thập nhị chương
Đệ tam thập tam chương       Đệ tam thập tứ chương       Đệ tam thập ngũ chương
Đệ tam thập lục chương       Đệ tam thập thất chương       Đệ tam thập bát chương
 Đệ tam thập cửu chương        Đệ tứ thập chương       Đệ tứ thập nhất chương
Đệ tứ thập nhị chương       Đệ tứ thập tam chương       Đệ tứ thập tứ chương
Đệ tứ thập ngũ chương      Đệ tứ thập lục chương       Đệ tứ thập thất chương 
Đệ tứ thập bát chương       Đệ tứ thập cửu chương        Đệ ngũ thập chương 
Đệ ngũ thập nhất chương       Đệ ngũ thập nhị chương       Đệ ngũ thập tam chương
Đệ ngũ thập tứ chương      Đệ ngũ thập ngũ chương       Đệ ngũ thập lục chương
Đệ ngũ thập thất chương       Đệ ngũ thập bát chương       Đệ ngũ thập cửu chương 
Đệ lục thập chương        Đệ lục thập nhất chương       Đệ lục thập nhị chương 
Đệ lục thập tam chương       Đệ lục thập tứ chương      Đệ lục thập ngũ chương
Vĩ thanh
Phiên ngoại 
::::Hoàn:::

Thứ Tư, 3 tháng 6, 2015

PTDQN kết

Kết.

Thương Châu.

Thời tiết càng ngày càng rét lạnh, hôm nay khi trời gần sáng, ngoài trời tuyết bắt đầu rơi, khách điếm sớm đã dâng lên hỏa lò nhưng vẫn không ngăn được hơi lạnh len vào phòng. Đường Tấn sớm đã bị Đường Dịch bọc trong chăn thật dày.

"Đông Quân như thế nào còn chưa trở về?" Đường Tấn ngồi trong ổ chăn, ngoái đầu nhìn ra cửa.

Đường Dịch cùng Trầm Bất Vi ngồi bên mép giường trông chẳng có vẻ gì là nóng vội, Trầm Bất Vi mỉm cười hì hì nói: "Là tiên sinh đã nói cha ta phải hảo hảo tuần sát hiệu buôn, tiên sinh yên tâm, cha có lẽ lúc này đang rất nóng lòng muốn quay trở về đó."

PTDQN đệ thập chương

Đệ thập chương.

Nhu tình kiều diễm của Trầm Đông Quân hiện rõ trước mắt y, những lời đe doạ của An Hoà quận chúa ngày đó cứ như gió thoảng bên tai, Đường Tấn suy nghĩ thật lâu, vẫn không rời đi. Y luyến tiếc, luyến tiếc tình cảm  mà Trầm Đông Quân dành cho y, y không cách nào có thể rời xa con người đó được nữa.

Ngày đó, y ngơ ngác đứng ở trong sân suốt một đêm, khi trời rạng sáng, gió lạnh thổi mạnh, y mới chợt hoàng hồn rùng mình, không cần đến hừng đông, thân thể liền từng đợt phát lạnh, y bệnh.

A Tam, A Tứ không hổ là phó dịch mà Trầm Đông Quân trong trăm người chọn một, cho dù là câm điếc nhưng lại rất để tâm vào công việc mình làm, đã vội vàng xuống núi thỉnh đại phu về, nhưng cả hai người xuống núi đều đã tìm tất cả những y quán lân cận, nhưng không một đại phu nào đồng ý đi chuẩn bệnh, Đường Tấn biết rõ, tất cả đều do An Hoà quận chúa đứng sau chỉ đạo. A Tam, A Tứ liền tự mình lên núi hái thuốc cho y, nhưng Đường Tấn đều thừa dịp bọn họ không chú ý, đổ hết những chén dược được mang đến.

PTDQN đệ cửu chương

Đệ cửu chương.

Ngày hôm sau, Trầm Đông Quân liền nói Đường Tấn có thể dọn vào biệt viện, làm Đường Tấn giật mình. Nhanh như vậy? Nhìn xem một phòng đầy sách, y còn chưa thu dọn được gì.

"Không có gì, ngươi cứ mang Dịch nhi sang đó trước, mọi thứ ở đây ta sẽ cho hạ nhân dọn sang ấy, một lát liền xong ngay." Trầm Đông Quân ôm thắt lưng Đường Tấn, miệng dán bên tai y thì thầm nói. Hắn khẩn cấp muốn cùng Đường Tấn song túc song tê (ở cùng ngủ cùng), chờ thêm một ngày cũng không nguyện ý.

Đường Tấn nghĩ nghĩ, không phản đối, xem như đồng ý.

"Đông Quân, chúng ta có phải hay không nên đi hướng lão thái gia cùng lão phu nhân nói một tiếng?"

PTDQN đệ bát chương

Đệ bát chương

Mặt trời lên cao.

Tiểu Lộc Tử ở ngoài cửa đi tới đi lui vài vòng, nhiều lần nghiêng tai nghe ngóng nhưng bên trong không có bất kì động tĩnh nào, cả một âm thanh nhỏ cũng không có.

Không biết tình hình bên trong thế nào, đánh chết Tiểu Lộc Tử cũng không dám tùy tiện bước vào. Nhưng, hôm nay là đến ngày các chủ hiệu buôn đến báo cáo tình hình làm ăn, Trầm Đông Quân phải đến chủ trì, mấy người bên ấy đã phái người đến thúc giục năm lần bảy lượt rồi.


Trời rất nhanh sẽ muộn, không lâu nữa là đã trưa, Tiểu Lộc Tử lo lắng đảo thêm vài vòng. Thôi quên đi, hôm nay hắn đành to gan một lần, dời cuộc họp sang ngày mai vậy. Hắn vừa xoay người định đi truyền lời thì từ đàng xa đã thấy bóng chiếc áo vàng của nữ nhi đi tới.

PTDQN đệ thất chương

Đệ thất chương.


Nguyên lai không phải y tự mình đa tình, nguyên lai Trầm Đông Quân cũng có cảm giác giống y đối hắn.


Đường Tấn tim đập như sấm, trên hai gờ má tái nhợt thoáng nhiễm sắc hồng, giống như kinh lại giống như hỉ, giống như trách móc lại giống như lo lắng, y ngơ ngẩn nhìn Trầm Đông Quân, mi kia, mắt kia, vẻ mặt kia, đều giống như chất chứa muôn vàn ôn nhu vô hạn.

"Đông Quân. . . . . ."

Một tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra, tay Đường Tấn không tự chủ muốn đưa lên xoa

PTDQN đệ lục chương

Đệ lục chương



Đường Tấn chỉ biết chính mình khổ tâm, nhưng không biết Trầm Đông Quân vừa ra cửa Ỷ trúc hiên, sắc mặt lập tức liền đông lạnh như tháng chạp hàn băng, khiến Tiểu Lộc Tử nhìn thấy cả người đều rùng mình, trong lòng thầm tru tréo gọi lão thiên gia, ai lại dám đắc tội lão gia, sau khi Đường tiên sinh đến, đã lâu lão gia không lộ ra bộ dáng có thể hù chết người này.



"Tiểu Lộc Tử!"


PTDQN đệ ngũ chương

Đệ ngũ chương


Đi khỏi nhân kì đường không xa, An Hoà vô cùng bực mình, Trầm Bất Vi lại sôi nổi lôi kéo nàng, nói muốn dẫn nàng đi xem giả sơn xinh đẹp trong Trầm viên. An Hoà phiền lòng, vô ý vung tay tát tiểu tử một cái.


Tiểu tử bị đánh đến choáng váng, An Hoà giật mình, ngẩn người... không chịu giải thích, tiểu tử ôm mặt, vừa chạy vừa khóc.

Đường Tấn vừa uống súp vừa bị Đường Dịch nhìn chằm chằm, mới uống được một nửa, chợt nghe tiếng khóc từ bên ngoài vọng đến, đang thắc mắc không biết tiếng khóc của ai, Trầm Bất Vi đã chạy ùa vào, lao thẳng tới Đường Dịch, ôm lấy Đường Dịch nhỏ bé, đem nước mắt nước mũi toàn bộ lau trên áo Đường Dịch.

PTDQN đệ tứ chương

Đệ tứ chương


Ở Trầm viên vẫn tốt hơn phải bôn ba trên đường, đương nhiên cũng thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa nhờ vào cặp nhân sâm ngàn năm, cơ thể Đường Tấn ngày một khoẻ mạnh hơn trước, không đến hai tháng, y đã mất đi vẻ tiều tụy xanh xao lúc đầu, dần dần bộc lộ ra khí chất đạm bạc hoà nhã, cư nhiên hấp dẫn không ít sự chú ý của các nha hoàn tỳ nữ.

Sau nhiều lần Đường Tấn đề nghị, Trầm Đông Quân thấy thân thể y cũng tốt hơn, hắn cũng chấp nhận huỷ bỏ việc cách năm ngày dạy học một lần, hiện tại Đường Tấn là một vị gia sư tận chức tận trách, học trò của y ngoại trừ Trầm Bất Vi cùng Đường Dịch, tất cả con cái của hạ nhân Trầm viên, chỉ cần đến tuổi đọc sách, đều có thể đến cùng nhau nghe giảng bài. Cho nên Ỷ trúc hiên vốn thanh tĩnh, sau khi Đường Tấn dọn vào, đã náo nhiệt hơn rất nhiều.

Giữa trưa ngày hôm đó, Trầm Đông Quân ở Nhân kì đường xử lý xong một số việc sinh ý, đang định nghỉ ngơi một lát, không ngờ mới vừa nằm xuống, mơ hồ nghe được tiếng trẻ con nói cười cách một vách tường, nơi vọng đến những âm thanh này, không đâu khác ngoài Ỷ Trúc hiên.

PTDQN đệ tam chương

Đệ tam chương

Bốn bộ trang phục mùa đông của Tân Đức Quang, lò sưởi của Đức Dương, một kiện áo choàng tốt nhất, lại thêm một bộ tử sa trà cụ, còn có một bộ văn phòng tứ bảo được viện cớ lễ bái sư.

Từ sau khi Đường Tấn xác định trở thành gia sư của Trầm Bất Vi, Trầm Đông Quân phân phó Tiểu Lộc Tử chạy tới chạy lui mấy chục vòng trong thành Thương Châu, đặt mua vô số vật dụng, hữu ích có, vô ích có, mang đến cho Đường Tấn, lại bị Đường Tấn liều mạng chống đẩy, tuyệt không tiếp nhận.

"Trầm lão gia, áo lông chồn này quá quý giá, Đường Tấn không dám nhận!" Trong hai ngày này, Trầm Đông Quân không chỉ vì y tìm đại phu nổi danh nhất thành Thương Châu, còn dùng dược tốt nhất, chuẩn bị sương phòng khách điếm thượng hạng cho y, ngay cả thức ăn hàng ngày cũng vô cùng hảo hạng, Đường Tấn nghĩ bản thân chưa vì Trầm gia làm bất cứ chuyện gì, lại nhận được quá nhiều ưu đãi, cảm thấy thẹn trong lòng.

Nhận lấy áo khoác lông chồn cùng bộ tử sa trà cụ từ Tiểu Lộc Tử, mang chúng giữ cẩn thận rồi sau đó lại mang đến trước mặt Trầm Đông Quân, hoàn trả tất cả.