Tuy rằng trong đời Tần Qua đã
nhận được rất nhiều quà, so với cái này quý hớn nhiều lắm, nhưng cảm giác không
giống như thế, giống như mang trên tay cũng có thể nóng lên đến cháy lên.
Hình như người nọ phơi nắng đen
đi một chút, bất quá giống như… Khí chất thay đổi lạnh thấu xương một ít… Lại
nói, chuyện trọ ở trường này xử lý làm sao đây, đơn đã nộp lên rồi, chẳng lẽ
sau này mỗi ngày đều phải nghe Đàm Tấn tra tấn lỗ tai? Aizz…
Lúc ăn cơm chiều Tần Qua thưa
với Tần cha chuyện trọ ở trường, cũng giải thích là muốn “Rèn luyện năng lực
sống độc lập”, Tần cha nghe xong vui sướng vô cùng, phê chuẩn ngay tại chỗ, làm
Tần Qua lại có loại cảm giác áy náy khi nói dối, cậu vốn nghĩ cha sẽ lo lắng mà
không đồng ý.
Kết quả cuộc thi tuyển rất
nhanh đã được phát xuống, ngày hôm sau Tần Qua được chuyển vào lớp thực nghiệm,
lúc cậu đi Lâm Hi Liệt còn chưa có trở về đi học. Lúc ra cửa Tần Qua quay đầu
lại nhìn thoáng qua bàn người nọ, trong lòng nhịn không được có chút phức tạp.
Quan hệ của cậu với người nọ từ nay về sau có lẽ sẽ xa cách một ít đi. Một ngày
không gặp mặt, người nọ cũng không phải mỗi ngày đều gửi tin nhắn hay nấu cháo
điện thoại, xa cách cũng là tất nhiên. Sau này mỗi ngày cũng không cần mang
khăn tay, sẽ không còn người đá bóng xong đi vào uống miếng nước lau lau mồ hôi
rồi nằm úp sấp trên bàn ngủ nữa.
“Đứng ở cửa làm gì? Chưa gì đã
nhớ tôi sao?” Đàm Tấn ở phía sau vỗ vỗ cậu.
“Tôi bị chuyển đến lớp thực
nghiệm rồi.” Tần Qua thấp giọng nói.
“Được rồi được rồi, biết cậu
không nỡ xa tôi, cho nên đặc biệt sắp xếp cho chúng ta đều ở cùng một ký túc
xá!”
“…” Cậu ta thật sự đã làm… Chắc
là nhờ quan hệ của ba cậu ta đi.
“Đến lớp thực nghiệm cũng tốt,
đỡ phải ngồi cạnh cái tai hoạ kia.” Đàm Tấn cố ý đem “tai hoạ kia” nhấn thật
mạnh.
“Cậu ấy đâu có tai họa.” Tần
Qua nhíu mày.
“Tôi nhìn hắn thì khó chịu!”
Đàm Tấn lầm bầm nói thẳng.
Bỗng nhiên một nữ sinh đi tới,
mặt đỏ như máu, đưa lên một thứ được gói tỉ mỉ, còn thắt nơ bướm hồng nhạt, xấu
hổ nói: “Lớp… lớp trưởng… Xin bạn nhận lấy…”
Tần Qua đang còn không rõ, Đàm
Tấn đã rên lên: “Nếu biết còn có loại phúc lợi này tôi cũng ráng thi đỗ a!”
“Ơ… Bạn đây là…” Tần Qua vẫn
không biết chuyện gì đang diễn ra…
Rất nhanh nữ sinh xếp một hàng
dài đi lên: “Lớp trưởng! Xin nhận của mình luôn đi!”
Tần Qua gần như bị bao phủ (a.k.a ngập trong bong bóng
=))),
miễn cưỡng xua xua tay nói: “Cám ơn các bạn, tôi không thể nhận đâu… Thật sự
không thể nhận…”
“Ai nha không nên không nên!
Lớp trưởng bạn hãy nhận đi!”
Đang trong lúc giằng co không
dức, thanh âm chủ nhiệm lớp như trời giáng, “Khụ khụ” hai tiếng, các nữ sinh
lập tức sợ quá giải tán đi, Đàm Tấn ở một bên khoa trương mà xoa ngực: “Được
cứu rồi…”
Bị chủ nhiệm lớp thấm thía dặn
dò hai câu, lúc này Tần Qua mới đeo túi sách đi qua lớp mới.
Buổi tối Tần cha Tần mẹ mang
Tần Qua đi siêu thị mua đồ dùng một phen, ra giường, khăn tắm, áo ngủ, đồ rửa
mặt kem đánh răng đều mua mới, hôm sau chất lên xe bao lớn bao nhỏ mà đưa tới
trường học.
Phòng ngủ là phòng bốn người,
có ban công và phòng tắm riêng, khung giường là loại bàn học phía dưới giường
phía trên , điều kiện không tồi. Cha mẹ Đàm Tấn cùng hai người cùng phòng kia
cũng tới, tất cả mọi người đều là người quen biết trên thương trường cùng chính
trị, mấy đứa nhỏ trước đây cũng thường xuyên chơi với nhau, tự nhiên là vô cùng
thân quen. Nhóm các bà mẹ đều vội vàng cằn nhằn mà giúp con trai trải giường
chiếu, đem quần áo lộn gấp lại để vào tủ, nhóm các lão cha thì ở bên ngoài vừa
hút thuốc vừa tán ngẫu. Tần Qua vốn muốn đi giúp lại bị Tần mẹ vung tay lên kêu
cậu đi chỗ nào mát mẻ mà ngốc đi, cậu cũng chỉ đành ngồi ở một bên nghe bọn Đàm
Tấn tán dóc.
Đến chạng vạng các mẹ cuối cùng
cũng cảm thấy vừa lòng, Triệu thị trưởng làm chủ mời mọi người ăn một bữa cơm ở
nhà hàng gần trường học, sau đó đoàn người mới dần tán đi, Tần Qua cũng theo
bọn Đàm Tấn trở về phòng ngủ.
Cha mẹ không có ở đây, mấy đứa
con trai lập tức bắt đầu bày trò, Đàm Tấn lấy ra bộ sưu tập “Playboy Trung
Quốc” trân quý nhiều năm, tuyển tập “Tầm Tần Ký” (2), “Kim Bình Mai” (3), Triệu công tử lấy ra một hộp đĩa phim, La công
tử của cục trưởng cảnh cục lấy ra một bộ Manga mặt bìa là cặp ngực bự chảng, ba
người đồng loạt “khà khà” cười đến vô cùng đáng khinh.
“Ôi, Đàm Tấn, cậu thật lạc hậu,
sao giờ này còn đọc mấy cái truyện đầy chữ như vậy, còn tới hai bộ nữa chứ.
“Đúng vậy … Hay là cậu chỉ dựa
vào tưởng tượng có thể xong “việc”?”
“Mấy người biết cái gì, tôi
đang nghiên cứu văn học cổ Trung Quốc, không giống mấy người, dung tục!”
“Ha ha ha…”
Tần Qua trong bụng thật hối
hận, lúc trước đã quyết sẽ không trọ ở trường, tự nhiên bị người nọ vài câu tẩy
não lại đăng kí vào. Cậu có chút bất đắc dĩ mà xoa bóp đầu mày: ba người ở đằng
sau líu ríu,”Dâm tiếng thú ngữ”, cậu thật sự không đọc sách đựơc.
Đang lúc buồn bực, cái di động
“kia” vang lên, cậu vội vàng đứng dậy ra ban công bắt máy.
“Alo…”
“Này, cậu xuống đây đi.”
“Sao? …” Cậu nhất thời phản ứng
không kịp.
“Tôi đang ở dưới lầu ký túc xá
của cậu, xuống đây đi.”
Dưới lầu đột nhiên vang lên
“tin tin” hai tiếng kèn, Tần Qua thò người hướng ra ngoài cửa sổ nhìn, một
chiếc xe màu đen có rèm che đậu ở dưới lầu, nếu không phải có đèn của ký túc xá
cùng đèn pha của xe, ở sân trường ban đêm sẽ khó có thể nhìn thấy. Người nọ dựa
cửa xe, tay phải đút túi quần, tay trái cầm di động, mặc một áo măng tô đen
dài, hoàn toàn là hòa làm một với chiếc xe.
“Nhưng mà… muộn rồi, lát nữa
thì tắt đèn đi ngủ…” Mặc dù có chút vui vẻ, nhưng trễ như vậy, nói gì cũng
không thể ra ngoài. Hôm nay ngày đầu tiên trọ ở trường, chắc chắn sẽ có người
đi kiểm tra.
Người nọ “hừ” một tiếng, “Ít nói
nhảm, nhanh đem sách bỏ vào túi rồi mới xuống dưới.”
“A… để làm gì? …” Cậu càng ngày
càng chẳng hiểu tại sao: không phải muốn dẫn cậu ra ngoài chơi sao? Mang sách
làm gì?
Người nọ tựa hồ thấp giọng chửi
một tiếng, “Cậu có xuống không? Không thì tôi lên đó.”
“A… cậu đừng lên…” Nếu như bị
bọn kia phát hiện mình cùng người nọ thân nhau như thế, bọn họ chắc chắn sẽ nói
với cha, khi đó chẳng những bị mắng chết, chắc chắn còn bị bắt tuyệt giao gì đó
nữa…
“Vậy cậu nhanh xuống dưới đi!”
Người nọ tựa hồ kiên nhẫn đã cạn, từ trong điện thoại cũng nghe ra giọng nói có
chút không kiên nhẫn.
“Ừ…” Cậu nhanh cúp điện thoại,
đem sách giáo khoa với bài tập nhét vào túi sách, Đàm Tấn nhìn cậu thu dọn đồ
đạc, tò mò hỏi: “Tần Qua, cậu làm gì vậy?”
“Ưm.. Bạn hẹn tôi ra ngoài tự
học…”
“Buổi tối thì tự học cái gì?”
Tần Qua một bên nghĩ không biết
Lâm Hi Liệt rốt cuộc muốn làm gì, một bên lại thần thục nói dối ứng phó Đàm
Tấn, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn: “Ưm… tự học buổi tối…”
“…” Khó có lúc Đàm Tấn bị nghẹn
không nói ra lời.
“Có người đưa cậu về không?”
Thời khắc mấu chốt Triệu công tử đầu óc coi như sáng suốt.
“Có.”
“Vậy chú ý an toàn đó.”
“Ừ…” Tần Qua gật gật đầu hai ba
cái với bọn họ thì xuống lầu.
Người nọ thấy cậu lại đây, lấy
qua túi sách của cậu ném về ghế sau, rồi mới lại thay cậu mở cửa ghế lái phụ.
“Trễ như vậy còn muốn đi đâu…”
Cậu có chút do dự.
Người nọ không kiên nhẫn nhíu
mày: “Vào nhanh lên.”
Lại không nói rốt cuộc đi chỗ
nào… sao lại có người bá đạo như thế. Oán thầm oán thầm, nhưng xem sắc mặt
người nọ càng ngày càng khó coi, Tần Qua ngoan ngoãn ngồi xuống, thắt dây an
toàn.
Người nọ cũng ngồi vào, khởi
động xe, lưu loát chạy ra ngoài.
Tần Qua nhìn chung quanh trong
xe một chút, sạch sẽ sạch sẽ, ghế dựa đều là da thật, có lẽ là mới mua không
bao lâu, liền tò mò hỏi: “Đây là cậu mới mua sao?”
“Ừ.”
“Sao đột nhiên muốn mua xe?”
Lúc trước không phải người nọ đều lái môtô sao.
“Mùa đông ngồi môtô rất lạnh.”
“…” Tần Qua lại bắt đầu có chút
mờ mịt, người nọ lái môtô nhiều năm như thế giờ mới cảm thấy lạnh? Được rồi,
buông tha cho đề tài này, “Cậu có hộ chiếu hả?”
“Ừ.”
“Cậu mười tám tuổi rồi?!” Tần
Qua gần như từ chỗ ngồi nhảy lên.
“Sao vậy?” Người nọ nhíu mày,
“Không giống?”
“Cậu mấy tuổi thì đi học?”
“Sáu tuổi về nước, bảy tuổi đến
trường, có ở lại lớp một hai lần.”
“…”
Đang lúc giật mình sững sờ, Tần
Qua bỗng nhiên cảm thấy phong cảnh ven đường càng ngày càng quen thuộc, cuối
cùng xe quẹo vào cửa lớn khắc hoa, vào ga ra ngầm.
Tần Qua lúc này mới thấy không
thích hợp: “Sao lại chạy đến nhà cậu?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét