Tần Qua
chạy vài bước xuống cầu thang, nam nhân tựa hồ còn ở phía sau nói gì đó, cậu đã
không còn nghe được.
Cậu chạy
bán sống bán chết ra cửa tiểu khu, vừa dụi dụi mắt vừa chạy tiếp đến quảng
trường, ngay cả đụng vào người khác cũng không kịp nói ‘Thật có lỗi’. Cho đến
khi không còn thấy bảng tên tiểu khu của nam nhân nữa, cậu mới cảm thấy an
toàn.
Rất ít
khi vận động kịch liệt như vậy, lúc Tần Qua dừng lại thở mới cảm thấy trái tim
rất đau, cổ họng cũng như khạc ra máu, trước mắt cũng từng trận từng trận màu
đen.
Nước mắt
không kiềm nén được mà tuôn ra, làm sao cũng không dừng lại được.
Người
qua đường đều ném cho cậu ánh mắt kỳ dị, có một bà lão tập tễnh đi đến mở ra
khăn tay, Tần Qua che miệng lắc lắc tay, chạy vội đi.
Ở trước
mặt nam nhân với tình mới còn có thể giả bộ tỏ ra kiên cường, quay lưng đi thì
đã chống đỡ không được.
Tần Qua
cảm thấy sụp đổ vẫn khóc, ngay cả nói cũng nói không nên lời.
Tầm nhìn
một mảnh trắng xóa tất cả đều là nước mắt, hầu như không thể nhìn thấy đường
đi, đành phải men theo ven đường chậm rãi sờ tường bước đi.
Nước mắt
nước mũi cùng nhau chảy xuống, nhìn không đẹp, cậu cũng đành vậy.
Cậu thật
sự rất đau khổ , chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy.
Cả người
như bị xé rách, so với lúc nam nhân tiến vào thân thể cậu còn đau hơn gấp trăm
lần.
Cậu cảm
thấy mọi thứ như sụp đổ.
Trong
đầu là hình ảnh nam nhân nói lời tâm tình, bộ dáng động tình lúc quan hệ, khuôn
mặt tức giận, bộ dáng lúc trêu đùa cậu cùng tư thế biếng nhác nằm ngửa trên
sofa vừa rồi lần lượt xoay vần, cậu sắp điên rồi.
Cậu tình
nguyện nam nhân trực tiếp chia tay với cậu, cũng không muốn tự cậu bắt gian tại
trận như thế này.
Ở nhà bị
cấm túc, lo lắng sầu lo mà chờ đợi, hao hết tâm tư mới trốn ra được một chuyến,
nhận được lại là kết quả như thế.
Quả thực
vô cùng ngu ngốc.
Tại sao
nam nhân lại làm như vậy với cậu?
Lúc
trước vắt óc tìm mọi cách khiến cậu vui vẻ, đặt thiết bị định vị trong điện
thoại di động, tặng cậu đồng hồ, Piano, nhẫn, ở trước mặt nhiều người như vậy
tặng hoa cho cậu, còn dẫn cậu đến đảo nhiệt đới nhỏ du lịch, dẫn cậu đi xem mặt
trời mọc. Chẳng lẽ những điều này đều là giả sao?
Những
lời yêu sến súa, cái gì mà” Thật muốn mang em đến một nơi không ai có thể tìm
thấy, nhốt em ở đó”, gì mà”Mỗi lần anh mơ thấy được ôm em, em chính là cái dạng
này”, rồi lại “đại ca của tao”, “ Bà chủ gia đình nhà anh “, những điều này là
nói đùa sao?
Tần Qua
không rõ, làm thế nào mới có thể diễn đến thâm tình như thế?
Nam nhân
sao không đi làm Ảnh đế* đi?
*Ảnh đế:
vua diễn kịch. Ảnh: điện ảnh. Đế: đế vương
Hay là
nói lúc trước nam nhân thật tâm, sau này thay lòng đổi dạ cũng là thật sự?
Sau khi
trở về rõ ràng một câu cũng không nói đã đi tìm tình yêu mới, cho dù là thay
lòng đổi dạ, là chán cậu rồi, tại sao còn dẫn cậu ra ngoài nghỉ phép, tặng cậu
nhẫn? Trực tiếp nói một câu chia tay không phải chấm dứt luôn sao?
Cậu không
thể hiểu nổi.
Cậu
không rõ nam nhân đang nghĩ cái gì.
Trước
kia cậu đã từng thấy qua, Đàm Tấn muốn cái gì đó, nhưng cha mẹ không mua cho
thì ồn ào vòi vĩnh, khi mua cho cậu ta rồi lại bị cậu ta bỏ qua một bên.
Nam
nhân, có lẽ cũng giống như vậy.
Không
chiếm được luôn là tốt nhất. Lúc chiếm được thì ghét bỏ.
Cậu
không thú vị như vậy, trừ bỏ học tập và chơi Piano thì cái gì cũng không hiểu,
nhận được quà cũng chỉ ngây ngốc, làm sao cũng không thể khẩu giao cho nam nhân
để ‘bày tỏ báo đáp’.
Khó
trách nam nhân chán cậu.
Tần Qua
một bên khóc một bên men theo ven đường chậm rãi đi, cũng không biết mình đã đi
tới nơi nào. Mẹ dặn hỏi xong thì sớm trở về cũng bị cậu quăng ra sau đầu.
Chia tay
cũng đã chia rồi, sớm trở về hay tối trở về đều giống nhau thôi.
Có lẽ
giữa chừng xảy ra chuyện gì cũng tốt, cậu không còn quan tâm gì nữa rồi.
Sắc trời
đã tối sầm, người trên đường dần dần trở nên thưa thớt.
Đèn
đường rực rỡ mới lên, từng ô cửa trên nhà cao tầng xa xa cũng dần sáng, có lẽ
còn có người tăng ca. Ở ngã tư đường, xe hơi chạy như bay trên xa lộ kéo ra một
vệt sáng thật dài. Không nhìn thấy rõ khuôn mặt những người đang tới, chỉ dựa
vào đèn pha xe hơi chiếu vào trong nháy mắt thấy được một chút cái bóng.
Thì ra
thành thị ban đêm cô đơn lạnh lẽo như thế.
Sao
trước kia cậu chưa từng nhận ra.
Về nhà
thôi.
Tần Qua
xoa xoa mặt, đưa tay gọi taxi.
***
Lúc Tần
Qua đẩy ra cửa nhà đã là chín giờ tối.
Giúp
việc đứng cúi đầu đầy trong phòng khách, mẹ cậu ở một bên lau nước mắt. Cha
ngồi trên sofa rõ ràng cơn giận còn chưa tiêu, vừa thấy cậu tiến vào thì giận
dữ nói: “Còn không cút lại đây cho ta!”
Kỳ lạ là
Tần Qua không có chút cảm giác nào, trong lòng bình tĩnh như đã chết, đi qua
nói: “Con đã chia tay với Lâm Hi Liệt. Lúc nào có thể ra nước ngoài?”
Tần mẹ
bị dọa đến há to miệng, Tần cha cũng có chút giật mình sững sờ.
“Hai
tuần nữa…”
“Có thể
nhanh hơn được không?”
Cậu
không muốn ngốc ở cái chỗ này nữa.
Trong khuôn
viên trường nơi nơi đều có bóng dáng nam nhân.
Nam nhân
chờ cậu ở cửa phòng học, cùng cậu ăn cơm trưa trên sân thượng, hôn cậu, ở dưới
lầu ký túc xá đón cậu, chơi trên sân bóng rổ.
Cậu sợ
những thứ đó qua lại sẽ như bóng ma quấn lấy cậu.
“À… Ừ…
Ba sẽ thúc giục bên kia một chút.”
“Cám ơn
ba ba. Cái di động kia cũng ném đi, vô dụng rồi. Con đi ngủ đây.”
Không
đợi cha cậu phản ứng, Tần Qua đã xoay người xuyên qua giúp việc đi lên lầu.
Bước lên cầu thang tựa như đi trên mây.
Tần mẹ chạy
đuổi theo: “Con trai, con chờ mẹ một chút! Con trai, con trai!”
Tần mẹ
đuổi tới cửa, nâng mặt Tần Qua mới phát hiện ánh mắt cậu đều không có tiêu cự.
Tần mẹ
vội túm Tần Qua vào phòng, đóng cửa lại, dùng bàn tay xoa mặt cậu.
“Con
trai, con sao vậy? Đừng dọa mẹ mà!… Có phải tên kia làm chuyện có lỗi với con
hay không? Mẹ đi tìm nó tính sổ!”
Tần Qua
bắt lấy tay mẹ cậu chậm rãi nói: “Mẹ à, con không sao.”
Tần mẹ
vẫn là vẻ mặt không tin: “Con đừng dọa mẹ! Không cần luẩn quẩn trong lòng a! Mẹ
hiểu rõ con nhất, con mà xảy ra chuyện, mẹ biết làm thế nào đây!”
“Con
thật sự không có việc gì, chỉ là muốn yên lặng một chút.” Tần Qua miễn cưỡng
cười, “Con mệt quá, buồn ngủ .”
Con trai
như vậy rõ ràng không bình thường, hơn phân nửa chính là đi gặp tên kia bị cái
gì đó kích thích, Tần mẹ sợ cậu luẩn quẩn trong lòng.
Tần Qua
đứng lên kéo bà ra cửa, nhẹ nhàng đẩy bà đi, rồi đóng cửa khóa trái lại.
“Con
trai, có chuyện gì thì kêu mẹ! Đêm nay mẹ không ngủ!”
Bên
trong không trả lời.
Sức lực
toàn thân Tần Qua đều như tháo nước, lập tức nằm úp sấp trên giường.
Lúc ban
đầu khiếp sợ, thương tâm qua đi, thế nhưng chỉ còn lại cảm giác trống rỗng.
Cậu đời
này lần đầu tiên yêu đương khắc cốt ghi tâm, thì bị người yêu lừa dối, bị cậu
bắt gian tại trận mà kết thúc.
Sau đó
cậu mới biết được, đây là lần đầu tiên cũng là lần yêu đương duy nhất trong đời
cậu.
Cậu
không phải là người thích dây dưa không rõ, ngay cả khi cậu còn nhỏ cũng không
tranh giành cái gì với người khác. Đến lúc thế này, cũng chỉ có thể tự mình rời
đi cho kiên cường một chút.
Không
nghĩ tới thật sự bị Đàm Tấn và mẹ nói trúng rồi. Đây có lẽ là người ngoài cuộc
thì sáng suốt.
Tần Qua
lắc đầu, không muốn suy nghĩ về những điều xấu của nam nhân nữa.
Hãy để
người đàn ông lưu lại trong tim cậu một hình ảnh đẹp nhất đi.
Chương
60
Ưm… Nóng
quá… Nhưng sao lại phát run?…
Cái mũi
thở ra hơi nóng quá… Cổ họng cũng thật khó chịu… Mí mắt nặng trĩu đến không mở
ra được…
Tần Qua
cố sức giật giật ngón tay, lập tức nghe được bên tai truyền đến thanh âm kích
động của mẹ cậu: “Con trai, con trai tỉnh!”
Hmm?…
Mình bị bệnh sao?… Thật là khó chịu…
Tần Qua
miễn vừa mở mắt, ánh vào mi mắt chính là một mảng tường trắng toát, một vòng
người đứng vây xung quanh giường, ba mẹ, quản gia, còn có bác sĩ mang mắt kính,
y tá.
Tần Qua
nhìn qua phải, trên giá treo một chai nước biển, bên ngoài ánh mặt trời sáng
lạn, mấy con chim nhỏ đậu ở đầu cành líu ríu kêu.
“Con trai,
con cảm thấy thế nào? Tần mẹ nghiêng người lại gần cầm tay cậu, khuôn mặt vô
cùng tiều tụy.
“Con bị
sao vậy?…”
“Con
thật là!” Tần mẹ vừa tức lại đau lòng, “Hôm qua con khóa trái cửa làm cái gì!
Buổi sáng chín giờ mẹ thấy con còn chưa dậy, gõ cửa làm sao cũng không thưa,
dùng chìa khóa dự phòng đi vào thì thấy con không thay đồ nằm úp sấp trên
giường! Con trai à, con có chuyện gì thương tâm cũng không nên làm khổ thân thể
của mình như thế !”
“Hôm qua
quá mệt mỏi… Nên trực tiếp ngủ luôn…”
“Aizz…
Con đó… Ngủ cũng không thay đồ! Đến ăn một chút cháo đi! Mới vừa nấu sáng nay
đó.”
Tần mẹ
cầm lên cà mèn cách nhiệt, mở nắp, cháo còn nóng hôi hổi bốc lên hơi nóng. Tần
Qua được mẹ cậu nâng ngồi dậy, từng ngụm nhỏ ăn cháo. Chợt nhớ tới có mấy lần
sau khi quan hệ, cậu đau xương sống thắt lưng ngồi trên giường, nam nhân cũng
từng ngụm từng ngụm đút cậu như vậy, tự nhiên Tần Qua cảm thấy ăn không vô nữa.
Cậu nhẹ
nhàng đẩy ra bát, Tần mẹ liền vội vàng hỏi: “Mới ăn có một chút mà, ăn nhiều
hơn chút đi…”
Tần Qua
lắc đầu: “Con không đói bụng, con muốn ngủ.” Rồi nằm xuống kéo chăn lên.
Tần mẹ
bất đắc dĩ cùng Tần cha liếc nhau, đành phải cùng bác sĩ y tá đi ra ngoài.
Ngoài
cửa đầu tiên là truyền đến thanh âm của bác sĩ, nói gì đó “Tình huống cũng
không nghiêm trọng lắm, chỉ là đã chịu đả kích nên khả năng miễn dịch bị yếu
đi, hơn nữa buổi tối ngủ không đắp chăn, để cơ thể bị lạnh… Cần nghỉ ngơi
nhiều…” Tiếp theo chợt nghe mẹ câu nén giận: “Nhìn đi, ông bức con trai đến như
thế, thấy nó đã xảy ra chuyện chưa! Nếu con trai bị trầm cảm, tôi xem ông muốn
xử lí làm sao!” Tiếp theo thì hu hu khóc lên, thanh âm bất đắc dĩ của cha cũng
vang lên: “Bà không đi trách cái thằng vô liêm sỉ kia sao lại trách tôi… Được
rồi được rồi, là tôi không đúng, bà đừng khóc, thế này còn ra thể thống gì, con
trai còn đang nghỉ ngơi…”
Tần Qua
nhắm mắt lại, kéo chăn lên một chút che lỗ tai lại.
Ngày hôm
qua, mọi chuyện sau đó, cậu không có chút ấn tượng nào.
Cậu cũng
không muốn hành hạ cơ thể mình, chỉ là cậu mệt mỏi không muốn động.
Lúc Tần
Qua mở mắt lần nữa đã là buổi chiều. Mẹ cậu ngồi bên giường đan áo len, bên
cạnh để một chồng sách, đều là sách giáo
khoa của học kỳ này.
Một tuần
không đi học, hiện tại lại bị bệnh không biết đã bỏ qua bao nhiêu nội dung. Bất
quá cũng không sao, dù sao cũng sẽ ra nước ngoài.
Tần Qua
ngồi dậy yên lặng cầm sách lên. Mới xem trong chốc lát, thì có người ở bên
ngoài gõ cửa. Tần mẹ nhìn cậu một cái, đứng dậy đi ra, mới mở ra khe cửa thì đã
vui sướng mà nói: “Con trai con trai, mau nhìn xem ai tới thăm con?”
Tần Qua
nâng mắt lên, thì ra là Đàm Tấn.
Tần mẹ
nói câu “Các con chậm rãi nói chuyện” thì ra ngoài.
Đàm Tấn
vừa thấy cậu đã nhăn mày lại: “Aizz… Cậu xem cậu đi… Đã muốn thành cái dạng
này…”
Lúc
trước còn tươi ngon mọng nước như hoa đào, vô ý liếc mắt cũng đầy phong tình,
hiện tại tiều tụy hốc hác thành như vậy, khuôn mặt so với trang phục bệnh nhân
còn trắng hơn, cằm cũng vừa gầy lại vừa nhọn. Cơ thể nguyên bản đã không có mấy
lượng thịt, hiện tại lại càng mỏng nhẹ như một bộ xương. Tự nhiên hắn cảm thấy
lông mi cậu cũng trở nên nhỏ nhắn hơn, có chút gió nhẹ cũng run rẩy, làm cho
người ta có loại ảo giác chạm vào sẽ vỡ nát.l,
“Nếu
không phải chú Tần tới hỏi tôi, tôi còn không biết đã xảy ra chuyện rồi.”
Tần Qua
biết hắn đang nói cái gì, lẳng lặng rũ mắt xuống.
Thấy bạn
thân một bộ sắp thành người trời như thế, Đàm Tấn bất đắc dĩ nói: “Aizz… Tôi
sai rồi, không nên nói về hắn.” Mấy câu như “Sớm đã nói cậu đừng thân cận với
hắn mà không nghe” linh tinh gì đó, ngoại trừ tiếp tục đả kích người ta cũng
chẳng dùng được gì.
“Cậu sao
rồi? Thân thể đã tốt chưa? Tính tới lúc nào thì đi học lại?”
“Có thể
sẽ không đi học nữa… Tôi muốn ra nước ngoài …”
“Cái
gì?!” Tròng mắt Đàm Tấn thiếu chút nữa rớt ra, “Còn tới nửa học kì nữa, cậu
muốn đi sao?”
“Uh.”
“Aizz…
Được rồi…” Hơn phân nửa lại có liên quan với người kia, hắn cũng là mấy ngày
trước mới thấy được tin tức trên báo lá cải. Lần sau gặp hắn nhất định sẽ đánh
đến ngay cả mẹ nó cũng không nhận ra. Người tốt như Tần Qua hắn cũng dám tổn
thương, xì!”Tôi có lẽ phải mài xong ghế trung học để lấy về cái bằng tốt nghiệp
đã, cậu cứ đặt chân qua đó làm nóng đất trước đi.”
Đàm Tấn
muốn nói một chút chuyện vui nhưng vừa dứt lời thấy Tần Qua rũ mắt bộ dáng u
buồn lại cảm thấy cổ họng như bị chặn lại.
“Ah, đây
là bài thi gần nhất, là Cố Mộng nhờ tôi mang qua cho cậu.”
Tần Qua
nhận lấy mở ra nhìn: “Thay tôi cám ơn cô ấy.”
Đàm Tấn
kể một chút chuyện lý thú ở trường học với ký túc xá, cái gì Triệu Thiên Nhất
theo đuổi con gái bị từ chối, rồi La Chẩn đi học xem Hentai bị thầy giáo bắt
được, cậu ta chơi bóng đụng vào cái trán … Trong lúc hắn ra sức mà nước miếng
tung bay, Tần Qua cuối cùng cũng lộ ra một chút tươi cười.
Có thằng
bạn như Đàm Tấn cũng tốt, ở bên cạnh luôn nói chuyện, cậu sẽ không có tâm tư
nghĩ tới nam nhân.
Tần Qua
truyền nước biển hai ngày, bệnh tình chuyển biến tốt hơn rất nhiều, sau đó bị
đón về nhà ở , theo mẹ cậu nói là sợ “Lây nhiễm bệnh” . Mấy ngày nay cậu đều
vùi đầu xem sách giáo khoa cùng tiếng Anh, TV cũng không xem, máy vi tính cũng
không mở ra. Nếu cậu không toàn tâm toàn ý làm một việc gì đó thì luôn sẽ nhớ
tới nam nhân. Mẹ cùng cha cậu nói chuyện làm việc đều thật cẩn thận, một bộ
muốn hỏi lại không dám hỏi, cậu nhìn cũng mệt nhưng cũng không muốn giải thích.
Cha đem điện thoại di động trả lại cho cậu, đến nỗi cái di động nam nhân đưa
cậu kia cũng đi theo.
Tần Qua
hết bệnh rồi thì xin cha một cái “Xin phép giả”, muốn quay về trường học thăm
thầy cô bạn bè một chút, sẽ ở ký túc xá cậu không ở được vài ngày kia, cùng
nhóm bạn bất hòa thật lâu tâm sự. Ký túc xá là nam nhân bắt buộc cậu ở, mới qua
ba tháng thì bọn họ chia tay. Thật sự là cuộc sống thật lắm đổi thay bất ngờ.
Tần Qua
đi tới văn phòng chào tạm biệt các thầy cô, mấy ngày trước Tần cha mới đến làm
thủ tục, mọi người cũng biết Tần Qua muốn ra nước ngoài, đều tỏ vẻ ra ngoài nhớ
cố gắng nhiều hơn để xứng đáng với mong đợi của mọi người. Được chủ nhiệm lớp
sắp xếp, cậu còn chào tạm biệt học sinh cả lớp, trường hợp cảm động ngoài ý
muốn, còn có mấy nữ sinh khóc.
Đi qua
phòng học cậu từng ngồi cùng bàn với Lâm Hi Liệt, ngồi bên trong, lại là một
nhóm người lạ mặt.
Tần Qua
cảm thấy mình đời này cũng khó có thể quên một khắc nam nhân ngẩng đầu lên kia,
còn có lần đầu tiên cậu giúp hắn học bổ túc trong buổi chiều nắng đẹp.
Thời
gian ngọt ngào trong quá khứ, sau khi chia tay đều trở thành vết sẹo.
Nếu khi
đó cậu không nói chuyện với nam nhân, có lẽ hiện tại cậu vẫn đang còn đang chăm
chỉ học tập, thi đậu đại học nước ngoài, ra nước ngoài, gặp được một cô gái
tốt, rồi kết hôn, kết thúc một cuộc sống yên bình.
Quen
biết nam nhân, ở cùng nam nhân, cậu cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh.
Đi qua
sân bóng, Tần Qua hơi hơi ngẩn người.
Trên sân
bóng vẫn còn một đám người ra sức chạy chạy. Đầu hạ đã có chút gió khô nóng
thổi qua mặt cậu, làm cho cậu có chút cảm giác trống rỗng khó hiểu.
Xa xa
trên sân khấu, không một bóng người.
Không
lâu trước đây, nam nhân còn đi lên tặng hoa cho cậu.
Tần Qua
sợ chính mình ngốc tiếp lại sẽ nhớ tới nam nhân, vội vàng đi nhanh vài bước,
muốn đi nhìn lại thư viện.
Cậu
không muốn lên sân thượng.
Kỳ thật
sân thượng cũng không có ai, cũng chỉ có vài tàn thuốc.
Sau khi
dạo khắp từng ngóc ngách của trường học đã là bảy giờ rưỡi. Trong sân trường
trống không, trừ sân bóng rỗ vẫn còn mấy người không biết mệt đang chơi bóng,
tất cả mọi người đều đã lên tiết tự học buổi tối, từng cửa sổ phòng học đều hắt
ra ánh đèn sáng trắng.
Tần Qua
có chút cô đơn mà nhìn phòng học trong chốc lát, xoay người chậm rãi đi về
hướng ký túc xá.
May mắn
chìa khóa cậu còn giữ, Đàm Tấn mà thấy cậu có lẽ sẽ rất kinh ngạc.
Tần Qua
tưởng tượng bộ dáng Đàm Tấn há to miệng ánh mắt ngốc ra, nhịn không được cong
cong khóe miệng. Ngẩng đầu, mới phát hiện phía trước cách đó không xa đậu một
chiếc xe.
Sao lại
đậu xe ở chỗ này?… Bãi đậu xe không phải ở bên kia sao?…
Trong
lòng Tần Qua bỗng nhiên có chút bất an, do dự một chút bước nhanh hơn.
Bỗng
nhiên phía sau mơ hồ có tiếng bước chân nhỏ, Tần Qua khẩn trương quay đầu lại
chỉ kịp thấy một cái bóng đen, sau đầu bị vỗ mạnh một cái, ngất đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét