Rốt cuộc Tần Qua không thể bình
tĩnh thêm nữa. Đầu óc rối như tơ vò.
Sự thật này quá sốc, cậu gần
như không thể chấp nhận được.
Nếu những lời đó phát ra từ
chính miệng Lâm Hi Liệt, mà không phải từ bên thứ ba, cậu sẽ không dám tin.
Tần Qua luôn nghĩ mình là nạn
nhân, là người phải chịu uất ức nhất, là người đau lòng nhất. Nhưng hóa ra
chính cậu mới là người ruồng bỏ người kia trước. Chính cậu đã hiểu lầm hắn.
Người kia muốn theo đuổi cậu một lần nữa nhưng lại bị cậu lấy cái cớ đính hôn
mà lừa gạt. Khó trách hắn tức giận như vậy, ngay cả biện pháp giam lỏng cũng
làm luôn.
Lâm Hi Liệt đau thương ở nơi
cậu không thấy vậy mà chưa bao giờ hé một câu. Hắn giữ vững tinh thần đối mặt
với mẹ kế và em gái, nghe lệnh cha cặp kè với người khác đồng thời còn phải
nghĩ cách củng cố địa vị bản thân, gạt bỏ các thế lực phản đối.
Giây phút nhận được tin nhắn
chia tay, không biết hắn đã khổ sở đến mức nào. Nhìn cậu quay lưng muốn đính
hôn với người khác, hắn đã thương tâm phẫn nộ bao nhiêu.
Cảm giác áy náy khiến trái tim
cậu như sắp nứt ra, tưởng tượng một chút thôi cũng cảm thấy đau đớn.
Hai người đều yêu nhau, sao lại
bỏ lỡ nhiều năm như thế.
Cuối cùng hiểu lầm năm xưa đã được
gỡ bỏ, nhưng trong tình cảnh nguy hiểm thế này, muốn tìm người kia để hỏi, để
xin lỗi hay thổ lộ lời yêu đều không thể nữa rồi.
Nước mắt tí tách rơi trên mặt
đất. Rất nhanh mặt đất đã ẩm ướt.
Cậu không nghe lời chạy trốn,
còn bị đối thủ một mất một còn của người kia bắt được. Vậy mà hắn vẫn muốn mạo
hiểm tính mạng tới cứu cậu.
Không được, không thể ngồi chờ
vô ích như vậy. Nếu nghĩ ra biện pháp trốn thoát trước, người kia sẽ không vì
cậu mà gặp nguy hiểm.
Nếu hắn không thể sống sót trở
về, tất cả những lời giải thích, sự thật đều không còn ý nghĩa nữa.
Tần Qua thử nghĩ cách dùng tay
gỡ dây trói ra, nhưng dây thừng trói rất chặt, giãy giụa mãi cũng không lỏng ra
chút nào. Cậu ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía. Toàn bộ căn phòng vắng vẻ trống
không, không có một dụng cụ sắt bén nào, dao gọt hoa quả và remote trên người
cậu không biết đã rớt đâu rồi.
Tần Qua trong lòng lo lắng, lại
không thể nghĩ được biện pháp khác, đành phải dùng móng tay gỡ. Dây thừng vừa
to vừa cứng, mặt ngoài thô ráp, Tần Qua kéo một chút đã cảm thấy móng tay đau
rát, giống như có giấy nhám chà vào từng đốt ngón tay vậy. Nhưng bất chấp tất
cả, chỉ cần cậu có thể tự cởi trói, có thể tự đào thoát, người kia sẽ an toàn.
Suốt nhiều năm dài cậu đã khiến
người kia đau khổ biết bao, chút việc nhỏ này cậu vẫn có thể chịu được.
Thời gian từng giây từng phút
trôi qua, ngón tay đã vô cùng đau đớn mà dây thừng dường như chỉ mòn đi một
chút. Tần Qua gấp đến độ mồ hôi túa ra như tắm, cứ tiếp tục thế này khi người
kia đến cậu cũng không cởi được.
Bỗng nhiên cửa truyền đến tiếng
chìa khóa tra vào ổ, Tần Qua vội điều chỉnh lại tư thế, nắm tay lại.
Đi vào là Tô Diêu, phía sau là
Lâm Trinh cùng Phạm Hi Văn.
“Làm khó cậu rồi, Tần thiếu
gia.”
“Tôi còn tưởng rằng hắn chỉ là
tuổi trẻ bốc đồng, một lần động tình trở thành tình yêu, không ngờ hắn thật
lòng với cậu, thật sự dám đến.”
Nghe vậy Tần Qua kinh hãi trong
lòng: sao nhanh như thế đã tới rồi? Lát nữa mà cậu có gì hành động bất cẩn, sao
chạy đến chỗ người kia được đây?
“Lâm Trinh, dẫn cậu ta ra ngoài
đi.”
Cô gái mặc đồ Punk đi tới, xách
cánh tay cậu lôi dậy. Cậu cuộn tròn trên mặt đã lâu, chân đều tê tái, nhất thời
đứng không vững.
Khói thuốc trên người Lâm Trinh
từng đợt truyền tới làm cậu thấy buồn nôn.
Trước đây người kia cũng hút
thuốc, nhưng trên người hắn vẫn luôn nhẹ nhàng khoan khoái, cho dù có mùi cũng
là mùi của một người đàn ông trưởng thành.
Tô Diêu xoay người ra cửa, Lâm
Trinh xách cánh tay cậu, bước thấp bước cao theo sát ra ngoài.
Gian ngoài là một nhà xưởng lớn
hơn nữa, vắng vẻ không có máy móc thiết bị, khắp nơi hoang vu. Trên cao chỉ độc
một cửa sổ lớn được chút ánh sáng chiếu vào, có chỗ thủy tinh còn sót lại, có
chỗ chẳng còn mảnh nào, khung cửa rỉ sắt trống không.
Nơi này, cho dù có quẳng thi
thể mấy tháng cũng chẳng ai phát hiện.
Tô Diêu ngồi trên một cái ghế
hiển nhiên không thuộc về nơi này, Tần Qua bị dắt tới, đứng ở phía sau bà. Lâm
Trinh đứng bên trái, Phạm Hi Văn bên phải, tạo thành một tam giác kẹp cậu ở
giữa.
Xa xa bên ngoài truyền đến
tiếng bước chân. Một bóng dáng chậm rãi xuất hiện ở cửa, tuy ở hướng ngược sáng
nhưng chỉ cần liếc mắt Tần Qua vẫn nhận ra được thân hình kia, chính là Lâm Hi
Liệt.
Một khắc kia, tựa như chúa cứu
thế giáng lâm.
Đôi mắt lập tức vừa nóng vừa
đau, như sắp trào nước mắt.
Người kia thật sự đến đây rồi…
Biết rõ rằng có đi mà không thể về, tại sao vẫn muốn đến. Văn Thanh đâu? Không
phải anh luôn bên cạnh người kia sao?
Văn Thanh đâu? Văn Thanh ở bên
ngoài.
Văn Thanh và Lâm Hi Liệt đều là
kẻ khó chơi, một người đã đủ nguy hiểm, đừng nói là cả hai. Tô Diêu sắp xếp một
số thân tín bên ngoài, ngăn Văn Thanh lại, tịch thu súng của hai người. Người
của bà trước có Tần Qua, sau có Lâm Hi Liệt, không sợ không thể rời khỏi thành
phố A.
Mỗi run rẩy nhỏ nào của Tần Qua
đều bị Lâm Trinh phát hiện. Đứng phía sau, cô ta nắm cánh tay cậu càng chặt.
Cậu cảm thấy mình cứ chăm chú
nhìn người kia, nhất định sẽ nhịn không được rơi lệ. Nhưng cậu sợ nếu không
nhìn hắn, lỡ như hắn ra ám hiệu gì cậu không nhận được, chẳng phải sẽ không
xong sao. Cuối cùng cậu đành rũ mắt xuống một chút, tầm nhìn chuyển đến ngực
hắn. Cùng lúc ấy vẫn cố dùng tay cào mạnh dây thừng, chẳng quan tâm có phí công
hay không.
Bước chân người kia không nhanh
không chậm, cách Tô Diêu mười lăm mét thì đứng lại.
“Lâm Hi Liệt, mày đến rồi.” Tô
Diêu lạnh lùng cười.
“Dì Tô.”
“Đến nước này rồi không phải
giả bộ khách sáo nữa.” Tô Diêu từ ghế dựa trên đứng dậy, đôi mắt đẹp nheo lại,
mày liễu dựng thẳng, lời nói mang đầy ý tứ nghiến răng nghiến lợi: “Mày đoạt địa
bàn của tao, giết thuộc hạ tao, ép tao phải đến nước Mỹ xa xôi. Món nợ này tao
không thể không tính.”
Lâm Hi Liệt mỉm cười: “Dì Tô
nói thế thì oan uổng tôi quá. Bà bức chết mẹ đẻ tôi, không cho tôi vào cửa nhà
chính, nhiều lần có ý đồ ám sát tôi, lợi dụng mấy nhiệm vụ trong bang mà hãm
hại tôi. Tôi có làm gì bất quá chỉ là hồi báo bà mà thôi.”
Khí chất Tô Diêu hoàn toàn biến
mất, con mắt tức giận đến sắp lòi ra: “Hừ. Không chỉ có thân thủ cao, ngay cả
mồm mép cũng lợi hại như thế. Nhưng tất cả thứ đó cũng vô dụng thôi, hôm nay
chính là ngày chết của mày!”
“Mẹ.” Lâm Trinh bỗng nhiên lên
tiếng ngăn trở, “Đừng trúng bẫy của hắn. Hắn cố làm lung lay tinh thần mẹ đấy.
Để hắn chết thoải mái chẳng phải quá dễ dàng cho hắn sao. Thế nào cũng phải để
hắn chịu tra tấn vài ngày.”
“Đúng vậy a.” Phạm Hi Văn vẫn
lặng yên cũng lên tiếng: “Tao vừa rồi còn bắt người yêu bé bỏng của mày khẩu
giao cho tao, thực cmn thích.”
Tần Qua khiếp sợ mà ngẩng đầu
trừng to mắt: “Tôi không có!…”
Người kia tựa hồ mỉm cười trấn
an cậu, không hề tức giận, nói: “Dì Tô có yêu cầu gì cứ nói.”
Lâm Trinh vừa buông Tần Qua ra,
Phạm Hi Văn lập tức hung hăng bóp cánh tay cậu, móng tay gần như đâm vào da
thịt. Lâm Hi Liệt nhìn thấy lại tựa như không thấy, mày cũng không nhăn một
chút.
Ngay giữa lúc ngắn ngủi như
thế, Lâm Trinh lấy súng lục ra bắn một phát vào cẳng chân Lâm Hi Liệt. Máu
giống như hoa tươi nở rộ, bắn tung tóe, Tần Qua bật khóc, khàn giọng kêu lên:
“Đừng!!!”
Người đàn ông trước mặt cậu vẫn
sừng sững như núi cao, kiên định tựa bàn thạch. Chấn động một chút rồi đứng
thẳng dù máu tươi liên tục chảy ra, rất nhanh đã nhuộm ướt quần tây.
Chương 88 - Kinh tâm động phách
Biểu
tình Lâm Hi Liệt không chút dao động, gần như vô cảm. Tần Qua đã rơi lệ đầy
mặt.
Cậu
căm hận sự tùy hứng của mình khiến người kia bị kéo vào vòng xoáy nguy hiểm như
vậy.
Liều
mạng giãy giụa, nhưng hiển nhiên không phải đối thủ của Phạm Hi Văn. “Bốp” hắn
tát cậu một cái, trên mặt cậu lập tức nổi lên dấu năm ngón tay.”Mẹ mày, ít lộn
xộn cho tao, bằng không ngay cả mày tao cũng đánh!”
“Không
tệ, vẫn còn đứng được.”
Lâm
Trinh phun một ngụm khói, chậm rãi bước ra sau cái chân bị thương của Lâm Hi
Liệt, rồi đột nhiên quét một đường. Cuối cùng Lâm Hi Liệt kêu lên một tiếng đau
đớn, khụy một chân xuống. Huyệt thái dương bị nòng súng lạnh băng chĩa vào.
“Hô
hô hô hô~ Lâm Hi Liệt, mày cũng có ngày hôm nay!” Tô Diêu không còn giữ hình
tượng mà ngửa mặt lên trời cười dài. Biểu tình trên mặt Lâm Trinh và Phạm Hi
Văn cũng rất hả hê.
Kẻ
thù nhiều năm hận không thể lột da uống máu đang ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt
họ, để họ dễ dàng tra tấn, làm sao không cười lớn hô to cho được.
Lâm
Trinh giơ tay định tát Lâm Hi Liệt, còn cách mặt hắn 10cm thì bị hắn bắt được
cổ tay. Giờ Lâm Hi Liệt chỉ cần thoáng dụng lực là có thể bẻ gẫy tay cô ta,
nhưng hắn không dám. Bởi Tần Qua vẫn còn đang chịu sự uy hiếp của Phạm Hi Văn.
Lâm
Trinh giận dữ nhăn lông mày, bỗng nhiên lại giãn ra, cười nói: “Mày nguyện ý bị
đánh, hay nguyện ý để tình nhân bé nhỏ của mày bị đánh?”
Mặt
Lâm Hi Liệt không chút thay đổi chậm rãi buông lỏng tay ra. Lâm Trinh “chát”
một cái tát, trên mặt Lâm Hi Liệt lập tức nổi lên dấu tay hồng hồng. Lâm Trinh
còn chưa hết giận, lại ngửa mu bàn tay ra tát tiếp một phát.
“Không
phải mày là trùm hắc đạo sao, không phải mày đắc ý lắm sao? Rốt cuộc cũng quỳ
xuống đây cho bà tát thôi! Cho mày biết tay bà! Tát chết mày đi đồ con kỹ nữ!”
Lâm Trinh vừa nhiếc móc vừa liên tiếp trở tay đánh xuống mấy cái tát, đến mức
mặt Lâm Hi Liệt sưng lên, chính tay cô ta cũng đỏ ửng.
Tô
Diêu ngồi trên ghế cười đến run rẩy cả người. Tiếng bạt tai cùng tiếng cười càn
rỡ vang vọng trong nhà xưởng tĩnh mịch. Tần Qua rốt cuộc không thể nhẫn nại nổi
nữa.
Hết
thảy đều bởi vì cậu! Người kia không hề phản kháng mặc cho cô ta đánh!
Người
kia có thân phận địa vị thế nào, lại bị xúc phạm như vậy, đều là cậu sai!
Tần
Qua nổi giận. Toàn thân cậu trào dâng một loại cảm xúc mãnh liệt sẵn sàng mạo
hiểm tính mạng.
Cậu
có chết, cũng không muốn tôn nghiêm của người kia bị chà đạp.
Tuy
không thể gỡ dây thừng, cánh tay trái bị Phạm Hi Văn giữ chắc nhưng Tần Qua vẫn
không ngừng kéo. Đúng lúc ấy Phạm Hi Văn đang cười khoái chí, phòng vệ đối với
cậu cũng lơi lỏng, bỗng nhiên không biết lấy sức lực từ đâu, Tần Qua dùng đầu
húc mạnh về phía Phạm Hi Văn.
Phạm
Hi Văn đắc ý xem Lâm Hi Liệt bị đánh nên không đề phòng Tần Qua sẽ làm vậy. Vóc
dáng của Tần Qua với Phạm Hi Văn tương tự nhau nên cậu vừa vặn đụng trúng đầu
y. Phạm Hi Văn đau đớn kêu to, theo phản xạ buông cánh tay Tần Qua ra để ôm
đầu. Lần này cậu đã dùng hết sức bình sinh, vừa dứt khoát vừa mạnh mẽ, nhưng
tay chân bị trói, căn bản không khống chế được trọng tâm nên ngay sau đó ngã đè
lên người Phạm Hi Văn. Hắn phản ứng không kịp, cùng Tần Qua đổ xuống đất.
Trong
khoảnh khắc Lâm Trinh quay đầu lại nhìn, Lâm Hi Liệt tung một đấm khiến cô ta
bật ra nằm trên mặt đất rồi lập tức dùng bên chân bị thương đè lên lưng cô ta,
chộp lấy khẩu súng hướng vào Phạm Hi Văn đang muốn áp chế Tần Qua mà bắn một
phát trúng lưng. Phạm Hi Văn kêu thảm một tiếng cuộn mình run rẩy trên mặt đất.
Tiếp theo Lâm Hi Liệt nhắm thẳng cẳng chân Tô Diêu bắn phát nữa, cuối cùng thu
súng về áp lên huyệt thái dương Lâm Trinh. Một viên đạn cũng không lãng phí.
Chỉ
ngắn ngủn trong hai ba giây như vậy, động tác lưu loát dứt khoát như mây bay
nước chảy. Ba người nọ chưa kịp phản ứng thì đại thế đã mất.
Tần
Qua cố ngẩng đầu dậy, đập vào mắt là cảnh máu chảy xơ xác tiêu điều.
Phạm
Hi Văn nằm run rẩy, phần vải áo ở thắt lưng hoàn toàn ẩm ướt, máu vẫn chảy,
trên mặt đất dần đọng lại thành một vũng. Tô Diêu ngã ngồi ở ghế dựa, cúi người
ôm chân rên rỉ. Còn Lâm Trinh bị Lâm Hi Liệt dùng chân ghìm chặt. Máu loang lổ
trên mặt đất, so với bắn nhau khủng bố trên TV còn kinh khủng hơn gấp vạn lần.
Cậu nhịn không được sợ hãi.
Tần
Qua thấy cục diện đã bị người kia khống chế. Hắn khôi phục lại bộ dáng tự tin
nắm chắc phần thắng. Tẳng đá trong lòng lập tức được buông xuống. Vừa dùng hết
sức để đánh ngã Phạm Hi Văn, giờ đây Tần Qua chỉ cảm thấy sức lực toàn thân như
bị rút sạch, hai chân run rẩy không ngừng, cả người đổ mồ hôi lạnh, áo trên
lưng đều ướt đẫm.
Cậu
loạng choạng đi về phía trước, muốn tới gần người kia nhưng hắn thản nhiên nói:
“Nằm sấp xuống đừng nhúc nhích.”
Biết
hắn vẫn còn tức giận chuyện cậu bỏ trốn nên cậu liền ngoan ngoãn ngồi dưới đất
nhìn hắn.
Bên
ngoài rất nhanh có tiếng bước chân giẫm lên cỏ sàn sạt, Văn Thanh cùng anh em
trong bang mang súng xông tới, hoàn toàn khống chế cục diện.
“Sao
các cậu lại chậm như vậy.” Lâm Hi Liệt cau mày nói.
“Thật
có lỗi, Liệt ca.” Văn Thanh dìu Lâm Hi Liệt đứng lên, từng bước một đi về phía
Tần Qua.
Đại
ca phá lệ phê bình hành động bọn họ không đủ nhanh, xem ra nhất định tiểu tình
nhân của đại ca đã chịu khổ. Dù anh không cố tình đến chậm nhưng đây cũng không
phải lúc làm anh hùng trong trường hợp này. Tô Diêu sắp đặt rất nhiều người bên
ngoài, muốn xử lý hết mà không thể rút dây động rừng khiến anh phải mất chút
công sức. Cuối cùng cũng tận diệt được bọn họ.
May
mắn thay Tần Qua không có thương tổn gì. Đại ca làm sao không quan trọng nhưng
nếu người yêu bé nhỏ của đại ca xảy ra chuyện, anh có mười cái mạng cũng không
bồi tội nổi. (=))))
Lâm
Hi Liệt đi đến trước mặt Tần Qua. Văn Thanh lập tức hiểu ý ngồi xuống lấy dao
ra giúp Tần Qua tháo dây thừng rồi dìu cậu đứng lên.
Môi
Tần Qua run rẩy, đôi mắt đong đầy nước tựa như chỉ nhẹ chạm sẽ trào ra ngoài.
Trong
lòng thiên ngôn vạn ngữ không biết xuất phát từ đâu, nhìn gương mặt sưng lên
của người kia, cậu vừa định mở miệng nói xin lỗi đã bị người kia nắm cằm hôn
lên.
Tới
tận bây giờ người kia chưa từng hôn cậu mạnh mẽ như vậy. Hoàn toàn không có kĩ
thật gì đặc biệt, hắn chỉ tập trung mút vào, trong miệng cậu đấu đá lung tung.
Không
biết là miệng người kia vốn còn máu, hay hắn đã cắn môi cậu mà cổ họng xộc lên
mùi máu tươi nồng đậm. Dù vậy thời khắc này cậu quý trọng vô cùng, nhịn
không được đáp lại người kia. Nếu không phải tay bị trói ở sau lưng một thời
gian dài đã mất đi cảm giác, cậu thật sự rất muốn ôm hắn. Cho dù xung quanh có
nhiều người cũng không sao.
Cậu
bị hôn đến đầu óc choáng váng, gần như tắt thở mới được buông ra. Người kia
không nói một lời, đột ngột từ chỗ Văn Thanh lấy ra một khẩu súng, trước Phạm
Hi Văn đang run sợ lui về sau mà bóp còi, bang bang bắn hết đạn mới dừng tay.
Thân thể Phạm Hi Văn co giật điên cuồng, ngực thủng vài lỗ, mắt chưa kịp nhắm
đã tắt thở.
Tô
Diêu cùng Lâm Trinh đang còn thì thào giãy giụa, trông thấy cảnh tượng này lập
tức xụi lơ hoàn toàn. Cả căn phòng còn tĩnh lặng hơn chết.
Chương 89 - Khi bụi lắng xuống*
*thành ngữ: khi mọi việc lắng xuống
Thủ đoạn Lâm Hi Liệt rất tàn nhẫn, thật sự có thể làm vậy với bọn
họ… Hai mẹ con Tô Diêu Lâm Trinh bỗng cảm thấy hai chân như nhũn ra, nếu không
phải bên cạnh có người đỡ e chừng đã ngã.
Kỳ thật bọn họ đã suy nghĩ nhiều. Lâm Hi Liệt tàn độc với Phạm Hi
Văn như vậy bởi y phát ngôn dơ bẩn, không những vậy còn dám tát Tần Qua. Chỉ
hai việc này thôi đã khiến y phải chết một vạn lần.
Lâm Hi Liệt hất cằm về phía Lâm Trinh: “Mang cô ta lại đây.”
Lâm Trinh hoàn toàn bị kéo tới trước mặt Lâm Hi Liệt. Chân cô ta
mềm oặt, trên đường đi hoàn toàn bất động, biên độ run rẩy vô cùng rõ ràng.
Cô ta đã nghĩ rằng việc bắt cóc Tần Qua đã được sắp đặt thật hoàn
mỹ. Vậy mà đến cuối cùng tình thế hoàn toàn nghịch chuyển chỉ trong hai, ba
giây.
Lâm Hi Liệt thản nhiên nói: “Vả miệng, hai mươi cái.” (cho Ai gia=))))
Một người lập tức (tuân mệnh =))) tiến lên, “Bốp bốp” cả trái lẫn phải đánh liên
tiếp. Lực tay đàn ông so với phụ nữ mạnh hơn rất nhiều. Chưa chịu tới mấy cái
khóe miệng Lâm đã Trinh rỉ máu. Lâm Hi Liệt không chút mềm lòng. Hai mươi cái
tát mạnh như đấm, mặt Lâm Trinh xưng phù không ra cái dạng gì. Cả mồm đầy máu,
tóc xổ ra bốn phía, lộn xộn như rơm rạ.
Lâm Hi Liệt tiếp tục ra lệnh: “Cắt lưỡi.”
Lâm Trinh bỗng dưng ngẩng đầu, không để ý chết sống trừng mắt nhìn
Lâm Hi Liệt: “Mày là đứa con riêng thấp hèn, giống y như mẹ mày, đều là loại ti
tiện! Ưm… Ưm! …”
Thuộc hạ đứng bên cạnh nhanh chóng bóp cằm cô xuống, lôi đầu lưỡi
ra một dao cắt đứt, rồi chuyên nghiệp đóng cằm lại. Nửa đầu lưỡi dính máu rơi
trên mặt đất. Lâm Trinh miệng bê bết máu tươi, ưm ưm không nói ra lời. Cảnh
tượng khủng bố vô cùng, giống như địa ngục Tu La.
Đây là lần đầu tiên Tần Qua trông thấy bộ mặt độc ác như thế của
người kia. Cho dù mẹ con họ vừa chà đạp, xúc phạm rồi đánh hắn, cho dù lúc ấy
cậu hận hai người sao xuống địa ngục đi, chết một nghìn một vạn lần cũng không
thương tiếc, nhưng khi nhìn Lâm Trinh bị cắt lưỡi, cậu vẫn cảm thấy quá tàn
nhẫn. Tần Qua nhịn không được đi ra sau giật nhẹ vạt áo Lâm Hi Liệt. Hắn lại
không thèm nhìn, chỉ nói: “Đây là quả báo mày dám nhục mạ mẹ ta.”
Lâm Trinh đầu tóc rối tung, liều mạng giãy giụa, hu hu mà trừng
người kia. Ánh mắt như hận không thể uống máu lột da hắn.
“Sao vậy, cả con mắt cũng không muốn giữ nữa sao?”
Tần Qua nghe xong vội túm âu phục người kia, sợ hắn sẽ làm gì
tiếp. Vừa tưởng tượng tới đây là những chuyện người kia làm hằng ngày, chắc
chắn đã gây thù chuốc oán vô số, trong lòng Tần Qua lo lắng vô cùng. Huống chi
việc gì có thể khoan dung thì khoan dung, chó gấp cũng sẽ nhảy tường, hắn quá
ác độc sẽ dễ bị trả thù.
Lâm Hi Liệt vẫn không để ý tới cậu, chỉ thản nhiên nói: “Tôi không
giết các người là nể mặt cha tôi. Còn Tần gia có buông tha các người không, thì
lại là một chuyện khác.”
Bên ngoài tiếng còi cảnh sát ‘ò í e’, càng ngày càng gần, càng
ngày càng rõ ràng. Tần Qua dìu Lâm Hi Liệt ra cửa, lúc đi qua Tô Diêu, nhịn
không được nói: “Dì à… Đời người rất ngắn… Tại sao lại phải hận người khác, sao
không tìm lấy một tình yêu tốt đẹp?”
Cảnh sát mặc đồng phục nối đuôi nhau vào. Cục trưởng ngả mũ cúi
đầu trước Lâm Hi Liệt: “Ngài Lâm, thật có lỗi, chúng tôi đến chậm.”
“Không việc gì.” Lâm Hi Liệt gật đầu, tiếp tục đi ra ngoài. Cửa xe
đã sớm được mở sẵn, Lâm Hi Liệt nâng bên chân bị thương lên rồi ngồi vào xe,
Văn Thanh giúp hắn nâng chân còn lại vào. Tần Qua vừa muốn qua cửa xe bên kia,
chợt nghe cách đó không xa tiếng cha lo lắng vọng lại: “Con trai! Con
trai!”
Cậu sửng sốt quay đầu lại, thấy anh hai đỡ cha mẹ, qua giải phân
cách*, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới. Vẻ mặt cha lo lắng còn mẹ cậu lệ rơi như
mưa.
*Là mấy cái dây vàng vàng của cảnh sát á
Tần Qua nhìn vào trong xe. Người kia để bác sĩ xé mở ống quần kiểm
tra miệng vết thương, lạnh lùng liếc cậu: “Sao vậy, lại không muốn theo anh
về?”
“Không… Không phải… Em nói với cha mẹ mấy câu, sẽ trở lại ngay.”
Người kia không nói gì. Tần Qua coi như hắn ngầm đồng ý, xoay
người chạy về phía cha mẹ.
Tần mẹ kích động kiểm tra cậu trên dưới mấy lần, xác nhận không bị
thương, bỗng nhiên ôm chầm cậu gào lên khóc, hình tượng phu nhân nhà giàu cũng
mặc.
“Con trai à… Con thật sự dọa chết mẹ rồi… Con mà xảy ra chuyện gì
thì mẹ làm sao sống nổi!”
“Mẹ…” Tần Văn cùng Tần Qua an ủi, vỗ lưng, khuyên nhủ một lúc mới
làm cho Tần mẹ ngừng khóc, nhưng tay vẫn lấy khăn lau lệ.
Tần cha vỗ vỗ bờ vai của cậu, nói: “Không có việc gì là tốt rồi,
không có việc gì là tốt rồi.”
Từ miệng Phạm Hi Văn nghe được sự thật, bây giờ Tần Qua đối mặt
với cha mà trong lòng bỗng nhiên có chút cảm xúc khó nói. Việc cậu và người kia
xa nhau bảy năm, hiểu lầm cũng bảy năm, gần như do một tay cha đạo diễn. Tuy
rằng cậu biết cha muốn tốt cho cậu, không muốn cậu dấn thân vào con đường đồng
tính luyến ái này, nhưng trong lòng cậu vô luận thế nào cũng không thể buông
xuống khúc mắc.
Quãng đời còn lại của cậu suýt bị cướp mất, sự thật đã rõ ràng,
lòng Tần Qua thật sự rối ren. Cuối cùng cậu cất tiếng hỏi: “Ba… Bảy năm trước,
có phải ba giả mạo con gửi tin nhắn nói chia tay với anh ấy không?”
Tần cha lập tức bị nghẹn, ấp úng nửa ngày nói không ra lời. Tần mẹ
kinh ngạc mở miệng: “Ông, ông đã làm chuyện gì vậy hả?”
“Tôi…” Mặt già Tần cha ửng đỏ, không nói được tiếp.
“Ông… Ông sao lại bỉ ổi như thế? Ngăn không được rồi ngấm ngầm
chia rẽ. Tôi đã nghĩ tại sao hai đứa nó lại đột nhiên quyết liệt như vậy, thì
ra đều do ông phá hoại bên trong!”
Tần mẹ vừa nói vừa đánh vừa đẩy người Tần cha: “Làm như vậy sau
lưng con trai, ông xứng đáng làm cha sao? Hả?”
“Mẹ” Tần Văn một bên giữ chặt Tần mẹ một bên khuyên nhủ, “Xung
quanh có rất nhiều người, mẹ nên chừa chút mặt mũi cho ba.”
“Ông ấy ngay cả hạnh phúc của con trai cũng không để ý, sao mẹ
phải để ý mặt mũi ông ta chứ? Tôi đã nói để bọn nó ở bên nhau cũng được, cùng
nhau thì cùng nhau, chỉ là hai người đàn ông thôi, có gì không được? Con trai
chúng ta đã trưởng thành rồi. Nó muốn yêu như thế nào, nó thích loại người ra
sao, ông già, ông quản được sao?”
Tần cha không có phản ứng, Tần Qua biết, như vậy nghĩa là ông thừa
nhận.
Người cha trước mặt cậu co quắp mà chà xát tay, môi ngập ngừng như
đang sắp xếp lời muốn nói, trông vô cùng chật vật. Tần Qua không rõ rằng cậu
không muốn làm khó ông, hay không muốn đối mặt với ông, rốt cục đành quay đầu
lại nhìn xe người kia đã khởi động, nói: “Ba, mẹ, anh trai, con đi với anh ấy
trước. Chân anh ấy bị thương.”
“Đi đi con trai. Mẹ ủng hộ con.” Tần mẹ lau nước mắt nói. Tần cha
cũng bất lực, chỉ có thể gật đầu.
Tần Qua ngồi lên xe, đóng cửa. Xe quay đầu chạy ra ngoài. Cha mẹ
cùng anh hai đứng vẫy tay với cậu. Trên đường hàng loạt xe cảnh sát, cứu thương
hú còi inh ỏi.
Bác sĩ kiểm tra một lượt rồi nói: “Liệt ca, miệng vết thương chảy
máu rất nhiều, tốt nhất bây giờ nên lấy viên đạn ra ngay.”
“Vậy thì lấy đi.” Người kia bâng quơ trả lời, như là đang nói
“muốn ăn miếng bánh ga-tô này sao, cứ việc”
Tần Qua ngồi khác bên nên nhìn không thấy phần chân bị thương hắn.
Trong xe tràn ngập mùi máu, động tác cẩn thận của bác sĩ nhăn mày lau cồn,
khiến cậu lo sợ không thôi: “Lâm Hi Liệt…”
Người kia quay sang, vẫn duy trì vẻ mặt lạnh băng, thậm chí còn có
chút tàn nhẫn: “Đã nói em đừng trốn mà em vẫn trốn, bây giờ em đã hài lòng
chưa? Có thấy kích thích không? Đêm nay anh con mẹ nó nên mặc em chết.”
Tần Qua rơi nước mắt: “Lâm Hi Liệt… Em… Em đã biết…”
Chương 90 - Tâm ý
“Em sẽ không bao giờ chạy nữa… Vĩnh viễn không bao giờ… Chỉ ở bên
cạnh anh…” Tần Qua nước mắt lã chã, nức nở nói không nên câu.
Lâm Hi Liệt yên lặng một lúc lâu sau mới phất tay với bác sĩ: “Cậu
lên phía trước đi.”
“Liệt ca, vậy giải phẫu…” Mới khử trùng được một nửa thôi mà.
“Để sau đi.”
Bác sĩ thu dọn hộp thuốc, ra phía trước ngồi. Lâm Hi Liệt ấn nút
nâng tấm ngăn cách lên, khoang ghế sau hình thành một không gian kín.
Tần Qua vẫn còn khóc, hắn đưa tay thay cậu gạt nước mắt, nhưng
càng lau càng rơi nhiều.
Tần Qua chạy trốn khiến hắn tức giận không kiềm chế được. Nhưng
chỉ sau một thời gian không tìm được người, trong lòng hắn đã hoảng loạn.
Khi nhận điện thoại của Tô Diêu, hắn cảm thấy vừa vội vừa giận vừa lo lắng. Cứ
như vậy cho đến khi khống chế được toàn bộ cục diện, hắn vẫn không thể bình
tâm. Nhưng rồi chỉ một câu “Em đã biết” của Tần Qua đã khiến tất cả tức giận
trong lòng hắn đột nhiên tan biến.
Kỳ thật, hắn đâu có gì phải tức giận? Có thể cứu được Tần Qua khỏe
mạnh trở về, hắn nên cám ơn trời đất. Huống chi, lần này là việc nhà hắn, là
thù hận giữa hắn và mẹ con Tô Diêu Lâm Trinh liên lụy đến Tần Qua, hại cậu phải
chịu nhiều đau khổ vô cớ như vậy.
“Xin lỗi… Em… Em không hề biết… Cái tin nhắn chia tay kia… Là ba
giả mạo em gửi đi… Còn Phạm Hi Văn… Là hắn thuốc anh…”
Người kia khẽ vuốt ve mặt cậu: “Là vậy sao. Biết thì tốt rồi.”
“? …” Tần Qua kinh ngạc, ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt.
Như thế còn… tốt?
Hắn dịu dàng vuốt tóc cậu: “Lúc ấy anh tưởng là em gửi. Đã nghĩ vô
luận thế nào em cũng không muốn gặp anh nữa.”
“A…”
Lâm Hi Liệt đưa tay ôm lấy Tần Qua, đặt cậu ngồi lên người mình.
Tần Qua lập tức cựa quậy: “Đùi anh bị thương…”
“Biết bị thương em mới không dám lộn xộn.”
Tần Qua lập tức dừng lại, ngoan ngoãn ngồi yên. Bị người kia cúi
đầu nhìn hồi lâu, trong lòng cảm xúc bắt đầu tuôn trào, nhịn không được vươn
tay ôm cổ hắn, chôn mặt vào hõm vai hắn.
“Anh… Anh sao từ đầu tới cuối không nói rõ cho em biết, rốt cuộc
mọi chuyện là thế nào…”
Người kia thở dài: “Sao phải biết?”
Tần Qua nhịn không được đánh hắn một cái: “Anh không nói em sẽ
không về với anh.”
Người kia “hừ” một tiếng, chậm rãi kể: “Lúc từ H đảo trở về, ông
già nhà anh nhận được một cái đĩa, bên trong là toàn bộ chứng cứ chúng ta quen
nhau. Ý ông già muốn anh chia tay với em, nếu không cái địa vị người nối nghiệp
của anh sẽ khó giữ được. Anh không thể chia tay với em, cũng không thể bỏ vị
trí kia. Tuy mẹ anh trước khi ra đi đã nói với anh chỉ cần anh sống vui vẻ thì
thế nào cũng được, nhưng anh là đàn ông, những lời đấy anh không theo được.”
“Sau đó anh gửi tin nhắn cho em, nói sắp tới anh không thể đến tìm
em, cho dù em nghe thấy gì, nhìn thấy gì, chỉ cần không phải chính miệng anh
nói ra thì em không được tin. Lúc ấy em, hiện tại xem ra phải nói là cha em,
hồi âm một câu ‘Được’.”
“Từ đó anh bắt đầu giả vờ hẹn hò với Phạm Hi Văn. Tối anh ngủ tại
nhà hắn cũng chỉ nằm ở phòng khách xem TV một đêm. Còn việc phóng viên chụp
ảnh, anh là ông chủ Long Đằng phóng viên tất nhiên là do anh sắp xếp, tiêu đề
tin tức hôm ấy cũng do anh chỉ thị. Mục đích là để cho ông già thấy, anh đã làm
theo những gì ông ta muốn, chia tay với em, tìm một minh tinh tùy tiện vui đùa
một chút.”
“Nhưng sau đó anh nhận được tin nhắn chia tay của em. Khi ấy anh
đã nghi ngờ có phải em hay không, nhưng gọi điện thoại thì không ai bắt. Anh
đến trường tìm em, thầy giáo nói em mấy ngày nay không đi học; đến nhà em tìm
em thì quản gia lại nói em không muốn gặp anh, cũng không cho anh vào. Trong
lúc đó anh thực sự rất lo lắng, nhưng không sao liên lạc được với em.”
“Mấy ngày đó anh không làm được chuyện gì cả, chỉ có thể uống rượu
giải sầu thế nên tên Phạm Hi Văn kia mới nắm được cơ hội, tiếp theo là bị em
bắt gặp … như thế. Sau khi anh tỉnh táo lại mới nhìn thấy mặt dây chuyền và
đồng hồ em ném ở cửa. Lúc đó anh biết, mặc kệ cái tin nhắn kia là thật hay giả,
cũng không có ý nghĩa gì nữa.”
“Vài ngày sau cha em hẹn anh để trả lại di động rồi nói em cực kì
đau lòng, quyết định đi Mỹ du học, còn nói thêm anh đừng đến quấy rầy em. Với
địa vị năng lực lúc đó của anh, cho dù cố chấp giữ em lại cũng vô dụng, huống
chi em đã nói chia tay. Trước khi em đi anh thật sự không cách nào nhịn được
mới ôm em một lần. Tất cả mọi chuyện cơ bản là như vậy.”
Lâm Hi Liệt nói đến đây, Tần Qua lại một lần nữa khóc không thành
tiếng. Quần áo hắn bị cậu nắm chặt đến nhăn nheo, ướt đẫm nước mắt.
Cậu không thể tưởng tượng được lúc Lâm Hi Liệt đang chịu đựng áp
lực từ mọi phía mà nhận được tin nhắn chia tay của cậu thì có tâm trạng như thế
nào, khi hắn tìm cậu mọi nơi không thấy, khi hắn biết cậu “không muốn gặp” sẽ
cảm thấy ra sao. Đêm hôm đó trong lúc vừa che mắt vừa ôm cậu, hắn đau khổ
nhường nào. Cả khi đeo dây chuyền nhẫn kim cương cho cậu, còn bị cậu giật xuống
ném vào xe, hắn sẽ tuyệt vọng bao nhiêu.
Chỉ nghĩ lại thôi cậu đã thấy khổ sở đến thở không nổi, nước mắt
lại rơi tí tách không ngừng.
“Anh… Anh tại sao không giải thích với em? …”
“Giải thích cái gì? Cho dù Phạm Hi Văn có hạ thuốc hay không, thì
chuyện hắn khẩu giao cho anh cũng là thật, không có gì để giải thích cả.”
“Sao lại không có gì để giải thích? Cách biệt bao lâu nay… Em đã
hiểu lầm anh…”
“Nếu anh như vậy sẽ chỉ là lấy cớ thôi. Không khống chế được chính
là không khống chế được. Cho dù anh cố chấp muốn giải thích, em sẽ chỉ nghĩ
rằng anh đang bao biện, cố đổ trách nhiệm lên người Phạm Hi Văn.”
“Vậy… Vậy tại sao anh không trực tiếp hỏi em, lúc trước em đã đáp
ứng anh dù có chuyện gì xảy ra cũng phải nghe chính miệng anh nói mới tin,
nhưng lúc sau lại nói muốn chia tay?”
“Cho dù em thật sự có ý định như vậy, anh cũng không có tư cách
đến chất vấn em. Tất cả đều do anh không có đủ năng lực. Huống chi, khi có cơ
hội gặp em rồi thì chuyện anh ngoại tình đã là sự thật, anh càng không có tư
cách.”
“Anh… anh biết em hiểu lầm? Anh thật xấu xa… khiến em đau khổ lâu
như thế…”
Người kia xoa đầu, vỗ lưng cậu: “Chính anh cũng không biết lúc đó
em có thật sự muốn chia tay với anh hay không. Ngay cả việc theo đuổi em một
lần nữa, anh cũng không đủ tự tin.”
“Anh… anh không phải rất bá đạo sao, sao lại không tự tin…”
Người kia cười khổ: “Đấy là đối với người khác, đối với em sao anh
dám vậy. Bị em cự tuyệt một lần rồi, tự tin cũng ít dần đi. Bây giờ không còn
chút nào.”
“Nói dối! Anh còn giam lỏng em…”
“Đó đều là hổ giấy thôi. Em không cần anh, anh không còn biện pháp
nào khác nên mới giữ em lại rồi từ từ xin em tha thứ.”
Tần Qua vừa khóc vừa cười, không thể nói tiếp. Cậu khẽ đấm vào bả
vai hắn. Nước mắt lành lạnh rơi xuống cổ chảy vào ngực người kia.
Lâm Hi Liệt dịu dàng vuốt ve dấu tay Phạm Hi Văn đánh còn lưu trên
mặt cậu trong chốc lát rồi nâng cằm cậu lên hôn. Môi cánh hoa vẫn mềm nhẵn như
quả đông lạnh nhưng lại có hương vị mặn mặn sít sít. Ngay cả như thế, hai người
vẫn cảm thấy nụ hôn sau khi tất cả hiểu lầm được sáng tỏ có hương vị thật ngọt
ngào, tựa như sau cơn mưa trời lại sáng.
Người kia rời khỏi miệng cậu, liếm đi từng giọt nước mắt trên mặt
cậu, cuối cùng men theo hàm dưới gầy nhỏ của cậu, mút cái cổ mảnh khảnh.
Quần áo Tần Qua bị cởi ra ném qua một bên, lộ ra thân thể trắng
nõn. Dưới ánh nắng xuyên qua cửa sổ da thịt càng thêm trơn bóng, thân thể hiển
hiện càng thêm cân xứng xinh đẹp.
“Không… Đừng… Người bên ngoài sẽ nhìn thấy…”
“Loại kính này bên ngoài không nhìn vào được.”
“Vậy… Vậy cũng không được… Chờ… Chờ về nhà đã…”
“Anh đợi không kịp.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét