“Anh…” Tần Qua trong nháy mắt
cảm thấy bất ngờ lại ngọt ngào, hoàn toàn đánh mất ngôn ngữ.
Cậu hoàn toàn không nghĩ tới
nam nhân sẽ đến hậu trường, trong phòng thay quần áo mọi người đang bận rộn lui
tới chuẩn bị tiết mục kế tiếp, hắn không sợ bị bắt gặp sao. Hiện tại tất cả mọi
người lại rướn cổ ra xem, Tần Qua xấu hổ đến thực muốn nhanh chạy đi tìm cái tủ
nào đó mà giấu nam nhân vào. Hắn còn ngại quan hệ hai người bọn họ chưa bày ra
ánh sáng hoàn toàn sao?
Nam nhân hất hất cằm: “Đi
thôi.”
“Ư… Cái này…” Tần Qua muốn nói
không biết tiếp theo còn có tiết mục gì hay không, biểu tình của Cố Mộng dường
như cũng không đúng lắm, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị nam nhân mạnh mẽ trừng
một cái: “Sao vậy? Nợ nhiều quá sợ không trả hết ah?”
“Anh… Anh nói bậy cái gì vậy…”
Xung quanh nhiều người nhìn như thế, nam nhân còn nói rõ ra như thế. Tuy rằng
người ngoài nghe không hiểu, nhưng ý tứ tình sắc trong đó Tần Qua lại nhất
thanh nhị sở, cậu nhịn không được đập nam nhân một cái.
Nam nhân thoải mái tiếp được
nắm tay cậu: “Được rồi, đi thôi.”
Tần Qua thực sự lo lắng kế tiếp
còn có … có chuyện gì hay không, nhưng lại lo lắng nam nhân sẽ xử cậu ngay tại
chỗ này, sẽ càng phiền toái hơn. Cân nhắc một chút, đành phải nói: “Anh chờ một
chút, em đi qua nói với Cố Mộng một tiếng.”
“Hừ.”
Lâm Hi Liệt nhăn mày nhìn Tần
Qua chạy qua cúi người nói gì đó với Cố Mộng, Cố Mộng cười gật đầu với
cậu, rồi mới chuyển tầm mắt đến phía cửa.
Lâm Hi Liệt lạnh lùng cười.
Muốn cướp người của ta, cô còn
non lắm.
Tần Qua sau khi chạy một vòng
chào tất cả mọi người mới theo nam nhân đi qua hành lang đến bãi đậu xe. Đương
nhiên , trên tay còn cầm một bó hoa hồng to.
Chung quanh cũng không có ai,
Tần Qua mới cúi đầu hỏi han: “Anh lên sân khấu làm gì… Làm em thật xấu hổ…”
Nam nhân vòng qua thắt lưng
cậu, “Có người muốn ngang nhiên tranh đoạt vợ của anh, anh đương nhiên phải
cướp về.” Vốn bó hoa kia là chờ tiệc tối chấm dứt nhìn thấy Tần Qua mới tặng,
nhưng tình huống thay đổi, hắn cũng thuận theo biến hóa mà thay đổi kế hoạch.
“Anh… Anh nói lung tung cái gì
vậy…”
“Anh nói lung tung cái gì?” Lâm
Hi Liệt ha ha cười, “Rõ ràng dám công khai tặng hoa thổ lộ, cô gái kia có ý với
em, em nhìn không ra sao?”
“Anh hiểu lầm rồi…”
“Hiểu lầm?” Giọng nam nhân như
là nghe thấy điều gì cực kỳ ngớ ngẩn, “Chẳng lẽ em còn đem lí do thoái thác lần
kia nàng tưởng thật?” Ngôn hành cử chỉ bất ngờ của cô gái kia, biểu cảm ánh
mắt, hắn còn có thể nhìn lầm sao? Nhất là ánh mắt cuối cùng nhìn về phía hắn
kia, cực kỳ thất vọng còn pha vài phần không cam lòng, thuần túy là tình địch
nhìn tình địch, trong lòng hai người đều biết rõ ràng, chỉ có kẻ ngốc trước mặt
này mới nhìn không ra.”Bình thường cô ta hẳn là vô cùng tích cực ân cần với em
phải không? Hả? Mấy ngày nay ở trong thế giới hai người, nói vậy quan hệ hẳn là
đã tăng mạnh? Đến mấy lũy thừa rồi hả?”
“Anh… Cái gì mà thế giới hai
người, cái gì mấy lũy? …” Cố Mộng tuy là có theo đuổi cậu, nhưng cậu có thể từ
chối thì tận lực từ chối. Hai người chỉ luyện tập chung một chỗ mà thôi,
sao vào trong miệng nam nhân thì biến thành thế giới hai người?
Lâm Hi Liệt vừa thấy biểu tình
kia của Tần Qua thì biết mình đoán được tám chín phần: “Chết tiệt, mới mấy ngày
không gặp mà em đã có chuyện.”
“… Em với cô ấy thật sự không
có chuyện gì…”
Lâm Hi Liệt “Hừ” một tiếng, như
là miễn cưỡng tiếp nhận lời nói của Tần Qua.”Sau này mà có loại tình huống này,
thì trực tiếp nói cho cô gái đó, em có nam nhân rồi.”
“Nói bậy cái gì vậy…” Lời nói
của nam nhân luôn có thể dễ dàng làm cậu đỏ mặt. Tuy biết nam nhân đại khái
cũng chỉ nói như thế thôi, nhưng trong lòng Tần Qua vẫn là rất vui.
Đúng vậy, Lâm Hi Liệt là nam
nhân của cậu.
Lâm Hi Liệt vĩ đại, kiên nghị ,
anh tuấn, lãnh khốc, dịu dàng, lãng mạn, là nam nhân của cậu.
Nam nhân dắt tay cậu, cậu cũng
nhẹ nhàng nắm lấy.
“Cám ơn anh… Hoa, em rất
thích…”
Cảm thấy có thể nam nhân đang
nhìn cậu, Tần Qua ngượng ngùng cúi đầu, chôn khuôn mặt đỏ hồng trong hoa hồng.
‘Người còn đẹp hơn hoa.’
Đột nhiên trong đầu Lâm Hi Liệt
toát ra câu này.
Thời điểm Tần Qua làm dục hỏa
của hắn dâng lên rất nhiều, hiện giờ là loại tiêu biểu nhất. Hắn chịu không nổi
nhất chính là bộ dáng Tần Qua đỏ mặt thẹn thùng, lập tức làm hắn dục hỏa đốt
người, muốn đem người đặt ở dưới thân hung hăng yêu thương đến ngất xỉu đi.
May mắn ở phía trước là bãi đậu
xe. (=)))
Lâm Hi Liệt mở cửa ghế phụ, Tần
Qua ôm hoa ngồi vào. Rồi hắn vòng qua bên kia lên xe, vừa ngồi vào lập tức vươn
người đặt Tần Qua lên lưng ghế dựa hôn thắm thiết.
Tần Qua sợ đè hư hoa nên không
ra tay chống cự nam nhân đang tàn sát bừa bãi, vì thế bị hôn mạnh mẽ đến ngay
cả dưỡng khí đều cạn kiệt mới được buông ra.
Nhìn môi cục cưng trơn bóng, bộ
dáng đỏ mặt mở ra cái miệng nhỏ nhắn thở hổn hển, tâm tình Lâm Hi Liệt lập tức
tốt lên, vừa khởi động xe vừa nói: “Thừa dịp còn chưa về nhà em nên chuẩn bị
tâm lý thật tốt đi.”
“…” Bị nam nhân nhắc mới nhớ,
ngay cả lỗ tai Tần Qua đều đỏ, chỉ còn kém chui vào trong ghế dựa thôi. Không
biết đêm nay nam nhân muốn gây sức ép cậu như thế nào… Tần Qua không dám tưởng
tượng mà nhắm hai mắt lại.
“Đúng rồi, có cái bất ngờ cho
em.”
“…” Lại là bất ngờ? Đêm nay cậu
quả thực đã bị bất ngờ hù dọa sợ rồi. Còn nữa sao? “Bất ngờ gì?”
“Nhìn sẽ biết.” Nam nhân thần
bí mà cười cười.
Hôm nay Lâm Hi Liệt lái xe rất
nhanh, cơ bản đều là hai trăm km/h, hiển nhiên là nóng lòng đợi không kịp. Tần
Qua nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh xẹt qua, tim đập cũng càng lúc càng
nhanh.
Buổi tối vốn ít xe, không kẹt,
Lâm Hi Liệt chỉ tốn hơn mười phút thì đã từ trường học về tới nhà.
Vú Trương còn ở phòng khách lau
dọn, đối với Tần Qua đã quen thuộc như người trong nhà: “Tiểu Tần hôm nay về
sớm thế à, có muốn ăn khuya chút gì không?”
Tần Qua đang muốn đáp ứng, mượn
cơ hội kéo dài chút thời gian, chợt nghe nam nhân nói nói: “Không cần. Vú
Trương, hôm nay con với cậu ấy có chút việc, vú lau xong phòng khách thì đi ngủ
đi, trên lầu không cần dọn.”
“Ah, được.”
Nghe ý tứ trong lời Lâm Hi Liệt
như là muốn đại chiến ba trăm hiệp, Tần Qua vốn đã thẹn thùng, nghe xong câu
này lại bốc khói từ đầu đến chân. Còn chưa kịp phản ứng, đã bị nam nhân túm lên
lầu hai.
Phòng ngủ của nam nhân ở
cuối hành lang lầu hai, hôm nay nam nhân lại không trực tiếp mang cậu vào
phòng ngủ quăng lên giường, mà lại mở ra cửa phòng giữa hành lang, ấn công tắc
mở đèn.
Nhà Lâm Hi Liệt có rất nhiều
phòng, bởi vì lo lắng đến tính chất công việc trong xã hội đen của nam nhân,
Tần Qua cho tới bây giờ cũng chưa từng chủ động đi vào mấy phòng này. Cậu sợ
nam nhân sẽ không vui, hoặc là lỡ như có giấy tờ cơ mật gì đó.
Đây là lần đầu tiên cậu tiến
vào một phòng khác phòng ngủ. Căn phòng được trang trí rất thanh lịch, giá sách
bằng gỗ lim dựa vào tường, trên mặt bàn bày đầy sách, còn có mấy khung ảnh.
Nhưng mà tối quá không thấy được, ở giữa phòng là một thứ rất lớn, giờ phút này
đang bị một tấm vải màu đen phủ lên, ở dưới ánh đèn vàng tỏa ra ánh sáng óng
ánh. (?)
Chương 44
Tần Qua bỗng nhiên có chút
không dám tưởng tượng phía dưới kia là cái gì. Cậu chần chờ nhìn nam nhân một
cái, nam nhân cười đi lên phía trước, vươn tay kéo mở tấm vải màu đen.
Một cái Piano lớn kiểu dáng
tuyệt đẹp xuất hiện ở trước mặt Tần Qua.
Cả cây Piano một màu xanh đậm,
tĩnh lặng mà mềm nhẵn. Bên hông đàn còn khắc mấy chữ Tần Qua quen thuộc đến
không thể sẽ quen thuộc hơn: STEINWAY & SONS (1).
Làm một học viên Piano chuyên
nghiệp, thương hiệu STEINWAY như sấm bên tai. STEINWAY là một trong những hãng
sản xuất Piano cao cấp tốt nhất trên thế giới, không chỉ những nghệ sĩ dương
cầm nổi tiếng thế giới thích sử dụng nó, mà trong rất nhiều các cuộc thi Piano
quốc tế cũng đem Steinway liệt vào nhạc cụ chỉ định dự thi. Cho đến nay, cấu
trúc tam giác cơ bản đã được phát triển và thiết kế bởi Steinway đã trở thành
thước đo chuẩn mực trong thiết kế cùng cách thức chế tạo Piano cao cấp trong
thế giới hiện đại. Một cái Piano Steinway bình thường trong nước đã hơn một
trăm vạn, nam nhân vung tay hào phóng thế này quả thực không phải điều Tần Qua
có thể tưởng tượng. Hơn nữa nam nhân luôn có mức sống bình thường, tuy là đầu
xỏ trong giới kinh doanh giải trí, nhưng xe hắn đi chỉ sợ cũng không tới trăm
vạn, lại phung phí nhiều tiền như thế mua đồ cho cậu… Phải biết rằng, cái ở nhà
Tần Qua kia cũng chỉ là Schimmel (2) mấy chục vạn… (+﹏+)
“…”
Lâm Hi Liệt thấy ánh mắt người
yêu đăm đăm, không nói một lời, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười: “Sao
vậy? Không thích à?”
Tần Qua vội vàng lắc đầu:
“Không… Em… Em thực sự rất thích… Nhưng là… Cái này rất quý giá…”
“Không mắc.” Hắn đầu tư vào
điện ảnh mấy trăm triệu đều có, mua cái Piano quả thực cũng không tính là gì.
Thấy người yêu dùng ánh mắt
hoài nghi nhìn hắn, Lâm Hi Liệt gõ gõ Piano: “Không đàn cho ông xã em nghe một
khúc sao?”
“Ơ…”
Tần Qua tiến lên hai bước, đặt
hoa trên đàn, thoải mái ngồi lên băng ghế rồi mới thật cẩn thận mở nắp đàn.
Mỗi một phím đàn dường như đều
sáng lên, một hạt bụi cũng không có, quả thực giống như một tác phẩm nghệ
thuật.
Tần Qua tùy tiện ấn vài nốt
nhạc, lập tức cảm thấy khác biệt. Vừa mới đàn cái Piano “Thấp kém” ở trường học
kia giờ lại đàn cái Piano cao cấp này, cao thấp rõ rệt. Vô luận là âm sắc, chất
lượng âm thanh, xúc cảm ngón tay chạm đến phím đàn, hay là cảm giác phát lực đè
xuống, gần như một trời một vực. Mà ngay cả cái mấy chục vạn ở nhà kia, cũng
đều theo không kịp. Cái Steinway này…
Tần Qua lập tức thu tay, ngửa
đầu nhìn nam nhân: “Anh rốt cuộc tốn bao nhiêu tiền?”
Nam nhân nhíu mày, giọng nói
cũng trở nên không tốt lắm: “Sao vậy, em muốn trả cho anh?”
“… Không phải…”
“Em thích là được rồi, quan tâm
nó bao nhiêu tiền làm gì.” Dù sao đối với Lâm Hi Liệt cũng là không đáng kể.
“… Cái Piano này thật quá tốt,
em thật sự là…”
Lâm Hi Liệt không kiên nhẫn
ngắt lời: “Đừng dài dòng, nhanh đàn một khúc cho chồng em nghe đi.”
“…”
Ngón tay Tần Qua đặt lên phím
đàn, do dự trong chốc lát, mới đè xuống nốt nhạc.
Vậy thì đàn “Tình yêu lãng mạn”
(3) đi, tuy rằng hơi ưu thương một chút, nhưng tên bản nhạc tương đối phù hợp
với quan hệ hiện tại của hai người…
Đêm nay lúc Lâm Hi Liệt nhìn
thấy cô gái kia ngang nhiên tặng hoa cho người yêu nhà mình tâm tình quả thực
nát bét hết, thiếu chút nữa đi lên đánh cho cô một đấm (@@). Sau đó cũng lên
sân khấu hoàn toàn là do bị kích đến bất kể hậu quả. Đến bây giờ nhìn người yêu
cúi xuống chỉ vì mình mà chơi đàn, tâm tình cuối cùng mới chuyển biến tốt đẹp
hơn. Tặng hoa là cái đinh, tặng đàn mới làm cho người yêu nhớ rõ (=))). Tần Qua
thích cây đàn này như thế, cũng không uổng công hắn sai người chuyên môn chạy
một chuyến đến Hamburg, Đức (4).
Thấy hai tay người yêu chăm chú
mà di động trên phím đàn, ngón tay dài nhỏ trắng nõn ở dưới ánh đèn giống như
sáng lên ánh sáng nhu hòa, mái tóc cũng hơi hơi phất phơ, Lâm Hi Liệt bỗng
nhiên không thể kiềm chế, tiến lên ôm Tần Qua vào lòng, để cậu ngồi trên chân
mình.
Tần Qua đang yên đang lành chơi
đàn, lại bị nam nhân quấy rầy như thế, lập tức dừng lại nghiêng đầu nhìn nam
nhân: “Anh làm gì vậy? …”
Lâm Hi Liệt hôn mặt cậu: “Em
tiếp tục đàn đi.”
“Anh như vậy… Em không thể giẫm
lên bàn đạp…”
“Vậy thì không giẫm lên.”
“Anh… Anh đừng hôn đến hôn đi
như vậy…”
“Được, không hôn.”
Tần Qua cảm thấy nam nhân nhất
định muốn làm trò quỷ, có chút chần chờ: “Hay là anh để em xuống đi…”
Lâm Hi Liệt “hừ” một tiếng:
“Chúng ta đánh cược không?”
“Cá cược cái gì? …” Tần Qua
bỗng nhiên có chút sợ hãi.
“Nếu em có thể đàn hoàn thành
một bản nhạc, đêm nay bỏ qua em, khoản nợ trước kia cũng xóa bỏ.”
“…” Quả nhiên nam nhân nhất
định muốn làm chuyện gì đó! Hơn nữa hơn phân nửa… Là phương diện kia … Nhưng
là… Tiền đặt cược thật sự rất mê người … Dù sao đêm nay chắc sẽ chạy không
thoát, không bằng cá cược một phen, may mắn còn có thể…
Thấy người yêu cúi đầu lông mi
hơi hơi run rẩy, ngọn lửa trong lòng Lâm Hi Liệt càng bùng cao: “Như thế nào?
Thực có lời phải không? Em không nói lời nào, anh coi như em chấp nhận?”
“…”
Trái tim Tần Qua đập mạnh một
nhịp, ngón tay dùng lực, tiếng nhạc nhu hòa dần vang lên.
Lâm Hi Liệt lười biếng nở nụ
cười, cởi ra âu phục của Tần Qua, lại không nhanh không chậm mà gỡ từng nút áo
sơmi bên trong.
Động tác của nam nhân chậm rãi
như là nắm chắc phần thắng, chỉ xét ở phần bình tĩnh này thì Tần Qua đã thua
một mảng lớn, trong lòng thật khẩn trương. Tuy rằng cậu tự nhắc nhở mình không
cần quan tâm tới nam nhân làm gì, chuyên tâm đánh đàn là được. Nhưng mà càng
nghĩ như thế, lại càng không có cách nào không chú ý đến động tác của nam nhân
trên người cậu.
Ngón tay thon dài lại mang một
chút cảm giác lạnh lẽo của nam nhân duỗi vào, mơn trớn da thịt cậu, Tần Qua
chưa bao giờ thấy mình mẫn cảm như vậy, chỉ là xẹt qua thắt lưng đã khiến cho
cậu run rẩy một trận. Loại tâm tình này tựa như chờ đợi lăng trì…
Lâm Hi Liệt cắn lỗ tai Tần Qua,
tay trái lứơt qua ngực cậu, tình sắc mười phần mà vuốt ve đầu vú cậu, nụ hoa
nguyên bản mềm mại lập tức đứng lên như mũi nhọn, tùy ý nam nhân chà đạp.
Gặp thân thể thành thực như
thế, Lâm Hi Liệt cười khẽ bên tai Tần Qua một chút, mặt Tần Qua lập tức đỏ lên.
Tay phải Lâm Hi Liệt cũng không
nhàn rỗi, cách quần tây vuốt ve cấm địa, Tần Qua gắt gao cắn môi dưới mới kềm
chế rên rỉ, nhưng cả người run rẩy vô luận thế nào cũng không ức chế được. Bản
nhạc mới đàn được một phần ba ngón tay cậu đã vô lực, đã có một số nốt ấn không
chuẩn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu chỉ sợ lành ít dữ nhiều…
Tần Qua mặc niệm dưới đáy lòng
là không có gì không có gì, tay nam nhân đã duỗi vào cởi bỏ quần cậu, lòng bàn
tay bao lấy thứ mềm mại của cậu bắt đầu ma xát. Trên dưới đồng thời bị nam nhân
không gì kiêng kỵ mà kích thích, Tần Qua làm sao chống đỡ được, cả người mềm
nhũn như một bãi bùn, đàn sai rất nhiều nốt nhạc, nửa người trên hoàn toàn dựa
vào ngón tay chống đỡ, bằng không sớm đã nằm sấp trên đàn. Cuối cùng ngay cả
khớp hàm cũng thất thủ, tiếng rên rỉ so với tiếng đàn còn muốn tuyệt vời hơn
cuối cùng cũng thoát ra.
“Ưm~…”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét