Sáng sớm hôm sau Tần Qua mở
mắt, đã hơn mười một giờ.
Tối hôm qua Lâm Hi Liệt lại
không biết mệt mỏi mà muốn cậu hơn một tiếng, Tần Qua gần như mệt tê liệt, sau
khi nam nhân bùng nổ trong cơ thể cậu, thì cậu yếu đuối ngã trên thân hắn không
nhúc nhích.
Từ cướp hôn, đến ngày hôm qua
chạy trốn bị túm về, cho tới hôm nay, liên tục bốn ngày đã làm ba lượt. Lâm Hi
Liệt tinh lực thịnh vượng, còn muốn chưa đủ, cậu thì thắt lưng cũng sắp đứt.
Hơn nữa còn là ở nhà cậu! … Phòng ngủ bên cạnh chính là cha mẹ!…
Trong lòng Tần Qua vừa phẫn nộ
vừa bất đắc dĩ. Lâm Hi Liệt rốt cuộc còn tôn trọng cậu hay không? Cậu đã nói
không muốn mà hắn còn… Bản thân cũng thật là vô dụng, vừa nhìn thấy cái chân
Lâm Hi Liệt bị thương vì cậu thì không thể từ chối nổi, sau lưng hắn vẫn đang
lưu lại vết cắn của người khác đó.
Tần Qua khổ sở trong lòng, từ
tối hôm qua đã bắt đầu không quan tâm, Lâm Hi Liệt nói sao cũng không phản ứng.
“Tức giận sao?”
Tần Qua không đoái hoài… Không
thèm nhìn.
Lâm Hi Liệt vòng qua thắt lưng
cậu, đặt đầu lên vai cậu: “Ngoan, chỉ lần này, sau này tuyệt đối sẽ không có.”
“…” Sau này? Ai còn có sau này
với anh?!
“Tối hôm qua đặc biệt muốn ở
phòng ngủ của em làm một lần, bằng không cảm thấy như không hoàn toàn có được
em.”
“…”
“Đừng giận, ha?”
Tần Qua bị Lâm Hi Liệt hôn đến
hôn đi sau cổ quấy đến không chịu nổi: “Xuống nhà ăn cơm.”
Lâm Hi Liệt ăn xong điểm tâm
thì đi trước, ở công ty có chút chuyện đầu tư cần hắn đi giải quyết. Mẹ cậu ở
trên lầu sửa sang lại phòng ở, thế là trong phòng khách chỉ còn lại Tần Qua
đang chậm rãi ăn uống và Tần cha ngồi đối diện vừa uống trà vừa xem ‘Tuần san tài chính’.
Tần Qua cảm thấy hôm nay cha là
lạ.
Lúc cậu cúi đầu ăn cơm luôn cảm
thấy Tần cha đang nhìn cậu, nhưng cậu vừa ngẩng đầu lên lại thấy ông vẫn đang
xem tạp chí. Xem lâu như vậy, một tờ cũng chưa lật qua. Lặp lại nhiều lần, cậu
thậm chí còn bắt được bộ dáng cha bối rối cúi đầu.
Cha bị sao vậy? Trong lòng Tần
Qua có chút nghi hoặc. Sẽ không phải là… Tối hôm qua chuyện kia bị nghe được
chứ… Nghĩ đến đây, trên lưng Tần Qua ứa mồ hôi, đồ ăn ngon miệng cũng ăn không
vô nữa. Cha già hình như muốn nói lại vẫn không nói, giống như dao chém treo lơ
lửng trên đầu không rớt xuống, làm cho người ta vừa sợ vừa lo.
Cậu muốn mau mau cơm nước cho
xong việc, không nghĩ tới lúc ăn một miếng cuối cùng, cha già cuối cùng không
nhịn được, bắt đầu đặt câu hỏi: “Con trai à… Chuyện kia… Ừm… Tối hôm qua ngủ
ngon không?”
Tần Qua nhất thời lông tơ đều
dựng thẳng lên, vùi đầu nhìn bát: “Rất tốt …” Nên đến vẫn sẽ đến… Sẽ không thật
sự bị cha nghe được chứ! Đều do Lâm Hi Liệt! Cậu đã nói từ bỏ còn…
“À…Ừm… Ba biết con đã là người
trưởng thành rồi, nhưng có chút chuyện vẫn không thể không nói…” Cha già uống
hớp trà, hắng giọng một cái, “Cái loại chuyện đó ý… Khụ khụ… Không cần làm
nhiều, sẽ hại thận, thân thể sẽ dần hao mòn…”
Tần Qua đỏ mặt gật đầu, hận
không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Cậu thật sự không còn mặt mũi nào đối mặt
cha, không biết tối hôm qua những tiếng rên rỉ kia đã bị nghe hết bao nhiêu.
“Ừ thì… Cha biết con là đứa trẻ
ngoan biết kiềm chế, nếu là hắn muốn, con chết sống không chịu là được…”
“Vâng…”
Tần Qua làm sao cũng không nghĩ
tới, có một ngày sẽ ở trên bàn cơm đàm luận vấn đề này với cha.
Đang lúc xấu hổ muốn rời đi lại
không dám đi, quản gia đi vào nói: “Lão gia, cậu chủ, Đàm thiếu gia đến đây.”
Tần Qua cuối cùng tìm được cái
cớ đứng dậy, Đàm Tấn đã vào phòng khách, mang tây trang màu xám. Lúc này, không
phải đang đi làm sao?
Đàm Tấn nói “Chào chú Tần”, thì
kéo Tần Qua lên lầu vào phòng ngủ, ném cậu vào phòng đóng cửa lại.
May mà sau khi Tần Qua thức dậy
đã đổi ra giường, bằng không bây giờ trên giường tuyệt đối là một đống hỗn độn.
Nhưng ngay cả như thế, vẫn còn lưu một tia hương vị tinh dịch.
Đàm Tấn chống cửa thở hổn hển
mấy hơi thở, nén giận nói: “Cậu quay lại với hắn sao?”
“Ừ…”
Tần Qua thì đứng cách hắn hai
ba bước, hắn đưa tay là có thể ôm lấy. Nhưng này có tác dụng gì đây? Tần Qua
tựa như sao trên trời, hắn có thể trèo lên đến ngọn núi cao nhất, gần đến giống
như vươn tay là có thể hái xuống, nhưng làm sao cũng không thể chạm tới cậu.
Khoảng cách giữa hai người bọn
họ vẫn luôn gần như vậy, gần đến giống như anh em. Hắn ở bên ngoài trái tim cậu
lưỡng lự thật lâu, vẫn không tìm được cách đi vào, mà hiện tại, nơi đó đã hoàn
toàn bị người khác xâm lấn, chiếm cứ, một chút cũng không để ai chen vào.
Tần Qua vẫn xinh đẹp như vậy,
đứng yên sẽ giống như thủy tiên. Cho dù hắn nhìn thấy mấy dấu hôn chói mắt trên
xương quai xanh của Tần Qua, nhưng điểm này cũng không ảnh hưởng đến ấn tượng
thuần khiết của cậu trong lòng hắn.
Hắn rất muốn liều lĩnh đè Tần
Qua xuống giường giữ lấy cậu, che đi tất cả dấu vết nam nhân kia lưu lại, nhưng
hắn không thể.
Mấy ngày nay điện thoại gọi nổ
cũng không liên lạc được với Tần Qua, chỉ có thể mơ hồ biết được hắn. Buổi sáng
hôm nay đến nhà Tần Qua, mới biết được cậu đã trở lại. Hắn lòng như lửa đốt từ
công ty chạy đến nhà Tần Qua, trên đường lại gặp phải nam nhân trên Cadillac,
trong phòng ngủ còn lưu lại hơi ấm hai người cá nước thân mật hôm qua.
Hắn bất hạnh biết bao nhiêu,
mới phải đối mặt hết thảy những điều này?
Hắn thà rằng Tần Qua kết hôn
với Cố Mộng cũng được, chỉ không cần trở lại với tên đàn ông kia.
Người hắn cẩn thận nâng trong
lòng bàn tay lâu như thế, cứ như vậy bị người khác dễ dàng đoạt đi.
Đàm Tấn há miệng cũng cảm thấy
miệng phát đắng: “Không phải hắn phản bội cậu sao?”
“… Đó là một hiểu lầm…”
“Ba của cậu thì sao? Ba của cậu
cũng đồng ý ?”
“… Không phản đối…”
Đàm Tấn cảm thấy mình thực sự
sắp điên rồi.
Hắn rất muốn hỏi: “Ba của cậu
không phản đối, vậy còn tôi?” Nói đến bên miệng biến thành: “Vậy Cố Mộng thì
sao? Cậu tính làm sao ăn nói với người ta?”
“… Hắn nói hắn đã thuyết phục
bác Cố… Tôi cũng sẽ đi xin lỗi Cố Mộng…”
Trong lòng Đàm Tấn càng ngày
càng lạnh, lạnh đến cuối cùng chỉ còn băng.
Thì ra người ta đều đã chuẩn bị
cho cuộc sống tương lai tốt đẹp, hắn còn ở đây phá rối.
“Ok… Tôi là lo lắng chuyện cậu
bị bắt cho nên đến xem.”
“Cậu yên tâm, tôi thật sự không
có việc gì…”
“Không có việc gì là tốt rồi…
Tôi về công ty trước.”
Đàm Tấn xoay người kéo cánh
cửa, lại bị Tần Qua cầm tay, quay người lại, thì nhìn đến ánh mắt xin lỗi của
hắn: “Chúng ta vẫn là bạn tốt nhất phải không?”
Đàm Tấn cố gắng ép ra nụ cười:
“Ừm, vĩnh viễn.”
***
Tần Qua ngồi cạnh cửa sổ trên
sofa, chậm rãi quấy cà phê truớc mặt.
Bộ dáng sáng nay của Đàm Tấn
thật sự làm cậu không thể dễ chịu được.
Kỳ thật cậu thực sự hiểu trong
lòng Đàm Tấn có bao nhiêu cay đắng, chính cậu cũng có đoạn thời gian yêu say
đắm nam nhân mà không đến được kia, cái loại thầm mến không hy vọng này, gần
như muốn lấy nửa cái mạng người ta.
Cậu cảm thấy gần đây đã thương
tổn thật nhiều người.
Cha tuy rằng đồng ý, trong lòng
chắc chắn vẫn bất mãn thất vọng , Đàm Tấn thì không cần phải nói, kế tiếp còn
một người, cậu cả đời cũng bù đắp không được, đính hôn lại vứt bỏ, Cố Mộng.
“Đến sớm vậy.”
Cố Mộng buông túi sách, ngồi
vào ghế sofa, kêu phục vụ đến gọi một ly hồng trà chanh.
Hôm nay cô mang trang phục công
sở, phía dưới là váy tới đầu gối, giày cao gót đen, trưởng thành lại xinh đẹp.
Tần Qua quấy cà phê, cố lấy
dũng khí ngẩng đầu lên nói: “Thực xin lỗi… Anh…”
Cố Mộng đầu tiên là sửng sốt,
tiếp theo thì nở nụ cười: “Không sao… Anh không cần nói xin lỗi…”
“Lần này làm danh dự của em bị
tổn hại, anh thật sự rất băn khoăn… Sau này nếu có gì cần anh giúp, em cứ việc
mở miệng…”
Cố Mộng lắc lắc tay: “Anh không
cần như vậy, thật sự không cần. Em biết người dư thừa là em…”
“…”
“Anh có nhớ lúc trước em đã nói
với anh hay không, em vẫn nghĩ đến, anh có thích một người khác? …”
“Nhớ.”
“Kỳ thật khi đó, em đã cảm thấy
trong lòng anh vẫn có một người khác, hơn nữa vẫn không quên được hắn.” Người
đàn ông kia nhìn cô liếc mắt khiêu khích một cái, cô cả đời cũng sẽ không quên.
Cô cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua vẻ mặt Tần Qua như vậy. Giữa hai người,
từ lâu đã không ai có thể chen vào.
“… Vậy em tại sao còn đáp ứng
đính hôn?”
“Có thể có cơ hội trở thành vợ
của anh, em nghĩ bất cứ một cô gái nào cũng sẽ không cự tuyệt. Gần đến như thế,
cũng đã cảm thấy thực thỏa mãn .”
“… Cố Mộng…”
“May mắn, người kia là hắn. Làm
cho em cảm thấy em không thua thảm như vậy.” Tần Qua cao không thể với tới như
vậy, đại khái cũng chỉ có một tay che trời như hắn, mới có thể vịn cành bẻ
xuống.
Cố Mộng khẽ cười rộ lên, Tần
Qua lại thấy trong mắt cô như lệ ngân chớp động.
“Hắn nhất định rất yêu anh.
Nhìn anh hạnh phúc, em cũng đã cảm thấy, không sao hết.”
Ngoại truyện 5: Bên thứ ba
Sau khi tạm biệt Cố Mộng, Tần
Qua đến câu lạc bộ ở trung tâm thành phố, là nơi lần trước cùng đi hát karaoke
với bọn Đàm Tấn. Buổi chiều Lâm Hi Liệt gọi điện thoại tới, kêu cậu giờ cơm
chiều đến câu lạc bộ tìm hắn, vào cửa thì tìm quản lí đại sảnh, nói tên là
được.
Giờ phút này quản lí sảnh dẫn
cậu đi lối VIP, trên mặt đất trải thảm đỏ, vách tường cách âm cũng rất tốt, cả
hành lang không chút thanh âm. Bởi vậy, thanh âm líu ríu của hai nhân viên phục
vụ phía trước nghe vô cùng rõ ràng.
“Ai za, hôm nay trời đổ hồng vũ
hay sao mà lại được nhìn thấy ảnh!”
“Uh uh, lâu lắm rồi hắn không
đến đây, lần này đến lại không gọi người nào…”
“Không phải mỗi lần đến vẫn
thường kêu tiểu Tô sao.”
“Bữa nay ngay cả tiểu Tô cũng
không gọi, có phải hắn thật sự có bạn gái không?…”
“Cho dù có có thì bạn gái cũng
không dám quản hắn đâu! Thân phận địa vị như hắn, ăn vụng bên ngoài là chuyện
rất bình thường.”
Lấy tính tình Tần Qua, phải là
phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe. Nhưng hôm nay không biết là bởi vì hành lang
rất yên tĩnh, hay là vì nguyên nhân gì khác, cậu lại nghe hết cuộc nói chuyện
của hai người, một chữ cũng không thiếu. Lúc đi ngang qua còn hơi liếc nhìn một
cái. Hai nhân viên phục vụ đều mang đồng phục sơmi trắng vest đen, bộ dạng sạch
sẽ, mặt mày đánh phấn trắng bóc, trên tay còn bưng chén đĩa vàng kim lóng lánh.
“Aizz, thật là đáng tiếc, hai
ông chủ kia cũng mang đến em ngon lắm, hắn lại không chọn ai cả…”
“Cậu tiếc cái gì, thế nào cũng
không tới phiên chúng ta, trừ tiểu Tô ra, còn có Lesley đứng đầu bảng cùng một
đống người phía dưới kia kìa…”
“Tôi thì không rõ, tại sao hắn
lại thích tiểu Tô nhỉ? Nghe nói kỹ xảo của tiểu Tô cũng bình thường thôi? Bề
ngoài cũng không thể so với bọn Lesley.”
“Vậy là cậu không hiểu rồi. Đã
coi phim “Vua hài kịch” chưa? Có mấy đại gia lại thích loại hình ngây thơ
như vậy, mỹ kỳ danh viết ‘cảm giác mối tình đầu’. Hơn nữa cô đừng có nhìn bề
ngoài, mấy MB điềm đạm đáng yêu ở trên giường đều trở nên dâm đãng…”
“Không phải đâu…”
“Sao lại không phải. Với lại có
thể tiểu Tô là mới tới, chưa bị ai chơi đùa, sạch sẽ. Đại gia thì cũng phải sợ
HIV thôi. Cậu không thấy sau khi hắn bao tiểu Tô, tiểu Tô căn bản không ra tiếp
khách còn gì. Bất quá gần đây tôi cũng nghe nói tiểu Tô cầm một số tiền lớn của
hắn, đã rời khỏi thành phố rồi.”
“Tiểu Tô cũng thật là may mắn,
đêm đầu đã đụng phải trùm xã hội đen. Sao tớ lại không có cái diễm phúc như thế
chứ, he he…”
Trùm xã hội đen?
Trong lòng Tần Qua trầm xuống,
quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng hai người.
“Tần thiếu gia, tới rồi.” Quản
lí ân cần mà thay cậu mở cửa.
Căn phòng được trang hoàng rực
rỡ, ban ngày cũng mở đèn sáng trưng. Lâm Hi Liệt mang tây trang ngồi giữa ghế
sofa, hai bên một bên ngồi một ông bụng bự, tai to mặt lớn, mặt mày sáng bóng,
ánh mắt vừa thấy cậu liền híp thành một đường chỉ.
Bị ánh mắt như vậy đánh giá làm
cho cậu cảm thấy rất không thoải mái, không biết tại sao Lâm Hi Liệt lại muốn
gọi cậu đến nơi này.
“Lại đây.”
Tần Qua nghe lời đi tới, bị Lâm
Hi Liệt kéo ngồi bên người, tiếp theo thì nâng chân trái cậu đặt trên bàn trà.
“Sao mang giày cũng không buộc
chặt?”
“Ể…” Cậu rõ ràng cột lại rồi
mà… Không biết bị tuột ra lúc nào…
Tần Qua đang muốn đưa tay cột,
Lâm Hi Liệt đã trước cậu một bước giữ lấy dây giày.
Trong lúc Lâm Hi Liệt giúp cậu
buộc giày, Tần Qua liếc đến mấy quyển sách được bài trí như thực đơn để mở trên
bàn trà trên bàn trà. Trang nhất là ảnh chụp một người đàn ông, mắt phượng hẹp
dài, chóp mũi rất cao, môi mỏng mà gợi cảm, tướng mạo vô cùng hấp dẫn. Mà ngay
cả mái tóc dài đàn ông bình thường sẽ không bao giờ có, anh ta để lại rất thích
hợp, thậm chí có chút quyến rũ. Phía dưới ảnh chụp là mấy chữ: Lesley. Đây có
lẽ là người đứng đầu bảng ? Tần Qua lại nhìn qua một cuốn khác, không có ảnh
chụp viết là tiểu Tô.
Trong lòng Tần Qua đang do dự,
Lâm Hi Liệt hai ba cái đã buộc xong dây giày, kết thành cái nơ vô cùng xinh
đẹp.
Ý thức được chung quanh còn có
hai người đang nhìn, Tần Qua không khỏi hơi xấu hổ. Lâm Hi Liệt thật sự là…
Trường hợp này cũng không chú ý một chút…
“Giới thiệu cho em. Vị này
chính là Vương cục trưởng của cục quản lý nhà đất thành phố S, vị này là cục
trưởng cục công thương thành phố S, Lý cục trưởng. Đây là cậu hai của Sắt thép
Tần thị.”
“Kính đã lâu kính đã lâu.”
“Hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Tần Qua bắt tay với bọn họ,
trong lòng cũng không rõ ràng lắm: cục trưởng Thành phố S, có liên quan gì tới
cậu? Còn giới thiệu riêng cho cậu quen biết.
Đang do dự, Lâm Hi Liệt kéo cậu
đứng dậy: “Như vậy, tôi thì đi trước. Hai vị ở đây nhất định phải vui chơi tận
hứng, có gì cần cư trực tiếp gọi quầy lễ tân.”
“Vậy cám ơn Lâm tổng chiêu
đãi!” Hai lãnh đạo tai to mặt lớn cười đến không thấy trời đất, cái mặt đầy
thịt chen chúc với nhau, làm cho Tần Qua nhìn có chút không thoải mái.
“Lâm tổng đi thong thả!”
“Tạm biệt.”
Sau khi Lâm Hi Liệt kéo Tần Qua
ra cửa, Vương cục mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống sofa.”Ôi uy, tôi cuối
cùng cũng biết hắn mời hai chúng ta đến để làm gì.”
“Tôi cũng vừa mới nhìn ra…” Lý
cục vừa lau mồ hôi vừa nói: “Được rồi, trở về đem đơn xin giấy phép cho mảnh
đất mới của Tần thị phê chuẩn thôi.”
“Ông không nói tôi cũng biết.
Còn có thể không phê sao. Không nghĩ tới Tần thị bây giờ lớn mạnh như thế, phía
sau còn có chỗ dựa Lâm Hi Liệt.”
“Ai mà đoán được… Tuy nói hiện
tại hắc bạch lưỡng đạo một nhà, cũng không đến nỗi thân đến mức này chứ…”
“Tôi nói, ông xem hai người bọn
họ có giống…”
“Giống cái gì?”
“Cái đó đó! Ông xem Lâm Hi Liệt
hôm nay ai cũng không vừa lòng, lại thay cậu ta cột dây giày, ngay cả chuyện
làm ăn nhà cậu ta cũng quan tâm, thật sự là cưng chiều tới tận trời. Thì ra Lâm
tổng thích cái loại thiếu niên ngây thơ này, thảo nào tôi nghe nói trước kia
rất nhiều người được đưa cho hắn đều bị trả lại. Bất quá cậu hai Tần gia kia bộ
dáng nhỏ nhắn non mềm, đúng là hàng ngon, tôi nhìn cũng có chút động tâm đây…”
“Ôi ôi, Vương cục, lời này cũng
không thể nói lung tung. Với lại mấy chuyện này liên qua gì tới chúng ta đâu,
vẫn là tận tình chơi đùa đi!”
“Đúng thế, ha ha! Hưởng thụ mới
là chính đạo!”
***
“Còn tức giận sao? Hm?”
Tay nam nhân không dấu vết mà từ
đầu vai trượt đến lưng Tần Qua.
“…”
“Cơm chiều muốn ăn gì?”
“Về nhà ăn đi.”
“Được.”
Vú Trương làm đồ ăn rất phong
phú, Lâm Hi Liệt cùng cậu từ từ ăn, lại cùng cậu xem TV một lát.
Kỳ thật đầy đầu Tần Qua đều rối
rắm vết cắn trên vai Lâm Hi Liệt, video sex, còn có người gọi là “tiểu Tô”ở câu
lạc bộ, nhưng cậu không muốn hỏi hắn. Cậu biết nếu Lâm Hi Liệt muốn giấu diếm
cậu, cậu thật có làm sao không thể phát hiện ra. Cậu không thể hỏi ra miệng,
nếu hỏi quản lý câu lạc bộ, bọn họ đều là người dưới tay Lâm Hi Liệt, phỏng
chừng đến lúc đó ngay cả chuyện cậu đi hỏi thăm này cũng có thể bị báo cáo từ
đầu đến cuối cho hắn. Cậu không thể rút dây động rừng.
Tần Qua rất muốn tin tưởng Lâm
Hi Liệt, hắn rất hiếm khi nói dối cậu. Nhưng cậu cũng biết tác phong của hắn,
người lăn lộn trong thế giới ngầm nếu đến thời điểm cần thiết, nói dối cũng có
thể làm không chớp mắt. Cậu cũng biết hiện tại rất nhiều chuyện kinh doanh là
bàn bạc ở nơi trăng gió, cậu không tin Lâm Hi Liệt chưa từng tới những chỗ này.
Lòng tin tưởng cả cậu với Lâm
Hi Liệt cùng chân tướng điều tra được đánh nhau chan chát. Vết cắn và video là
chứng cớ vô cùng xác thực, hiện tại ngay cả “nhân chứng” cũng gần như biết rồi
rồi, cậu không có cách nào khác trái lương tâm mà đi tin tưởng hắn. Có phải bởi
vì cậu cũng là loại hình ngây thơ dễ dụ , mới có thể lọt vào mắt hắn? Đàn ông
như vậy có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, từ hai nữ sinh xem tạp chí ở cửa hàng cá
nướng, đến mấy cậu phục vụ bưng trà rót nước ở câu lạc bộ, đều sùng bái mê
luyến hắn vô cùng, chớ nói chi là minh tinh dưới công ty hắn.
Cậu không thể nào không chán
nản.
Rốt cuộc phải như thế nào, mới
có thể làm cho Lâm Hi Liệt không chọc người chú ý đây?
“Có chuyện gì vậy? Nhìn em cả
ngày hôm nay đều không vui.”
Lâm Hi Liệt ôm Tần Qua lên đùi,
nâng lên cằm cậu hôn lên má một cái.
Tần Qua nhẹ nhàng quay mặt đi
chỗ khác.
“Được rồi, là anh sai rồi, sau
này tuyệt đối không làm ở nhà em, được không?”
“Ừm…” Tần Qua tức giận căn bản
không phải vì chuyện này nhưng vì muốn chặn miệng nam nhân, cậu cũng hùa theo
ứng lời.
“Đi ngủ sớm một chút đi, gần
đây làm em mệt rồi.”
“Vâng…”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét