“Liệt
ca, thật sự không đi xuống nhìn cậu ấy sao?” Văn Thanh thận trọng hỏi.
Lâm Hi
Liệt đã sớm biết chuyện Tần Qua về nước, liền cho người theo dõi. Hôm nay hắn
vốn ở trụ sở Hồng bang, vừa nghe quản lý bên này báo Tần Qua đến liền lập tức
bỏ lại tài xế, đem xe đã chạy được nửa đường lái lại đây.
Tuy rằng
Lâm Hi Liệt đã chính thức là đại ca Hồng bang, nhưng Văn Thanh vẫn thích dùng
cách xưng hô “Liệt ca” này.
“Chờ một
lát. Tôi sợ dọa đến em ấy.”
Lâm Hi
Liệt đặt tay lên bàn gõ khẽ. Ngón út tay phải hắn mang một chiếc nhẫn, bốn cột
trụ khảm một viên kim cương lớn ở giữa, vô cùng đẹp mắt, nhưng rõ ràng đó không
phải là phong cách của hắn. Vóc người Lâm Hi Liệt rất cao, ngón tay tương đối
lớn, cái nhẫn này lại rất tinh tế, ngoại trừ ngón út thì mấy ngón khác không mang
được.
TV
Plasma trên tường đang hiển thị hình ảnh từ các camera quan sát trong tòa nhà.
Tuy rằng
hiệu quả không tốt, hình ảnh có chút mờ, nhưng khuôn mặt Tần Qua trên màn hình
vẫn rõ ràng. Có lẽ là bởi vì bộ dạng rất trắng, tinh tế lại xinh đẹp.
Lâm Hi
Liệt đứng đối diện màn hình đem vài đoạn có Tần Qua tua đi tua lại nhiều lần,
đến khi nhìn rõ ràng mới ấn tạm dừng, đi đến trước TV vươn tay nhẹ nhàng vuốt
ve, giống như làm vậy có thể thực sự đụng đến người yêu.
Đối với
một màn này, Văn Thanh thấy nhưng không thể trách.
Mấy
chuyện khủng bố hơn anh đều đã gặp qua.
Tỷ như
video đại ca nhà mình cùng người yêu bé nhỏ của hắn làm tình trên Piano xa xỉ.
Bất quá
anh cũng chỉ là không cẩn thận nhìn thấy một lần. Không biết đại ca còn có… cái
gì khác khủng khiếp hơn hay không.
Tuy rằng
mấy năm trước đại ca là một tay chơi nổi tiếng, nổi danh thích bao dưỡng “Thiếu
niên thuần khiết”, nhưng chỉ có mấy người thân cận mới biết đó đều là thế thân,
là làm cho chủ tịch xem. Người đại ca yêu nhất, cho tới bây giờ cũng chỉ có
một. Ảnh chụp của người kia bây giờ vẫn được đặt trên tủ đầu giường của đại ca.
Lại nói
bang chủ phu nhân thật sự là càng ngày càng đẹp.
Trước
kia trên cơ bản hoàn toàn là đáng yêu, hiện tại khí chất trở nên mê người hơn,
chắc không phải là có nam nhân bên ngoài chứ? Nếu thật là như vậy, không biết
đại ca nhà mình sẽ thịnh nộ đến thế nào, đến lúc đó lại giận cá chém thớt nữa
thì khổ.╮(╯_╰)╭
Mắt thấy
Lâm Hi Liệt kề mặt sát màn hình, môi nhẹ nhàng chạm lên màn ảnh một chút rồi
mới đứng lên tắt TV, Văn Thanh nhanh tay gỡ áo khoác trên giá bên cạnh xuống,
mở ra mang lên cho Lâm Hi Liệt.
“Chúng
ta đi xuống đi.”
“Vâng.”
Nếu như
nói bảy năm trước kia, Lâm Hi Liệt chỉ là người nối nghiệp dự kiến, thì bảy năm
sau đã nghiễm nhiên trở thành ông chủ chính thức của Hồng bang.
Bốn năm
trước tiếp nhận quyền lực từ trong tay chủ tịch, mạnh mẽ vang dội chỉnh đốn
nhân sự trong bang, đặc biệt là nhóm nguyên lão cậy già lên mặt kia. Sau lại
bắt đầu dùng một số lượng lớn người mới, đem gần như toàn bộ thế lực trong bang
đổi thành tay chân của mình, sắp xếp nhóm nguyên lão đến một ít chức vị hữu
danh vô thực. Sau khi Lâm Nhất Huy di cư sang Mỹ, Lâm Hi Liệt nắm quyền, trong
mắt căn bản không thèm kiêng nể ai. Ngay cả Tô Diêu cũng phải tránh đối đầu
trực tiếp với hắn, sợ việc chụp ảnh ghi hình kia sẽ bị Lâm Hi Liệt ghi hận biết
điều cũng theo Lâm Nhất Huy qua Mỹ.
Lâm Hi
Liệt mượn địa vị của mình ở giới giải trí, mở nhiều câu lạc bộ, Casino, lén lút
làm giao dịch heroin cùng với phục vụ tình dục, tiền đen kiếm được lại dùng
phương thức sản xuất phim ảnh rửa sạch. Hồng bang không thiếu tiền không thiếu
quyền, địa vị Lâm Hi Liệt ở thành phố A quả thực như mặt trời ban trưa, cảnh
cục nhìn thấy hắn còn phải kính thuốc. Rất nhiều chính trị gia, ông chủ lớn
muốn bao dưỡng nữ diễn viên hoặc mỹ thiếu niên đều có thể trực tiếp tìm tới Lâm
Hi Liệt, đưa ra chút điều kiện đặc thù, lấy được “hàng tốt” chưa khai bao.
Dùng bốn
chữ để hình dung Lâm Hi Liệt hiện tại chính là “Một tay che trời”.
Không
đạt tới trình độ như vậy, sao có thể tùy
tâm sở dục mà yêu cục cưng bé nhỏ của hắn?
***
Bốn
người hát karaoke đến khàn cả giọng, một khung bia cũng bị bọn họ uống hết.
La Chẩn
đã say đến hoàn toàn không còn biết gì, Triệu Thiên Nhất và Đàm Tấn thì miễn
cưỡng còn chút thần trí, may mắn Tần Qua hoàn toàn thanh tỉnh. Cậu suy nghĩ một
chút, vẫn là gọi người phục vụ tới trả tiền. Người phục vụ này vẫn nói cùng một
lời thoại như trước: “Cấp trên đã nói hóa đơn của bốn vị tất cả đều được miễn
phí.”
Tần Qua
lần lượt gọi điện thoại cho La gia và Triệu gia, kêu người nhà bọn họ lái xe
đến đây đón. Hai nhà rất nhanh đã có người đến, đem hai người uống đến say
khướt mang đi. Tần Qua là người thanh tỉnh nhất dìu Đàm Tấn ra khỏi phòng, chưa
đi được mấy bước thì thấy phía trước có người đi đến, đứng trước mặt bọn họ.
Tần Qua
bị cánh tay Đàm Tấn đè, chỉ có thể miễn cưỡng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đó
chỉ cảm thấy đôi mắt thật đau đớn.
Nam nhân
dường như lại cao lớn thêm.
Bên
trong mang áo sơmi trắng, bên ngoài là áo coat màu đen, tay cũng không luồn vào
trong tay áo. Đầu ngón tay trái tay kẹp một điếu thuốc cháy được một nửa, không
giận tự uy, lại mang một chút bình thản, đem phong phạm đại ca thế giới ngầm
thể hiện tới mức cao nhất.
Tuy rằng
Tần Qua vẫn biết nam nhân là xã hội đen, nhưng ở trước mặt cậu hắn chưa bao giờ
lộ ra loại khí thế này. Như là đột nhiên nhìn thấy một mặt khác của nam nhân.
Nam nhân
cùng Văn Thanh chặn lối ra, không để cho qua. Tần Qua không muốn nói chuyện với
hắn, cúi thấp đầu.
Bỗng
nhiên sức nặng trên người nhẹ đi, thì ra là Văn Thanh đem Đàm Tấn đi.
Nam nhân
lại tiến đến cậu gần vài bước, Tần Qua phải cắn răng mới không lui về sau.
Kỳ thật,
cậu rất muốn xoay người bỏ chạy. Chạy đến nước Mỹ, không bao giờ… trở về nữa.
Không
nghĩ tới, nhanh như thế đã gặp được nam nhân. Còn là trường hợp ba người kia
đều đã say khướt.
Nam nhân
đứng trước mặt cậu, trong lòng Tần Qua kinh hãi vô cùng, tuy rằng thân thể
không nhúc nhích, lông mi lại không khống chế được mà run rẩy mãnh liệt.
Bỗng
nhiên trên mặt chợt lạnh, Tần Qua chậm nửa nhịp mới ý thức được nam nhân đang
vuốt ve mặt cậu.
Bảy năm…
Cậu đã muốn quên cảm giác nam nhân chạm vào của cậu, nhưng một khi lại bị đụng
vào, giống như tế bào toàn thân đều rầm rĩ kêu lên: chủ nhân đã đến.
Tay nam
nhân vẫn lạnh như vậy, giống như chỉ có trong lúc làm tình mới có thể nóng lên,
lòng bàn tay cũng vẫn thô ráp như vậy, lực đạo vẫn dịu dàng, lại mang một chút
bá đạo không rõ…
Cậu phải
gồng mình lên mới ép bản thân không quay mặt đi, hết sức khống chế thanh âm
lạnh lùng mà nói: “Anh buông ra.”
Cậu muốn
biểu hiện trưởng thành một chút, lãnh khốc một chút. Cậu không còn là thiếu
niên không biết gì bảy năm trước mặc hắn nắn ép vo viên nữa.
Nam nhân
lại như không nghe thấy, vươn ngón tay vuốt ve cái cằm gầy đến có chút sắc nhọn
của cậu: “Sao lại gầy đi nhiều như vậy.”
Gầy
nhiều hay ít thì liên quan gì đến anh? Anh là cái gì của tôi?
Bỗng
nhiên bóng đen nam nhân áp đến, mùi Cologne quanh quẩn lại đây, hô hấp cũng
càng ngày càng gần. Trái tim Tần Qua gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, cổ cứng
ngắc, cảm giác cái trán bị nhẹ nhàng chạm một cái.
Tần Qua
sợ run một giây.
Một cái
hôn so với gió nhẹ lướt qua đóa hoa còn muốn mềm nhẹ hơn.
Khốn
nạn… Hắn còn mặt mũi… Còn mặt mũi…
Tần Qua
sợ hãi tiếng tim đập cùng hô hấp dồn dập sẽ bị nam nhân nghe được, rốt cuộc
lạnh nhạt đưa tay đẩy hắn ra. Đàm Tấn đang được một người phục vụ đỡ, cậu đi
vài bước qua Lâm Hi Liệt, mang theo người phục vụ cũng không quay đầu lại mà đi
thẳng.
Cậu nên
sớm nghĩ đến, nơi này là sản nghiệp của nam nhân. Cái gì mà miễn phí toàn bộ,
đều là chiêu trò của hắn. Lúc trước là hắn ngoại tình, bây giờ lại tới làm
những hành động như thế là có ý gì. Cùng lắm thì sau này ít tham gia những dịp
này, gặp nam nhân thì đi đường vòng.
“Liệt
ca, không đuổi theo cậu ấy sao?”
Lâm Hi
Liệt nhìn theo lối đi, lắc lắc tay cau mày nói: “Quên đi, từ từ sẽ đến.”
Nếu đã
quyết định về nước, thì cũng đừng mong sẽ chạy khỏi được lòng bàn tay hắn.
Cho dù
em sẽ chán ghét tôi, sẽ khinh thường tôi, trên đời này trừ bỏ ở bên người tôi,
em chỗ nào cũng không thể đi.
Chương
66: Đột nhiên tỏ tình
Người
phục vụ gọi một chiếc taxi, nhét Đàm Tấn vào ghế sau. Tần Qua cũng ngồi xuống,
nói với lái xe: “Hoa viên XX ” .
Kỳ thật
cậu có thể gọi điện thoại kêu người nhà Đàm Tấn đến đón, nhưng Đàm Tấn say
thành như vậy, thể nào cũng bị Bác Đàm làm cho một bài, cậu vẫn là nên đưa Đàm
Tấn đến nhà thuê của hắn bên ngoài thôi.
Đến bây
giờ, mặt cậu vẫn nóng. Bị cơn gió đêm lành lạnh thổi qua cũng không dịu đi chút
nào, ngược lại nhiệt độ càng tăng cao hơn. Cái trán bị nam nhân nhẹ nhàng hôn
qua cũng như muốn cháy lên. Làm cho cậu trong thoáng chốc nghĩ tới tình cảnh lần
đầu tiên gặp mặt – bị bóng đập trúng, nam nhân cũng vuốt ve gương mặt cậu như
thế.
Bảy năm
trước, là nam nhân ngoại tình. Trong bảy năm này, nam nhân không hề quan tâm
đến cậu, giống như thế gian không có người như cậu. Chờ cậu trở về mới làm bộ
như là đã chờ đợi rất lâu, muốn theo đuổi cậu một lần nữa.
Đáng
tiếc, nhìn thấy cái người làm cậu vừa hận vừa yêu này, trái tim đã nhịn không
được run rẩy.
Ngay cả
cậu cũng muốn tự nhổ mình.
Sao nam
nhân có thể… có thể đẹp trai như thế… (=.= đúng là nên phỉ nhổ đi)
Trước
kia đã rất tuấn tú mang một chút vẻ lạnh lùng, hiện tại thì hoàn toàn là cảm
giác đàn ông trưởng thành, tư thế choàng áo khoác kẹp thuốc lá trông sang trọng
vô cùng, giơ tay nhấc chân đều toát ra sự quyến rũ của đàn ông trưởng thành,
phảng phất có loại hấp dẫn trí mạng khó có thể kháng cự.
Hiện
tại… Nam nữ muốn lên giường nam nhân chắc chắn lại càng nhiều hơn… Cậu sẽ không
ngốc đến cho rằng nam nhân sẽ vì mình mà ‘thủ thân như ngọc’.
Sao lại
gặp được nam nhân ah…
Tần Qua
nằm ngửa ở ghế sau, hít thật sâu một hơi.
Bỗng
nhiên một vật nặng khoát lên vai, Tần Qua quay đầu thì thấy là Đàm Tấn.
Tên này,
say đến bất tỉnh. Ngay cả thở ra cũng là mùi rượu, cái đầu cũng thật nặng.
Đèn
đường từng cột từng cột xẹt qua, tòa nhà phía xa còn mở đèn sáng trưng. Trong
radio, nữ ca sĩ nhẹ nhàng cất tiếng hát, “Chúng ta đã quên đáp một tòa kiệu /
nhìn vào trái tim đối phương / xem cái gì mới là cần thiết nhất / đừng ôm cô
đơn lạnh lẽo nữa”.
Taxi
chạy đến cửa khu nhà Đàm Tấn không bị cản trở gì. Tần Qua thanh toán tiền, túm
Đàm Tấn xuống xe, lại cố sức mà lôi hắn vào cửa.
Đàm Tấn
học MBA xong trở về liền mua chung cư ở bên ngoài ở, là một chung cư cao cấp có
thang máy, tiền thuê mỗi tháng cũng phải mấy chục nghìn, thật sự là đốt tiền
mà. Ở bên ngoài thật sự tuyệt hơn rất nhiều, có thể mang phụ nữ về nhà, mở rạp
chiếu phim gia đình xem AV, không muốn làm cơm thì tùy tiện ra ngoài giải quyết
là xong.
Tần Qua
lôi Đàm Tấn tới cửa, sờ xoạng tất cả các túi trên người hắn mới lấy ra được
chìa khóa mở cửa. Đàm Tấn say đến chẳng biết trời chăng mây gió gì, hơn phân
nửa sức nặng đều đặt trên người Tần Qua, gần như làm cậu mệt chết.
Cậu đẩy
mạnh Đàm Tấn ra, để hắn dựa vào tường, lại nhấc chân thay hắn cởi giày, rồi mới
mang dép lê trong nhà vào, ai ngờ mới vừa đóng cửa đã bị Đàm Tấn xoay người một
cái đặt lên tường.
Ánh mắt
Đàm Tấn rất sáng, khóe mắt đỏ ngầu, hai tay đặt hai bên người cậu, tay áo sơmi
xắn đến khuỷu tay, ngay cả gân xanh trên tay cũng nhìn thấy rõ ràng.
Tần Qua
có chút giật mình: Đàm Tấn là đang say khướt? Tưởng mình là kẻ thù sao?
“Đàm
Tấn…”
Cậu mới
vừa mở miệng kêu tên đã bị Đàm Tấn cắt lời: “Có phải cậu còn thích hắn hay
không?”
Tần Qua
nhanh chóng hiểu được Đàm Tấn đang nói đến ai. Thanh âm Đàm Tấn khàn khàn,
giọng điệu như đang rít gào.
“Có phải
cậu còn thích nam nhân kia hay không? Hắn rốt cuộc có cái gì làm cho cậu tâm
tâm niệm niệm không quên như vậy? Rõ ràng là hắn ngoại tình trước, như vậy cậu
cũng còn thích hắn sao?!”
“… Cậu
say rồi.”
“Tôi
không có say. Tôi thật sự rất sáng suốt. Em nói cho tôi biết rốt cuộc em thích
hắn điểm nào nhất. Điểm nào nhất?!!!”
Tần Qua
đưa tay đẩy Đàm Tấn ra. Cùng con ma men nói chuyện là hoàn toàn không ý nghĩa.
Cậu thật
vất vả mới đưa được hắn về nhà, lại bị hắn chất vấn như vậy. Mặc dù là bạn thân
nhất của cậu, cũng không thể trắng trợn truy hỏi tâm tư của cậu như vậy được.
Nếu hắn
còn có chút ý thức, vậy còn lại để hắn tự xử lý đi.
Tần Qua
vừa mới xoay người ra cửa, đã bị người từ phía sau ôm lấy. Vô luận là lực đạo,
mùi, góc độ, cũng không phải là cảm giác của nam nhân. Thân thể cậu so với ý
thức phản ứng nhanh hơn, lập tức giãy ra, Đàm Tấn càng thêm dùng lực, siết đau
thắt lưng cậu, làm cậu không thể động đậy.
Thanh âm
buồn khổ từ phía sau truyền đến: “Em nói em thích hắn điểm nào nhất, tôi cũng
có thể làm được.”
“Đàm
Tấn, cậu uống say.” Có làm được hay không cũng không có ý nghĩa. Cậu không phải
Lâm Hi Liệt.
“Tôi
không uống rượu, không có say…” Người phía sau chôn mặt ở bả vai cậu, “Tần Qua,
tôi thích em…”
Tần Qua
cứng người lại.
Đàm Tấn
mấy năm gần đây đối với cậu ra sao, trong lòng cậu rõ ràng. Cậu cũng thường tự
hỏi có phải Đàm Tấn có ý với cậu hay không. Nhưng Đàm Tấn ở đại học đã quen qua
vài người bạn gái, về nước cũng có bạn gái chính thức, là siêu mẫu Tiết Băng.
Hai người thường bị chụp hình trên ‘Tuần san bát quái*’, cậu liền yên lòng, còn
cười chính mình đa nghi nhiều chuyện. Không ngờ tới Đàm Tấn đối với cậu thật sự
là…
*bát
quái: tin đồn/ nhiều chuyện/ tám nhảm
Người
phía sau vẫn còn tiếp tục thì thào: “Cho anh một cơ hội đi, anh sẽ yêu em còn
hơn hắn, nhiều hơn so với bất cứ ai.” Dừng một chút lại thở hổn hển nói tiếp:
“Anh bây giờ sẽ chia tay với Tiết Băng.” Lảm nhảm xong liền lấy điện thoại muốn
ấn số.
Tần Qua
vội vàng giật lấy, nắm ở trong tay.
Đây quả
thực là một mớ hỗn lộn.
Chuyện
của cậu và Lâm Hi Liệt còn dây dưa không rõ ràng, Đàm Tấn lại muốn chen chân
vào.
Đàm Tấn
ơi Đàm Tấn, tại sao cậu lại nói cho tôi biết. Như vậy chúng ta ngay cả bạn cũng
không làm được.
Nếu có
thể, tôi cũng muốn quên nam nhân kia… Không phải tôi không cho cậu cơ hội,
chúng ta là bạn, hai gia đình còn quen biết, sao có thể yêu nhau được. Cậu muốn
cho cha tôi với cha cậu đều tức chết sao.
Người
phía sau còn toàn thân đều đặt lên người cậu, ép tới cả người cậu đều đau.”Đàm
Tấn, cậu mau ngủ đi.”
“Em đáp
ứng anh cho anh một cơ hội…”
“Được.”
Đối với người say rượu, chỉ cần nghe theo hắn là được. Hắn sẽ không nhớ bản
thân từng nói cái gì. Không nên làm trái ý hắn tranh cãi với hắn, chắc chắn có
thể chọc cho hắn khùng lên.
“Em nói
rồi đó…”
“Ừ, tôi
nói.”
Bỗng
nhiên trên lưng nhẹ đi, mặt đất vang lên một tiếng nặng, Tần Qua xoay người thì
thấy Đàm Tấn cứ như vậy nằm trên sàn gỗ, ngủ mất đất.
Tần Qua
tâm tình phức tạp mà nhìn Đàm Tấn, đem hắn kéo vào phòng ngủ, thay hắn cởi áo
quần, lại lấy khăn ướt lau người hắn một lần, mới đắp chăn cho hắn.
Trên đầu
giường Đàm Tấn còn để một cây son Lancôme.
Tần Qua
đóng cửa lại, vào thang máy quay mặt tựa vào tường inox. Mặt tường lạnh lẽo làm
cho đầu óc lung tung của cậu thanh tỉnh một chút.
Cậu nhắm
mắt thở dài.
May mắn,
Đàm Tấn không có cứng rắn với cậu.
Nếu nếu
hắn cứ khăng khăng, cậu chắc chắn sẽ từ chối. Đồng thời tình bạn hai mươi mấy
năm của bọn họ cũng sẽ kết thúc.
Có lẽ,
mọi người đều thật kì lạ.
Người
khác đối tốt với mình thì không thèm để ý, ngược lại muốn đem trái tim mình
dâng lên cho một người khác, để cho người ta giẫm nát. Còn làm không biết mệt.
Đương
nhiên, Cố Thành đã có một câu nói tuyệt vời: “Chúng ta giao trái tim cho người
khác, không thu trở lại; người khác lại cho người khác, tình yêu sẽ luân chuyển
trong nhân thế.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét