Thứ Năm, 1 tháng 5, 2014

Ái hậu dư sinh Chương 41



Lâm Hi Liệt khôi phục rất khá, sau hai tuần thì tháo băng. Lúc Văn Thanh giúp Lâm Hi Liệt đổi thuốc, Tần Qua mới nhìn thấy miệng vết thương trên cánh tay hắn, vừa sâu vừa dài, cũng không biết là bị cái gì đâm. Trên lưng cũng đầy các vết bầm tím đã hơi nhạt đi. Không biết tình huống đêm đó khủng khiếp đến cỡ nào. Nói vậy chuyện hôm đó cũng náo loạn rất lớn, nếu không sao cả Lâm Hi Liệt cũng bị đánh.

Văn Thanh gỡ băng gạc xuống, dùng cồn lau một vòng quanh miệng vết thương, lại bôi thuốc tím lên. Nước thuốc là đặc chế, có chút mạnh, Lâm Hi Liệt nhíu mày. Tần Qua không giúp được gì đành phải ngồi bên cạnh hỏi: “Có đau không?”

Nam nhân lắc đầu.


Văn Thanh bôi thuốc xong, cột lại băng vải, nói: “Không được nâng vật nặng, cũng không nên dùng sức.” Nói xong có ý ám chỉ mà nhìn thoáng qua Tần Qua.

“Đã biết.” Nam nhân không mặc y phục, “Anh tiếp tục giúp tôi theo dõi tình hình bên kia đi.”

“Vâng.”

Lâm Hi Liệt nhìn Văn Thanh ra khỏi phòng ngủ, mới dời tầm mắt dời trở lại người đứng trước mặt. Tay phải ôm lấy eo đối phương, dùng lực một cái kéo Tần Qua đến trước giường.

“Bày ra một bộ tiểu oán phụ làm cái gì?”

Tần Qua do dự một chút, vẫn là nói: “… Anh sau này… Hay là đừng làm xã hội đen nữa…” Lần trước khuyên bảo đã bị nam nhân từ chối, yên ổn vài ngày Tần Qua thiếu chút nữa đã quên việc này. Hôm nay vừa thấy trên người nam nhân nào là vết dao đâm nào là dấu vết bị vật nặng đập, ý tưởng muốn khuyên nam nhân đừng dính đến xã hội đen lại ngóc đầu dậy . Kỳ thật, cậu còn có một chút tư lợi nho nhỏ. Nếu nam nhân tiếp tục ở trong xã hội đen, cha chắc chắn sẽ không chấp nhận cho cậu quen với hắn. Nếu nam nhân chỉ là một doanh nhân, có lẽ bọn họ còn có một tia hy vọng. Tuy cậu biết chuyện gì nam nhân đã quyết định rồi thì rất khó sửa đổi, Tần Qua chỉ là muốn thử một lần…

Nam nhân nhăn mày nhìn cậu trong chốc lát, mới chậm rãi nhắm lại mắt nói: “Anh biết em đang lo lắng cái gì. Nhưng đây là mệnh của anh.”

“…” Sao đột nhiên nam nhân lại nói nghiêm trọng như thế?

“Piano của em luyện đến đâu rồi ?”

“A?” Nam nhân đột nhiên chuyển đề tài làm cho Tần Qua có chút không thích ứng được.

“Anh nói, chuyện em hợp diễn với cô gái kia tập luyện thế nào rồi?”

Lông tơ Tần Qua lập tức đều dựng hết lên: hay là nam nhân nghe được tin đồn gì đó rồi? Cậu vội vàng ấp úng: “Luyện cũng gần xong rồi…”

“Ừm.” Nam nhân giống như không để ý mà gật đầu.

Sợ nam nhân sẽ tiếp tục truy vấn, Tần Qua liền vội vàng hỏi: “Tiệc kỷ niệm thành lập trường anh có tới không?”

Lâm Hi Liệt lười biếng cười: “Có vợ của anh biểu diễn, sao anh lại không đến được.”

Tần Qua lập tức đỏ mặt lên: “Ai là vợ của anh…” Tuy rằng nam nhân mở miệng ra là đùa giỡn, chọc ghẹo cậu đã như cơm bữa, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.

Tay phải nam nhân đang vòng qua thắt lưng cậu đột nhiên dùng sức kéo, Tần Qua đứng không vững liền gục trên thân nam nhân. Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai: “Chuẩn bị trả nợ.”

Tim Tần Qua đập điên cuồng, muốn nhanh nhấc người dậy rời xa nam nhân, kết quả bị một tay nam nhân thoải mái ngăn lại. Cậu ửng đỏ mặt mà vội nói: “Anh… Thương thế của anh vừa mới tốt… Lộn xộn cái gì…”

“Nếu lo lắng cho tay trái của anh, thì ngồi lên tự mình di chuyển đi.”

“Anh… Anh…” Tần Qua dưới tình thế cấp bách thì lại nói lung tung: “Để đến sau ngày kỷ niệm thành lập trường được không? Em gần đây phải luyện đàn, mệt muốn chết đi …”

Lâm Hi Liệt nhíu nhíu mày, đúng là như thế. Buổi chiều luyện đàn lấy đi rất nhiều thời gian tự học, bài tập Tần Qua không làm xong phải đem về nhà buổi tối làm, nhiều lần còn viết tới mười một giờ, hắn còn phải làm giúp cậu.

Thấy Lâm Hi Liệt nửa ngày không nhúc nhích như đang ngẫm nghĩ, Tần Qua vội vàng bỏ thêm câu: “Đi mà…”

“Hừ, được rồi.”

Gặp người yêu mềm giọng khẩn cầu, Lâm Hi Liệt nới lỏng lực đạo, lúc này Tần Qua mới đỏ mặt từ trên thân nam nhân bò dậy.

“Ngày kỷ niệm thành lập trường, đêm hôm đó em nên làm tốt chuẩn bị tâm lí đi.”

“…”

Bỗng nhiên, Tần Qua có chút kỳ vọng tiệc tối ngày kỷ niệm thành lập trường đừng đến nhanh như vậy.

***

Mặc kệ là kỳ vọng thời gian trôi nhanh một chút cũng tốt, hay là chậm một chút cũng tốt, tiệc tối  ngày kỷ niệm thành lập trường cuối cùng cũng đến.

“Hôn lễ trong mơ”  cũng không phải khúc nhạc quá khó, đến ngày thứ ba Tần Qua cũng đã luyện được chín phần. Những ngày còn lại, sở dĩ còn ngâm mình trong phòng học nhảy hoàn toàn là vì phải phối hợp với Cố Mộng. Cố Mộng tự biên tập bài múa đơn, có nhiều chỗ muốn điều chỉnh thì âm nhạc cũng cần sửa lại theo. Bản thân Cố Mộng có chút chủ nghĩa hoàn mỹ, hy vọng bày ra mặt tốt nhất của mình, bởi vậy đến vài ngày trước tiệc tối kỷ niệm thành lập trường mới hoàn thành bài múa, Tần Qua thì cũng luyện chung đến cuối cùng.

Trường học vốn nên chuẩn bị trang phục cho hai người, nhưng lại bị Cố Mộng vung tay cự tuyệt, lý do là trong nhà có có sẵn. Đến ngày diễn tập, Tần Qua trực tiếp mặc vào âu phục trắng lần đi Palm Springs, thêm một cái cà-vạt màu lam nhạt, làm chủ nhiệm lớp sững sờ tại chỗ nói không ra lời. Cố Mộng cũng mặc vào trang phục ballet chuyên nghiệp, trước ngực đeo một chuỗi kim cương giá trị hơn vạn, khuyên tai cũng là kim cương tinh chế, không chỗ nào không bày ra tài lực hùng hậu của gia đình.  

Diễn tập đại công cáo thành, Tần Qua thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy Cố Mộng hơi thở như lan mà ghé vào lỗ tai cậu nói: “Ngày mốt cho cậu một cái bất ngờ nho nhỏ.”

Cậu còn chưa kịp nói không, Cố Mộng đã cười cười rời khỏi.

Năm nay là kỉ niệm trường học xây dựng được 30 năm, bởi vậy tiệc tối được tổ chức rất long trọng. Bỏ qua hội trường có thể chứa mấy ngàn người, ngược lại chọn sân vận động  làm sân khấu. Tất cả học sinh đều tự mang ghế đến ngồi trên sân bóng.

Màn sân khấu đã sớm được dựng lên, Piano được điều chỉnh thử âm cũng đã được đặt trên sân khấu.

Tần Qua từ phòng thay quần áo đi ra, đi qua hành lang thật dài, vừa nhìn ra ngoài, người tới tấp nập đông nghìn nghịt  làm cho cậu áp lực rất lớn. Lúc trước tiệc tối đón người mới đến là hội học sinh chịu trách nhiệm, chỉ những học sinh tiêu biểu cùng vài lãnh đạo trường tới dự, hơn nữa là cậu độc tấu, thực nhẹ nhàng thì biểu diễn xong. Hôm nay là lễ kỉ niệm 30 năm, toàn bộ thầy cô giáo, học sinh, tất cả lãnh đạo trường cùng các nhà tài trợ đều đến, cậu lại còn hợp tác với Cố Mộng, hơi chút không khớp sẽ làm trò cười. Hai cấp bậc tiệc tối chênh lệch quá lớn, làm cậu khó mà không khẩn trương.  

Bởi vì mấy ngày hôm trước về nhà lấy quần áo, mẹ cũng quan tâm chọn trang phục cho cậu, Tần Qua đã liên tục hai ngày không ở nhà Lâm Hi Liệt. Nam nhân tính tình táo bạo kia hình như thực sự tức giận, nhưng đó là do cậu, chỉ là mỗi ngày giữa trưa hắn cũng không cho cậu một khuôn mặt dễ coi. 
Giờ phút này dường như làm gì cũng không thể giảm bớt áp lực, Tần Qua đút tay vào túi quần đụng đến thân kim loại quen thuộc, do dự một chút lấy ra ấn đến một dãy số duy nhất.

“Alo?” Điện thoại vang lên hai tiếng thì lập tức được bắt máy, xung quanh cũng không có thanh âm ồn ào, hình như nam nhân còn chưa tới trường học.

“… Anh đã đến chưa?”

“Đang trên đường. Không phải sắp tới tiết mục của em sao?”

“Vâng…”

“Khẩn trương phải không? Cho nên gọi điện thoại cho ông xã?”

Chương 42

“… Ai nói thế…”

Biết người yêu thích khẩu thị tâm phi, Lâm Hi Liệt cũng không nói ra: “Có gì mà khẩn trương. Cho dù em đàn sai, dưới đài cũng không mấy người biết.”

“…”

“Em lo lắng biểu diễn không tốt, còn không bằng quan tâm sáng mai có thể xuống giường hay không.”

“Lâm Hi Liệt!” Dục vọng nam nhân rất mãnh liệt, còn ngang nhiên mà nói ra như thế làm cho Tần Qua vừa lo vừa sợ.

Lâm Hi Liệt còn tiếp tục ác ngôn ác ngữ: “Em tốt nhất là nhanh gọi điện thoại báo cho ba mẹ em đêm nay không về , miễn cho sáng mai bị bọn họ niệm chết.”

“Anh…”

“Anh cúp máy đây.”

“Cụp”  một tiếng, nam nhân cắt đứt trò chuyện.

Tần Qua nắm di động ở tại chỗ đi tới đi lui, do dự hồi lâu mới lại lấy ra cái di động kia. Lý do à, đương nhiên là suốt đêm đi KTV hát chúc mừng.

Cậu biết đêm nay nam nhân muốn làm cái gì, tuy rằng cậu tưởng tượng không ra nam nhân rốt cuộc muốn kịch liệt đến mức độ nào, nhưng là một câu “Không xuống giường được” đã đủ cho cậu sợ hãi. Nhưng là kỳ lạ là cậu không muốn quét đi hưng phấn của nam nhân. Loại tâm tình đã sợ hãi lại còn nguyện ý này đối với Tần Qua mà nói, thật sự là vô cùng kỳ lạ. Cậu không cầm lòng nổi mà nghĩ, chẳng lẽ mình đã hy vọng bị nam nhân ôm? Câu hỏi vớ vẩn này chợt lóe lên trong óc Tần Qua, cậu hốt hoảng lắc đầu.

Bất quá bị nam nhân đùa giỡn một hồi như thế, hình như quả thật không còn khẩn trương như lúc đầu nữa. Tần Qua bỗng nhiên lại nghĩ tới “Bất ngờ nho nhỏ” mà Cố Mộng nói hôm trước, trái tim lập tức lại tăng tốc lên. Bất quá ở trên sân khấu, Cố Mộng chắc sẽ không dám làm ra hành động khác người gì, nghĩ đến đây Tần Qua cảm thấy an tâm một chút. Chỉ cần không ở trước mặt Lâm Hi Liệt, muốn làm cái gì thì đều theo cô đi.

“Tần Qua Tần Qua!”

Phía sau một thanh âm kèm theo tiếng bước chân vội vã truyền đến.

“Mau mau kiểm tra một chút, qua vài tiết mục nữa sẽ tới các cậu!”

Tần Qua vội vàng gạt đi những ý tưởng lộn xộn, đi qua hành lang vào phòng thay quần áo.

***

Tấm màn đỏ thẫm chậm rãi được kéo lên, trên sân khấu không một bóng người, lại có từng đợt tiếng đàn đổ xuống.

Bỗng nhiên, lớp màn sân khấu bên trong được vén lên một góc, một bóng trắng đột nhiên xuất hiện. Cố Mộng nhẹ nhàng nhảy, xoay tròn, đi ra trung tâm sân khấu. Lúc này, đoạn nhạc dạo cũng vừa chấm dứt, tầng màn bên trong sân khấu kia cũng từ từ được kéo lên, lộ ra Piano màu đen cùng Tần Qua âu phục trắng.

Ánh sáng trắng nhu hòa chiếu lên sân khấu, trên đài bỗng nhiên bay ra tầng tầng lớp lớp sương mù, giống như là người đang ở giữa tiên cảnh.

Dưới đài lập tức “Aaaa” mà thét chói tai. Tần Qua lên sân khấu, quả nhiên so với Cố Mộng còn muốn rung động hơn. Thứ hấp dẫn ánh mắt người ta nhất, thường thường đều muốn để đến cuối cùng mới xuất hiện.

Tần Qua thấp đầu đàn Piano, ngọn đèn chiếu vào mặt cậu có vẻ càng thêm tái nhợt, gần như muốn hòa cùng một sắc với âu phục. Lông mi thật dài hạ xuống trên mặt một bóng đen u buồn, ngay cả cái cằm mượt mà cũng có chút sắc nhọn.

Ngón tay Tần Qua rất đẹp, dài nhỏ trắng nõn, móng tay cũng được cắt sạch sẽ chỉnh tề, vừa nhìn thì biết đã luyện qua Piano, khớp xương hơi nổi lên một chút, nhưng là không ảnh hưởng tổng thể mỹ quan.

Khán giả ngồi ở dưới đài sau khi thét chói tai dường như cũng bị tình cảnh này rung động đến, dần dần cũng không dám lên tiếng, để cho âm thanh Piano quanh quẩn khắp sân vận động.

Tiếng đàn du dương, kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp, làm lòng người say đắm.

Tần Qua một lòng một dạ chỉ muốn buổi diễn kết thúc hoàn mỹ, cũng không một lần nhìn về dưới đài, nói chi đến tìm bóng dáng Lâm Hi Liệt trong đám người.

Tới lúc biểu diễn thực sự, thời gian lại trôi qua rất nhanh. Tần Qua cảm thấy chỉ trong nháy mắt ngắn ngủn thì đã đàn xong. Cậu khẽ khẽ thở phào nhẹ nhõm, đứng lên đậy nắp đàn. Hoàn hảo, hôm nay hoàn toàn không đàn sai

Tần Qua ngẩng đầu, Cố Mộng đứng ở giữa sân khấu thực tự nhiên vươn tay về phía cậu. Tần Qua cũng thực tự nhiên đi qua mà nắm tay cô.

Cố Mộng cầm tay cậu cùng cúi đầu với khán giả, Tần Qua trộm nhìn thoáng qua thính phòng. Ngoài một loạt ánh đèn chiếu xuống phi thường chói mắt, phía sau đều đông nghịt người, phân không rõ mặt ai với ai. Trong lòng Tần Qua có chút tiếc nuối, cũng đành phải thôi.

Bỗng nhiên một thanh niên ngậm hoa hồng từ một bên cầu thang xông lên sân khấu, rồi mới mạnh quỳ trên mặt đất, lấy hoa hồng trên miệng xuống hai tay nâng lên trước mặt Cố Mộng.

Toàn bộ người xem vốn đang chìm đắm trong bầu không khí dịu dàng tuyệt đẹp, bỗng nhiên bị cậu thanh niên này quấy đảo, lập tức cười to rồi vỗ tay rộ lên. Thậm chí còn có người ồn ào la “Nhận đi! Nhận đi!”

Cố Mộng cũng không nhăn nhó, thoải mái tiếp nhận hoa hồng. Làm người ta mở rộng tầm mắt chính là sau khi nam sinh kia xuống đài, Cố Mộng lại đem hoa hồng tặng cho Tần Qua.

Lúc Cố Mộng đưa hoa hồng cho cậu, còn nói “Tặng cho anh”, mặt Tần Qua “Bùm” một cái thì đỏ lên, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia huyết sắc.

Đây… Đây là chuyện gì?

Chẳng lẽ chính là “Bất ngờ nho nhỏ” mà Cố Mộng nói  ? Nhưng sao cô có thể đem đồ người khác đưa tặng lại cho cậu?

Đúng rồi! Lâm Hi Liệt còn ở dưới đài!

Tần Qua đứng ngốc không dám nhận, bị một màn bất ngờ này thì không biết nên làm thế nào cho phải. Dưới đài cũng bắt đầu khe khẽ thì thầm.

Đúng lúc này, lại một người từ cầu thang đi lên.

Tần Qua thấy Cố Mộng nhẹ nhíu mày thì vội vàng xoay người lại, người đang không nhanh không chậm đi về phía bọn họ là Lâm Hi Liệt.

Đại não Tần Qua chết máy, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

Lâm Hi Liệt mang âu phục đen, ngực trái còn gắn một bông hoa nhỏ, vốn là trang phục chính thức lại trở nên giản dị vài phần. Trên tay hắn ôm một bó hoa to, hồng đỏ xen kẽ hồng trắng, còn được gói tỉ mỉ đóng, dùng một dây ruy băng trắng cột lại.

Lâm Hi Liệt đi đến trước mặt Tần Qua, đem bó hoa đưa tới, thấp giọng nói: “Biểu diễn thực tuyệt.”

Tần Qua đầu tiên là “bùm” một cái máu dồn hết lên đầu, rồi lại lập tức rút xuống sạch sẽ, sắc mặt so với âu phục còn muốn trắng hơn.

Nam nhân này điên rồi sao! Hắn lên đây làm gì? Hắn làm như Cố Mộng không tồn tại sao!

Tần Qua hoàn toàn không dám nhìn sắc mặt Cố Mộng, vội vàng nhận bó hoa của nam nhân, thấp giọng thúc giục: “Anh còn không mau đi xuống…”

Lâm Hi Liệt vừa lòng mà nhìn Cố Mộng cười một cái rồi mới không nhanh không chậm đi xuống.

Nam nhân chuyên quyền độc đoán thật sự là tới cảnh giới cao nhất rồi, hoàn toàn mặc kệ dưới đài ồ lên ra sao.

Thái tử hắc đạo rõ ràng ngang nhiên lên đài tặng hoa, còn ăn mặc lịch sự đẹp đẽ, quả thực là tin tức chấn động nhất ngày hôm nay. Tần Qua bị nam nhân làm rối loạn một trận như thế, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, chỉ muốn nhanh chạy trốn vào sau sân khấu. Cố Mộng lại phản ứng rất nhanh, tiến lên vài bước cầm microphone để trước miệng nói: “Tôi vốn thấy bạn học Tần Qua không có ai tặng hoa, cho nên tự cho là thông minh mà tặng hoa cho cậu ấy. Hiện tại bạn Lâm Hi Liệt đi lên giải vây cho tôi.”

Người xem dưới đài lập tức phát ra một tràng  “À ~”, một bên cười một bên lại vỗ tay cho hai người tới năm phút.

Một màn đột nhiên nhảy ra này cứ như vậy bị Cố Mộng dễ dàng giải quyết, quả nhiên là con gái nhà chính khách, tâm tư nhanh nhẹn biết ăn nói.

Tần Qua choáng váng hồ hồ, hoàn toàn quên mất mình kết thúc như thế nào.

Thẳng đến khi hương hoa hồng kích thích truyền vào mũi cậu mới chậm rãi tỉnh táo lại.

Cố Mộng ngồi nghỉ ngơi ở khu ghế hậu trường, ánh mắt vẫn không tiêu cự mà nhìn thẳng phía trước, bộ ngực phập phồng dường như là bị dọa đến quá, phải hít thở sâu.

Nhìn mặt cô xanh trắng đan nhau giống như thật không vui, Tần Qua có chút do dự mà đến gần nói: “Thật có lỗi… Mình nhất thời có chút không phản ứng kịp…”

“Không có gì.” Cố Mộng lắc lắc tay, “Mình không nên nhất thời hứng khởi như vậy, thiếu chút nữa khiến cho tất cả mọi người sượng mặt.”

Tần Qua cảm thấy đều là tại mình không biết nhận hoa đúng lúc mới làm Cố Mộng mất hết mặt mũi như vậy, thế là vội xin lỗi: “Thực xin lỗi…”

“Không sao không có việc gì, thật sự không sao đâu.” Cố Mộng cười cười, Tần Qua lại cảm thấy cô cười thực miễn cưỡng.

Cậu tìm chuyện để nói: “Bạn nhảy thật sự rất tốt, mẹ mình nói con gái nên học khiêu vũ.”

“Cám ơn.”

Tần Qua cảm thấy nếu không nói cái gì, không khí giữa hai người sẽ lạnh hơn. Đầu lộn xộn một đoàn mà đang muốn mở miệng, lại đột nhiên nghe được ở phòng thay quần áo có người gọi: “Tần Qua! Có người tìm!”


Tần Qua có chút do dự mà nhìn Cố Mộng một cái, chạm phải ánh mắt đối phương, lại vội né đi. Cậu đi nhanh hai bước đến phòng thay quần áo mở ra một khe nhỏ, thì thấy tây trang màu đen  gắn hoa nhỏ. Cậu thuận thế nhìn lên thì bắt gặp nam nhân đang cúi đầu nhìn cậu vẻ mặt vô cùng khó chịu. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét