Kỳ thật hành động như vậy so
với việc nhiệt tình giúp đỡ cũng chỉ cách nhau một đường kẻ. Cùng một loại, chỉ
xem người trong cuộc muốn nghĩ sao thôi.
Lâm Hi Liệt không hề lộ diện mà
ra tay giúp cậu một chuyện lớn như thế, nếu cậu còn nghĩ rằng đây là thủ đoạn
bỉ ổi, thì quả không biết phải trái rồi.
Ngày mai… phải đi nói lời cám
ơn với hắn.
Tần Qua do dự thật lâu mới
quyết định đi mua một món quà đáp lễ. Tìm đến ân nhân nói lời cám ơn mà ngay cả
quà cũng không mang, sẽ thành bộ dạng vô phép thế nào.
Nhưng thật ra chính cậu cũng
không biết người nọ thích gì. Sau một hồi suy nghĩ, cậu quyết định mua một
chiếc bật lửa. Sau khi tan ca Tần Qua dạo quanh các cửa hàng mua sắm lớn ở
trung tâm thành phố thật tỉ mỉ, mới chọn được một chiếc hiệu Zippo*. Mặt tráng
bạc sang trọng không chạm trổ hoa văn cầu kì, mang lại cảm giác cực kì giống
người kia. Tần Qua thanh toán xong còn kêu người phục vụ gói cẩn thận vào hộp,
rồi mới cầm túi lái xe về nhà.
Trên đường Đàm Tấn gọi điện,
nói một tràng chúc mừng chúc mừng, “Xe đến trước núi ắt có đường” linh tinh.
Tần Qua còn chưa nói với hắn biết việc này cũng là do người kia giúp đỡ.
Lúc về đến nhà, cha mẹ cậu đang
ngồi bên bàn cơm, không khí không vui vẻ lắm.
Rõ ràng hôm nay đã giải quyết
được một vấn đề lớn, tại sao cha mẹ thoạt nhìn lại không vui? Tần Qua nghi hoặc
buông túi quà xuống rồi ngồi lên ghế.
“Ba, mẹ, con xin lỗi đã về
trễ.”
“Ừm…” Tần cha gật đầu, “Đi đâu
vậy? Gặp bạn gái à?”
“Không phải đâu ạ.”
“Con trai, con cũng 23 tuổi
rồi, thế mà chưa lần nào dắt bạn gái về nhà ra mắt. Con chưa từng nghĩ tìm một
người sao?
“…” Bạn gái? Sao đột nhiên cha
lại nhắc tới việc này…”Vẫn chưa tìm được ai thích hợp ạ.”
Tần cha thử hỏi han: “Con thấy
gia đình Cố Mộng thế nào?”
“…” Tần Qua bỗng nhiên cảm thấy
lạnh lẽo.
“Tuổi con bé với con không cách
nhau mấy, lại là bạn thời trung học, ba nghe nói các con từng đồng diễn trong
ngày kỷ niệm thành lập trường. Nó là con nhà gia giáo, hai nhà cũng coi như môn
đăng hộ đối. Ba nghe ba con bé nói, hình như nó cũng có ý với con nên ba thấy
hai đứa sẽ rất hợp nhau.” Tần cha cười tủm tỉm sờ râu.
Tần Qua cúi đầu nhìn bát đũa
gốm sứ trước mặt.
Cậu biết cha có ý gì rồi.
Không phải cha phát giác ra
chuyện được người kia hỗ trợ, mà cha muốn dựng nên một cuộc hôn nhân thương
mại. Sau này nếu xảy ra chuyện tương tự có thể nhờ gia đình bên kia cùng gánh
vác. Đương nhiên, dã tâm lớn hơn nữa chính là thôn tính luôn công ty kia.
Có lẽ cha cậu đã có ý nghĩ này
lâu rồi, chuyện lần này bất quá chỉ là chất xúc tác thôi.
Nếu như phải hi sinh vì lợi ích
của gia đình, cậu không nên do dự chấp thuận.
“Con trai, con cảm thấy thế
nào?” Tần cha thúc giục hỏi.
Ánh mắt Tần Qua liếc qua mẹ cậu
như đang kéo cha một chút.
“Tốt ạ.” Tần Qua gắp miếng thịt
trong bát, bắt đầu ăn cơm.
“Con trai, con…” Mẹ cậu nói đến
một nửa, thấy cậu như vậy liền không lên tiếng nữa.
“Vậy bữa nào con và Cố Mộng gặp
mặt đi, các con có hay nói chuyện với nhau không?”
“Con với cô ấy vẫn liên lạc với
nhau.”
“Ah… Vậy…”
“Ba, phiền ba chọn một ngày
lành để cầu hôn đi ạ.”
Thì ra cuối cùng… vẫn vô duyên
với hắn…
Nếu mãi mãi không đến được với
người đàn ông kia, cũng không thể yêu một người nào khác, vậy tốt nhất cậu nên
lấy một cô gái nào hữu dụng đi. Sau đó dùng cả đời toàn tâm toàn ý đối tốt với
cô ấy để bù lại.
“Việc này…”
Tần cha còn chưa nói xong, Tần
Qua đã qua loa ăn xong rồi lên lầu. Ngay cả tiếng cha mẹ thấp giọng cãi nhau
cũng không nghe thấy.
Nên sớm đối mặt với thực tại
thôi.
Cho dù cậu có tha thứ cho Lâm Hi
Liệt, bọn họ cũng không thể ở bên nhau.
Sáng sớm hôm sau, Tần Qua mang
túi quà đến trụ sở Long Đằng.
Đẩy cửa vào phòng chủ tịch, Văn
Thanh vẫn ngồi đó cúi đầu xem giấy tờ như lần trước gặp nhau. Thấy Tần Qua bước
vào, anh ta lập tức đứng lên khách khí hỏi han: “Hôm nay cậu tới đây có chuyện
gì vậy?”
Tần Qua do dự một chút, nói:
“Tôi muốn tìm Lâm Hi Liệt để nói cám ơn, mấy ngày nay phiền các anh rồi.”
Văn Thanh nở nụ cười nhẹ: “Liệt
ca hiếm khi đến công ty, anh ấy thường ở nhà làm việc.” Ý là Tần Qua muốn nói
cám ơn phải tới nhà hắn.
“Cám ơn anh, lần sau tôi lại
đến.”
Tần Qua thật sự không muốn một
mình đối mặt với nam nhân. Dù thế nào Lâm Hi Liệt cũng phải tới công ty của hắn
một lần chứ.
Vừa xoay người lại, liền nghe
thấy Văn Thanh ở sau lưng cậu nói: “Nếu cậu đến nhà Liệt ca cám ơn, anh ấy sẽ
rất vui.”
“…” Tần Qua do dự một chút rồi
hỏi: “Lâm Hi Liệt ở… ?”
“Biệt thự kia.”
Nhất thời trái tim Tần Qua khẽ
run lên.
“Vậy à… Cám ơn anh…”
Cho dù trong lòng ngàn vạn lần
không muốn, Tần Qua vẫn lái xe tới cửa tiểu khu Lâm Hi Liệt ở. Cậu từng một
thời thường xuyên ngồi trong xe hắn ra vào nơi này.
Bảy năm trôi qua, bảo vệ đã đổi
người, bồn hoa đối diện cửa đã biến thành suối phun, hoa cỏ trong hoa viên cũng
khác.
Thậm chí Tần Qua vẫn nhớ rõ
biệt thự nào là của người kia.
Lần cuối cùng bảy năm trước đến
ngôi nhà này, là lúc bắt gặp hắn đang ngoại tình. Còn giờ đây, lại tới để nói
lời cám ơn. Số phận, quả thực trớ trêu.
“Cốc cốc” gõ cửa hai tiếng, rồi
ấn chuông cửa, trong lòng Tần Qua có chút phức tạp. Nếu không có bất ngờ gì xảy
ra, đây sẽ là lần cuối cùng cậu gặp người đàn ông này, sau đó bọn họ đường ai
nấy đi.
Cậu nhớ nhung hắn bảy năm trời,
kết thúc lại như thế này đây.
Trải qua hết chuyện này rồi đến
chuyện khác, từng người phải kết hôn sinh con đẻ cái, sống một cuộc sống bình
thường. Mai sau có khi nào hội ngộ trên đường, sẽ thản nhiên nhẹ nhàng lướt qua
nhau.
Người mở cửa là vú Trương.
Thấm thoát bảy năm, lưng bà đã
còng, nếp nhăn đã hằn sâu.
Vú Trương vừa thấy mặt cậu thì
vui sướng vô cùng, cười đến mức mắt híp thành một đường kẻ: “Cậu học sinh à,
lâu lắm rồi cậu mới tới! Mau để vú Trương nhìn xem nào…”
Mặt mày Tần Qua co quắp mặc cho
bà sờ tới sờ lui, trong lòng cũng có chút vui mừng lâu ngày gặp lại. Vú Trương
đối với cậu tốt lắm, tựa như với người già với con cháu trong nhà.
“Cậu học sinh cao lớn rồi, cũng
đẹp trai hơn! Đã lâu không tới, có phải đã quên bà già này rồi không?”
“…Dạ không…không có đâu ạ…”
“Lâu như vậy rồi cậu mới đến
đây, làm vú Trương này nhớ muốn chết. Cả cậu chủ cũng rất nhớ cậu…”
“Vú Trương.” Phía sau bỗng
nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp.
“Aizz, vú biết rồi, vú đi pha
trà.”
Vú Trương cười tủm tỉm kéo Tần
Qua vào, đóng cửa lại rồi đi vào phòng bếp.
Từ sofa đứng lên, trên người
còn khoác áo tắm màu xanh đậm, tóc hơi rủ xuống trán, hình như người nọ vừa mới
rời giường không lâu, cả thân thể toát lên vẻ gợi cảm lại biếng nhác. Trên bàn
đặt cốc cà phê, một đĩa điểm tâm nhỏ, cùng một quyển tạp chí để mở.
Tần Qua miễn cưỡng bình tĩnh,
đặt hộp quà to lên bàn trà: “Hai chuyện lần này, đều cám ơn anh… Sau này có
chuyện gì cần đến Tần thị, anh cứ việc mở miệng.”
Chương 76: Ái ân lần cuối
Lâm Hi Liệt thản nhiên đáp:
“Không phải anh giúp công ty ba em, mà là giúp em.”
“…Vậy… Cám ơn anh… Món quà này,
là cá nhân tôi mua tặng anh…”
“Như vậy là đủ sao?” Người đàn
ông nhấc chân lướt qua bàn trà, đi đến trước mặt Tần Qua.
“…” Còn muốn như thế nào nữa?
Tần Qua không dám hỏi, cũng
không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Người đàn ông đứng trước mặt
cậu, dưới áo tắm hé mở da thịt như ẩn như hiện, có thể nhìn thấy đường cong rắn
chắc của cơ bắp bên trong. Tình cảnh ám muội này làm tim Tần Qua lập tức đập
nhanh hơn, tay không tự chủ được mà run rẩy.
Cậu chỉ muốn nói lời cám ơn
thôi mà, sao lại thành thế này…?
“Em đã đến tận nhà anh, cũng
nên tự hiểu chứ?”
Tuy rằng Tần Qua không biết
người kia nói “Tự hiểu” là ý gì, nhưng trực giác của cậu cho thấy sự nguy hiểm.
“Không có chuyện gì thì tôi đi trước…”
Vừa xoay người, cậu liền bị
người đàn ông từ phía sau ôm lấy. Cánh tay mạnh mẽ choàng qua vai cậu, vây cả
người cậu vào lòng. Sau lưng cậu chính là lồng ngực ấm áp của người kia.
Tần Qua nói không nên lời:
“Anh…”
“Anh nhớ em …” Người kia thì
thầm bên tai cậu.
“…”
Cái ôm quen thuộc, âm điệu quen
thuộc, mắt Tần Qua nóng lên, thiếu chút nữa rơi lệ.
Khó có thể chịu nổi khi người
đàn ông này tỏ ra dịu dàng như vậy. Lần trước cậu có thể miễn cưỡng chống cự
được, còn lúc này đây quả thực trái tim đã không thể cứng rắn nổi nữa rồi.
Huống chi, cậu sẽ đính hôn.
Dù người này đã từng phản bội
cậu hay không, hiện tại đều không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Vô luận là ôm ấp, hôn môi, van
xin, sau này sẽ không bao giờ có nữa.
Đây là lần cuối cùng.
Trong ngực hắn nóng quá, Tần
Qua cảm thấy nước mắt trực rơi.
Nụ hôn dồn dập rơi trên tóc,
rồi chậm rãi từ sau tai đến hai má, cuối cùng mới là đôi môi.
Dù cố giãy giụa Tần Qua vẫn bị
chôn chặt trong ngực người kia, có lẽ là cậu vốn chưa bao giờ có ý định giãy
giụa.
Hai phiến môi bị ngậm mút kịch
liệt, khớp hàm cũng quen thuộc bị ép mở ra, hương vị đàn ông tràn ngập khiến cả
người Tần Qua run rẩy đến rơi lệ.
Cậu tưởng niệm ngày này đã lâu
lắm rồi.
Lâm Hi Liệt không cho cậu thời
gian do dự hay phản kháng, nghiêng đầu nói vọng tới phòng bếp một tiếng “Vú
Trương chúng con lên lầu đây.”, xong ôm lấy cậu, xách hộp quà lên lầu.
Tần Qua còn đang hoảng hốt đã
bị ném lên giường. Trong nháy mắt người kia đã cởi hết quần áo. Bên tai truyền
đến tiếng vải ma xát loạt xoạt làm đầu óc cậu trở nên luống cuống.
Cậu chỉ định đến nói lời cám ơn
thôi mà. Sao tình thế có thể phát triển đến mức này? Cậu hoàn toàn không ngờ
được.
Cậu vừa muốn chạy trốn vừa muốn
ở lại, trái tim đập như nổi trống, một giọng nói không ngừng thúc giục bên tai:
“Chạy mau, chạy mau đi, nếu không sẽ không kịp nữa đâu!” Nhưng cậu không thể di
chuyển chút nào.
Cuộc đời của cậu từ trước đến
nay gần như đã diễn ra theo sự kì vọng của ba mẹ, sau này sẽ phải sống càng
thêm nghiêm túc. Một bình thường có thể lấy cô gái mình thích, còn cậu, cưới vợ
sinh con đều dưới sự sắp đặt vì lợi ích của bố mẹ. Ngay cả tự do của một người
bình thường cũng không có.
Hãy để cậu phóng túng một lần
cuối này đi…
Da mặt bỗng nhiên được dịu dàng
chạm vào, giống như có cơn gió nhẹ lướt qua cánh hoa. Tiếng nói người kia trầm
thấp như thôi miên từ phía trên vang lên: “Sao lại làm bộ dáng nhứ sắp phải
chịu chết vậy? Đừng nói với anh là em định dùng thân thể mình để trả ơn.”
Tần Qua nhắm mắt lắc đầu.
“Trông em như vậy không giống
đã tha thứ cho anh.”
“…”
“Quên đi, để em tự nhiên được
cũng không phải ngày một ngày hai.” Nguyện ý cho hắn ôm, chính là tha thứ cho
hắn đi.
Lâm Hi Liệt khẽ vuốt tóc cậu,
cúi người xuống.
Nụ hôn bắt đầu từ trên môi trải
rộng xuống cổ, ngực, đầu vú, rốn, cuối cùng tới nơi đã hơi ngẩng đầu.
Tính cụ được khoang miệng ấm áp
bao phủ, miệng và yết hầu cùng nhau đè ép lấy lòng, khoái cảm tăng vọt khiến
Tần Qua gần như lập tức cao trào.
Mấy năm nay cậu cũng từng muốn
phát tiết, nhưng đều dùng nước lạnh áp chế đi coi như xong. Giờ đây đột nhiên
bị người đàn ông này hầu hạ như thế, làm sao cậu chịu được.
Người kia có thân phận địa vị
cao quý như thế nào, lại hạ mình khẩu giao cho cậu.
Nghĩ đến đây, quả thực cậu sắp
tha thứ cho hắn rồi.
Tần Qua luồn tay vào tóc người
kia, gắt gao kéo. Cắn môi cũng vô dụng. Hắn chỉ nhẹ nhàng hút một cái cậu đã
‘nhất tiết ngàn dặm’. (=)))
“Nồng thật… Mấy năm nay em chưa
từng làm phải không?”
Tần Qua che mặt ửng đỏ gật gật
đầu.
Hắn dịu dàng hôn lên xương quai
xanh của cậu: “Không có tinh dịch đàn ông làm dịu, sao em có thể trở nên hấp
dẫn nhiều như vậy? Hm?”
Tần Qua không nói lời nào, mặt
lại càng đỏ hơn.
Lâm Hi Liệt từng tấc từng tấc
vuốt ve thân thể dưới thân. Ấm áp lại chân thật.
Cơ thể Tần Qua lúc thiếu niên
vừa tinh tế lại mềm dẻo, hiện tại đã trưởng thành, khung xương lớn hơn lại càng
thêm quyến rũ động lòng người. Tần Qua không gầy lắm, nơi nào nên có thịt thì
bóng loáng mượt mà. Làn da trắng nõn non mịn, bởi vì thẹn thùng mà như được
nhộm màu đỏ ửng, khiến hắn miệng lưỡi khô khốc, phía dưới đã sớm cứng rắn như
sắt.
Lâm Hi Liệt lấy ngón tay còn
dính tinh dịch nóng ấm của cậu chậm rãi luồn vào bí khẩu.
Thân thể đã lâu không quan hệ,
giờ bị dị vật xâm nhập theo phản xạ liền co chặt lại. Hắn phải mất chút khí lực
mới làm dũng đạo giãn ra được, sau đó từ từ đút thêm hai ngón tay.
“Quả thật lâu rồi không làm.”
Khóe miệng người đàn ông mang theo ý cười, nhưng trong nháy mắt đã thu lại: “…
Em nhẫn nại một chút, anh có thể sẽ hơi mạnh.”
Tần Qua còn chưa có hiểu được
lời này có ý gì, tiểu huyệt đã bị một thứ nóng rực thật lớn tiến vào. Tiếp theo
là một chuỗi đâm rút điên cuồng liên tục, cậu lập tức thét lên vì đau: “A! … A…
Đừng! Không được! …”
Chương 77: Ái ân lần cuối (2)
Thân thể đã lâu chưa làm, sao
chịu được tần suất rút ra đâm vào của người kia, Tần Qua thiếu chút nữa không
thở nổi.
Hai chân cậu bị người nọ đặt
lên vai. Thân thể uốn cong đến cực hạn, giống như con rối bất lực bị người kia
ghim trên giường, tim phổi dường như sắp nhảy khỏi lồng ngực. Cảm giác giống
như chạy 800 mét liền một lúc, hô hấp không còn ổn định, chỉ có thể miễn cưỡng
thở dốc.
Người đàn ông này điên rồi sao.
Chẳng lẽ hắn đang trả thù cho cái tát mấy ngày trước?
Tần Qua cắn chặt răng nắm ra
giường, nhưng lại bị người kia cúi xuống hôn mút mà khiêu mở ra. Đồng thời hắn
còn luật động di chuyển ác liệt hơn, khiến Tần Qua gần như tắt thở, mất khí lực
thật lớn mới miễn cưỡng nói: “Anh… Anh chậm một chút…”
“Chậm một chút?” Người đàn ông
ngẩng đầu nhìn cậu, như nghe được chuyện gì nực cười lắm : “Em đã bức anh nghẹn
bảy năm, bây giờ lại kêu anh chậm một chút? Em muốn anh bị nghẹn chết sao? Hả?”
Dứt lời hung hăng đâm một cái.
“Anh…Ư! …” Tần Qua vừa định
chất vấn hắn đã bị hắn liên tiếp kích thích đến mức thở cũng khó, nói chi là
phát ra tiếng.
“Thiếu chút nữa là anh đã mua
vé máy bay sang Mỹ làm em, mẹ nó, bây giờ em còn kêu anh chậm một chút?!”
Vừa nghe thấy cậu nói thô tục
của hắn, Tần Qua không thể ức chế mà run rẩy cả người. Tính cụ mới vì đau đớn
mà mềm xuống nay lại mạnh mẽ đứng lên.
Bình thường cậu nghe bọn Đàm
Tấn nói chuyện cũng sẽ nhắc đến “sex”, nhưng chỉ lúc nghe người đàn ông này nói
“Làm em”, mới cảm thấy thân thể nóng lên như nhũn ra, cả mắt cũng ẩm ướt.
Chẳng lẽ đây cũng là ma chú của
hắn?
Nếu đúng như lời hắn nói, chẳng
lẽ trong bảy năm qua người đàn ông này cũng có ý nghĩ muốn cậu? Tần Qua tự cười
nhạo chính mình, bây giờ vẫn còn ôm vọng tưởng với người này.
Đôi mày Lâm Hi Liệt nhíu chặt.
Tần Qua cảm thấy gương mặt như tạc tượng của hắn tựa hồ còn sắc cạnh hơn trước
kia. Ngay cả khi trầm mê trong tình dục cũng đẹp đến mức nghẹt thở. Sợi tóc rũ
xuống trán ướt mồ hôi, đôi con ngươi sáng lên.
Tần Qua nhìn chăm chăm vào
gương mặt người đối diện. Chiều dài lông mày, màu mắt, độ cong lông mi cuối
cùng là đôi môi… Cậu muốn khắc ghi mỗi tấc trên gương mặt người đàn ông này.
Cậu không có ảnh chụp của hắn.
Chỉ có thể ghi nhớ người này
trong trái tim.
Cho dù bảy năm đã trôi qua,
hình ảnh người đàn ông này trong lòng cậu chưa phút nào phai mờ. Cậu vẫn luôn
sợ hãi nhiều năm sau, cậu sẽ quên mất hắn.
Môi người kia ở trên thân thể
cậu điên cuồng ma xát, liếm mút, để lại dấu hôn. Trên làn da bạch ngọc xuất
hiện vô số hồng ngân, tạo nên vẻ đẹp kỳ dị vừa rực rỡ vừa quyến rũ.
Chiếc giường bị lay động phát
ra tiếng ‘kẽo kẹt’, Tần Qua có chút sợ hãi giường sẽ sập xuống. Mà người kia
lại vô cùng hưng phấn, lật Tần Qua nằm úp sấp, nắm thắt lưng lên khiến cậu quỳ
xuống, từ phía sau đâm vào. Ngay cả nội tạng cũng bị đâm thủng mất.
Thật sự quá sâu.
Bảy năm xa cách, nơi đó của hắn
tựa hồ trở nên thô dài hơn, lực đạo cùng tần suất thật đáng sợ. Từng đợt từng
đợt đâm vào, như đồ chơi mát xa chạy bằng điện, không biết mệt mỏi.
Tay phải hắn thô lỗ xoa nắn
tính cụ đã rỉ chất lỏng của Tần Qua, dễ dàng đưa cậu lên cao trào lần hai. Phía
sau Tần Qua theo phản xạ mà co chặt, không thể khống chế tự động hút vào lưỡi
dao thịt của người đàn ông, chỉ nghe thấy hắn ghé vào lỗ tai cậu thở dốc ngày
càng nặng, thậm chí một ngụm cắn lỗ tai cậu: “Kĩ thuật của em thật tốt, làm cho
anh nửa giờ đã lên đỉnh. Lại có kỉ lục mới để ghi lại rồi.”
Cả người Tần Qua run rẩy, phía
sau siết càng chặt hơn. Cậu cảm thấy chỗ sâu trong cơ thể nóng rực lên, nóng
đến mức cậu từng ngụm từng ngụm thở dốc. Mồ hôi túa ra ẩm ướt như mới từ trong
nước đi lên.
Nghĩ đến sau lần tình ái này,
bọn họ sẽ mãi mãi mỗi người một phương, trái tim Tần Qua từng đợt nhói lên.
Mặc dù người đàn ông này đã
phản bội cậu, nhưng cậu vẫn còn yêu hắn, vẫn còn muốn hắn. Nếu một ngày kia, có
thể trở lại bên hắn thì thật tốt.
Sau khi cậu đi khỏi, sẽ lại có
người thay chỗ cậu trên giường hắn. Mà không, có lẽ trong bảy năm qua, vòng tay
hắn đã sớm ôm vô số người rồi. Chỉ là nghĩ đến tình cảnh như vậy, trái tim Tần
Qua như bị xé rách.
Cậu nhớ quá… cảm giác bị người
đàn ông nay làm chết trên giường. =,=
Như vậy thì chuyện gì cũng
không phải đối mặt, chuyện gì cũng không phải thương tâm…
Không cần kết hôn với Cố Mộng,
không cần đối mặt với bộ dáng phẫn nộ của cha, không cần đối mặt với áp lực
nặng nề của công ty. Mãi mãi nằm trong lồng ngực người này, vĩnh viễn tận hưởng
hạnh phúc.
Tần Qua nắm chặt ra giường dưới
thân. Nước mắt chảy xuống lập tức được chăn mền thấm hết, chỉ đọng lại một vệt
nước.
Người kia nằm trên người cậu,
mặt dán lên lưng cậu thở dốc, nghỉ ngơi trong chốc lát lại nhổm dậy hôn lưng
cậu.
Lưng Tần Qua rất đẹp, làn da
trắng nõn mịn màng, không tì vết. Cơ thể cân đối vừa vặn, không như mấy cậu con
trai gầy nhom đụng vào toàn thấy xương sườn. Dọc theo sống lưng đi xuống, hai
bên xương bướm nhô ra, như sắp mọc cánh bay đi. (miêu với chả tả_ _!!!)
Cậu là thiên sứ của hắn.
Cho dù phải bẻ gãy cánh của
cậu, cho dù phải xuống địa ngục, hắn cũng không cho cậu có cơ hội bay đi.
Hiện tại hắn chỉ muốn đem thiên
sứ của hắn đập vụn, làm đến chết ngất đi, làm đến cả người đều dính đầy tinh
dịch của hắn, làm tới khi nơi đó không thể khép lại. Thậm chí hắn muốn lập tức
dẫn cậu đến khu resort cao cấp mới ở Vịnh Nước Cạn* (PR =,=), dùng dây xích
khóa cậu lại, mỗi ngày làm cậu, bỏ mặc công ty, quên đi cha mẹ phiền phức.
Hắn như phát điên mà muốn ngược
đãi cậu trong khi làm tình, rồi lại phát điên mà muốn cưng chiều, quý trọng,
yêu thương cậu.
Lâm Hi Liệt kéo Tần Qua, dựa
vào đầu giường ôm cậu vào lòng. Tính cụ còn chưa rời khỏi thân thể lại tiếp tục
đâm vào, đâm đến mức Tần Qua muốn ngất đi.
Ngay cả sức lực bám lên vai
người kia cũng không có, cậu chỉ có thể dựa vào ngực người kia, mặc cho hắn
quấy đảo lung tung trong cơ thể cậu, khi bị ép quá mạnh mới nức nở một tiếng.
Người kia hung hăng ghìm cậu
vào lòng, khiến ngực cậu dính chặt vào ngực hắn. Tần Qua lo lắng mình sẽ bị ép
chết, rồi trong một thoáng lại cảm thấy như vậy cũng không tồi.
Lần thứ hai người kia tiết ra,
Tần Qua gần như đã mất ý thức. Trong lúc mơ màng nghe thấy hắn ác ý nói nhỏ bên
tai: “Sớm biết vậy đã làm chết em…” Trái tim cậu run rẩy, sau đó không còn nghe
thấy gì nữa, hoàn toàn chìm vào bóng đêm.
***
Lông mi Tần Qua khẽ động đậy
rồi mở mắt.
Đập vào mắt chính là thân thể
người kia.
Cậu vẫn đang được người kia ôm
trong lồng ngực, ấm áp dào dạt. Dưới thân khô ráo, dường như đã được lau rửa
qua. Chỉ là chỗ kia… còn sưng đau nóng rực.
Tần Qua chậm chạp chống người
ngồi dậy. Cảm giác đau mỏi từ phần eo lập tức lan ra toàn thân, cánh tay sắp
chống đỡ không nổi thân thể. Đúng lúc cậu lung lay sắp đổ thì được người kia
vươn tay ôm lấy, hôn lên mặt hỏi: “Muốn làm gì? Đói bụng à?”
Tần Qua lắc đầu, thấp giọng
nói: “Tôi… phải về…”
“Anh đưa em về.”
“Không cần, tôi lái xe tới.”
“Được rồi.”
Lâm Hi Liệt cuối cùng cũng ăn
được người yêu bấy lâu nay, tâm tình vui vẻ đáp ứng. Rời giường nhặt quần áo
giúp Tần Qua mặc vào từng chiếc một, ngay cả nút áo cũng cài lần lượt.
“Đổi quần lót CK rồi à?”
“…”
Trong lúc mặc đồ Tần Qua liếc
qua một bên, bỗng nhiên thấy đầu giường có một khung ảnh, bên trong là ảnh chụp
của cậu. Lúc ấy ở bờ biển H đảo, cậu đang cười tươi, vẻ mặt vô cùng sáng lạn.
Không biết người kia chụp cậu
lúc nào. Bỗng chốc, cậu cảm thấy hốc mắt bắt đầu ươn ướt.
Lâm Hi Liệt giúp Tần Qua mặc
quần áo xong, mới tùy tiện khoát lên cái áo tắm, đứng dậy đưa cậu xuống lầu.
“Em mua cái bật lửa đẹp lắm. Anh
rất thích.”
“… Ừm… Thích là tốt rồi.”
Đúng ra mà nói, chỉ cần là thứ
Tần Qua mua, không có thứ mà Lâm Hi Liệt không thích.╮(╯▽╰)╭
Đi tới cửa, Tần Qua cúi đầu
nói: “Mấy ngày tới… Đừng đến tìm tôi…”
“Đã biết, gần đây em đang bận
rộn.” Người kia chống cửa.”Công ty nhà em hoạt động thuận lợi rồi nói tiếp.”
“Uh…”
Tần Qua không nghĩ tới hắn lại
nói như vậy. Cậu do dự một chút, rồi nhẹ nhàng ôm người kia một cái.
“Được rồi, em còn tiếp tục anh
sẽ không cho em đi đâu.”
Nghe vậy Tần Qua vội vàng chạy
nhanh xuống cầu thang, rồi quay đầu nhìn lại.
Lâm Hi Liệt đứng chống tay lên
cửa cửa, nhăn mày, tỏ vẻ vô cùng khó chịu.
Mắt Tần Qua cay đến sắp rơi lệ.
Cậu gật đầu một cái, rồi quay đầu đi tiếp, cho đến khi bóng dáng cậu biến mất
khỏi tầm mắt của người kia.
Tạm biệt, tình yêu của em.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét