Cánh tay Lâm Hi Liệt siết càng
chặt hơn , môi dán sau cổ Tần Qua, nhẹ nhàng mà nói: “Ngủ đi.” Hơi thở ấm áp
phun vào sau gáy làm cả người Tần Qua đều ấm lên.
Tần Qua vẫn đóng băng khẩn
trương như vậy, động cũng không dám động, đến khi hô hấp phía sau càng ngày
càng nhẹ, mới chậm rãi yên tâm ngủ.
Người nọ nói đều giữ lời, nói
không chạm vào sẽ không sẽ chạm vào.
Sáng sớm hôm sau, Tần Qua vừa
mở mắt, ánh vào mi mắt chính là da thịt màu mật ong, lồng ngực tinh kiện, cậu
vốn đang mơ mơ màng màng lập tức bị thân thể trước mắt làm tỉnh hẳn. Lại chợt
nghe thanh âm trên đỉnh đầu nói: “Ngủ một chút nữa đi”
Lúc này Tần Qua mới phát giác
tay cậu vây quanh cổ người ta, tay người nọ xuyên qua dưới nách ôm chặt cậu,
cằm để ở trên đầu cậu, xung quanh hơi thở ấm áp của người nọ, sáng sớm ‘cái
kia’ có chút bừng bừng phấn chấn mà đặt trong đùi cậu, ngay cả mạch máu nhảy
dựng cũng đều cảm giác được rõ ràng…
Mặt Tần Qua lập tức hồng thấu :
“Không… Không được.” Nói rồi giãy ra, kéo qua chăn che đến nửa khuôn mặt chỉ
còn lộ đôi mắt ở bên ngoài, muốn xem lại không dám mà chỉ liếc Lâm Hi Liệt một
cái.
Lâm Hi Liệt nhìn Tần Qua giống
con thỏ nhỏ cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười. Ngồi dậy ấn xuống một nụ hôn
lên trán cậu, loạt xoạt loạt xoạt mà mặc quần áo tử tế, đem quần áo Tần Qua để
ở bên giường rồi mới vào phòng tắm rửa mặt, Tần Qua lúc này mới xốc chăn lên
bắt đầu mặc quần áo.
Vì tránh khiến cho cha già hoài
nghi, Tần Qua cố ý yêu cầu Lâm Hi Liệt sáng sớm đưa cậu về. Trước lúc xuống xe
người nọ còn lướt qua môi cậu hôn một chút rồi mới thấp giọng nói: “Giữa trưa
thứ Hai tan học ở sân thượng chờ anh.” Tần Qua hồng mặt gật gật đầu, ngay cả
nhìn cũng không dám, chạy trốn xuống xe.
Vốn muốn cùng người nọ cắt đứt
quan hệ, kết quả chẳng biết tại sao mà thì hòa hảo như lúc đầu, thậm chí so với
trước kia còn thân mật hơn, Tần Qua tuy có chút lo lắng nhưng lại chẳng biết
tại sao mà vui vẻ, ngay cả lúc đọc sách cũng không tập trung được tinh thần,
đông nghĩ tây nghĩ, không biết hồn đã bay tới đâu.
***
Lúc Tần Qua nói cho Đàm Tấn
giữa trưa không cùng bọn họ ăn cơm trưa đựơc, vẻ mặt Đàm Tấn như tròng mắt sắp
rụng ra tới nơi.
“Cậu đừng với tôi cậu đã cùng
tên khốn kia làm lành?”
“…” Tần Qua không thể nói thẳng
“Không phải” thế là đành phải lặng yên.
Đàm Tấn vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt
không thành thép: “Cậu sao lại vậy… Cậu không phải nói cậu muốn cùng hắn muốn
nhất đao lưỡng đoạn là gì? Hắn lại cho cậu uống thuốc gì?”
“…” Người nọ thật thuốc cậu,
chính cậu cũng không biết sao lại trở thành thế này.
Nhìn Tần Qua cúi thấp đầu như
tiểu hài tử ngoan đang nhận sai cùng ba ba, Đàm Tấn thật sự là hết chỗ nói rồi:
“Quên đi quên đi, theo cậu đi.” Cuối cùng lại nhịn không được thêm một câu:
“Cẩn thận một chút!” Binh binh lách cách quậy phòng ngủ một trận vang rồi mới
tức giận mà ngồi trước computer bắt đầu chơi game, cố ý đem bàn phím gõ lách
cách lạch cạch.
Thời điểm Tần Qua đẩy ra cửa
sân thượng Lâm Hi Liệt đã ở đó, nghiêng dựa đứng vào tường , tay trái xách một
gói to, tay phải kẹp một điếu thuốc, gặp Tần Qua lên đến mới đem thuốc ném
xuống đất giẫm tắt.
Tần Qua thấy trên mặt đất đã có
hai cái tàn thuốc nhịn không được nói: “Ít hút thuốc một chút … không tốt cho
thân thể…” Người nọ ở trước mặt mình chưa bao giờ hút thuốc nhưng sau
lưng thì… Bất quá người nọ vô luận là tư thế tay kẹp thuốc hay miệng ngậm
khói thuốc đều đẹp trai chết người như diễn viên điện ảnh, chẳng lẽ đây là khác
nhau giữa đàn ông và thiếu niên?
“Biết rồi.” Lâm Hi Liệt đem gói
to đưa cho cậu, rồi mới cởi áo khoác mang vào người Tần Qua.
“Anh không lạnh sao?” Sân
thượng gió lớn dã man. (ờ, cái từ này tác giả dùng đấy, dã man _ _!!! )
“Không lạnh.”
Lâm Hi Liệt lấy báo từ túi áo
khoác ra trải trên mặt đất rồi mới mới để cho Tần Qua ngồi xuống.
Tần Qua mở hộp cơm ra, vừa thấy
đúng là đồ ăn mình thích ăn nhất, ức chế không được vui vẻ mà hướng Lâm Hi Liệt
cười cười. Cậu vừa muốn động đũa, nhớ tới chuyện hôm nay bị chủ nhiệm lớp gọi
lên, lại nói: “Ai… Thầy giáo kêu em làm uỷ viên tác phong và kỷ luật…”
Lâm Hi Liệt nhíu nhíu lông mày:
” Uỷ viên tác phong và kỷ luật? Để làm gì ?”
“Kiểm tra xem có học sinh nào
đánh nhau ẩu đả, hút thuốc đánh bạc … hay không” Sao lại đem loại nhiệm vụ này
giao cho cậu… Cậu thì yếu đuối như vậy, cho dù nói người ta cũng không nghe…”Không
biết chủ nhiệm lớp nghĩ sao… Trước kia không phải vẫn làm uỷ viên học tập sao…”
Lâm Hi Liệt nhíu mày, cầm đôi
đũa trong tay Tần Qua gắp một miếng đưa đến bên môi cậu: “Loại chuyện này ít lo
tới là được.”
Tần Qua vừa muốn há miệng, chợt
nghe tiếng bước chân sự ồn ào truyền đến, hỗn loạn chửi má nó: “Làm! Lão tử lần
này nhất định phải đánh đến mẹ nó cũng không nhận ra!”
Tần Qua có chút đứng ngồi không
yên mà quay sang nhìn phía Lâm Hi Liệt: cậu sao lại quên nơi này thường thì
vắng nhưng trước giờ là nơi đánh nhau, không nghĩ tới hôm nay vừa tới thì có
việc. Cậu vừa muốn đứng dậy đã bị Lâm Hi Liệt đè vai xuống: “Em ăn cơm của em
đi.”
cheveuxnoirs.wordpress.com
Cửa bị “bang” một tiếng đá
văng, từng người từng người hùng hùng hổ hổ mà lên đây. Rõ ràng đồng phục học
sinh thực nghiêm chỉnh lại bị bọn họ ăn mặc thành dáng vẻ lưu manh, tóc cứ như
nửa năm không gội, cả người vị khói hỗn loạn.
“F*ck! Nơi này có người!” Một
tiểu lâu la xé cổ rống lên một câu, không khí lập tức căng thẳng.
Người ra vẻ đại ca kia nghiêng
đầu sang chỗ này thì thấy Lâm Hi Liệt vẻ mặt khó chịu mà đứng lên, sắc mặt
nguyên bản hung hổ lập tức xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ, chân chó mà nghênh
đón, lại là xoay người lấy ra thuốc lá: “Liệt ca! Liệt ca hôm nay sao có hứng
thú lên đây vậy?”
Lâm Hi Liệt đem thuốc lá ngậm
vào miệng, mặc tên kia lấy ra cái bật lửa mồi giúp, hắn hất hất cằm về phía Tần
Qua: “Đại ca của tao ăn cơm trưa ở đây.” Cuối cùng đem tàn thuốc bắn ra, lại
nói: “Tụi bay đi nơi khác đánh, đừng phiền đại ca tao. Hắn sợ ồn ào.”
Tần Qua nghe Lâm Hi Liệt gọi
cậu là “Đại ca” thiếu chút nữa cười sặc sụa. Danh hiệu này thật lớn… Giương mắt
nhìn tên cầm đầu kia một cái, cảm giác rất quen mắt hình như là một trong số
mấy tên đàn em của Lâm Hi Liệt trước đây.
Cằm tên kia đều rụng trên mặt
đất, nhìn ánh mắt của hắn thì giống như đang thấy quỷ, tên cầm đầu choáng váng
một lúc lâu sau mới vội không ngừng mà lạy Tần Qua: “Thì ra là đại ca của Liệt
ca, tiểu đệ có mắt như mù! Chúng mày đều thấy chưa, đây là ta đại ca của đại ca,
sau này phải cung kính a!”
Nhóm lâu la hận không thể
nghiêm nghỉ: “Đúng vậy đúng vậy.. Đại ca khỏe…”
Đây quả thực giống như hài
kịch, Tần Qua thật sự có chút không nín được xoay mặt qua một bên cười trộm.
Lâm Hi Liệt lắc lắc tay, tên
cầm đầu kia lập tức hiểu ý mà chắp tay với Lâm Hi Liệt: “Liệt ca, anh cùng đại
ca chậm rãi ăn, chúng em đi nơi khác.”
Lâm Hi Liệt gật gật đầu, một
đám người cắp đuôi nhanh nhanh như chớp chuồn đi.
Tần Qua cuối cùng bật cười: “Ai
là đại ca của anh a…”
“Em. Bà chủ gia đình nhà anh.”
Lâm Hi Liệt thuốc tắt ném đi, lại gần cậu ngồi xuống.
“Nói hưu nói vượn…” Tần Qua lập
tức đỏ mặt. Cha có đôi khi gọi mẹ là “Bà chủ gia đình nhà tôi” .
cheveuxnoirs.wordpress.com
“Bà chủ, ăn nhiều thịt một
chút.”
Tần Qua bị hắn đùa giỡn, nghĩ
muốn chặn lại cái miệng xấu xa kia liền đưa một miếng thịt đến bên môi hắn. Lâm
Hi Liệt ngậm thịt tiến gần lại nắm cằm Tần Qua dán lên đem thịt đẩy mạnh vào
trong miệng Tần Qua, còn nhân tiện hôn mút một lần.
Tần Qua phản công thất bại còn
bị đùa giỡn, liền đỏ mặt vùi đầu ăn cơm, không để ý cái người mặt dày kia.
Chương 25
Tần Qua nghĩ Lâm Hi Liệt nói
“Đại ca” chỉ là vui đùa một chút thôi. Vào buổi chiều tự học lần đầu cậu tiên
đeo phù hiệu lên tay áo ra ngoài tuần tra mới biết được danh hiệu này có năng
lực răn đe rất lớn.
WC nam luôn luôn là nơi tập hợp
nhiều người hút thuốc, Tần Qua vừa tiến vào đã ngửi được một cỗ khói thuốc nồng
nặc, toàn bộ WC đều sương khói lượn lờ giống như phật đường, vài học sinh đang
đứng ở bồn rửa mặt nuốt mây nhả khói. Cậu gõ gõ cửa còn chưa kịp nói, đám người
kia đã lập tức tự giác bóp tắt tàn thuốc ném vào cống thoát nước, còn ở trước
mặt cậu cười làm lành nói “Lần sau sẽ không như vậy đâu “, rồi mới nối đuôi
nhau mà ra.
Tần Qua là con cháu nhà giàu,
tuy rằng không bao giờ chủ động can thiệp vào hành vi bất lương gì đó, nhưng
nếu nhiệm vụ đã được giao lên đầu cậu, cậu sẽ có trách nhiệm thực hiện. Mà có
thể dễ dàng thực hiện công việc như vậy, đây là lần đầu tiên…Cậu gặp qua rất
nhiều nhóm tiểu lâu la vênh váo tự đắc, ở trước mặt cậu thì như chuột thấy mèo.
Cậu còn nghe thấy một số người một đi ngang qua nghi hoặc hỏi han: “Nó là cái
gì? Không phải chỉ là một uỷ viên tác phong và kỷ luật thôi sao?” Lập tức
“Bang” một tiếng rống lên: “Mày thì biết cái khỉ gì? Cậu ta là đại ca của Lâm
Hi Liệt!” “Hả?! … vậy nó…” Mỗi lần như vậy Tần Qua đều cảm thấy mình như đang
diễn hài kịch. Bất quá cậu cũng tự biết, trong lòng mọi người hẳn đều rõ ràng
cậu mới là đàn em của Lâm Hi Liệt, bất quá nếu Lâm Hi Liệt đã nói như vậy, cho
thấy đứa em này địa vị phi phàm, thế là mọi người cũng đều theo thôi…
Tuy rằng Lâm Hi Liệt không
thường xuyện ở trường học, thần long kiến thủ bất kiến vĩ, nhưng Tần Qua làm ủy
viên tác phong và kỷ luật thì mỗi ngày đều phải đến trường, tan học đúng giờ. Tên
của Tần Qua dần dần được lan rộng, chẳng biết tại sao mà thu hút rất nhiều
những “mối làm ăn” khác, tỷ như có sự kiện bạo lực gì sẽ rất nhanh có người tìm
đến cậu: “Tần Qua Tần Qua, sân thượng lại có người đánh nhau , cậu nhanh đi
khuyên can đi!” Tần Qua đối với “mối làm ăn” đột nhiên phát sinh này thật sự là
bất đắc dĩ: cậu vốn là cáo mượn oai hùm, sao có thể lạm dụng uy tín của người
nọ. Lại nói, phong cách người nọ luôn luôn lười quan tâm mọi thứ, cậu không
muốn để người nọ dính vào chuyện thị phi. Bất quá đã bị đẩy cho trách nhiệm “Uỷ
viên tác phong và kỷ luật”, gặp chuyện hơi lớn một chút Tần Qua đều tận lực ra
mặt.
Đàm Tấn nghe được phong phanh
liền nhanh chạy đến phun trào với cậu: “Hừ! Cậu bây giờ là sợ người khác không
biết cậu cùng tên kia thực thân thiết đúng không?”
“…”
“Đi, bây giờ cậu là đại ca,
chúng tôi đều được dựa hơi cậu! Đại ca thu em làm đàn em đi?”
“Được rồi… Tôi cũng không biết
sẽ thành ra như vậy…” Tần Qua cảm thấy Đàm Tấn cũng đã biến đổi thành con báo
rồi.
“Ai… Tôi thật sự là trơ mắt mà
nhìn cậu nhảy vào hố lửa mà, kéo cũng kéo không ra!”
“Đâu có nghiêm trọng như cậu
nói …”
“Cắt!” Lại nghiêng đầu sang chỗ
khác chơi game không để ý tới cậu.
…
Tần Qua vừa bực mình vừa buồn
cười kể lại chuyện đó với Lâm Hi Liệt, Lâm Hi Liệt ngược lại không ngại chút
nào, miễn cưỡng cười: “Thấy không, giúp em chấp hành công vụ thuận lợi như thế,
em tính làm sao báo đáp anh đây?”
Tần Qua đấm hắn một quyền: “Trả
cho anh phí tổn thất tinh thần mỗi tháng 50 đồng, thế nào?”
Lâm Hi Liệt cúi xuống hôn lỗ
tai cậu nói: “Anh không cần loại bồi thường này, anh muốn loại bồi thường
‘kia’.”
Mặt Tần Qua lập tức hồng một
mảnh, che lỗ tai trừng hắn một cái rồi vội vàng chạy mất.
Gần đây Lâm Hi Liệt càng ngày
càng đùa giỡn cậu quá đáng, trừ ra những lúc hứng lên sẽ hôn môi không nói, ám
chỉ tính sự giống hôm nay cũng không phải lần đầu tiên. Tần Qua nguyên
bản đối với hình thức ở chung giữa người yêu chỉ dừng lại ở nắm nắm tay, hôn
hôn môi, bất quá bị người nọ cường ôm qua một lần thì đã mơ hồ ý thức được
người nọ chỉ sợ không muốn ngừng ở hôn môi mà thôi. Tần Qua có một lần còn nhịn
không được đi hỏi cố vấn tình yêu – chuyên gia Đàm Tấn, liền bị đối phương liếc
cho một cái khinh miệt: “Cậu nghĩ rằng ai cũng là đầu gỗ à? Tỉnh lại đi, nam
nhân đều là động vật dùng nửa thân dưới! Không thể ‘đứng dậy’ trước người yêu,
không phải liệt dương thì là thái giám!”
Hiện tại hình thức hai người ở
chung rất ngọt ngào, Tần Qua chỉ muốn đem loại ngọt ngào này kéo dài lâu
thêm, cậu cho tới bây giờ cũng chưa làm tốt chuẩn bị tâm lý sẽ làm tình cùng
người nọ. Một mặt là lần trước bị cường ôm lưu lại bóng đen, về phương diện
khác, cái loại chuyện này với cậu mà nói thật sự là rất quá $@%$#. Cậu ẩn ẩn
cảm giác được người nọ đối với tính sự càng ngày càng mạnh mẽ, cậu cũng càng
ngày càng lo lắng. Bất quá cũng may gần đây người nọ chỉ muốn cùng cậu ăn
trưa, cũng không có đề cập qua muốn cậu tới nhà hắn, nếu người nọ thực sự nói
ra, Tần Qua thật sự không biết nên làm sao trả lời.
***
Lâm Hi Liệt mặt không chút thay
đổi mà uống xong một ly rượu đỏ, “!” đem ly để lên bàn liền nhận được một màn
cổ vũ. Cô gái ngồi bên trái hắn lại giống rắn quấn lên, rót đầy thêm một ly.
Hôm nay là tiệc khánh công và
sinh nhật của Lâm Hi Liệt.
Sau khi Lâm Hi Liệt đặc huấn từ
Mỹ trở về lập tức theo chỉ thị của ông già tiếp nhận Đông khu và một số quận.
Hắn từ trước đến nay luôn làm việc dứt khoát, ân oán rõ ràng, mạnh mẽ vang dội,
đem sở hạt quận tài vụ cùng quy định hoàn toàn chỉnh lý một phen, hơn nữa hắn
đầu óc khôn khéo cùng thân thủ không tầm thường, lập tức đã chiếm được sự ủng
hộ nhất trí của mọi người. Nhóm nguyên lão nghĩ Lâm Hi Liệt là cậu ấm ăn cơm
mềm* cố ý làm khó dễ hắn, khơi mào mâu thuẫn thù hận từ lâu giữa Đông khu và
Tây khu, rồi để cho Lâm Hi Liệt đi giải quyết. Lâm Hi Liệt điều tra rõ nguyên
do, ngay tại chỗ lấy một chai rượu đỏ đập xuống đầu người gây chuyện, cũng làm
rõ mâu thuẫn rồi tuyên bố dừng lại vụ này, muốn công bằng thì tìm hắn. Xuống
tay một hành động này, mấy quận Đông khu Tây khu đều thuần phục hắn, cũng chỉ
nhận mình hắn làm đại ca, làm mấy người nguyên lão kia tức giận đến thổi râu
trừng mắt.
*Ăn cơm mềm: đạt được mọi việc
quá dễ dàng (?!)
Chuyện này xử lý xong không đầy
hai ngày sau chính là sinh nhật của Lâm Hi Liệt, Lâm Nhất Huy phá lệ mà tổ chức
tiệc sinh nhật ở nhà, mời đa số nguyên lão đến tham dự. Tình hình này, dự báo
một số thay đổi. Hai mươi năm trước Lâm Nhất Huy trẻ trung khoẻ mạnh, độc tài
quyền to, tất cả mọi người không dám đoán vấn đề người thừa kế, nhưng gần đây,
thoạt nhìn Lâm Nhất Huy tựa hồ vô cùng vừa ý đưa con riêng lưu lạc bên ngoài
mười tám năm này. Xem ra thời điểm chọn người thừa kế sẽ không xa .
Người duy nhất biểu hiện ra khó
chịu rõ ràng với chuyện này đương nhiên là mẹ kế Tô Diêu của Lâm Hi Liệt. Bà
với Lâm Nhất Huy là hôn nhân chính trị, kết hôn xong lại dần dần rơi vào tình
yêu với người đàn ông trầm ổn lại lòng dạ độc ác này. Nhưng trong lòng Lâm Nhất
Huy thì mẹ đẻ của Lâm Hi Liệt vĩnh viễn là vị trí thứ nhất. Tô Diêu lại không
được như ý nguyện chỉ sinh con gái, từ đó về sau Lâm Nhất Huy càng thêm chú ý,
vô luận thế nào đều không để bà mang thai đứa con thứ hai của họ, vài năm gần
đây chuyện phòng the lại càng ít đến đáng thương. Thế lực của cha bà trợ giúp
Lâm Nhất Huy ngồi vững giang sơn, nhưng Lâm Nhất Huy đối với bà tôn trọng nhau
như khách, còn có ý bồi dưỡng con trai người vợ quá cố, làm sao Tô Diêu không
tức giận cho được. Lần trước ăn cơm cùng Lâm Hi Liệt đã là để cho mặt mũi, lần
này lão gia thế nhưng lại tổ chức yến tiệc trong nhà, làm cho bà vô luận thế
nào cũng khó đè nén được phẫn uất. Đáng giận là con gái của mình lại có hứng
thú với anh trai cùng cha khác mẹ, vẫn dán lên Lâm Hi Liệt như chim nhỏ nép vào
người, Tô Diêu đen mặt uống mấy ly liền thì mượn cớ ra khỏi hội trường .
“Nghe nói quan hệ của anh cùng
một nam sinh trong trường đặc biệt tốt?” Lâm Trinh phong tình vạn chủng mà thay
Lâm Hi Liệt rót một ly rượu đầy, Lâm Hi Liệt chạm cốc với từng nguyên lão trong
bàn rồi một hơi uống cạn.
“Liên quan gì đến cô.”
Lâm Trinh ríu rít mà cười rộ
lên, tay ở trên vai Lâm Hi Liệt rà qua rà lại: “Anh thực cưng chiều cậu ta đó
thôi, nghe cậu ta là đại ca của anh? Anh khi nào thì đi làm đàn em của người
khác?”
“Con mẹ nó cô bớt lo chuyện của
người khác đi.” Con ả này nếu dám động một đến sợi lông tơ Tần Qua, hắn trực
tiếp giết ả.
Cô gái kia cũng không tức giận,
thấy hắn không nói tiếp, liền đổi đề tài câu chuyện: “Đêm nay đừng về?”
“Trong khu của tôi có host cub,
chỉ cần báo tên, tôi cam đoan bọn họ sẽ chọn ra người đầu bảng, không tính một
xu.”
“A… Anh biết rõ người ta chỉ có
hứng thú với anh thôi mà.”
“Cút.”
Lâm Hi Liệt đối với loại trò
đùa khiêu d*m buồn nôn này ghê tởm tới cực điểm, trong đầu lại hiện lên bộ dáng
thẹn thùng đỏ mặt của người kia. Đáng tiếc hôm nay cả sảnh đường đều là nguyên
lão, hắn lại là vai chính của bữa tiệc, chết sống gì cũng không thể về trước,
buồn bực được gần như chịu không được.
Khó khăn lắm một đám người mới
uống đủ, quậy cũng quậy đủ, Lâm Hi Liệt nhìn đồng hồ, đã 12 giờ. Mong muốn được
gặp người kia bị cồn thúc giục đến sôi trào sắp làm nổ đầu hắn . Nghe xong lời
dạy bảo ân cần chậm chạp của ông già, Lâm Hi Liệt ngay cả trà giã rượu cũng
không uống, cũng không quan tâm cái gì là “Uống rượu lái xe”, cầm lên âu phục
tiến vào Chevrolet, hai trăm km/h vượt qua vài trạm đèn đỏ đến thẳng trường
học.
Bây giờ, Tần Qua chắc chắn đã
ngủ.
Nhưng hắn chỉ muốn gặp
cậu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét