Tần Qua mờ mịt từ trong cơn mê
tỉnh lại.
Cả người cậu trần trụi nằm úp
sấp trên giường. Da thịt tràn ngập dấu nhéo, dấu hôn, thậm chí dấu răng. Hạ thể
dính đầy tinh dịch, trên người đâu đâu cũng thấy dấu vết của người kia.
Nhớ lại… Sau khi nghe hắn tuyên
bố một câu kia xong thì cậu hôn mê bất tỉnh, rồi trong lúc hắn đâm đâm rút rút
không biết mệt mỏi mà tỉnh lại.
Cậu đã không thể đếm được cậu
cùng người kia đến tột cùng đã thay đổi bao nhiêu tư thế.
Bây giờ hắn vẫn còn trong cơ
thể cậu luật động di chuyển.
Mặt của cậu ma xát ra giường,
thắt lưng đau đến sắp đứt. Hai điểm trước ngực sưng đỏ, chạm vào một chút thôi
đã khiến toàn thân đau. Tính cụ run rẩy đã bắn không bắn được gì nữa rồi. Đùi
trong co rút, tiểu huyệt bị ma xát đến không còn cảm giác. Tính cụ của người
kia đã ở trong cơ thể cậu bắn hai lần rồi mà vẫn cứng như sắt.
Cậu thật sự sợ hãi ngay cả ruột
cũng sẽ bị người này đâm thủng.
Tại sao lại tỉnh lại, lúc trước
bị ngất đi thật tốt…
Ngay cả rên rỉ Tần Qua cũng
không còn khí lực. Lúc bị đâm mạnh quá mới nức nở hai tiếng.
Người kia hình như nhận ra cậu
đã tỉnh. Bỗng nhiên bao lấy tính cụ đã mềm xuống của cậu vào lòng bàn tay mơn
trớn di chuyển.
Tần Qua chảy nước mắt lắc đầu:
“Đừng… Cầu xin anh… Bỏ qua cho em…”
“Em còn muốn lấy người phụ nữ
kia nữa không?”
Tần Qua nức nở thật lâu cuối
cùng mới nói ra hai chữ: “… Sẽ không “
“Thật không ?”
“… Thật sự sẽ không…”
“Hiện tại đã biết em thuộc về
ai chưa?”
“Biết… em… thuộc về anh…”
“Ai?”
“Lâm Hi Liệt … Ông xã …”
“Tốt lắm.”
Hai mắt Tần Qua đã bị nước mắt
làm cho mơ hồ. Cậu nghĩ rằng sự trừng phạt này đã kết thúc, không ngờ người đàn
ông này vẫn chưa buông tha cậu, tiếp tục tra tấn tính cụ đã bắn quá nhiều lần
của cậu. Khoái cảm chạy xuống phía dưới, loại cảm giác sắp bùng nổ này, cũng là
cảm giác sắp bắn tinh…
Tần Qua hoảng sợ tới cực điểm,
cổ họng khàn khàn kêu lên: “Không… Lâm Hi Liệt… Không cần! … Em đáp ứng anh
rồi! …”
“Sợ gì, bộ dáng nào của em mà
anh chưa thấy qua.”
“Không! … A a a! …”
Chất lỏng ấm áp theo đầu khấc
bắn ra. Cả người Tần Qua đều run rẩy. Xấu hổ điên cuồng như cơn bão quét qua
tâm trí cậu. Cậu gấp đến nộ hỏa công tâm, ngất xỉu ngay tại chỗ. (=)))
***
Lần thứ hai Tần Qua mở mắt đã
là buổi chiều.
Cả người đau mỏi như bị xe tải
nghiền qua. Nhưng dù sao cậu đã được tắm rửa, vị trí sử dụng quá độ kia có cảm
giác thanh thanh mát mát, hình như đã được bôi thuốc.
Người kia dựa vào đầu giường
ngồi cạnh cậu, tay trái vòng qua cổ cậu, như có như không vuốt tóc cậu, tay
phải cầm chuột điều khiển Laptop.
Tần Qua lại nhắm mắt một hồi
lâu mới chậm rãi mở ra.
Lâm Hi Liệt lập tức phát hiện,
để Laptop qua một bên rồi làm hành động muốn dìu cậu ngồi dậy. Nhưng Tần Qua
nhẹ nhàng lách người, tránh khỏi bàn tay sắp chạm tới eo cậu, chậm rãi xốc chăn
lên, muốn từ bên kia xuống giường.
Chỉ vài động tác như vậy thôi
đã hao tổn hết sức lực của cậu.
Lâm Hi Liệt nhíu mày nhìn bóng
dáng đơn bạc của người yêu bé nhỏ. Lúc chân Tần Qua chạm đến sàn nhà thì hắn
vươn tay đem người nhẹ nhàng ôm về, đầu đặt lên vai cậu mềm giọng nói: “Ngày
hôm qua là anh giận đến mất lí trí.”
Giống như không nghe thấy gì,
Tần Qua nhẹ nhàng tránh tay hắn, tiếp tục cố gắng chuyển động thắt lưng đau đớn
muốn xuống giường. Lâm Hi Liệt không tiếp tục ngăn lại nữa, chỉ xốc chăn lên,
xuống giường tìm một bộ đồ ngủ bông ấm áp trong tủ quần áo. Từ bảy năm trước,
Lâm Hi Liệt mỗi lần đi mua sắm chỉ cần nhìn thấy quần áo, giầy dép nào phù hợp
với dáng người Tần Qua đều sẽ mua về. Thế là theo thời gian, tủ quần áo ở biệt
thự cũ đã chứa đầy quần áo của Tần Qua. Hơn mười ngày trước hắn đã chuyển một
phần đến Vịnh Nước Cạn.
Lâm Hi Liệt cầm áo ngủ đứng ở
một bên cũng không làm Tần Qua thèm liếc một cái. Cậu lê thân thể mỏi nhừ tìm
kiếm cả phòng, cuối cùng mới thấy ở thùng rác trong phòng tắm có lễ phục màu
trắng bị vo viên nhàu nát.
Tần Qua nhặt lễ phục trong
thùng rác ra, người kia nhìn thấy nhíu mày giật lại ném đi, rồi ôm cậu về
phòng.
Trên giường bày hơn mười kiểu
quần áo các loại: áo len, sơmi, áo nỉ, áo khoác, quần jean,.. Tần Qua tùy tiện
cầm một cái, ngồi bên giường chậm rãi mặc vào. Mỗi lần Lâm Hi Liệt đưa tay muốn
giúp đều bị cậu lách mình cự tuyệt. Lâm Hi Liệt bất đắc dĩ nhíu mày, từ tủ quần
áo lấy ra một đôi giày đơn giản. Thừa dịp Tần Qua đang mặc quần áo, hắn ngồi
xuống thay cậu mang tất, rồi nắm cổ chân cậu xỏ giày vào.
Tần Qua mặc xong, vẫn không
nhìn Lâm Hi Liệt một lần nào, cũng không nói năng gì, đứng dậy đẩy cửa xuống
lầu. Lâm Hi Liệt không còn cách nào chỉ có thể đi phía sau hỏi cậu: “Người có
đau không?” “Em đói bụng chưa? Phòng bếp có làm canh gà, uống một chút ấm dạ
dày đi… . Em muốn ăn gì?”
Tần Qua không trả lời mà đi
thẳng ra cửa. Qua phòng khách, đài phun nước và hàng cây, cậu đi đến cửa lớn,
bốn gã bảo vệ mang đồ đen lập tức cúi đầu nói: “Tần thiếu gia, thật xin lỗi,
chúng tôi không thể để cậu ra ngoài.”
Tần Qua như là không nghe thấy
gì còn muốn đi tiếp, trong khoảnh khắc đã bị người kia ôm lấy mang vào nhà.
Từ buổi chiều cho đến chạng
vạng, hai người vẫn chìm trong chiến tranh lạnh. Tần Qua không nói một câu, mà
Lâm Hi Liệt vốn cũng là người kiệm lời. Hắn thử đơn giản giải thích vài câu,
Tần Qua vẫn chỉ cúi đầu nhìn chăm chăm vào bàn tay đặt trên đầu gối, trong mắt
tựa hồ không hề dao động.
Trong lòng Lâm Hi Liệt liền rõ
ràng, lần này hắn đã làm người yêu giận thật rồi. Tần Qua thoạt nhìn rất ôn
hòa, chuyện bình thường cậu đều có thể thuận theo ý hắn, nhưng một khi cố chấp
mười con trâu cũng kéo không lại. Lúc này cứng rắn hay mềm mỏng đối với cậu đều
không có tác dụng. Mặc dù nắm giữ trong tay cả thương trường lẫn hắc đạo nhưng
gặp phải loại tình huống này Lâm Hi Liệt lại không biết xử trí thế nào.
Ngày hôm qua hắn thật sự rất
tức giận.
Bảy năm nay, hắn vẫn luôn theo
dõi nhất cử nhất động của người yêu, phái ba người ở phân hội Mỹ chú ý Tần Qua.
Tuy rằng phân hội ở Mỹ không giống Hồng bang ở thành phố A mánh khoé thông
thiên, có thể báo cáo chi tiết mấy vạn chữ về hoạt động cá nhân một ngày của
Tần Qua, nhưng tình hình như thế nào đại khái Lâm Hi Liệt cũng biết.
Nhất là tin tức “không có bạn
gái” làm hắn sung sướng hết sức.
Khi biết Tần Qua về nước làm
việc, Lâm Hi Liệt liền quyết định, vô luận dùng thủ đoạn gì cũng phải đem người
yêu cướp về.
Thời thế hiện nay không hề
giống ngày xưa. Ở thành phố A này không còn ai có thể khống chế được hành động
của hắn nữa.
Đầu tiên hắn bắt lấy cơ hội
chuyện của Đàm Tấn, rồi sắp đặt cho ba cổ đông kia mang tiền bỏ trốn, sau đó ra
mặt giúp đỡ khiến Tần Qua mang quà tới tận cửa cám ơn. Khi ấy ngay cả ôm hôn
cậu cũng không cự tuyệt làm hắn vui mừng quá đỗi, dễ dàng bị mê hoặc, nhất thời
thả lỏng theo dõi cậu.
Kết quả chính là đến ngày đính
hôn của cậu hắn mới nhận được báo cáo!
Chương 82: Giằng co
Giờ phút ấy trước mắt hắn tối
sầm.
Nếu người báo cáo không phải là
Văn Thanh, mà là một người nào khác có lẽ đã bị hắn quăng cho một cái tát.
Thật sự nằm mơ cũng không tưởng
nổi, hắn đợi cậu một tháng rốt cục lại nhận được tin tức như thế.
Một tháng trước người mang quà
được đóng gói tinh xảo đến tìm hắn là ai? Người hắn ôm cũng không cự tuyệt là
ai? Người gắt gao ôm cổ hắn là ai? Lúc cao trào còn ngượng ngùng hôn đáp lại
hắn là ai? Người trước khi rời đi còn quay đầu lại nhìn hắn là ai kia chứ?!
Tần Qua, em nên đi làm diễn
viên.
Diễn thật xuất sắc. Lừa hắn đến
thê thảm.
Hắn còn nghĩ cậu đã tha thứ cho
hắn, vui mừng thật lâu, hí hửng mang quần áo từ biệt thự cũ kia đến khu nhà cao
cấp này. Ngay cả bọn đàn em cũng bàn tán gần đây không biết đại ca xảy ra
chuyện gì mà “ôn hòa” hơn trước rất nhiều. kết quả thì sao?
Hóa ra người ta bên kia đã sớm
đặt hôn sự, để hắn một mình ở đây chưa biết gì mà cười ngây ngô.
Lúc nào hắn cũng mang di động
bên người, chưa bao giờ để chế độ yên tĩnh, chờ mong người yêu lúc nào đó sẽ
gọi điện thoại nói muốn gặp mặt.
Kết quả thì sao, rốt cục từ đầu
đến cuối hắn chỉ là một thằng ngốc!
Bị người yêu hoàn toàn phản
bội, không nói một lời.
Hắn là đại ca xã hội đen, là
rất lớn rất mạnh, là một tay che trời. Nhưng không phải hắn không có nhược
điểm, không phải hắn không bị uy hiếp. Mà người duy nhất biết nơi yếu đuối
trong lòng hắn đã đâm hắn một đao đau đớn.
Cho dù khinh thường hắn, cho dù
thế nào cũng không muốn ở bên hắn thì tại sao lại đến tìm hắn, tại sao lại cho
hắn hy vọng?! Sao không đối xử với hắn như lần ở phòng khám kia, cho hắn một
bạt tai?
Chẳng lẽ đây là cách Tần Qua
trả thù sao?
Nhưng lúc trước hắn cùng Phạm
Hi Văn diễn trò là có lí do, tên kia khẩu giao cho hắn cũng không phải là hắn
tự nguyện!
Cực độ khiếp sợ, bi thương, tức
giận, cuối cùng chỉ còn lại sự phẫn nộ.
Đầu óc Lâm Hi Liệt như bị nung
lên như nồi nước sôi. Ngay lập tức hắn mang người đến nơi tổ chức đính hôn,
đồng thời sắp xếp một nhóm người dùng xe có rèm che cướp cô dâu, chạy đến vùng
ngoại ô hoang vắng thì dừng lại. Giữa đại sảnh không tìm được người, Lâm Hi
Liệt luống cuống như rắn mất đầu tìm giám đốc khách sạn, hỏi Tần Qua ở đâu.
Vậy mà người yêu của hắn lại
đang đứng trước gương sửa sang quần áo, chuẩn bị trở thành chú rể của người
khác.
Lâm Hi Liệt phải dùng đến ý chí
lớn nhất mới có thể kiềm chế không đem Tần Qua nuốt sống ngay tại chỗ. Sau đó
hắn mang Tần Qua đi ra từ lối thoát hiểm mà không phải theo hướng sảnh chính,
cũng đã là cho Tần Qua và gia đình cậu mặt mũi.
Tiếp theo mọi chuyện diễn ra
như trong phim truyền hình. Hắn giam lỏng, cường bạo cậu. Đợi cho sự phẫn nộ
cùng dục hỏa của hắn đều phát tiết xong thì Tần Qua đã sớm chết ngất rồi.
Hắn dịu dàng từng chút từng
chút một tẩy rửa thân thể người yêu, vừa đau lòng mà hôn môi người yêu một lần.
Lúc xong mặt trời đã mọc.
Khi ấy hắn biết, giữa bọn họ đã
hoàn toàn xong rồi.
Dựa vào tính tình của Tần Qua,
sự việc đến mức này gần như đã không còn đường quay lại.
Nhưng hắn cũng không thể buông
tay. Cho dù cậu có oán hận hắn.
Hắn không nghĩ rằng Tần Qua lại
đoạn tuyệt như thế. Từ lúc rời giường đến tận bây giờ, vô luận hắn khuyên nhủ
ra sao, xin lỗi thế nào, một miếng cơm cậu cũng không chịu ăn, ngay cả vú
Trương đến cũng không nể tình. Cả ngày cậu chỉ ngồi như vậy, giống như một pho
tượng, một cái xác không hồn.
Mắt thấy tia nắng cuối cùng của
buổi chiều đã biến mất sau núi, Lâm Hi Liệt rốt cuộc ngồi dậy, đi bật đèn sáng
trưng cho phòng khách rồi trở lại đứng trước mặt Tần Qua, tiếp tục kiên nhẫn
nói: “Em muốn như thế nào mới bằng lòng ăn cơm đây? Yêu cầu gì anh cũng sẽ thỏa
mãn em, trừ việc thả em đi.”
Tần Qua vẫn cúi đầu, không nói
một lời, như không nghe thấy.
Cuối cùng kiên nhẫn của Lâm Hi
Liệt cũng cạn kiệt. Hắn xoay người bưng cháo lên ăn một ngụm rồi nắm cằm Tần
Qua đối miệng đút vào. Tuy rằng thân thể có bất động, nhưng Tần Qua vẫn liều
mạng chống cự. Để cậu ăn được một thìa cháo cũng tốn không ít thời gian.
Lâm Hi Liệt không còn cách nào
khác, chỉ có thể kiên trì dùng miệng đút. Một chén cháo nho nhỏ cũng khiến hai
người giằng co hơn nửa giờ.
Thời điểm trăng lên Đông Sơn,
thuốc ngủ trộn trong bát cháo trước đó cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Tần
Qua chậm rãi mềm mại ngã xuống sofa.
“Thiếu gia, cậu với cậu học
sinh này đã xảy ra chuyện gì vậy? Cứ như thế không giải quyết được vấn đề đâu!”
Vú Trương một bên lo lắng hỏi han.
“Vú Trương, việc này vú không
cần lo.” Lâm Hi Liệt bế Tần Qua lên lầu vào phòng ngủ.
Chăm sóc Tần Qua xong, đắp chăn
thật kín rồi nhẹ nhàng hôn, hắn mới nhíu mày hít sâu một hơi. Hôm nay thật sự
là quá mệt mỏi. Tâm mệt.
Màn hình PDA sáng lên báo một
tin nhắn. Là Văn Thanh gửi tới, nói Tần chủ tịch hôm nay đại náo ở văn phòng,
ngày mai vô luận thế nào cũng muốn gặp con trai.
Lâm Hi Liệt hồi âm “Ngày mai
tôi đi nói chuyện với ông ấy.” rồi tắt màn hình. Dưới ánh đèn ngủ vàng nhạt ấm
áp, Tần Qua nhắm mắt say giấc, hô hấp mềm nhẹ, ngực nhỏ phập phồng. Lâm Hi Liệt
dịu dàng hôn lên trán người yêu rồi nằm xuống đắp chăn lên.
Cho dù có phải xuống địa ngục,
hắn cũng không để thiên sứ của hắn bay đi.
***
Tần gia.
Trong căn phòng khách sáng đèn,
Tần lão gia trừng mắt ngồi, bên cạnh là Tần Văn không ngừng ôn nhu an ủi và Tần
mẹ đang lấy khăn lau lệ.
“Lục quản lí” dĩ nhiên biến
thành cánh tay phải của đại ca xã hội đen Lâm Hi Liệt, đối mặt Tần Văn và Tần
lão gia, chỉ thản nhiên nói: “Liệt ca mang Tần thiếu gia về nên sẽ chăm sóc cậu
ấy chu đáo. Mọi người không cần lo lắng.”
Ba vị ngồi đây hiển nhiên hiểu
rõ Liệt ca là ai. Tần lão gia tức giận không nói nên lời. Tần Văn lạnh nhạt
hỏi: “Anh không sợ hôm nay mình không ra được căn phòng này sao?”
Lục quản lí vẫn tỏ thái độ thản
nhiên mà phất tay áo: “Thành phố A này chưa có chỗ nào Lục mỗ không ra được.”
Một buổi lễ đính hôn trọng đại
như vậy mà chú rể bị bắt cóc. Sự việc này khiến cả nhà họ Tần đều choáng váng,
người ngã ngựa đổ, thể diện coi như đi tong.
Tần chủ tịch bất đắc dĩ phải ra
mặt xin lỗi tân khách, lấy lí do vì xe cô dâu chết máy giữa đường không thể sửa
được ngay nên lễ đính hôn đêm nay không thể vẹn toàn, xin mọi người thưởng thức
món ăn tự nhiên, cũng có thể rời khỏi.
Dù trong lòng vạn phần lo lắng
cho an nguy của Tần Qua, nhưng vẫn phải giữ vững tinh thần cười nói với rất
nhiều tân khách, nhận những lời an ủi, thông cảm hoặc những tiếng cười nhạo
châm biếm sau lưng.
Cứ như vậy cho đến nửa đêm, mọi
người mới được về nhà trong trạng thái mệt mỏi cực điểm.
Tần lão gia một bên thở một bên
cả giận nói: “Tôi thật sự làm sao cũng không nghĩ tới, cũng đã bảy năm, nghiệt
duyên này còn chưa chết! Cái tên họ Lục kia rõ ràng là cùng một giuộc với thằng
con riêng kia mà, thật sự là…”
“Ba, ba đừng nóng giận. Hiện
tại đã biết là do người kia rồi, chúng ta sẽ có biện pháp. Dù sao hắn sẽ không
gây bất lợi cho tiểu Qua.”
“Ông à! Nếu không phải lúc
trước ông chia rẽ chúng nó thì mọi chuyện sẽ không đến nỗi như bây giờ! Ông xem
con trai gầy thành cái bộ dáng gì rồi, ông còn muốn nó kết hôn với Cố gia kia.
Ông thực sự đem con trở thành một thứ công cụ à?! Ông đã nghĩ cho nó bao giờ
chưa…” Tần mẹ vừa khóc vừa than, chỉ thẳng ngón tay vào Tần cha.
Tần lão gia bị chỉ trích đến
mức mặt lúc đỏ lúc trắng: “Tôi cũng là vì muốn tốt cho nó… Đồng tính luyến ái
này mà truyền ra ngoài thì thành cái thể thống gì. Nó có thể sống cùng tên kia
cả đời sao? Bà không biết cái gì hết!”
Chương 83: Tần Qua đoạn tuyệt
“Tôi thấy rõ ràng là ông không
bao giờ suy nghĩ cho nó! Nhiều năm như vậy rồi con nó đã mang bạn gái về nhà
lần nào đâu. Ông chỉ giả ngu không biết thôi. Mục đích của ông không phải là
muốn hy sinh con trai để củng cố địa vị của công ty à?! Đừng tưởng là tôi không
biết ông đang suy nghĩ cái gì!”
“Aizz, đó chính là dục gia chi
tội a. Đến ba mươi mấy tuổi tôi mới có thêm được đứa con trai, cưng chiều còn
không kịp sao lại nỡ hại nó. Lão Cố bên kia sớm đã ngỏ ý về chuyện hôn nhân của
chúng nó rồi. Với lại gần đây trông con nó sầu não không vui nên tôi muốn mượn
cơ hội này thử xem ý nó ra sao. Dù gì Cố Mộng cũng là một đứa nhỏ hoạt bát, tôi
nghĩ không chừng con bé có thể giúp được con trai mình…”
*Dục gia chi tội hà hoạn vô từ:
muốn làm gia tộc hưng thịnh thì việc gì cũng không từ
“Con bé kia có thể giúp được gì
chứ? Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, ông không biết sao? Ông đừng
tìm cớ nữa. Loại doanh nhân các người đều dối trá hết! Đối với tôi, chỉ cần con
nó được được hạnh phúc thì nó có trở lại với người kia cũng được. Dù sao tôi
cũng mặc kệ!”
“Sao những lời như vậy bà cũng
nói ra được…”
Thấy hai ông bà càng nói càng
đi xa, Tần Văn vội chạy đến hòa giải: “Ba, mẹ, hai người đừng nói nữa. Rốt cuộc
có phải tiểu Qua tự nguyện đi theo Lâm Hi Liệt hay không chúng ta còn chưa
biết. Vô luận thế nào cũng phải gặp được tiểu Qua rồi nói tiếp. Hiện giờ chúng
ta cũng không biết em nó ở đâu. Nếu nó không muốn thì bằng mọi giá chúng ta
cũng phải mang được nó về. Nhưng nếu tiểu Qua quyết tâm muốn ở bên người đàn
ông kia, chúng ta sẽ tính sau. Ba mẹ thấy được không?”
Tần mẹ lau nước mắt, không nói
gì. Còn Tần cha vội bắt lấy bậc thang bước xuống: “Đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta
phải gặp được tiểu Qua đã rồi hỏi ý nó. Nhưng nếu thằng con riêng kia sống chết
không giao người thì sao? Kêu lão La điều cảnh sát tới à?”
“Ba, nếu cảnh sát can thiệp vào
việc này thì mọi người sẽ biết hết. Vả lại, cảnh sát và xã hội đen bây giờ gần
như người một nhà rồi. Chỉ cần chúng không giết người phóng hỏa, không buôn lậu
thuốc phiện hay mở câu lạc bộ đêm, sòng bạc gì đó thì cảnh sát cũng mặc kệ
thôi. Như vậy không phải ba làm khó cho bác La sao. Dù sao hiện tại ai cũng đều
kiêng nể Lâm Hi Liệt, không ai muốn đắc tội hắn cả.”
Tần cha trợn tròn mắt: “Vậy thì
làm sao sao? Chúng ta phải nuốt cục tức này xuống sao?!”
“Ba, ba đừng lo lắng. Ngày mai
con sẽ đến trụ sở Long Đằng tìm Lâm Hi Liệt nói chuyện. Nếu không được thì con
sẽ đến nhà hắn. Trước tiên ba cứ ở nhà chờ tin tức của con đã.”
“Aizz, chỉ có thể làm vậy thôi.
Chúng ta cũng đang đắc tội Cố gia rồi. Lão Cố mới nói với ba, xe căn bản không
phải bị hư, mà bị tay chân của tên con riêng kia cướp. Thế này thì thông gia
cũng không thành. Nhà người ta đã phải chuẩn bị hết một tháng. Bây giờ mà để
bọn họ biết con trai chúng ta bị bắt cóc là do bị thằng khốn kia coi trọng
thì…thật là thiếu nợ lớn!”
“Lần này tên Lâm Hi Liệt kia
quả là liều lĩnh… Ba à, dù sao chúng ta cũng là người bị hại, chắc hẳn Cố gia
sẽ thông cảm cho chúng ta thôi.”
“Chỉ mong như thế…”
Nếu chuyện này bị truyền ra
ngoài thì Tần gia quả thực sẽ thành trò cười trên thương trường.
Tần lão gia thở dài, cúi đầu
nhìn tấm thảm dưới chân.
Mới mấy ngày gần đây công ty
vừa gặp biến chuyển lớn sau đó lại đến chuyện đính hôn bị hủy. Chỉ ngắn ngủn có
một hai tháng mà Tần cha đã già đi nhanh chóng. Ban đầu còn tinh thần quắc
thước, hai mắt sáng ngời, một bộ lão luyện mưa trí trên thương trường, giờ đây
thì sao, mái tóc đã hoa râm một mảnh, tinh thần ngày càng mệt mỏi, lưng cũng
hơi còng xuống.
Thôi thôi, đợi sóng gió lần này
qua đi, ông sẽ rút lui. Sóng to gió lớn về sau, hãy để các con đi đối mặt vậy.
Ngày hôm sau Tần Văn đến trụ sở
Long Đằng nhưng người cần gặp lại không thấy đâu. Trong phòng chủ tịch chỉ có
một người biểu cảm vạn năm không đổi – Lục Văn Thanh, một bên lật giấy tờ một
bên thản nhiên nói: “Thật có lỗi, Liệt ca hôm nay không đến. Có chuyện gì tôi
sẽ thông báo lại sau.”
“Em trai của tôi đâu?”
“Ở nhà Liệt ca.”
“Anh có thể nói một lần cho rõ
ràng không? Nhà Lâm Hi Liệt ở đâu?”
“Ở Vịnh Nước Cạn, cậu không vào
được đâu.” Văn Thanh vẫn tỏ ra thản nhiên như vậy. Giọng nói không có sự mỉa
mai hay khinh bỉ, chỉ như một câu trần thuật.
Khu nhà giàu ở Vịnh Nước Cạn là
do Lâm Hi Liệt đầu tư xây dựng. Muốn mua một căn hộ hay ra vào khu vực đó, tất
nhiên phải được Lâm Hi Liệt cho phép. Nói cách khác, cho dù Tần Văn biết Lâm Hi
Liệt ở đâu, cũng không làm gì được hắn.
“Anh không cần lo lắng, Tần
thiếu gia đang rất tốt.”
Rất tốt? Tốt cái con khỉ!
Nói nặng hay nhẹ Lục Văn Thanh
đều không nghe. Một bên ứng phó Tần Văn, một bên còn có thể xem giấy tờ, thái
độ bình thản đã đạt tới cảnh giới nhất định. Sau đó bất đắc dĩ Tần Văn phải đưa
Tần cha tới, ngay cả Cố thị cũng góp mặt. Nhưng cho dù nói lí nói lẽ thế nào,
Văn Thanh vẫn thản nhiên lặp lại lí do thoái thác trước đó. Cuối cùng Tần mẹ
than thở khóc lóc, thiếu chút nữa thì quỳ xuống, Văn Thanh mới chịu nhả ra,
ngày mai Liệt ca sẽ đến gặp.
***
Ý thức Tần Qua mông lung, cảm
giác được người bên cạnh đứng dậy, tuy động tác rất nhẹ nhàng.
Cậu không muốn nhúc nhích, cũng
không muốn nhìn mặt người kia, chỉ giữ nguyên tư thế nhắm mắt trên giường.
Người kia tựa hồ cũng biết cậu
tỉnh. Sau khi rửa mặt thay quần áo xong, hắn xoay người khẽ vuốt ve trán cậu,
dịu dàng in dấu một nụ hôn. Mùi bạc hà của kem đánh răng và hơi nước thanh mát
phả lên mặt cậu.
Một âm thanh ghé sát tai cậu
thầm thì: “Buổi sáng anh có việc đi ra ngoài một chút, có lẽ chiều sẽ về. Ở nhà
chờ anh, đừng đi lung tung. Tiểu khu này rất lớn, rào chắn và cảnh vệ ở khắp
nơi. Em không ra ngoài được. Quần áo cho em để ở trên sofa. Nhớ ăn điểm tâm với
cơm trưa đấy.”
Tần Qua vẫn giả bộ ngủ say
không nghe thấy.
Người kia nhìn cậu trong chốc
lát rồi mới quay người đi khỏi.
Nghe được cánh cửa nhẹ nhàng
“cạnh” một tiếng, Tần Qua mới mở mắt ra, không tiêu cự mà nhìn trần nhà. Đến
khi mặt trời lên cao nắng chiếu vào phòng, cậu mới chậm rãi đứng dậy.
Cậu không mặc quần áo Lâm Hi
Liệt đặt trên sofa, mà tìm trong phòng ngủ, phòng tắm hồi lâu, xác định người
kia đã quăng bộ lễ phục trắng hôm trước đi, cậu mới mở tủ quần áo tìm một bộ
khác mang vào.
Tần Qua bước từng bước một
xuống cầu thang. Vú Trương đang lau dọn phòng khách. Vừa thấy cậu đi xuống bà
liền vội vàng nghênh đón hỏi: “Cậu học sinh muốn ăn chút gì không?”
“Canh gà ạ.”
“Cậu ngồi chờ ở phòng khách
ngồi một chút, lập tức sẽ có ngay.” Vú Trương vừa lau tay vào tạp dề vừa vội vã
vào phòng bếp.
Tần Qua đến bên cửa sổ nhìn
xuống. Cửa ra vào bằng sắt khắc hoa đóng kín. Hai cảnh vệ đứng bên trong, hai
bên ngoài. Tường rào bao quanh cao tới ba mét. Mỗi góc tường hình như còn có
camera quan sát. Canh gác thế này quá chặt chẽ.
Xem ra đúng là Lam Hi Liệt
quyết tâm muốn giam lỏng cậu.
“Cậu học sinh, canh gà xong rồi
này, mau tới ăn đi!”
Trong bát miếng thịt gà trắng
nõn được rắc vừng, hành lá bên trên, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Ngày hôm qua Tần
Qua vốn đã không ăn no nên cậu liền ăn hết bát canh gà rồi đem vào bếp.
Vú Trương vừa lau mồ hôi vừa
nói: “Cậu học sinh, cầm chén để đó là được, vú lau xong chỗ này sẽ rửa…”
Lời nói còn chưa dứt bà đã thấy
Tần Qua từ phòng bếp đi ra, kề trên cổ là một con dao gọt hoa quả lóe sáng cùng
ánh mắt đoạn tuyệt.
thích mẹ của Qua Qua nhất.hjhj
Trả lờiXóathích mẹ của Qua Qua nhất.hjhj
Trả lờiXóa