Trên đường về nhà, Tần Qua một
tay lái xe một tay che miệng khóc. Trước mắt cậu mờ mịt, nước mắt ướt đẫm đến
ngay cả đường đi cũng không nhìn rõ.
Chắc người kia nghĩ rằng cậu đã
tha thứ cho hắn. Cậu thật ích kỷ, đem người ta làm dụng cụ mát xa miễn phí.
Không biết lúc hắn hay tin cậu đính hôn sẽ nổi giận đến mức nào đây. Có lẽ,
trong tiềm thức, cậu chỉ muốn thử xem rốt cuộc người đàn ông kia quan tâm cậu
bao nhiêu.
***
Cố gia nhanh chóng đồng ý hôn
sự. Có lẽ cha mẹ hai bên đều là vì tương lai gia tộc mà quyết định. Bên nhà
gái, Cố Mộng vô cùng bất ngờ, mơ ước nhiều năm trở thành sự thật, chính cô cũng
không thể tin được. Cả ngày cô đều quấn lấy cha mẹ làm nũng, mong bọn họ đáp
ứng.
Gia đình đôi bên hẹn gặp nhau ở
một nhà nhà hàng cao cấp. Cố Mộng ăn mặc vô cùng dịu dàng, mỗi cử chi đều thể
hiện phong thái của một tiểu thư đài các. Vẻ mặt Tần Qua thì luôn mang chút cảm
giác u buồn, chỉ cúi đầu quấy cà phê, như có như không nghe người lớn nói
chuyện. Dù Cố Mộng có liên tục nháy mắt ra hiệu, cậu cũng không để ý. Sau đó
Tần cha không nhịn được nữa, khẽ ho nhẹ hai tiếng, Tần Qua mới như vừa tỉnh
mộng mà ngẩng đầu lên. Tần cha đành cười trừ giải thích, đứa con nhà mình luôn
nhút nhát, gặp được cô gái ngưỡng mộ trong lòng đã lâu nên mới ngơ ngác như
vậy. Dù sao đối với người lớn Tần Qua luôn rất lễ phép, thái độ cung kính,
khiêm tốn, hình ảnh trong giới trẻ thượng lưu luôn rất tốt đẹp nên ấn tượng của
cha vợ đối với cậu không tệ, dễ dàng vượt qua thử thách.
Vì gia đình mỗi bên đều muốn
nhanh chóng tác hợp cho đôi lứa nên hai nhà đã chọn một ngày tốt vào tháng sau.
Ăn uống xong người lớn hai nhà
thức thời ra về trước, lưu lại đôi “vợ chồng chưa cưới” với nhau.
Tần Qua cùng Cố Mộng tản bộ trên
con phố mua sắm. Dọc hai bên đường, những bộ quần áo sang trọng tỏa sáng long
lanh dưới ánh đèn tủ kính. Hai người nói chuyện trên trời dưới đất một hồi cuối
cùng mới nhắc tới hôn sự.
“Nói thật, em rất bất ngờ khi
anh lại chủ động đưa ra…” Mặt Cố Mộng đỏ ửng.
“Vậy sao…” Tần Qua thản nhiên
ứng lời, cậu vốn không phải người nói nhiều.
“Em vẫn nghĩ… Anh thích một
người khác…”
“Tại sao em lại nghĩ vậy?”
“Em không biết nữa… Có lẽ là
trực giác của con gái chăng…” Cố Mộng cười cười. “Hồi xưa, sau buổi đồng diễn,
chưa đến lúc bế mạc anh đã rời đi với người khác. Thật không giống với tác
phong của một học sinh ưu tú như anh.”
“… Bạn của anh chờ bên ngoài.”
Cố Mộng yên lặng trong chốc
lát, dường như đã lấy hết can đảm mới cất tiếng hỏi: “Người con trai kia, bây
giờ còn liên hệ gì với anh không?”
“Từ lâu đã không còn quan hệ gì
nữa rồi.” Hiện tại, cậu cũng đã có thể thản nhiên nói dối.
Cố Mộng bỗng nhiên dừng bước,
xoay người nhìn Tần Qua.”Được làm cô dâu của anh, em quả thật rất may mắn.” Chú
rể của cô, là một người đàn ông ngàn chọn vạn tuyển, không những vậy hai gia
đình còn môn đăng hộ đối. Xác suất có được người chồng như vậy chỉ sợ không lớn
hơn xác suất bị sét đánh trúng là bao.
“Cố Mộng…” Nếu cô ấy biết, đến
tận bây giờ cậu cũng chưa hề yêu cô ấy, có lẽ sẽ rất đau khổ? Bỗng chốc Tần Qua
cảm thấy mình thật xấu xa.
“Thời gian không còn sớm nữa,
chúng ta phải về thôi.”
Tần Qua đưa Cố Mộng trở về xong
mới lái xe về nhà. Có lẽ do chán nản nên gần đây cậu ngủ rất ngon (O_O). Nằm
trên giường nhắm mắt một lát là một đêm không mộng mị đến hừng đông rồi.
Tất cả mọi công đoạn chuẩn bị
cho lễ đính hôn đều được cha mẹ hai bên giám sát, từ việc đặt khách sạn, lễ
phục, viết thiệp mời, gửi thiệp mời… Bởi vì thời gian gấp gáp, nhà gái không đi
Paris đặt váy, mà lựa chọn thiết kế mới nhất trong bộ sưu tập mùa xuân 2011của
Vera Wang (1). Chiếc váy cưới bó sát từ thắt lưng đến đùi, dưới đầu gối hơi xòe
ra, vừa nổi bật dáng người thon gọn của người con gái, vừa tao nhã, thanh lịch.
Giá trị một bộ lễ phục thế này đã lên đến gần triệu. Còn về phần Tần Qua lại
càng không cần lo lắng. Dù cậu mặc loại trang phục nào cũng đều đẹp, cứ như
chúng được sinh để dành cho cậu vậy. Cuối cùng cậu chọn lễ phục màu trắng, màu
sắc đã quen thuộc với cậu từ nhỏ.
Tần Qua tự tay mang một số
thiệp mời đưa cho bạn bè. Lúc đến nhà Đàm Tấn, hắn lại không có nhà, ở đó chỉ
có người Đàm Tấn quen biết không lâu là Tạ Ân Ninh. Tần Qua hơi kinh ngạc,
nhưng vẫn đem thiệp mời đưa cho Tạ Ân Ninh. Kỳ thật cậu hy vọng có thể tự tay
giao cho Đàm Tấn, như vậy mới khiến hắn thật sự chết tâm.
Khi các công việc đã chuẩn bị
gần xong, Tần Qua xin phép cha một mình đi H đảo. Lần trước đi cùng người kia,
cậu chỉ cần hưởng thụ nên giờ đi một mình cậu đã không còn nhớ rõ những nơi đã
từng đi qua trước kia. Mùi vị đồ nướng ven đường như thế nào cậu đã quên, bãi
biển nào mua vòng vỏ sò cậu cũng không nhớ, duy chỉ mỗi khách sạn suối nước
nóng tên “Phong Lữ” còn in đậm trong trí nhớ.
Tần Qua đặt một phòng suite*
nhỏ. Buổi tối cậu đi tắm suối nước nóng, lặng nhìn bầu trời đầy sao.
*phòng junior suite (suite
nhỏ): đại khái là một trong những loại phòng nghỉ sang trọng nhất của khách
sạn, độc lập và được trang bị tiện nghi.
Không biết tại sao, cậu thực
thích trở lại chốn xưa, giống như làm vậy có thể hồi tưởng lại quá khứ.
Trước kia, ngay tại nơi này Lâm
Hi Liệt đã từng nói: “Em là ánh sáng của anh.” rồi tặng nhẫn cho cậu, hôn lên
toàn thân cậu.
Đúng vậy, gặp phải người kia,
là kiếp số cả đời của cậu.
Đã vô số lần Tần Qua nghĩ rằng,
nếu cậu không chủ động nói chuyện với hắn, không tới nhà tìm hắn, quan hệ của
bọn họ có thể tốt hơn bây giờ không. Nhưng dù có nghĩ thế cậu vẫn cảm thấy thật
may mắn vì đã được gặp, được yêu người kia.
Tắm rửa xong xuôi, Tần Qua lau
khô người, nằm nghỉ trên chiếu tatami, uống nước dừa mua hồi chiều rồi lấy điều
khiển ra xem TV. Di động bên người vẫn yên lặng. Hai mươi ngày nay người đàn
ông kia chưa một lần gọi điện thoại đến. Cầm di động, mở danh bạ ra xem từ đầu
tới cuối, không có số của người kia. Cậu chưa bao giờ nhớ rõ số của hắn. Trước
kia đều là tự hắn đặt, ban đầu chỉ một chữ “Lâm”, không biết từ lúc nào đã bị
hắn đổi thành “Ông xã”. Mỗi lần Tần Qua đổi về “Lâm Hi Liệt”, không lâu sau lại
bị đổi thành “Ông xã”. Sau cùng cậu cũng mặc kệ, danh bạ điện thoại vẫn chỉ có
một người: Ông xã. Cứ như vậy cho đến khi di động bị cha lấy mất rồi trả lại
cho người kia.
Những sự việc tuy nhỏ nhặt như
vậy đã để lại ấn tượng quá sâu đậm. Thời gian trôi đi, những kỉ niệm lần lượt
phai nhạt dần, duy chỉ khoảng thời gian ngọt ngào ấy đến bây giờ cậu còn nhớ
rõ. Từng câu nói, từng động tác của hắn, đều hiện lên rõ ràng trong đầu cậu.
Nhưng giờ này còn nhớ nhung để
làm gì nữa.
Tần Qua cười nhạo chính mình
rồi tắt TV kéo chăn lên ngủ.
Trở lại thành phố A, cách ngày
đính hôn chỉ còn vài ngày. Ban đầu Tần Qua còn khá bình tĩnh bây giờ đã có chút
bất an.
Người kia đối với cậu luôn luôn
“ôn hòa”. Đến tận giờ phút này cậu cũng chưa từng thấy vẻ mặt nổi trận lôi đình
của hắn bao giờ. Ngày đính hôn càng tới gần, cậu càng lo lắng. Hình như người
kia vẫn chưa biết chuyện, không tới tìm cậu gây rắc rối làm Tần Qua có cảm giác
như đang chờ lưỡi đao hạ xuống cổ mình.
Thời điểm mọi người đều mong
chờ cuối cùng cũng tới – ngày đính hôn.
Tiệc được tổ chức tại khách sạn
Crown, vô cùng long trọng. Lẵng hoa xếp thành những hàng dài, limousine đậu
chật kín bãi đậu xe, vô số phóng viên ngồi canh cửa khách sạn chụp ảnh, thậm
chí có người mang laptop để cập nhật tin tức ngay tại chỗ gửi về tòa
soạn.
Tần Qua đứng ở phòng thay đồ
lầu ba, nhìn cảnh tấp nập bên ngoài mà không cảm thấy vui mừng chút nào.
Chương 79: Cướp “dâu”
Bên ngoài rầm rộ như vậy vì
việc cậu đính hôn, lại như chẳng quan hệ gì đến cậu.
Vừa rồi nhà gái bên kia gọi
điện tới nói xe xảy ra sự cố ngoài ý muốn, chết máy giữa đường. Đây thực sự
không phải dấu hiệu gì tốt. Theo tập tục, nhà gái sẽ luôn luôn ngồi trên xe,
cho đến khách sạn sẽ do nhà trai tự mình tiếp đón.
Ngay từ đầu đã không thuận lợi
chút nào. Nếu xe không sửa được, bữa tiệc tối nay biết làm đây.
Tần Qua thở dài, thả màn xuống,
đi đến trước gương lớn. Người trong gương tuy nhã nhặn, tuấn tú, nhưng lại
thiếu sức sống, dưới mắt hơi thâm đen, cằm gầy nhọn xanh xao. Tần Qua thắt chặt
cà-vạt, chỉnh trang lại vạt áo đuôi tôm. Không biết vì sao, âu phục hôm nay có
vẻ chật chội, bó chặt khiến cậu vô cùng khó chịu.
Bỗng nhiên phía sau phát ra
tiếng động, có người mở cửa bước vào.
Vừa rồi anh trai nói xuống đại
sảnh xem xét tình hình, không ngờ lại mau như thế. Tuy có bận rộn tối mắt bên
chi nhánh mới của công ty, nhưng vừa nghe nói em trai cưng muốn đính hôn Tần
Văn liền gấp rút xử lý hết công việc trở về thành phố A, giúp em tổ chức hôn
lễ.
“Tình hình dưới kia thế nào rồi
anh?” Tần Qua vừa cúi đầu xem nút thắt cà vạt vừa hỏi.
Người phía sau không trả lời.
Cảm thấy kì lạ cậu liền quay đầu lại. Mới liếc mắt nhìn một cái toàn thân cậu
đã cứng ngắc.
Người đàn ông đứng ở trước cửa,
trên mặt là biểu tình cậu chưa từng thấy qua, lạnh lùng đến đáng sợ, ánh mắt
nhìn cậu không chớp như thể sẵn sàng một phát giết chết cậu.
Môi Tần Qua run run, không thốt
nên lời.
Sao hắn lại lên đây được? Trên
hành lang vẫn có người bảo vệ mà. Còn nữa… sao hắn lại biết nhanh như vậy… Cậu
còn tưởng tới ngày mai sau khi tin tức truyền ra hắn mới biết được chứ. Dù sao
phía dưới mỗi tấm thiệp mời đều đã ghi chú phải giữ bí mật rồi mà.
Dù cậu đã nghĩ có lẽ khi hắn
biết sẽ nổi giận, nhưng hoàn toàn không thể tưởng tượng được gương mặt nổi giận
của hắn sẽ khủng bố đến thế này.
Hiện tại đứng trước mặt hắn,
cảm nhận được sự tức giận của hắn, cậu mới thật sự sợ hãi.
Lâm Hi Liệt từng bước tiến về
phía cậu, đi qua thảm lót sàn không phát ra chút tiếng động nào. Không khí giữa
hai người như đang nổi bão, áp lực đến đáng sợ.
Hắn còn chưa nói gì, Tần Qua đã
bị áp lực này ép tới mức không thở nổi, mất kiểm soát mà mở miệng nói: “Tôi…
Tôi chuẩn bị đính hôn với Cố Mộng…”
Người đàn ông lạnh lẽo đi đến
trước mặt cậu rồi dừng lại, đưa tay nắm cằm cậu nâng lên, nghiến răng từng chữ
nói: “Em to gan thật.”
Cằm Tần Qua bị nắm đau, không
dám nhìn hắn, cũng không dám đẩy tay hắn ra. “Thật xin lỗi, tôi…”
“Muốn chơi tôi sao?!”
“Không…”
“Lần trước là em chủ động chạy
đến nhà tìm tôi. Ôm em cũng không thấy em cự tuyệt. Mẹ nó, tôi còn rất
vui vẻ, nghĩ rằng em đã tha thứ cho tôi. Bây giờ trở về lại đi đính hôn với
người phụ nữ khác. Quay tôi như dế vui lắm đúng không, em cảm thấy mình giỏi
lắm phải không ?!”
“Không phải…” Trong mắt Tần Qua
nhanh chóng nổi lên một tầng nước.
“Không phải? Vậy mau giải thích
cho tôi hôm nay em làm gì ở đây ?! Hả ?!”
Giọng nói, biểu tình, lực đạo
của hắn, không thứ nào không nói rõ rằng hắn đang nổi khùng. Lực nắm cằm cậu
càng lúc càng lớn. Tần Qua cảm thấy khớp xương sắp nát mất rồi, đau đến rơi
nước mắt. Cậu nhịn không được chạm vào ngón tay hắn, muốn mở ra, nhưng lại
không làm hắn nhúc nhích nửa phân nào.
“Lâm Hi Liệt… Tôi… Chúng ta
không có khả năng ở bên nhau…”
“Không có khả năng?” Lâm Hi
Liệt cười lạnh hai tiếng,”Cái gì mà không có khả năng?”
“Thế tục… Đạo đức… Tất cả đều…”
“Tôi quan tâm mấy cái chó đó
làm gì?” Lâm Hi Liệt chỉ ngón tay ra cửa: “Con mẹ nó em ra ngoài tuyên bố hủy
bỏ đính hôn ngay cho tôi! Lúc đấy tôi còn cho hai nhà các người lưu lại chút
mặt mũi, bằng không ông đây mang em ra ngoài cường bạo trước mặt mọi người, cho
ông cha mắt mờ kia của em cùng với cha mẹ vợ em nhìn cho rõ xem em là của ai!”
Lời tuyên bố của Lâm Hi Liệt
giống như búa tạ giã vào lòng Tần Qua, làm trái tim cậu run rẩy kịch liệt.
Nhưng… thật vất vả mới có thể
quyết tâm không đoái hoài đến người đàn ông này nữa. Không thể từ bỏ dễ dàng
vậy được… Với lại, hắn nói cường bạo cậu trước mặt mọi người, hẳn cũng là uy
hiếp cậu mà thôi…
Tần Qua ngậm lệ lắc đầu.
Lâm Hi Liệt cười lạnh một tiếng
buông tay ra, nguy hiểm nheo mắt lại: “Tôi đã rất cưng chiều em đúng không?”
“…”
“Nên em nghĩ em có làm gì tôi
cũng sẽ không tức giận phải không.”
Cuối cùng Tần Qua cũng cảm giác
được sự sợ hãi mãnh liệt nhất trong cuộc đời này từ trước đến nay.
Căn bản cậu không kịp phản ứng
đã bị Lâm Hi Liệt vác lên vai, bụng đè lên bả vai hắn. Một tay hắn đè chân cậu,
vững vàng vác cậu bước ra cửa.
Hồi chuông cảnh báo mãnh liệt
rung lên trong lòng Tần Qua: chẳng lẽ người đàn ông này thật sự sẽ…
“Lâm Hi Liệt! … Không được! …
Anh để tôi xuống!”
Cậu liều mạng đấm lưng hắn,
nhưng hắn không phản ứng, vẫn giật mở cánh cửa vững bước ra ngoài. Tần Qua
ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy được một hành lang dài toàn người mang vest đen
giày đen, từ cửa đến thang máy, cứ cách một thước là một người, vô cùng chỉnh
tề, trang nghiêm.
“Liệt ca.”
Tiếng của Văn Thanh.
“Còn lại giao cho anh.”
“Vâng.”
Trong lòng Tần Qua sợ muốn
chết, cậu không biết tiệc đính hôn đã bị người này phá hoại thành dạng gì rồi.
Nếu thực sự bị hắn đè xuống làm ngay trước mặt mọi người, đừng nói mặt mũi gia
tộc Tần thị, cậu sẽ tự sát ngay tại chỗ.
Cậu nhịn không được mềm giọng
cầu xin tha thứ nhưng cũng không lọt được vào tai hắn. Thang máy đi xuống tầng
một, theo một đường cậu không biết mà ra khỏi tòa nhà.
Bên ngoài cũng là một dãy màu
đen tây trang giày da. Có người mở cửa sau xe, Lâm Hi Liệt thả cậu xuống thô lỗ
nhét vào. Tần Qua choáng đầu hoa mắt, trước mắt một mảnh sương đen. Cậu miễn
cưỡng ngồi dậy, chợt nghe tiếng đóng cửa xe.
“Không… Đừng! …” Tần Qua bật
dậy muốn mở cửa xe lại bị cánh tay của hắn mạnh mẽ kéo lại, dùng lực một chút
đã ôm vào lòng.
Tần Qua giãy giụa: “Khốn nạn!
Anh để tôi trở về!”
Cậu làm sao có thể là đối thủ
của người đàn ông này được. Bị cánh tay cứng rắn giam cầm, giãy giụa thế nào
cũng không được, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn xe khởi động, từ cửa sau khách sạn
chạy ra đường.
Lâm Hi Liệt vốn đã nổi nóng,
Tần Qua lộn xộn như vậy càng khiến máu điên bốc lên: “Nếu em còn lộn xộn, tôi
sẽ không ngại làm em trên xe đâu.”
Nhìn những ngôi nhà lướt ngoài
cửa xe, đáy lòng Tần Qua rối như tơ vò. Xe nhà gái trên đường chết máy, hiện
tại nhà trai cũng bị bắt cóc. Một bữa tiệc đính hôn mà cả cô dâu chú rể đều
không có mặt thì sẽ loạn thành thế nào.
“Anh… Anh quấy rồi bữa tiệc
nhiều người như vậy làm sao bây giờ… Ít nhất anh cũng phải để tôi gọi điện
thoại cho cha…”
“Em còn có tâm tư quan tâm đến
người khác sao.” Lâm Hi Liệt cười lạnh vô cùng, “Tốt nhất là tự lo cho mình đi,
bởi vì đêm nay tôi mà không làm chết em thì sẽ không mang họ Lâm.”
Chương 80: Trừng phạt
Tần Qua cứng người lại nhìn Lâm
Hi Liệt. Trong mắt hắn đều là dục vọng thiêu đốt, rõ ràng không phải nói giỡn.
Cậu không dám nói thêm lời nào
nữa, cũng không dám giãy giụa, lẳng lặng xuống khỏi người hắn chuyển sang bên
cạnh ngồi. Người kia vẫn không nhúc nhích, hô hấp nặng nề, giống như đang áp
chế dục niệm. Tần Qua tinh tường nhìn thấy nơi đó của hắn đã phồng lên. Chỉ
thoáng qua thôi đã kinh hãi không dám hé mắt nữa, cậu vội xoay đầu xem phong
cảnh ngoài cửa sổ.
Chiếc xe Tần Qua đang ngồi đã
không còn là Chevrolet Lâm Hi Liệt đi lúc trước nữa. Ghế sau tương đối rộng,
đều được bọc da thật, so với Chevrolet cao cấp hơn rất nhiều. Trong chốc lát đã
tới một trạm kiểm soát, có vài chiếc xe bị gọi vào, chủ xe trước còn đang loay
hoay với bảo vệ, xe của hắn còn chưa dừng lại đã được đi qua rồi. Bảo vệ còn
cúi đầu chào.
Qua trạm kiểm soát, hai bên
đường đã không còn nhà cao tầng, chỉ có núi non trùng điệp. Biệt thự không xa
đằng trước, thoáng thấy cả trực thăng trên sân bay tư nhân. Trong lòng Tần Qua
kinh ngạc: đây chẳng lẽ là biệt thự cao cấp sao? Nhà Đàm Tấn kinh doanh bất
động sản nên cậu ít nhiều cũng biết một chút. Biệt thự trên núi kiểu này đều là
loại siêu cao cấp siêu xa xỉ, là nơi những tỉ phú thường sống, giống như đảo
Miami Fisher(1) ở Mỹ. Biệt thự này chắc chắn ít nhất phải hơn mười triệu, trên
trăm triệu là chuyện bình thường. Để mua được loại nhà này còn phải xét duyệt
tư cách mới được sở hữu.
*10 triệu cny = 1.6 triệu usd =
34.6 tỉ vnd
Xe đi trong đường núi quanh co
khúc khuỷu một lúc mới thấy một cánh cửa khắc hoa to lớn. Trước mắt là một tòa
biệt thự phong cách châu Âu cực kì sang trọng. Cây cối hoa cỏ hai bên đường từ
của lớn đến nhà chính đều được cắt tỉa chăm sóc tỉ mỉ. Ở giữa đài phun nước
tròn là bức tượng điêu khắc bằng đá cẩm thạch, một chàng trai tuấn mĩ với
trang phục Hy Lạp cổ mang bình gốm, nước suối từ miệng bình ào ào chảy xuống.
Xe vừa dừng, Tần Qua đã muốn
vùng chạy ra ngoài, nhưng vừa mới quay đầu đã thấy phía sau sừng sững bốn
người, hai chân dang rộng, hai tay chắp sau lưng, tư thế giống như bộ đội đặc
công trên TV.
“Không phải ngạc nhiên, em đừng
mong chạy được. Tôi nói rõ cho em biết là tôi muốn giam lỏng em.” Lâm Hi Liệt
dắt Tần Qua qua phòng khách, một đường đi thẳng lên phòng ngủ lầu ba. Giường
lớn loại king size, trên tường treo TV Plasma, dưới mặt đất trải một tầng thảm
dày, xa xỉ như phòng tổng thống.
Người kia ném cậu lên giường,
lạnh nhạt nói: “Cởi quần áo.” Vừa nói vừa không chút biểu tình mà cởi cà vạt,
áo ngoài, quần tây. Tần Qua bị một màn này của hắn dọa hết hồn, vội vàng trườn
xuống giường chạy ra cửa.
Lâm Hi Liệt duỗi cánh tay
khiêng cậu lên vai trở về ấn xuống giường. Tần Qua hoảng sợ kêu tên hắn nhưng
hắn không hề mềm lòng.
“Tự cởi, hoặc tôi giúp em cởi,
kết quả cũng giống nhau thôi.”
“Không…” Tần Qua nắm cổ áo lui
lại phía sau, mỗi lỗ chân lông đều dựng thẳng lên.
“Tôi vừa biết tin em quay về
thành phố A, liền mua căn biệt thự này. Hiện tại cuối cùng cũng có công dụng.”
Người đàn ông cười nhạo, giữ lấy cánh tay Tần Qua, xé toạt bộ lễ phục trắng,
cúc áo từng viên một bung ra, rơi đầy trên giường. Quần tây cũng bị hắn kéo
xuống, lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài.
“Thật không ngờ cởi lễ phục
trắng còn được phen phong vị khác.” Khóe miệng người đàn ông gợi lên, nhưng
trong mắt không có một tia ý cười nào.
“Không… Lâm Hi Liệt… Đừng… Đừng
như vậy…” Môi Tần Qua run rẩy, giãy giụa muốn trở mình xuống giường, lại bị hắn
nắm cổ chân dễ dàng kéo về.
Áo sơmi cùng quần lót cũng bị
hắn lột sạch, tựa như đứa trẻ mới sinh. Tần Qua nhắm chặt mắt lại, mong làm vậy
sẽ không phải đối mặt với tình cảnh trước mắt.
“Nhắm mắt lại làm gì. Mở to hai
mắt ra nhìn xem, xem ông xã yêu thương em như thế nào.”
Tần Qua mãnh liệt lắc đầu, bỗng
nhiên hai tay bị Lâm Hi Liệt bắt được rồi dùng cà-vạt trói lại.
“Đừng…xin anh…”
“Sớm như thế đã cầu xin rồi
sao? Đừng lo, chút nữa cưng còn phải cầu nhiều.”
Lâm Hi Liệt với lên đầu giường
lấy thuốc bôi trơn rồi bóp ra một mảng lớn lên tay, thô lỗ duỗi hai ngón tay
không do dự tiến vào bí huyệt, vừa bôi vừa ấn, thậm chí còn căng ra cửa huyệt.
Tần Qua cố giấu mặt đi, liên
tục nức nở, lúc ngón tay thứ tư luồn vào (>”<) liền kêu thét lên: “A!…”
Ngón tay Lâm Hi Liệt không hề
lưu tình mà bắt chước tính cụ rút ra xuyên vào. Huyệt khẩu vì thế phát ra tiếng
nước nhớp nháp, dâm mỹ tới cực điểm.”Nơi này của cưng, dường như đợi không kịp
muốn tôi đi vào.”
Hai tay bị trói không thể che
lỗ tai lại, Tần Qua bất lực nghe chính thân thể của mình phát ra thanh âm dâm
đãng như thế liền hận mình không thể vĩnh viễn biến mất.
Bỗng nhiên hắn rút bốn ngón tay
ra, không khí tràn vào, phía trong lập tức cảm thấy trống trải như là chờ mong
cái gì đó có thể nhồi vào. Tần Qua còn không kịp mở miệng thở, hai chân đã bị
người đàn ông đặt lên vai, tiếp theo một vật lớn không báo trước đâm mạnh vào,
gần như hạ gục Tần Qua ngay lập tức. (nguyên văn là “knock out” =)))
“A!!! …”
Đây là lần đầu tiên, người kia
không hôn môi, cũng không để cậu phóng thích đã lập tức đâm vào.
Bên trong bị lấp đầy khiến da
đầu Tần Qua tê rần, cả người run rẩy, nước mắt theo khoé mi trào ra. Dù thân
thể, ý chí cậu đã hoàn toàn bị xâm phạm nhưng nội vách tường vẫn mấp máy chậm
rãi tiếp nhận vật thể thô lớn của người kia, thậm chí lúc hắn rời đi còn muốn
hút trở lại.
Người kia cũng phát hiện, châm
chọc nói: “Thân thể của cưng dường như so với bản thân cưng còn thích anh hơn,
vẫn hút không cho anh ra ngoài.”
Thân thể dâm đãng thấp hèn như
vậy làm Tần Qua xấu hổ muốn chết.
Người cậu bị gập lại thành hình
chữ U, đầu gối gần chạm đến ngực, mỗi lần Lâm Hi Liệt từ trên lao xuống đều như
muốn bẻ gãy thắt lưng cậu, ép nó lún sâu vào chăn nệm mềm mại. Cậu thật sự hoài
nghi liệu mình có bị người đàn ông này đè nát thành thịt vụn hay không.
Cho dù cách phát tiết tình ái
nguyên thủy thô lỗ như thế, cho dù không có người xoa nắn tiếp xúc, thì phía
trước của cậu vẫn run rẩy cương lên. Dục vọng như mũi nhọn đâm vào toàn thân
cậu như kích điện. Cậu chờ mong hắn hung tợn đến ma xát, chà đạp, dùng mọi biện
pháp tra tấn để mình có thể tới cao trào… Nhưng này lần hắn lại làm như không
thấy, không có chút ý định hỗ trợ nào.
Phía trước của cậu ngày càng
cứng rắn trước dục vọng kêu gào. Tần Qua muốn tự mình giải quyết nhưng tay lại
bị trói chặt. Cậu bất đắc dĩ mở miệng cầu xin: “Lâm Hi Liệt… Xin anh… Nới lỏng…
Nới lỏng cà-vạt…”
“Em phải gọi tôi là gì?” Người
kia vẫn đang va chạm không ngừng nghỉ.
“… Lâm Hi
Liệt…”
“Gọi, tôi,
là, gì?” Mỗi một từ phát ra hắn lại mạnh mẽ đâm một lần.
” Ông xã…”
Tần Qua kìm nước mắt cầu xin tha thứ.
“Kêu ông
xã làm gì?”
“Ông xã…
xin anh… Đừng trói tay em…” >///<
Người đàn
ông lạnh lùng cười, thật sự dừng lại buông lỏng ra cà-vạt, nhưng càng thêm ác
liệt mà cột vào tính cụ đang cấp bách muốn bùng nổ của cậu.
“Không! …
Đừng! … Xin anh… Đừng làm vậy…”
Tần Qua
hoảng sợ mà nhìn động tác hắn, muốn ngăn cản, nhưng lại bị hắn dễ dàng chặn
lại.
Cậu hiểu
rồi.
Người đàn
ông này hôm nay muốn trừng phạt cậu, sao có thể cho cậu thỏa mãn được.
Kế tiếp
hắn lại lật người cậu qua, làm cho cậu úp sấp, mặt dán xuống giường, cái mông
nhếch lên để hẳn dễ dàng bốn phía thảo phạt.
Cậu vừa có
ý định đưa tay cởi bỏ cà-vạt, chợt nghe thấy thanh âm lạnh lùng ở phía sau vang
lên: “Tốt nhất là em đừng lộn xộn, bằng không đêm nay sẽ trừng phạt gấp bội.”
Loại này
tư thế này giống kiểu cưỡi lên, đều có thể đi vào đến nơi sâu nhất. Thậm chí Tần
Qua có ảo giác, tính cụ của người này sắp đâm xuyên qua cổ họng cậu.
Thể lực
của Lâm Hi Liệt trước giờ vẫn rất tốt, vẫn bảo trì tốc độ cao, lực va chạm mạnh
mẽ. Tần Qua ngay cả rên rỉ cũng theo không kịp, hơi thở ngày càng gián đoạn.
Hai bên mông bị đánh bốp bốp, da thịt ngọc bạch đều phiếm đỏ. Trong bí huyệt,
mị thịt bị kéo căng rồi lại nhét vào, thuốc bôi trơn bị hòa tan thuận theo cửa
huyệt tràn ra, dọc theo đùi chảy xuống.
“Bộ dáng
dâm đãng này của em mà quay thành GV đem ra chợ đen bán có lẽ giá sẽ rất cao.”
“Ô… Không…
Không muốn…” Tần Qua nức nở lắc đầu.
Mỗi lần
người đàn ông này mạnh mẽ quấy đảo, dục vọng sẽ tích lũy một chút. Tần Qua đã
sớm bạo phát, nhưng vẫn bị cà-vạt trói buộc. Trải qua mấy lần rút ra xuyên vào,
tính cụ Tần Qua đều xanh tím, đầu nấm ứa ra vài giọt bạch dịch nhìn thật đáng
thương.
Khát vọng
muốn phóng thích làm đầu óc cậu trống rỗng, chỉ có thể kiềm nén xấu hổ cầu xin
tha thứ: “Ông xã… Tha em đi… Em…”
“Muốn bắn
có phải không?”
“Ưm…”
Tiếng như muỗi kêu.
Hắn đưa
tay sờ sờ tính cụ của cậu, nói: “Sắp không được rồi nhỉ.”
“Hức… Van
cầu anh…”
“Em đã
từng ôm người phụ nữ kia chưa?”
“Chưa…”
“Vậy đã
làm với người nào khác chưa, bất kể nam hay nữ?”
Rõ ràng
hắn đâu có tư cách hỏi cậu những lời này, nhưng Tần Qua đã vô lực biện luận với
hắn, cậu đã bị dục vọng bức điên rồi.
“Không có…
Em chưa cùng bất luận người nào… Trừ anh ra… A a a!”
Người kia thình lình tháo
cà-vạt, tinh dịch tích tụ hồi lâu bạo trướng bắn ra. Trước mắt Tần Qua biến
thành màu đen, cả người không ngừng co rút, mềm mại ngã xuống giường thở hổn
hển, một lúc lâu sau bóng đen trước mắt mới biến mất.
“Em còn muốn cưới người phụ nữ
kia hay không?”
Tần Qua run rẩy, một lúc lâu
không nói chuyện.
“Còn muốn bướng bỉnh đúng
không, anh xem em có thể cứng đầu đến bao lâu?!”
Lâm Hi Liệt ôm lấy Tần Qua, làm
cậu ngồi lên dục vọng mạnh mẽ của hắn. Tính cụ nóng cháy rốt cuộc lại đâm vào,
đâm đến Tần Qua tiếng rên rỉ cũng không kêu ra.
Ngón tay hắn chạy trên cả người
cậu, vuốt ve, thậm chí dùng sức ngắt nhéo. Một lát sau trên người Tần Qua đã
trải rộng hồng ngân, tính cụ của cậu mới vừa cao trào cũng sưng lên cứng rắn
lần thứ hai.
Thấy đã để lại đủ dấu vết, Lâm
Hi Liệt lại đưa tay tới trước ngực mạnh mẽ nhéo đầu vú cậu. Tuy rằng bị cấu
nhéo thật sự rất đau nhưng khoái cảm lại như thủy triều đánh úp về hạ thân.
Đầu vú bị hắn lần lượt thay đổi
cách thức đùa bỡn, bí huyệt lại bị tính cụ nóng cháy của hắn hung hăng xỏ xuyên
qua. Hai tầng kích thích khiến cho lý trí Tần Qua tan rã, lệ rơi đầy mặt,
không bao lâu ở trong lồng ngực hắn bắn lần thứ hai.
Lâm Hi Liệt dán vào lỗ tai cậu
ác ý nói nhỏ: “Chỉ bị anh xuyên vào từ phía sau mà đã đến cao trào, thực chưa
từng thấy thân thể nào dâm đãng như em.”
Đầu óc Tần Qua trắng xóa, căn
bản không thể đáp lại lời châm chọc của hắn.
Thấy bộ dáng thất thần cậu, hắn
giễu cợt cười một tiếng nói: “Đã bị anh dạy dỗ đến như vậy mà còn muốn ôm phụ
nữ sao? Mơ đi!”
“Thân thể em đã quen bị đàn ông
ôm. Bị đàn ông đâm vào phía sau em mới có thể đạt được khoái cảm lớn nhất. Cùng
phụ nữ làm, em không thích được.”
“Em nghe cho rõ ràng đây. Cả
đời này của em chỉ có thể bị anh làm, ở dưới thân anh cao trào. Trừ bỏ
bên cạnh anh, chỗ nào em cũng đừng mong đi.”
Gel bôi trơn mắc kinh khủng đọc từ đầu ts h ms thấy ảnh đem ra xài
Trả lờiXóaSao nàng biết nó mắc? :))
Xóa