“… Tôi không biết hắn muốn câu
trả lời thuyết phục gì…”
“Tôi thật bó tay với cậu …
trong đầu cậu trừ học tập ra thì không còn gì khác sao?”
“…”
“Hắn… Hắn muốn làm bạn trai
cậu!” Đàm Tấn cảm thấy lúc mình nói ra mấy lời này miệng quả thực cũng đắng hết
cả lên. Nếu tên kia thật sự muốn làm, không biết ai có thể ngăn được hắn.
“… Nhưng mà… Tôi với hắn đều là
con trai mà! Tại sao hắn lại…” Tại sao có loại nghĩ này đối với tôi…
“Con trai thì sao! Bây giờ gay
đầy đường ra đó (=)))! Còn có bar chuyên về mại dâm nam! Rất nhiều người có tiền có
thế chơi phụ nữ chán thì thay đổi sang chơi đàn ông, loại giải trí này có rất
nhiều a.”
“…” Đây là cái thế giới hỗn tạp
gì vậy. Chẳng lẽ người nọ cũng là “Chơi phụ nữ chán thì đổi qua chơi đàn ông”?
Người như hắn chắc chắn không thiếu bạn gái… Sao… sao lại đi tìm đàn ông?” Vậy…
Tôi làm sao trả lời thuyết phục hắn?”
“Bằng không thì như cậu nói…
“Tôi không phải đồng tính luyến ái”?”
“Nói như thế thật sự có ích
sao?” Lúc trước người nọ ở trước mặt mình cũng có điểm thu liễm, chưa bao giờ
có hành động vượt quá, cũng không ép uổng mình cái gì. Lỡ thực sự chọc giận
người nọ thì làm sao? Thái tử hắc đạo đâu có dễ dàng thu phục như vậy?
“… Ai… Ai biết có dùng được hay
không… Sao cậu lại chọc tới tên ôn thần đó a…” Đàm Tấn cũng không có cách
nào.”Quên đi quên đi, đừng nghĩ nữa, dù sao còn thời gian ba ngày mà.”
Buổi tối Tần Qua nằm ở trên
giường trằn trọc không ngủ đựơc.
Cậu hồi tưởng lại thời gian
mình ở cùng Lâm Hi Liệt, mới phát hiện rất nhiều chỗ trước kia mình không rõ
đột nhiên đều sáng tỏ. Cái lần bị banh đánh trúng mặt, người nọ vươn ngón tay
sờ sờ gương mặt cậu, đó đã là một loại dấu hiệu. Người nọ đưa cậu về nhà, cầm
tay cậu ôm thắt lưng hắn. Người nọ đưa cậu điện thoại mới, chỉ dùng liên hệ với
hắn. Người nọ muốn cậu ngủ lại. Người nọ nhớ rõ tất cả đồ ăn cậu thích ăn.
Người nọ lúc nhìn cậu xem phim rơi lệ liền cầm tay cậu. Người nọ ôm cậu vượt
qua vũng nước trên mặt đất. Người nọ tặng cậu đồng hồ. Người nọ muốn cậu trọ ở
trường, kỳ thật là muốn dẫn cậu về nhà, cho nên người nọ mới mới mua xe có rèm
che, còn dẫn cậu đi mua áo ngủ. Thì ra người nọ từ đầu không đối đãi với cậu
như bạn, chỉ là cậu không nhận ra.
Nhưng là… cậu đối với người nọ…
Thật sự trừ bỏ tình bạn thì không có tâm tư nào khác…
Cậu không muốn mất đi người bạn
này, nhưng là… quan hệ của bọn họ chắc chắn sẽ phải thay đổi… Không phải một
đao chặt đứt, mà là… cậu không phải đồng tính luyến ái… Cũng không có chuẩn bị
tâm lí yêu đương với đàn ông… cậu ngay cả tay con gái còn chưa nắm qua nữa là…
Rốt cuộc phải làm sao đây?
Tần Qua vẫn mở mắt nhìn trần
nhà, nhìn đến mệt mỏi mới mơ mơ màng màng ngủ.
Mấy ngày nay người nọ đều không
gọi điện thoại hay nhắn tin, nhưng lại giống như một loại áp lực im lặng, làm
cho Tần Qua càng ngày càng không biết làm sao. Dù sao trả lời cũng chỉ có được
hoặc không được, hơn nữa ý Tần Qua hơn phân nửa là đáp không được, Đàm Tấn cũng
không nghĩ ra lí do thoái thác nào tốt.
Thời gian thong thả mãi cho tới
ngày thứ ba, ngay cả Đàm Tấn cũng gấp đến đứng ngồi không yên: “Nếu không tôi
tính vậy đi, trước tiên cậu đừng gặp hắn, lảng tránh tất cả điện thoại tin nhắn
của hắn, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu, chờ cậu suy nghĩ tốt rồi
sẽ trả lời hắn.”
“… Hắn có thể sẽ tới dưới lầu
ký túc xá chờ tôi…”
“Không xuống.”
“… Không xuống hắn sẽ đi lên…”
“… Thật không hổ là xã hội đen
mà…” Đàm Tấn bất đắc dĩ.”Vậy chúng ta đi nơi khác đi!”
“Đi đâu?”
“Đi quán bar! Dù sao hai tên
kia vẫn muốn đi quán bar để mở rộng tầm mắt, vậy thừa dịp hôm nay đi đi!”
“A…” Tần Qua thật sự là không
muốn đi cái nơi chướng khí mù mịt đó, Đàm Tấn đúng là lấy việc công làm việc tư
mà.
“Tôi nói cậu a, cũng nên đi gặp
mặt mọi người một chút, cả ngày đọc sách sắp ngu chưa? Ngay cả người ta đối với
mình thế nào cũng không nhìn ra.”
“… Cái này gọi là chưa từng
trải…”
“Ai nha đi thôi, hắn ở dưới ký
túc xá đợi không được người, cho dù có đi lên gõ cửa cũng không có ai, làm sao
hắn cũng sẽ không tìm ra cậu. Quán bar âm nhạc ồn ào, cậu sẽ không nghe thấy
tiếng điện thoại, cả đêm không phiền, không phải rất tốt sao?”
“…”
“Ba người chúng tôi đều đi, cậu
nói coi cậu sẽ ở đâu?”
“Tôi… Tôi sẽ về nhà…”
“Về nhà cái đầu cậu! Ba cậu hỏi
thì cậu trả lời làm sao? Cậu không biết nói dối!”
“…” Vẫn là thôi đi.
“Ôi trời ơi! Đàm Tấn tôi lấy
nhân cách ra đảm bảo cậu sẽ không mất một sợi lông?! Tôi sẽ không rời cậu nửa
bước, được chưa?”
Tần Qua thật sự không lay
chuyển được bị bọn Đàm Tấn lôi đi. Sau giờ tự học buổi tối, bốn người gọi xe
tới phố quán bar nổi danh nhất thành phố. Trên đường khắp nơi đều là biển hiệu
đèn nê ông, những người sống về đêm đi lại khắp phố, hai bên đường thậm chí còn
có phụ nữ ăn mặc hở hang thản nhiên ôm vai khách, làm bọn Đàm Tấn nhìn đến lé
mắt.
Cuối cùng bọn họ chọn một quán
bar thoạt nhìn quy mô khá lớn “Nghê hồng”, hai cái tên thật lớn tỏa ra ánh sáng
màu đỏ yêu mị trong đêm, âm nhạc đinh tai nhức óc trong quán bar cách tường mơ
hồ truyền ra, Tần Qua vừa thấy đã muốn quay đầu đi rồi, lại bị Đàm Tấn nài ép
lôi kéo vào.
Vừa vào cửa đã có một cỗ mùi
nước hoa cực nồng nặc đập vào mặt, cùng với âm nhạc rầm rập, đầu óc Tần Qua ong
ong gần như muốn vỡ ra. Trên sàn nhảy trai gái lắc mình khiêu vũ, rất nhiều phụ
nữ lưng trần ở trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện, trên trần quả cầu Disco chiếu
xuống đủ mọi màu sắc lúc ẩn lúc hiện, làm cậu choáng váng hết cả mặt mày.
Bốn người chọn một bàn trong
góc ngồi, bồi bàn rất nhanh đã mang menu đến, hỏi bọn họ muốn uống gì. Bọn Đàm
Tấn trực tiếp chọn loại rượu vang đắt tiền nhất, Tần Qua lại chỉ kêu một ly
nước chanh.
La công tử của cục trưởng cảnh
cục nhìn cảnh này kích động chịu không được hô một tiếng: “Tôi lên trước!” Thì
bay vào sàn nhảy. Triệu công tử của bí thư thị ủy còn coi như bình tĩnh, ngồi
tiếp tục cùng Đàm Tấn bình phẩm từ đầu đến chân, nói cái mông này không đủ
cong, bộ ngực kia quá nhỏ, ai nha thật vất vả mới nghía được một em đẹp thì lại
là hoa đã có chủ … Tán gẫu tán gẫu, Đàm Tấn bỗng nhiên cảm thấy trong bụng một
trận ọt ọt, nói với Tần Qua một tiếng thì chạy đi tìm WC. Triệu công tử nói
muốn đi xung quanh chơi đùa một chút, cũng đứng dậy đi mất. Ở góc sofa chỉ còn
một mình Tần Qua.
Tần Qua vừa vào cửa thì đã thật
hối hận. Cậu thà đối mặt Lâm Hi Liệt cũng không muốn đến cái nơi trai gái lẫn
lộn này. Đang ở buồn bực thì bỗng nhiên một giọng nữ nhẹ nhàng ôn nhu ghé vào
lỗ tai cậu: “Có ai ngồi đây không?”
Cậu nhìn lại, là một phụ nữ
mang váy dài, một đầu tóc quăn lượn sóng, lông mi cong vút, đôi môi đỏ tươi ướt
át, đẹp nhưng không khoa trương. Lúc này Tần Qua mới dỡ xuống đề phòng: “Uh…
Không có…” Lời vừa nói ra Tần Qua liền hối hận. Cậu chỉ là theo thói quen không
từ chối yêu cầu của phụ nữ thôi.
“Vậy thì tôi ngồi nhé.” Người
phụ nữ kia nói rồi chen vào chỗ Tần Qua ngồi xuống, thuận thế sờ tay cậu nói:
“Lần đầu tiên tới đây sao?”
Tần Qua gần như ngốc lăng, cậu
cảm thấy tay mình như bị một con rắn ở liếm lên, so với cảm giác cùng người nọ
nắm tay hoàn toàn khác nhau. Trong lòng hắn gần như hét lên: “Đàm Tấn khốn kiếp
kia, sao vẫn chưa quay lại????????”
“Chị đây nhìn cưng thực đáng
yêu nha, muốn miễn phí phục vụ cho cưng, cưng thấy sao?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét