Thứ Năm, 1 tháng 5, 2014

Ái hậu dư sinh Chương 23


“… Anh đừng nói bậy… Tôi chỉ là nghĩ đến anh một bên tỏ tình với tôi một bên lại đi theo cô gái khác thật không rõ ràng, làm…tôi đương nhiên muốn tức giận…” Tần Qua ấp úng nói.

Lâm Hi Liệt kéo lên khóe môi cười cười, biết tình nhân nhà mình da mặt mỏng, nếu còn so đo nữa chắc chắn sẽ làm cậu tức giận, cũng không tiếp tục nữa mà nói: “Đêm nay ngủ lại đây đi.”

Tần Qua lập tức lại bị dọa: “A… Không được… Tôi phải về…” Lần trước bị người nọ cường bạo còn ôm bóng ma chưa mất, cậu mới không tự mình nhảy vào miệng hổ đâu.

Lâm Hi Liệt lập tức nhíu mày: “Em làm gì sợ anh như vậy? Đêm nay anh hứa sẽ không chạm vào em, như vậy được rồi chứ gì?!”

“A…”

Tần Qua còn đang vắt hết óc nghĩ lý do cự tuyệt, người kia đã mất nhẫn nại mà túm cậu lên lầu.

Thấy giường lớn giữa phòng kia làm Tần Qua khẩn trương mặt mũi trắng bệch, vội vàng muốn tránh thoát khỏi tay người nọ. Chuyện ngày đó thật không có lưu lại ấn tượng gì tốt.


Lâm Hi Liệt cũng nới lỏng tay để cậu đi: “Anh đi tắm rửa một cái, em cứ tự nhiên. Máy tính trên bàn không có mật mã, muốn xuống nhà xem TV cũng được.”

Lâm Hi Liệt vừa nói vừa bắt đầu tháo nút âu phục, sau đó là quần tây, sơmi trắng đều cởi ra ném xuống chân, lộ ra dáng người tinh kiện hoàn mỹ, giống như tượng điêu khắc cẩm thạch cổ điển (*).

Mặt Tần Qua bỗng nhiên nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn, dường như không dám nhìn, lập tức không đoái hoài gì chạy đi mở ra máy vi tính. Khởi động, nhìn ảnh ngược trên màn hình đen người nọ đẩy cửa phòng tắm đi vào, cậu mới thoáng bình tĩnh trở lại.

Nháo một trận khôi hài lớn như thế, kế hoạch nguyên bản muốn cắt đứt quan hệ với người nọ của Tần Qua đều đã chết từ trong trứng nước. Thật vất vả mới khôi phục được quan hệ hòa hợp như thế, cậu chỉ muốn có thể duy trì như vậy lâu thêm một chút…

Tùy ý lướt web trong chốc lát, di động của người nọ vang lên nhiều lần, hơi có chút cảm giác ‘nhất lí vạn ky’. Cậu có chút ngạc nhiên, bình thường người nọ đều bận rộn như thế sao.

*nhất lí vạn ky: một dặm ngàn ngựa = điện thoại dồn dập

Lâm Hi Liệt rất nhanh đã thần thanh khí sảng đi ra, một bên lau tóc đi tới.

“Điện thoại vang lên rất nhiều lần.” Tần Qua nói.

Phía sau một trận loạt xoạt, rồi mới chợt nghe người nọ có chút khó chịu mà nói: “Sao? … Ừ… Tôi sẽ gọi người đi xử lý. Có việc gửi tin nhắn hoặc bưu kiện, không có việc gì gấp thì đừng gọi điện thoại cho tôi… Được.”

“Anh… hôm nay anh bề bộn nhiều việc sao?” Tần Qua chuyển lại nhìn Lâm Hi Liệt.

“Không có chuyện gì lớn.” Lâm Hi Liệt ném điện thoại qua một bên, cầm lấy khăn tắm lau tóc, “Buổi chiều muốn đi đâu chơi?”

Tần Qua cảm thấy bộ dáng người nọ thật sự không giống như không có việc gì: “… Anh nếu vội vậy tôi về trước …”

Người nọ không kiên nhẫn cắt lời: “Anh hỏi em buổi chiều muốn đi đâu.”

“…” Quả nhiên cùng người nọ lý luận vĩnh viễn là vô dụng, “Tôi muốn đi nhà sách mua một chút sách tham khảo…”

“Hừ…” Nữ sinh muốn quen với cậu ta chỉ sợ sẽ bị ngộp chết, “Em vạn năm đứng nhất còn đọc sách tham khảo làm gì?”

“Vậy… Vậy anh muốn đi đâu…”

“Đi nhà sách thì đi nhà sách.”

Rõ ràng không muốn, lại… Người này thật sự là…

Hai người ở nhà ngốc tới trưa, giữa trưa ăn một chút cơm, buổi chiều thay quần áo liền đi ra ngoài. Lâm Hi Liệt mặc một cái áo gió Nike màu đen, hắn vốn là người cao vai rộng, mặc vào aó gió này nhìn từ phía sau quả thực đẹp trai tới cực điểm, ngay cả Tần Qua cũng nhịn không được hâm mộ sao dáng người hắn tốt như thế, còn mình lại là một bạch trảm kê(gà luộc).

Người nọ tựa hồ biết cậu suy nghĩ cái gì, búng trán cậu một cái: “Muốn giống anh sao? Vậy rèn luyện nhiều a!”

“…”

Lâm Hi Liệt nhìn vẻ mặt buồn bực của Tần Qua cười: “Cũng không cần rèn luyện, như bây giờ cũng được rồi.” Cuối cùng lại bổ sung nói: “Đương nhiên mập lên một chút rất tốt.” Xúc cảm ôm rất tốt.

“…”

Lâm Hi Liệt dẫn cậu tới một nhà sách lớn nhất trong thành phố, Tần Qua chọn sách tham khảo, Lâm Hi Liệt thì ở một bên tùy tiện xem một chút tạp chí tài chính. Tần Qua chọn mấy quyển, do dự một chút, thấp giọng hỏi: “Anh có muốn… Cũng chọn mấy quyển hay không?”

Gặp người nọ giống nghe được cái gì vớ vẩn tà tà liếc mắt một cái, một câu cũng không đáp, Tần Qua biết mình lại ngớ ngẩn : “Biết rồi… Vậy… Vậy anh muốn mua ‘tuần san tài chính’ này sao?”

“Ừm.”

Tần Qua cuối cùng nhịn không được nói: “Nếu anh hứng thú với những thứ này, thi đại học có thể chọn ngành tài chính, anh của tôi cũng…”

Người nọ giễu cợt cười một tiếng: “Kinh doanh không phải học là được, cùng tính cách cư xử cũng có quan hệ. Em xem các ông chủ lớn hiện tại có bao nhiêu người là xuất thân học tài chính? Mấy người học tài chính đều đang làm công cho họ.”

“A…” Tần Qua theo bản năng muốn phản bác nhưng nghĩ lại mấy câu nói đó thực có lý, cha đúng là lập nghiệp từ buôn bán vật liệu xây dựng, cha Đàm Tấn trước kia là người chạy tiêu thụ, quả thật không hiểu cái gì là “Tài chính”, có thể làm ăn lớn như hiện tại, hoàn toàn dựa vào chịu khổ cùng tích lũy kinh nghiệm. Không nghĩ tới người nọ tuổi còn trẻ lại nói được như thế… Tần Qua cảm thấy mình càng hiểu Lâm Hi Liệt thêm một chút, thì càng cảm thấy còn có rất nhiều chỗ chưa hiểu hết.

Người nọ lại cùng cậu đi dạo một lát quầy Văn, Sử, Triết Tần Qua ngạc nhiên phát hiện người nọ đối với những cuốn này đều có đọc lướt qua, đối với rất nhiều tác giả cùng bộ sách quan trọng đều có thể cho vài câu bình luận, Tần Qua gần như bội phục sát đất, người nọ ở trong mắt của cậu hiện tại chính là hai chữ: Toàn năng.

“… Anh thật là lợi hại… Cái gì cũng biết…” Tần Qua vừa cầm sách đưa cho nhân viên thu ngân vừa nói.

Người nọ lấy ra thẻ tín dụng, cứng rắn nhét thẻ của cậu lại: “Hừ, ai kêu hiện tại ấn tượng  của em đối với anh giảm xuống, bằng không anh cũng lười dùng loại thủ đoạn này.”

Nhân viên thu ngân cười liếc lại đây một cái, Tần Qua lập tức lại đỏ mặt, nhẹ nhàng đụng Lâm Hi Liệt một chút: “Anh nói cái gì vậy…”

Người nọ không biết kiêng dè cầm gói to kéo tay cậu bước đi. Tần Qua ra sức giãy giụa nửa ngày vẫn bị nắm chặt đến khi lên xe mới được buông ra, làm Tần Qua dọc đường đi đều cúi thấp đầu, xấu hổ không nói một lời.

Buổi chiều ăn cơm, Tần Qua gọi điện thoại về nhà nói dối là cùng bạn chơi bên ngoài, buổi tối không về nhà. Tần Qua tắm rửa xong đi ra, Lâm Hi Liệt đang dựa vào giường chán đến chết mà trở mình, vỗ vỗ giường ý bảo cậu lại đây. Tần Qua có chút do dự mà đi qua, bị người nọ một phen ôm lấy đặt ngồi trên người hắn.

Tần Qua có chút không hiểu: “Anh làm gì? …”

“Cắt móng tay.”

Hai tay Lâm Hi Liệt từ phía sau vòng qua hông ôm lấy cậu, tay trái cầm tay Tần Qua, đầu dựa lên vai phải cậu, rất điêu luyện mà cắt móng tay cho cậu.

Tần Qua dựa vào trong ngực Lâm Hi Liệt, hô hấp người nọ phảng phất ghé vào lỗ tai cậu, cậu lại đỏ mặt lên: “Tôi… tôi tự làm…”

“Đừng lộn xộn.”

“…”

Mặt người nọ chỉ cáchTần Qua có mấy ly, ngay cả lông tơ rất nhỏ đều có thể thấy rõ ràng. Tần Qua thực sự thích khuôn mặt người nọ, cứng rắn mà có hình dáng, rất nam tính. Không giống cậu, mặt trái xoan hơi hơi tròn, còn trắng như thế, dù sao cậu cảm thấy thực sự rất giống trẻ con…

Lâm Hi Liệt tựa hồ cảm giác được Tần Qua đang chăm chú nhìn mặt mình, quay đầu liếc cậu một cái: “Nhìn cái gì?”

Tần Qua vội vàng quay mắt đi nhìn mũi: “Không có…”

Lâm Hi Liệt hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của cậu một cái, lại tiếp tục động tác, còn đem từng móng tay giũa giũa.

Tần Qua cảm thấy mình hình như càng ngày càng quen bị người nọ hôn, trước kia còn giật mình một chút, hiện tại như là ‘thuận lý thành chương’, thực bình thường… Bất quá cũng càng ngày càng ngọt ngào… Cậu mơ hồ cảm thấy như vậy có chút không đúng, nhưng loại ẩn ẩn lo lắng này rất nhanh đã bị ngọt ngào đẩy đến sau đầu.


Người nọ cắt móng tay xong, đem dụng cụ bỏ qua một bên, nhấc chăn lên thì trực tiếp tắt đèn. Tần Qua muốn rời khỏi lòng ngực Lâm Hi Liệt, mới vừa giãy giụa một chút đã bị người nọ ôm chặt thắt lưng: “Anh không nói cái gì cũng không làm đâu.” Tần Qua đột nhiên cảm giác được phía sau có một thứ nóng lên, lập tức cứng ngắc, một cử động cũng không dám.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét