Tần Qua
ở trong phòng tràn ngập khói thuốc cùng mùi rượu ngây người một đêm, đụng phải
nam nhân, lại được bạn thân nhiều năm thổ lộ, đầu vô cùng đau nhức, về nhà rửa
mặt bằng nước lạnh thì lên giường ngủ. Kết quả ở trên giường trằn trọc thật
lâu, cuối cùng phải đứng lên kiếm thuốc an thần mới chậm rãi ngủ được. Buồn
cười, cậu là tâm lý bác sĩ mà còn phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ được.
Sáng
ngày thứ hai Tần Qua ngủ đến 11 giờ mới dậy, lấy lịch làm việc và nghỉ ngơi của
cậu mà nói xem như đã rất rất trễ rồi. Di động có hơn mười cuộc gọi nhỡ, tất cả
đều là của Đàm Tấn, cứ năm phút lại gọi một lần.
Tần Qua
mang thêm áo khoác rồi gọi lại, mới vang lên một chuông đã được bắt máy, thanh
âm gấp gáp vô cùng: “Tần Qua!”
“Ừm, là
tôi. Tỉnh rượu rồi sao?”
“Tỉnh tỉnh.
Tôi… Tôi… ngày hôm qua tôi không có nói cái gì chứ?”
“Không
có.”
“Vậy là
tốt rồi… Nếu tôi có nói cái gì cũng là uống say rồi nói nhảm, cậu cũng biết,
con người tôi… Có đôi khi thích ba hoa những điều không phải…”
Tần Qua
lẳng lặng nghe Đàm Tấn nói năng lộn xộn không đầu không đuôi xong thì nhẹ nhàng
nói: “Tôi biết rồi.”
Kỳ thật
trong lòng hai người đều rõ ràng, nhưng hai người ai cũng không muốn mất đi đối
phương. Đàm Tấn tuy rằng say nhưng cũng không phải hoàn toàn vô thức, bằng
không cũng sẽ không ôm người, còn gọi điện thoại đến. Thuần túy là có rượu thêm
can đảm, bị kích thích.
“Không
phải cậu muốn mở phòng khám tâm lý sao? Tôi dẫn cậu đi xem, mấy ngày trước tôi
đã tìm hiểu một chút rồi, ở trung tâm thành phố có vài khu đất, vị trí cũng
không tệ lắm…”
“Được.”
“Vậy… Ăn
cơm trưa xong tôi tới đón cậu ha?”
“Ừ” Hôm
nay cũng là cuối tuần, công ty cũng không có việc gì cho cậu. Quên đi quên
đi.”Cứ như vậy đi, tôi cúp máy đây.”
“Ừ…”
Đàm Tấn
đối với chuyện của Tần Qua là 12,000 lần để bụng. Tần Qua về nước, lúc nói
chuyện vui đùa chỉ tùy tiện nói một câu thì hắn liền lệnh cho cấp dưới tìm hiểu
tình hình các cửa hàng trên đoạn đường hoàng kim ở trung tâm thành phố, phân
loại sửa sang xong rồi làm một bản báo cáo, luôn mang theo bên người tùy thời
dùng. Nhà Đàm Tấn vốn là công ti bất động sản nhất nhì thành phố A, muốn tìm
hiểu những thông tin này cũng nhanh hơn rất nhiều.
Tần Qua
còn chưa cơm nước xong, xe Đàm Tấn đã chờ bên ngoài. BMWs Serie 7, Đàm Tấn quả
nhiên là không bạc đãi chính mình. Tần Qua trong thoáng chốc lại nhớ đến
Chevrolet của Lâm Hi Liệt. Nam nhân có tiền như vậy, ở H đảo tùy tiện cũng có
thể lấy được Bentley, bình thường lại chỉ lái Chevrolet, thật sự là tiết kiệm
vô cùng. Bất quá hiện tại, có lẽ hắn không cần tiết kiệm nữa rồi.
Đàm Tấn
một câu cũng không nói chuyện tối qua, đi cùng cậu đến tất cả các cửa hàng một
lần. Có đôi khi Đàm Tấn sẽ trực tiếp giúp cậu phủ quyết, nói là tiếng ồn quá
lớn, phong thủy không tốt, vị trí không tốt, vân vân, gặp được nơi thích hợp
thì hỏi ý kiến cậu, Tần Qua hoàn toàn không cần lên tiếng, chỉ cần gật hoặc
lắc.
Lái xe
hơn hai tiếng mới xem như quyết định được bước đầu. Nằm ở bên cạnh bệnh viện
lớn nhất thành phố, vị trí rất tốt, mặt tiền cũng đã được sửa sang đầy đủ, đi
vào là một gian phòng nhỏ có thể làm quần tiếp tân, căn phòng phía trong thì
dùng làm phòng khám. Làm thủ tục xong xuôi, gọi vài công nhân đến sửa sang đơn
giản, trên cơ bản là có thể lập tức khai trương.
Đàm Tấn
đối với kết quả này vô cùng vừa lòng, Tần Qua băn khoăn, cảm thấy đã phiền đến
Đàm Tấn, nên nói muốn mơi hắn ăn cơm.
Đàm Tấn
nghe nói gần đây có một nhà hàng cá nướng Vu Sơn rất nổi tiếng, kéo Tần Qua đi,
tới nơi mới phát hiện đã kín hết chỗ ngồi. Phòng riêng và sảnh đều đã ngồi đầy,
nếu bọn họ muốn ăn thì phải lấy số ngồi chờ, vì chút chuyện nhỏ này mà sử dụng
quan hệ cũng không cần thiết. Tần Qua thấy Đàm Tấn có chút buồn bực, an ủi nói:
“Chỉ chờ hơn mười phút, rất nhanh sẽ có người ăn xong, không sao đâu.”
Hai
người ngồi ở trên sofa, Đàm Tấn tùy tiện lấy một cuốn tạp chí lật xem, Tần Qua
thì xem PDA của cậu, trả lời một số e-mail. Bỗng nhiên chợt nghe thấy bên cạnh
có hai cô học sinh mở tạp chí thấp giọng la hét: “Wow! Đây không phải là Lâm Hi
Liệt sao!” “Thật sự! Ôi! Thật là anh ấy! Mau mở mục lục mở mục lục!”
Tần Qua
lập tức cứng đờ, Đàm Tấn đang lật tạp chí cũng ngừng tay.
“Không
phải anh ấy chưa bao giờ nhận phỏng vấn sao?”
“Đúng
vậy đúng vậy, tớ cũng nhớ anh ta từng nói vậy!”
“A a a
a! Cậu xem tấm hình này này, siêu đẹp trai ! Tớ dựa vào, có phải mấy anh trong
xã hội đen đều đẹp trai như thế hay không! Tớ cũng muốn gia nhập xã hội đen!”
Cô nàng
ngực bự mang váy ngắn đang cầm một cuốn ‘Tuần san tài chính’, bạn của cô bên
cạnh lại nhạo báng: “Chậc chậc! Cậu cứ mơ đi, người ta không nhận phụ nữ. Nhưng
mà nếu bộ ngực cũng được tính là vũ khí, có thể sẽ được xem xét.”
“Cậu đi
chết đi! Tớ nguyền rủa bạn gái anh ấy không thể sinh con!”
“*Ngất*…
Cậu không cần ác độc như thế chứ. Mấy năm trước chuyện xấu của anh ta bay đầy
trời, hai ba năm gần đây lại hoàn toàn không có vụ bê bối nào, sẽ không phải là
có bạn gái cố định rồi chứ?”
Đàm Tấn
nghe không vô nữa, “Bụp” một tiếng đóng tạp chí lại muốn đi, nhìn Tần Qua lại
một chút ý định muốn di chuyển cũng không có.
“Không
có vụ bê bối nào???? Không phải đâu! Vậy không phải là hết hi vọng rồi sao!”
“Đồ ngốc
cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, người chờ lên giường anh ta xếp hàng cũng xếp đến sân
bay rồi. Nhất định phải là khuôn mặt xinh đẹp dáng người nóng bỏng, ngực bự kỹ
thuật tốt mới có cửa mà chen, quan trọng là phải có biện pháp đụng đến giường
anh ta!”
“Cậu
càng nói càng chán, xem phỏng vấn của anh ấy… Đều là kinh doanh gì đó…”
“Đúng
vậy, mười mấy tuổi đã làm nhà đầu tư, thật khó tin! Trời sinh là thiên tài kinh
doanh… Nghe nói bây giờ còn là người đứng đầu trong giới kinh doanh và hắc
đạo…”
“Ồ! Phía
sau có mục chuyện riêng tư này! Biên tập này nhất định là nữ, nhịn không được
muốn hỏi mấy vấn đề này…”
“Coi
nào…”
“Thích
nhất type phụ nữ… Tóc ngắn, mắt to, dịu dàng, chính trực, thẹn thùng … Tớ dựa
vào có lầm hay không a, anh ta đang giả bộ phải không!”
“Xí, làm
không được thì lại đi mắng người ta … Phía sau còn có nè, tốt nhất là gia đình
kinh doanh, tuổi trên dưới 23, vóc dáng một mét bảy lăm, đã du học nước ngoài…”
Đàm Tấn
nghe thấy trong lòng nổi lửa, rồi lại ngại phong độ không thể làm gì với hai cô
gái kia. Người ta xem tạp chí của người ta, liên quan gì đến hắn đâu? Lại nói,
hắn một thằng đàn ông tức giận với hai cô gái đang tám chuyện, rất không thể
nói nổi.
“Anh ta
là muốn tìm bạn trăm năm sao! Viết chi tiết như thế! Mà thật ra, cũng có mấy nữ
sinh có thể cao đến một mét bảy lăm a…”
“Điều
này cũng thật kỳ quái… Viết chi tiết như thế, giống như là đã có đối tượng
rồi…”
“Tần
Qua.”
Tần Qua
ngẩng đầu, Đàm Tấn đứng ở trước mặt cậu, mặt lại hất về cửa: “Chúng ta đi thôi,
không ăn ở chỗ này nữa.”
“Ừm” Tần
Qua cũng không nói nhiều gì, cất PDA rồi đứng lên, cùng Đàm Tấn ra ngoài. Thanh
âm xì xầm xèo xèo của hai cô gái phía sau càng ngày càng nhỏ: “Có phải anh ấy
đang tìm người yêu thất lạc hay không? Điều kiện chi tiết như thế, hai ba năm
gần đây lại không lăng nhăng gì nữa…”
***
Đàm Tấn
phóng xe rất nhanh, Tần Qua nhịn không được nói: “Cậu chậm lại một chút đi.”
Tay Đàm
Tấn khoác lên tay lái gân xanh ứa ra, ngực phập phồng hồi lâu mới nói: “Cậu sẽ
không tha thứ cho hắn đâu phải không?”
Tần Qua
lặng yên hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Tôi không biết hắn.”
Tử Linh: lại không thấy chương 68 T_T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét