Thứ Năm, 1 tháng 5, 2014

AHDS Ngoại truyện 2 - Vết cắn



Tần Qua mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng rõ. Ánh mặt trời lúc mười giờ hiền hòa, sáng ngời xuyên qua cửa sổ rơi xuống đầu giường. Người kia đang xử lý công việc, tay phải lướt nhanh trên bàn phím, tay trái vẫn ôm lấy vai cậu. Dưới ánh nắng những đường nét trên gương mặt người kia trở nên góc cạnh và rõ nét hơn bao giờ hết.

Có lẽ nào đây là… cuộc sống “sau kết hôn” của cậu với hắn?

Chuyện bắt cóc ngày hôm qua giờ chỉ như một giấc mộng. Hạnh phúc yên tĩnh như vậy, lại rất tuyệt …

Chỉ là… Người kia đối với cậu như đang nuôi thú cưng… =.=

“Dậy rồi à?” Lâm Hi Liệt xoa xoa khuôn mặt nhẵn nhụi của cậu.

“Hmm…” Vừa tỉnh ngủ, Tần Qua nói chuyện còn mang theo giọng mũi, có chút nũng nịu, mềm mại.


“Hôm nay em không cần đi làm, anh sẽ đến công ty một chuyến, buổi chiều trở về chúng ta cùng đi gặp ba em.”

“Ơ…”

“Dù sao ông ấy cũng là ba của em. Vô luận như thế nào, anh cũng muốn có được sự đồng ý của ông ấy.”

“Ừm…”

Lâm Hi Liệt ấn chuông trên tường. Một lát sau vú Trương đã bưng điểm tâm lên, đem một chén canh gà, một đĩa sủi cảo tôm đặt ở đầu giường rồi cười tủm tỉm đi ra ngoài.

Lâm Hi Liệt dìu cậu ngồi dậy, bưng canh gà lên, múc một muỗng thổi kĩ rồi mới đưa lên miệng cậu.

“Ưm… Em chưa đánh răng…”

“Ăn xong rồi đánh.”

Thấy hắn không có ý nhượng bộ, Tần Qua đành phải từng ngụm từng ngụm mặc cho hắn đút, sau đó còn phải ăn thêm mấy miếng sủi cảo tôm. Mỗi khi nước canh trong sủi cảo chảy ra khóe miệng, hắn đều vươn lưỡi liếm đi.

“Ăn no rồi ngủ thêm một lát đi.”

Tần Qua chu miệng kháng nghị: “Sẽ mập chết…”

Lâm Hi Liệt cười nói: “Mập lên một chút ôm mới đã.”

Tần Qua trừng hắn một cái, đoạn xốc chăn xuống giường, đi vào phòng tắm.

Kỳ thật dáng người Tần Qua rất cân xứng, không gầy đến mức da bọc xương, vậy nên thoạt nhìn vô cùng thanh tú. Nhưng hắn vẫn muốn nuôi cho Tần Qua béo thêm một chút nữa.

Trong phòng tắm phát ra tiếng nước, Lâm Hi Liệt tiếp tục cúi đầu gõ bàn phím.

Khi tiếng nước đã ngừng, một hồi lâu Tần Qua vẫn chưa đi ra. Lâm Hi Liệt có chút lo lắng: cục cưng ngốc này sẽ không ngủ luôn trong bồn tắm đó chứ. Quan tâm quá sẽ bị loạn, Lâm Hi Liệt vội đứng dậy không mặc quần áo, mở cửa phòng tắm.

Tần Qua đang ở trong bồn tắm, ngồi gập gối. Ngón tay cậu đang cố luồn vào nơi sưng đỏ kia, muốn dẫn tinh dịch trong cơ thể ra. Vừa thấy Lâm Hi Liệt tiến vào, cậu lập tức vội vàng rút tay ra. Khuôn mặt còn vương những giọt nước trong suốt ửng đỏ nhanh chóng, đôi môi khẽ cong cũng đỏ như máu.

Thuần khiết lại dâm mỹ tới cực điểm.

Lâm Hi Liệt ho nhẹ.”Em đang làm gì vậy?”

“E… Em…” Tần Qua ấp úng nói không ra lời, “Em đang tắm, anh vào làm gì?”

“Em thật sự đang tắm sao?” Lâm Hi Liệt chống nạng chậm rãi đến gần, “Ngồi lên bồn tắm đi, anh giúp em.”

“Không… Không cần đâu…” Tần Qua làm sao không biết xấu hổ, mắt chẳng dám nhìn người kia.

Bộ dáng thẹn thùng của Tần Qua ngay lập tức làm cho Lâm Hi Liệt dâng lên tà hỏa, đáng tiếc đi đứng không tiện, bằng không ngay bây giờ tại bồn tắm này hắn sẽ yêu thương cậu một lần. “Tốt nhất là em ngoan ngoãn nghe lời đi, khi anh còn có thể khống chế.”

Tần Qua yên lặng, run rẩy xoay người quỳ trong bồn tắm, mông tựa vào cẳng chân.

Lâm Hi Liệt ngồi bên bồn tắm, tay phải luồn vào bí huyệt ẩm ướt ấm nóng người yêu, chậm rãi xoay quanh rồi chậm rãi rời khỏi.

Từng dòng nước ấm áp len lỏi vào trong cơ thể cậu. Người kia còn luôn cố tính ấn lên nơi mẫn cảm hơi gồ lên của cậu. Thắt lưng Tần Qua mềm nhũn, hai tay bám vào cạnh bồn tắm. Cậu cắn chặt môi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được rên rỉ ra tiếng: “A…”

Lâm Hi Liệt nắm hàm dưới cậu hung hăng chặn lại đôi môi, đồng thời tay duỗi đến phía trước xoa nắn tính cụ của cậu, không lâu sau trong bồn tắm nổi lên một ít dịch trắng.

“Xem ra cơ thể của em coi ai là chủ nhân còn rõ hơn bản thân em.” Lâm Hi Liệt mang theo ý cười đứng dậy ra ngoài, lưu lại Tần Qua một mình trong phòng tắm xấu hổ muốn chết.

Thân thể cậu giống như bị nghiện mất rồi, được người kia sờ chút thôi đã mẫn cảm vô cùng.

… Cậu đâu muốn …

Tần Qua ngồi sững sờ đỏ mặt hồi lâu mới đứng dậy lau người, mặc áo tắm, đi đến bồn rửa mặt lấy kem đánh răng rồi kêu Lâm Hi Liệt vào rửa mặt. Hắn một bên đánh răng, cậu một bên thay hắn thấm nước khăn mặt. Sau khi hắn buông bàn chải, nhổ bọt trong miệng ra thì cậu giúp hắn lau mặt.

Lâm Hi Liệt đứng yên, nhắm mắt, biểu tình thực hưởng thụ. Tần Qua đang giặt sạch khăn treo lên, người kia khom lưng xuống hôn lên môi cậu một cái: “Bà xã thật đảm đang a.”

Tần Qua đỏ mặt cởi áo tắm cho người kia rồi mặc áo sơmi vào. Cậu thấp hơn hắn một tí nên khi đứng phía sau vừa vặn nhìn thấy trên vai phải của hắn có một vết cắn.

Vết thương này tựa hồ đã lâu, có màu hơi thâm, nhưng chỉ có răng người mới tạo thành một hình vòng cung liên tục như vậy, ngón tay không làm được.

Tay Tần Qua cầm áo sơmi run lên: hắn lại lừa cậu sao?

Hắn chưa làm với người khác bao giờ vậy vết cắn này là của ai? Chỉ có ngồi trên người mới có thể cắn tới đó, khẩu giao không cần ngồi lên người mà? … Dấu vết này còn thân mật như thế, sao hắn có thể không biết? …

“Sao vậy?” Thấy cậu nửa ngày không có động tĩnh, Lâm Hi Liệt quay đầu lại nhìn về phía cậu.

“Không… không có gì…” Tần Qua vội vàng nâng cao tay áo sơmi bên phải để hắn luồn vào. Bả vai chuyển động, áo sơmi liền che đi vết cắn sậm màu.

Cơ thể Lâm Hi Liệt vô cùng cân đối, rắn chắc, hữu lực cứ không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn. Nhưng Tần Qua nào còn tâm tư đi thưởng thức. Tâm tình ngọt ngào từ tối qua đến giờ trong khoảnh khắc đã rơi xuống đáy vực.

Cậu rất muốn tin tưởng hắn, nhưng dấu vết đó, khiến cậu không thể không suy nghĩ.

Cậu hy vọng người kia sẽ thành thật thú nhận đã làm cùng người khác, không nên lừa cậu như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy người kia chống nạng, khó khăn bước đến tủ quần áo, trong lòng Tần Qua lại cảm thấy chua xót, vội vàng chạy theo, chọn áo vest ngoài như ý hắn, rồi thắt cà-vạt giúp hắn.

“Cảm giác như có hầu nam giúp việc vậy. Nếu em mang một chiếc đầm ren trắng thì thật đẹp.”

Thấy người yêu bé nhỏ không có phản ứng gì, Lâm Hi Liệt cau mày hỏi: “Sao vậy? Vừa rồi còn đang vui mà?”

Tần Qua lắc đầu.

Lâm Hi Liệt rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề xong xuống dưới lầu, Văn Thanh đã mở xe trong sân đứng chờ. Tần Qua rất ngạc nhiên tại sao để cho người lợi hại như Văn Thanh lái xe, sau này cậu mới biết được Văn Thanh có thể lái xe đến cấp bốn, trong trường hợp phải cắt đuôi theo dõi hay đuổi giết sẽ giống như Lăng ba vi bộ, dù có trước đổi sau truy cũng có thể tẩu thoát.

Lâm Hi Liệt đứng trước mặt cậu khẽ hôn lên trán một cái: “Ngoan, chờ anh về.”

“Vâng…”

Tần Qua liếc nhìn ra cổng, số lượng cảnh vệ đã tăng lên tám, ở nơi không nhìn thấy có lẽ cũng trang bị thêm người. Bất quá cậu không còn muốn chạy trốn nữa rồi.

Tần Qua chậm rãi đi lên lầu ba, muốn tìm máy tính lên mạng. Di động của cậu đã bị Lâm Hi Liệt giữ, vừa rỗi cũng quên đòi lại. Lâm Hi Liệt làm việc bằng Notebook để đầu giường nhưng cậu sợ trong đó có chuyện cơ mật gì nên không dám dùng. Hắn cũng chưa từng nói cho cậu biết phòng nào có thể vào phòng nào không. Cậu lớn gan đẩy cửa căn phòng cạnh phòng ngủ của hắn.

Giữa phòng nổi bật một chiếc piano hình tam giác, bên trên trải lụa xanh. Một bó hồng cắm trong lọ thủy tinh trong suốt được đặt trên nắp đàn.

Mũi Tần Qua cay cay, thiếu chút nữa rơi lệ.

Thì ra người kia… vẫn còn giữ chiếc piano tặng cậu… Hơn nữa… bài trí giống như nhà cũ, để bên cạnh phòng ngủ…

Người kia hiếm khi nào làm chuyện lãng mạn, nhưng chỉ những thứ vụn vặt nhỏ nhoi như vậy thôi đã khiến cậu cảm thấy thực ngọt ngào. Hơn nữa hắn cũng chưa bao giờ nói ra, chỉ có tự cậu phát hiện mới biết được.

Cứ như vậy, cảm xúc buồn bực do vết cắn kia mang đến đã vơi đi rất nhiều.

Trong căn phòng này ngoại trừ chiếc đàn chỉ có bàn học, giá sách và tủ hồ sơ, không có máy vi tính cậu cần. Tần Qua bất đắc dĩ đành phải quay về phòng ngủ, xem có thể dùng Notebook của người kia hay không. May mắn là Notebook không cài password, vừa động vào màn hình đã sáng lên.

Thanh công cụ phía dưới còn một hình ảnh vẫn chưa tắt, Tần Qua nhất thời tò mò liền mở ra xem. Trong hình, là hai người đang làm tình, một người bị người khác ôm đặt lên tường. Bởi vì ánh sáng và góc quay nên không thấy rõ mặt người bị ôm lắm, mà người chủ động kia, mơ hồ có thể nhìn ra là Lâm Hi Liệt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét