Lâm Hi Liệt cảm thấy mình sắp
bị dục hỏa đốt người mà chết.
Tên nhóc kia vẫn coi mình là
bạn, là anh trai đi? Thần kinh của cậu ta rốt cuộc là làm bằng cái gì vậy? …
Hay là ba cậu ta bảo hộ cậu ta tốt quá? Nhẫn thế này nhẫn đến ngày tháng năm
nào a, hắn sắp không xong rồi! Tuy rằng phương diện dục vọng của hắn cũng không
tính là đặc biệt mãnh liệt (!?), nhưng hắn là thanh niên tuổi mười tám bình thường, trước kia
thường xuyên ăn đêm 419*, cũng có một số bạn giường cố định nhưng từ khi gặp được
tên nhóc đầu óc chậm chạp này đã cảm thấy tình sự làm sao cũng không thích
được. Lúc trước thích thục nữ dáng đẹp ngực bự lại có kỹ thuật tốt, hiện tại
vừa thấy bóng các cô xinh đẹp, ngửi được mùi nước hoa nồng nặc đã cảm thấy buồn
nôn. Đối với đàn ông… kia lại… hừ…
*419: for one night = tình một
đêm
Muốn thẳng thắn với cậu, lại sợ
dọa cậu bỏ chạy. Huống chi tên nhóc kia mới 16 tuổi, có lẽ ngay cả AV* dài cũng
chưa từng xem qua, hắn mà làm tới lại giống như dụ dỗ thiếu nam ngây thơ, quả
thực chính là phạm vào pháp luật. Nhưng nếu không xuống tay, hắn sẽ nổ mất…
AV*: Adult video
Mẹ nó, ai kêu tên nhóc kia tới
gần mình trước, chính cậu gây họa thì cậu tự chịu trách nhiệm đi!
Lâm Hi Liệt ở trên ghế sofa
phòng khách hút một điếu lại một điếu thuốc, lâu sau mới cảm thấy nôn nóng chậm
rãi bình ổn xuống.
Hắn lên lầu đẩy cửa ra, Tần Qua
đã ngủ thật say. Lâm Hi Liệt nhanh tay nhanh chân xốc chăn lên nằm vào, nhìn
cậu một lúc lâu, khom lưng xuống nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.
Sáng ngày thứ hai, Tần Qua mở
mắt, phát hiện Lâm Hi Liệt cũng giống như lần trước đang dựa vào giường xem tạp
chí.
“Sao cậu dậy sớm vậy? Tối hôm
qua mấy giờ ngủ?” Cậu có chút ngạc nhiên hỏi.
“Tôi ngủ ít.” Người nọ khép tạp
chí lại, “Rửa mặt ăn sáng đi.”
“Ừm…”
Tần Qua ăn xong bữa sáng, thay
quần áo, vú Trương từ bếp xách ra hai gói to, thì ra là cơm trưa. Lâm Hi Liệt
đưa cậu đến cửa phòng học, thấp giọng nói: “Giữa trưa tan học lên sân thượng
đi.”
http://cheveuxnoirs.wordpress.com
Sân thượng? Đó không phải là
nơi đánh nhau sao? Tần Qua vừa định nói, người kia đã đi rồi.
Quên đi quên đi, đến lúc gặp
mặt sẽ đổi nơi khác là được.
Giữa trưa sau tiết học cuối
cùng, Tần Qua cầm cơm hộp ra cửa thì nhìn thấy Đàm Tấn vẻ mặt không vui mà tựa
vào cửa.
“Cậu muốn đi đâu?”
“Tìm chỗ ăn cơm.”
“Còn muốn ăn cơm! Cậu theo tôi
lại đây!” Đàm Tấn nói xong túm cậu đi, dắt cậu lên lầu. Tần Qua càng nhìn càng
cảm thấy đường này hình như là đi lên sân thượng, trong lòng không khỏi khẩn
trương, lỡ như người kia đã ở trên sân thượng thì phiền toái …
Đàm Tấn dùng tay mở cửa đẩy cậu
vào, may mắn sân thượng trên không có một bóng người, rất nhiều học sinh thường
ăn trong lớp hoặc là ở căn tin.
“Cậu nói tối qua cậu đi với
ai?” Giọng điệu thẩm tra phạm nhân.
“Bạn.”
“Bạn nào?”
“Cậu không biết đâu…”
“Không biết? Tôi nghĩ đó là cái
tên Lâm Hi Liệt kia đi?!”
“…”
“Thật sự là hắn?!” Đàm Tấn thật
sự cảm thấy hết chỗ nói… Hắn chỉ là phỏng đoán, cũng không nắm chắc, nhưng Tần
Qua lại im lặng như vậy chính là chấp nhận.
“Tôi không phải đã nhắc cậu
tránh xa hắn một chút sao? Cậu đúng là không biết sợ a?”
Tần Qua ngẩng đầu nhìn thẳng
Đàm Tấn: “Hắn không phải là người xấu.”
“Còn nói hắn không phải người
xấu… Tôi đã nói với cậu hắn có phải người xấu hay không không phải vấn đề, mấu
chốt chính là thân phận của hắn! Thân phận! Còn có thân phận của cậu! Cậu có
hiểu hay không?!”
“Tôi cảm thấy không thể vì một
số chuyện không xảy ra mà cô lập hắn.”
http://cheveuxnoirs.wordpress.com
“Được rồi, bình tĩnh nói, sao
cậu biết hắn không phải người xấu? Trước mặt hắn nói cười sởi lởi với cậu, sao
cậu biết đằng sau hắn có giết người hay không? Có bán bạch phiến không? Cậu là
bạch đạo hắn là hắc đạo, vốn đã không chung một đường. Cậu là đứa con cưng của
“Vua thép” Tần thị, ai biết hắn tới gần cậu có phải có mục đích khác hay
không?” Không biết tại sao, Đàm Tấn không muốn Tần Qua cùng người khác thân cận
quá. Lúc trước Tần Qua đối với hắn tốt nhất, nhưng hiện tại…
“Nói hay lắm.”
Bỗng nhiên một thanh âm lạnh
lùng chen vào, Đàm Tấn giật mình sợ hãi. Hắn đấu võ mồm với Tần Qua quá hang
say, không phát hiện có người đứng ở cửa sân thượng từ lúc nào, còn là vai
chính bọn họ đang tranh luận.
Người nọ tựa hồ cũng không nhúc
nhích khí, không nhanh không chậm đi đến trước mặt hai người, “Tôi đến nói cho
cậu biết tôi có mục đích gì khác.” Nói xong thì nâng cằm Tần Qua lên hôn xuống.
Tần Qua chưa bao giờ hôn môi,
lần đầu tiên lại bị con trai cường hôn, sững lại ngay tại chỗ. Người nọ cực kỳ
bá đạo mà thì cạy mở đôi môi cậu, đảo quanh khắp ngõ ngách trong khoang miệng
cậu, cuối cùng ngậm lấy lưỡi cậu mút vào, lúc này cậu mới kịp phản ứng, vội
vàng đưa tay đẩy người nọ ra.
Đàm Tấn cũng hoàn toàn trợn mắt
há hốc mồm. Việc này phát triển quả thực khiêu chiến giới hạn tưởng tượng của
hắn.
Tần Qua nổ hồng mặt, đầu óc hoàn
toàn chết máy, chỉ nghĩ tới xoay người bước đi, Đàm Tấn cũng vội vàng đuổi
theo.
Tần Qua trở về phòng ngủ thì
đem mình chôn trong chăn. Đàm Tấn cũng không biết nên nói cái gì, đứng ngốc bên
cạnh. Hôm nay hắn chứng việc này thật sự quá shock , mặc dù hắn đã kinh qua mấy
ngàn AV, cũng không tiêu hóa được việc này. Hai người con trai hôn môi giữa ban
ngày, trong đó một người là bạn tốt tri kỉ của hắn, hắn cảm thấy hắn không đóng
băng tại chỗ đã coi như thần kinh cứng cỏi.
Lúc sau hai người kia trở về, cảm
thấy không khí trong phòng ngủ thực quái lạ, hỏi: “Đây là động nào vậy?”
Đàm Tấn dựng ngón tay lên
miệng, hai người kia lập tức hiểu ý mà lên giường ngủ.
Tần Qua cả buổi trưa đều chui
trong chăn, buổi chiều đi học đầu óc vẫn hỗn loạn thành một đoàn, hoàn toàn
không rõ cái gì ra cái gì. May mắn di động người nọ đưa vẫn im lặng, bằng không
cậu thật không biết nên làm sao mới tốt.
Người nọ rốt cuộc suy nghĩ cái
gì? Tại sao lại hôn cậu? … Hai người bọn họ đều là con trai mà! … Chẳng lẽ
người nọ tiếp cận mình là để thăm dò loại tình cảm này? Vậy… Còn có thể làm bạn
hay không… ?
Tần Qua có chút tức giận, có
loại cảm giác luôn luôn bị lừa, người nọ đã phụ lòng tín nhiệm của mình. Lại
cảm thấy người nọ có phải coi cậu là phụ nữ hay không, gì chứ một người con
trai vô duyên vô cớ bị như vậy đối đãi như vậy chắc chắn đều khó chịu.
Buổi tối giờ tự học tự nhiên
lại nhận được một tin nhắn khó hiểu của người nọ”Cho em ba ngày để suy nghĩ.”
Suy nghĩ cái gì a…
Lúc ra về thấy Đàm Tấn đứng ở
cửa, cậu không nói gì lên lầu, Đàm Tấn vội vàng đuổi theo.
“Này… Cậu tính giải quyết
chuyện này làm sao? …” Sự tình đã tới nước này rồi, Đàm Tấn cũng không muốn nói
thêm cái gì mà “Sớm nghe tôi thì sẽ không như vậy” linh tinh vô nghĩa lại tăng
phiền não đó nữa.
Tần Qua thấp giọng trả lời:
“Tôi cũng không biết…”
“Còn muốn làm bạn với hắn sao?”
Tần Qua yên lặng, thật lâu sau
mới nói: “Tôi không biết…”
“Nhanh cắt đứt quan hệ với hắn
đi, nếu hắn muốn cậu việc kia, cậu tính làm sao?”
“Việc kia?”
“Cậu bị ngốc hả, là lên giường
đó!”
“… Không thể nào… Này…” Tần Qua
mặt đỏ rần, may là trong bóng đêm nhìn không thấy.
Cậu không muốn mất đi người bạn
này, nhưng loại sự tình này… cậu không phải đồng tính luyến ái…
Tần Qua do dự một chút, còn
nói: “Hắn cho tôi ba ngày sau cho hắn câu trả lời thuyết phục…”
“Ha?!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét