Đứng ở
trước cửa xoay tròn của tòa nhà Long Đằng, Tần Qua vẫn cảm thấy thật không
thoải mái.
Nếu
không phải bởi vì Bác Đàm bị tức đến bệnh ra đó, cậu vô luận thế nào cũng sẽ
không đến nơi này. Cho dù cậu là đi tìm người phụ trách khác của Long Đằng, vẫn
cảm thấy giống như đang ủy khuất cầu nam nhân. Loại cảm giác này thật không
tốt.
Toàn nhà
Long Đằng tu được sửa rất ấn tượng, chi phí rất lớn, là kiến trúc cao nhất
thành phố A hiện nay. Tầng trệt và các tầng trung gian là văn phòng quản lý môi
giới, sân quay phim, phòng vũ đạo, phòng ghi âm… Tầng trên cùng mới là trụ sở
Long Đằng, còn là một tháp tín hiệu
Tần Qua
thật sự một chút cũng không muốn đi vào.
Chuyện
này, là bọn họ gây ra, chắc chắn không thể để cho bậc cha chú ra tay giúp đỡ.
Chuyện bê bối như thế còn muốn ba mẹ đến thu dọn, sau này cũng đừng mong lăn
lộn nữa. Nhưng khi đến phiên mình đi nhờ vả người, vẫn là rất khó chịu.
Tần Qua
đứng ở trước ròa nhà trong chốc lát, cắn răng đi vào cánh cửa xoay tròn. Nhân
viên Long Đằng trước ngực đều đeo thẻ tên, như cậu tây trang giày da, như lại
không có thẻ, lập tức đã bị một quản lý chuyên môn phụ trách nhân viên ra vào
thấy được.
“Xin
chào, có vẻ như ngài không phải là nhân viên công ty chúng tôi, xin hỏi ngài
tìm ai?” Người quản lý mập mạp, vô cùng ân cần, nhưng giọng nói lại đứng đắn
lịch sự, làm cho người ta bỗng nhiên sinh ra cảm giác thân cận.
“Xin
chào, tôi là Tần Qua của tập đoàn Tần thị, muốn tìm người phụ trách của Long
Đằng.”
“Thì ra
là cậu hai của Tần thị, xin mời đi bên này…”
Tần Qua
nguyên bản đã chuẩn bị tốt tinh thần đối phương hỏi “Tần Qua là ai” , không
nghĩ tới quản lý hiểu biết thật nhiều, dẫn cậu thì vào một lối rồi lấy thẻ ra quẹt
một chút, cửa thang máy “Đinh” một tiếng mở ra, đối phương lại ân cần mà mời
cậu lên trước.
Trong
thang máy nút các tầng hơn ba mươi cái phát sáng, thiết kế rất lộng lẫy, mọi
chỗ đều được lau chùi không nhiễm một hạt bụi, hoàn toàn có thể soi gương.
Tần Qua
có chút bất an mà nhìn con số nhảy nhanh lên tầng trên, quay đầu hỏi: “Xin hỏi
chúng ta đang đi đâu? …”
Quản lý
lau lau mồ hôi cười nói: “Văn phòng chủ tịch.”
Tần Qua
trong nháy mắt cảm thấy thân thể đều cứng ngắc: “Đến lúc đó tôi nên xưng hô như
thế nào… ?”
“À, chủ
tịch của chúng tôi họ Lục.”
Tần Qua
âm thầm thở phào một hơi, thực cảm thấy mình cũng sắp bị bệnh tim rồi.
Tới tầng
cao nhất, cửa thang máy “Đinh” một tiếng mở ra.
Trên
hành lang trải thảm đỏ, khung cửa sổ giát vàng lá, tráng lệ, đủ thấy Long Đằng
giàu có quyền lực đến thế nào. Tần Qua khó có thể tưởng tượng được nam nhân có
bao nhiêu có tiền.
Khác
biệt hoàn toàn với đại sảnh, trên hành lang tầng cao nhất này vô cùng im lặng,
một người cũng không có, trên cửa mỗi phòng đều có biển hiệu chức vị rất cao,
như là “Văn phòng CFO”, “Văn phòng CIO”, “Phòng họp”. Mãi cho đến cuối hành
lang mới xuất hiện “Văn phòng Chủ tịch”.
Quản lý
khom người gõ cửa, bên trong truyền đến một tiếng “Mời vào”, quản lý mới mở cửa
dẫn Tần Qua đi vào.
Văn
phòng chủ tịch rất lớn, cũng rất sáng sủa sạch sẽ, vô luận là giá sách hay vật
trang trí đều thể hiện rõ rệt sự tinh tế và phú quý. Sau bàn làm việc, trên ghế
xoay, một người mang tây trang giày da, mắt kính vô cùng nhã nhặn đang cúi đầu
xem giấy tờ. Lúc anh ta ngẩng đầu lên, Tần Qua sửng sốt.
Người
gọi là “Lục tổng”, thế nhưng lại là Văn Thanh.
Thì ra
chạy tới chạy lui, cũng trốn không thoát lòng bàn tay nam nhân.
Quản lý
còn chưa kịp nói gì, chợt nghe Văn Thanh bảo: “Vất vả rồi, anh ra ngoài đi.”
Quản lý vội lau mồ hôi lui ra ngoài.
Căn
phòng tĩnh lặng, sau một lúc lâuTần Qua mới hỏi nói: “Anh họ Lục?”
“Lục Văn
Thanh.”
“…”
“Tôi
biết hôm nay cậu tới vì chuyện gì. Liệt ca biết cậu không muốn gặp anh ấy, đã
sớm dặn dò. Những ấn bản đã bán ra hôm qua của báo, tạp chí trực thuộc Long
Đằng hiện tại đã được thu hồi, về sau sẽ không đăng những tin tức liên quan
nữa, truyền thông sẽ không sẽ đưa tin, internet cũng sẽ được khống chế. Nếu cậu
cảm thấy còn có gì chúng tôi có thể làm, có thể nói với tôi, tôi sẽ truyền đạt
lại cho Liệt ca.”
“…”
Nhìn
khuôn mặt trầm tĩnh trước sau như một của Văn Thanh, Tần Qua trong lúc nhất
thời không nói ra lời.
Trước
khi đến đây, cậu đã tưởng tượng ra vô số tình huống. Tỷ như căn bản không gặp
được người phụ trách, tỷ như nam nhân bày mưu đặt kế cố ý mặc kệ chuyện này, tỷ
như nam nhân mượn chuyện này uy hiếp cậu, đưa ra một ít yêu cầu bối rối (= râm
tà =)). Duy nhất không thể nghĩ đến, là nam nhân đã thu xếp tốt hết thảy, còn
tránh đi không gặp cậu.
Cậu nghĩ
nam nhân là kẻ xấu, thậm chí đã chuẩn bị tốt kế hoạch nhìn thấy hắn là bỏ chạy,
kết quả nam nhân lại là người tốt, ngay cả vạt áo cũng không lộ ra.
Là bởi
vì một cái tát hôm trước tổn thương lòng tự trọng của nam nhân sao?
Tần Qua
không hiểu sao lại khổ sở.
Cậu vốn
không phải là người quyết đoán, nam nhân chỉ làm một chút chuyện nhỏ cũng có
thể cảm động đến cậu. Huống chi cậu còn chưa nói nam nhân đã biết, còn làm thay
cậu. Trong khi lúc trước mới bị cậu cự tuyệt, còn bị cho một cái tát.
Cậu biết
nam nhân làm cậu mềm lòng, nhưng cậu chính là nhịn không nổi mà bị mềm hoá.
Nhưng
như vậy không được… Rõ ràng trước đây là nam nhân ngoại tình…
“Cậu còn
có yêu cầu gì không?” Thanh âm Văn Thanh rất nhẹ, nhưng lại làm Tần Qua giật
mình.
“… Không
có…”
Văn
Thanh mở ngăn kéo lấy ra một cái thẻ vàng: “Cầm lấy thẻ này, sau này cậu có
việc thì trực tiếp đến phòng chủ tịch.”
Tần Qua
bỗng nhiên không thể nói ra lời từ chối, do dự một chút vẫn nhận thẻ.
“Còn
chuyện gì tôi có thể giúp không?”
“Không
có…”
“Tôi đưa
cậu xuống.”
“Không
cần không cần…” Tần Qua vội vàng từ chối, để chủ tịch đích thân tiễn xuống thật
sự rất mất mặt anh ta.”Tôi nhớ rõ đường.”
Nhìn
theo Tần Qua ra khỏi cánh cửa, Văn Thanh mới xoay người trở lại văn phòng, mở
ra một cánh cửa hông.
Căn
phòng này so với văn phòng còn lớn hơn, trang hoàng xa hoa. Lâm Hi Liệt nằm
ngửa trên sofa xem TV, trong TV lại là video theo dõi, nhưng lần này thì rõ
ràng hơn.
“Kết quả
có vẻ không tệ.” Giọng Văn Thanh không thay đổi mà báo cáo.
“Ừ.” Lâm
Hi Liệt tựa hồ cũng có chút hài lòng.
“Không
nghĩ tới giữa đường lại chạy ra một Tiết Băng, để chúng ta không công nhặt được
một chuyện tốt. Liệt ca, cậu ấy vì chuyện Đàm Tấn tới tìm anh, anh không ghen
sao?”
Lâm Hi
Liệt khẽ nhíu mày, ngữ điệu có một tia không vui: “Đương nhiên rất khó chịu.
Đàm Tấn là bạn em ấy, tôi tự nhiên sẽ không tùy tiện lộn xộn. Nhưng nếu Đàm Tấn
dám dụ dỗ em ấy, tôi sẽ không tha cho hắn. Người của tôi cũng dám đụng vào,
thuần túy là muốn chết.”
“Vâng…
Bất quá kế tiếp tương đối khó giải quyết, nếu để cậu ấy nhìn ra…”
Lâm Hi
Liệt đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, nhìn xuống thành phố nhộn nhịp và những con
đường tắc nghẽn.
“Chỉ cần
chúng ta làm cẩn thận, em ấy vẫn còn trẻ, chắc sẽ không nhìn ra, chỉ sợ lão già
chết bầm kia nhìn ra được. Bất quá ông ta đã nhìn ra cũng không sao cả, vừa lúc
nói cho ông ta biết, nếu muốn giữ vững cái công ty kia, thì ngoan ngoãn đem con
trai đưa tới làm vợ tôi.”
Chương 72: Bình ổn
Tần Qua chậm rãi từ hành lang
đi đến thang máy, quẹt thẻ ấn tầng một. Vị quản lý mập mạp kia còn ở dưới lầu,
nhìn thấy cậu ra cửa thang máy thì ân cần chào đón, nói chút lời khách sáo rồi
giúp cậu mở cửa lớn.
Tần Qua đi vài bước, đi vào một
sạp báo. Sạp không lớn, bốn phía treo đầy tạp chí, đứng đắn hay không đứng đắn
đều có, mặt bìa hoa cả mắt.
Tần Qua do dự một chút, đối với
tiệm báo gần như sắp bị tạp chí chất cao đến không nhìn thấy ông chủ nói: “Một
cuốn ‘Gossip Magazine’”
Gossip Magazine: tạp chí về tin
đồn, scandal.
“Ba tệ rưỡi.”
“Gossip Magazine” chính là tạp
chí giải trí của Long Đằng. Kỳ thật có rất nhiều tin tức trên danh nghĩa là
phóng viên chụp hình được mà có, nhưng thực tế là do công ty quản lý bày mưu
đặt kế tạo scandal. Đặc biệt là trước và sau khi phát hành đĩa, nam nữ diễn
viên, ca sĩ trong MV, có thể đánh bóng tên tuổi thì đánh bóng thôi. Tần Qua
đương nhiên không hiểu mấy chuyện ngầm đó.
Bìa tạp chí là hình ảnh kích
tình nóng bỏng của Đàm Tấn và Tiết Băng, Tần Qua nhìn cũng đỏ mặt, mấy tạp chí
bây giờ vì doanh số bán hàng đã không còn nể nang gì nữa rồi.
“Aizz, việc này huyên náo thật
lớn.” Thanh âm nhiều chuyện của ông chủ sạp báo bỗng nhiên truyền đến, “Tạp chí
này vốn là một tuần ra một số, nhưng hôm qua xảy ra chuyện đó, tối đến thì tăng
ca thêm giờ in ra bản extra đặc biệt này.”
“Vậy à…”
“Phụ nữ bây giờ a~, Hừ… Muốn
nỗi tiếng đến điên rồi.” Tần Qua dường như có thể tưởng tượng ra bộ dáng ông
chủ sạp báo một bên phe phẩy quạt một bên nhấc ngón út* nheo mắt nói chuyện.
Cậu lật vài tờ, bên trong kể về
các mối tình đã tan vỡ của Đàm Tấn, từ ngôi sao ca nhạc, minh tinh điện ảnh đến
người mẫu một người cũng không sót, so với người làm bạn mình đây biết còn
nhiều hơn.
Tần Qua lắc đầu, cất tạp chí đi
đến bãi đậu xe.
…
Nam nhân quả thực không lừa
cậu.
Cùng ngày giữa trưa trong TV đã
hoàn toàn không còn nhìn thấy những tin tức nóng hổi dồn dập như hôm qua, radio
cũng không còn đề cập đến, ngay cả trên mạng cũng giảm đi rất nhiều, thậm chí
có mệnh lệnh rõ ràng “Truyền bá phim ảnh tục tĩu là hành vi vi phạm pháp luật”,
những hình ảnh và video bị post lên mạng đã được gỡ bỏ, nhiều trang web đã để
thông báo đóng cửa.
Mặc dù chuyện này vẫn còn bị
bàn tán ở đầu đường cuối ngõ, nhưng nam nhân làm triệt để như thế, hơn nữa hai
nhân vật chính trốn tránh không xuất hiện, độ nóng tin tức rõ ràng đã giảm hơn
so với hôm qua.
Tần Qua cố gắng xem bản báo cáo
tình hình công ty quý này, nhưng một chữ cũng nhìn không vô. Đầy đầu cậu đều là
nam nhân.
Những lời Văn Thanh truyền lại,
nam nhân ngày đó nhìn hắn nói “Anh yêu em”, “Chúng ta làm hòa đi”, biểu
tình sau khi bị cậu tát vào mặt, còn bộ dáng gọi tên cậu, tất cả không ngừng ùa
về làm sao cũng không thể đuổi đi.
Bảy năm trôi qua, mình vẫn vô
dụng như vậy…
Nam nhân tùy tiện cũng có thể
nắm giữ được trái tim cậu, cậu lại như không có ảnh hưởng chút nào đến nam
nhân.
Ở trong lòng nam nhân, rốt cuộc
cậu đứng ở vị trí nào? Nam nhân muốn một lần nữa theo đuổi cậu, rốt cuộc là
xuất phát từ không chiếm được thì không bỏ qua, hay là … Xuất phát từ tình yêu…
Cậu không biết.
Nào có người qua bảy năm còn
muốn theo đuổi lại tình nhân lúc trước? Huống chi nam nhân là chủ tịch Long
Đằng, trái xinh gái đẹp muốn gì có đó, đã sớm không còn hiếm lạ. Có lẽ là… Một
lần nữa theo đuổi cậu rất có tính khiêu chiến… Người như hắn, nhất định thích
thử thách thật khó khăn.
Nhưng mà tại sao, cho ra kết
luận như vậy làm cho cậu cảm thấy thực đau lòng.
Vào lúc chạng vạng tan ca, Tần
Qua nhận được điện thoại của Đàm Tấn.
Thì ra là Đàm chủ tịch điều hắn
đi Australia công tác, kỳ thật là đi tránh đầu sóng ngọn gió, hắn lúc này đang
ở sân bay.
Giọng Đàm Tấn truyền qua có vẻ
không tốt: “Tần Qua, tôi hỏi cậu chuyện này, cậu thành thật trả lời tôi.”
“Có chuyện gì?”
“Lần rắc rối này bị áp chế, có
phải cậu đã đi tìm tên kia hay không?”
“…”
Tần Qua sửng sốt, căn bản không
kịp nói dối đã bị Đàm Tấn làm ầm lên: “Thật khó khăn mới cắt đứt được với hắn,
cậu lại đi trêu chọc hắn làm cái gì? Tôi cho dù có bị phóng viên vây chết ở nhà
cũng không cần hắn giúp!”
“Tôi cũng không phải đi tìm
hắn…”
“Vậy cậu tìm ai?”
“Tôi chỉ là đến Long Đằng xem
có thể tìm được người phụ trách hay không…”
“Cậu bị ngốc à, cậu đi tới đó
tất nhiên hắn sẽ biết, rồi sẽ giúp cậu mọi chuyện, cậu có không cần cũng không
được. Bây giờ nợ đã hắn một ân tình, cắn người miệng mềm bắt người ngắn tay*,
cậu nói cậu sẽ giải quyết làm sao?”
* đơn giản là có ân có báo. Ăn
của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn, có làm gì cũng nhẹ
tay với người ta
“…” Tần Qua lập tức ngây dại.
“Hắn chính là muốn làm cậu mềm
lòng, tôi đây vừa lúc phải ra ngoài một tuần, thực sợ cậu lại bị hắn lừa! Cậu
đồ dốt nát… Mẹ nó…”
“Tôi biết… Tôi sẽ không đáp ứng
hắn gì hết, cùng lắm thì lần sau tìm cơ hội nào đó trả lại cho hắn.”
“Lần sau trước khi quyết định
phải gọi điện thoại hỏi tôi!”
“Biết rồi.”
“Bị cậu tức chết mà!”
Điện thoại “cụp” một tiếng
treo.
Tần Qua cất di động, tiếp tục
đi đến bãi đậu xe.
Đền đáp? …
Đúng vậy… Cậu sao lại không
nghĩ tới. Nam nhân luôn là một diễn viên giỏi mà. Lúc trước đối với cậu cũng là
muốn cái gì cho cái đó, không phải quay đi một cái liền mặt không đổi sắc ra
ngoài ngoại tình sao?
Nói không chừng hiện tại cũng
là ở trước mặt cậu diễn vai tốt, làm mọi chuyện giúp cậu, sau lưng lại tiếp tục
lêu lổng với cả trai lẫn gái. Hơn nữa, đối với nam nhân mà nói làm mấy chuyện
này dễ như trở bàn tay, cậu việc gì phải nghĩ thay cho hắn?
Vừa nghĩ tới tâm tư nam nhân
thâm sâu như thế, đối với cậu còn dùng những thủ đoạn đó, Tần Qua liền cảm thấy
toàn thân rét run.
Cậu chính là thứ bị hắn ra
ngoài chơi ghét thì ném đi, cần gì chứ.
Tần Qua một bên khởi động xe
một bên lắc đầu: cậu vẫn là quá non. Còn phải dựa vào người khác nói một chút
mới hiểu được.
Lúc đầu Tần Qua còn lo lắng nam
nhân có thể lấy việc này để kể công với cậu hay không, may mắn là mấy ngày nay
hắn chưa từng gọi điện thoại cho cậu, giống như lần trước đến phòng khám chặn
cậu, sau đó cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Làm cậu hơi hơi yên tâm một chút.
Sau đó Tần Qua mới biết được,
Tiết Băng đã bị người mẫu công ty đình chỉ. Đàm Tấn đến Australia tránh đi một
tuần, sau khi trở về, vụ việc này ngay cả cành hoa ngọn cỏ cuối cùng cũng bốc
hơi sạch. Vốn là đề tài tiêu khiển đầu đường cuối phố, nhưng hai nhân vật nam
nữ chính đều không thấy bóng dáng, gần đây lại không có tin tức gì mới truyền
ra, hứng thú của quần chúng vây xem tự nhiên cũng phai nhạt dần.
Ta có chap 68 nech, inb face đi ta đưa cho
Trả lờiXóa