Cả đêm làm mấy chai rượu vang
vài thập niên, rượu đế mấy chục độ đối với Lâm Hi Liệt mà nói chỉ giống như
uống nước. Nhưng trong phòng tràn ngập mùi rượu, các-bon-đi ô-xít, nhiệt khí
cùng tiếng động lớn gần như bức điên hắn, còn phải áp chế buồn bực tiếp đãi đám
người hai mặt kia. Bữa tiệc mới bắt đầu hắn đã tưởng nhớ con thỏ nhỏ thường
xuyên đỏ mặt kia, lúc bữa tiệc chấm dứt, đi ra cửa bị đêm gió rét buốt thổi qua
càng làm sâu sắc thêm nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm. Gần như hoàn toàn phụ thuộc vào
bản năng không để đầu óc suy nghĩ, hắn lái xe thẳng tới trường học.
Lâm Hi Liệt từ nhỏ đã ở trong
hoàn cảnh cô độc lớn lên, không phải không có bạn cùng lứa mà là bạn cùng lứa
căn bản không dám chơi với hắn. Hắn một mình một người sống đến mười tám tuổi,
đã sớm tập thành thói quen cô độc, đột nhiên một con thỏ ngốc ngốc chạy tới,
còn có chút lo lắng hỏi hắn: “Buổi chiều cậu ngủ lâu như vậy, cậu bị bệnh sao?”
Hắn cảm thấy con thỏ nhỏ có lẽ
sẽ sợ hắn, tránh không thân cận quá với con thỏ nhỏ, ai biết con thỏ nhỏ còn
ngốc ngốc mà chạy đến nhà hắn, tự động nhảy vào miệng cọp, hắn liền càng không
thể cứu vãn, thẳng đến đêm đó không khống chế được ăn nó.
Hắn biết hoàn cảnh của mình đặc
thù, con thỏ nhỏ theo hắn có thể không có cà rốt ngon để ăn (=))), nhưng hắn lựa chọn tin tưởng
chính mình. Nếu hai tay của hắn không thể bảo vệ bé thỏ mình âu yếm, vậy hắn
cũng không gọi là Lâm Hi Liệt .
Cô ta hóa ra cũng biết chuyện
con thỏ nhỏ, còn nhắc tới trong bữa tiệc, làm hắn lập tức không hiểu sao rất lo
lắng cho con thỏ nhỏ, đêm nay nếu không thể nhìn thấy cậu, hắn quả thực không
có cách nào yên lòng.
Bộ dáng con thỏ nhỏ thẹn thùng
đỏ mặt quả thực làm hắn sôi sục huyết mạch, Lâm Hi Liệt vừa nghĩ đến điều này
lại giẫm chân ga tăng tốc thêm một chút.
***
Không biết từ lúc nào, buổi tối
Tần Qua sẽ không tắt điện thoại. Mẹ từng dạy cậu, nói di động có phóng xạ, buổi
tối nhất định phải tắt máy. Trước kia khi ở nhà, buổi tối tắt máy thì cũng
không sao cả, nhưng từ khi quen biết người nọ, cậu lo lắng sẽ bỏ qua tin nhắn
hoặc điện thoại của người nọ, cho nên luôn mở máy 24 giờ, cho dù là lần trước
trốn tránh vấn đề của người nọ, không dám bắt điện thoại của hắn, cũng chỉ là
“Làm bộ không có nghe được”, chứ chưa bao giờ tắt máy.
Nhưng trên thực tế, Lâm Hi Liệt
biết cậu luôn luôn ngủ sớm, sau 11 giờ thì hoàn toàn không gọi điện thoại, cũng
không nhắn tin.
Hôm nay, là ngoại lệ đầu tiên.
Tần Qua đang ngủ mơ mơ màng
màng, chợt nghe dưới gối “Zi zi” rung động. Cậu mắt nhắm mắt mở mò mò di động,
vừa thấy trên màn hình hiện lên ba chữ “Lâm Hi Liệt”, lập tức ngồi dậy trở mình
xuống giường, ra ban công nghe.
Trễ như vậy, người nọ có chuyện
gì gấp sao? Chưa bao giờ gọi điện thoại trễ như vậy, làm cậu không hiểu mà có
chút lo lắng.
Đi đến ban công vừa nhìn quả
nhiên, xe người nọ đậu dưới lầu ký túc xá.
“Alo”
Đầu kia điện thoại như có như không
truyền đến tiếng hít thở, nhưng vẫn không ai nói chuyện, Tần Qua lại “Alo” vài
tiếng, nhớ tới trước kia xem một ít trong phim ảnh cẩu huyết lúc nam chính sắp
chết gọi cho nữ chính cuộc điện thoại cuối cùng, cơ hồ đem cậu doạ sợ. Chẳng lẽ
Lâm Hi Liệt cũng vừa mới bắn nhau ác liệt cả người đầy máu trở về mà… ? Tần Qua
không dám nghĩ tiếp, ngay cả tay nắm di động cũng phát run, vừa muốn mở miệng
nói chuyện, liền nghe thấy bên kia truyền đến một câu: “Anh nhớ em.”
Tần Qua chỉ cảm thấy máu đều
tập trung lên đâm đầu “Ào” một tiếng toàn bộ lui xuống lại “Bùm” một cái mà
toàn bộ nảy lên, mặt lập tức đỏ bừng, đầu óc lại giống một đoàn tương khét,
hoàn toàn không biết nên phản ứng làm sao, cả người như thiếu máu mà nhũn ra,
cũng sắp đứng không được.
Người nọ cũng không am hiểu nói
lời ngon tiếng ngọt, ngay cả lúc dịu dàng cũng khoác thêm một lớp thô bạo. Tất
cả lời nói ngọt ngào của người nọ cộng lại ( nếu “Cho em ba ngày để suy nghĩ”
cũng coi như lời nói ngọt ngào) cũng không bằng cậu bị nữ sinh tỏ tình êm tai, nhưng
cậu lại chẳng hiểu sao mà thực thích, thường thường nằm ở trên giường nhớ lại
rồi chìm vào giấc ngủ .
Câu nói ngọt ngào nhất của
người nọ chắc là nói khi tỏ tình “Anh muốn em làm vợ anh.” Cậu nghĩ đó đã là
cực hạn của người nọ, nhưng hôm nay hơn nửa đêm một câu bộc bạch “Anh nhớ em ”
hàm súc lại rõ ràng, gần như chuốc say cậu.
Đang lúc choáng váng hồ hồ bên
kia lại truyền đến một câu: “Anh muốn gặp em.”
Lúc trước người nọ đều là ra
mệnh lệnh “Xuống dưới”, lần này lại giống như đang khẩn cầu cậu, làm cho trong
lòng Tần Qua mềm nhũn lại rối tinh rối mù, không kịp thông qua đại não đã hàm
hồ đáp: “Anh… Anh chờ một chút…” Rồi mới trở lại phòng, vội vã mang thêm quần
cùng áo khoác, cầm chìa khóa rồi kéo dép lê mở cửa xuống lầu.
Cậu gần như chạy nguyên một một
đường, hai ba bậc thang thì chạy thành một, chưa từng vội vàng như thế.
Tần Qua đẩy ra cửa kí túc xá,
bị lạnh gió thổi qua nhiệt độ trên mặt mới thoáng hạ xuống. Cậu có chút chần
chờ đi về phía người nọ, bóng đêm dịu dàng, người nọ mặc tây trang màu xám đơn
giản, thân hình cao ngất, tay trái đút vào túi quần, tay phải cầm di động, đứng
ở dưới trụ đèn, đẹp như một bức tượng.
Lâm Hi Liệt rốt cuộc chờ không
được, tiến lên vài bước ôm Tần Qua vào lồng ngực, giống như muốn đem cậu khảm
chặt vào thân thể.
Đến khi nhìn đến bộ dáng Tần
Qua chậm chạp lại ngơ ngác, trái tim xao động một đêm của Lâm Hi Liệt cuối cùng
mới bình phục.
Tần Qua ở trong lồng ngực hắn
gần như hô hấp khó khăn, nhưng cũng không giãy giụa, tùy ý hắn ôm, tựa như chia
ly nhiều năm gặp lại.
Sau một lúc lâu, Tần Qua mới
chậm rãi vòng qua thắt lưng Lâm Hi Liệt, dùng thanh âm như giọng mũi hỏi: “Anh
sao vậy?”
“Nhớ em.” Lâm Hi Liệt hôn tóc
cậu, sau đó buông tay ra, cởi ra áo khoác tây trang bao lấy Tần Qua.
“Không được gạt em, có phải xảy
ra chuyện gì hay không?” Tần Qua có chút lo lắng, nam nhân sẽ không vô duyên vô
cớ hơn nửa đêm chạy tới trường học, trên tây trang trên đều là mùi rượu.
“Không có gì.”
Thấy nam nhân không muốn nói,
Tần Qua liền biết có hỏi cũng vô dụng, tuy rằng rất phá phong cảnh, nhưng lại
nhịn không được nói: “Trễ như vậy rồi, mau về nghỉ ngơi đi. Anh… Anh có uống
rượu phải không?”
“Đúng vậy , uống nhiều lắm
không lái xe được, làm sao đây?” Lâm Hi Liệt luôn rất ghét ai quá quan tâm tới
hắn, lúc nhỏ đã từng phát sinh qua xung đột với thầy giáo vì chuyện này, nhưng
đối với Tần Qua đôi khi lải nhải không cần hút thuốc uống rượu gì đó hắn ngược
lại thực hưởng thụ. Tuy rằng hắn vẫn tiếp tục hút thuốc uống rượu, nhưng hắn
thích nghe Tần Qua nhắc nhở.
“Vậy sao anh tới đây được?” Mắt
Tần Qua đều trợn tròn, “Uống rượu lái xe?”
“Ừ.”
Nhìn Lâm Hi Liệt một bộ không
sao cả, Tần Qua quả thực vừa vội vừa tức: “Uống rượu lái xe sẽ dễ dàng gặp
chuyện! Nếu gặp tai nạn thì làm sao?!”
Nam nhân miễn cưỡng cười: “Vậy
em nói làm sao bây giờ? Ngủ giường ký túc xá của em?”
Tần Qua lại khó có thể ức chế
mà đỏ mặt lên. Điều kiện ký túc xá bọn họ tuy rằng rất tốt, nhưng giường cũng
chỉ đủ ngủ một người một mét tám. Lâm Hi Liệt ít nhất cũng mét tám lăm trở lên,
ngủ trên đó sẽ như ngủ giường trẻ con. Nếu là hai người chen chúc vào tay chân
sẽ duỗi không ra, người nọ chắc chắn sẽ lại đem cậu làm gối ôm…”Kia… cái kia
sao có thể…”
Lâm Hi Liệt kiên nhẫn nửa ngày,
cuối cùng ném mồi ra: “Vậy anh lái xe về, em theo giúp anh?”
“…” Nói nửa ngày chính là muốn
cậu đến nhà hắn…”Ngày mai… có tiết học…”
“Anh đưa em quay lại.”
“…”
Không đợi cậu nói đồng ý, Lâm
Hi Liệt đã mở cửa ghế phụ.
Tần Qua đỏ mặt trừng mắt nhìn
Lâm Hi Liệt trong chốc lát, người nọ hoàn toàn đứng im bất động.
Không biết tại sao, đại khái là
bị lời ngon tiếng ngọt của người nọ mê hoặc, đêm nay cậu không muốn trái ý
người nọ. Tần Qua đấu tranh tư tưởng thật lâu, nhìn áo sơmi người nọ ở trong
gió rét phần phật bay bay, mạnh mẽ quyết tâm ngồi vào ghế phụ.
Nếu sáng sớm Đàm Tấn dậy phát
hiện không có ai, Vậy… vậy cũng chỉ có thể để ngày mai giải thích…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét