Lông tơ Tần Qua đều dựng đứng
hết lên, người phụ nữ kia mềm mại không xương, hơn phân nửa cở thể đều dán lên
người cậu, cánh tay trắng nõn khoát lên vai cậu, còn hơi hơi rung động. Cái
móng vuốt kia cũng bắt đầu không an phận mà sờ bắp đùi cậu, còn vừa nói vừa thở
bên lỗ tai cậu. Mùi nước hoa nồng đậm gần như làm cậu không thở nổi. Sao lại có
chuyện ghê tởm thế này xảy ra với mình chứ?
Miệng Tần Qua ngập ngừng hoàn
toàn không phát ra được âm thanh, muốn dời thân ra lại bị người phụ nữ kia ép
tới không thể động đậy.
“Không nói lời nào chị coi như
cưng đồng ý nha…” Người phụ nữ kia kiều kiều tone tone* mà nói, tay thì duỗi
vào đũng quần cậu.
*kiều kiều tone tone: từ mới,
hok biết làm sao nhưng mà nghe cũng mắc cười :))
娇娇嗲嗲 ai giúp mình nhá
“Không… Không cần…” Tần Qua gần
như bị hù chết, trong lòng không biết mắng Đàm Tấn bao nhiêu lần. Nói cái gì mà
một bước cũng không rời, hiện tại đã xảy ra loại chuyện này, sau này cậu có
chết cũng không tha thứ cho hắn!
“Ôi, cưng không cần thẹn thùng,
chị đây sẽ thực dịu dàng …”
Tần Qua cầm tay người phụ nữ
kia muốn ngăn cô ta tiến thêm một bước, ai ngờ cô ả lại duỗi ngón tay ra, khẽ
vuốt nơi riêng tư của cậu, cậu chấn động cả người, khí lực hoàn toàn mất hết.
Tay người phụ nữ kia tiếp tục bò lên trên, đụng đến khóa quần cậu kéo xuống.
Tần Qua gấp đến độ muốn khóc thành tiếng, trong đầu nháy mắt lại hiện lên bộ
dáng Lâm Hi Liệt. Lâm Hi Liệt, Lâm Hi Liệt, anh ở nơi nào…
Bỗng nhiên áp lực trên người
biến mất, Tần Qua mở to mắt, ánh vào mi mắt là cảnh tượng gần như có thể gọi là
khủng bố: người phụ nữ mới còn kiều kiều tone tone đang bị bóp cổ giơ lên cao
khỏi mặt đất, giãy giụa dùng sức cào cánh tay đang bóp cổ cô, miệng gần như
không thể phát ra tiếng, chân đạp lộn xộn, mắt bắt đầu trợn trắng.
Mọi nơi lập tức xôn xao lên,
mấy người ngồi ở sofa gần đó thấy một màn này cả kinh đứng lên, có người nhanh
chóng phản ứng, vội vàng nắm cánh tay kia muốn cứu người xuống, chỉ nghe thấy
một thanh âm lạnh lùng: “Chuyện này liên quan gì tới mày?”
Tần Qua vừa nghe thanh âm này,
cả người run bắn: là hắn!
Cậu vội bước lên trước hai
bước: “Cậu…cậu để cô ấy xuống đi.”
Chỉ nghe ‘rầm’ một tiếng, người
phụ nữ kia bị ném xuống đất, không đứng dậy nổi.
“Ông đây bình thường không đánh
phụ nữ, con mẹ nó mày cẩn thận một chút cho tao, lần sau còn gặp tao đánh chết
mày!”
Sắc mặt người nọ khó coi vô
cùng, mắng người phụ nữ trên mặt đất kiaxong liền quay đầu trừng
cậu. Cậu cảm giác được ngay cả từng lỗ chân lông của người nọ cũng đều bốc hỏa,
cậu một câu cũng không dám nói, sợ tùy tiện nói gì đó thì châm ngòi lửa làm hắn
bùng nổ.
Mọi người ban đầu là hoàn toàn
yên lặng, tiếp theo thì khe khẽ nói nhỏ.”Chuyện gì xảy ra vậy trời?” “Ai… Mặc
kệ là chuyện gì, cũng không thể đánh phụ nữ như vậy…”
Bỗng nhiên một đầu khác của sàn
nhảy xôn xao lên, có người kêu la: “Ông chủ đến đây ông chủ đến đây!”
“Có người đứng ra giải quyết
rồi.” Người xem châu đầu ghé tai.
Đám người tách ra hai bên, một
người đàn ông mang tây trang cùng hai vệ sĩ đi tới, miệng ngậm thuốc phì phèo,
tóc xịt keo trơn bóng một mảng.
Đàm Tấn cùng Triệu công tử cũng
đi theo phía sau, Đàm Tấn còn rướn cổ lên ngó đông ngó tây. Đáng tiếc quán bar
quá mờ tối hạn chế tầm nhìn, hắn thật vất vả mới nhìn đến chỗ Tần Qua đang cúi
đầu đứng, vội chen lấn chạy tới, vừa định mở miệng hỏi xảy ra chuyện gì, mới
giương mắt thì thấy ôn thần kia, nhìn sắc mặt tên đó đen thùi lùi, hắn cũng
không dám nói tiếp nữa.
Ông chủ vừa tới gần thì vội
vàng ném thuốc lá xuống đất, khoát lên vẻ mặt cung kính: “Liệt ca, sao hôm nay
rảnh rỗi đến nơi này của tiểu đệ chơi?” Nói rồi móc thuốc lá trong túi ra, cung
kính đưa qua cho Lâm Hi Liệt.
Quần chúng vây xem đều choáng
váng.
Lâm Hi Liệt lấy tay gạt ra lạnh
lùng nói: “Tao đến đem người của tao đi, mày làm việc của mày đi.”
Ông chủ nhanh chóng cúi đầu
khom lưng: “Liệt ca tùy ý, Liệt ca tùy ý. Ả này xử làm sao?”
“Nếu là người trong quán mày
thì mang về dạy dỗ lại. Không phải người trong quán, làm sao thì làm.”
“Vâng vâng” ông chủ lau mồ hôi
trên trán, nói với hai bảo vệ phía sau: “Nhanh đem ả ra ngoài, không cần để
trong này chướng mắt! Mau mau mau!”
“Liệt ca còn dạy bảo gì không?”
“Không.”
Lâm Hi Liệt nói xong thì đi qua
túm lấy cánh tay Tần Qua kéo cậu ra ngoài. Đàm Tấn mới vừa “Eh” một tiếng, đã
bị người nọ quay đầu lại trừng một cái, lập tức ngậm miệng. Không nghĩ tới bối
cảnh của người nọ lớn như thế… Không biết Tần Qua có xảy ra chuyện gì không…
ôi…
Tần Qua gần như bị túm lấy, lực
tay người nọ vô cùng lớn, cậu cảm thấy cổ tay cậu hơn phân nửa đều đỏ lên rồi.
Người nọ mở ra cửa ghế phụ thô
lỗ nhét cậu vào, “Rầm” một tiếng đóng cửa xe, rồi mới ngồi vào bên kia khởi
động xe.
Chevrolet (1) đen phóng hơn
trăm km như bão táp trên đường, Tần Qua không biết người nọ muốn dẫn cậu đi
đâu. Người nọ từ lúc lên xe thì lạnh mặt một câu cũng không nói, trong xe không
khí thấp đến 0 độ, cậu cũng không dám nói gì, vẫn thấp đầu nhìn tay mình.
Cậu mơ hồ cảm thấy lần này đã
gây họa lớn.
Không cho người nọ câu trả lời
thuyết phục, làm lơ điện thoại của người nọ, để người nọ leo cây, còn bị người
nọ bắt được cậu đang ở cùng phụ nữ ( tuy rằng không phải cậu muốn vậy), lấy
tính cách người nọ không biết sẽ nổi giận đến thế nào. Như bây giờ hoàn toàn
chính là sự yên lặng trước bão táp.
Tần Qua cảm thấy trong tay mình
đều là mồ hôi lạnh. Trong đầu một mảnh hỗn loạn, một câu đầy đủ cũng không nghĩ
ra được.
Xe vào ga ra ngầm của tiểu khu,
người nọ tắt máy rút chìa khóa mở cửa xuống xe. Cậu thật sự không muốn vào nhà
người nọ, cảm thấy đi vào nhất định sẽ chết, đang lúc cậu còn do dự người nọ đã
mở cửa xe kéo cậu xuống, lúc này cậu mới phát hiện mình ngay cả seatbelt
cũng chưa cài.
Người nọ lôi cậu đi qua phòng
khách, lên lầu, đem cậu đẩy mạnh vào phòng ngủ, đá một cước đóng cửa.
Trong phòng yên tĩnh lại không
bật đèn, tiếng thở phẫn nộ của người nọ hổn hển rõ ràng.
Tần Qua vẫn cúi đầu đứng, một
câu cũng không nói. Cậu thật sự không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Người nọ tựa hồ thoáng kiềm chế
trong chốc lát, hít sâu vài cái, mới xoay người lại nắm cằm cậu: “Em không muốn
giải thích một câu với tôi sao? Hả?!”
Lực tay người nọ thật lớn, nắm
làm cậu đau. Cậu bị bắt ngưỡng mặt lên, ánh vào mi mắt là một đôi con ngươi gần
như muốn phun lửa, ngũ quan người nọ nguyên bản không tính hiền lành lúc này
càng có vẻ lạnh lùng.
Giải thích? Muốn giải thích cái
gì? … Cậu do dự một chút mới lên tiếng: “Người phụ nữ kia… Tôi vốn không muốn
…”
Người nọ mạnh nâng cằm cậu lên
thật cao, cậu gần như đứng không được: “Em thật ra rất có bản lĩnh, không tiếp
điện thoại của tôi lại đi quán bar ung dung tự tại, nếu không phải tôi tới kịp
lúc, em hôm nay sẽ phá thân sao? À… Nói không chừng em không phải như vẻ bề
ngoài này. Sao tôi lại không nghĩ tới, thì ra học sinh ngoan ngoãn lại có cuộc
sống về đêm phóng đãng như thế?”
“Tôi không có…” Nước mắt Tần
Qua đảo quanh hốc mắt. Người này nói chuyện sao lại khó nghe như vậy… Cậu không
phải cố ý … Thật sự không cố ý…
Người nọ tiến lên từng bước,
bức cậu lui về sau từng bước.
“Mẹ nó, tôi đã chịu đựng không
ra tay, còn có ý tốt cho em ba ngày, em lại coi tôi là kẻ ngốc mà đùa giỡn a.”
“Không… Không phải…” Nước mắt
trong suốt tràn ra hốc mắt, theo gương mặt chảy xuống. Tần Qua khẽ nhếch miệng,
còn muốn giải thích, bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt trước mặt đột nhiên phóng
đại, còn không có kịp phản ứng, môi đã bị ngăn chặn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét