Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

Giấc mộng xuân của sở đại hiệp

Giấc mộng xuân của sở đại hiệp
Quân Thư Ảnh cho Tiểu Thạch Đầu ngồi ở trên chiếc kỷ trà (bàn con – thấp) trước mặt, chính mình nửa ngồi nữa quỳ ở trên mặt chiếu trước chiếc kỷ trà, một tay bưng bát cháo xương heo nấu cùng thịt nạc , một tay cầm thìa, đang múc một thìa  đặt ở bên miệng chậm rãi thổi, lại thử thử độ ấm, cảm thấy được không còn nóng lắm , liền giơ tới bên miệng Tiểu Thạch Đầu. Tiểu Thạch Đầu há to miệng ngậm lấy thìa, Quân Thư Ảnh đem thìa nghiêng về phía trước một chút, làm cho cháo chảy vào miệng Tiểu Thạch Đầu, cháo tràn ra theo khuôn mặt trắng mập nhỏ nhắn của Tiểu Thạch Đầu chảy xuống.
Quân Thư Ảnh xoa xoa khóe  miệng dính cháo của bé, lại múc một thìa khác. Cháo xuống còn non nửa bát, Tiểu Thạch Đầu ăn no đánh ợ một tiếng, quay đầu tránh đi  một thìa Quân Thư Ảnh vừa đưa tới, khom người muốn xuống đi.
Quân Thư Ảnh vội buông bát, đem Tiểu Thạch Đầu ôm đến trong lòng ngực. Tiểu Thạch Đầu dùng tay nhỏ bé mập mạp trăng trắng bắt lấy tóc Quân Thư Ảnh, tay kia thì với về phía trước, ở trên mặt Quân Thư Ảnh sờ sờ chụp. Quân Thư Ảnh ngửa đầu, bắt tay nhỏ bé đang tác loạn, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng cắn cắn. Tiểu Thạch Đầu khanh khách cười. Quân Thư Ảnh bên miệng cũng mỉm cười theo, cúi đầu ở trên khuôn mặt trắng mập nhỏ nhắn của Tiểu Thạch Đầu nhẹ nhàng hôn .

Ax, Đáng yêu,  2 mẹ con đáng yêu quá
Sở Phi Dương vừa vào cửa thì nhìn thấy một cảnh tượng ấm áp nhu hòa như vậy. Hắn bất giác nở nụ cười, nhẹ nhàng đi qua, mở rộng hai tay, đem Quân Thư Ảnh cùng Tiểu Thạch Đầu cùng nhau ôm lấy, chỉ cảm thấy một cỗ lo lắng chảy qua trái tim. Hắn còn có thể càng may mắn, hạnh phúc hơn nữa sao? Sở Phi Dương than nhẹ .
Quân Thư Ảnh giật mình, Sở Phi Dương trên tay dùng lực, không cho hắn tránh ra. Tiểu Thạch Đầu ở giữa bọn họ, tả nhìn hữu xem cho đã mắt tò mò. ” đừng nhúc nhích, cho ta ôm một lát.” Sở Phi Dương thấp giọng nói, thanh âm hơi có vẻ khàn khàn không che lấp được sự mệt mỏi.
Quân Thư Ảnh bất động , nhìn nhìn sắc mặt Sở Phi Dương, khinh thường nói: ” không phải chỉ là vài cái tên trộm tép riu, cư nhiên đã mệt thành cái dạng này. Ngươi là càng ngày càng không còn dùng được .” ( Em đang mắng chồng kìa)
Sở Phi Dương cười cười, tiếp nhận Tiểu Thạch Đầu, nắm tay Quân Thư Ảnh đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn, nhìn thẳng ánh mắt của hắn, thấp thấp nói: ” Nhiều ngày như vậy, ngươi có hay không nghĩ đến ta?” Quân Thư Ảnh bên miệng lướt qua một tia khinh thường cười, cũng không đáp lại. Sở Phi Dương lại nghiêng người về phía trước, mình tự nói với mình : ” Ta nhớ ngươi .” hắn để sát vào bên tai Quân Thư Ảnh, dồn hết tâm trí nói ra: ” ta nhớ muốn chết……”
Quân Thư Ảnh không thoải mái nghiêng đầu qua, đoạt lấy Tiểu Thạch Đầu thối lui từng bước nói: ” Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.”
Sở Phi Dương nhìn người đang thối lui khỏi hai bàn tay hắn, cười cười nói: ” Ngươi đi trước ta ở trong phòng chờ……”
Quân Thư Ảnh ngừng một lát, vẻ mặt tối sầm lại, hừ lạnh một tiếng không được tự nhiên quay đầu đi. Tiểu Thạch Đầu hướng phía Sở Phi Dương quơ tay nhỏ bé, hưng phấn mà kêu, cũng không biết là đang nói tái kiến hay là đang muốn giữ lại.
Sở Phi Dương ném lại một cái đồ vật, rơi ở trên đầu Tiểu Thạch Đầu, liền cười rồi đi . Tiểu Thạch Đầu hướng trên đầu chụp loạn rồi lại không kéo xuống được , nha nha kêu loạn. Quân Thư Ảnh buồn cười giúp bé cầm xuống,  nguyên lai là cái nón hình đầu hổ.
Sở Phi Dương ung dung sảng khoái tắm rửa một cái, nước nóng ấm khiến hắn buồn ngủ. Vì đuổi bắt sáu cái tên đạo tặc kia, hắn đã bốn ngày bốn đêm không có ngủ . Hiện giờ cả người mỏi mệt đều được dòng nước ấm áp này cuốn đi hết, chỉ còn một thân biếng nhác ể oải.
Sở Phi Dương tắm xong, liền hướng trong phòng chính mình  mà đi. Đẩy cửa, vào cửa, đóng cửa…… Hắn quay mạnh người lại, không dám tin vào hai mắt.
Quân Thư Ảnh đang ngồi ở bên cạnh bàn, lạnh lùng nhìn hắn một cái, lại quay đầu đi. Một thân quần áo mùa hè nhẹ nhàng càng tôn lên vẻ tuấn dật tiêu sái.
Hắn tuy rằng nói y trong phòng chờ hắn, bất quá cũng chỉ là thuận miệng trêu đùa một câu mà thôi, chưa từng nghĩ Quân Thư Ảnh cư nhiên thật sự……
Sở Phi Dương trong lòng tự giễu một tiếng, có lẽ đừng nghĩ nhiều mới là tốt. Hắn tinh thần bình tĩnh thư thái, áp chế một bụng suy nghĩ, mang ra một bộ mặt đứng đắn, ngồi ở bàn bên kia, đưa tay rót hai chén nước trà, cười mỉm nhìn Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh thản nhiên nhìn hắn một cái, mở miệng nói: ” ngươi bảo ta đến có chuyện gì?”
Sở Phi Dương uống cạn nước trong chén, nói: ” ta…… Còn tưởng rằng là ngươi có việc…… Ách, ta không có chuyện gì, không có việc gì.”
Đôi mi dài của Quân Thư Ảnh khẽ nhíu, nói: ” không có việc gì ta đi.” nói xong đứng dậy muốn đi. Sở Phi Dương đưa đến cạnh cửa, Quân Thư ảnh đột nhiên dừng bước, xoay người lại, hỏi: ” Lúc ngươi đuổi bắt sáu người kia cũng đều là cao thủ thành danh trên giang hồ đã lâu, cũng không phải hạng người hời hợt, có thể cùng ngươi đọ sức nhiều như vậy ngày…… Ngươi không thụ thương chứ.”
(thì ra lo cho chồng mới tới hen)
Sở Phi Dương cười to nói: ” Ngươi cũng quá khinh thường ta . Sở Phi Dương ta chính là thiên hạ đệ nhất!” Sở Phi Dương cười xong, hai người cùng lúc đó, lại là trầm mặc.
Quân Thư Ảnh hơi hơi cúi đầu, giống như còn có lời muốn nói, lại tựa hồ chính là trầm tư cái gì. Sở Phi Dương chẳng biết tại sao trong long ngực tim bắt đầu bang bang nhảy loạn.
Chẳng lẽ nói……
Chẳng lẽ thật sự……
Quân Thư Ảnh lại đột nhiên xoay người mở cửa ── Sở Phi Dương một tay khép lại, đem Quân Thư Ảnh gắt gao đặt ở giữ mình và tấm ván cửa.
Quân Thư Ảnh vẫn như cũ nghiêm mặt cúi xuống, vài sợi tóc ở trên trán lướt nhẹ.
Sở Phi Dương đột nhiên nghĩ có chút sự khó thở, cần hô hấp thật sâu mới được. Hắn mở miệng nói: ” ngươi…… Nhớ ta sao? Ngươi lo lắng ta sao?”
Quân Thư Ảnh giương mắt liếc qua hắn, tầm mắt lại lướt ra .
Sở Phi Dương nâng tay lên cư nhiên có chút run rẩy nhẹ, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt hắn, ở trên người hắn chậm rãi vuốt ve, theo mái tóc dài mềm mại, mơn trớn vai , thắt lưng mông.
Trong tay chính là thân thể ấm áp mềm dẻo, thuận theo từng chỗ tay hắn lướt qua từng cơn run rẩy nhẹ nhàng truyền tới một cách vô thanh.
Sở Phi Dương chỉ cảm thấy cả người huyết cứ như bốc cháy lên, đột nhiên dục vọng gia tăng kêu gào truyền nhanh tới các nơi trong thân thể. Hắn nâng mặt Quân Thư Ảnh lên, hung hăng hôn xuống, đầu lưỡi vội vã thâm nhập trong miệng của hắn, lướt nhanh qua hàm răng đều đặn, giống như cố sức muốn nuốt hắn vào.
Quân Thư Ảnh nhắm mắt lại, lông mi hơi hơi rung động , hai tay có chút do dự đưa về phía trước, nhẹ nhàng khoác lên trên bờ vai rộng lớn của Sở Phi Dương .
Sở Phi Dương buông ra đôi môi bị hắn hôn có chút sưng đỏ , lưỡi trượt xuống phía dưới, từng chút từng chút gặm cắn cổ Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh ngẩng đầu lên khẽ thở gấp, Sở Phi Dương tay sờ loạn chung quanh, đột nhiên cúi đầu nở nụ cười.
” Ngươi cười cái gì?” Quân Thư Ảnh mở to mắt hỏi.
” quần áo này của ngươi…… sẽ không phải chỉ có một cái đai lưng không chứ.”( câu này ta không hiểu ) Sở Phi Dương cười không  một cách có hảo ý.
Quân Thư Ảnh ngẩn ra, lúc hiểu được ngoại ý hắn nói, đùng đùng nổi giận một chưởng chém ra, Sở Phi Dương không tốn  một chút sức nào đón lấy, đặt ở bên môi cắn một cái, trấn an nói: ” tốt lắm tốt lắm, nhớ ta cũng không phải là cái chuyện xấu xa gì. Trên giang hồ có bao nhiêu người nhớ thương tướng công của ngươi là ta mà……” lời còn chưa dứt, nhìn đến Quân Thư Ảnh chợt sắc mặt âm hạ, vội ở vàng im miệng, kéo Quân Thư Ảnh qua ôm lấy hắn nhẹ nhàng vỗ, ôn nhu nói: ” Sở Phi Dương ta làm sao có may mắn, có thể ở trong lòng ngươi chiếm một vị trí. Cho dù hiện tại sẽ chết , cũng là chết không  hối tiếc .”( Lời tỏ tình dễ thương ^^)
Quân Thư Ảnh thả lỏng thân thể mặc hắn ôm , tay Sở Phi Dương đặt trong ngực hắn ấm áp mạnh mẽ, quanh thân đều là hương vị Sở Phi Dương, hàm chứa toàn tâm toàn là ý ái mộ cùng tín nhiệm. Chính là toàn tâm toàn ý như vậy không hề giữ lại, làm cho hắn mê hoặc lại lưu luyến.
Tay Sở Phi Dương dần dần có chút xấu xa nổi lên, nguyên bản tay chính là lẳng lặng vỗ trước ngực Quân Thư Ảnh lại chậm rãi vén lên vạt áo, chui vào, chậm rãi tìm được điểm nổi lên trước ngực, liền nhẹ nhàng vuốt ve đứng lên. Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng run lên, đem mặt vùi vào trong cổ Sở Phi Dương, cảm giác nhẫn nại kỳ lạ.
Sở Phi Dương nhẹ nhàng cởi quần áo Quân Thư Ảnh ra, lộ ra bờ vai trần. Quần áo kia chỉ xuống tới bên hông liền không xuống tiếp. Sở Phi Dương một bên nhẹ nhàng hôn thân thể trong tay, một bên chậm rãi đem Quân Thư Ảnh áp đến trên bàn, cởi bỏ giày của hắn, lại có chút cấp bách cỡi hắn hạ sam. (áo lót )
Quân Thư Ảnh cắn răng phối hợp cởi bỏ quần áo. Cởi quần áo ra ném ở một bên, Sở Phi Dương vội vã đưa hắn áp đảo ở trên cái bàn tròn, hai tay cùng lưỡi ở trên người hắn thành thật không khách khí bắt đầu chà sát.
Sở Phi Dương nâng hai chân Quân Thư Ảnh lên, theo cổ chân hướng về phía trước từng tấc từng tấc liếm, khẽ cắn, lưu lại một chuỗi dấu vết thấm ướt đỏ bừng.
Quân Thư Ảnh ngửa mặt nằm ở trên bàn, khí tức bất ổn nhẹ thở gấp. Cảm thấy một bàn tay chụp lên dục vọng đã sớm kích động, Quân Thư Ảnh cả người run lên, miễn cưỡng chống khuỷu tay khởi động thân thể, nói: ” đến…… Đến trên giường đi……”
Sở Phi Dương tầm mắt nhìn lại hắn, chỉ liếm môi cười cười, nụ cười kia ý tứ hàm xúc dâm tà làm cho Quân Thư Ảnh không được tự nhiên dời tầm mắt qua chỗ khác. Sở Phi Dương một lần nữa cúi đầu, nắm dục vọng trong tay đã sớm ngẩng đầu, cảm thấy hạ thể trong tay run mạnh lên, trong con ngươi ý cười càng sâu. Sở Phi Dương nhẹ nhàng động lưỡi, nhẹ nhàng tinh tế trấn an thân thể run trong tay. Một lát sau thả ra, tiến gần lên trên nói: ” Đừng chịu đựng, cho ta nghe thanh âm của ngươi.”
Sở Phi Dương lấy ngón tay khẽ vuốt qua đôi môi đang cắn chặt của Quân Thư Ảnh, nhẹ nhàng hướng phía trong tìm kiếm rồi lại rút ra, Quân Thư Ảnh nhíu mày nghiêng đầu đi.
Sở Phi Dương cười thầm một tiếng, tay lại không thành thật hướng về phía dưới, ở sau thắt lưng chậm rãi vuốt ve xuống phía dưới.
Quân Thư Ảnh cầm tay hắn đang làm loạn, hướng đôi mắt có chút ướt át do động tình về phía hắn, nói: ” đến trên giường đi……”
” Nơi này cũng không ai thấy.” Sở Phi Dương lẩm bẩm đem mặt vùi vào trước ngực Quân Thư Ảnh tác loạn.
Quân Thư Ảnh như cũ thúc giục hắn: ” Chúng ta…… Đến trên giường đi……”
Sở Phi Dương than nhẹ một tiếng đứng thẳng dậy, lập tức đi đến trước giường ngồi xuống, vỗ vỗ ván giường, đối với Quân Thư Ảnh quần áo không chỉnh mới từ trên bàn đi xuống nói: ” Lại đây đi.”
Quân Thư Ảnh đi về phía trước hai bước, tổng cảm thấy có chút không được tự nhiên……
Sở Phi Dương đưa một tay bắt lấy, Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy bị một cỗ mạnh mẽ kéo về phía trước, mạnh mẽ hướng Sở Phi Dương đánh tới, bị Sở Phi Dương vừa vặn đón. Sở Phi Dương đưa hắn đặt ở dưới thân, ở trên môi hắn ra sức hôn một cái, nói: ” cái này có thể không.”
Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, cùng Sở Phi Dương đối diện một lát, liền nhắm hai mắt lại.
Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh, cơ hồ có thể nghe được “oanh” một tiếng, đó là thanh âm dục hỏa trong cơ thể đột nhiên mạnh mẽ, cảm giác giống như mau chóng đem chính mình đốt thành tro bụi……
” Ngươi…… Ngươi thật sự là……” Sở Phi Dương kiềm nén hơi thở gấp gáp trong giây lát, há miệng hung hăng cắn ở trên vai Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh hừ một tiếng, nhíu mày không thoải mái, dùng chút lực khoác tay  lên trên vai Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương một mặt thuận theo thân thể hạ người xuống bên dưới tàn sát bừa bãi chung quanh, một mặt nâng tay phải lên mở ra năm ngón tay hướng ra phía bên ngoài, chụp một thứ. Một loạt âm thanh ồn ào vang lên, hộc gỗ đỗ ngã, các đồ vật này nọ văng tung tóe, một cái bình sứ nho nhỏ tinh xảo bay đến trong tay Sở Phi Dương dương.
Sở Phi Dương mở nắp ra, bên trong thuốc mỡ trong suốt óng ánh, còn có chút hương vị nhàn nhạt. Sở Phi Dương lấy ngón tay quét một ít, hướng phía dưới dò xét.
Quân Thư Ảnh bỗng nhiên khẽ động, nghi hoặc nói: ” vật này là gì vậy?”
Sở Phi Dương hôn khuôn mặt của hắn, trấn an nói: ” Thả lỏng. Một ít dược mà thôi, cho ngươi không bị thương……”
Quân Thư Ảnh ninh mi nhìn về phía thuốc mỡ khả nghi kia, hít sâu mấy hơi thở. Sở Phi Dương vẫn dùng đầu ngón tay ở chỗ huyệt khẩu nhẹ nhàng ấn nhu, cảm thấy chỗ run rẩy kia thả lỏng mở ra, chậm rãi nhận ngón tay của hắn xâm nhập.
Sở Phi Dương thương tiếc hôn cái trán,gương mặt cùng đôi môi của  Quân Thư Ảnh, động tác tay ở phía dưới chính là nhịn không được có chút thô bạo nôn nóng.
Một lát sau Quân Thư Ảnh tránh né cái hôn của hắn, thấp giọng nói: ” Có thể .”
Sở Phi Dương rút ngón tay ra, đột nhiên ôm Quân Thư Ảnh trở mình , làm cho Quân Thư Ảnh ngồi khóa ở trên hông của hắn. Sở Phi Dương kéo mặt Quân Thư Ảnh xuống lại là một cái hôn dài triền miên.
” ta đã bốn ngày bốn đêm không ngủ ……” Sở Phi Dương hôn khóe miệng Quân Thư Ảnh, cảm giác hơi thở hắn phun ở trên mặt mình nóng rực, dùng thanh âm khàn khàn nói: ” Chính ngươi đến đây đi……”
Sở Phi Dương nâng thắt lưng của Quân Thư Ảnh dậy, dùng ánh mắt mong mỏi trông đợi nhìn hắn. Quân Thư Ảnh quay mặt đi, Sở Phi Dương lấy tay chậm rãi vuốt ve các nơi trên thân thể hắn. Một lát sau, Quân Thư Ảnh lấy tay khởi động thân thể, một tay nâng cự vật sớm sưng không chịu nổi của Sở Phi Dương dậy, chính mình chậm rãi ngồi xuống.
Sở Phi Dương hô hấp mạnh mẽ dồn dập dâng lên, Quân Thư Ảnh có chút lung túng nhắm mắt lại, đem cự vật to lớn đang phát ra kích động dữ dội từng chút từng chút nuốt vào thân thể.
Cảm thấy cái na căn to lớn kia rốt cục cũng vào tận gốc, Quân Thư Ảnh có chút cứng ngắc dừng lại. Sở Phi Dương nhẹ vỗ về lưng hắn, cười nhẹ nói: ” chính mình động a……”
Quân Thư Ảnh bất mãn khẩu khí trêu đùa của hắn, căm tức nhìn lại, chống lại ánh mắt của Sở Phi Dương nóng rực, mê luyến, chìm đắm, thậm chí có chút điên cuồng……
Quân Thư Ảnh hạ thấp mắt. Sở Phi Dương đem hai tay của hắn kéo đến bên miệng mình, nhẹ nhàng cắn. Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy một cỗ cổ dao động tê dại theo đầu ngón tay thấm ướt hướng toàn thân khuếch tán. Hắn rút tay ra, chống lấy hai vai Sở Phi Dương, chậm rãi động khởi thắt lưng.
” ngô……” một cỗ cảm giác quái dị truyền khắp toàn thân của cả hai người, Quân Thư Ảnh nhịn không được khẽ ngâm ra tiếng. Sở Phi Dương cực lực áp chế hơi thở đầy ắp dục vọng, làm cho Quân Thư Ảnh có chút tức giận dâng lên. Hai người đều toát ra một tầng mồ hôi mỏng, trong màn khô nóng không chịu nổi.
Quân Thư Ảnh vẫn chậm rãi di chuyển , Sở Phi Dương lại nhẫn nại không được . Hắn một phen kéo Quân Thư Ảnh xuống, làm cho hắn ngã vào trên thân mình. Chỗ hai người tương liên vì động tác ma sát này khiến Quân Thư Ảnh lại là một trận than nhẹ.
Sở Phi Dương xoay người đem Quân Thư Ảnh đặt ở dưới thân, nâng lên đôi chân thon dài mềm dẻo, hung hăng đẩy về hướng phía trước mặt, lại một lần đẩy sâu vào bên trong, có chút hung ác kéo ra.
Quân Thư Ảnh nhắm mắt lại, một đầu tóc dài lay động rối loạn, tán ở trên giường giống như màu đen của tơ lụa.
” Sở…… Phi Dương…… Ngô…… Ngươi…… Phi Dương……” Quân Thư Ảnh nức nở, câu nói đứt quãng,  nhưng đành phải  chịu thêm những đợt trùng kích mãnh liệt.
” kêu a, tiếp tục kêu ta. Quân Thư Ảnh…… kêu ta.” Sở Phi Dương một bên đại động vừa nói, thanh âm đều có chút hung ác không kiềm nén nổi.
” ngô…… Ta…… Ta……” Quân Thư Ảnh đột nhiên thở gấp gáp vài tiếng, tay duỗi xuống hạ thân. Sở Phi Dương bắt lấy tay hắn, cúi đầu liếm đi những giọt lệ trong suốt như nước mưa trên mặt hắn, thấp giọng  nói: ” không được…… Ngươi không thể dùng tay……”
Quân Thư Ảnh nắm chặt tay Sở Phi Dương, ngẩng đầu lên, bị khoái cảm tra tấn có chút mê loạn. Sở Phi Dương một mực ở trên người hắn tàn sát bừa bãi , hạ thân hung hăng va chạm trong cơ thể hắn một chút, cảm thụ được dưới thân một thân thể mềm dẻo mỗi một lần không thể tự kiềm chế sợ run.
Không biết qua bao lâu, Sở Phi Dương chỉ cảm thấy thân thể dưới thân mạnh mẽ cứng đờ, chỗ bụng cảm thấy một cỗ nhiệt lưu phun đến, chỗ tiểu huyệt mềm nhẵn thấp nóng đang bao vây lấy chính mình cũng run rẩy xiết chặt. Sở Phi Dương lại hung hăng động vài cái, mạnh mẽ động thân, ở chỗ sâu nhất trong cơ thể Quân Thư Ảnh bắn ra.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Sở Phi Dương mệt mỏi đặt Quân Thư Ảnh ở trên người, cảm giác dục vọng ở phía dưới nhuyễn ra chậm rãi trượt khỏi thân thể Quân Thư Ảnh, trong tay từng chút từng chút một nhẹ vỗ về, con mắt buồn ngủ nhắm lại.
Mơ mơ màng màng lại cảm thấy có một ngón tay nhỏ bé ở trên mặt hắn nhẹ nhàng gãi, Sở Phi Dương nghiêng đầu phủi đi, ngón tay kia lại không chịu dừng tiếp tục gãi. Sở Phi Dương cau mày, miễn cưỡng mở to mắt, khuôn mặt trắng múp nhỏ nhắn của Tiểu Thạch Đầu xuất hiện ở trước mắt, ánh mắt mở lớn tò mò nhìn hắn.
” A!!” Sở Phi Dương sợ hãi kêu một tiếng. Tiểu Thạch Đầu khi nào thì vào? Hắn hắn hắn, có phải hay không tất cả đều thấy được?!!
” Ngươi kêu cái quỷ gì?!” Thanh âm Quân Thư Ảnh vang lên lên từ phía trên đỉnh đầu, Sở Phi Dương ngẩng đầu lên, Quân Thư Ảnh quần áo chỉnh tề đứng ở trước mặt hắn.
Hoàn hảo hoàn hảo…… Sở Phi Dương âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
… !!
Không đúng, có chỗ nào không đúng lắm.
Sở Phi Dương lúc này mới hơi chút tỉnh táo lại nhìn quanh bốn phía ── vẻ mặt đau khổ, hắn cư nhiên còn tại trong dục dũng. Vậy là nói, chuyện vừa rồi ──
” Ta thấy ngươi tắm lâu như vậy còn không có đi ra, còn tưởng rằng ngươi chết đuối ở trong dục dũng rồi chứ.” Quân Thư Ảnh lành lạnh nói, ” Nếu không có việc gì, ngươi thích ngâm thì cứ ngâm tiếp  đi.”
Quân Thư Ảnh nói xong, ôm lấy Tiểu Thạch Đầu còn đang nắm bên thành dũng (thùng tắm)  không chịu buông đi ra ngoài. Tiểu Thạch Đầu kêu nha nha , quơ hai cái tay nhỏ múp míp

Sở Phi Dương suy sụp tựa vào bên cạnh dũng, thở dài một tiếng ── xuân sắc khôn cùng…… Nguyên lai đều ở trong mộng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét