Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

NTNĐ chương 37-38

Chương 37

Thiếu niên đứng ở cửa đợi một hồi, không thấy có người mở cửa, sắc mặt không khỏi trầm xuống, quay đầu nhìn mấy tên đàn em: “Chúng mày chắc là con nhỏ đó đi rồi?”

Mấy tên đàn em gật đầu: “Chắc chắn mà. Bọn em nhìn thấy tận mắt cô ta đi ra, còn tức giận nữa.”

Ánh mắt thiếu niên lóe lên: “Chưa đầy 10 phút?”

“Đúng thế!” – Tên đàn em gật đầu, cảm khái nói – “Thật đáng tiếc, nhìn ông chú kia tuổi cũng không lớn, vậy mà lại ra sớm……”

“……..”

Sắc mặt thiếu niên ngày càng trầm, lạnh lùng cười.

Ra sớm? Ngày đó anh ta thượng mình lâu lắm cơ mà! Nhấc chân đạp cửa: “Lập tức đi ra cho tôi, bằng không tôi dỡ cửa xuống, anh tin không?”


Không nghĩ là mình chỉ nhẹ nhàng đá một phát, cửa đã mở.

Thiếu niên cùng mấy tên đàn em kinh ngạc, đẩy cửa đi vào.

Phòng trống không, chăn còn hỗn độn thành một đống, chỉ có cửa ban công mở rộng, rèm cửa lay động theo gió.

Lông mày thiếu niên nhăn tít lại, lập tức ra ban công nhìn xuống, mười chín tầng nhà, phía dưới là ngã tư xe cộ tấp nập, nhìn thôi cũng đủ làm cho người ta choáng váng.

Đầu hơi hơi quay sang, thấy ban công phòng bên cạnh, một đôi nam nữ lõa thể ôm nhau hoảng sợ.

Cửa ban công vẫn mở rộng như trước.

“Hỗn đản.” – Thiếu niên thấp giọng chửi – “Xuống lầu mở cửa!”

Cả đời này Hãn Kiện cũng không nghĩ tới mình có thiên phú làm đại hiệp.

Lên trời xuống đất, không gì không làm được…

Gã lắc lắc đầu, cảm thấy càng ngày càng phục bản thân mình.

Bước chân hỗn loạn trên đỉnh đầu đã qua rất lâu, đoán rằng truy binh không thể quay đầu, lúc này mới cẩn thận nhô đầu lên từ cống thoát nước phía sau khách sạn.

Không thăm dò kĩ, thiếu chút nữa thì bị tóm về.

Chỉ thấy bốn phía một đống người đi đường nhìn gã đầy kinh ngạc, đánh giá từ trên xuống dưới.

“…….”

Hãn Kiện im lặng ba giây, nhưng cái khó ló cái không, dùng bàn tay đầy bùn bẩn thỉu vuốt mặt, thong thả mỉm cười nói: “Ai, cái đường ống này thật khó sửa………”

Những người qua đường lập tức hiểu rõ, ánh mắt tò mò chuyển thành sùng kính: Vị công nhân sư phó này lao động vất vả, công lao càng lớn!

Hãn Kiện lê một thân thối hoắc, chật vật về nhà mình.

Nghĩ đến con sói non kia tâm địa độc ác, nhiều lắm cũng chỉ là thiếu niên phản nghịch thôi, vẫn không giống xã hội đen, cũng không nghĩ là cậu ta thật sự tìm mình ở mọi nơi.

Câu cửa miệng, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, Hãn Kiện tin tưởng vô cùng vào trí tuệ của gã, không ai có thể bì kịp.

Đáng tiếc, không đợi gã rút chìa khóa ra mở cửa, một bóng đen thoắt cái đã tóm được gã.

Rốt cục, gã cũng thừa nhận, mình vẫn còn ngốc lắm.

Hãn Kiện nhanh chóng bày ra tư thế phòng bị, run run nói: “Cái đó……. Tuy rằng trước đó tôi có đem tinh trùng quên ở trong mông cậu, nhưng mà cậu cũng không cần lo, không cần nói đến mười tháng, cho dù là mười năm, nó cũng không thành đứa nhỏ được đâu………..”

“……..”

Bóng đen nhìn gã cười lạnh.

Hãn Kiện co rúm lại: “Bắt tôi phụ trách là không có khả năng. Tôi nói cho cậu biết, tuy rằng tôi rất vừa ý mông cậu, nhưng mà cha tôi không đồng ý, mẹ tôi ghét cậu, ngay cả chó nhà tôi cũng muốn cắn cậu……”

“……….”

Bóng đen tiến lên gõ đầu gã một cái.

Hãn Kiện méo miệng: “Còn có, tôi biết xem tướng đó. Cái nốt ruồi đỏ trên cổ cậu kia khắc với khuôn mặt đẹp trai độc nhất vô nhị này của tôi! Chưa cưới khắc cha mẹ, cưới rồi khắc chồng, quan trọng nhất là, còn TMD khắc cả khả năng làm việc đó nữa……..”

Lời này nói ra xong gã có chút chột dạ.

Dù sao đêm đó cũng không say rượu, cũng không bị hạ dược, thần trí vô cùng rõ ràng. Từ việc tiến vào cơ thể cậu ta như thế nào, từ việc nóng bỏng cầu xin, còn cắn hút mụn ruồi đỏ trên cổ cậu ta, giống như là chó săn không chịu nhả con mồi…..”

“………”

Bóng đen nhéo cằm gã.

Hãn Kiện không nói.

Hãn Kiện yên lặng xoay người, ôm lấy đầu, lui về góc tường, ủy khuất nói: “Đừng đánh vào mặt.”

……

Im lặng ba giây, bóng đen lao lên, mạnh mẽ hôn xuống môi gã.

“Ngô!”

Hãn Kiện trừng mắt, hút đầu lưỡi của người kia, nhìn lông mi đối phương khẽ run rẩy, tinh thần cả buổi mới hồi phục lại.

Gã có phải là…. Thực tủy biết vị không?

Thực tủy biết  vị (食髓知味 ): Nếu dịch theo QT thì có nghĩa là ăn xương biết vị. Có ai hiểu câu này thì chỉ mình với.

Chìa khóa trong tay bị đối phương giật lấy, mở cửa, đẩy mạnh gã vào. Bước chân và nụ hôn sâu của thiếu niên có vẻ rất vội vàng, nhưng vẫn kiên quyết nắm lấy cổ tay Hãn Kiện, sợ tên chó săn nhát gan nhân cơ hội chạy trốn.

Dục vọng của nam nhân nói chung là dễ dàng bị trêu chọc, huống chi trước đó còn được xem TV YDSHOW (cái show này là cái gì không biết?), bàn tay thiếu niên vuốt ve vài cái đã làm cho Hãn Kiện nổi lửa, từng đợt đau phát cứng rắn từ hạ phúc truyền đến.

“Thao, quả nhiên là khắc tính…….” – Hãn Kiện ngậm cánh môi đối phương thấp giọng nguyền rủa, mạnh mẽ lật người áp đối phương lên cửa, tay vươn vào trong áo phông vuốt ve thân thể thiếu niên – “Có thể làm cho gia nhìn thấy nữ nhân liền liệt dương, xem như là cậu lợi hại…..”

Đôi mắt thiếu niên khép hờ, nhìn khuôn mặt mê loạn của gã, cười lạnh.

Đầu gối hung hăng va chạm vào nơi-mà-ai-cũng-biết-là-nơi-nào-đấy!

“Mẹ kiếp!!!!!” – Hãn Kiện đau đớn gào lên, hai tay ôm lấy đũng quần, đau đớn tột cùng – “Thao thao thao thao thao thao thao!!!!!!!”

Thiếu niên lau khóe môi ẩm ướt, nhìn gã đau đớn co rúm lại, cười đắc ý: “Lần này để xem ai thượng ai?”

= =

Tiêu Thế thủy chung không nhìn đến người dưới thân, nhẹ nhàng nâng người, muốn đem tính khí rút ra khỏi nơi tư mật của người kia.

Nhưng mà nơi đó rất nhạy cảm, chỉ cần một cử động nhỏ, cũng có thể gây đau đớn.

Tô Mạch Ngôn hơi hơi nhíu mày, kéo chăn ở bên đắp lên người.

Động tác dù nhanh chóng, nhưng trong nháy mắt Tiêu Thế vẫn nhìn thấy nơi bị xâm nhập kia, có một chút nước sáng bóng, sưng đỏ.

Hạ thể bản thân còn dính một chút tơ máu, nhưng cũng may là không nhiều lắm.

Y không hiểu được nam nhân khi đó là nên làm thế nào, lại càng không biết là khi bị sáp nhập sẽ thống khổ đau đớn đến đâu.

Nam nhân mà, chảy máu một chút chắc sẽ không vấn đề gì.

Y vốn nghĩ thế, nhưng đáy lòng vẫn không khỏi áy náy.

Nhất thời hai người không biết nói gì.

Trong không khí tràn ngập hương vị dâm mỹ, nhưng trong tình huống này, cái hương vị này không làm cho người ta khí huyết sôi trào, mà là xấu hổ muốn chết.

Tiêu Thế nhanh chóng lấy quần áo ở bên cạnh mặc vào, sau đó cẩn thận bước tới.

Đến bên cạnh.

Người nọ đắp chăn, quay lưng về phía y, nhưng mà vành tai lại vinh quang tột đỉnh.

Nếu cẩn thận quan sát, sẽ thấy, cả người hắn đều thẹn đến mức run rẩy.

Giống như là chú chó nhỏ làm sai điều gì đó, chỉ biết cuộn mình, lộ cái đuôi ve vẩy ra thì không biết làm gì.

Nhìn qua là bộ dáng cần an ủi.

Tiêu Thế cau mày, vươn tay, muốn sờ trán người kia, nhưng khi chạm vào sợi tóc thì lại vội vàng rụt tay về, trầm giọng nói: “……. Phát sốt sao?”

Lưng Tô Mạch Ngôn run rẩy kịch liệt, sau một lúc lâu, mới rầu rĩ lên “Ừ” một tiếng.

Giọng nói mang theo giọng mũi nồng đậm.

Tiêu Thế xấu hổ đứng lên, mím môi, cúi đầu nói: “Tôi đi lấy thuốc cho ngài.”

Tô Mạch Ngôn lại “Ừ” một tiếng.

Bước chân y không quá hỗn độn, cơ hồ là chạy trối chết.

Tô Mạch Ngôn chống tay đứng dậy, ngón tay xoa xoa trên mặt.

Tóc tai ướt đẫm, mặt cũng thế.

Nơi giữa hai đùi vô cùng đau đớn, hắn cố đỡ thắt lưng đi đến trước gương, cố gắng xem xét vết thowng, cũng may chỉ có vào một nửa, lại không ma sát, nên nơi đó cũng không bị tổn thương nhiều.

Trong gương hiện lên hình ảnh một lão nam nhân tóc tai hỗn độn, mặt mũi ẩm ướt, khóe mắt còn hơi hơi có chút hoe đỏ.

Thoạt nhìn thực sự là tệ hết biết.

Tô Mạch Ngôn cố nhịn đau đớn mặc quần áo, tay run rẩy cực đại, nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ như bình thường.

Nhìn gương, sắc mặt hắn không chút thay đổi, nói cho cái lão nam nhân thê thảm kia……

Làm như chuyện gì cũng chưa phát sinh, mi có thể làm được.

Tô Mạch Ngôn hít sâu một hơi, bình tĩnh đẩy cửa bước ra.

Tiêu thế ngồi trên sopha phòng khách, trước mặt là thuốc và nước ấm đã chuẩn bị sẵn.

Nghe thấy tiếng mở cửa, thanh niên vẻ mặt xấu hổ, thậm chí còn không dám đối diện với ánh mắt đối phương, hơi hơi cúi đầu, làm cho mái tóc che bớt tầm nhìn, tiếng nói ôn nhi: “Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”

“Không có việc gì.” – Tô Mạch Ngôn mặt không chút thay đổi ngồi xuống sopha trước mặt y, nhìn y một lúc lâu, thản nhiên nói – “Cậu nên lập tức chuyển đi thôi.”

“Hả?” – Tựa hồ không nghĩ là đối phương sẽ nói thế, thanh niên có chút kinh ngạc ngẩng đầu – “Vì sao?”

Vì sao?

Đã xảy ra chuyện thế này, làm sao có đủ thản nhiên mà sống chung tiếp đây?

Đang hưng phấn, nhìn thấy gương mặt mình, thứ đang hưng phấn kia cũng nhuyễn xuống, loại chuyện này làm cho hắn cảm thấy tổn thương đến chừng nào chứ?

Tô Mạch Ngôn không biết nên hình dung thế nào.

Cái loại cảm giác lúc này giống như mình cố gắng thoát ra khỏi vỏ ốc, lấy hết dũng khí để nhô đầu ra, lại bị tát cho một cái.

Tỉnh mộng, tâm cũng lạnh.

Tô Mạch Ngôn mím môi, thản nhiên hỏi lại: “Vậy cậu muốn thế nào đây?”

“Tôi……” – Tiêu Thế giật mình, đột nhiên cảm thấy không biết phải nói gì, nhưng lòng lại tràn ngập khó chịu, muốn xin lỗi, cứ thế mà đi là sao chứ?

“Lúc trước không phải cậu rất tò mò về tính hướng của tôi sao?” – Giọng của Tô Mạch Ngôn không cao, nhưng mang theo một chút bén nhọn mà bình thường không có – “Hiện tại tôi nói cho cậu biết, tôi là gay.”

Tiêu thế vẫn yên lặng nhìn hắn, con ngươi ôn nhuận mang theo cảm giác không biết nên làm thế nào.

“Cậu không cần cảm thấy có lỗi.” – Tô Mạch Ngôn vẫn bình thản tiếp tục, như đang trình bày một phần văn kiện vô cùng bình thường – “Tôi đã uống rượu, cũng không đủ để quên hết, là tôi chủ động, cậu chỉ là người bị hại.”

“Mạch Ngôn……” – Tiêu Thế đau đầu, xoa xoa mi tâm.

Y đương nhiên là nhớ quá trình tiến triển thế nào, nam nhân trước mặt cầm dục vọng của mình thế nào, cầm tay mình đưa đến nơi cấm kị kia thế nào?

Nhưng loại chuyện này, sao có thể nói là chỉ một mình đối phương sai lầm cơ chứ?

Thần sắc người kia khó xử làm cho gương mặt Tô Mạch Ngôn càng thêm hờ hững, hắn thản nhiên nói, trong lời nói còn mang một chút ý tứ khiêu khích…

“Chẳng lẽ cậu muốn chịu trách nhiệm?”

Tiêu Thế mang theo món đồ cuối cùng rời đi, hơi dừng lại ở cửa, trầm giọng nói: “Thực xin lỗi.”

Tô Mạch Ngôn không trả lời, chỉ nghe tiếng nói trầm thấp vọng lại sau khi đóng cửa.

Trong phòng lập tức trống trải yên tĩnh.

Chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ có được tình yêu.

Càng ngày càng già đi, lại càng thêm tự ti, cho nên luôn cố làm ra vẻ nghiêm túc.

Bởi vì ngay cả cùng những người trẻ tuổi đùa giỡn cùng làm hắn thấy bối rối, sợ bị cười nhạo.

Làm bộ rằng bản thân mình lợi hại, nhưng kỳ thật hắn là kẻ nhát gan, một kẻ nhát gan không dám duổi theo hạnh phúc, chỉ có thể nhìn hạnh phúc tới với những người bên cạnh mình.

Y ôn nhu như thế, cũng vì chính mình.

Thời điểm đau đớn khi ấy.

Chỉ cần một chút là tốt rồi, muốn giữ y ở lại, nhưng cảm thấy bản thân đã không còn mặt mũi để nói ra những lời ấy.

Y đã đi rồi……….

Chương 38

Sau vài ngày, Tiêu Thế cảm giác như mình đang sống trong tàn tích sau ngày tận thế.

Tất cả hành lý được công ty vận chuyển để trong phòng khách, y căn bản không muốn dọn dẹp, quần áo vứt lộn xộn trên thảm, làm cho căn phòng thêm chật chội, không có giường, y nằm luôn trên sô pha mà ngủ.

Vẫn còn dại dột.

Thất nghiệp cũng tốt, ly hôn cũng tốt, còn có đêm đó mơ hồ cùng tô Mạch Ngôn hoan ái………Mọi chuyện đều làm cho y cảm giác bản thân vô cùng thất bại.

Mấy ngày trước Tô Na về N thành, lấy giấy chứng nhận cùng hành lý chuẩn bị đi Tây Tạng, trước khi đi hai người đã hẹn nhau đến cục Dân chính, cầm cuốn sổ xanh, hai người chính thức thành hai kẻ xa lạ.

Trong lòng khó chịu vô cùng, nhưng nhìn biểu tình vô tội của đối phương, cơn tức giận không thể nào thoát ra được.

Không nói gì với nhau, xem ra lại là chia tay trong hòa bình.

“Đúng rồi.” – Tiêu Thế xoay người gọi Tô Na, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô lại thêm bực mình, mím môi nhịn cơn tưc giận, xấu hổ hỏi – “Mạch…… Cha em, gần đây thế nào?”

“Tốt lắm.” – Tô Na cười rộ lên – “Gần đây có vẻ công ty nhiều việc, ông rất có tinh thần, mỗi ngày đều làm việc đến khuya.”

“………….”

Đấy gọi là tốt lắm?

Cô cũng không thể hiểu nổi cha mình hay sao?

Tiêu Thế nhíu nhíu mày, muốn nói gì, nhưng lại thôi.

Sauk hi chuyển đi, mỗi ngày đều gọi điên tới, giống như chính tai mình nghe được người kia nói bản thân rất tốt, nhưng vẫn thấy có chút áy náy.

Người nọ dường như cũng hiểu tâm trạng của y, cho nên nỗi lần đều nghiêm túc nói bản thân rất tốt.

Ngữ khí thản nhiên, như bình thường.

Sau đó hai người lâm vào trầm mặc vô chừng, lại không có ai chịu cúp máy.

Tiêu Thế nản lòng đứng dậy khỏi sô pha, lật tờ lịch.

Hôm nay là ngày được đánh dấu đỏ chót.

Ngày phỏng vấn với tập đoàn Danh Thần.

Chức vụ: Đầu bếp canteen.

Tiêu Thế dại ra nhìn chằm chằm bụi bặm rơi xuống từ vách tường lâu ngày không quét dọn.

Một con nhện nhàn nhã lướt qua trước mặt, ngoài cửa sổ quạ đen bay tới bay lui kêu vang, một con mèo tè lên ban công nhà y, sau đó đắc chí vểnh đuôi chạy đi.

Rốt cuộc đi hay không đi, thật sự là một bài toán khó.

Không đi?

Trước mắt hiện lên khuôn mặt gầy gò của Tô Mạch Ngôn.

Không đi?

Trong đầu lập tức nhảy ra hình ảnh bông cúc đầy máu của nhạc phụ đại nhân.

Tám giờ đến mười giờ, Tiêu Thế lượn vòng trước cửa cao ốc của Danh Thần suốt hai giờ, hoàn toàn không có mục tiêu, đi lung tung, khiến cho không ít người để ý.

Phía sau đột nhiên cảm thấy một tầm mắt lợi hại chăm chú nhìn mình, y theo bản năng quay đầu, nhìn thấy bảo vệ tòa nhà đi theo sau y, tay cầm dùi cui, dùng ánh mắt đầy cảnh giới nhìn y.

…….

Mình bị người ta coi là trộm?

Tiêu Thế hắc tuyến thở dài, nở một nụ cười ôn hòa với cậu bảo vệ, cúi đầu nhanh chóng vọt vào cửa chính.

Nghĩ cái mốc gì nữa? Nghĩ cái mốc gì nữa?

Rõ ràng là từng tế bào trong người không ngừng gào thét đi thôi đi thôi đi thôi……

Tốt xấu gì cũng có thể lợi dụng chức vụ để dưỡng béo Tô Mạch Ngôn một chút -_-|||

Y đã quá quen thuộc với tòa nhà của tập đoàn Danh Thần, rảo bước đến cửa thủy tinh, cô nhân viên lễ tân nhìn thấy y, lập tức mỉm cười ngọt ngào: “Hôm nay đưa cơm trưa sớm thế?”

Mới chín giờ mà thôi.

Tiêu Thế cười cười: “Tôi đến để làm cơm trưa.”

“…………”

Là làm cơm trưa cho người khác ăn, hay là đem bữa trưa của chính mình cho người khác?

Cô nhân viên lễ tân không nói gì nhìn theo bóng y rời đi, trong đầu đột nhiên suy nghĩ rất nhiều.

Quả thật không hổ danh là công ty nổi tiếng về ẩm thực, một cái chức vụ đầu bếp canteen nho nhỏ mà cũng có mười mấy người đứng xếp hàng chờ phỏng vấn.

Một nam nhân trung niên mặt mũ đỏ bừng, tay vung thìa, giọng nói vang vang: “Từng người đi vào một, thực đơn để sẵn bên trong, làm một bàn ăn cả món nóng lẫn món nguội, còn cần phải trang trí đẹp mắt!”

Tiêu Thế đứng cuối cùng của đoàn người, đột nhiên có cảm giác như chính mình đang ở thời phong kiến, xếp hàng để lên tàu đi biển.

Đến lượt y thì thực đơn đã được lựa chọn rõ ràng, các sản phẩm hoàn thiện đã được bày hết sang một bên, nhìn trông đều tăm tắp.

Một bên là khu bếp, nhìn qua đã thấy dùng lâu rồi, mặt inox sáng bóng bình thường bị cặn dầu lẫn bui bặm bám đen, loang lổ.

Tiêu Thế mặc tạp dề, nhìn bàn bếp bẩn như thế, cảm thấy buồn phiền.

Người suy dinh dưỡng nên ăn gạch cua tráng bánh mật, bắp cải cuốn tôm thịt.

Bánh mật tráng mềm mịn, kết hợp với gạch cua xào thành màu vàng óng ánh, y nhấc đũa, thêm một chút nước sốt nồng đậm, làm hương vị cua thêm đậm đà.

Cánh tay cầm muôi cũng có lúc đau, nhưng y khẽ cắn môi, cố gắng nhẫn nhịn.

Bắp cải cuốn là loại món ăn nguội.

Đem thịt tôm cùng thịt nạc băm nhuyễn, thêm gừng, một chút muối cùng một ít da lợn đông lạnh, dùng lá bắp cải cuộn lại như cuộn chả, lấy một dây tóc hành buộc lại, xếp vào nồi hấp.

Xếp ra đĩa khi vẫn còn nóng, cắn thử một ngụm, bắp cải trong, tôm thịt cùng da đông lạnh hòa quyện với nhau, rất ngon.

Quản lý đại sư phụ tay cầm miệng nhai, không nói thêm nhiều, lập tức bắt tay đưa mấy người cùng cạnh tranh ra ngoài.

Xem ra là chính thức trúng tuyển rồi, Tiêu Thế nghĩ xem có nên báo cho Tô Mạch Ngôn một chuyến không, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì thấy không báo thì hơn.

Nghĩ lại chuyện tình ngày hôm đó, hiện tại gặp mặt không phải là thời cơ tốt.

Cứ chờ xem thế nào đã.

Tiêu Thế ghé vào cửa sổ nhà ăn, lén lút nhìn, thấy hắn không sao là tốt rồi.

Cuộc họp giao ban thứ hai chấm dứt, phòng kế hoạch truyền ra hai tin hot.

Cả hai cái đều không phải tin tốt lành gì.

Tô Mạch Ngôn yên lặng sửa sang lại văn kiện, ánh mắt liếc nhìn người mới xuất hiện bên mình, một thân tây trang màu đen, thản nhiên ngẩng đầu, vươn tay: “Chúc mừng thăng chức, trưởng phòng An.”

“Cảm ơn.” – An Duệ cũng cười cầm lấy tay hắn.

Phòng họp đã không còn ai, cái bắt tay kia cũng có vẻ dài quá quy định.

Tô Mạch Ngôn bất động thanh sắc rút tay về, cầm văn kiện đi ra ngoài: “Dự án xây dựng chuỗi nhà ăn một nửa là thuộc về bên cậu, đã tìm được đầu bếp nghiên cứu món ăn mới chưa?”

“A, thật ra là tôi tìm được người rồi.” – An Duệ đi tới bên người hắn, cười nói – “Anh đã gặp qua rồi, là bạn tôi, Lục Kính Triết.”

Tô Mạch Ngôn nhớ đến cậu thanh niên nhã nhặn kia.

“Cậu ấy học ở nước ngoài nhiều năm, chắc là không có vấn đề gì.” – An Duệ yên lặng ngắm sườn mặt hắn, chậm rãi nói – “Vậy bên anh thì sao”

Phòng kế hoạch vì An Duệ thăng chức mà chia thành Ban 1 và Ban 2, cấp trên đưa dự án chuỗi nhà hàng giao cho hai người, kì thật có ý tứ muốn cạnh tranh lẫn nhau.

Có áp lực mới có động lực, ông chủ của tập đoàn Danh Thần từ trước đến giờ luôn đi theo tôn chỉ này.

Tô Mạch Ngôn nhíu mi nói: “Cái đó nói sau.”

Phong cách định hướng của chuỗi nhà hàng còn chưa xác định được, hiện tại tìm đầu bếp thì có hơi quá sớm.

Hành lang rộng lớn có mười mấy người ủ rũ mở cửa đi ra, vượt qua người bọn họ.

An Duệ nhíu mày: “Làm sao thế này?”

“Nhà ăn tuyển người mới.” – Tô Mạch Ngôn cũng không cảm thấy hứng thú, gần đây hắn quá mệt mỏi, ánh mắt thản nhiên, nhưng đầy mệt mỏi – “Đều giống nhau.”

Từ trước giờ hắn không có gì chấp nhất với đồ ăn cả, ngoại trừ đồ ăn của người kia, với các thứ khác thì hăn thấy không có gì khác cả.

Chua, ngọt, đắng, cay, mặn, đồ ăn đều giống nhau.

Nhân sinh cũng đều giống nhau.

“Vậy à.” – An Duệ thực ra lại rất hứng thú, kéo tay hắn đến nhà ăn – “Chúng ta đi nếm thử xem sao.”

“Cái gì………..”

Ngay cả thời gian kinh ngạc đều không có, Tô Mạch Ngôn bị lôi vào nhà ăn.

Mới mười một giờ, chưa đến giờ nghỉ trưa, nhà ăn không có ai cả.

An Duệ lấy một khay đựng thức ăn, đưa cho Tô Mạch Ngôn, cười nói: “Thỉnh thoảng cũng nên thả lỏng một chút đi.”

Tô Mạch Ngôn liếc mắt nhìn hắn, yên lặng nhận lấy khay, coi như là tiếp nhận săn sóc của hắn.

Cửa sổ lấy cơm là người mới.

Khẩu trang kín mít, còn đội mũ, tay đeo găng tay vệ sinh, trên người là tạp dề của đầu bếp.

Dáng người cao ráo, nhưng nhìn ra có chút khẩn trương.

Tô Mạch Ngôn đi đến trước mặt y, chợt nghe tiếng y hấp tấp, lắp bắp hỏi: “Muốn, muốn ăn món gì?”

Thanh âm có chút, cứng ngắc.

Tô Mạch Ngôn nghi hoặc nhìn y một cái, y lập tức cúi đầu thấp xuống.

Ngay cả ánh mắt cũng không cho người ta nhìn.

Tiêu Thế nhìn Tô Mạch Ngôn bị An Duệ kéo vào nhà ăn, trong nháy mắt, máu cả người y sôi trào.

Huyết nhiễm phong thái……….

Huyết nhiễm nhạc phụ…………

Huyết nhiễm cúc hoa……….

Toàn bộ đầu óc y lúc này là hình ảnh cúc hoa bị chà đạp sưng đỏ quấn lấy, hỗn loạn.

Tô Mạch Ngôn nhìn có vẻ xanh xao, thuận miệng nói: “Măng.”

Không phải đồ ăn của y làm, Tiêu Thế có chút thất vọng.

Y thở dài, trấn định lại, cầm lấy thìa to múc một cái, cũng không buồn để ý đối phương có nhìn không, mỉm cười hỏi: “Còn gì nữa không?”

Đây là măng?

Tô Mạch Ngôn nhìn trong khay là cua rang bánh gạo, không nói gì, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Gà đinh.”

“Được.”

Lại một muôi to.

Sáu miếng bắp cải cuốn tôm thịt đặt ngay ngắn trong khay của Tô Mạch Ngôn.

“………’

Đây là gà đinh.

Tô Mạch Ngôn hờ hững ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt bị bịt kín, thanh âm lạnh băng lặp lại: “Măng, gà đinh.”

Giọng nói người bịt mặt tràn ngập chờ mong: “Hai món này rất tốt cho sức khỏe.”

Tô Mạch Ngôn đau đầu nhu nhu mi tâm, cảm thấy nói chuyện cùng kiểu người thế này thì không thể thông được, mệt mỏi nói: “Gần đây dạ dày của tôi không tốt, không thể ăn hải sản.”

“A…….” – Người bịt mặt hoàn toàn thất vọng, suy sụp hạ vai – “Vậy tôi đổi cho ngài.”

Hai muôi măng muối chua, hai muôi gà đinh.

Cuối cùng còn kèm thêm một chén canh nấm hương với ốc thơm lừng.

“Hoan nghênh lần sau lại đến.”

Trước khi rời đi, người bịt mặt nói thế.

Tô Mạch Ngôn đờ đẫn bưng khay đi, trước khi đi xác định chắc chắn, tên này tuyệt đối là bị bệnh thần kinh -_-|||

Được, mai liền đuổi việc hắn.

An Duệ tiếp nhận vị trí của Tô Mạch Ngôn, đưa khay qua, gọi cơm.

“Cua rang bánh gạo.”

Nửa muôi còn dính theo cả sợi cải trắng xào hung hăng hạ cánh xuống khay của An Dật, người bịt mặt tức giận nói: “Còn gì nữa?”

“……….”

Khóe môi An Duệ run rẩy: “Bắp cải cuốn.”

Bụp.

Mấy miếng toàn thịt mỡ, có miếng lá còn rách hết bay vào khay.

“…………”

An Duệ nhìn chằm chằm y một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: “Dạ dày của tôi gần đây không tốt, không thể ăn đồ có nhiều dầu mỡ.”

Người bịt mặt nhếch mí mắt hờ hững liếc hắn: “Thế sao?”

An Duệ vuốt cằm.

Người bịt mặt đẩy khay thức ăn về, xoay người lấy một rổ rau nhét vào tay An Dật, thành khẩn mỉm cười: “Không cần khách khí, cầm về từ từ mà nhấm.”

Bonus ảnh mấy món ăn:

Bắp cải cuộn tôm thịt



Cua rang bánh gạo



Gà đinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét