Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 61-62

Chính văn chương thứ sáu mươi mốt



     "Ta vì sao không dám?" Bạch y nhân vung tay áo, chắp tay sau lưng, toàn thân ngập tràn sát ý.

" Nhưng thật ra, Phó Giang Việt, Kỳ Tranh trở thành như vậy, tất cả đều do ngươi ban tặng!"

" Ngươi nói bậy!" Giang Tam - Phó Giang Việt hai mắt đỏ ngầu, hét lớn " Đều là ngươi, là ngươi đố kị với Kỳ Tranh! Ta hôm nay nhất định phải giết kẻ tiện nhân như ngươi, báo thù cho Kỳ Tranh."

Tô Thi Tưởng nhãn thần buồn bã, trong nháy mắt lại khôi phục vẻ lạnh lẽo vô tình. Hắn giễu cợt cười nói: " Phó Giang Việt, ta không ngờ đã qua nhiều năm rồi, mà ngươi vẫn ngu ngốc như vậy. Nếu Kỳ Tranh thấy diện mạo này của ngươi, hắn nhất định tự mình sẽ hối hận không ngớt vì sao lại ôm một khối tình si......."


Hắn còn chưa dứt lời, Phó Giang Việt đã đến trước mắt. Tô Thi Tưởng xoay người một cái. Không biết rút từ đâu ra một thanh nhuyễn kiếm, tấn công lên, hoàn toàn không kiêng sợ chưởng phong điên cuồng của Phó Giang Việt.

Sở Vân Phi tuy không hiểu mối quan hệ giữa sư phụ cùng người trong tinh quan kia là gì, cũng hoàn toàn không hiểu họ cùng Giang Tam có liên quan ra sao, lúc này hắn cũng không bận tâm nữa, mà rút kiếm lao vào trợ giúp sư phụ.

Sở Vân Phi còn chưa kịp đến gần, lại bị một nguồn lực mạnh đẩy ra ngoài, Tô Thi Tưởng nghiêm khắc nhìn hắn, nổi giận nói: " Ngươi đứng nguyên một chỗ cho ta!" 

Giang Tam cũng tức giận rống lên: " Tiểu tử thối, ngươi muốn nhúng tay vào?! Không biết tự lượng sức!"

Sở Vân Phi sửng sốt, nhìn hai người đang khổ chiến bất phân thắng bại, trong nháy mắt bỗng nhiên nghĩ, cảnh tượng này tựa hồ đã thấy qua, cảm giác rất quen thuộc. Trong tâm trí đột nhiên nảy lên những dòng hoài niệm dày đặc, nhưng lại không có cách nào tìm lại được những mảnh kí ức. Sở Vân Phi lui lại phía sau, đứng đờ đẫn.

Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh ở một bên, chỉ đứng ngoài quan sát, cũng không có ý tứ nhúng tay vào. Dù sao đây cũng là ân oán riêng của môn phái khác, Sở Phi Dương cũng không muốn can thiệp. Quân Thư Ảnh thì đối với... mấy thứ này cũng không có hứng thú, hắn chỉ quan tâm đến khối tinh thể mang ánh sáng lấp lánh làm say lòng người kia.



Sở Phi Dương giơ tay kéo mặt hắn về phía mình : " Này! Hoàn hồn chưa. Đừng nhìn nữa, thứ lớn như vậy, dù nhìn nữa ngươi cũng không mang đi được."

" Cũng không hẳn, biết đâu lại có thể nghĩ ra biện pháp nào đi." Quân Thư Ảnh đưa tay sờ sờ bề mặt tinh quan, cảm xúc ấm áp, tựa hồ như từng dòng sinh lực cuồn cuộn chuyển qua, " Đúng là thứ tốt. Cái tên Tục mệnh tinh quan cũng không phải nói suông a, nếu như có thể đem nó....."

" Nghĩ cũng đừng nghĩ" Sở Phi Dương quyết đoán đánh nát mộng tưởng tốt đẹp của hắn, : Ngươi nếu thực sự muốn, ta đào cho ngươi hai khối bên cạnh mang về sưu tầm cũng được."

" Ngươi đúng là keo kiệt..." Quân Thư Ảnh bất mãn lầm bầm, một tay vẫn còn đang khẽ vuốt tinh quan.

Sở Phi Dương thở dài một tiếng: " Mấy thứ có thể gây ra tinh phong huyết vũ thì có gì tốt, nó ở nơi này là thích hợp nhất. Truyền thuyết gì đó, vĩnh viễn lên được chôn dấu chỉ cần truyền tai nhau là đủ rồi. Võ Lâm Trung nguyên cũng không cần thêm một đại kinh hỉ như thế."

Quân Thư Ảnh đối với mấy thứ lý giải của hắn chỉ nhìn bằng nửa con mắt, nhưng cũng không cùng hắn tranh luận.

Đúng lúc này, lại nghe Sở Vân Phi sợ hãi kêu lên: " Sư phụ!"

Hoá ra Tô Thi Tưởng cùng Giang Tam quyết đấu, Giang Tam lại giành được thế thượng phong. Tô Thi Tưởng lăng không xuất ra một kiếm, lại bị Giang Tam đánh trúng một chưởng, nặng nề mà rơi xuống đất, nhuyễn kiếm cũng bị Giang Tam đoạt đi, đặt ngay giữa cổ của hắn.

Tô Thi Tưởng giơ tay ngăn lại Sở Vân Phi đang nóng lòng bước đến, xoa đi vết máu nơi khoé miệng nhìn về phía Giang Tam, sắc mặt bình tĩnh: " Phó Giang Việt, ngươi thắng rồi, động thủ đi."

Giang Tam dí kiếm đến gần, rạch một đường máu trên cần cổ trắng nõn của Tô Thi Tưởng. Hắn hổn hển nói: " Ngươi muốn chết cũng không dễ như vậy, nói cho ta cách cứu Kỳ Tranh!"

     Tô Thi Tưởng giễu cợt nhìn hắn: " Phó Giang Việt, đầu óc ngươi hỏng rồi sao. Ngươi không biết tục mệnh tinh quan có tác dụng gì? Kỳ Tranh hiện tại chỉ còn một tia sinh mệnh, toàn bộ dựa vào thứ đó để duy trì tâm mạch. Ngươi đưa hắn ra, hắn chỉ còn một con đường chết mà thôi."

Giang Tam vốn biết rõ sự thực này, nhưng nghe chính miệng Tô Thi Tưởng nói ra, lại phẫn hận đến đỏ ngầu hai mắt: " Ngươi... ngươi... đồ ác độc vô lại! Hắn là thân đệ đệ của ngươi, ngươi sao có thể nhẫn tâm dồn hắn vào đường cùng? Chức vị chưởng môn Thiên Sơn đáng vứt đi đó, đối với ngươi trọng yếu vậy sao?"

" Ngươi nói đúng." Tô Thi Tưởng mỉm cười, " Ngươi hận ta sao?" Hận đến mức muốn giết ta? Mạng của ta giờ trong tay ngươi, ngươi động thủ đi."

" Ngươi đừng cho là ta không dám!" Giang Tam nghiến răng nghiến lợi nói.

" Giang Tam, buông sư phụ ra." Sở Vân Phi ở một bên vội la lên, Tô Thi Tưởng vẫn có ý ngăn cản hắn đến gần. Sở Phi Dương cũng ngầm vận nội công, dù thế nào, cũng không thể để chưởng môn Thiên Sơn phái chết trước mắt hắn được.

Giang Tam tàn bạo nhìn Tô Thi Tưởng hai mắt vẫn lãnh đạm, lại nhìn về phía Tô Kỳ Tranh bị đóng băng trong tinh quan, hận ý trong lòng càng bùng cháy dữ dội. Cánh tay cầm kiếm của hắn càng siết chặt, vung lên cao.....

" sư phụ !" Sở Vân Phi lao lên, hoành kiếm đứng chắn trước Tô Thi Tưởng, đề phòng nhìn Giang Tam.

Giang Tam ngẩn người ra, cánh tay buông lỏng, nhuyễn kiếm rơi thẳng xuống đất.

Quân Thư Ảnh đứng bên Sở Phi Dương, lúc này mới thấp giọn nói: "Nội lực của hắn hình như lại biến mất."

Sở Phi Dương gật đầu, vẫn như cũ đứng ở một bên quan sát.

Giang Tam nhìn bàn tay, có chút hơi run rẩy, vẻ mặt suy sụp.

Tô Thi Tưởng níu tay Sở Vân Phi đứng dậy, lạnh lạnh cười nói: " Phó Giang Việt, Phó đại kiếm thánh, ngươi thực cho rằng có thể giết được ta? Trước đây người hạ dược để phế võ công của ngươi là ta, ta so với bất cứ ai cũng hiểu rõ, làm sao cho ngươi biến thành một phế vật tay không trói gà không chặt."

" Ngươi-- sao có thể,rõ ràng là...?!" Giang Tam ngẩng đầu, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn Tô Thi Tưởng.

"Rõ ràng là ai? Rõ ràng là Kỳ Tranh phải không?" Tô Thi Tưởng hừ lạnh, "Kỳ Tranh hạ dược phế đi võ công của ngươi, cho nên ngươi xuất thủ đả thương hắn. Hắn sau đó lại hối hận, mới dùng huyết thư bồi tội với ngươi, cầu ngươi trở về. Vì thế ngươi mới quay lại Thiên Sơn, ở bên Kỳ Tranh, chỉ đến khi phát hiện ta đã giam cầm kỳ tranh, thay thế vị trí chưởng môn nhân? Ngươi đối với việc này đều rất tin tưởng không hề có chút nghi nghờ phải không?"

" Ngươi nói láo."  Giang Tam không thèm nghe hắn khiêu khích, cắn răng nói, " Đêm đó, rõ ràng là Kỳ Tranh ...."

'Ba' một tiếng giòn vang, mặt Giang Tam ngoẹo sang một bên, trên mặt vẫn còn hiện rõ dấu tay mờ nhạt.

Tô Thi Tưởng lạnh lùng nhìn hắn: " Phó Giang Việt, ngươi muốn trước mặt hậu bối cùng ngoại nhân mà đem mặt mũi của mình ra dèm pha sao, thế nhưng ta vẫn còn muốn giữ thể diện cho Thiên Sơn." Giang Tam hộc ra một ngụm huyết, cường ngạch nhìn Tô Thi Tưởng, mở miệng nói: " Đêm hôm đó, rõ ràng là Kỳ Tranh cùng ta...."

Lại là một tiếng ' Ba', Sở Vân Phi đứng một bên, có chút không biết làm sao chỉ có thể hô lên ' sư phụ' , lại bị Tô Thi Tưởng đẩy ra, chỉ vào Giang Tam nói: " Vân Phi, đem tên khuất cái hạ lưu vô sỉ này lôi đi, vứt đâu cũng được, mau đưa hắn đi."

Sở Vân Phi vâng lời, dưới ánh mắt oán hận của Giang Tam mà đem hắn trói lại, lôi ra khỏi động khẩu.

Tô Thi Tưởng quay sang Sở Phi Dương: " Sở đại hiệp, Quân công tử, để hai vị chê cười rồi, là tại hạ thất lễ. Thỉnh hai vị rời đi trước được không, chuyện sau này ta cũng không muốn người ngoài chứng kiến." Ngữ khí của Tô Thi Tưởng thể hiện rõ vị thế chủ nhân.

Quân Thư Ảnh có chút khó chịu lên tiếng: " Ở đây bất quá chỉ là môn phái bỏ đi, các hạ tự ý dùng tục mệnh tinh quan cũng không sao, nhưng dựa vào cái gì mà dùng tư cách chủ nhân? Nếu nói ai là người đứng đầu, vị Sở đại hiệp đây còn có chút tư cách, tốt xấu gì thì sư phụ hắn cũng là người của Đông Long Các, phái Thiên Sơn các người lại tính là gì."

Tô Thi Tưởng còn chưa mở miệng, lại nghe thấy thanh âm già nua khản đặc vang lên: " Tiểu tử, ngươi khẩu khí không nhỏ! Có ta ở đây, ngươi lại là cái gì!"

Sở Phi Dương nhìn về phía thanh âm vọng ra, chỉ thấy lão thái bà gầy gò kia từ cửa động đi đến, sắc mặt thâm trầm bất thiện.

Tô Thi Tưởng tiến ra đón, cung kính hô một tiếng: " Sư nương."

Sắc mặt lão bà trở lên hoà hoãn, hướng Tô Thi Tưởng gật đầu, lại nhìn về phía Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng: ' Ai nói Đông Long Các là đồ bỏ đi?! Chỉ cần lão thái bà ta còn sống ngày nào, thì Đông Long Các vẫn mãi là Đông Long Các. Không cho phép ngoại nhân giễu võ dương oai."

Quân Thư Ảnh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, châm chọc nói: " Ta cũng không nói cao xa gì. Nếu chưởng môn Thiên Sơn đã gọi lão bà ngươi một tiếng sư nương, vậy ngươi đã được gả vào Thiên Sơn phải không?! Ngươi chẳng lẽ không hiểu, nữ nhân đã gả ra ngoài thì như bát nước đổ đi sao, Sở Phi Dương dù sao cũng đường hoàng là truyền nhân của Đông Long Các, việc của Đông Long Các cũng đâu có phần cho các ngươi xen vào."

" Ngươi...không biết sống chết!" Lão bà tử sắc mặt thâm trầm, quải trượng trong tay vung về phía Quân Thư Ảnh. ( Quải trượng: gậy chống của các cụ có tay nắm cong vào í)

Sở Phi Dương thân ảnh khẽ động, đã chắn ở trước Quân Thư Ảnh, truyền nội lực vào đầu trượng, sắc mặt có chút khó sử: " Sư thúc, ta vì nể mặt sư phụ mới gọi người một tiếng sư thúc. Người nếu bức ta quá mức, ta cũng bất chấp tình nghĩa sư môn."

 Lão bà tử đưa đôi mắt đục ngầu nhìn Sở Phi Dương , Sở Phi Dương cũng nhất định không lui bước. Hai người vẫn đang giằng co, lại nghe Tô Thi Tưởng lên tiếng: " Sư nương, Sở đại hiệp, các người không cần vậy nữa. Không muốn đi thì lưu lại cả đi. Sư nương, thời điểm của Kỳ Tranh sắp đến rồi, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa."

Chính văn chương thứ sáu mươi hai



     Lão bà nghe Tô Thi Tưởng nói xong, chỉ hừ một tiếng, chống quải trượng lẳng lặng đi về phía nam tử trẻ tuổi bị đóng băng trong tinh quan.

Quân Thư Ảnh đối với việc người kia nằm trong tinh quan nhiều năm như thế rất hiếu kỳ, cũng rất có hứng thú với cách sử dụng tinh quan. Chỉ thấy lão thái bà kia đi chầm chậm quanh tinh quan một vòng, rồi lại cúi đầu tựa hồ đang cẩn thận tìm thứ gì đó, cuối cùng mới dừng lại một vị trí nhất định.

Lão bà gỡ viên huyết thạch ( viên đá đỏ như máu) được khảm trên quải trượng xuống, chậm rãi đưa tay tới gần bề mặt tinh quan, Ánh sáng trắng lấp lánh trùm lấy viên huyết thạch trong tay lão thái bà, chỉ thấy lão bà xoay cổ tay vài vòng, rồi lui trở về, đứng ở bên người Tô Thi Tưởng.

Tô Thi Tưởng có chút kích động tiến lên phía trước, nhìn khối tinh thể to lớn trước mặt đang chậm rãi chuyển động. Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh cũng kinh ngạc, chỉ thấy tinh thể từ từ chuyển động chậm lại, thân thể của nam tử trẻ tuổi vốn được đóng băng bên trong đã dần dần lộ ra ngoài.

Cho đến khi tinh quan mở xuống đến đầu gối, nam tử bên trong vẫn nhắm hai mắt, yếu đuối nằm trên bề mặt tinh quan. Tô Thi Tưởng đi tới, đem bạch y nam tử ôm chặt vào lòng, thấp giọng gọi: " Kỳ Tranh, Kỳ Tranh, ta đã luyện thành Thiên Sơn tâm pháp thượng tầng, ta có thể cứu được đệ rồi."

Lão thái bà đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, một lát sau mới nói: " Chưởng môn, có thể bắt đầu chữa trị được rồi. Chậm trễ hơn nữa, ta sợ kỳ tranh không chống đỡ được."

Đang nắm lấy tay bạch y nam tử xoa vuốt mong muốn làm cho hắn ấm áp hơn, Tô Thi Tưởng cuống quýt hoàn hồn, buông Tô Kỳ Tranh ra nói với lão bà: " Thỉnh sư nương tránh mặt."

Lão thái bà gật đầu, liền lặng lẽ rời khỏi sơn động.

Quân Thư Ảnh còn chưa hiểu vì sao lão thái bà lại lui ra, đã thấy Tô Thi Tưởng bắt đầu lột bỏ xiêm y của Tô Kỳ Tranh, cởi áo ngoài rồi áo trong, dường như muốn đem toàn bộ xiêm y cởi sạch.

Quân Thư Ảnh nhíu mày, Sở Phi Dương nhìn hắn một cái, sờ sờ chóp mũi, đưa tay kéo áo khoác Quân Thư Ảnh, nhìn Tô Thi Tưởng nói thầm: " Đã như vậy, chúng ta cũng tạm thời tránh đi."

" Sở đại hiệp xin dừng bước" Tô Thi Tưởng thế nhưng lại lên tiếng giữ lại, " Sở đại hiệp, thân đệ đệ nhiều năm trước bị trọng thương, suýt nữa mất mạng. Ta nhờ vào tục mệnh tinh quan của Đông Long Các mà giữ lại một hơi thở cho hắn, chỉ chờ ngày luyện thành Thiên Sơn tâm pháp thượng tầng, để tới cứu tính mạng của hắn."

Sở Phi Dương gật đầu nhưng chưa mở miệng. Hắn đối với quá khứ của người khác không có hứng thú, bất quá nếu người ta muốn nói, đại khái là có việc muốn thỉnh cầu.

    Tô Thi Tưởng quả nhiên nói tiếp: " Chính là bản thân tinh quan cũng không có tác dụng hồi sinh, vì vậy cho dù trân quý, nhưng chỉ có công hiệu duy trì sự sống. Công hiệu của nó cũng chỉ có từ mấy chục năm trước, khi có một cỗ chân khí thuộc Đông Long Các tâm pháp lưu chuyển trong đó, chính thứ này mới giữ lại một chút sinh khí cho người sắp chết. Ta vừa nãy có nghe Quân Thư Ảnh công tử nói, Sở đại hiệp từng luyện Đông Long Các tâm pháp, lại là chân truyền, cho nên..."

" Tô chưởng môn muốn ta trợ giúp?"

Tô Thi Tưởng gật đầu, một tay ôm thân thể thon gầy trắng bệch của đệ đệ, nhìn về phía Sở Phi Dương trong nhãn thần dĩ nhiên có ẩn dấu một chút khẩn cầu.

Hắn hơn nửa cuộc đời chỉ có một mục tiêu, muốn Kỳ Tranh tỉnh dậy, muốn hắn sống lại,muốn hắn thật khoẻ mạnh mà đứng trước mặt mình một lần nữa.

" Ta biết Quân công tử thích tinh quan này. Tuy rằng tinh quan này quá lớn, nhưng ta biết nó có một tinh hạch, chỉ cỡ một nắm tay, đây chính là tinh hoa của khối tinh thể này. Ta nguyện ý dâng bằng hai tay, chỉ cầu...." ( hạch : nhân)

Quân Thư Ảnh đối với vị chưởng môn Thiên Sơn tao nhã hữu lễ này coi như cũng có hảo cảm. Tuy rằng vừa rồi hắn tranh cãi vài câu, bất quá cũng vì bất mãn hắn tự cho mình là chủ nhân. Lúc này hắn lại chịu khom lưng cúi đầu như vậy, mà hai người tướng mạo lại giống nhau như đúc, hai nam tử tuấn nhã được bạch quang chiếu lên, sắc mặt thê lương ôm lấy nhau tạo cảnh tượng đặc biệt động lòng người, Quân Thư Ảnh khó có lúc lại động lòng trắc ẩn như vậy, hắn vốn đối với những việc không liên quan đến mình thì luôn ở trên cao mà nhìn xuống, lúc này đây cũng nguyện ý trợ giúp hắn một tay.

Sở Phi Dương không ngoài sở liệu gật đầu: " Chưởng môn không cần như vậy. Cứu một mạng người bằng xây bẩy tầng tháp, tại hạ nguyện đem toàn bộ sức lực, bảo hộ lệnh đệ chu toàn."

Tô Thi Tưởng cảm kích gật đầu, đỡ Tô Kỳ Tranh ngồi thẳng dậy. Khuôn mặt được bạch sắc quang mang quanh quẩn bốn phía, Tô Kỳ Tranh được che đật cẩn thận, chỉ lộ ra khuôn mặt thanh tú cùng bờ vai tái nhợt.

Sở Phi Dương âm thầm thở phào nhẹ nhõm. May là như vậy, không thì không khỏi có chút lúng túng. Hai vị huynh đệ này sinh ra đã có bộ dáng băng tuyết mỹ nhân, cùng với khí chất của Quân Thư Ảnh có ba phần tương tự, hơn nữa dường như cùng Phó Giang Việt có chút tình cảm, cho nên hắn không thể coi bọn họ giống những nam nhân khác. Thời niên thiếu khi còn một mình hành tẩu giang hồ hắn cũng không lưu ý nhiều như vậy, dù là trong nhà tắm công cộng cũng là bình thường, nhưng hai người này thì không thể. Bất đồng, nói chung là bất đồng.

Sở Phi Dương trong lòng suy nghĩ miên man, nhưng động tác lại dứt khoát nhanh nhẹn. Hắn cùng Quân Thư Ảnh hai người đứng trên bề mặt tinh quan, cách Tô gia huynh đệ không xa lắm.

Tô Thi Tưởng hai tay đặt sau tấm lưng trần của Tô Kỳ Tranh, ngưng thần vận khởi nội công tâm pháp thượng tầng của Thiên Sơn, đem luồng chân khí yếu ớt trong cơ thể Tô Kỳ Tranh chầm chậm lưu chuyển.

Không lâu sau trên khuôn mặt tĩnh lặng của Tô Kỳ Tranh đã xuất hiện biểu tình khó chịu, nhân trung ( giữa hai lông mày) đã nhíu chặt lại. Tô Thi Tưởng đầu đầy mồ hôi, thân thể có chút run nhè nhẹ.

Sở Phi Dương vén vạt áo, ngồi xuống trước mặt Tô Kỳ Tranh, đặt tay trước ngực hắn, hướng Tô Thi Tưởng: " Chưởng môn, đừng gắng gượng, theo chỉ dẫn của ta, từ từ đả thông kinh mạch."

Tô Thi Tưởng chậm rãi hồi phục thân thể, khí tức cũng ổn định. Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương một tay đặt trước khuôn ngực tái nhợt trơn bóng, tay kia điểm vào mấy huyệt đạo nơi cổ tay người ta, Quân Thư Ảnh khoé mắt hơi giật giật, khoé môi có chút co cứng, liền quay đi vuốt vuốt tóc.

Dùng chân khí trị thương, đối với đương sự là thời khắc rất nguy hiểm. Nhưng với người đứng ngoài lại vô cùng nhàm chán. Quân Thư Ảnh có rất nhiều lý do, không muốn đứng nhìn toàn bộ quá trình Sở Phi Dương giúp người trị thương, tâm tư vừa chuyển, lại nhớ đến tinh hạch qua lời của Tô Thi Tưởng, còn có viên huyết thạch lão yêu bà đó vừa dùng, mới nhảy xuống dưới tinh thể, ở nơi lão thái bà đã mở ra tinh quan, xem xét cách thức mở ra cơ quan này.

     "Quân đại ca!"

   Bên tại đột nhiên vang lên tiếng gọi, tuy rằng hắn từ sớm đã cảm giác được nguồn khí tức của Sở Vân Phi đang tới gần, nguyên bản Quân Thư Ảnh vốn đang say mê nghiền ngẫm cũng có chút giật mình, nhíu mày quay lại hỏi: " Chuyện gì?"

" Không có việc gì, chỉ gọi huynh thôi. Khiến huynh giật mình sao? Thật ngại quá" Sở Vân Phi sờ sờ đầu, xấu hổ cười cười.

Quân Thư Ảnh nhíu chặt chân mày, nhìn về phía khuôn mặt trong suốt của Tô Thi Tưởng. Người có khí chất bất phàm như vậy, sao lại dạy dỗ một đồ đệ như thế?

Sở Vân Phi cùng nhìn sang bên đó, trong ánh mắt hàm chứa nhiều lo lắng.

Quân Thư Ảnh nói: " Không phải bảo ngươi trông nom Giang Tam? Ngươi chạy qua đây làm gì?"



     Sở Vân Phi gãi gãi đầu: " Sư tổ bảo ta đi, ta cũng không biết người muốn làm gì, thế nhưng vẫn phải theo lệnh của người."

Quân Thư Ảnh nghe vậy trong lòng dâng lên nghi hoặc. Ngay từ lúc đầu hắn đã có cảm giác bị mưu tính rất mãnh liệt, tuy Sở Phi Dương không quá quan tâm, nhưng hắn lại không thể không đề phòng. Lúc này nghe Sở Vân Phi nói vậy, thứ cảm giác mạnh liệt đó lại lần nữa dấy lên. Hắn nhìn về phía ba người đang ngồi trên bề mặt tinh thể không biết bao giờ mới kết thúc, xoay người chạy ra ngoài động.

Sở Vân Phi nhìn sư phụ, rồi vội vàng đuổi theo Quân Thư Ảnh.

Sở Phi Dương có chút phân tâm vì thấy Quân Thư Ảnh cùng Sở Vân Phi một trước một sau ra khỏi động khẩu, trong lòng âm thầm nghiến răng, với thân thủ của Quân Thư Ảnh, hơn nữa còn có Sở Vân Phi, hắn không cần lo lắng cho an toàn của hai ngươi. Chỉ là chút dấm chua này hắn cũng không có cách nào khống chế, nhưng khổ nỗi lại không thể phân thân, cho nên Sở Phi Dương chỉ có thể tận lực tập trung tinh thần, thận trọng bảo hộ luồng chân khí vô cùng yếu ớt trong thân thể Tô Kỳ Tranh.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét