Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

Trung thu kỷ sự trung

[ Trung ]
    
     Sở Phi Dương vừa lên núi đã thấy Tín Vân Thâm đứng trước sơn môn đồ sộ, bộ dáng chờ đợi có vẻ rất chán chường.
Tâm tư đột nhiên nhớ lại hồi ức trước đây, vào mỗi lúc hắn ra ngoài làm việc trở về vị tiểu sư đệ vẫn còn chưa hết tính trẻ con này vẫn luôn đứng trước sơn môn mỏi mắt mong ngóng hắn trở về. Vài năm trôi qua, cậu thiếu niên trẻ người non dạ cũng đã trở lên cao lớn kiên cường, chỉ là tình cảnh vẫn như cũ không có gì thay đổi.
     Khóe miệng có chút tươi cười, Sơ Phi Dương dừng ở trước mặt Tín Vân Thâm. Lúc trước tiểu sư đệ này cũng chỉ cao tới ngực mình, vậy mà hiện giờ cũng đã ngang bằng  vậy là sau này mình cũng không thể tuỳ tiện mà xoa xoa đầu hắn nữa.
“ Vân Thâm, sáng sớm như vậy ở chỗ này làm cái gì?” Sở Phi Dương cười hỏi.
     Tín Vân Thâm cau mũi thở dài, bộ dạng rất là uỷ khuất: "Cao Phóng đuổi đệ tới đây, bảo đệ chờ huynh. Hắn trách đệ đã làm sai chuyện."
     Sở Phi Dương nga  một tiếng: "Ngươi làm sai chuyện gì?"
     "Đệ đắc tội ba vị sư bá. . ." Tín Vân Thâm chán nản nói.
     Sở Phi Dương trong lòng sáng tỏ: "Vì Cao Phóng?"
     Tín Vân Thâm gật đầu, có điểm không phục liền nói: "Đệ không cảm thấy đệ làm sai chỗ nào! Từ lúc Cao Phóng vào Thanh Phong kiếm phái tới nay thì vẫn có ngươi khó chịu với  hắn, nghi kị hắn là nam nhân còn ngờ vực hắn trước đây là người của Thiên nhất giáo. Đệ nếu như không giết gà doạ khỉ thì sau này chỉ sợ bọn hậu bối sẽ học theo, như vậy còn không phải ai cũng có thể trèo lên đầu Cao Phóng hay sao.”
Sở Phi Dương vỗ vỗ vai Tín Vân Thâm một cái cười nói: “ Ngươi đúng là tiểu ngu ngốc, các vị sư bá cũng đâu phải để ngươi tuỳ tiện giết gà doạ khỉ hả? Ngươi làm như thế chỉ càng khiến cho Cao Phóng khó xử. Hơn nữa Cao Phóng là người thế nào ngươi còn không rõ, hắn sao có thể để người khác chiếm tiện nghi của hắn? Sao ngươi lại đi ra mặt đắc tội trưởng bối? Ngươi sáng ra đã bị phạt đúng là đáng đời.
     Tín Vân Thâm lúng ta lúng túng không thèm lên tiếng thế nhưng nét mặt vẫn lộ vẻ không phục. Sở Phi Dương cũng không trách hắn, cả hai cùng nhau theo đường lớn lên núi.
     "Phải rồi, ngày hôm nay Tiểu Tùng sẽ đưa Lân nhi lên núi, huynh có nói với tẩu tử hay chưa?”
Sở Phi Dương nge xong vỗ hắn một cái cười nói: “ Cẩn trọng lời nói một chút, tẩu tử cái gì, để Thư Ảnh nghe được thì ngươi tự chịu a.”
Tín Vân Thâm thè lưỡi, cười hắc hắc: “ Không phải hắn không nghe được sao. Huynh không nói cho hắn, hắn sao biết được. Đừng có nói với đệ huynh không thích nghe đệ gọi hắn như vậy.”
Sở Phi Dương sờ sờ cằm, quả thực cách xưng hô này khiến cho hắn thực hưởng thụ.
     "Khụ, tẩu tử ngươi có thể vì chuyện này mà nháo với ta a. Ta sao có thể nói cho hắn biết, tuy từ lúc hắn theo ta đến nay tình tình của hắn như thế nào ta cũng thích.”  Sở Phi Dương than thở.
     Tín Vân Thâm hi hí con mắt suy nghĩ một chút, ha hả cười nói: “ Đồng cảm đồng cảm. Hiền thê thì phải lừa được thì mới có cảm giác thành tựu, lừa đến trên giường thì càng…”
Hai sư huynh đệ nhìn nhau cười, trong lòng đã hiểu rõ thì cũng không nói ra.
“ Lừa đến trên giường?” thanh âm lành lạnh của một người đột nhiên vang lên.
     "Cao. . . Cao. . . Phóng!" Tín Vân Thâm giật bắn cả mình, lắp bắp nói, nhìn lại phía thanh âm phát ra.
Một chiếc sừng trắng muốt buông xuống trước mặt hắn, Tín Vân Thâm ngửa đầu lên nhìn, chính là thấy Cao Phóng đang ngồi trên cây đưa ánh mắt bất thiện mà nhìn hắn chăm chú.
“ Cao Phóng, ngươi… ngươi sao lại ở chỗ này?” Tín Vân Thâm cố nở nụ cười sáng lạng, ngửa đầu nói.
     Cao Phóng vỗ vỗ thân cây dưới thân, cũng hướng về phía hắn cười, mặt mày rạng rỡ: “ Ta vẫn luôn ở đây, chỉ là có người đang bận xuất thần nên không phát hiện ta mà thôi.”
“ Vậy điều không nên nghe không phải cũng đều nghe được…” Tín Vân Thâm suy sụp cúi mặt lẩm bẩm, cũng không dám giẫy dụa.
     Cao Phóng tạm thời buông tha hắn, tì tay nhẩy xuống, đẩy ra Tín Vân Thâm đang vội vàng đưa tay ra đỡ, quắc mắt nhìn trừng trừng Sở Phi Dương còn đang lặng lẽ suy nghĩ cái gì đó nói: “ Sở đại hiệp, ta nguyên bản vẫn nhắc Vân Thâm nên lấy ngươi làm gương, hướng ngươi học hỏi đạo lý giang hồ. Ngươi sao chỉ toàn dạy mấy … mấy chuyện này a. Vân Thâm căn bản là một hảo hài tử, đều không phải tại ngươi dạy thành hình dạng này.”
     Sở Phi Dương trong lòng kêu to oan uổng, cái tên hảo hài tử này rõ ràng là ‘thiên phú dị bẩm’ ‘ vô sự tự thông’, liên quan gì đến hắn a? ( tài năng trời phú, mọi chuyện tự mình học hỏi cũng thông suốt- ý khen anh Thâm ảnh thông minh trời sinh ý mừ)
Sở Phi Dương thấy Tín Vân Thâm ở bên cạnh Cao Phóng ra vẻ cục cưng ngoan ngoãn, nghe một câu lại gật đầu một cái, vẻ mặt trách móc nhìn mình, Sở Phi Dương thực sự muốn mắng cho hắn một trận, chỉ bảo dạy dỗ cho hắn biết thế nào là tôn kính trưởng bối.
Trong lòng tuy tưởng tượng như vậy thế nhưng ngoài mặt hắn cũng dám phản bác, nếu mấy lời không lành mạnh của bọn họ lọt vào tai ngươi khác, vạn nhất truyền tới chỗ Quân Thư Ảnh thì hạnh phúc lâu dài của hắn sau này e rằng phải lo âu a. Sở Phi Dương vì vậy chỉ cười cười mà tiếp thu, không dám phản bác.
     "Còn có ngươi! Cái tốt không học, thế nhưng chuyện xấu lại học đủ mười phần.” Cao Phóng lạnh lùng liếc mắt nhìn Tín Vân Thâm, “ Ngươi ngày hôm qua đã đắc tội ba lão gia khoả, ngày hôm nay cũng đừng có ở trước mặt họ lượn qua lượn lại. Ngươi theo ta trở về, chỉ cần một mình Sở đại hiệp ứng phó với bọn họ là đủ rồi.”
     Tín Vân Thâm vốn luôn bộc trực lại kiên trì muốn đem mình làm gương tốt, không khi nào chịu nhàn rỗi, nhưng lúc này sao còn dám hai lời, hắn gật đầu như giã tỏi, Cao Phóng nói gì hắp ứng cái đó.
     "Sở đại hiệp vất vả rồi, chúng ta xin đi trước một bước.” Cao Phóng ôm quyền về phía Sở Phi Dương lấy lệ, sau đó lập tức ly khai, trái lại phía sau còn thêm một cái đuôi nhỏ- Tín Vân Thâm.( thê nô đây mừ)
Sở Phi Dương đối với thiếu niên cao lớn đang ngoảnh lại nhìn hắn làm bộ tiểu quỷ đáng yêu ra vẻ cầu xin sự thương xót liền giơ tay làm một thế ‘ Sát’, thấy Tín Vân Thâm uỷ uỷ khuất khuất quay đầu đi, mới thoả mãn chỉnh trang y phục, tiếp tục đi làm việc.
     Sau khi xử lý xong xuôi mọi việc trong viện của các vị sư bá sư thúc cùng các đệ tử bổn môn thì trời cũng đã gần trưa. Sở Phi Dương  nhớ đến Quân Thư Ảnh một mình ở nhà, không biết lúc này hắn còn hờn giận không, bây giờ mình trở về dỗ dành là đúng thời điểm nhất. Chỉ cần lừa hắn lên núi, đến buổi chiều là có thể gặp Lân nhi, đến lúc đó cho hắn một niềm vui lớn, thì tối hôm nay tất nhiên ---- ta cần ta cứ lấy (^_^)
     Sở đại hiệp trong lòng giống như đem bàn tính ra gẩy khiến cho hạt châu đập vào nhau mà kêu đôm đốp, cước bộ lơ lửng. Còn chưa đến tới trước gia môn ( cửa nhà), đã thấy nhi tử của mình đang nằm trên cỏ đùa giỡn cùng hài tử của một vị sư thúc. Cảnh tượng hai tiểu oa nhi trắng nõn đang đùa giỡn dưới dương quang, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy hạnh phúc. Sở Phi Dương không ngờ chỉ dừng chân lại xem một chút thì trong lòng tự nhiên nhớ tới tiểu nhi tử đã rời nhà hơn một năm, đột nhiên cũng cảm thấy thương xót. Ngẫm lại Quân Thư Ảnh cùng Lân nhi cốt nhục tương liên, trong tâm còn không biết là tưởng nhớ đến mức nào. Chỉ nghĩ như vậy thì thấy chính mình đem chuyện này ra khi dễ Quân Thư Ảnh đúng là có chút quá phận, hận không thể nhanh chóng trở lại báo cho hắn biết tin tiểu nhi tử hôm nay sẽ trở về, đem hắn ôm vào lòng hảo hảo mà thương yêu dỗ dành….
      "Tiểu Thạch Đầu, ngươi vì sao lại gọi là Tiểu Thạch Đầu." Sở Phi dương nghe thấy hài tử kia hiếu kì hỏi.
     Tiểu Thạch Đầu khờ dại đáp: "Bởi vì cha ta không có học vấn."  (^_^ cười rụng răng)
     Sở Phi Dương nghe vậy suýt chết nghẹn, đây là tên bại hoại nào dạy Tiểu Thạch Dầu.
     Lại nghe Tiểu Thạch Đầu nói tiếp: "Chính là Lân nhi nhà ta tên hay lắm. Ai~ Lân nhi không biết có khoẻ không, ta thực nhớ Lân nhi nha.”
     "Kỳ nhi, ngươi cũng tốt lắm." Hài tử kia nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Thạch Đầu an ủi, “ Ngươi thực sự rất nhớ lân nhi đệ đệ sao.”
     "Ân." Tiểu Thạch Đầu mạnh gật đầu, thần tình buồn bã, "Ta nhớ hắn nhớ đến hàng đêm không ngủ, nhớ đến nát cả tâm can.”
     Hài tử kia nhếch nhếch khoé miệng: "Tiểu Thạch Đầu, mấy lời này ngươi học với ai vậy.”
     "Cha ta." Tiểu Thạch Đầu xoa xoa mũi nói.
     "Thì ra Sở thúc thúc còn có loại thú vui tao nhã này a, thực nhìn không ra . . ." hài tử kia lẩm bẩm nói.
     Tiểu Thạch Đầu lay lay tay hắn: "Nguyệt Nguyệt ca ca, ngươi nói gì vậy?"
Hài tử kêu Nguyệt Nguyệt kia lắc đầu: "Không có gì. Tiểu Thạch Đầu, ngươi muốn gặp lân nhi không?"
     "Muốn, nghĩ cũng muốn . . ."
“ Dừng!!! Tiểu Thạch Đầu, sau này không nên học cha ngươi mấy lời này.” Nguyệt nguyệt vẻ mặt già dặn mà chỉ dạy Tiểu Thạch Đầu, nhìn Tiểu Thạch Đậu ngoan ngoãn gật gật đầu, ngậm chặt miệng lại mở to mắt nhìn hắn, trong lòng không có cách nào kìm nén cơn nhộn nhạo, rất…rất đáng yêu a.
“ Ta muốn gặp Lân nhi.” Tiểu Thạch Đầu thấy hắn dặn mình không được nói lung tung, liền nghiêm túc nói ngắn gọn một câu.
“ Hảo, được rồi, để Nguyệt Nguyệt ca ca giúp ngươi.” Nguyệt Nguyệt nháy mắt hứa hẹn nói , “ Ngươi đến buổi chiều là có thể thấy Lân nhi.” –  hắn nghe thấy cha nói Lân nhi chiều nay sẽ trở về.( cha nguyệt nguyệt nhá). Đem chuyện này ra tranh thủ chút tín nhiệm của Tiểu Thạch Đầu, chắc cũng không đến nỗi là chuyện không thể tha thứ được a.
     Sở Phi Dương thấy hai hài tử trò chuyện một hồi, Tiểu Thạch Đầu liền vui vẻ chạy khắp bãi cỏ, trong miệng hô Lân nhi.. Lân nhi, tâm tình tràn đầy hưng phấn không sao tả xiết.
Sở Phi Dương cũng không xen vào hai tiểu hài tử mà bứơc nhanh vào nhà. Mới vừa vào đến bên trong, đã thấy Quân Thư Ảnh đang nằm trên chiếc giường nhỏ cạnh gốc đại thụ trong sân, bên cạnh tay đặt một quyển sách, còn người có vẻ đã có chút mệt mỏi muốn ngủ.
     Sở Phi Dương bước khe khẽ chậm rãi đến gần, tỉ mỉ mà quan sát người chỉ thuộc về hắn đã bị hắn giữ làm của riêng suốt bẩy năm…. Vô luận nhìn thế nào, nhìn vào lúc nào, khuôn mặt tuấn tú kia, hàng mi đen dày, đôi mắt xinh đẹp, cái mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng vẫn nở những nụ cười lãnh đạm kia, nhưng lúc hoan ái lại phát ra những tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt, hơn nữa hắn vĩnh viễn nhìn không đủ, nhìn mãi cũng không ngán.
Hắn từ lâu đã trúng độc của Quân Thư Ảnh, đồng thời vĩnh viễn cũng không nguyện giải độc.
Quân thư ảnh lúc đang ngủ cũng chau mày, tựa hồ như có người khiến hắn không vui, không hài lòng.
     Sở Phi Dương ngồi xổm xuống trước giường, đưa tay vuốt ve lọn tóc mai của hắn bị gió thổi bay. Quân Thư Ảnh giật mình tỉnh giấc.
“ Là ta, người ngủ tiếp đi, ta nhìn ngươi.” Sở Phi Dương ngồi xuống bên mép giường, nhấc đầu Quân Thư Ảnh dậy để hắn gối lên chính người mình.
“Mệt lắm sao?” Sở Phi Dương hôn lên trán hắn, thấp giọng hỏi.
     Quân Thư Ảnh còn nhớ rõ lúc sáng sớm hắn còn vô tâm vô phế thế nên lúc này đây đương nhiên cũng không vui vẻ cho hắn xem.
Sở Phi Dương thấy hắn không thèm phản ứng, bất đắc dĩ thở dài nói: “ Sao vậy, ngươi không muốn cùng ta nói chuyện. Ta vốn đang muốn nói với người về chuyện Lân nhi, đã như vậy…”
“ Ít nói nhảm, nói.” Quân Thư Ảnh vẫn gối trên người Sở Phi Dương, tư thế này rất thoải mái làm cho hắn cũng lười động, chỉ đưa con mắt nhướng lên, uy hiếp nhìn Sở Phi Dương .
     "Lân nhi buổi chiều sẽ trở về, Tiểu Tùng cùng hắn về. Ta vốn định cho ngươi một chút kinh hỉ, không nghĩ tới ngươi lại buồn bực thế này. Xin lỗi, ta sai rồi, lần sau sẽ không bao giờ phạm nữa.” Sở đại hiệp lúc này đây lại dị thường thành thật mà giao hẹn.
     Quân Thư Ảnh nhanh chóng ngồi dậy, trong nháy mắt khuôn mặt tràn đầy rạng rỡ, quả thực khiến cho Sở Phi Dương loá cả mắt.
“ Ngươi nói thật?! Ngươi nếu dám gạt ta lần nữa, tự biết hậu quả.” Quân Thư Ảnh nắm chặt bả vai Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương nghiêng đầu nhìn đôi tay thon dài trên vai mình, so với mình có vẻ thanh mảnh tinh tế hơn nhưng vẫn tràn đầy sức lực, dưới ánh mặt trời quả thực hoàn mỹ đến không chút tì vết, hắn nhìn về phía Quân Thư Ảnh vẻ mặt đang kiềm nén nỗi lo lắng cùng hưng phấn- đó là bởi vì mong nhớ mà ra, bởi vì mong nhớ hài tử của bọn họ, hài tử mà hắn khổ cực hoài thai mười tháng mới sinh hạ- trong lòng không biết tại sao, đột nhiên nảy lên một cỗ khát vọng cường liệt, nỗi khát khao quen thuộc này lại mãnh liệt tới mức khiến đầu ngón tay hắn đều hơi run rẩy.
Dục vọng nóng bỏng tới quá nhanh, thiêu đốt khiến cho hắn bất ngờ không kịp phòng bị.
Không phải chứ, giữa ban ngày ban mặt, chỉ là ngắm tay hắn cũng có thể động dục… Sở Phi Dương đối với chính mình cũng cảm thấy vô cùng bất lực.
Thế nhưng Sở Phi Dương từ trước đến nay cũng không có khả năng ở những lúc như thế này mà áp chế ham muốn của mình. Hắn bắt lấy tay Quân Thư Ảnh, kéo đến bên môi: “ đương nhiên là thật, ta sao có thể lừa ngươi. Ta vốn định hiện tại tới đón ngươi lên núi, bất quá ta đã thay đổi chủ ý…”
     Quân Thư Ảnh nhìn hắn càng lúc càng phát ra ánh mắt khiến cho mình tê liệt, ánh mắt hàm chứa nhiệt độ nóng bỏng rất quen thuộc.
“ Giữa buổi trưa mà ngươi làm loạn cái gì.” Quân Thư Ảnh rút tay ra đang muốn đứng dậy xuống đất, “ Nếu có thể gặp Lân nhi vậy ta lên núi cũng không sao, ta muốn đón Lân nhi về…A!!!”
     Sở Phi Dương vươn tay nắm lấy thắt lưng Quân Thư Ảnh, hung hăng kéo vào trong lòng mình, ngẩng đầu dùng ánh mắt chăm chú nhìn Quân Thư Ảnh: “ Lân nhi phải một lúc nữa mới đến nơi. Thư Ảnh, ta mấy ngày nay cũng không có chạm vào ngươi, đêm nay Lân nhi về nhà lại càng không có thời gian.” Hắn đem mặt vùi vào cổ Quân Thư Ảnh, một tay vừa dứt khóat vừa nhanh nhẹn kéo tà áo hắn, môi đã bắt đầu chần chờ trên làn da trơn bóng mịn màng. “ Ngươi nhẫn tâm cự tuyệt ta sao, Quân nhi…”
     Quân Thư Ảnh đẩy ra cái đầu bù xù trước ngực, không kiên nhẫn nói: “ Tránh ra, muốn phát điên thì tự mình phát đi, đừng phiền ta.”
Tại loại chuyện này, Sở Phi Dương từ trước đến nay cũng không thoả hiệp, từ lần đầu tiên của bọn họ cũng chưa từng có.
Sở Phi Dương dùng một chút lực đưa hắn đẩy ngã lên giường, dùng một tay giữ lấy hai tay hắn đặt lên đỉnh đầu, tà tà cười ( cười không đoàng hoàng đứng đắn) , dùng ngữ khí mười phần lưu manh nói: “ Thư Ảnh, đừng từ chối, ngươi nhất định phải theo, không muốn theo cũng phải theo.” Nói xong liền vùi đầu vào mà bắt đầu xâm lược.
     Quân Thư Ảnh tuy rằng không thích thế nhưng hắn cũng không phải thật tâm muốn phản kháng khiến cho ‘cá chết lưới rách’. Bẩy năm trôi qua, có loại chuyện xấu hổ gì mà Sở Phi Dương chưa từng làm, chỉ sợ còn hơn cả hiện tại. Hắn muốn giãy mà giãy không ra, ngược lại còn đem dục hoả của Sở Phi Dương châm lên.
“ Thư Ảnh, ngươi đừng giãy dụa nữa…ta sắp nhịn không được rồi…” Sở Phi Dương thở hổn hển vài hơi.
Quân Thư Ảnh không dám dùng sức, nằm dưới thân Sở Phi Dương oán hận nhìn hắn: “ vậy ngươi buông.”
     Sở Phi Dương lại thừa cơ hắn bất động, vài ba cái đã cởi ra vạt áo Quân Thư Ảnh, lộ ra bờ vai thon gầy hữu lực, mảnh ngực trắng nõn mềm mại, hai điểm đỏ tươi đang đứng thẳng, khiến cho tầm nhìn của Sở Phi Dương trở lên dao động.
Sở Phi Dương nuốt nuốt nước bọt, liền cúi đầu xuống vươn đầu lưỡi liếm liếm một chút.
     Quân Thư Ảnh hít thở không thông, chỉ cảm thấy đầu lưỡi linh hoạt mềm mại kia ở trước ngực mình trắng trợn tàn sát bừa bãi, khiến cho hơi thở cũng có chút hỗn loạn.
Sở Phi Dương ở trên làn da trắng mịn cắn vài vết hồng ngân, mới ngẩng đầu hướng Quân Thư Ảnh cười cười, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi đầy mê hoặc, dưới ánh nhìn của Quân Thư Ảnh mà chậm rãi nắm lấy ngực trái đỏ tươi. Cánh tay áp chế Quân Thư Ảnh cũng đã thả lỏng, ôm lấy cổ hắn, áp sát tới mạnh mẽ hôn lên đôi môi đang hé mở của hắn.
     Đã đến bước này rồi thì Quân Thư Ảnh cũng để tuỳ ý hắn, buông lỏng thân thể để mặc hắn hành động.
Sở Phi Dương thoả mãn hi hí con mắt, tay trái vẫn ôm vai Quân Thư Ảnh, vừa câu dẫn đầu lưỡi Quân Thư Ảnh ra tuỳ ý hôn môi, tay phải thì ở nơi mẫn cảm trước ngực hắn mà quấy nhiễu.
     Quân Thư Ảnh khí tức ngày càng dồn dập, hắn giơ một tay lên giữ lấy tay phải đang không ngừng tác loạn của Sở Phi Dương, nhưng lại bị hắn nắm lấy đem chính ngón tay mình để ở nhũ tiêm đang dần dần dựng thẳng trước ngực mà nhẹ nhàng xoa nắn.
Quân Thư Ảnh tay run lên, mạnh mẽ rút ra, do dự chỉ trong chốc lát, vẫn là đưa tay ôm lấy cổ Sở Phi Dương thế nhưng lại quay sang một bên, bởi vì hắn không muốn ở giữa ban ngày ban mặt mà đem vẻ mặt xấu hổ của mình phơi bày ra toàn bộ như vậy.
Sở Phi Dương bỗng nhiên xuống giường, vẫn hôn lên khoé môi Quân Thư Ảnh, cười khẽ nói: “ Có muốn về phòng hay không?”
     Quân Thư Ảnh nhăn mày, gật đầu.
     "Hả?! Có muốn hay không?" Sở Phi Dương thế nhưng lại làm bộ không thấy, tay phải với vào bên trong y phục của Quân Thư Ảnh, từ lưng chậm rãi trượt xuống dưới.
     "Muốn." Quân Thư Ảnh giữ tay hắn, hờn giận nói.
     "Hảo, hảo, gọi một tiếng Sở đại ca thì ta bế ngươi trở về phòng." Sở Phi Dương mặt mày tươi cười nhìn hắn, nói mấy lời trêu đùa vô lại.
“ Vô vị” Quân Thư Ảnh lẩm bẩm nói, sửa sang y phục, liền đẩy Sở Phi Dương ra đứng dậy.
Sở Phi Dương lại đè tới chỗ mẫn cảm bên hông Quân Thư Ảnh dùng một chút lực, Quân Thư Ảnh thở gấp một tiếng, chỉ thấy khí lực toàn thân trong nháy mắt bị cuốn trôi toàn bộ nên nhẹ nhàng ngã vào lòng Sở Phi Dương .
     Sở Phi Dương dùng sức đem Quân Thư Ảnh ôm lấy, suy nghĩ một chút, trước tiên đem giầy Quân Thư Ảnh dưới chân đá sang một bên, cười nói: “ Không gọi thì không gọi. Bất quá trước khi ta tận hứng cũng không cho phép ngươi hai chân chạm đất.”
Quân Thư Ảnh mặt không biến sắc. Buông xuống mi mắt không nói lời nào. Đối với … mấy loại ngôn từ chọc ghẹo Sở Phi Dương nói suốt bẩy năm không chán này, hắn căn bản là không buồn trả lời.
Sở Phi Dương đưa người vào trong phòng, ném lên chiếc giường rộng lớn mềm mại ( đọc đoạn này mà toát mồ hôi, ko biết mình có hiểu sai ko nhưng anh QT anh dịch thế, anh dê vũ phu quá thể >_<), xoay người đóng cửa thật chặt mới đi tới bên giường, cười cười nhìn người trên giường đang dùng hai tay chống đỡ thân mình, Quân Thư Ảnh quần áo cùng tóc tai đang lộn xộn mà nhìn hắn.
“ Ta đã làm gì đâu, ngươi đừng bày ra bộ dáng chịu đủ chà đạp cho ta nhìn có được hay không.” Sở Phi Dương ném ngoại bào, đá bay giày, động tác có thể nói là vô cùng tiêu soái mà bò lên giường, kéo Quân Thư Ảnh, từng chút từng chút mà lột bỏ xiêm y của người ta.
Y phục trong lúc giao mùa hạ và thu chính là rất đơn bạc mỏng manh, Sở Phi Dương chỉ vài ba động tác đã đem y phục của Quân Thư Ảnh lột ra, nghiêng người đặt Quân Thư Ảnh ở dưới thân, cầm lấy tay Quân Thư Ảnh hướng xuống hạ thân tìm kiếm.
     Quân Thư Ảnh hiểu ý cầm lấy thứ cứng rắn trong lòng bàn tay, thuỳ hạ mi mắt, ngón tay chậm rãi chuyển động, cảm thụ vật trong tay đang biến hoá một cách rõ rệt, trong khi đó môi lưỡi cùng tay của Sở Phi Dương còn đang không thành thật mà ở khắp thân thể hắn châm lửa.
Quân Thư Ảnh sắc mặt dần trở lên đỏ ửng, cái miệng nho nhỏ mở ra mà thở dốc, hai mắt cũng không dám đối diện cùng ánh mắt của Sở Phi Dương – người được hắn đang chiều chuộng lấy lòng mà càng phát ra dục hoả đốt người, bộ dáng ngượng ngùng khó xử này của hắn chính là dáng dấp Sở Phi Dương yêu nhất.
     Sở Phi Dương cũng không cần hắn phục vụ lâu lắm, đã trướng lớn đến tình trạng khó mà nhịn được nữa. Hắn giật lại tay Quân Thư Ảnh, hôn lên cánh môi hắn, trườn thẳng xuống phía dưới, chỉ đến chỗ dưới bụng hắn- thứ từ lâu đã gắng gượng không nổi mà đứng thẳng, Sở Phi Dương há mồm ngậm lấy.
Quân Thư Ảnh ngẩng đầu, nhắm lại hai mắt, tuỳ ý để Sở Phi Dương môi lưỡi gấp gáp mà thở dốc, một tay nhịn không được xen vào giữa mái tóc đen dày của Sở Phi Dương, chậm rãi vuốt ve.
     Sở Phi Dương tận lực phun ra nuốt vào một hồi, liền nhả ra, hai tay ôm lấy hai bên má  Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh mở hai mắt bất mãn mà nhìn hắn.
     Sở Phi Dương hôn lên mắt hắn, thấp giọng nói: “ Ngoan, trước kiên nhẫn một chút.” Lại duỗi tay đem hai chân Quân Thư Ảnh khép lại, nói: “ Kẹp chặt hai chân, để ta trước tiên… chúng ta lâu rồi không làm, ta sợ nhất thời động tình làm ngươi bị thương.”
Quân Thư Ảnh theo lời khép chân, cảm nhận Sở Phi Dương đem thứ thô to nóng rực xen vào giữa hai bẹn của mình, có chút bối rối mà quay mặt đi. Sở Phi Dương thế nhưng lại nâng mặt hắn, vừa dùng sức mạnh mẽ cử động, vừa hung hăng hôn lấy môi Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh cả người run rẩy. Loại cảm giác này tựa hồ so với thân thể tương liên còn thân mật hơn, khiến cho người ta thích thú không chịu nổi. Chỉ là những nụ hôn của Sở Phi Dương trong sự bá đạo độc chiếm còn hàm chứa sự ôn nhu vô hạn, mới làm cho tình cảnh này đây đều không phải chịu không được.
Sở Phi Dương mỗi một lần chuyển động, cũng sẽ ma sát đến chỗ nóng rực của hắn, Quân Thư Ảnh nhắm chặt hai mắt, cùng với Sở Phi Dương hít thở dồn dập. Chẳng mất bao lâu, Quân Thư Ảnh đã thấy giữa hai chân nóng lên, Sở Phi Dương lại đẩy thắt lưng vài lần mạnh mẽ, mới thoát lực mà nằm ghé trên người hắn. Quân Thư Ảnh cũng cảm thấy gần lên đỉnh, đều phát tiết ra.

          Sở Phi Dương cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn mà cười, cắn cắn vành tai hắn, phát ra thanh âm khàn khàn trầm thấp nói: “ Như vậy có thoải mái không…”
Quân Thư Ảnh bên tai nóng một trận. Sở Phi Dương cũng không cố ý trêu chọc hắn nữa, nhưng lại đưa tay đem quần áo còn vướng trên cánh tay Quân Thư Ảnh kéo xuống phía dưới, vùi đầu vào ngực hắn chậm rãi gặm cắn.
     Quân Thư Ảnh biết Sở Phi Dương đang đợi thể lực khôi phục. Hắn thật ra rất muốn kêu ngừng lại, trong phòng quá sáng sủa, những xấu hổ bối rối đều so với lúc ban đêm dường như phóng đại tới trăm lần, hắn từ trước đến nay đều không có cách nào thích ứng.
Bất quá hắn biết nói ra cũng chỉ rước lấy sự trêu chọc của Sở Phi Dương mà thôi vì vậy hà tất phải tạo cơ hội cho hắn. Quân Thư Ảnh nhìn về phía cửa sổ sáng rực, đẩy đẩy Sở Phi Dương nói: “ Ngươi đi buông màn xuống…”
“ Không cần…” Sở Phi Dương còn đang vùi đầu khổ cực cày cấy, “ Cũng không có ai vào đâu.”
     "Ta nói đem màn buông xuống." Quân Thư Ảnh giơ hai tay nâng lên đầu Sở Phi Dương, nghiêm mặt nói.
     "Hảo hảo hảo, buông buông." Sở Phi Dương từ trên người Quân Thư Ảnh đứng lên, vươn cánh tay dài hạ màn, bên trong ngay lập tức trở lên mờ tối.
“ Thoả mãn chưa.” Sở Phi Dương nói, ôm lấy Quân Thư Ảnh lật người một cái, khiến cho Quân Thư Ảnh nằm ghé trên người mình.
“ Không được…” Quân Thư Ảnh cảm thấy loại tư thế này qua mức nan kham nên lại có dị nghị.
     ". . ." Sở Phi Dương đem tất cả lời nói của hắn phong bế bằng nụ hôn sâu. Dịu dàng dò xét, lưu luyến dây dưa, Sở Phi Dương biết rõ đây là kiểu hôn Quân Thư Ảnh yêu thích nhất, hắn không cách nào chống lại những cử chỉ ôn nhu.
“ Ngô…”cảm giác được một ngón tay đang nhẹ nhàng âu yếm dò xét trong cơ thể, Quân Thư Ảnh mở mắt, cúi đầu khẽ rên rỉ một tiếng nhưng rốt cục lại bị che lấp bởi một nụ hôn ướt át.
     Sở Phi Dương từ lúc làm mấy trò trêu chọc cho đến bây giờ đều rất kiên nhẫn, nói là ôn nhu như nước cũng không quá đáng. Tuy rằng Quân Thư Ảnh võ công cao cường nội lực thâm hậu, nhưng hắn biết, Quân Thư Ảnh thích nhất chính là được đối sử dịu dàng. Ôn nhu vô tận chính là thứ lợi khí của hắn để làm Quân Thư Ảnh triệt để chìm đắm, hắn luôn biết khéo léo sử dụng thứ vũ khí này, khiến cho Quân Thư Ảnh mỗi một lần so với một lần lại càng lún sâu xuống bùn, vĩnh viễn không có cách nào chạy thoát.
    Hỗn hợp thuốc mỡ đặc thù thấm vào khiến cho địa phương vốn luôn khô khốc chặt chẽ cuối cùng cũng vì hắn mà mở ra, trở nên mềm mại ẩm ướt cùng nóng bỏng, Sở Phi Dương từ lâu đã nhịn không nổi đặt thứ kia ở trước độn khẩu, cảm thụ thân thể Quân Thư Ảnh đang run rẩy.
     "Thư Ảnh, Quân nhi, muốn ta mãnh liệt hay là ôn nhu mà đối với ngươi…” Sở Phi Dương khẽ cắn đầu vai Quân Thư Ảnh, cười nhẹ, rõ ràng hiểu rõ còn hỏi.
     Quân Thư Ảnh hai tay đè lại bờ vai Sở Phi Dương, gục đầu xuống, hơi thở có chút dồn dập, dùng đôi mắt đen nhánh đọng nước mà nhìn hắn.
“ Nói đi, Thư Ảnh.” Sở Phi Dương cố ý thô lỗ mà đỉnh đỉnh hạ thân, “ Không nói thì là tuỳ vào ta?”
     Quân Thư Ảnh thân thể run lên, cắn cắn môi nuốt xuống tiếng rên rĩ khe khẽ. Một lát sau mới buông xuống mi mắt: “ Muốn ôn nhu…”
Bất quá chỉ vài từ, cũng khiến cho Sở Phi Dương trong nháy mắt cảm thấy dục hoả đốt người.
“ Hảo, ta sẽ ôn nhu…” Sở Phi Dương nói xong, cực lực khắc chế bản thân đang muốn đấu đá lung tung, tuỳ tính mà làm càn, từng giọt mồ hôi lớn từ trên trán nhỏ xuống, đầu óc đen tối đúng là tự chuốc lấy khổ mà.
     Sở Phi Dương gìm thắt lưng, chậm rãi tìm kiếm điểm mẫn cảm có thể khiến cho toàn thân hưng phấn. Thân thể quá mức thân thuộc nên hắn rất nhanh tìm ra được một điểm, nhìn cổ Quân Thư Ảnh đã đỏ hồng đến diễm lệ, nghe được tiếng rên rỉ mà hắn đang cực lực kiềm chế nhưng nhịn không được mà bật ra khỏi miệng, Sở Phi Dương chỉ cảm thấy lý trí dần dần tan vỡ.
Sở Phi Dương ôm chặt Quân Thư Ảnh , động tác dần trở lên thô bạo. Quân Thư Ảnh càng thở dốc, quay lại ôm lấy Sở Phi Dương. Tất cả những hành động này đều khiến Sở Phi Dương vô pháp nhẫn nại, hắn lập tức đem Quân Thư Ảnh áp đảo dưới thân, hôn lên bờ môi, ngay sau đó bắt đầu cử động mãnh liệt.
Quân Thư Ảnh thấy hồi hoan ái giày vò này dường như dài vô tận. Tựa hồ rất lâu sau, khi hắn cảm thấy Sở Phi Dương cắn đầu vai hắn, thứ vẫn ở trong nội thể hắn tàn sát bừa bãi cũng không còn co rút nữa, từng luồng nhiệt lưu bắn sâu vào trong cơ thể. Mặc kệ bao nhiêu năm trôi qua, loại cảm giác này vẫn khiến hắn vô pháp thích ứng, tựa như ngay cả linh hồn cũng bị chiếm giữ toàn bộ, vĩnh viễn để lại dấu vết khó phai…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét