Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 81-82

Chính văn chương thứ tám mươi mốt



   " Phi Dương, ngươi mở mắt, nhìn ta đi." Giọng nói của Quân Thư Ảnh có chút run rẩy, hắn ngửa đầu nhìn khuôn mặt Sở Phi Dương.

Sắc mặt Sở Phi Dương đã có chút tái xanh, đôi mày kiếm nhíu chặt, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai cánh môi trắng bệch đã bị cắn đến loang lổ vết máu.

" Phi Dương, ngươi nhìn ta xem, ngươi nhìn xem ta là ai." Thanh âm Quân Thư Ảnh gần như mang chút khẩn cầu, nguồn nội lực bá đạo kia khiến hắn ngày càng đau đớn, hắn biết Sở Phi Dương cũng chịu nỗi thống khổ giống như vậy, nhưng hắn không dám buông lơi dù chỉ một chút.

Sở Phi Dương gắng gượng nhìn về phía hắn, trong ánh mắt Quân Thư Ảnh mang theo một chút mong đợi, nhưng nghênh tiếp hắn vẫn là ánh nhìn băng lãnh cùng xa lạ.

" Ngươi thật to gan..." Sở Phi Dương mở đôi môi nhiễm đầy tiên huyết, hai cách tay cực lực khắc chế, không muốn đả thương Quân Thư Ảnh. " Quân Thư Ảnh, nguồn nội lực này không phải thứ thân thể ngươi có thể tiếp nhận, nếu ngươi cứ miễn cưỡng chính mình, dù ta không xuống tay, thì ngươi cũng tự đứt kinh mạch mà chết...."

" Ngươi câm miệng!" Quân Thư Ảnh giận dữ nói. Nhưng dưới tầm nhìn thuỷ chung không có chút thay đổi của Sở Phi Dương, trái tim hắn giống như rơi vào hầm băng, càng ngày càng lạnh lẽo.

Rốt cuộc phải làm thế nào? rốt cuộc phải làm thế nào để tìm về thần trí của Sở Phi Dương?! rốt cuộc hắn phải làm thế nào, mới có thể làm cho Sở Phi Dương sẽ không dùng nhãn thần như vậy nhìn hắn nữa?!

Cánh tay Quân Thư Ảnh hơi run rẩy, ngay cả thân thể tựa hồ cũng cảm nhận được nguồn khí lạnh, vô pháp khắc chế cơn run rẩy khe khẽ này.

" Ngươi đã sắp đến cực hạn rồi." Sở Phi Dương cắn răng nhịn xuống cơn đau đớn, sắc mặt bất thiện nhắc nhở hắn, " Nếu ngươi không dừng tay, thì chỉ còn một đường chết!"

Thế nhưng Quân Thư Ảnh chỉ kiên trì cắn chặt khớp hàm.

Sở Phi Dương nhìn đôi môi tái nhợt của hắn, trên khuôn mặt đã mất dần huyết sắc, hắn không cách nào phân biệt nổi vì sao từ trong tâm lại nẩy lên cảm giác đau buốt sắc nhọn đến thấu xương, rốt cuộc đúng là vì người trước mặt này, hay là vì nguồn nội lực mạnh mẽ trong thân thể đang bị xói mòn.

Sở Phi Dương cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa phẫn nộ quát lên: " Quân Thư Ảnh, ngươi lập tức ngừng tay! Ta không động đến ngươi nữa, ta thề ta không chạm đến ngươi được chưa.!"

Quân Thư Ảnh chớp chớp hàng mi đã nhiễm chút sương trắng, nhưng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.

" Sở Phi Dương .......là của ta, ta bằng lòng để hắn phóng túng muốn là gì thì làm. Thế nhưng ngươi, ngươi không phải hắn."

Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương, trên môi đột nhiên mang theo một mạt tiếu ý: " Phi Dương, chỉ cần ngươi khôi phục lại, ngươi muốn chạm vào ta thế nào cũng được. Ngươi chẳng nhẽ không muốn sao?"

Quân Thư Ảnh vừa nói, lại đem bắp đùi trần trụi ở tại thắt lưng Sở Phi Dương nhẹ nhàng ma sát. Một động tác nhỏ như vậy, cũng đã là cực hạn của thân thể hắn. Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy lạnh, nội lực của hắn vốn là âm hàn, lúc này lại bị xung đột với nguồn nội lực kia, hắn chỉ thấy dường như thân thể đang bị phơi bầy giữa trời băng giá rét. không còn cảm xúc gì nữa, chỉ có lạnh, lạnh đến thấu xương thấu tuỷ thấu tận tim gan.

Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh như vậy, hắn cảm nhận được thân thể đang kề sát vào hắn đang dần dần trở nên lạnh giá, hắn cảm thấy ngay cả tâm của mình cũng chậm rãi lạnh theo, nguồn hàn khí bén nhọn kia làm nguội đi dòng máu nóng trong thân thể hắn, làm nguội đi nhưng ý nghĩ phấn khích bất kham trong hắn.

Vô số hình ảnh vụn vặt trôi lướt qua, quang ảnh đan xen lẫn lộn, lúc thì thong thả hiện ra trước mắt khi thì hoá thành một cỗ cuồng phong, mãnh liệt mà xông vào trong tiềm thức. Tựa hồ có một đôi tay, trắng nõn cũng băng lãnh, mang theo hàn khí lạnh lẽo, cố gắng muốn đẩy ra cánh cửa nặng nề.

Sở Phi Dương cũng không chịu nổi đau đớn như vậy nữa, dùng hai tay ôm chặt lấy vùng trán đang đau như sắp nổ tung, ngưởng mặt lên trời mở ra đôi môi loang lổ vết máu, nhưng không phát ra được một tia thanh âm.

Cảnh vật trước mắt trở lên hỗn loạn, giống như bị đảo lộn trong một hồ nước sâu, tầng tầng sóng gợn che phủ lấy sự thật, ngay cả thanh âm cũng trở lên xa xôi.

Tựa hồ qua một hồi lâu, lại tựa hồ chỉ trong nháy mắt, vài tiếng gọi quen thuộc lại truyền vào trong tai, đẩy ra tầng tầng mê chướng mà lọt vào thính nhĩ, vô cùng rõ ràng .

Sở Phi Dương đột nhiên mở hai mắt, ngồi dậy ngay ngắn, trước mắt chỉ là một mảnh hắc ám.

Sở Phi Dương sửng sờ trong chốc lát, mới vội vã đứng lên: " Thư Ảnh!"

Hai mắt hắn rất nhanh đã quen thuộc với bóng tối, liền thấy Quân Thư Ảnh chật vật ngã vão một góc tường cách đó không xa, bắp đùi trắng nõn cùng thắt lưng trần trụi lộ ra, ở trong huyệt động hắc ám này lại rất dễ dàng phát hiện.

Sở Phi Dương cuống quýt lao về phía trước, mọi cảm nhận từ lòng bàn tay đều là một mảnh lạnh buốt. Trong nháy mắt Sở Phi Dương chỉ thấy trái tim gần như ngừng đập, mọi nỗi sợ hãi đang ập tới.

" Thư Ảnh, Thư Ảnh tỉnh tỉnh." Sở Phi Dương vừa lo lắng lên tiếng gọi, vừa đem người ôm vào lồng ngực, dùng thân thể ấm áp sưởi ấm da thịt lạnh giá của Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh vẫn chưa tỉnh lại, mạch đập rất suy yếu và hỗn loạn vô cùng, mặc dù đang hôn mê nhưng nơi chân mày vẫn nhíu chặt, tựa hồ như đang đau đớn đến tột cùng.

Sở Phi Dương luống cuống tay chân vội vã nhóm lại đống lửa, ôm lấy Quân Thư Ảnh ngồi ngay bên cạnh, khẩn trương đến nỗi gần như mất đi sự bình tĩnh vốn có của hắn từ trước đến nay.

" Thư Ảnh, tỉnh lại đi..." Sở Phi Dương ôm chặt Quân Thư Ảnh trong lồng ngực, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt hắn.

" Là ta hỗn đản, ta sao có thể tổn thương ngươi như vậy." Sở Phi Dương đem mặt vùi vào cổ Quân Thư Ảnh, trong cổ họng bật ra thanh âm nghẹn ngào, " Ta nhớ ra rồi, ta cái gì cũng nhớ ra rồi. Ta hiện tại là Sở Phi Dương, là Sở Phi Dương của ngươi, ngươi mở mắt ra nhìn ta một cái đi, Thư Ảnh."

Sở Phi Dương muốn dùng chân khí điều tức cho Quân Thư Ảnh, nhưng lại bị nguồn nội lực bá đạo đang chạy loạn trong cơ thể hắn chấn bay ra. Lúc này đây ngay cả nguồn nội lực trong cơ thể hắn hắn cũng không khống chế được, thì làm sao dám tuỳ tiện trợ thủ cho Quân Thư Ảnh.

Lần đầu tiên Sở Phi Dương cảm thấy bất lực như vậy. Quân Thư Ảnh vì hắn mà chịu đau đớn, nhưng hắn chỉ có thể giương mắt ngồi nhìn, cái gì cũng không làm được. Thậm chí hắn còn không thể đoán được nguồn nội công tà đạo này có thể tạo thành ảnh hưởng tồi tệ gì đối với thân thể Quân Thư Ảnh hay không.

Y phục trên người Quân Thư Ảnh đã tàn tạ kinh khủng, đôi chân thon dài rắn chắc lộ ra bên ngoài, màu da bị ánh lửa hồng chiếu lên tạo thành một màu sắc ấm áp. Trên bẹn đùi non mềm vẫn còn lưu lại vết tích do hắn thô bạo vuốt ve mà thành, trên cổ cùng trên ngực cũng để lại dấu vết xanh xanh tím tím. Sở Phi Dương nhìn những dấu vết tàn bạo này, hắn mới nhớ lại những kí ức mơ hồ lúc trước khi hắn cưỡng ép Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh quả thực không muốn, mặc dù vẫn là  Sở Phi Dương, nhưng lại không phải Sở Phi Dương mà hắn muốn, hắn cũng không nguyện khuất phục.

Sở Phi Dương đưa mặt nhẹ nhàng áp sát trên khuôn mặt Quân Thư Ảnh, sau một hồi mới dám nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hắn không biết hắn còn có thể lại yêu người này hơn nữa. Mỗi một biểu tình của Quân Thư Ảnh, thậm chí là một hành động nho nhỏ, đều khiến cho hắn càng thêm hãm sâu vào bùn lầy.

Một người rõ ràng đã từng quan tâm quyền thế địa vị hơn sinh mạng, vì sao lại dốc lòng cùng quật cường đến mức đơn thuần như vậy, thậm chí thuần khiết, vô cùng thuần khiết khiến cho Sở Phi Dương lần đầu tiên có suy nghĩ, chính mình đã kịch liệt tới mức thiếu chút nữa đã vấy bẩn tình yêu Quân Thư Ảnh dành cho hắn.

Sở Phi Dương lẳng lặng ôm thân thể dần ấm lại của Quân Thư Ảnh, giúp hắn uống chút nước, ăn một chút lương khô, sau đó dựa vào vách động, đem người ôm chặt vào lồng ngực, thỉnh thoảng lại hôn nhẹ lên khuôn mặt hắn, thất thần mà nhìn đống lửa đang cháy lốp đốp.

Chẳng qua bao lâu, người trong lòng rốt cục cũng khẽ cựa quậy. Sở Phi Dương cuống quýt nâng mặt Quân Thư Ảnh lên, khuẩn trương nhìn hắn.

Hàng mi đen dầy như bồ phiến ( quạt) nhẹ nhàng run rẩy, sau đó chậm rãi mở ra, tựa hồ vì không quen với ánh lửa bên cạnh, mà khe khẽ khép xuống.

Sở Phi Dương đưa tay che trước mặt hắn, một mảnh bóng đen hạ xuống gương mặt Quân Thư Ảnh, trong con ngươi đen lay láy dường như loé sáng.

" Phi Dương?" Quân Thư Ảnh nhẹ giọng gọi,  thanh âm vẫn còn suy yếu.

Sở Phi Dương gật đầu: " Là ta, Thư Ảnh, là ta. Là ngươi đã thức tỉnh ta, ngươi đã cứu ta."

Quân Thư Ảnh đưa tay lên, những ngón tay thon dài dưới ánh lửa hồng ấm áp càng trở lên đẹp mắt.

Quân Thư Ảnh sờ sờ khuôn mặt Sở Phi Dương, gật đầu nói: " Không sai, đúng là ngươi." Nhưng trong lúc Sở Phi Dương còn chưa kịp phản ứng, Quân Thư Ảnh nắm lấy cằm Sở Phi Dương, ngẩng mặt lên hôn hắn.

Chính văn chương thứ tám mươi hai

     Sở Phi Dương ' thụ sủng nhược kinh' mà cứng đờ cả người, chỉ dám nhẹ nhàng động môi  hưởng ứng Quân Thư Ảnh hiếm khi có một lần chủ động hôn hắn.

Quân Thư Ảnh nhìn hắn, hai mắt vẫn còn vương tiếu ý, vươn hai tay vững vàng ôm lấy khuôn mặt Sở Phi Dương, làm nụ hôn thêm sâu sắc, thậm chí câu dẫn đầu lưỡi Sở Phi Dương, mút vào rồi khẽ liếm, hết sức triền miên.

Đôi môi Quân Thư Ảnh thoáng rời khỏi Sở Phi Dương, khi chia lìa tạo thành thuỷ thanh khe khẽ nhưng lại tác động rất mạnh mẽ tới Sở Phi Dương, khiến cánh tay hắn đang ôm Quân Thư Ảnh càng thêm chặt chẽ.

Quân Thư Ảnh cúi mặt, vùi vào cổ hắn cười khẽ, hơi thở ấm áp hả lên làn da lộ bên ngoài y phục của Sở Phi Dương: " Sở đại hiệp, bộ dáng này của ngươi, ngược lại có vài phần rung động lòng người a."

Sở Phi Dương há miệng, nhưng phát hiện chính mình hơi thở có chút bất ổn, hắn chỉ có thể nặng nhọc mà thở ra một hơi, dùng sức nắm chặt cánh tay Quân Thư Ảnh nói: " Thư Ảnh, không nên trêu chọc ta. Ngươi vừa tỉnh lại, ta không muốn thương tổn ngươi."

Quân Thư Ảnh ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên dùng lực, đem Sở Phi Dương áp xuống mặt đất, từ trên cao nhìn xuống, mái tóc đen dài tản mạn rủ xuống ngực Sở Phi Dương, cùng mái tóc của Sở Phi Dương dây dưa một chỗ.

Quân Thư Ảnh yên lặng nhìn Sở Phi Dương trong chốc lát, mới thở dài một hơi thấp giọng nói: " Hỗn đản, ngươi rốt cục đã tỉnh lại..."

" Thư Ảnh-" Sở Phi Dương thần sắc phức tạp khẽ gọi một tiếng, lại không biết lên nói cái gì, chỉ có thể đưa tay lên, xoa xoa gương mặt Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh giống như một chú mèo ngoan ngoãn, khép hờ hai mắt đem mặt ở trong lòng bàn tay hắn cọ cọ, cọ đến mức Sở Phi Dương trong lòng ngứa ngáy, vội vàng thu tay lại.

" Thư Ảnh, mau đứng lên. Ngươi vừa thanh tỉnh, muốn ăn thứ gì ? Ta còn muốn kiểm tra xem ngươi có bị nội thương không..."

" Ta không sao." Quân Thư Ảnh ngắt lời hắn, " Ta hiện tại tốt lắm." Hắn vừa nói, vừa nắm lấy tay phải Sở Phi Dương, từng ngón từng ngón xen kẽ vào nhau.

" Sở đại hiệp, tại hạ ' cận chu người xích' (1), giống như Sở đại hiệp, là người đã nói là làm..." hai mắt Quân Thư Ảnh lóng lánh nhìn Sở Phi Dương, thẳng đến khi nhìn thấy Sở Phi Dương giống như một người chết khát sắp được uống nước, hay giống như một kẻ nhịn đói đã lâu nhìn thấy một bàn tiệc lớn, ngay cả hai mắt cũng trở lên đỏ sậm. (1- giống như gần mực thì đen, gần đèn thì sáng của ta .)

" Thư Ảnh, ta nhắc lại lần nữa, đừng trêu chọc ta..." thanh âm Sở Phi Dương đã có chút khàn khàn.

Thế nhưng Quân Thư Ảnh có tai như điếc, hắn vươn tay kéo đai lưng của Sở Phi Dương, lại thản nhiên gạt ra vạt áo người ta. Dần dần từ trên cổ gãi đến trên khuôn mặt đỏ bừng khiến Sở Phi Dương ngày càng thở dốc, tất cả đều khiêu khích mức độ nhẫn nại của Sở Phi Dương.

" Ta trước đây quả thực có mắt không tròng, kỳ thực Sở Phi Dương ngươi- cũng có thể nói là tú sắc khả xan (2).......A!" Quân Thư Ảnh buông bàn tay vẫn xen kẽ bàn tay Sở Phi Dương ra, một tay áp trên má hắn, ngón tay khẽ chạm vào khoé môi hơi nhếch lên của Sở Phi Dương, có chút đắc ý mà buông lời trêu ghẹo. Lời còn chưa dứt, lại bị Sở Phi Dương  nắm lấy đặt trên mặt đất, đè người lên, khiến hắn không khỏi hoảng sợ mà hô lên một tiếng. ( 2- bộ dáng đẹp đẽ đáng để yêu thương.)

" Ngươi làm cái gì!" Quân Thư Ảnh khẽ quát .

  " Làm cái gì?! Ngươi thử nói xem." Sở Phi Dương cười hắc hắc, " Thư Ảnh, kết cục này là người tự tìm lấy." Hắn nói xong liền đem ngoại sam dày rộng ném sang một bên, dùng chân khí khiến cho xiêm y được trải ra bằng phẳng, tạo thành một tấm nệm phủ trên mặt đất.

Sở Phi Dương ôm Quân Thư Ảnh lăn một vòng, mang hắn lăn đến trên tấm y phục hắc sắc, thuần thục lột bỏ xiêm y còn sót lại của Quân Thư Ảnh, chống khuỷ tay đỡ lấy thân thể, phủ phục người ở trên Quân Thư Ảnh, cười nói: " Thư Ảnh, muốn đùa giỡn ta, ngươi còn sớm tám trăm năm nữa."

Quân Thư Ảnh nghiến răng ngiến lợi không lên tiếng, sau đó dứt khoát nghiêng mặt sang một bên, nhìn sang phía đống lửa.

Sở Phi Dương thấy hắn bày ra bộ dáng tuỳ ngươi ta không quan tâm, thiếu chút nữa thì cười ra tiếng. Bị Quân Thư Ảnh mắt lạnh đảo qua, hắn vội vã ngậm chặt miệng, cúi xuống bắt đầu làm chính sự.

Nụ hôn của Sở Phi Dương hoàn toàn bất đồng với Quân Thư Ảnh, toàn bộ ôn nhu đưa tình đều biến mất trong động tác vội vã cuồng nhiệt, Quân Thư Ảnh cũng không duy trì được bao lâu, khuôn mặt đã đỏ bừng, hơi thở trở lên dồn dập hỗn loạn.

Sở Phi Dương ở trên hai cánh môi mềm mại ướt át của hắn giày vò đến vài lần, mới buông ra để cho hắn có thời gian để thở, nhưng lại ở trên xương quai xanh của Quân Thư Ảnh mà gặm cắn, để lại vết hồng ngân tươi mới che đi ấn ký thô bạo ban đầu,rồi dần dần trượt xuống phía dưới.

Ngón tay Quân Thư Ảnh vẫn xuyên qua mái tóc Sở Phi Dương, hắn cắn môi nhịn xuống thanh âm rên rỉ sắp buột ra khỏi miệng.

Động tác của Sở Phi Dương không hẳn là ôn nhu, mặc dù đang hàm trụ thứ yếu hại của Quân Thư Ảnh mà trấn an vỗ về thì hắn vẫn để lộ ra một chút vội vàng cùng hung mãnh. Địa phương yên lặng cùng trơn nhẵn phía sau vì ngón tay của hắn mà run rẩy.

Cảm giác thân thể bị ép buộc phải mở ra khiến cho Quân Thư Ảnh cảm thấy khó chịu, mặc dù Sở Phi Dương đã hết sức dịu dàng. Khi ba cây ngón tay thô ráp lần lượt tại nơi non mịn mềm mại kia ra vào khuếch trương, mang theo cảm giác đau xót cùng sảng khoái.

Sở Phi Dương lại tiến đến, vừa hôn lên môi Quân Thư Ảnh, vừa không chút ngơi tay mà chuẩn bị cho chính mình tiến nhập.

" Được chưa..." Sở Phi Dương thấy nơi chân mày Quân Thư Ảnh hơi nhíu lại cùng hai mắt đã phiếm một tầng hơi nước, mới nhẹ giọng hỏi: " Ta sắp nhịn không nổi nữa...."

Hắn vừa nói, vừa kéo tay Quân Thư Ảnh hướng xuống hạ thân. Quân Thư Ảnh khẽ run rẩy hàng mi, vỗ về thứ nóng bỏng cùng cứng rắn đang nẩy lên trong lòng bàn tay.

Cuối cùng Sở Phi Dương cũng đem Quân Thư Ảnh nâng dậy, ôm hắn vào lòng để hắn ngồi khoá trên thắt lưng mình, từ phía dưới tiến vào trong hắn.

Quân Thư Ảnh không nhịn được duỗi thẳng cổ, mái tóc đen tản mạn sau lưng khẽ khàng lay động.

 Sở Phi Dương nắm lên dục vọng có chút mềm xuống của Quân Thư Ảnh, thành thục an ủi, lên tiếng dụ dỗ: " Thư Ảnh, tự mình động đi."

" Hỗn đản..." Quân Thư Ảnh cắn chặt hàm răng, chịu đựng từng trận cảm giác khó tả, đem hai tay vịn lấy vai Sở Phi Dương, đong đưa thắt lưng thon gầy mềm dẻo.

Sở Phi Dương vẫn lo lắng cho tình trạng cơ thể của Quân Thư Ảnh, nên cũng không dám dày vò hắn quá mức, chỉ phát tiết trong cơ thể hắn một lần liền ngừng lại, như bình thường mà làm sạch phía sau cho Quân Thư Ảnh, sau khi kiểm tra mạch đập của hắn, xác nhận không có gì bất ổn, mới yên tâm ôm Quân Thư Ảnh nằm ngủ.
 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét