Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

Hiện đại thiên chương 7

Chương 7
 
 
” Anh gọi cái gì?” Quân Thư Ảnh căng thẳng, nhỏ giọng nói.
 
 
Sở Phi Dương sau khi lấy lại tinh thần thì vô cùng kinh ngạc vì sự đường đột của chính mình. Trong một khoảng khắc khát khao thân mật chỉ là hành vi vô thức, lý trí hoàn toàn không thể khống chế.
 
 
Hắn từng nghĩ thầy giáo Quân này vẫn còn những ưu sầu chưa nói. Tựa hồ muốn nói hết với hắn, nhưng lại giống như đang cố gắng kiềm chế cái gì đó.
 
 
” Quân giáo thụ, nếu như anh gặp phải khó khăn gì, có thể nói với tôi, tháo gỡ giải quyết khó khăn cho người dân cũng là công việc của tôi.” Sở Phi Dương lên tiếng.

 
 
Ánh mắt người trước mặt kia dường như có phần buồn thương khiến Sở Phi Dương chỉ liếc mắt nhìn một cái cũng thấy trong lòng thắt chặt, tâm tình đó khiến cho ngay cả hắn cũng không hiểu nổi, khiến hắn càng không thể nói ra, bởi vì tựa hồ hắn không có tư cách gì, hiện tại tư cách duy nhất của hắn chính là thân phận đội trưởng đội hình cảnh mà thôi.
 
 
Sở Phi Dương hơi lùi lại một chút, nhưng cự ly này đối với người xa lạ mà nói vẫn là quá gần, gần đến mức có thể ngửi thấy được mùi hương thơm mát nhàn nhạt trên người đối phương.
 
 
Mùi hương kia khiến cho hắn tưởng nhớ, trước mắt phảng phất giống như xuất hiện khói mờ đại mạc, nắng chiều bên con sông dài, trong nháy mắt lại chuyển thành nước biếc chảy quanh sơn lâm, ở giữa núi rừng lại thấp thoáng bóng nhà cửa. Cánh cửa bị tháng năm bào mòn loang lổ khẽ mở, một góc áo nhẹ nhàng thoáng hiện bên cánh cửa ……..
 
 
Khi mùi hương đột nhiên biến mất. Sở Phi Dương giật mình, mới phát hiện Quân Thư Ảnh đã xoay người đi xuống cầu, dường như trong khoảng khắc hắn lùi lại, Quân Thư Ảnh đã quay người……
 
” Chúng ta nói tiếp về vụ án. Anh không phải muốn biết Lâm Lập đang tìm gì sao?” giọng nói của Quân Thư Ảnh từ phía xa truyền đến, Sở Phi Dương lẳng lặng cười khổ một chút, đi tới.
 
 
” Từ hai năm trước chúng tôi đã cùng chuyên gia nước ngoài hợp tác nghiên cứu  về đề tài thế giới song song. Cho đến nay vẫn có người tranh luận về sự tồn tại của thế giới song song, chính là việc thí nghiệm cùng kiểm chứng nó, đối với nền khoa học hiện tại mà nói, hầu như không có khẳ năng.” Quân Thư Ảnh chậm rãi nói ra.
 
 
Sở Phi Dương sờ sờ cằm: ” Cái này tôi biết. Tôi đã từng xem trong bản tin phỏng vấn anh.” Cảm giác được Quân Thư Ảnh đang nhìn mình, Sở Phi Dương cười cười nói: ” Thỉnh thoảng tôi cũng muốn quan tâm một chút về sự tiến bộ của khoa học.”
 
 
Quân Thư Ảnh gật đầu, tiếp tục nói: ” Sở dĩ không có khả năng, chủ yếu là nằm ở việc tạo ra không gian gấp khúc cần nguồn năng lượng quá lớn, so với nguồn năng lượng của hành tinh này còn lớn hơn. Và sau khi tạo được lỗ hổng cùng thế giới song song, nếu xuyên qua lỗ hổng đó thì phải chịu lực hút cùng tia bức xạ mãnh liệt có thể khiến tất cả vật thể từ cấp hạt nhân phân tử bị tan rã. Nếu như chỉ dựa vào trang bị kỹ thuật của loài người, đại khái còn cần mấy nghìn năm mấy vạn năm nữa mới khắc phục được những vấn đề khó khăn này. Thế nhưng trong vũ trụ thực sự vẫn tồn tại những lỗ hổng tự nhiên có thể cho con người chúng ta hiện nay có thể xuyên qua khoảng không vũ trụ.”
 
 
” Anh là nói Niên Hoa mất tích có thể là…. cậu ta vượt thời gian? ” Sở Phi Dương nhíu mày, đối với vấn đề này hắn quả thực là mờ mịt, ” Hơn cả khả năng này, tôi nghĩ cậu ta chính là bơi lên bờ trở về thành phố, có khi đang ở chỗ của ai đó vui chơi, thanh niên hiện nay là vậy mà.”
 
 
Quân Thư Ảnh đối với lời nói phản đối của Sở Phi Dương có phần tức giận.
 
 
” Không phải là vượt thời gian, là thế giới song song. Vượt thời gia có phần mâu thuẫn, tôi cho rằng nó không có khả năng tồn tại.” Quân Thư Ảnh nhìn hắn một cái xem thường, ” Hơn nữa chúng tôi đã thực nghiệm quan trắc được tín hiệu hình thành lỗ hổng, không thì Lâm Lập sẽ không dám khẳng định Niên Hoa bị rơi vào. Lỗ hổng đó bình thường rất nhỏ, so với hạt nhân còn nhỏ hơn nhiều lắm, cho nên Lâm Lập mới cần biết vị trí chính xác Niên Hoa rơi xuống nước.”
 
 
” Anh muốn nói cái lỗ hổng đó vẫn ở nơi này? ” Sở Phi Dương lên tiếng, ” Như vậy con sông này chẳng phải rất nguy hiểm?”
 
 
” Không đâu. Trạng thái bình thường của lỗ hổng rất nhỏ, có khả năng xuyên qua chỉ là những vi sinh vật, những thứ khác cần điều kiện nhất định mới có thể qua được.”
 
 
Sở Phi Dương nhìn những đường nét tao nhã xinh đẹp trên khuôn mặt của Quân Thư Ảnh. Khuôn mặt giống như của một thần tượng mới xuất hiện, Sở Phi Dương trong một vài vụ án cũng tiếp xúc với những người như thế. Đúng là rất đẹp, nhưng đối với Sở đại đội trưởng mà nói những người đó cũng chỉ là có bề ngoài đẹp đẽ, là một trong những yếu tố của vụ án mà thôi.
 
Nhưng lúc này đây ngay trước mắt hắn vị giáo thụ có bề ngoài tao nhã xinh đẹp đang dùng thanh âm trong trẻo lạnh lùng trầm bổng lên xuống nói về sự huyền bí của vũ trụ, thực sự là……. mê chết người.
 
 
Sở Phi Dương vì bản thân mình không kìm nén được những ý nghĩ chớt nhả mà có chút không được tự nhiên. Dù sao mới là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, hắn cư nhiên lại nảy sinh ý nghĩ như vậy, nếu để Quân Thư Ảnh biết được, chỉ sợ Quân Thư Ảnh sẽ bực bội. Sở Phi Dương ho nhẹ một tiếng quay mặt đi, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi cánh mũi.
 
 
Ánh mắt Quân Thư Ảnh liếc thấy động tác kia của hắn, trong khoảng khắc đôi mắt trong veo không gợn sóng kia dường như có chút ánh sáng chớp động, đôi môi mỏng cũng hơi mím chặt một chút.
 
 
” Vậy ở bên thế giới song song kia có cái gì?” Sở Phi Dương đem trọng tâm câu truyện quay về với vụ án, ” Muốn tới thế giới kia để cứu người mất tích, cái này đối với cảnh sát mà nói………. có phần khó khăn.”
 
 
Quân Thư Ảnh cười cười đáp: ” Tôi cũng không biết có cái gì, không một ai biết. Có thể là giống như thế giới của chúng ta, chỉ là một vài loài cây cỏ hoa lá hay vài thứ nhỏ nhặt là khác nhau, Cũng có thể là hoàn toàn khác nhau, ở nơi đó tất cả mọi định luật vật lý đều bất đồng với thế giới của chúng ta. Hay cũng có thể cái gì cũng không có, chỉ có một thế giới hoàn toàn tĩnh mịch. Tại thế giới song song đó, một thế giới chết như thế mới có thể đạt được sự hoàn hảo, bởi vì nó không cần thoả mãn những điều kiện nghiêm khắc để hình thành sinh mệnh.”
 
 
” Giới học giả các người đều có thể dùng khẩu khí bình tĩnh như vậy để bàn bạc về vấn đề sống còn này sao.” Sở Phi Dương thở dài một hơn nói, ” Nếu như sự thực giống như anh nói, vậy người bạn kia của Lâm Lập ………. dữ nhiều lành ít .”
 
 
” Cố hết sức mình, phó thác cho số mệnh. Là anh nói.” Quân Thư Ảnh vẫn như trước không nóng không giận mà nói ra, ” Sốt ruột hay lo lắng thực sự cũng chỉ vô ích.”
 
 
Sở Phi Dương bất đắc dĩ lắc đầu cười: ” Được rồi, anh là chuyên gia, giảng đạo lý tôi không so được với anh. Bước hành động tiếp theo có thể rất khó sắp xếp, lẽ nào tôi lại cho cấp dưới mỗi ngày canh giữ ở con sông này, chờ đến khi cái lỗ hổng kia mở ra thì dẫn theo cả đám bọn họ xuyên không đi tìm người?!”
 
 
Quân Thư Ảnh còn chưa kịp trả lời, thì Lâm Lập đột nhiên cõng ba lô từ phía sau chạy tới, còn chặn ngang câu nói của Sở Phi Dương: ” Đúng vậy, Sở đội trưởng còn phải nhớ kỹ mang theo thẻ ngành của các anh. Bất quá nếu như bên kia đụng phải Bá Vương Long ( kẻ có quyền lực ngang ngược bá đạo), thì thẻ cảnh sát cũng vô dụng.”
 
 
Khẩu khí của Lâm Lập có chút vui mừng hớn hở, tựa hồ đối với việc Niên Hoa rơi tới nơi nào cũng không lo lắng, không phải không có khả năng thế mà hắn không hề cố kỵ  bàn luận về sự tồn tại của Bá Vương Long.
 
Sở Phi Dương nhíu mày nói: ” Sao vậy, cậu tìm được đầu mối?”
 
 
Lâm Lập gật đầu một cái, lại quay sang Quân Thư Ảnh cười nói: ” Quân lão sư, thầy nói không sai. Rất có khả năng có một thế giới rất giống thế giới của chúng ta, căn bản không có gì khác biệt.”
 
 
Quân Thư Ảnh chỉ cười cười đáp lại, nhìn Lâm Lập vội vã vẫy tay chào rồi nhanh chóng chạy tới phía xa xa, cấp bách quay về phòng thí nghiệm để giải quyết đống số liệu hắn đo đạc được.
 
 
” Sao vậy, anh đã sớm biết?” Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh.
 
 
Nét tươi cười bên môi Quân Thư Ảnh dần dần biến mất: ” Tôi đúng là biết nhiều hơn anh. Thế nhưng biết càng nhiều, thì càng………”
 
 
Sở Phi Dương nhìn khuôn mặt không lộ chút tình cảm của Quân Thư Ảnh, nhưng trực giác khiến cho Sở Phi Dương vẫn cảm thấy một tia sầu muộn.
 
 
Trong lòng Sở Phi Dương đau xót, điệu bộ tươi cười cũng có phần miễn cưỡng, ngay cả thanh âm cũng không tự giác mà hạ thấp giọng, giống như cưng chiều nói nhỏ.
 
 
“Càng cái gì?”
 
 
” Càng khó quyết định.” Quân Thư Ảnh khe khẽ nói, ” Từ khi chúng ta sinh ra, mỗi chúng ta đều có một lựa chọn, thế giới sẽ ở nơi chúng ta không biết mà chia làm hai, từng người tự hướng về phía trước. Tương lai của từng thế giới có lẽ hoàn toàn có thể khác biệt.”
 
 
Quân Thư Ảnh gương mắt nhìn về phía Sở Phi Dương, hàng mi nồng đậm như cánh quạt ở trong lòng Sở Phi Dương vỗ từng đợt từng đợt tơ vương dị thường quen thuộc.
 
 
” Chẳng hạn như đột nhiên anh có ý nghĩ muốn đến gặp mặt, nhưng có lẽ khi đến nơi kết quả hoàn toàn không giống như vậy.”
 
 
Sở Phi Dương trong lòng chấn động. Hắn nhớ tới ngày nào đó hắn đi đến trường học tìm Quân Thư Ảnh thì Quân Thư Ảnh biểu hiện sự nôn nóng. Hắn vốn nghĩ đơn giản rằng đó là sự cẩn trọng của giới học giả, hiện tại nghĩ lại, khi đó Quân Thư Ảnh chau mày, ẩn dấu thứ tình cảm một lời khó nói hết. Nói đúng ra…… giống như là bất an.
 
 
Cậu ấy bất an cái gì? Cậu ấy đang chờ đợi thứ kết quả gì? Sở Phi Dương có chút căng thẳng, rất muốn lên tiếng hỏi.
 
 
Thế nhưng hắn đột nhiên hiểu được, nghe ra Quân Thư Ảnh khó có thể quyết định, hay tại đối mặt với tình hình đặc biệt lúc ấy càng khiến Quân Thư Ảnh lo lắng chồng chất.
 
 
Gặp mặt hay không gặp mặt? Trả lời hay không trả lời?
 
Vị giáo thụ trẻ đẹp học thức hơn người này nhưng chỉ vì vấn đề như vậy mà chần chờ do dự. Bởi vì lo lắng, hay sợ. Sợ rằng chỉ một quyết định nho nhỏ cũng khiến cho bản thân không thể đi theo con đường mình muốn trong tương lai.
 
 
Quân Thư Ảnh vẫn thể hiện vẻ thản nhiên bình tĩnh, nhưng trong đầu Sở Phi Dương chợt nhiên loé lên luồng sáng, chỉ thoáng qua mà có được suy luận như vậy.
 
 
Hắn không biết hắn có phải hay không tự mình đa tình, thậm chí hắn càng có trực giác tự mình đa tình, hắn cho rằng Quân Thư Ảnh đặc biệt quan tâm đến tương lai sau này có cùng gắn bó một chỗ với hắn .
 
 
Có đúng hay không tự mình đa tình đều không có vấn đề gì, chần chờ do dự cũng là dư thừa, hắn là Sở Phi Dương !
 
 
Sở Phi Dương đưa tay cầm tay Quân Thư Ảnh, trong lúc Quân Thư Ảnh có phần kinh ngạc nhìn về phía hắn thì, lại là khuôn mặt tươi cười ôn hoà của người nào đó: ” Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá. Nếu có gì khó quyết định, sau này cậu cũng không cần quyết định nữa, tất cả để cho tôi quyết được không?” ( anh đổi giọng rồi đây =_=’ )
 
 
Quân Thư Ảnh run rẩy một chút, cư nhiên cứ như vậy mà gật đầu.
 
 
Trông vẻ Quân Thư Ảnh nghe theo khiến Sở Phi Dương trong lòng càng thêm thư sướng, nét tươi cươi bên khoé miệng càng sâu: ” Tốt lắm, giáo thụ tiên sinh, cậu sau này chỉ cần chờ tôi quyết định là tốt rồi, Hiểu chưa.”
 
 
Giọng điệu giống như cám dỗ lừa gạt khiến Quân Thư Ảnh có chút bất bình, không rõ vị Sở đại đội trưởng này thái độ đang từ lời lẽ khách sáo sao đột nhiên lại trở nên thân thiết như vậy.
 
 

Bất quá đối với vẻ mặt đẹp trai tuấn tú của Sở đại đội trưởng cùng với bộ dáng tươi cười của thiên hạ đệ nhất Sở đại hiệp cũng không có gì sai biệt, mà dường như cũng không còn quan trọng nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét