Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 77-78

Chính văn chương thứ bảy mươi bảy

Sở Phi Dương nhếch đôi mày kiếm đầy khí phách, nhìn về phía Quân Thư Ảnh, chờ hắn mở miệng.

Quân Thư Ảnh nhìn chút biểu tình quen thuộc của hắn, trong lòng không khỏi hơi đau xót.

" Bởi vì..." Quân Thư Ảnh mở miệng, nhưng lại chẳng biết phải giải thích thế nào. Hai người dây dưa ân oán hơn bẩy năm, cho đến khi đồng sinh đồng tử không thể tách rời, nếu muốn nói có khi nói một ngày một đêm không xong, cũng có khi chỉ vài ba câu là hết chuyện.

Thế nhưng chỉ sợ Sở Phi Dương lúc này cũng không có nhẫn nại để nghe, ....... Quân Thư Ảnh thật sự có chút nói không nên lới.

Mối quan hệ của hai người, mấy lời tình tình ái ái từ trước đến nay đều là sở trưởng của Sở Phi Dương. Quân Thư Ảnh từ lâu đã nghe đến chết lặng, thậm chí còn trở thành đương nhiên. Không nghĩ tới khi chính mình phải nói ra, thì mới phát giác, một câu tình ái phân lượng có bao nhiêu nặng nhẹ.

Mà mấy lời từ đáy lòng này nặng tựa nghìn cân, trước đây Sở Phi Dương mỗi một ngày đều không chút nào keo kiệt mà hai tay dâng đến trước mặt hắn, dịu dàng tan chảy, sưởi ấm đêm đông, bao phủ lấy toàn bộ thân thể cùng tinh thần của hắn.

Quân Thư Ảnh cắn cắn môi mới nói: " Bởi vì ta là của ngươi...của ngươi..."

" Ngươi là của ta?" Sở Phi Dương muốn cười nhưng không cười mà lập lại một lần.

Quân Thư Ảnh không cam lòng trừng mắt nhìn hắn: " người cùng ta là- làm bạn trăm năm."

Sở Phi Dương nâng mặt, sờ sờ cằm,  nhìn về phía Quân Thư Ảnh, hai tròng mắt thâm sâu so với dĩ vãng còn tinh ranh hơn có chút suy tính: "Ngươi là đệ đệ của ta? Huynh trưởng? Cũng không giống. Cho dù người có những quan hệ này với ta, cũng không quan trọng."

" Đều không phải!" Quân Thư Ảnh có chút tức tối, đối với thái độ coi mọi thứ đều không quan trọng của hắn càng thêm oán giận.

Sở Phi Dương nhìn khuôn mặt tái đi vì giận của Quân Thư Ảnh, hừ một tiếng coi thường: " ngươi nếu không nói ra một lý do để ta phục, không giải thích được nội tâm xao động của ta, thì người đầu tiên ta giết là ngươi."

Tiếng 'sát' trong miệng Sở Phi Dương vừa dứt lời, thân thể Quân Thư Ảnh chấn động, tựa hồ đang chịu sự đả kích mạnh mẽ. Sở Phi Dương nhìn hắn, chỉ cảm thấy trong đôi mắt đang trợn tròn nhìn mình, dần dần tràn đầy đau lòng cũng uỷ khuất.

Bất quá chỉ là một câu nói mà thôi, vì sao phải đến mức này?! Sở Phi Dương nhìn vào ánh mắt ẩn chứa bi thương kia, chỉ cảm thấy cảm giác hỗn loạn trong lòng càng ngày dày đặc, tâm tư cũng không còn kiên nhẫn, hô hấp càng thêm nặng nề, bước lên hai bước, cuối cùng bực bội mà đưa tay đấm lên vách động, khiến cho đỉnh sơn động rung chuyển làm từng mảnh loạn thạch rơi lạo xạo. Quân Thư Ảnh cũng không né tránh, vẫn đứng yên nhìn hắn, mấy hòn đá rơi xuống bờ vai Quân Thư Ảnh, rồi lại lăn nhào xuống chân Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương cúi đầu nhìn hòn đá kia vài lần, trong lòng vốn đã không bình tĩnh đột nhiên lại dấy lên lửa giận hừng hực, tựa hồ như mấy hòn đá này có bao nhiêu tội không thể tha thứ. Hắn vung mạnh tay, mang theo một cỗ cường lực mạnh mẽ, đem mấy hòn đá chướng mắt này quét ra khỏi cửa động, mấy hoàn đá giống như thoát trần, phiêu diêu rơi về phía biển khơi mênh mông.  (=_= pó tay anh Dê)

Quân Thư Ảnh hạ tầm mắt nhìn nền đất sạch sẽ dưới chân Sở Phi Dương, một lát sau rốt cục cũng thu hồi thần sắc bi thương, nhìn thẳng Sở Phi Dương nói: " Ngươi đối với ta ... xao động, bởi vì ngươi đối với thân thể ta- có dục vọng." Quân Thư Ảnh giang hai tay, dường như phơi bày thân thể của chính mình, nhìn về phía Sở Phi Dương.

Ánh mắt Sở Phi Dương lướt nhanh qua thân thể thon dài, đối diện với hai mắt Quân Thư Ảnh, mới cười nói: " Ngươi là nữ nhân?"

" Ngươi nói xem?" ánh mắt Quân Thư Ảnh đã muốn bốc hoả, nắm tay bất giác siết chặt. Như thế nào lại thấy Sở Phi Dương đáng đánh như vậy?!

" Không giống, không giống." Sở Phi Dương quay người dựa vào vách động, gương mặt giống như đang đánh giá Quân Thư Ảnh, " Ta vì sao phải đối với thân thể ngươi có dục vọng?"

" Ta sao biết được?" Quân Thư Ảnh nhìn bộ dạng dửng dưng của hắn, rốt cục không nhịn được nữa mà gầm nhẹ lên. Trước đây Sở Phi Dương luôn dùng mọi thủ đoạn, cả bức bách dụ dỗ, khiến hắn cam tâm đi theo. Hôm nay Sở Phi Dương dám hỏi mấy lời này?! Hắn thật muốn hỏi Sở Phi Dương một chút, thiên hạ mỹ nhân nhiều như vậy, vì sao trước đây hắn chỉ duy nhất đối với mình bỉ ổi như vậy?!

Nét mặt Sở Phi Dương mang theo một tia tiếu ý, hàm chứa chút thoả mãn kỳ lạ, hắn lại lên tiếng: " Nói như vậy, ngươi là thê tử của ta?"

Quân Thư Ảnh vốn không thích cách diễn đạt như vậy, không muốn đáp lại, có chút nan kham nhìn Sở Phi Dương, cắn chặt hàm răng không lên tiếng.

Sở Phi Dương đương nhiên tự hiểu được ý tứ trong đó, hắn gật đầu, lẩm bẩm: " Hoá ra ngươi đúng là thê tử của ta. Trước đây ta cư nhiên lại thú một nam nhân làm thê tử, đúng là kinh thế hãi tục so với ta lúc này quả thực không kém." Trong lời nói của hắn dường như vô cùng tự đắc.

" Ngươi nói đủ chưa?!" Quân Thư Ảnh tức giận nói, " hiện tại ngươi hiểu rõ rồi chứ! Sở Phi Dương, bây giờ nếu ngươi vẫn muốn giết ta, ta cũng không còn gì để nói."

Sở Phi Dương lên tiếng " Không, sao có thể. Ta cho tới bây giờ cũng không muốn giết ngươi. Ta nhìn thấy nước mắt của người, thì nơi này đau đớn như muốn nứt ra." Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh, lấy tay chỉ chỉ vào vị trí nơi tim mình, thái độ thản nhiên, không có thân thiết, không có tán tỉnh, cứ như vậy mà đem mấy lời ân ái này nói ra khỏi miệng.

".......", Quân Thư Ảnh nhất thời không biết đối đáp ra sao, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt thâm sâu xa lạ đó, rồi tựa hồ thấy được một chút ánh nhìn thân thuộc.

Sở Phi Dương suy nghĩ một lúc, tiếc nuối thở dài một hơi: " có điểm không được hoàn mỹ, nam nhân không thể sinh hài tử."

Quân Thư Ảnh vốn biết Sở Phi Dương từ trước đến nay luôn thích tiểu hài tử, chỉ là hắn chưa từng nói ra mà thôi, hắn dường như sợ Quân Thư Ảnh trong lòng nảy sinh hiểu lầm. Nhưng hai người tương giao đã gần tám năm, Quân Thư Ảnh còn không đến nỗi ngay cả chút tâm tư đó của hắn cũng nhìn không ra. Không ngờ Sở Phi Dương lúc này lại thẳng thắn nói ra sở thích như vậy.

" Ai nói không thể?" Quân Thư Ảnh cắn răng, lên tiếng phản bác, " Nhà chúng ta trên, dưới có hai nhi tử. Tên là Sở Kỳ cùng Sở Lân, tất cả đều do ngươi tự đặt. Phi Dương, ngươi 'hữu gia hữu tử', chẳng nhẽ còn muốn vứt bỏ tất cả, ngươi muốn hoàn thành giấc mộng thành tiên?! Hay muốn đi lạm sát kẻ vô tội?! Ngươi nếu còn nhớ rõ dù chỉ một chút, thì ngươi phải biết, dù ngươi giết sạch người trong thiên hạ, ta cũng không chút động dung ( biến sắc mặt). Chỉ là, nếu ngươi làm như vậy, ngươi sẽ không bao giờ là Sở Phi Dương nữa! Ta tuyệt đối không cho phép! Tuyệt đối không cho phép ngươi tự tay giết chết hắn !" Quân Thư Ảnh nói xong lời cuối cùng, thanh âm đã khàn khàn, vẻ mặt dữ tợn nhìn nam nhân trước mặt.

Sở Phi Dương trừng lớn hai mắt, xuất thần nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Thư Ảnh một lát, bước tới, tiến lên nắm lấy hai vai Quân Thư Ảnh: " Ngươi ... sinh hài tử cho ta?! Sở Kỳ, Sở Lân, nhi tử của chúng ta?!"

Chẳng rõ vì sao, giờ khắc này, chuyện này có thể xoa dịu một cách thần kỳ cơn tà hoả cùng nóng nảy trong lòng hắn, chỉ để lại một mảnh ấm áp, một mảnh an bình.

Chính văn chương thứ bảy mươi tám



    Trong sơn động không nhỏ cũng không hẳn là lớn được nhóm lên một đống lửa, thỉnh thoảng tiếng cành khô cháy lại vang lên lách tách, không kể đến tiếng sóng biển khi gần khi xa, thì vách động trước mắt cũng mơ hồ rung động.

Sở Phi Dương ngồi ở cửa động, Quân Thư Ảnh ngồi trước đống lửa. Không khí trầm mặc đã giằng co khá lâu, lâu đến nỗi Quân Thư Ảnh rốt cục nhẫn nại không nổi.

" Ngươi đã biết toàn bộ rồi, ngươi hiện tại muốn thế nào?" Quân Thư Ảnh mở miệng.

Sở Phi Dương quay ra nhìn hắn, khuôn mặt nhìn nghiêng tuấn mỹ đến kinh người. Hắn dùng ánh mắt thân thuộc, rồi tựa hồ so với trước đây lại càng xa xôi thâm sâu mà nhìn hắn, tự nghiền ngẫm, khiến cho Quân Thư Ảnh có cảm giác không được tự nhiên.

"  Không ngờ trước đây ta có mắt nhìn người tốt vậy." Sở Phi Dương đột nhiên nhướng mày cười nói, hắn đứng dậy đi đến trước người Quân Thư Ảnh , từ trên cao nhìn xuống .

" Ngươi muốn làm gì?!" Quân Thư Ảnh cảm thấy tóc gáy dựng đứng, bản năng cảnh giác dâng lên, ngửa người về phía sau, muốn thối lui.

Sở Phi Dương vẫn nhanh hơn ngăn cản đường lui của hắn, vươn hai ngón tay nhẹ nhàng nắm cằm Quân Thư Ảnh, ngả ngớn mà vuốt ve trong chốc lát, vẻ mặt hứng thú " Đúng là mỹ nhân. Ta sẽ cho phép ngươi sau này ở bên ta, hầu hạ ta, ngươi vui vẻ chứ?"

Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương giống như thấy quỷ, tức giận đến nỗi trên cổ cùng khuôn mặt đỏ bừng, gương mắt trừng hắn hồi lâu, mới có thể mở miệng: " Ngươi..." nói được một chữ, rốt cuộc cũng không lên lời. Dừng nửa ngày ( rất lâu), mới bất đắc dĩ thở dài một hơi, đẩy bàn tay đang nắm trên cằm mình ra, cúi đầu, vẻ mặt vô cùng cau có.

Sở Phi Dương ngồi xuống bên cạnh Quân Thư Ảnh, đưa tay ném một thanh củi nhỏ vào đống lửa, dùng vai đẩy đẩy Quân Thư Ảnh, quay đầu nhìn hắn cười nói: " Ngươi làm cái biểu tình gì vậy? Không phải ngươi yêu ta sao? Ta cho phép ngươi ở bên ta, ngươi vì sao lại rầu rĩ không vui như vậy? Chỉ cần ngươi gật đầu, ta lập tức mang ngươi rời sơn động này, rời khỏi hoang đảo này, tìm một nơi náo nhiệt, hảo hảo vui vẻ một phen."

" Ngươi muốn vui vẻ như thế nào.?" Quân Thư Ảnh khẽ cau mày nhìn hắn.

Sở Phi Dương liếm liếm môi, ánh mắt cũng phát ra ánh sáng, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện vô cùng vui vẻ gì đó: " Tất nhiên là... tuỳ tâm sở dục, nắm trong tay sinh tử, tận tình...."

Quân Thư Ảnh nhìn khuôn mặt hắn toát ra dục vọng chết chóc, tràn khắp khuôn mặt tuấn tú, đầy vẻ nóng vội, ngay cả nét tươi cười nơi khoé miệng hắn trong mắt Quân Thư Ảnh cũng trở nên méo mó.

Quân Thư Ảnh cảm thấy trong ngực đột nhiên nổi lên một cơn bực bội, nhấc chân đá qua: "  Không cho phép ngươi cười như vậy!"

Sở Phi Dương đưa tay bắt lấy cổ chân hắn, sắc mặt trầm xuống: " Ngươi làm gì?! Thư Ảnh, ngươi không nên thị sủng sinh kiêu!"

" Vứt cái thứ thị sủng sinh kiêu của ngươi đi!" Quân Thư Ảnh thoắt một cái xoay người lại, tay áo bay phất phới đã đứng cách Sở Phi Dương khoảng hơn ba bước, mặt hơi trướng đỏ tức giận nói: " Sở Phi Dương, nếu ngươi còn là Sở Phi Dương, thì lập tức tỉnh lại cho ta! Ngươi như vậy là muốn gì! Muốn mưu tính cái gì? Ngươi nhìn ngươi xem, điên điên khùng khùng, người không ra người quỷ không ra quỷ! Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi là Sở Phi Dương, thiên hạ chí nhân chí nghĩa chí trung chí thiện- Sở Phi Dương a!" ( chí: tức là rất, vô cùng.. Ảnh khen chống thấy ghê )

Sở Phi Dương nhìn vẻ mặt bi thương lãnh lẽo của Quân Thư Ảnh, hừ lạnh một tiếng, đứng dậy: " Thế nào? Hoá ra ngươi càng yêu ta như vậy hơn? Cái loại người nhu nhược có gì tốt?! Cái gì mà chí nhân chí nghĩa chí trung chí thiện, bất quá chỉ là giả tạo mà thôi. Ta hôm nay, mới là chính ta ngươi tỉnh lại đi! Ngươi có hiểu cảm giác nắm giữ sức mạnh tối cao ra sao không? Sở Phi Dương vừa nói vừa đi tới trước mặt Quân Thư Ảnh, giơ lên một tay dễ dàng chế trụ đòn tấn công của Quân Thư Ảnh, ôm trọn từ phía sau hắn, đến gần bên tai Quân Thư Ảnh, cười khẽ nói: " Này?! Ngươi hiểu không? Mọi thứ trên trần tục này, không có chuyện gì mà ngươi không làm được. Hết thảy mọi thứ đều dễ dàng có được như trở bàn tay, cũng có thể tuỳ tiện vứt bỏ! Thế nhân chính vì cầu cũng không được, ước cũng không thấy, thế nên mới quý trọng. Nếu như tất cả đều dễ dàng có được, thì cần gì phải dè dặt cẩn thận từng li từng tí như đi trên một lớp băng mỏng? Còn cần gì lộ ra bộ mặt giả nhân giả nghĩa-"

" Ngươi câm miệng!" Quân Thư Ảnh nổi giận giãy dụa nói, " Sở Phi Dương không phải người giả nhân giả nghĩa! Hắn là thiên hạ đệ nhất chính trực chính nghĩa! Nói cái gì mà vạn vật trên thế gian lấy dễ như trở bàn tay, tất cả chỉ là 'hồ ngôn loạn ngữ'(1)! Cho dù ngươi có là thần linh, thì ngươi cũng có thứ cầu còn không được! Ngươi đúng là tẩu hoả nhập ma đến phát rồ rồi!" ( 1- nói ling tinh, nói nhảm)

Sở Phi Dương nghe xong lại cúi đầu cười, hắn dùng cánh tay còn lại ôm lấy eo Quân Thư Ảnh, ngăn chặn không cho Quân Thư Ảnh tiếp tục giãy dụa, giống như tình nhân rất thân thiết mà dính sát vào hắn, nghe tiếng thở hổn hển trong lồng ngực hắn, khẽ cười nói: "Cho nên, ngươi bị cái tên thiên hạ đệ nhất chính trực chính nghĩa, lừa gạt mà cam tâm tình nguyện trao thân cho hắn? Thậm chí vì hắn, không tiếc thân mình rơi vào hiểm cảnh, ngay cả chuyện khó nhất với thân nam tử, ngươi cũng nguyện ý làm vì hắn ...."

Quân Thư Ảnh đối với mấy lời của hắn cũng không nghe lọt tí nào, biết rõ hôm nay tại nơi này  đối với nam nhân mạnh mẽ đến nghịch thiên này dù giãy dụa cũng vô ích, nhưng Quân Thư Ảnh không cam lòng bị hắn giam cầm trong ngực như vậy, nên mang theo ít nhiều tính hơn thua mà không ngừng phản kích.

Sở Phi Dương đột nhiên chặn lại toàn bộ phản kháng của hắn, thanh âm cười nhẹ đã có chút âm trầm, hắn dùng song chưởng cứng như sắt vững vàng khoá chặt Quân Thư Ảnh, ghé vào tai hắn nói: " Thư Ảnh, nghe lời, không nên từ chối nữa. Ngươi vì sao không nhìn cho rõ? Ta chính là Sở đại hiệp của ngươi, Sở đại hiệp của ngươi --  chính là ta. Ngươi yêu chính là ta, ngươi muốn làm bạn suốt đời cũng là ta, phụ thân của Kỳ-Lân chính là ta, ngươi ' thiên tân vạn khổ' tìm kiếm, cũng chỉ có ta. Ta hôm nay đứng trước mặt ngươi, vì sao ngươi không dùng tâm cảm thụ một chút, nhìn ta có đúng hay không là Sở Phi Dương của ngươi. Thân thể của ngươi..."

Thanh âm Sở Phi Dương đột nhiên trầm xuống, " thân thể của ngươi, nhất định từ lâu đã quen thuộc ta. Ngươi nếu không muốn dùng tâm cảm thụ, thì dùng thân thể của ngươi... hảo hảo cảm thụ ta..." Sở Phi Dương nói xong, tựa như cũng bị đầu độc, hắn hạ ánh mắt xuống nhìn gương mặt cũng cần cổ trắng nõn của Quân Thư Ảnh, chậm dãi đến gần, đặt môi in xuống làn da trần trụi trên cổ Quân Thư Ảnh.

Cảm thụ xúc cảm nóng bỏng, dường như rất quen thuộc, rồi lại xa lạ vô cùng, Quân Thư Ảnh không thể không cảm thấy toàn thân cứng đờ.
 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét