Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 73-74

Chính văn chương thứ bảy mươi ba

Quân Thư Ảnh lần thứ hai khôi phục thần trí thì, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, cảnh vật trước mắt rối ren, trong đầu giống như có vô số lưỡi đao sắc bén đang loạn giảo, đau đớn khôn cùng.

Hắn yên lặng nằm, chờ cảm giác khó chịu do mê dược lưu lại tan đi. Tiếng ù tai dần biến mất, mọi thứ dần thanh minh hơn, ngay cả tiếng gió thổi cũng nghe được rõ ràng, tiếng côn trùng kêu vang, xung quang đều là hương sắc ánh mặt trời.

Hoá ra lúc hắn hôn mê thì bọn họ cũng thoát ra ngoài.

Quân Thư Ảnh trong lòng cảm thấy an bình. Trước lúc rơi vào hôn mê đôi mắt như dã thú trước mặt hắn đã khắc sâu trong lòng. Tình huống hôm nay, hắn chỉ đoán được một khả năng, nhất định là Sở Phi Dương đưa hắn ra ngoài. Cho dù lúc này Sở Phi Dương đã mất đi thần trí, mất đi bản tính, thậm chí không một chút do dự mà hạ thủ Sở Vân Phi. Thế nhưng Quân Thư Ảnh tin tưởng chắc chắn, hắn tuyệt đối sẽ không gây bất lợi cho mình. Tuyệt đối không thương tổn mình, bằng không hắn sẽ không còn là Sở Phi Dương.


Cảm giác khó chịu trong thân thể dần biến mất, nơi nhân trung của Quân Thư Ảnh hơi nhíu lại, trong cổ họng phát ra tiếng rên khe khẽ khó chịu, hàng mi chớp chớp vài lần, vì ánh mắt trời chói lọi trước mắt mà một lần nữa nhắm chặt.

" Đã tỉnh a, tiểu mỹ nhân." Một thanh âm xa lạ vang lên bên tai, có thứ gì đó êm dịu cọ cọ hai gò má.

Quân Thư Ảnh trong lòng chấn động, mở to hai mắt, đối diện với tầm nhìn là một khuôn mặt tươi cười trắng nõn.

" Ngươi..!" Quân Thư Ảnh có chút kinh ngạc.

" Ta cái gì, đáng tiếc ta cũng không phải người kia a?" một đôi mắt hắc bạch phân minh hơi cong lên, tràn đày tiếu ý. Ngón tay thon dài trắng trẻo của hắn đang nắm một ngọn cỏ khô vàng, trên người mặc một bộ xiêm y rộng thùng thình ngồi bên cạnh Quân Thư Ảnh cảm thán: " hai người các ngươi, thật tốt."

" Ngươi là Tô Kỳ Tranh ?" Quân Thư Ảnh ngồi dậy, nhìn người bên cạnh, một lát sau mới lên tiếng.

Khuôn mặt tuấn tú giống như vị chưởng môn Thiên Sơn trong trẻo lạnh lùng kia, nhưng có vẻ trẻ trung nuột nà, trên trán thiếu đi vẻ nghiêm trang, phong thái lộ ra chút thông minh hoạt bát, tuyệt đối không ai có thể nhận nhầm hai huynh đệ song sinh này.

  Tô Kỳ Tranh gật đầu, ném ngọn cỏ khô, quay đầu tinh tế đánh giá dung nhan Quân Thư Ảnh .

Quân Thư Ảnh bị hắn soi mói có chút khó chịu, hờn giận nói: " Ngươi nhìn cái gì? Các ngươi làm sao thoát khỏi sơn động? Sở Phi Dương đâu?!"

Tô Kỳ Tranh cười nói: " ngươi hỏi ba vấn đề, ngươi muốn ta trả lời cái nào trước đây?"

Quân Thư Ảnh cắn răng, không muốn để ý hắn nữa, giãy dụa muốn đứng dậy, hắn muốn ra ngoài xem. Nếu như cùng Tô Kỳ Tranh ở một chỗ, thì Sở Phi Dương nhất định không ở bên hắn. Hắn sao rồi?! Quân Thư Ảnh nhớ tới đoạn thiết liên vẫn xuyên qua  bả vai Sở Phi Dương, còn có thứ mê dược bá đạo kia, trong lòng lại nảy lên nỗi lo lắng.

" Ai! Tính tình ghê gớm thật. Hảo hảo nghỉ ngơi đi, mê dược của sư nương rất kỳ ảo, không dễ giải như vậy đâu." Tô Kỳ Tranh vươn cánh tay gầy gò giơ cả xương lởm chởm ấn Quân Thư Ảnh xuống, " Ta sẽ nói toàn bộ cho ngươi, ngồi xuống hảo hảo nghe."

Quân Thư Ảnh nhìn về phía hắn, cắn chặt răng hỏi lại một lần: " Sở Phi Dương đâu? Hắn rốt cuộc sao rồi?"

Tô Kỳ Tranh lắc đầu than thở: " Ngươi yên tâm đi. Chúng ta dù chết hết thì hắn cũng không chết, ngươi không cần lo lắng cho hắn, hắn hiện nay là một đại yêu quái, tốt nhất nên nghĩ xem làm thế nào để tránh bị hắn bắt được thì tốt hơn."

Quân Thư Ảnh nghe xong tức giận nhìn Tô Kỳ Tranh. Tô Kỳ Tranh khẽ cười nói: " Sao? Như thế nào nghe ta nói hắn không có việc gì mà vẫn không vui thế?! A, chẳng lẽ chê ta nói hắn là đại yêu quái, thực sự khả ái." Tô Kỳ Tranh cười cười dịu dàng khom người cúi sát mặt vào Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh giật mình, thiếu chút đã động thủ, lại bị tiếng trách cứ từ cửa động truyền đến cắt đứt: " Kỳ Tranh, đệ không nên trêu chọc Quân công tử."

Hai người quay ra ngoài cửa, đã thấy Tô Thi Tưởng bưng một cái khay đi vào.

" Khả ái cái gì? Hắn chỉ dùng một đầu ngón tay cũng có thể giết chết ngươi, ngươi vẫn còn dám trêu hắn. Lại một thanh âm khác truyền đến, một thân ảnh cao lớn xuất hiện phía sau Tô Thi Tưởng, sắc mặt bất thiện nhìn hai ngươi đang dựa sát vào nhau.

Quân Thư Ảnh có chút nghi hoặc nhìn người nọ, mặt mày có chút quen thuộc, nhưng thân hình cao lớn mạnh mẽ cùng anh khí bức người lại thực xa lạ vô cùng.

" Đó là Phó Giang Việt ." Tô Kỳ Tranh không hề cố kỵ mà ngiêng đầu để mặt gần sát vào vai Quân Thư Ảnh, sau đó chậm rãi đi tới bên Tô Thi Tưởng thì thầm: " Ca, vất vả cho ca rồi."

Tô thi tưởng đem khay đặt xuống, lấy một chén dược đưa cho Tô Kỳ Tranh, lại lấy một chén khác cho Quân Thư Ảnh, hướng Quân Thư Ảnh cười nói: " Quân công tử, mê dược của sư nương có phần bá đạo, nếu để lưu lại e sẽ tổn hại đến thân thể. Đây là phương thuốc do Kỳ Tranh phối, sẽ diệt được hết dược lực của nó. Quân công tử cứ yên tâm dùng."

Quân Thư Ảnh nhìn Tô Thi Tưởng, giật giật cánh tay, cảm thấy chân khí trong cơ thể ngưng trệ ứ đọng, lập tức cũng không chần chờ nữa, đem chén thuốc uống một hơi cạn sạch.

 Tô Kỳ Tranh nhìn hắn uống hết chén thuốc, quay đầu sang Tô Thi Tưởng: " Ca, tay của đệ không có khí lực, ca giúp đệ đi."

Tô Thi Tưởng nhìn sang Quân Thư Ảnh, bộ dáng có chút ái ngại. Quân Thư Ảnh từ trước đến nay đối với người ngoài vốn thờ ơ, nên tất nhiên không có phản ứng. Tô Kỳ Tranh đem chén thuốc qua bên Tô Thi Tưởng, hai mắt khẩn thiết nhìn hắn.

Tô Thi Tưởng vươn tay ra, Phó Giang Việt từ phía sau đột nhiên lướt tới, nắm lấy cổ tay Tô Thi Tưởng không để hắn tiến tới, nhìn Tô Kỳ Tranh thô thanh nói: " Đâu có lý nào lại chiều chuộng như vậy, ngươi bưng không được ta tới giúp ngươi!"

Tô Kỳ Tranh sắc mặt trầm xuống, hừ một tiếng: " Ta còn sợ ô uế dược của ta." Ngược lại vẻ mặt nhu thuận quay sang Tô Thi Tưởng kêu lên: " Ca ca."

Tô Thi Tưởng nhẹ nhàng rời khỏi tay Phó Giang Việt, đi tới bên Tô Kỳ Tranh, tiếp nhận chén thuốc, đỡ sau gáy hắn cẩn thận cho hắn uống thuốc.

Phó Giang Việt đứng ở phía sau, thấy bàn tay Tô Kỳ Tranh nắm bên hông Tô Thi Tưởng, biểu tình trên mặt có chút phức tạp khó lường.

Giải dược của Tô Kỳ Tranh quả nhiên hữu hiệu, bất quá chỉ nửa ngày trôi qua, cảm giác vô lực của Quân Thư Ảnh cuối cùng cùng tiêu tan, cả người sảng khoái. Hắn đã nghe Tô Thi Tưởng nói cho hắn biết những chuyện phát sinh sau khi hắn hôn mê. Sở Phi Dương vượt ra ngoài dự liệu của mọi người, hắn không bị mê dược của Lạc bà khống chế, thậm chí còn giãy dụa mãnh liệt muốn phá huỷ 'Phược Linh Liên', Nguyên Tình thừa dịp Sở Phi Dương chưa kịp hồi phục công lực, thì mở ra cơ quan ngầm, đưa mọi người thoát khỏi cấm địa. Sau khi ra ngoài Nguyên Tình liền biến mất không thấy tung tích, Lạc bà vì lo lắng cho Nguyên Tình, hơn nữa cũng không cón mặt mũi nào đối diện với Tô Thi Tưởng sau khi đã phản bội hắn, bởi vậy cũng rời đi.

........

Hai ngày đã trôi qua, hắn đương nhiên mê man suốt hai ngày hai đêm. Quân Thư Ảnh vừa nghĩ đến tất cả mọi người đều rời đi, chỉ để lại một mình Sở Phi Dương trong đáy động hắc ám, nghĩ đến vết thương trên thân thể hắn, nghĩ đến trên mặt đất đen kịt nhuốm đầy máu tươi từ cơ thể Sở Phi Dương chảy ra, mặc dù hắn biết rõ Sở Phi Dương nội công thâm hậu, nhưng những nỗi đau này từng sợi từng sợi không cách nào ngừng lại, càng ngày càng khắc sâu trong lòng, đau đớn đến nỗi không thể hô hấp, nơi ngực trái như muốn nứt ra.

Quân Thư Ảnh cũng không chịu đựng thêm được nữa, tay chân hắn vừa khôi phục khí lực thì đã đứng dậy đi ra khỏi sơn động, muốn đi tìm Sở Phi Dương đang không rõ tung tích.

Vừa ra khỏi sơn động, liền thấy Sở Vân Phi cùng Tô Thi Tưởng đang đứng trên sườn núi cách đây không xa. Tô Thi Tưởng không nói gì, Sở Vân Phi thì vẻ mặt lã chã- biểu tình chực khóc, quỳ rạp trước người Tô Thi Tưởng. Tô Thi Tưởng sắc mặt hiền từ hơi cúi người, đưa tay đặt trên bờ vai hắn an ủi. Sở Vân Phi giang hai tay ôm lấy thắt lưng sư phụ, đem mặt chôn thật sâu vào ngực hắn, vai hơi run rẩy.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, lọn tóc trước mặt Tô Thi Tưởng nhẹ nhàng phiêu động, làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhưng trong trẻo lạnh lùng cô tịch của hắn dưới ánh tà dương, giống như Thiên Sơn tuyết liên. Lúc này lại có thêm vài phần ấm áp. Đẹp đến mức khiến bao người phải chăm chú ngắm nhìn, ngay cả Quân Thư Ảnh cũng muốn phát sinh một tiếng tán tụng.

Phó Giang Việt từ bên bờ biển mang theo một sọt cá, nhìn thấy tình cảnh này. Hắn nhướng mày, sải bước đi qua, cơn gió thoảng qua người còn mang theo chút mùi tanh của cá.

" Tiểu tử, mang cá đi làm sạch đi." Phó Giang Việt nắm lấy Sở Vân Phi đẩy ra, đem cái sọt phía sau lưng nhét vào lòng hắn.

Sở Vân Phi trên mặt còn chưa khô lệ, giữa lúc ban ngày ban mặt đột nhiên bị người bắt gặp, có chút xấu hổ vội vã đưa tay áo lên lau khô nước mắt, hai tay ôm sọt cá, có chút không biết làm sao nhìn Tô Thi Tưởng.

Tô Thi Tưởng liếc nhìn Phó Giang Việt. Buông hạ mi mắt đạm nhiên nói: " Vất vả rồi, Vân Phi theo ta, chúng ta đi làm cá."

Phó Giang Việt không chút chần chờ, ngăn trước mặt Tô Thi Tưởng, đối diện đôi mắt đang nhìn lên của Tô Thi Tưởng lại không biết làm sao cho phải. Hắn có chút mất tự nhiên mà chà chà hai tay, nói: " Thi... Tô chưởng môn, để Vân Phi làm đi. Ngươi thân thể vừa bình phục, nên nghỉ ngơi nhiều một chút thì tốt hơn."

Tô Thi Tưởng thản nhiên trả lời: " Đa tạ các hạ quan tâm. Vân Phi, chúng ta đi."

Sở Vân Phi lên tiếng đáp lại, đi qua Phó Giang Việt, đến trước mặt Tô Thi Tưởng, trước mắt đột nhiên lướt qua một thân ảnh quen thuộc. Hắn quay đầu nhìn lại, thì thấy Quân Thư Ảnh sắc mặt vẫn tái nhợt đi ra phía ngoài.

Sở Vân Phi trong phút chốc hai mắt toả sáng, chạy vội qua, đứng trước mặt Quân Thư Ảnh, hưng phấn nói: " Quân đại ca, huynh cảm thấy tốt rồi chứ? Dược của sư thúc quả nhiên lợi hại."

Quân Thư Ảnh gật đầu lấy lệ, đã muốn đi qua Sở Vân Phi tiếp tục hướng về phía trước.

Tô Thi Tưởng cũng chạy đến gần, lên tiếng ngăn cản Quân Thư Ảnh: " Quân công tử muốn rời đi sao?"

Quân Thư Ảnh đối với Tô Thi Tưởng vốn không có ác cảm, lúc này cũng gật đầu nói: " Đa tạ Tô chưởng môn nhiều ngày nay chiếu cố. Ta phải đi rồi."

"Là muốn đi tìm Sở đại hiệp." Tô Thi Tưởng khẽ thở dài: " Quân công tử, ta biết ngươi nóng ruột. Thế nhưng ngươi mạo muội đi tìm hắn.... Ta sợ lúc này Sở đại hiệp đã mất đi thần trí, sẽ làm thương tổn ngươi."

" Hắn sẽ không đâu." Quân Thư Ảnh mâu sắc trầm xuống, từng chữ từng chữ nói.

" Biết đâu Quân công tử nói đúng, vị Sở Phi Dương Sở đại hiệp kia, đích thực không giống người bình thường." Tô Kỳ Tranh tựa hồ bị đánh thức, từ trong sơn động đi ra, chậm rãi đi tới, thân hình của hắn quá mức gầy gò gần như lộ ra cả khung xương.

Quân Thư Ảnh cau mày nhìn hắn, chờ hắn nói xong.

Quân Thư Ảnh dám nói 'không', chỉ vì hắn có cảm giác. Mặc dù nhãn thần Sở Phi Dương có bao nhiêu băng lãnh, thì khi hắn nhìn đến, Quân Thư Ảnh vẫn thấy sâu trong đáy mắt có ẩn dấu điều gì đó, khiến hắn hoàn toàn tin tưởng Sở Phi Dương tuyệt đối sẽ không thưởng tổn mình. Thế nhưng hắn vẫn dừng lại nghe Tô Kỳ Tranh nói.

Theo lời Tô Thi Tưởng, thì Tô Kỳ Tranh từ nhỏ đã là kỳ tài thiên phú, căn cốt kỳ giai, không kể luyện võ chế thuốc, mọi thứ đều là hạ bút thành văn, hắn đối với thứ nội lực tà đạo đó so với mọi người hiểu rõ hơn. Có lẽ hắn sẽ biết cách phá giải....

Tô kỳ tranh đi đến, ngiêng mình, thân thể giống như không có khớp xương mà tựa vào người Tô Thi Tưởng, cười cười nhìn Quân Thư Ảnh: " Ngươi đang đợi ta nói ra nguyên nhân sao? Kỳ thực... ta cũng không biết gì hết, chỉ là theo lời nói của ngươi, muốn ngươi thoải mái một chút mà thôi."

Tô Thi Tưởng nhìn sắc mặt Quân Thư Ảnh đang dần trở nên tức giận, có chút bất đắc dĩ đưa tay véo nhẹ lên lưng Tô Kỳ Tranh, ý bảo hắn không nên cố ý trêu chọc Quân Thư Ảnh nữa.

Tô Kỳ Tranh xuay tay nắm lấy tay ca ca hắn, bĩu môi với Tô Thi Tưởng: " Ta thực sự không hiểu rõ. Ta chỉ biết, tâm pháp thượng thừa của Đông Long Các căn bản không phải thứ cơ thể con ngươi có thể thừa nhận, nếu cố tình luyện thành, chắc chắn bị huỷ đi tâm trí, vô tâm vô tình, chỉ có sát dục ( khát vọng chém giết), giống như một cái xác không hồn chỉ muốn giết người, trước đây Nguyên Tình cũng vì vậy mà giết sạch toàn bộ người trên đảo. Thế nhưng theo lời các ngươi thì Sở Phi Dương ........... tựa hồ không giống vậy. Biết đâu 'tình' trong lòng hắn, thật sự là linh đan dược diệu có thể khắc chế môn công phu tà đạo này đâu. Nếu quả thực như vậy, cuối cùng tiểu tử này sẽ có được nguồn công lực tuyệt thế, nếu khôi phục thần trí, chỉ sợ có người thèm muốn đến chết." Tô Kỳ Tranh nói xong, một đôi mắt đẹp liếc qua Phó Giang Việt.

Phó Giang Việt đương nhiên không nghe thấy mấy lời châm chọc của hắn, trầm mặc đứng, nhãn thần cố định nơi hai bàn tay đang đan lấy nhau của Tô Thi Tưởng cùng Tô Kỳ Tranh.

Sở Vân Phi đứng một bên lắng nghe, đưa tay sờ sờ cổ, nơi đó vẫn cuốn vài vòng băng vải, còn hơi đau đau. Hắn vừa nghĩ đến đó là Sở Phi Dương, thì một cỗ tử khí lãnh lẽo ập đến sau gáy, khiến hắn run sợ.

Quân Thư Ảnh lẳng lặng nghe xong, lại nhắc lại một lần nữa: "Hắn là Sở Phi Dương. Khắp thiên hạ người duy nhất không bao giờ lạm sát người vô tội, chính là Sở Phi Dương." Hắn nói xong thì quay đi.

 Sở Vân Phi nhìn trái nhìn phái, cuống quýt muốn ngăn cản, có chút lo lắng nói: " Quân đại ca, ta biết huynh lo lắng cho Sở đại ca. Thế nhưng huynh không nên đi một mình, một chút chuẩn bị cũng không có. Tuy rằng Sở đại xa sẽ không thương tổn huynh, thế nhưng vạn nhất..... vạn nhất.........huynh không cần gấp gáp, dù sao Sở đại ca cũng không rời khỏi đảo này được."

" Vì sao?"  Tô Kỳ Tranh hiếu kỳ mở miệng hỏi trước. Quân Thư Ảnh cũng nghi hoặc nhìn Sở Vân Phi .

Sở Vân Phi ngượng ngùng cười cười: " Sau khi thoát ra, ta đã đi phá huỷ thuyền trước. Trước đây khi Mục lão tiền bối vây khốn Nguyên Tình, chính là vì sợ hắn rời khỏi đảo này đến Trung Nguyên làm hại võ lâm. Sở đại ca là người chính trực, đương nhiên càng không muốn lạm sát người vô tội. Vạn nhất có người không may chết trong tay huynh ấy, nếu một ngày huynh ấy tỉnh lại, nhất định sẽ thống khổ tột cùng."

" Vì vậy nên ngươi phá hỏng thuyền?!" Tô Kỳ Tranh trừng lớn hai mắt, sợ hãi kêu lên, " Ngươi ngượng ngùng cái gì a! ngươi đồ ngốc qua ( dưa chuột ngốc)! Không có thuyền chúng ta đi thế nào? Ngươi cõng từng người qua sao? Chúng ta bị nhốt trên đảo này, không phải toàn bộ đều trở thành con mồi của tiểu tử kia sao?"

Tô Thi Tưởng bất dắc dĩ cười cười. Thế nhưng sắc mặt Quân Thư Ảnh lại dịu đi. Nếu quả thực như vậy, Sở Phi Dương nhất định bị vây trên đảo này. Mặc hắn công phu cao thâm đến đâu, cũng không có khả năng bay qua hải vực rộng lớn.

Sở Vân Phi không để ý đến sự chế nhạo của Tô Kỳ Tranh, nhìn sắc mặt Quân Thư Ảnh đã nhu hoà xuống, có chút vui vẻ nói: " Cho nên Quân đại ca cứ an tâm tính dưỡng, chờ huynh khoẻ..."

" Tiểu tử, ngươi ít quan tâm vớ vẩn đi. Nhà người ta hai ngươi phu thê ân ái, ngay cả hài tử cũng sinh hai đứa, không đến phiên ngươi quản." Tô Kỳ Tranh không quen nhìn bộ dáng vui vẻ của tên ngốc qua - sư điệt này, ra vẻ bâng quơ cắt đứt lời Sở Vân Phi, suy nghĩ một chút liền quay qua Tô Thi Tưởng chứng thực: " Là hai đứa a."

Tô Thi Tưởng gật đầu. Tô Kỳ Tranh nhìn về khoảng không phía trước nói: " Thiên hạ quả thực có loại sinh tử dược này sao? Ta cũng muốn một...."

" Ta muốn ca ca sinh cho ta. Có được không, ca, chúng ta sinh hai hài nhi là đủ rồi." Tô Kỳ Tranh đùa đùa cợt cợt ôm lấy thắt lưng Tô Thi Tưởng nũng nịu.

Sắc mặt Phó Giang Việt trong nháy mắt đen như đáy nồi, nhìn Tô gia huynh đệ hai người dính vào một chỗ, hắn rất muốn động thủ đem hai người tách ra, khó khăn lắm mới khắc chế được bản thân không vọng động, chỉ nắm chặt tay khiến xương cốt hơi rung động.

Tô Kỳ Tranh mải cùng đại ca vui đùa, hoàn toàn không để ý tới hai ngươi gần như hoá thạch.

Việc Quân Thư Ảnh vì Sở Phi Dương mà sinh hạ Sở Kỳ cùng Sở Lân, tuy có không ít người trong lòng hiểu rõ, nhưng chưa từng có ai dám quanh minh chính đại mà nói ra chuyện này. Lúc này bị Tô Kỳ Tranh thoải mái ném ra một câu nặng tựa nghìn cân, ngay cả Quân Thư Ảnh cũng khó tránh khỏi có chút cứng ngắc.

Mà Sở Vân Phi cũng kinh ngạc đến ngây người, giống như một luồng sấm sét giữa trời quang đánh xuống đỉnh đầu, mà cái người vừa ném ra sấm sét đó vẻ mặt còn đang ngây thơ khờ khạo nói nói cười cười. Hắn trừng lớn hai mắt nhìn Quân Thư Ảnh, từ đầu đến chân quan sát một lượt lại một lượt, mở miệng, nhưng một chữ cũng không nói lên lời.

Chính văn chương thứ bảy mươi tư

     Quân Thư Ảnh sắc mặt trắng bệch, tức giận nhìn Tô Kỳ Tranh, cắn răng hướng Tô Thi Tưởng chắp tay nói: "Cáo biệt."

     Tô Thi Tưởng đẩy Tô Kỳ Tranh ra, muốn đưa tay giữ Quân Thư Ảnh lại, có chút áy náy nói: " Quân công tử, Sở đại hiệp hiện nay không giống khi xưa, chúng ta nên bàn bạc một chút, suy tĩnh kỹ sẽ tốt hơn. Kỳ Tranh kiến thức sâu rộng, hẳn sẽ có thể nghĩ ra cách phá giải." Hắn nói xong rồi nhìn qua Tô Kỳ Tranh, ý tứ muốn Tô Kỳ Tranh nói đỡ vào để Quân Thư Ảnh an tâm, chí ít cũng đem hắn lưu lại.

Nói đến chuyện này, Tô Thi Tưởng nghĩ mình không thể không liên quan, Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh bị lôi kéo vào việc này, Sở Phi Dương còn liều mình giúp hắn cứu Tô Kỳ Tranh, thế nhưng hắn lại làm hại họ chịu nổi khổ chia lìa. Trong lòng hắn vô cùng áy náy, lại biết lời xin lỗi lúc này đối với Quân Thư Ảnh mà nói, một chút giá trị cũng không có.

Tô  Kỳ Tranh đương nhiên biết ca ca đang tìm cách, cũng không cố ý trêu chọc Quân Thư Ảnh nữa, sắc mặt nghiêm chỉnh gật đầu nói: " Đúng vậy, Thư Ảnh công tử, ngươi nghe lời ca ta đi. Kỳ thực ta nghĩ.......... Cũng không phải không có biện pháp."

" Rốt cuộc có biện pháp gì giúp Sở Phi Dương khôi phục thần trí?" Quân Thư Ảnh nghe vậy, hai mắt đang ủ rũ cũng linh hoạt hẳn lên, ngay cả sắc mặt tái nhợt cũng thêm phần hồng nhuận.

" Kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần đem nguồn nội lực của Nguyên Tình đã truyền qua hắn phế đi, tất nhiên sẽ khôi phục. Giống như Nguyên Tình vậy, không phải ổn sao."

Quân Thư Ảnh vừa nghe Tô Kỳ Tranh mở miệng nói sẽ phải phế bỏ công lực của Sở Phi Dương, trong lòng thực mất hứng, sắc mặt cũng trở nên bối rối.

Tô Kỳ Tranh tủm tỉm nhìn hắn nói tiếp: " Đương nhiên còn một cách khác. Vốn đó là Đông Long Các tâm pháp, chỉ có truyền nhân của Đông Long Các mới có thể thừa nhận nó, bằng không chỉ có con đường chết. Ngay từ đầu Sư nương của ta vốn muốn thu lại nguồn nội lực kia cho Nguyên Tình, vì vậy mới tìm đệ tử của Đông Long Các lừa đến đây làm nơi chứa. Nếu chúng ta đem nguồn nội lực này phân chia, tuy không thể nói trước điều gì, đây lại là tâm pháp thượng thừa, may ra không cần phế bỏ toàn bộ, chỉ cần lột bỏ đi một ít, như vậy đại yêu quái kia sẽ biến trở về làm Sở đại hiệp anh tuấn tiêu sái. Như vậy, Sở đại hiệp cũng không bị tổn thất gì, ngược lại còn được một thân công lực thâm hậu, thật quá tốt."

" Người nói...." Quân Thư Ảnh nheo nheo con mắt, lơ đãng quét mắt nhìn mọi người xung quanh.

Tô Kỳ Tranh kéo Tô Thi Tưởng lui về phía sai, cười nói: " Ngươi đừng đem chủ ý đến ca ca ta, ta vừa sống lại, cũng không muốn chết nữa."

Hắn vừa dứt lời, thì Sở Vân Phi vẫn đang đờ ra lại cảm nhận được đường nhìn nóng rực bắn về phía mình, hắn giật mình hồi phục tinh thần, nhìn vẻ mặt cười cười giả tạo của Tô Kỳ Tranh đang nhìn hắn, lại hướng về phía Quân Thư Ảnh đang có chút suy nghĩ mà đánh giá hắn.

Trong lòng hắn vốn ngổn ngang trăm mối rốt cuộc cũng hồi tỉnh, tất cả vì nghe Quân Thư Ảnh sinh hài tử cho Sở Phi Dương mà tâm trạng phiền muộn, lúc này nhìn về phía Quân Thư Ảnh, trong lòng đương nhiên nảy lên cảm giác uỷ khuất.

" Chỉ cần cứu được Sở đại ca, ta làm gì cũng được." Sở Vân Phi nhăn mũi nói, ngữ khí cũng rất chân thành.

    Quân Thư Ảnh quay đi, nhìn chăm chằm xuống mặt đất trong chốc lát, lại hướng Tô Kỳ Tranh nói: " Phương pháp ngu ngốc của ngươi không cần nhắc lại nữa. Nếu là như vậy, Sở Phi Dương cũng không vui vẻ."

" Ta cứu tính mạng của hắn, thậm trí giúp hắn trở thành thiên hạ đệ nhất chân chính, hắn có cái gì không vui." Tô Kỳ Tranh xem thường nói.

Quân Thư Ảnh căn bản đã bước đi liền ngừng cước bộ, cũng không quay đầu lại mà nói: " Nếu theo ý của ta, các ngươi toàn bộ đã chết, chỉ cần cứu được hắn, ta cũng không do dự. Thế nhưng ta không thể. Chỉ vì hắn là -- Sở Phi Dương. Người như ngươi căn bản không thể hiểu được."

" Tiểu tử chết tiệt, tức chết ta!" Tô Kỳ Tranh nhìn bóng lưng kiên cường của Quân Thư Ảnh rời đi, nắm ống tay áo Tô Thi Tưởng, vì bất bình mà tức giận lầm bầm nói: " Sở Phi Dương thực giỏi lắm sao? Hắn như vậy là có hàm ý gì, là chân lý sao? Hừ!"

Tô Thi Tưởng vỗ vỗ trấn an đệ đệ, lại hướng Sở Vân Phi ra hiệu, muốn hắn đuổi theo Quân Thư Ảnh. Sở Vân Phi nhìn Quân Thư Ảnh rời đi vốn đã sớm sốt ruột, lúc này nhận được chỉ thị của Tô Thi Tưởng, lập tức nhanh chóng chạy theo.

Phó Giang Việt nhìn cả đám người dời đi, chỉ còn lại hai huynh đệ Tô gia đang dính vào một chỗ trò chuyện, hai gương mặt tuyệt mỹ tương đồng dưới ánh mặt trời nhoáng qua mắt hắn, đột nhiên bị ánh mắt sắc bén của Tô Kỳ Tranh bắt gặp: " Nhìn cái gì?! Cười cái gì mà cười? Dung tục! Nhanh đi chuẩn bị đồ ăn, ca ta đói bụng rồi!"

Phó Giang Việt đưa tay sờ sờ khoé miệng, thực sự cười sao? Hắn đối với ác ngôn ác ngữ của Tô Kỳ Tranh cũng không có chút bất mãn, lại liếc mắt nhìn Tô Thi Tưởng đang cúi đầu, nắm sọt cá trên mặt đất xoay người đi.

Sở Vân Phi không xa không gần bám theo Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh cũng không để tâm đến hắn, chỉ chăm chú hướng về phía cấm địa.

Sở Vân Phi nhìn bóng lưng thon dài cao ngất của Quân Thư Ảnh phía trước, tâm tư dần dần bay bổng.

Quân đại ca là nữ tử sao? Nhìn thế nào cũng không giống a... mặc dù tướng mạo thực sự rất đẹp.   

Với thân nam tử, lại sinh cho Sở Phi Dương hai nhi tử.... Sở Vân Phi nghĩ đến tiểu hài nhi hắn đã thấy qua một lần kia, trắng ngần, lanh lợi đáng yêu, còn có đình viện ấm áp.

Tô Kỳ Tranh nói đúng, người ta mới là một nhà hạnh phúc, phụ từ tử hiếu, hoàn toàn không có chỗ cho ngoại nhân chen chân vào.

Sở Vân Phi trong lòng không khỏi phiền muộn, thân ảnh tuấn nhã mẫn tiệp cách đây không xa kia cũng khiến khoé mắt hắn có chút chua xót. Nhưng mà ý nghĩ yêu thương cũng không vì vậy mà thiếu đi nửa phần, mặc dù không chiếm được, không sờ được, chỉ có thể lặng lẽ bảo hộ hắn, giống như bây giờ, hắn vẫn có quyền lợi này...

Sở Vân Phi tâm tư lo lắng, nhưng bước chân vẫn không một chút lỡ nhịp, duy trì cự ly không gần không xa. Cho đến khi hắn nghe được tiếng hét to của một nữ nhân, lúc này mới khôi phục tinh thần, thi triển khinh công, trong nháy mắt đã đến bên Quân Thư Ảnh.

" ở bên kia!" Sở Vân Phi chỉ về phía bên trái, chưa dứt lời thì Quân Thư Ảnh cũng đã phóng đi.

Sở Vân Phi vội vàng bám theo, sau một lát, khi hai người ra khỏi rừng cây, tới bên một sườn núi nhỏ, từng đám thạch vụn rải rác trên sườn núi, chỉ thấy một hồng y nữ tử đầu tóc bù rù.

" Chân Thuỷ môn chủ?" Sở Vân Phi sửng sốt, Phinh Đình vừa trông thấy Sở Vân Phi cùng Quân Thư Ảnh, liền dùng hết toàn lực chạy qua phía họ, nét mặt hoảng loạn vội vàng chạy tới.

     Quân Thư Ảnh vừa buông mình xuống ổn định cước bộ, đã thấy xa xa một thân ảnh quen thuộc đến cựu điểm đang chậm rãi đi tới. Động tác của hắn cũng không gấp gáp, nét mặt cũng không dữ tợn, đôi mắt thâm sâu đen kịt thậm chí còn bình tĩnh, nhưng chỉ liếc nhìn một cái cũng khiến người ta cảm thấy băng lãnh cùng sợ hãi khôn cùng.

Quân Thư Ảnh yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, không tự giác mà nắm chặt bàn tay.

" Phinh Đình cô nương, cô nương không sao chứ." Sở Vân Phi giơ tay ra đỡ Phinh Đình gần như vô lực, thân thiết nói.

Phinh Đình thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn Sở Vân Phi : " Sở đại ca.... Sở đại ca huynh ấy...." Nàng vừa nói vừa khóc, " Sở đại ca muốn giết ta! Huynh ấy rốt cuộc làm sao vậy, hình như hoàn toàn không nhận ra chúng ta."

Sở Phi Dương đứng cách họ khoảng mười bước. Trong tay nắm một thanh trường kiếm tuỳ tiện cắm xuống mặt đất. Hai mắt hắn ngay từ đầu cũng chưa từng dời đi, vẫn vững vàng nhìn chằm chặm vào Quân Thư Ảnh, khoé môi tự tiếu phi tiếu khiến người ta không rét mà run. Đối với Sở Vân Phi cùng Phinh Đình đang đứng một bên, lại hoàn toàn không chút để ý.

Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy đường nhìn của mình đều bị nam nhân bá đạo phía đối diện vừa xa lạ vừa quen thuộc kia bắt được, không cách nào dời đi. Cảm giác bị dã thú nhìn chằm chặp lại quay trở về.
 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét