Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

NTNĐ chương 41-42

Chương 41

Sáng sớm, Thẩm Doanh đứng trước cửa công ty, nhìn nam nhân nghiêm cẩn lãnh mạc đang đi về phía mình, trong lòng có chút thất vọng.

Khi còn trẻ cô đã kén chọn quá, bao nhiêu nhiệt tình đều giành hết cho công việc, đến khi chú ý đến tình cảm thì đã ngoài ba mươi, nam nhân trẻ tuổi xuất sắc đã không còn để ý tới cô nữa rồi.

Nhiều năm làm việc xuất sắc, ở một công ty nổi tiếng, nhưng vẫn độc thân. Đôi khi cô cũng nghĩ là sẽ tìm một người nào đó coi như là tốt, miễn cưỡng trải qua nửa đời còn lại cũng được.

Đáng tiếc là cho đến bây giờ, việc tình cảm của cô vẫn là giậm chân tại chỗ.

Nam nhân trung tuổi trước mắt này không hề có nửa điểm hứng thú với cô, qua hai lần ăn cơm, phản ứng đờ đẫn của người ta cũng khiến cô không còn cảm xúc nữa.

Nhưng mà nói cho cùng, chính mình vẫn thích một nam nhân có tình thú một chút, người như Tô Mạch Ngôn, làm bạn bè e rằng cũng khó.


Nghĩ như vậy, Tô Mạch Ngôn đã đứng trước mặt cô, hơi vuốt cằm: “Sớm.”

Thẩm Doanh cũng cười cười: “Sớm, trưởng phòng.”

Hai người một trước một sau bước vào thang máy, xung quanh đã có không ít người nhìn lén.

Một si nam, một oán nữ (Một người đàn ông gàn dở với một cô gái kén cá chọn canh) nổi tiếng của tập đoàn Danh Thần, nếu thật sự lại là một đôi, phỏng chừng công ty lúc nào cũng phải chuẩn bị tốt công tác cứu hỏa – để ngừa Thiên Lôi đánh.

Rảo bước tiến vào thang máy, người bên trong như kiểu nhìn thấy gián, tự động lùi về sau, lấy Tô Mạch Ngôn làm tâm, xung quanh có một lớp khí độc băng lãnh không ai dám xâm nhập.

Thẩm Doanh liếc nhìn nét mặt hắn, nhịn không được len lén thở dài trong lòng, gương mặt của người này thực sự rất đẹp, chính là không bao giờ cười. Giờ hai người cũng có thể coi là bán bằng hữu rồi, nên cô hỏi: “Sắc mặt anh không tốt lắm, hôm nay đầu còn choáng không?”

Tối hôm qua hai người cùng nhau ăn tối xong, kết quả là khi tản bộ Tô Mạch Ngôn xuýt chút nữa thì té xỉu, khiến cho cô bị dọa không nhẹ.

“Hoàn hảo.” – Tô Mạch Ngôn thản nhiên nói, đáy lòng không khỏi có chút kì quái.

Nói là huyết áp thấp, nhưng mà thường xuyên có cảm giác choáng váng, quả thật là không thích hợp.

Hơn nữa, buổi sáng…… Ừ lúc đó, cái kia……. Cũng có chút đau -_-|||

Nếu là trước đó vài ngày cũng chỉ thế rồi thôi, nhưng mà nơi bị Tiêu Thế đi vào, sưng đỏ suốt một tuần, nhưng gần đây, nới đó đều là cô đơn một mình…………

Tô Mạch Ngôn nghiêm mặt đi vào văn phòng, kéo hạ cửa chớp, đèn cũng không bật, nhanh chóng bật máy tính, cả căn phòng tối đen, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ phía màn hình máy tính phát ra.

Đầu choáng váng, đi ngoài ra máu.

Rõ ràng chỉ là mấy thứ bệnh vặt vãnh mà thôi, nhưng càng nhìn những dòng chữ trên máy, ánh mắt Tô Mạch Ngôn chớp chớp, sắc mặt dần tái nhợt.

Cuối cùng là ngồi yên trên ghế da, không có động tĩnh gì.

Đến giữa trưa Tiêu Thế cũng không thấy Tô Mạch Ngôn đến ăn cơm.

Nhìn mấy khay thức ăn được mình bảo vệ kĩ, không khỏi có chút không yên.

Chẳng lẽ đã bị phát hiện (Phát hiện bác Ngôn là gay đó)?

Hay là do biện pháp quá mạnh mẽ kiểu như nuôi lợn làm cho người ta phản kháng?

Hoặc là, hắn, hắn cũng như những người có người yêu khác, đưa bạn gái ra ngoài ăn cơm?

…….

Cái dự đoán cuối cùng làm cho người ta không thể vui lên nổi.

Tô Mạch Ngôn không có ở đây, y có che mặt hay không cũng không quan trọng, dù sao công việc cũng đã được hòm hòm, y tiện tay cản một đồng chí đang tìm cá trong tủ kính, quẳng thìa cho cậu ta: “Tôi có việc đi trước.”

Từ khi có y, mọi người trong nhà ăn cũng ít phải làm việc, nhất thời mọi người đều kinh ngạc.

Tiêu Thế mặc kệ mọi người, nhanh chóng đến phòng thay quần áo, nhanh chóng lao ra ngoài, mục tiêu là nhà của Tô Mạch Ngôn.

Đến khu Thanh Phong, thì đã hai giờ.

Tiêu Thế nghĩ đồng chí Tô Mạch Ngôn mù tịt gia sự kia chắc chắn sẽ không biết làm đồ ăn cho bản thân, cho nên khi đi ngang qua chợ rau, tiện thể mua một chút rau và hoa quả tươi, lại nhìn thấy có một hộ nông gia mang gà đi bán, liền mua một con gà trống béo nhất.

Bổ thân thể, bổ thân thể.

Tiêu Thế nghĩ, Tô Mạch Ngôn dáng người cao, nay lại gầy đến nỗi không có khả năng chống đỡ nổi bộ khung xương kia, vì thế rất cần bồi bổ.

Kết quả làm cho y thất vọng, Tô Mạch Ngôn không có nhà.

Y đứng ở trước cửa bấm chuông liên tục, còn ghé tai vào cửa nghe động tĩnh bên trong, khiến cho hàng xóm nhìn y như kiểu nhìn thấy quái thú.

Thậm chí hộ gia đình trên lầu kia đã tính gọi điện báo nguy.

Tiêu Thế chán nản sờ mặt mình, thế nào cũng không giống người xấu chứ?

Cuối cùng chán nản dựa vào cánh cửa, đợi gần một giờ, y bất đắc dĩ nhận ra sự thật – Tô Mạch Ngôn không có nhà.

Nhưng mà, không phải là y ốm sao? Chả lẽ còn đi làm?

Hắn cũng không phải là người nói dối.

Mang theo một con gà trống cùng với một túi hoa quả rau dưa, Tiêu Thế ủ rũ đi vào bệnh viện.

Chú Trần đẩy xe lăn đưa mẹ Tiêu đi phơi nắng trong hoa viên, đang ngồi dưới giàn hoa tử đằng, hai người tựa vào nhau, từ xa nhìn lại, thực sự là cảm giác hạnh phúc của người già.

Nhưng có ai hiểu được chua xót trong lòng chứ?

Từ xa, chú Trần đã nhìn thấy Tiêu Thế hùng dũng hiên ngang xách gà đi đến, nhíu mày: “Làm gì thế?”

Con gà hai chân bị buộc chặt, vươn cổ lên: “Cô cô cô cô cô……..”

Tiêu Thế ngồi trên ghế đá, tiện tay hái một cành cây, vần vò trong tay: “Cháu qua chợ thấy có người bán, định tối hầm canh cho hai người.”

Con gà trống bị y giữ chặt, không cam lòng ngọ nguậy cánh.

Mẹ Tiêu nhìn sắc mặt con trai, ôn nhu hỏi: “Có tâm sự sao con?”

Ngón tay Tiêu Thế kìm lại, vứt cành cây đi, làm như không có gì cười: “Không có đâu mẹ.”

Chú Trần nhìn y một hồi, mới hỏi: “Đúng rồi, bố vợ cậu gần đây thế nào?”

“A?” – Nhắc đến Tô Mạch Ngôn, Tiêu Thế không được tự nhiên, ấp úng nói – “….. Gần đây bận quá, cho nên cũng chưa gặp mặt…..”

“Vẫn nên tới thăm đi.”

Tiêu Thế kinh ngạc nhìn chú Trần.

Ngày thường đều thờ ơ với y, sao hôm nay đột nhiên lại nhắc đến Tô Mạch Ngôn.

Chú Trần nhìn mẹ Tiêu, thấy một tia lo lắng ảm đạm nơi đáy mắt, giận dữ nói: “Tôi vừa thấy ông ấy một mình đến bệnh viện kiểm tra……. Bên Hậu môn – Trực tràng, tôi quen bác sĩ bên đó…….”

Ở bệnh viện lâu như vậy, hơn nửa nhân viên đều quen thuộc, có thể không nhận thức sao?

Tiêu Thế muốn cười, nhưng lại không cười nổi, đáy lòng bắt đầu bất an.

Chú Trần nhìn nụ cười cứng nhắc trên môi y, giọng khàn khàn nói: “Là kiểm tra tế bào ung thư.”

………

Ngón tay buông lỏng, con gà rơi trên mặt đất, cô cô cô cô định chạy trốn, lông gà tung bay.

Tô Mạch Ngôn về đến nhà, ngón tay cầm chìa khóa cũng run rẩy.

Mấy hàng xóm liên tục báo với hắn, có một thanh niên cao lớn anh tuấn giống như kiểu trộm cứ lượn qua lượn lại ở cửa nhà hắn, nhìn qua thì có thể biết là loại đầu trộm đuôi cướp, nhưng mà hắn không nghe được gì.

Trong đầu hắn lúc này, chỉ có mấy chữ, kiểm tra thế bào ung thư.

Thực ra bác sỹ không có nói rõ ràng, nhưng nội soi dạ dày không có vấn đề, như vậy cũng có thể là trực tràng có vấn đề, hoặc trĩ…… nhưng mà sắc mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, cuối cùng thì trắng bệch như tờ giấy.

Sống cả đời người, thất bại cả đời, cũng chưa có được điều mà làm mình thỏa mãn, con gái vẫn chưa tốt nghiệp, vậy mà hắn sẽ chết sao?

Hắn còn rất nhiều điều chưa làm.

Không có người yêu, con gái không ở bên, với tình hình này, khi chết, một mình một nhà, có lẽ thi thể có hư thối hay biến thành xương khô cũng không ai biết.

Rất thê thảm.

Tô Mạch Ngôn nằm vật xuống thảm ở phòng khách, lăn qua lăn lại.

Kết quả kiểm tra vài ngày nữa mới có, nhưng mà hắn chết chắc rồi.

Đã có tuổi, cho dù không chết  bây giờ, thì sau này cũng sẽ chết.

Bây giờ đô thị hóa phát triển mạnh, ô nhiễm nhiều, càng ngày càng có nhiều người bị ung thư.

Xong rồi, xong rồi…………..

Tô Mạch Ngôn lăn lộn đủ, đứng lên, bắt đầu đập đầu vào tường.

A a. muốn chết, muốn chết…… Rầm!

Hỗn đản. mình còn rất nhiều điều chưa làm…….. Rầm!

Nhưng cũng may, mình còn chưa có cùng người trong lòng làm, làm…… Rầm!

Va chạm đột nhiên dừng lại.

Tô Mạch Ngôn ngẩn người nhìn bức tường trắng, trước mắt hiện ra gương mặt anh tuấn của người kia.

Mũi thẳng, đôi môi quyến rũ luôn tạo thành một đường cong mê người, đôi mắt đen sâu thẳm, tràn đầy ôn nhu……

Rung động giống như đang nấu cháo, chỉ một chút không chú ý, liền bị trào ra.

Muốn gặp y……

Tô Mạch Ngôn vẫn duy trì trạng thái mặt không thay đổi, xoay người lấy di động.

Muốn cùng y ở cùng một chỗ……..

Ấn gọi số điện thoại quen thuộc, ngón tay có một giây do dư, nhưng vẫn quyết đoán bấm xuống.

Tút…..Tút….Tút….

Muốn làm cho trong mắt y chỉ có một mình hắn mà thôi……..

Đầu kia có người nhấc máy.

Tiếng nói trầm ấm của thanh niên truyền tới: “Mạch Ngôn?”

Đầu đột nhiên có một tiếng nổ mạnh.

Tô Mạch Ngôn nuốt nước miếng, mím môi, đờ đẫn nói: “Hiện tại cậu ở đâu?”

“Hả?” – Thanh niên run sợ một chút, đột nhiên dồn dập nói – “Mạch Ngôn, hiện tại thân thể ngài thế nào……….”

“Hiện tại cậu đang ở đâu?” – Ngữ khí hắn tăng thêm một chút.

Thanh niên im lặng một giây, chậm rãi nói: “…… Ở nhà.”

Tô Mạch Ngôn nhanh chóng đứng dậy, lấy áo khoác, vừa đi giầy vừa nói: “Tôi lập tức qua.”

“Hả? Này này, Mạch Ngôn, ngài rốt cuộc thế nào? Bệnh viện……”

Không đợi Tiêu Thế nói xong, Tô Mạch Ngôn đã cúp điện thoại.

Da mặt? Tự tôn? Đã sắp chết rồi còn để ý mấy thứ đó làm gì?

Đến tìm y thôi!

Hiện tại cả đầu hắn đều là ý nghĩ làm thế nào để bắt người trì độn kia lên giường!

Dù sao cũng phải chết -_-|||

Tô Mạch Ngôn nhấn ga, ngón tay vô thức gõ gõ lên tay lái.

Giấu diếm cái gì? Che giấu cái gì? Thầm mến cái gì……..

Hết thảy đều không còn ý nghĩa, hắn muốn làm việc có ý nghĩa nhất trong cuộc đời mình!

Phải nhân cơ hôi mình còn sống, còn khỏe mạnh để âu yếm y! Dâm loạn y! Cường.Bạo.Y!

Đáy mắt Tô Mạch Ngôn ánh lên một tia quyết tuyệt = =+

Đúng thế!

Cường. Bạo. Y!

Nửa giờ sau, Tiêu Thế đứng dại ra trước cửa nhà mình, nhìn Tô Mạch Ngôn chống gối thở hổn hển, không nói gì.

Tóc đen hỗn loạn, hai má đỏ ửng, ánh mắt kiên định.

Tiêu Thế kinh ngạc: “Mạch, Mạch Ngôn? Xảy ra chuyện gì?”

Tô Mạch Ngôn bình ổn nhịp thở, đứng thẳng lên đi vào nhà, áo khoác cởi ra vứt luôn lên sô pha, quay đầu lại, đôi mắt đen nhìn thẳng vào y, bình tĩnh nói: “Chịu trách nhiệm đi!”

Tiêu Thế ngây người: “…… Sao cơ?”

Nóng, nóng, rất nóng…….

Tô Mạch Ngôn cởi hai cúc áo sơ mi, nhìn y, nghiêm túc lặp lại: “Tôi tới tìm cậu chịu trách nhiệm.”

Chương 42

“Cái đó…” – Tiêu Thế nhìn Tô Mạch Ngôn thản nhiên, không khỏi lắp bắp – “Chịu, chịu trách nhiệm, muốn chịu trách nhiệm thế nào?”

Đầu óc y hiện tại có chút choáng váng, trên cơ bản là nghĩa của ba từ “chịu trách nhiệm” cũng chưa giải thích xong, chỉ biết theo người kia thôi.

Vấn đề này cũng thật khó khăn.

Chỉ thấy Tô Mạch Ngôn nghiêng đầu trầm ngâm một lúc, thản nhiên nói: “Giống như lúc trước.”

“……………….”

Giống như trước? Trước kia nào? Giống cái gì?

Là ở chung giống như trước? Là chiếu cố hắn giống như trước? Hay là sáp nửa cây vào như trước -_-|||

Ba câu nghi vấn làm cho đầu óc Tiêu Thế hoàn toàn chết máy.

Kỳ thật Tô Mạch Ngôn cũng rất choáng váng, tuy rằng đã muốn đến chuẩn bị dùng cơm, nhưng mà đối mặt với thứ đồ ăn trì độn thế này, rốt cuộc là ăn thế nào, cũng là một vấn đề lớn.

Cường-bạo….. Rốt cuộc là nên bắt đầu từ đâu?

Ở trên tivi như thế nào ấy nhỉ?

Suy nghĩ mông lung, chóp mũi đột nhiên ngửi thấy một cỗ mùi, không khỏi nhíu mày: “Cậu nấu cơm?”

Tiêu Thế máy móc gật đầu.

Mùi canh gà nồng đậm bay vào phòng khách, lại ẩn ẩn một chút mùi thơm ngát khiến cho người ta không thể cưỡng lại được.

Dạ dày Tô Mạch Ngôn lên tiếng biểu tình, nghiêm túc nhắc nhở y: “Canh sôi.”

“A.” – Tiêu Thế dại ra lên tiếng, xoay người đi vào bếp, xem nồi canh gà đang nấu.

Tiêu Thế còn đang nỗ lực gỡ cái đám rối loạn trong đầu.

Bắt được con gà chạy thoát, từ bệnh viện về nhà, y về bằng cách nào đến chính y cũng không biết được.

Trong đầu đều là cảm giác bối rối khi biết Tô Mạch Ngôn có khả năng ung thư.

Khi cắt tiết gà, ngón tay y run rẩy, vô cùng hoảng hốt.

Y còn mua thêm một số dược liệu tốt cho người ung thư, vốn là mua cho mẹ, nhưng hiện tại còn mua nhiều hơn một phần.

Đang định mang đồ ăn đến gặp hắn, thì hắn lại chạy tới.

Còn muốn y chịu trách nhiệm?

Tiêu Thế rốt cuộc cũng lấy lại được tinh thần, xoay người, khẩn trương nói: “Mạch, Mạch Ngôn, thân thể ngài thế nào? Có chỗ nào không thoải mái……”

Tô Mạch Ngôn đang ngồi ở bàn ăn sau lưng y, ngắm nhìn cặp mông rắn chắc của y mà nuốt nước miếng, bị động tác đột ngột xoay người của y làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa ngã ngửa ra.

“Không có việc gì.” – Hắn vội ổn định lại – “Không có chuyện gì hết.”

Tiêu Thế nghe vậy tắt bếp, đem canh gà múc ra bát, rải lên một chút hành hoa thái nhỏ, đặt xuống trước mặt hắn, y cũng ngồi xuống luôn, nhíu mày nói: “Tôi biết hết rồi, kết quả kiểm tra khi nào thì có? Cơ thể có chỗ nào khó chịu không?”

Tô Mạch Ngôn nhìn bát canh gà.

Long nhãn trong suốt ánh lên, thịt gà ninh nhừ, thoang thoảng mùi thuốc bắc dễ chịu.

Hắn đói sắp chết rồi, cũng không trả lời, cúi đầu ăn canh.

Ăn nhiều, uống nhiều một chút, mới có khí lực mà cường bạo y!

“Mạch Ngôn…..” – Tiêu Thế nhìn phản ứng của hắn thế thì lại thêm lo lắng, không biết nói thế nào, thấy hắn dường như rất đói, cũng chỉ biết thở dài, xoay người nói – “Tôi đi xới cơm cho ngài.”

Con gà kia rất béo, mỡ nhiều, sau khi hầm thì tách thịt ra, thêm lá tía tô băm nhỏ rồi xào, thêm đậu rán, lạp xưởng với mấy loại rau khác đặt lên bát cơm, mỡ gà chảy ra, khiến cho hạt cơm bóng bẩy, còn có mùi tía tô thơm ngát, ăn không hề ngấy.

Tô Mạch Ngôn yên lặng ăn cơm, Tiêu Thế mang vẻ mặt đầy sương, mù mịt nhìn hắn.

Đồ ăn trong bát được xử lý sạch sẽ, Tô Mạch Ngôn đẩy bát ra, len lén quay mặt đi, khẽ ợ một cái thoải mái.

Được rồi, ăn no rồi, chúng ta bắt đầu phóng túng thôi = =+

“Đi tắm rửa đi…….” – Tiêu Thế thở dài đem bát bỏ vào máy rửa, quay người lại, liền thấy ngay gương mặt phóng đại của người kia, sợ hãi lùi về sau, đầu va vào chạn bát – “Mạch, Mạch Ngôn?”

Đột nhiên dựa vào gần như vậy, trừng mắt to như vậy làm gì?

Tô Mạch ngôn cau mày, cao thấp đánh giá cơ thể thon dài rắn chắc này, lại nhìn lên gương mặt anh tuấn kia.

Cường.Bạo…….

Hắn nghiêm túc suy nghĩ, rốt cuộc nên bắt đầu từ đâu?

Vuốt ve trước? Sau đó nhu mông? Cuối cùng là thoát quần áo?

Hay là cắn cắn môi trước?

Nghĩ như thế, ánh mắt của hắn không khỏi dừng lại đên đôi môi hồng nhuận, đầy khêu gợi của người kia, đây là thứ mà hắn chưa từng nghĩ sẽ chạm đến.

Dù sao cũng chết…… Hôn một cái chắc cũng không sao?

Cùng lắm là khi hắn chết, trên bia mộ khắc dòng chữ “Người này tuổi Tuất, rất thích cắn người” là được.

Dù sao chết rồi thì cũng chả nghe được gì.

Hôn một cái cũng đủ đưa hắn từ quan tài về chỗ cũ.

Tiêu Thế nhìn ánh mắt đối phương càng lúc càng đỏ, chuyển sang đen, rồi xanh, cuối cùng là giống như mắt sói ánh lên mấy tia xanh lục, không khỏi nuốt nước bọt.

Sao lại có cảm giác mình là một khối thịt béo đặt trước miệng sói?

Y thở dài, lên tiếng hỏi: “Mạch Ngôn, ngài, ngài rốt cuộc…… Ngô!”

Môi y bị người kia mạnh mẽ giữ lấy, dùng sức cắn xuống, nghe phập một tiếng, tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Thế bị bịt lại, không thoát ra được.

Tiêu Thế trợn tròn mắt, cảm giác mằn mặn của máu truyền đến, bốn phiến môi giao hòa, lông mi của nam nhân trước mặt vẫn còn run rẩy, nhưng vẫn cố sống cố chết cắn cắn y, giống hệt chú cún con.

Oanh………

Thần trí y vất vả tìm về được lại sụp đổ.

Trong lòng Tô Mạch Ngôn giơ tay hình chữ V chiến thắng.

Đúng.

Cứ như thế.

Phải quyết đoán mà cường-bạo-y!

Trực tiếp hạ gục!

Tô Mạch Ngôn cắn cắn bờ môi y, ngốc ngốc mà liếm mút, đầu lưỡi do dự tìm hiểu khoang miệng người kia, lại bị hàm răng cản lại, muốn tiến lên, hô hấp nóng rực len lỏi vào, ngón tay đang ghìm chặt gáy y cũng run rẩy.

Đầu lưỡi mềm mại tiến thẳng về trước, cánh môi bị liếm đến tê dại, lại nghe Tô Mạch Ngôn khàn khàn nói: “Há miệng…..”

Đại khái là cảm giác ẩm ướt nóng ấm từ cánh môi quá thoải mái, Tiêu Thế thở hổn hển, đờ đẫn mở miệng.

Cái lưỡi ướt át len lỏi càng sâu, đầu lưỡi tham lam càn quét, nhẹ nhàng xoay chuyển, tìm kiếm nơi mềm mại của y, khiến cho đầu óc y không khỏi run rẩy.

Tiêu Thế cảm giác hơi thở mình đình trệ, mơ hồ hỏi: “Ngài đang làm cái gì…..”

Khóe mắt Tô Mạch Ngôn có chút đỏ, nhưng con ngươi vẫn đen thẫm nhìn thẳng vào y, tiến đến cắn cắn cánh môi, khàn khàn nói: “Muốn cậu chịu trách nhiệm.”

Nói xong còn cẩn thận nhẹ nhàng cắn cắn cánh môi dưới của y.

Răng nhọn run rẩy, giống như chú chó nhỏ ngậm lấy ngón tay của chủ nhân, nhẹ nhàng ma sát một chút, cũng không dám cắn, chỉ dùng đầu lưỡi dịu ngoan liếm liếm.

Ngứa đến tê dại.

Một hồi mãnh liệt kia làm cho nội tâm cơ khát của Tô tiểu cẩu giảm bớt, hiện tại dịu dàng mà liếm liếm môi đối phương.

Hạ thể giống như đuổi tiểu cẩu nhếch lên, có thể thỏa mãn ước mơ được ăn thịt béo, hắn thỏa mãn hôn lên cổ người kia, ngón tay cũng không chịu yên, bắt đầu len lỏi vào trong quần áo y, sờ soạng.

Da thịt người trẻ tuổi có khác, sờ vào mềm mại co dãn rất tuyệt.

Hắn say mê nghĩ, vừa nhiệt tình hôn môi, vừa đưa hạ thể sát vào khố gian của đối phương, nhiệt độ dần tăng cao, quần áo từng kiện cũng dần được buông xuống.

Trong đầu là một mảnh hỗn loạn, tràn đầy ý niệm đỏ tươi.

Cường  - bạo – y! Cường – bạo – y! Cường – bạo – y!......Nếu lão điểu không thể dùng, sẽ dùng cúc hoa cường bạo y! (má ơi, lần đầu con biết là dùng cúc hoa để cường người khác =))))))))))))

Khi bàn tay không an phận tham nhập đũng quần mình, ánh mắt Tiêu Thế ngưng trọng, rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại.

Thoáng dùng sức đẩy người kia ra, ngón tay vẫn có chút khắc chế.

Người nọ dùng ánh mắt mờ sương nhìn y.

Ánh mắt Tiêu Thế có chút phức tạp, nâng tay ôm lấy gương mặt hắn, khẽ đẩy ra, ngón tay vuốt ve cánh môi đỏ bừng, vừa mới hôn quá lợi hại, khiến cho vài chỗ chảy máu, đỏ tươi.

Tô tiểu cẩu ánh mắt long lanh  nhìn y, hơi hơi nghiêng mặt, nhẹ nhàng ngậm lấy ngón tay y.

Mút – Tràn đầy hương vị tình sắc.

Tiêu Thế hít sâu một hơi, khàn khàn nói: “Mạch Ngôn, ngài không cần…….”

Tô tiểu cẩu liễm hạ mắt, sờ sờ khố gian của đối phương đã cứng như sát, đối phương cũng kích động như mình, hơi có một chút xôn xao, nhưng không rõ ràng.

Hắn mím môi, liếc nhìn y một cái, giống như là hạ quyết tâm.

Sau đó, hắn ngồi xổm, kéo khóa quần y xuống.

********

Hãn Kiện mồ hôi ướt đẫm đứng lên khỏi người vật nhỏ kia, trên vai vẫn còn ẩn ẩn đau đớn.

Vật nhỏ kia tuy rằng không tốt để đùa nghịch, chỉ khi nào áp đảo, liền đòi mạng gã, tư thế gì cũng phối hợp, còn thích cắn người, đúng là cầm tinh con sói.

Vươn tay sờ, cả tay đầy tơ máu.

Gã liếc mắt nhìn con sói non vẫn còn ngủ say không chút đề phòng kia, thở dài, đỡ thắt lưng đi vào phòng tắm.

Đêm nay thế mà quay cuồng đến năm lần, xử nam vừa khai bao cũng đến trình độ thế này là cùng.

Nhúng khăn mặt vào nước ấm, vắt hơi kiệt, sau đó đưa tay vào nơi đó, nhẹ nhàng lấy dịch thể bên trong ra.

Động tác còn quá thô lỗ, thằng nhãi con kia muốn đánh người sao.

Hãn Kiện miệng oán giận, tuy động tác vẫn nhẹ nhàng, nhưng đáy lòng vẫn có một chút khó chịu.

Nếu không phải là do cậu vô duyên vô cớ trêu chọc tôi, làm sao tôi lại đi ôm một thằng đàn ông cơ chứ? Còn muốn thật thà cần cù chịu khó hầu hạ như hầu tổ tông nhà tôi, thật sự là làm tôi mất hết cả tư cách rồi.

Thử hỏi là một thằng đàn ông, ai mà không muốn ở trong nhà mình có thể tự do chỉ huy?

Đại thể là động tác chưa đủ nhẹ, thiếu niên mơ màng tỉnh lại, trên người còn mềm nhũn, híp mắt liếc gã một cái, nhìn từ cơ ngực rắn chắc dến JJ mềm nhũn, nở nụ cười: “Nơi đó còn đau phải không?”

Hãn Kiện biết cậu ta muốn ám chỉ lần trước gã bị đầu gối đả thương đến mức nằm viện, tức giận lườm người một cái, vứt khăn mặt sang một bên, trừng mắt: “Đau! Mẹ nó. Cậu mới đau!”

Nhớ tới lần đó là lại bực mình.

“Cậu nhỏ” tí nữa thì gãy, gã còn xé quần của chính mình, kết quả là hại gã lõa mông bị đưa vào bệnh viện, thành trò cười cho cả bệnh viện, mặt cũng không biết giấu vào đâu.

Thiếu niên nằm bên người gã, nâng tay chọc chọc cơ thể dưới chăn, sắc mặt không chút thay đổi: “Vậy đến lượt tôi.”

Xoát!

Chăn lại bị xốc lên.

Hãn Kiện trừng mắt nhìn cậu: “Cậu đừng có mơ! Tôi là đàn ông, thao đàn ông đã TMD đủ……” – Mắt thấy sắc mặt thiếu niên trầm xuống, gã hừ một tiếng, buồn thanh nói – “Đại ca cậu vẫn chưa tha thứ cho tôi sao?”

“Không.” – Thiếu niên cứng rắn, sau đó quay đầu đưa lưng về phía gã – “Muốn đuổi tôi đi sao? Anh đừng có mơ!”

Làm sao có thể hết hi vọng?

Hãn Kiện lén lút nhìn con sói con, ánh mắt nơi nơi ngắm loạn.

Không từ mà biệt, có thể tính như là xâm phạm vị thành niên.

Pháp luật cũng mặc kệ là ai câu dẫn ai.

Tự do, tự do, ta muốn tự do, ta muốn khôi phục thân phận thẳng nam, tìm một cô gái xinh đẹp, quang minh chính đại mà yêu đương!

Hai nam nhân bên nhau, có thể có kết quả thế nào?

Cuối cùng không phải là đường ai nấy đi!

Đây là sự thật, từ thời kì động dục lúc học đại học, gã đã vô cùng hiểu rõ.

Hơn nữa, hiện tại người này vẫn tính là trẻ vị thành niên.

Đụng đến ví tiền của tên nhãi con, mở ra thấy, bên trong là một tấm ảnh gia đình.

Một nhà bốn người, cậu nhóc còn bé, được một thiếu niên xinh đẹp đeo kính ôm lấy, cười đến sáng lạn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mềm mại, mắt to, trông như một cô bé.

Hãn Kiện sờ sờ cằm: “Chậc chậc, không ngờ thằng nhãi này cũng có lúc đáng yêu như thế…….”

Tiếp tục lật.

Bên trong có thẻ học sinh, vé xe bus, còn có…. Cách liên hệ với người giám hộ tên Lục?


Mắt Hãn Kiện sáng lên, nhanh chóng nhớ kĩ địa chỉ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét