Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 75-76

Chính văn chương thứ bảy mươi lăm

     Sở Vân Phi nhìn về phía Sở Phi Dương, sau đó nhìn về phía Quân Thư Ảnh, trường kiếm trong tay nắm chặt, cả người đều trong tư thái đề phòng nhìn tình huống trước mặt.

Quân Thư Ảnh phất tay, vẫn không quay đầu lại, chỉ có thanh âm lạnh lùng bình tĩnh truyền đến: " Sở Vân Phi, đưa Chân Thuỷ Môn Chủ đi đi."

" Không được, ta phải........" Sở Vân Phi muốn nói ta phải lưu lại để bảo vệ huynh, thế nhưng đối diện với Sở Phi Dương vẫn đang tự tiếu phi tiếu, hắn lại nghĩ những lời này dường như hắn không có tư cách nói ra khỏi miệng, bởi vậy ngập ngừng một chút mới nói: " Sư phụ muốn ta đi cùng huynh, ta không thể trái sư mệnh."

" Ta nói một lần cuối, đi." Thanh âm của Quân Thư Ảnh vẫn bĩnh tĩnh như trước, " Nếu không phải lo các ngươi hoặc bị thương hoặc sẽ chết, thì ta cũng không muốn xen vào."


Phinh Đình gần như vô lực tựa vào người Sở Vân Phi, đưa tay vuốt mái tóc dài rối tung, nhìn bóng lưng đĩnh trực của Quân Thư Ảnh phía trước, nàng cắn cắn môi dưới.

"Quân.... Công tử, Sở đại ca không giống trước đây, huynh ấy không nhớ gì hết, ngươi không nên mạo hiểm..." Phinh Đình lên tiếng khuyên nhủ, nhưng hình như vì nội thương nghiêm trọng, nên nhịn không được ôm ngực ho khù khụ.

" Ta và các ngươi không giống nhau." Quân Thư Ảnh thản nhiên nói.

" Ngươi...." Phinh Đình nghe vậy không phục mà kêu lên một tiếng, nhưng cũng không có lời nào để phản bác. Nàng cũng biết, Quân Thư Ảnh nói chính là sự thực, nên không thể cãi lại.

Sở Phi Dương di chuyển cước bộ, từng bước từng bước tiến về phía Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy một nguồn nội lực rất hùng mạnh đột nhiên đến gần, áp bách tới mức ngực hắn gần như cứng lại, thế nhưng ánh mắt vẫn vô pháp ly khai tầm nhìn của Sở Phi Dương.

     Sở Phi Dương rút thanh kiếm cắm trên mặt đất lên, tuỳ ý chậm rãi giơ lên mũi kiếm, ánh mắt cùng khoé miệng tự tiếu phi tiếu, làm cho người khác cảm thấy bị khinh miệt, giống như đang châm chọc mấy người trước mặt không biết tự lượng sức mình. ( tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười, cười châm biếm, bỡn cợt, trêu chọc)

Tầm mắt của Quân Thư Ảnh rốt cục cũng rời đi, dần dần nhìn về thanh kiếm lạnh lẽo đang chỉ trúng tim mình, trong lòng đau xót, hắn trợn to hai mắt nhìn về phía Sở Phi Dương, nơi nhân trung của Sở Phi Dương vẫn nhăn lại một chút dường như hắn cũng không phát hiện tâm tư của chính bản thân mình.

 Sở Phi Dương không thể không ngừng lại một khắc để quan sát, hắn nhìn khuôn mặt Quân Thư Ảnh có chút xuất thần. Nhưng khoảng khắc này cũng không kéo dài, hắn cầm kiếm tiến về phía trước, nguồn nội lực không buồn che dấu cũng khiến Sở Vân Phi ở phía sau cũng cảm thấy bị uy hiếp.

Sở Vân Phi nhìn về phía thân ảnh cứng còng bất động của Quân Thư Ảnh, rốt cục dưới sự áp bách mạnh mẽ như vậy cũng không giữ được bình tình nữa. Nhất là nghĩ đến lưỡi kiếm sắc bén kia chỉ nhằm về Quân Thư Ảnh, vạn nhất lúc này Sở Phi Dương hồ đồ thì hỏng hết, tính mệnh của Quân Thư Ảnh ... Căn bản không có bất luận cái gì có thể đảm bảo, Sở Phi Dương hiện nay, nếu cao thủ võ lâm khắp thiên hạ đều ở đây, chỉ sợ cũng không có cách chạy trốn, huống chi là một mình Quân Thư Ảnh ?! Quân Thư Ảnh có can đảm đánh cược tính mệnh của chính mình, hắn cũng tuyệt đối không muốn đem tính mệnh Quân Thư Ảnh đưa ra để đánh đổi một chút bản tính vốn có của Sở Phi Dương!

Quân Thư Ảnh thấy bên tai vụt qua một trận gió, một đạo thân ảnh hạ xuống bên người, giống như mũi tên nhọn sắp rời cung lao thẳng về phía trước.

" Quân đại ca, lui lại!" một tiếng hét lớn truyền từ không trung.

" Sở Vân Phi !" Quân Thư Ảnh nhìn thân ảnh kia tức giận hét lên, cũng phi thân về phía trước.

Bất quá chỉ trong nháy mắt, trong đôi mắt đen kịt của Sở Phi Dương hiện ra sắc mặt lo lắng của Quân Thư Ảnh đang hô lên cái tên kia, người đó dường như có mối liên hệ không bình thường với hắn, dường như hắn cùng người ấy đều đối nghịch với chính mình.

 Một cơn sóng cuồng bạo khó lường đột nhiên dấy lên trong đôi mắt đen kịt luôn bình tĩnh, Sở Vân Phi chỉ cảm thấy một luồng chân khí giống như tường đồng vách sắt ập đến trước mặt, mà hắn giống như bị bức tường đó vây khốn, xương cốt toàn thân dường như bị chấn nát.

Sở Phi Dương nheo lại hai mắt tràn ngập nguy hiểm, hắn nhìn thẳng về phía Sở Vân Phi đang xông tới chỗ hắn, thân thể hắn thậm chí không hề chuyển động.

Sở Vân Phi cảm thấy một cỗ sát ý lạnh lẽo từ trước đến nay chưa từng thấy, mãnh liệt tới mức gần như khiến hắn yếu đuối mà ngã xuống đất, thuần phục, nhận lấy cái chết.

Bất quá trong khoảng khắc, cảnh vật trước mắt dường như chậm lại. Hắn thấy Sở Phi Dương ném kiếm, tay giơ lên, bàn tay cong lại thành ưng trảo, băng lãnh vô tình mà nhìn hắn.

Sở Vân Phi biết, hắn nhất định đã chọc giận Sở Phi Dương, chỉ không biết chính mình đã làm gì, mà khiến hắn mỗi lần gặp mặt đều nhất định phải hạ sát thủ như vậy. Hắn đối với Phinh Đình còn trêu đùa giống như mèo vờn chuột, thế nhưng với chính mình lại chỉ muốn một chiêu đoạt mệnh!

Sở Vân Phi cắn chặt hàm răng, mặc dù đã tuốt kiếm ra khỏi vỏ. Hắn cũng rất gần Sở Phi Dương, ánh mắt u ám thẳng tắp như muốn đem hắn hút vào. Toàn thân hắn căng thẳng, chuẩn bị tiếp chiêu của Sở Phi Dương.

Sườn trái đột nhiên tê rần, Sở Vân Phi chỉ cảm nhận được một cỗ lực mạnh đẩy hắn sang bên phải. Trong tầm nhìn bị đảo lộn, hắn chỉ kịp nhìn thấy một tia kinh ngạc cùng cuồng nộ của Sở Phi Dương.

Quân Thư Ảnh cắn răng tiếp chiêu trực diện của Sở Phi Dương, bị ngoại lực công kích mãnh liệt, không chỉ thân thể đau đớn, mà ngay cả tâm cũng đau đớn.

" Quân đại ca..." Sở Vân Phi lăn vài vòng trên đất, đứng dậy liền thấy Sở Phi Dương đưa một tay kìm chặt bả vai Quân Thư Ảnh, đôi mắt vô tình nhìn về phía Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh cảm thấy khớp xương bả vai sắp bị Sở Phi Dương bóp nát, một tia khí lực cũng không ngưng tụ lại được, hắn hít một hơi. Lúc này lại nghe đươc tiếng kêu lo lắng của Sở Vân Phi, trong lòng càng tức giận, quay đầu nhìn Sở Vân Phi căm tức nói: " Ngươi muốn chết thì chết xa một chút, đừng có đâm đầu vào chỗ hắn."

Sở Vân Phi trong tâm đau xót, Quân Thư Ảnh đã nói rõ ràng với hắn, cứu hắn cũng không phải vì hắn, mà là vì Sở Phi Dương, để trên tay Sở Phi Dương không dính máu người vô tội, để Sở Phi Dương khi tỉnh lại không cảm thấy hối hận. Cho tới bây giờ Quân Thư Ảnh đã vô tình tới bước này, so với để mặc hắn vì Quân Thư Ảnh mà tìm chết thì còn làm hắn khó chịu hơn.

     " Ta muốn cứu huynh, Quân đại ca." Sở Vân Phi chậm rãi đứng dậy, sự vô tình đó so với bất cứ ngoại lực tác động nào cũng sắc bén, đã bị nó tổn thương qua thì không còn nỗi đau đớn nào làm hắn thấy sợ hãi nữa, tâm đã chết lặng, ngay cả nỗi khiếp sợ cùng run rẩy khi đối mặt với Sở Phi Dương trong phút chốc cũng tan thành mây khói.

Đối mặt với Sở Phi Dương, rõ ràng bóng dáng vẫn như trước. Nhưng khuôn mặt phía đối diện tràn đầy châm biếm cùng miệt thị, cặp mặt đen như bầu trời đêm, Sở Vân Phi ảo giác như, Sở Phi Dương còn mạnh mẽ cao lớn hơn trước đây. Hắn chỉ cần dùng một tay để giữ Quân Thư Ảnh, nhưng cũng khiến cho Quân Thư Ảnh vô lực mà mà xụi lơ trong lòng hắn, dựa vào lồng ngực hắn mới đứng vững được, sắc mặt tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chỉ trong chốc lát tóc mai đã ướt đẫm, nhất định là đau đớn vô cùng.

" Quân đại ca, Sở đại ca sẽ thương tổn huynh. Hắn căn bản không còn là Sở đại ca nữa." Sở Vân Phi thấp giọng nói, giống như nói với chính mình, hắn chậm rãi rút kiếm khỏi vỏ, tiến lên ba bước, đứng vững.

Quân Thư Ảnh vốn đã đau đến không còn khí lực, tất nhiên không thể nghe được mấy lời lẩm nhẩm của Sở Vân Phi. Nhưng Sở Phi Dương lại nghe rất rõ ràng. Hắn nhìn về phía Phinh Đình đang nhìn hắn đầy ưu thương, lại quay đầu nhìn tên Sở Vân Phi đang muốn từ trong tay hắn 'Cứu' ra Quân Thư Ảnh, khuôn mặt vẫn không đổi. Khoé miệng chậm rãi nhếch lên, nở một nụ cười khinh bỉ.

Tay trái hắn đang nắm Quân Thư Ảnh dụng lực, đem Quân Thư Ảnh dựa vào bên ngực phải, cánh tay phải rắn như sắt chặn trước ngực Quân Thư Ảnh, chặt chẽ giam cầm hắn.

Cánh tay mạnh mẽ vắt trước ngực khiến Quân Thư Ảnh có chút bực mình, tuy đầu vai đã giảm bớt đau đớn, nhưng lúc này cũng đã tê dại. Hắn cũng không còn sức lực ngăn cản hành động của Sở Phi Dương, chỉ là cảm giác được khí tức của Sở Phi Dương lúc này rất yên ổn, cũng không có sát ý.

Thế nhưng trước ánh mắt trừng lớn của Sở Vân Phi, Sở Phi Dương lại cúi đầu đến bên cổ Quân Thư Ảnh, vươn đầu lưỡi chậm rãi dọc theo đường cong duyên dáng, thẳng một đường mà liếm lên, mãi cho đến phía sau lỗ tai trắng ngần, mới thu hồi đầu lưỡi dâm mỹ, liếm liếm môi mình, nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng bóng. Đôi mắt đen như mực của hắn vẫn chăm chú nhìn Sở Vân Phi, đầy ác ý mà hưởng thụ vẻ méo mó trên mặt Sở Vân Phi.

Sở Vân Phi biết hắn đang hướng về phía mình biểu thị công khai quyền sở hữu đối với Quân Thư Ảnh. Sở Vân Phi trừng lớn hai mắt, nhưng không sao chuyển dịch được tầm nhìn, hắn thấy được trong đôi mắt coi mình như kẻ thù kia đối với người trong ngực đầy ham muốn độc chiếm.

Hắn đã hiểu, Sở Vân Phi nuốt một ngụm nước bọt, nhưng trong cổ họng chỉ thấy đắng chát. Thì ra là thế, bởi vì vừa nãy trong mắt Sở Phi Dương, Quân Thư Ảnh cùng hắn cùng một trận tuyến, cho nên mới đối với hắn bộc phát ra sát ý mãnh liệt như vậy sao?

Hắn nhìn về phía Sở Phi Dương vẫn đang ôm chặt Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh vẫn nhắm hai mắt, bởi vì bị Sở Phi Dương bá đạo siết chặt lấy mà thở dốc, nhưng đối với việc bị đối đãi như vậy tựa hồ không thèm để ý, dường như.... Đã thành thói quen.

Sở Phi Dương cúi đầu ngửi mùi hương trên mái tóc của Quân Thư Ảnh, ánh mắt khinh thường liếc nhìn Sở Vân Phi cùng Phinh Đình, vung tay cắm thanh kiếm xuống mặt đất, ôm chặt lấy Quân Thư Ảnh phóng đi, chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy thân ảnh.

" Quân công tử hắn..." Phinh Đình vội vàng chạy tới, có chút lo lắng nhìn về phía Sở Phi Dương vừa dời đi, " Làm sao bây giờ... Sở đại ca có thể giết....."

" Không cần phải nói nữa." Sở Vân Phi  tra kiếm vào vỏ, nghiêm mặt trầm giọng nói, " Chúng ta trở về thôi."

" Không cứu Quân công tử, không tìm Sở đại ca sao?" Phinh Đình vội la lên.

Sở Vân Phi nở một tia cười khổ: " Không tới phiên chúng ta đi cứu." Nói xong liền quay bước trở về. Trên sườn núi hoang vắng, chỉ còn Phinh Đình một thân hồng y bay phất phơ trong gió. Nàng yên lặng đi tới chỗ Sở Phi Dương vứt kiếm, hai tay rút lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Bầu trời xanh như ngọc, ánh dương quang thật đẹp.

Chính văn chương thứ bảy mươi sáu

Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy tiếng gió thổi vù vù bên tai, sau lưng là lồng ngực rộng và ấm áp, hơi thở quen thuộc khiến cho hắn an tâm, nếu không phải cánh tay kia đang dụng lực kiềm chế hắn không biết nặng nhẹ, thì hắn quả thực cho rằng Sở Phi Dương đã trở về.

Sở Phi Dương dùng đầu mũi chân điểm lên cành cây để mượn lực, dọc đường đi vẫn phiên nhiên mà lao về phía trước, trong lòng ôm theo Quân Thư Ảnh, thế nhưng đã qua một hồi lâu cũng không mảy may mệt mỏi.

Quân Thư Ảnh cảm thấy bàn tay đặt bên hông của Sở Phi Dương, ấm áp mà mang theo chút khô ráp như trước đây. Vẫn giống như một người phàm trần, nhưng lại mang trong mình một sức mạnh vô biên, có thể cưỡi gió mà đi, còn có thể trường sinh bất lão, chỉ sợ bất cứ ai, bất luận là sinh mệnh gì, trong mắt hắn mà nói căn bản đều là thứ nhỏ bé không đáng để tâm.

Sở Phi Dương hắn rốt cuộc đã quên tất cả? Hay căn bản cái gì cũng nhớ rõ, nhớ kỹ bọn họ đã từng quen biết tương giao, nhớ kỹ trước đây từng yêu thương sâu sắc, nhớ kỹ từng thời khắc ôn nhu giữa hai người, chỉ là hắn đã không còn quan tâm mà thôi?"

Quân Thư Ảnh cảm thấy hô hấp đông cứng, những suy nghĩ trong lòng khiến cho hắn đau đớn. Sở Phi Dương nhớ kỹ hắn, nhưng không còn quan tâm đến hắn ....... Quân Thư Ảnh cắn chặt hàm răng, loại chuyện này... quả thực quá sai lầm, vô cùng sai lầm, hắn nhất định không tin, cũng không cho phép nó xẩy ra!

Quân Thư Ảnh  nắm lấy tay Sở Phi Dương đầu ngón tay không tự giác dần dần dụng sức, ngón tay trơn bóng gọn gàng gần như cắm vào da thịt Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương cúi đầu nhìn hắn một cái, nhíu mày, đưa tay trái lên nắm lấy ngón tay đang cấu vào tay hắn, dùng nhãn thần đe doạ Quân Thư Ảnh thành thật mà buông ra, không nên làm loạn.

Quân Thư Ảnh không chịu nổi ánh mắt ngu ngốc đó, thực muốn nôn ra máu, hắn quay mặt nhìn ra phía ngoài, không thèm nhìn mặt Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương nhìn theo mái tóc dài bởi vì Quân Thư Ảnh quay đầu đi mà bay phất phới, mềm mại lại sạch sẽ, có thể nói là mỹ cảnh, trong lòng thoả mãn đến nỗi vươn tay ra sờ sờ.

Sở Phi Dương đem Quân Thư Ảnh bay đến một địa phương khác trên tiểu đảo, hắn dừng lại ở bên vách đá dựng đứng sát bờ biển, sau đó nhìn xuống phía dưới. Quân Thư Ảnh đang nghi hoặc không hiểu hắn đem mình tới nơi này làm cái gì, đột nhiên bị Sở Phi Dương nắm chắc,  sau đó thẳng tắp mà nhẩy xuống.

Quân Thư Ảnh vốn tập võ hơn hai mươi năm, nhưng lần này cũng suýt nữa hoảng sợ đến kêu ra tiếng. Phía dưới gió thổi mãnh liệt, loạn thạch lởm chởm, không một chút chuẩn bị gì mà nhảy xuống như vậy căn bản chỉ có đường chết! Chính là nhiều năm luyện tập công phu như vậy khiến hắn không dám làm ra hành động mất mặt, chỉ cắn chặt môi, cơn gió biển thổi cuồng liệt khiến cho làn da đau buốt, khuôn mặt trắng bệch, cánh tay lặng lẽ ôm chặt Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương cũng không xuất nội lực, chỉ đơn giản mặc cho hai người rơi xuống biển cả với những cơn sóng điên cuồng mãnh liệt,  hưng phấn mà lao vào tử địa.

Chẳng lâu sau, cơn đau quặn nơi bụng dưới đột nhiên chấm dứt, tiếng sóng vỗ cuồng nộ bên tai tựa như tiếng gầm rú của mãnh thú, vang dội khắp không gian, những cơn gió biển mãnh liệt hàm chứa chút vị chan chát khiến cho người ta không mở được mắt.

Quân Thư Ảnh chỉ thấy đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm, dưới chân nặng nề, thực đúng là đã đặt chân dưới nền đất.

Sở Phi Dương buông hai tay đang ôm Quân Thư Ảnh ra, Quân Thư Ảnh lảo đảo một hồi mới đứng vững, quay ngoắt đầu nhìn Sở Phi Dương, trong lòng đầy hờn giận.

Nơi đây là một sơn động nhỏ, phía ngoài là trời nước một màu xanh biếc mênh mông, còn có tiếng sóng biển vỗ bờ ầm ầm không ngớt. Sở Phi Dương tựa vào động khẩu, hai tay khoanh trước ngực, cổ áo hơi mở rộng lộ ra lồng ngực tinh tráng, tư thái tiêu sái phóng khoáng nói không nên lời. Quân Thư Ảnh không có mục đích gì chỉ đi tới đi lui, so sánh ra, mình quả thực chật vật vô cùng.

Sở Phi Dương dùng đôi mắt như màn đêm nhìn hắn, nhãn thần xa lạ, nóng nực kỳ quái. Sở Phi Dương đột nhiên nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.

Quân Thư Ảnh lúc này mới chú ý tới, khuỷ tay Sở Phi Dương vẫn cuốn một sợi dây mây thô to, nghĩ một chút cũng hiểu rõ, Sở Phi Dương là dựa vào sợi mây này đem hai người lao thẳng xuống sơn động dưới vách đá hiểm trở .

Quân Thư Ảnh thở phào một hơi, nếu như thế, hẳn đã có biện pháp để leo lên.

Sở Phi Dương thấy Quân Thư Ảnh nhìn sợi dây trong lòng hắn liền lộ ra bộ dáng yên tâm, hắn cười thật sâu, đưa tay trái nắm sợi mây giơ ra, hướng Quân Thư Ảnh lắc lắc, trong lúc ánh mắt Quân Thư Ảnh vẫn còn nghi hoặc, hắn đưa tay trái ra khỏi cửa động, kéo kéo sợi mây xuống, nhẹ nhàng buông tay---

Quân Thư Ảnh trừng lớn hai mắt, chạy đến bên mép động, ló đầu ra nhìn xuống phía dưới. Từng cơn gió biển cường liệt đập thẳng vào mặt, mùi nước biển tanh nồng xộng vào mũi, sợi dây mây cứu mạng kia vốn đã không thấy bóng dáng. Hắn quay đầu lại nhìn Sở Phi Dương, ngón tay run run chỉ vào hắn: " Ngươi... ngươi điên rồi sao?"

Sở Phi Dương không để tâm mà cười cười, đi vào trong động, ngồi trên một khối đá lớn, vươn một tay về phía Quân Thư Ảnh.

"Qua đây" thanh âm trầm thấp, nhưng tựa hồ so với trước đây còn sâu sắc hơn.

Quân Thư Ảnh nghe xong liền đi tới, ngay cả tâm tư lo lắng cũng đã thu trở về, vô cùng kinh ngạc nhìn hắn: " ngươi... ngươi có thể nói?!"

Cũng không thể trách hắn nghĩ Sở Phi Dương là kẻ ngu ngốc, đều là vì ngay từ lúc tâm tình Sở Phi Dương đại biến thì đều là biểu tình cười như không cười dáng dấp vô cùng quỷ dị, Quân Thư Ảnh vốn nghĩ bọn họ đại khái không biết nói tiếng người, mà trực tiếp thoái hoá thành loại quái thú nguyên thuỷ. Nhưng Quân Thư Ảnh cũng đã quên Nguyên Tình lúc còn ở nơi đây đã từng dùng thủ đoạn lừa gạt sư tỷ của hắn để đạt được mục đích, có lẽ vì hắn căn bản chưa từng để tâm chuyện của người khác.

Sở Phi Dương thu tay, nhếch khoé miệng, dùng ánh mắt thấu hiểu rất kỳ lạ nhìn hắn.

 "Quân Thư Ảnh." Sở Phi Dương hô lên.

Lúc này đây Quân Thư Ảnh ngay cả dư lực để kinh ngạc cũng không có. Quân ....Thư Ảnh, hắn đã bao lâu không gọi mình như vậy?! Khi ba từ đó từ miệng hắn phun ra, mặc dù đủ cả tên lẫn họ, vẫn bao hàm ý nghĩ yêu thương không che lấp, nhưng vẫn có chút cảm giác xa lạ.

Một tiếng gọi này của hắn có thể coi là cái gì? Không mặn không nhạt, khiến Quân Thư Ảnh nghe không ra một tia ấm áp.

Quân Thư Ảnh trong miệng đắng ngắt " Ngươi vẫn nhớ ta?" Nhưng ngươi cũng không còn quan tâm ta....

Thế nhưng Sở Phi Dương lại lắc đầu: " Ta không nhớ rõ. Ta biết." hắn đứng dậy đi đến bên Quân Thư Ảnh, khí thế mạnh liệt giống như cưỡng bức khiến Quân Thư Ảnh không tự chủ được mà lui lại phía sau, đến khi Sở Phi Dương đưa tay nắm lấy hắn thì, Quân Thư Ảnh mới ý thức được vừa nãy chính mình vì hoảng sợ mà lui lại.

Chỉ vì luồng khí quanh thân hắn lúc này quá mức cường đại, quá mức vô tình. Nếu dã thú trong rừng nhìn thấy vua của muôn thú, hẳn cũng không khác gì lúc này...

Sở Phi Dương kéo Quân Thư Ảnh đến trước mắt, đưa tay nâng cằm hắn lên, khiến hắn đối diện với chính mình. Hắn chăm chú nhìn thật sâu vào ánh mắt hàm chứa quật cường cùng thụ thương của Quân Thư Ảnh , một lát sau mới lên tiếng: " Chuyện trước kia với ta bất quá chỉ là cảnh tượng mơ hồ, nhớ lại chỉ là phiền phức. Bây giờ trong trời đất này, ta là thần! Bất tử bất lão, dù không thể nắm trong tay 'sinh', nhưng có thể nắm trong tay ' tử'."

"Ngươi muốn làm gì?" Quân Thư Ảnh cảm thấy cằm bị nắm đến đau nhức, hắn giật giật khoé miệng, nhẹ giọng nói.

 " Mấy chuyện phàm tục chỉ là thứ vô ích, ta không cần. Thế nhưng ngươi--" Sở Phi Dương nheo lại hai mắt, đưa mặt kề sát vào Quân Thư Ảnh, " Nhưng ngươi lại đơn giản có thể khơi mào lửa giận của ta... ta chỉ nhìn ngươi thì cả người khô nóng, chân khí xung đột không thể khơi thông, quả thực vô cùng bất ổn..."

Quân Thư Ảnh nghe lời hắn nói, hai mắt càng ngày càng trợn to, trong ánh mắt tràn ngập ánh sáng cùng nhiễm chút ướt át, tựa hồ chớp qua một tia hy vọng, chăm chú nhìn hắn, đôi hàng mi đen dài chớp chớp vài cái. Sở Phi Dương chỉ cảm thấy đôi mi kia như đang quạt trên chính quả tim của mình, làm hắn ngứa ngáy khó nhịn, toàn thân nảy lên cảm giác nóng nảy phức tạp, quả thực không có cách nào kìm chế.

" Hay vì bộ dạng này của ngươi!" Sở Phi Dương bất giác dụng lực, khiến cho Quân Thư Ảnh đau đến nhíu mày. Hắn nhìn Quân Thư Ảnh cau mày, trong lòng chỉ cảm thấy những tâm tư nan giải này càng làm tăng thêm cuồng vọng tàn sát bừa bãi của hắn.

Sở Phi Dương đột nhiên buông tay, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Quân Thư Ảnh " Trước khi ta hiểu rõ cảm giác này vì sao lại có, người hãy ở nguyên chỗ này cho ta."

" Ngươi muốn đi đâu? " Quân Thư Ảnh lên tiếng gọi Sở Phi Dương đã quay người ra ngoài.

Sở Phi Dương ngừng một chút, mới thản nhiên nói: " Ngươi không cần biết."

Quân Thư Ảnh tất nhiên biết. Tô Kỳ Tranh đã từng nói người bị nguồn nội lực này khống chế, sẽ có ham muốn lạm sát không thể kìm nén, tất nhiên Sở Phi Dương muốn đi giết người. Lần này đã không có hắn ngăn cản, hắn không tin nhóm người Sở Vân Phi có thể thoát được bàn tay của Sở Phi Dương.

Quân Thư Ảnh thở dài một tiếng: " Phi Dương, ngươi muốn biết tại sao khi đối mặt với ta ngươi luôn có cảm giác không, ta có thể nói cho ngươi."
 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét