Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 51-52

Chính văn chương thứ năm mươi mốt



    Bên một vách đá hơi thấp, vài loại cỏ cây hỗn tạp hiên ngang đón gió, cách đó không xa còn có thanh âm suối nước ngầm chảy róc rách.

Không bao lâu sau, xuất hiện hai thân ảnh một trước một sau từ dưới thạch bích nhẹ nhàng bay lên, tay áo phất phơ, dưới bối cảnh biển trời cùng một màu, lại càng phiêu hốt giống như  tiên giáng trần.

     Sở Phi Dương nhẹ nhàng đáp xuống đất, xoay người một cái, liền chứng kiến Quân Thư Ảnh đã tới phía sau hắn, giữa không trung gió biển thổi tung mái tóc cùng y phục của hắn, hiển nhiên toàn thân đều tràn đầy tư thái tiêu sái phóng khoáng. Sở Phi Dương cảm thấy có chút chói mắt.

     Quân Thư Ảnh chân phải vừa tiếp đất, lại tiếp tục bước tới phía trước hai bước mới đứng vững, vừa vặn đi tới trước mặt Sở Phi Dương. Sở Phi Dương đối với hắn cười, Quân Thư Ảnh lại nhớ tới hắn vừa rồi đáp xuống cũng rất nhanh nhẹn dứt khoát không một chút động tác dư thừa, trái hẳn với tình trạng của mình. Võ công không bằng Sở Phi Dương là điều khiến Quân Thư Ảnh trong lòng luôn nhức nhỗi. Hắn lúc này cảm thấy không thoải mái, lại nhìn đến Sở Phi Dương tươi cười rạng rỡ hiện rõ khuôn mặt tuấn tú lại khiến hắn tâm tình càng không vui.

     Sở Phi Dương không hiểu vì sao bị Quân Thư Ảnh trừng mắt, trái lo phải nghĩ, thật sự không nghĩ ra được chính mình có điểm nào đắc tội với người ta.

     Quân Thư Ảnh hừ một tiếng, trực tiếp lướt qua Sở Phi Dương đi thẳng về phía trước.

     Sở Phi Dương đành coi như bỏ qua mà vội vàng đuổi theo hắn. Hơn nữa cũng không dám trêu chọc đến hắn, yên lặng cùng hắn sóng vai mà đi, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Quân Thư Ảnh mấy lần liếc mắt quan sát Sở Phi Dương, đem hắn từ đầu đến chân oán thầm mấy lần. Người gì vừa kiêu ngạo, vừa lỗ mãng, chỉ được cái bề ngoài đạo mạo đoàng hoàng, đúng là bên ngoài tô vàng nạm ngọc!

     Bất quá dù có cố tình đánh giá thấp đi nữa thì Quân Thư Ảnh trong tâm không thể không thừa nhận, võ công của Sở Phi Dương so với mình cao hơn không ít. Vô luận hắn có cố gắng chăm chỉ thế nào, mỗi một lần hắn tưởng có thể ngang hàng cùng Sở Phi Dương thì lại phát hiện vẫn còn kém hắn một chút.

     Kém dù không nhiều thì vẫn là kém, càng so ra thì tâm tư càng khó chịu. Hết lần này tới lần khác đều kém một chút! Quân Thư Ảnh quả thực tức đến nghiến răng, vừa đố kị, vừa không cam lòng, vừa oán giận Sở Phi Dương.

" Nghĩ gì vậy, làm gì mà nghiến răng lớn đến như vậy" thanh âm của Sở Phi Dương vang lên kéo Quân Thư Ảnh từ trong nỗi đố kỵ nho nhỏ của hắn mà tỉnh giấc, tay cũng bị Sở Phi Dương nắm lấy.

     Quân Thư Ảnh cũng không có tránh ra. Cảm nhận bàn tay đang nắm tay mình có chút thô ráp, ngoại trừ do nhiều năm tập kiếm mà trở lên chai lì, thì cũng bởi do làm việc tay chân lâu ngày mà càng dầy thêm.

Trái lại tay của chính mình, mặc dù lúc thiếu thời vì khổ luyện binh khí mà thô ráp, bất quá mấy năm gần đây hắn cơ bản không dụng đến kiếm mà chủ yếu chỉ sử dụng ám khí nên mấy vết chai kia sớm đã biến mất hoàn toàn. Hơn nữa hắn hiện nay mười ngón không dính nước mùa xuân ( ý là ảnh í lười ko làm việc nhà bao giờ), mỗi ngày đều được người chăm sóc hầu hạ xong xuôi ổn thoả, cho nên hai bàn tay nắm lấy nhau so ra thực sự khác biệt rất rõ ràng.

     Quân Thư Ảnh trong nội tâm cuối cùng cũng cảm thấy một chút ngango bằng.

     "Hừ, đệ nhất cao thủ võ lâm thì sao, về nhà còn không phải thổi lửa nấu cơm giặt quần áo."

     Sở Phi Dương nghe thấy mấy lời này của hắn, lại nhận được một cái nhìn khinh khỉnh xem thường, rốt cuộc cũng hiểu được vị này vừa rồi là đang vướng bận vấn đề gì.

     Hắn dở khóc dở cười nhìn Quân Thư Ảnh: "Ngươi mượn việc này mà đòi so cho bằng sao. Thôi! Thôi! Ta thiên hạ đệ nhất võ lâm không có địch thủ- Sở đại hiệp cũng không cần với ngươi con tôm nhỏ này so đo làm gì."

Tiểu con tôm lại không bị hắn khích tướng, vẻ mặt thản nhiên để cho Sở Phi Dương nắm tay hắn dắt đi về phía trước.

     Hai người rốt cuộc cũng trở lại chỗ cạm bẫy ban đầu, lúc này bề mặt đã trở lại nguyên trạng, trên mặt đất các loại lá rụng cỏ khô đều bị gió thổi sạch sẽ, hoàn toàn chỉ là mặt đất bằng phẳng nhìn không ra nơi này có dấu vết của cơ quan.

Lúc này sắc trời đã sầm tối, trên bầu trời đã sáng lên ánh sáng lập loè của tinh quang( sao trời), gió biển ẩm ướt không ngừng thổi qua.

     Sở Phi Dương ngồi xổm xuống, xem xét những dấu chân hỗn loạn trên mặt đất, nhíu mày.

     "Bọn họ đã xảy ra chuyện." Quân Thư Ảnh đến bên cạnh Sở Phi Dương.

     "Sao ngươi biết ?" Sở Phi Dương có chút nghi hoặc.

     Quân Thư Ảnh nói: "Nếu bọn họ không xẩy ra chuyện, hiện tại nhất định còn đang tìm kiếm chúng ta. Nếu như bọn họ theo chúng ta xuống, thì lúc này động khẩu đã đóng lại vậy thì bọn họ đã bị nhốt bên trong. Không phải ai cũng giống Sở đại hiệp ngươi, đến tận một hòn đảo đơn độc này rồi mà còn nhận được vài người họ hàng sư thúc sư bá. Còn nếu như bọn họ không theo xuống, thì dựa vào tính tính Sở Vân Phi, nếu chưa tìm được ta và ngươi hắn nhất định sẽ không đóng lại sơ quan này.

     Sở Phi Dương nghe xong, tuy biết Quân Thư Ảnh nói có lý, chính là hắn không tránh khỏi nội tâm có chút ghen tuông: " Ngươi lại hiểu rõ tiểu tử kia như vậy."

     Quân Thư Ảnh mỉm cười, vẻ mặt biểu lộ tâm tình vui vẻ: "Đổi thành vị Phinh Đình cô nương kia thì cũng sẽ như vậy thôi."

     "Khụ!!! có lẽ là cơ quan này tự động đóng cửa, có suy đoán cũng không chắc chắn được. Chúng ta tốt nhất nên đi tìm bọn họ xem sao."

     Quân Thư Ảnh gật gật đầu. Sở Phi Dương nhìn xung quanh một lượt đến khi tìm thấy một chỗ dễ đập vào tầm mắt mới sử dụng kiếm để lại chút ký hiệu.



     ***

Ba ngày đã trôi qua, Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh vẫn không tìm được tung tích của cả ba người.

" Là ta quá chủ quan" Sỏ Phi Dương có chút lo lắng, " Biết rõ Giang Tam có vấn đề vậy mà không nhắc nhở Vân Phi cùng Phinh Đình chú ý đề phòng hắn."

     "Ngươi cũng đừng xem thường bọn họ. Một người là đại đệ tử Thiên Sơn phái, một người lại là Chân Thuỷ môn chủ, ngươi tưởng họ là hài tử ba tuổi chuyện gì cũng không biết sao. Chẳng qua là ở trước mặt lão tiền bối nhà ngươi giả bộ ngây thơ ngờ nghệch mà thôi ( anh ảnh chê a dê già mới kinh chứ ^_^)" Quân Thư Ảnh vỗ vỗ bả vai Sở Phi Dương.

     Sở Phi Dương thở dài: "Hảo, ta coi như là ngươi đang an ủi ta."

     Sau một lúc lâu lại nhịn không được nói: "Thư Ảnh, ngươi thật sự cảm thấy ta già rồi sao?"

     Quân Thư Ảnh giống như bị sặc nước miếng một chút, quay sang nhìn Sở Phi Dương, chẳng biết nghĩ đến cái gì mà trên mặt nổi lên một tia đỏ ửng, sau đó lại trở thành trắng bệch:  " Không già, người một chút cũng không già. Ngươi thế này là được..."

Sở Phi Dương không đủ tinh ý để từ sắc mặt hồng hồng trắng trắng của Quân Thư Ảnh mà nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, dường như đối với câu trả lời này đã rất thoả mãn. Hắn nếu hiểu rõ Quân Thư Ảnh nghĩ đến phương diện gì, một câu " Ngươi thế này là được..." chỉ sợ càng làm cho Sở đại hiệp cảm thấy mỹ mãn vô cùng.

     Hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi lại tiếp tục men theo con đường nhỏ tìm kiếm.

     Sở Phi Dương đã từng xem xét mấy lần tấm địa đồ kia, hòn đảo này tuy không lớn lắm nhưng cũng không thể nói là nhỏ, muốn tìm được ba người này quả thực cũng không dễ dàng gì. Hắn chỉ đơn giản dẫn Quân Thư Ảnh đi tới vị trí chôn giấu kho báu trên bản đồ, trên đường đi chỉ có thể chú tâm mà tìm kiếm họ.

     Nếu mục đích của Giang Tam đúng là nơi đó. Mặc kệ nơi này thực sự có chôn giấu bảo tàng hay không hay là một thứ gì khác, chỉ mong rằng cuối cùng ở nơi này có thể tìm được hắn.

     "Thư Ảnh, chỗ kia có vài khoảng sân nhỏ, chúng ta qua đó xem một chút." Hai người theo đường lớn đi tới phía trước thì, Sở Phi Dương nhìn thấy phía bắc con đường có một đình viện hoang phế, nhìn qua cách bài trí thì có thể đây là phòng ngủ của các đệ tử Đông Long các trước đây. Ba toà đại viện nối liền nhau, được xây dựng trên địa hình rất nhấp nhô, dựa vào địa hình dốc nơi đây mà kiến tạo, nhìn qua có vẻ được bài trí thực tài tình.

     Đi xuyên qua ba toà đại viện này là con đường nhỏ đã bị cỏ dại cùng loạn thạch che lấp, cũng may khinh công hai người đều tới mức thượng thừa, nhưng bất quá cũng mất khoảng một nén nhang mới tới được nơi phụ cận.

     Bức tường cao cao vẫn chưa sụp hẳn, nhưng cũng đã quá cũ nát, phía trên vòm cổng tò vò thật lớn vẫn còn treo một bảng hiệu cong vẹo, trên đó còn mọc ra hàng bụi cỏ xanh um tùm, từng đám sâu nhỏ còn bò lổm ngổm trên tấm hoành phi.

     "Nơi này lúc trước hẳn là chỗ phồn hoa, bất quá chỉ vài chục năm trôi qua lại đã hoang vu tới mức này." Sở Phi Dương cảm khái.

     "Ở đây cỏ cây um tùm, sâu bọ nhung nhúc, có chỗ nào hoang vắng. Đã không có người sinh sống, tự nhiên sẽ có sinh vật khác đến sinh tồn. Cuộc sống vốn là như vậy, chưa nói tới cái gì hoang vu hay không hoang vu."

" Mấy thứ đạo lý không thực tế của ngươi càng ngày càng nhiều, ta không nói lại được ngươi." Sở Phi Dương nhướng mày, cũng thu hồi cảm giác buồn thương trắc ẩn, cùng với Quân Thư Ảnh bước vào đại môn.

Qua vài bậc thềm đá xiên vẹo, quay qua một khúc quẹo, trước mắt không gian rộng rãi hẳn lên. Một dãy dài dường như là phòng ở được sắp xếp hai bên, kéo dài thẳng tắp đến tận chỗ xa xa, chính giữa là một khoảng đất trống rộng lớn, nhìn qua một chút ngược lại cảm thấy rất có khí thế.

Nhưng lúc này đây Sở Phi Dương cũng không kịp cảm khái, bởi vì trên mặt đất rõ ràng hiện lên vài vệt máu. Mặc dù đã khô cứng lại thành một màu đen, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, thứ này tối đa cũng lưu lại được hai ngày.

Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh nhìn nhau, rất hiểu ý mà không lên tiếng, cùng nhau đi đến chỗ vết máu lưu lại trên đất.

     Từ chỗ vết máu kéo tới phía trước đã bị đứt quãng, phía sau đã không còn dấu vết. Nhưng lại lưu lại một con đường toàn cỏ khô bị giẫm đạp kéo dài thẳng tắp về phía trước.

Khoảng sân rộng này ở hai bên được kiến trúc có vẻ như là dãy phòng ở vây lấy, nơi này nếu là chỗ ở của các đệ tử thì khoảng sân này chắc hẳn là chỗ luyện công của họ. Ngay trước mặt hai người, lại là một toà nhà so với những chỗ khác còn đồ sộ hùng vĩ hơn hẳn. Đại môn cao cao trước mắt, cánh cửa thế nhưng đã sớm rớt trên mặt đất, phủ toàn tro bụi.

Sở Phi dương đi vào trước. Trong phòng ánh sáng mờ tối, đối diện với cửa chính là một bức tượng thần màu vàng dùng để thờ phụng, nhưng lúc này đây cũng đã sụp đổ trên mặt đất, cũng không biết rõ là vị thần linh nào.

Hai người một qua trái một qua phải vòng qua khán thờ, lại nghe Quân Thư Ảnh kêu lên: " Phi Dương!"

Sở Phi Dương vội vàng đi qua, đã thấy Quân Thư Ảnh ngồm xổm trên đất nhìn một đoạn bạch cốt ( xương trắng). Sở Phi Dương cũng ngồi xuống, đôi lông mày đã nhăn lại thật sâu.

     "Không phải xương dã thú, là xương đùi của người." Quân Thư Ảnh nói, quay đầu lại thấy Sở Phi Dương sắc mặt ngưng trọng, lại nói: " Người không cần lo lắng, thứ này xem ra đã rất lâu rồi, mấy người kia dù có chết, lúc này cũng không thể biến thành như vậy được." Quân Thư Ảnh vừa nói còn dùng ngón tay chỉ khúc xương trên mặt đất. (ảnh khác người thiệt)

     Sở Phi Dương gật đầu, ngược lại có chút vô lực thở dài: "Ngươi!!! Biện pháp an ủi người khác cũng có chút đặc biệt quá a. Nếu đổi lại là người khác bị ngươi an ủi như thế này vài lần, không có việc gì cũng biến thành có việc."

     Quân Thư Ảnh bĩu môi, cũng chưa lên tiếng thế nhưng Sở Phi Dương vừa nhìn đã hiểu, lại cười nói: " Phải, nếu đổi lại là người khác, Quân đại công tử của chúng ta cũng không có hứng thú hao tâm tổn trí tìm cách an ủi hắn a."

     Hai người vừa mới nói mấy câu, lại đột nhiên nghe được trong góc truyền đến một thanh âm yếu ớt.

     Quân Thư Ảnh đứng lên, ba đạo ngân châm không một tiếng động đã trượt đến ngón giữa, hắn nhìn về phía Sở Phi dương, ra hiệu ý bảo Sở Phi Dương lui lại hai bước.

Sở Phi Dương lui vào góc phòng tối, cước bộ lúc rơi xuống không một tiếng động.

Thanh âm kia lại vang lên, lúc này đây lại tiếp tục vang lên mấy lần, tựa hồ như có người đang cầm thứ gì đó đập vào vách tường.

Sở Phi Dương trầm tư một chút, liền đi đến bên vách tường, ngồi xổm xuống cũng lấy tay gõ gõ. Phía bên kia thanh âm vang lên lại càng gấp gấp, giống như đang đáp lại.

Quân Thư Ảnh cũng đi tới, thu hồi ám khí.

" Phía sau bức tường có người." Sở Phi Dương xoè ra năm ngón tay đè lên vách tường. Quân Thư Ảnh lại đi vòng quanh tìm kiếm cơ quan, Sở Phi Dương lại nói: " Không cần tìm." Lại cùng người phía sau bức vách nói: " Ngươi tránh sang bên cạnh một chút, ta sẽ đánh nát bức tường này."

Sau một lúc lâu lại nói: " Núp chưa ? nếu xong rồi thì gõ vách tường hai cái."

Hai tiếng vang yếu ớt truyền ra, Sở Phi Dương đứng dậy lùi xa khoảng hai bước, vận khởi nội lực, đánh một chưởng về phía bức vách.

Hắn cũng không dùng lực quá lớn, chỉ là mở ra một lỗ hổng cao ngang người trên bức tường. Hai người còn chưa kịp bước vào, một bóng người lảo đảo từ sau bức vách ngã ra, Sở Phi Dương cuống quýt tiến lên đỡ được hắn.

     "Vân Phi!" Sở Phi Dương gạt tóc mái của hắn ra, người này toàn thân thảm hại hoá ra là Sở Vân Phi.

Sở Vân Phi trên đùi còn buộc băng vải, còn có vết máu thấm ra, nhuộm đỏ xiêm y xủa hắn.

Thừa dịp Sở Phi Dương đang xem xét miệng vết thương cho Sở Vân Phi, Quân Thư Ảnh từ động khẩu được khai mở nhìn vào phía trong. Phía sau đương nhiên lại là một hành lang dài rộng, kéo dài về hướng hắc ám xa xa.

     Khiến cho Quân Thư Ảnh khiếp sợ cũng không phải nơi này mà là trong hành lang được đắp tầng tầng lớp lớp bạch cốt, quả thực làm cho nơi đây trở nên chật hẹp. Trên bạch cốt y phục còn ít nhiều hình dạng, nhìn ra có vẻ là cùng một hình thức thống nhất. Những bộ xương méo mó này tư thế dường như cũng theo hành lang này hướng về phía tăm tối hắc ám kéo dài vào sâu bên trong kia, ở nơi không nhìn thấy kia không biết còn có bao nhiêu.

     "Phi Dương." Quân Thư Ảnh nhăn mày gọi Sở Phi Dương đến xem.

     Sở Phi Dương đứng ở phía sau hắn, cũng lặng yên trong chốc lát. Quân Thư Ảnh chỉ có thể cảm thấy hắn đang thở dốc phía sau mình.

     "Quên đi, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã." Sở Phi Dương đè lên bả vai Quân Thư Ảnh bật lên tiếng, quay người lại cõng Sở Vân Phi đang hôn mê lên, chờ Quân Thư Ảnh, rồi cùng nhau đi ra ngoài.

Hai người trên đường đi cũng không nói chuyện gì, Quân Thư Ảnh không biết Sở Phi Dương đang nghĩ gì. Nơi này là sư môn của đại sư phụ hắn, lão nhân từ ái kia luôn được Sở Phi Dương tôn kính, giống như phụ tử, hiện giờ chứng kiến thảm cảnh này đây, trong nội tâm hắn chắc là không dễ chịu.

Không phải Quân Thư Ảnh cả nghĩ. Nhưng những đệ tử trên đảo này, hắn vốn cho là sau khi môn phái bị sụp đổ mà bọn họ mới ly tán đi, nhưng không nghĩ đến toàn bộ bọn họ lại bị lưu lại bên trong hành lang âm u chật hẹp sau bức tường kia.

     E rằng không chỉ nơi này. Từ lúc lên đảo hắn đã phát hiện, trên hòn đảo này có rất nhiều cơ quan cạm bẫy, mỗi lúc rơi vào cơ quan đều là những nơi hắc ám u tối. Chỉ sợ ở những nơi bọn họ chưa biết sẽ còn nhiều oan hồn uổng mạng hơn nữa.

Ở đây nhất định đã từng phát sinh tranh đấu. Một đám người võ công tuyệt thế, cuộc tranh đấu này có thể tưởng tượng ra có bao nhiêu kịch liệt cùng tàn khốc. Tại sao mục Giang Bạch lại có thể toàn thân ly khai? Hắn rốt cuộc đã làm cái gì?

     Vừa nghĩ tới Sở Lân còn ở bên người lão nhân kia, Quân Thư Ảnh trong lòng đột nhiên căng thẳng.

Một bàn tay nắm lấy hắn, Quân Thư Ảnh phục hội lại tinh thần, nhìn về phía ánh mắt ân cần của Sở Phi Dương.

" Thư Ảnh, đừng lo lắng. Đại sư phụ tuyệt đối không phải ác nhân." Sở Phi dương nói.

Quân Thư Ảnh cũng cần lấy tay Sở Phi Dương, hướng hắn gật đầu.

     Hai người tìm được một sơn động khô ráo, Sở Phi Dương đem Sở Vân Phi đặt ở trên mặt đất, lại xem xét mạch tượng của hắn, thở phào một hơi nói:" Hắn không có việc gì. Chỉ là ngoại thương thôi, miệng vết thương cũng không có gì đáng ngại."

     Quân Thư Ảnh ngồi dựa vào thành động, đối với với việc này cũng không bận tâm.

     "Còn đang lo lắng cái gì?" Sở Phi Dương ngồi ở bên cạnh hắn.

     "Lân nhi còn nhỏ như thế đã rời nhà, ta đột nhiên cảm thấy. . .. . ." Quân Thư Ảnh có chút suy sụp nói.

     "Đó là Lân nhi tự mình lựa chọn. Nhi tử có chí khí, ngươi nên cao hứng mới phải, ngươi không phải luôn muốn một nhi tử có thể nhất thống giang hồ sao?" Sở Phi Dương ôm hắn, khẽ cười trấn an nói.

     "Chính là hắn còn nhỏ như vậy." Quân Thư Ảnh vừa nghĩ tới Lân nhi bộ dạng nhỏ bé mềm mại bị ôm đi thì trong nội tâm không cách nào kiềm nén được... đau lòng.

     "Ta. . .. . .  nhớ . . . Lân nhi quá." Quân Thư Ảnh hiếm khi ở trước mặt Sở Phi Dương lộ ra bộ dáng yếu đuối, hắn một tay ôm cổ Sở Phi Dương, đem mặt áp vào cổ của hắn, "Ta thực hối hận. Cái gì đệ nhất thiên hạ, cái gì nhất thống giang hồ, Lân nhi căn bản không cần. Hắn hẳn là hảo hảo mà được chăm sóc ở nhà, được chúng ta chiếu cố." ...Còn có một điểm lo lắng nữa mà hắn nói không nên lời chính là môn phái quỷ dị này, lão nhân thần bí kia....

     "Lân nhi e rằng không để bụng những việc kia, nó chính là quan tâm đến ngươi a. Lân nhi là cốt nhục của ngươi, tâm huyết của ngươi. Ngươi muốn Lân nhi trở nên nổi bật, Lân nhi lại có thể vì ngươi mà làm thiên hạ đệ nhất." Sở Phi Dương hôn lên đỉnh đầu Quân Thư Ảnh, ôn nhu an ủi hắn.

     Sở Vân Phi đang nằm ở một bên lúc này mới phát ra một tiếng rên rỉ, chậm rãi tỉnh lại.



Chính văn chương thứ năm mươi hai



     "Vân Phi, ngươi đã tỉnh." Sở Phi Dương đi đến bên người Sở Vân Phi, giữ hắn không cho hắn ngồi dậy.

" Nội lực của ngươi hao tổn quá lớn, xuất huyết cũng nhiều, cơ thể ngươi hiện tại rất suy nhược, tốt nhất nên nằm nghỉ."

" Sở đại ca..." Sở Vân Phi giật giật khoé môi khô khốc, thanh âm có chút đứt quãng cơ hồ đến nỗi không thể phát ra tiếng.

     Quân Thư Ảnh đi đến bên cạnh Sở Phi Dương, đưa cho hắn một bình nước. Sở Phi Dương tiếp nhận rồi đưa tới trước mặt Sở Vân Phi. Sở Vân Phi cả người nhức mỏi, chỉ cảm thấy toàn thân giống như tê dại, liền ngay cả việc giơ tay cũng khó khăn nên hắn chỉ có thể nhờ vào Sở Phi Dương hỗ trợ uống nước.

Từng dòng nước mát dịu trôi qua cuống họng, cuối cùng cũng không còn khàn đặc nữa, Sở Vân Phi nằm trên mặt đất đưa tay giữ chặt cánh tay Sở Phi Dương, buồn bã nói: " Sở đại ca. Giang Tam hắn...hắn... quả nhiên không phải người tốt! Huynh nhanh đi cứu  Phinh Đình cô nương, đệ sợ nàng sẽ xẩy ra chuyện."

Phinh Đình ?! Sở Phi Dương nhíu mày, chuyện này thì liên quan gì đến nàng? Giang Tam vượt ngàn dặm đường để tới hòn đảo này, chung quy không thể đơn giản là vì muốn bắt Chân Thuỷ môn chủ được.

     "Ngươi từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Quân Thư Ảnh đứng ở phía sau Sở Phi Dương lẳng lặng lên tiếng.

     Sở Vân Phi nhìn về phía hắn, rồi lại mãnh liệt dời đi ánh mắt, rõ ràng là không dám nhìn thẳng vào hắn.

     Vừa rồi trước khi tỉnh lại, trong lúc hắn mơ mơ màng màng hắn đã nghe được Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh nói chuyện. Hắn trước đây vẫn nghĩ Sở Phi Dương có thê có nhi mà còn đi trêu chọc Quân Thư Ảnh, cũng vì vậy mà luôn vì Quân Thư Ảnh cảm thấy bất công. Chính là vừa nãy nghe câu chuyện của hai người thì dường như hài tử kia cùng Quân Thư Ảnh có mối quan hệ càng mật thiết.

Là cốt nhục của Quân đại ca, tâm huyết của Quân đại ca.... không lẽ hài tử đó là Quân đại ca cũng với hồng nhan tri kỷ của hắn sinh hạ?!

Sở Vân Phi càng suy nghĩ lại càng không thể nào tưởng tưởng được Quân Thư Ảnh cùng nữ nhân tương thân tương ái, có lẽ là tương kính như tân... hơn nữa còn sinh hạ đến hai nam hài....

     Dù suy nghĩ đến hàng trăm hàng nghìn lần, những suy nghĩ hỗn loạn này đều quanh quẩn ở một ý niệm, Sở Vân Phi vội ổn định tâm tư, quay qua Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh mà kể lại ngọn nguồn mọi chuyện.

Nguyên lai từ lúc Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh rơi xuống cơ quan, Sở Vân Phi quả nhiên đúng như Quân Thư Ảnh suy đoán, hắn vẫn để mở cơ quan. Nhưng Giang Tam lại nói, huyệt động này sâu không thấy đáy như vậy thì cho dù Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh không có việc gì, chỉ sợ cũng không thể quay về bằng lối cũ cho nên để tránh bị người phát giác tốt nhất nên đóng lại cơ quan. Phinh Đình tính tình nóng nẩy, nàng lúc ấy đã muốn cùng Giang Tam động thủ, cũng nhờ Sở Vân Phi tận lực khuyên giải mới có thể trấn an được hai người đang điên cuồng. Cuối cùng Giang Tam cũng chịu lùi một bước, đồng ý không đóng lại cửa cơ quan, hắn còn nói mình đã nghiên cứu địa đồ nhiều lần nên đối với hòn đảo này rất là quen thuộc, liền dẫn hai người đi tiếp. Còn nói là đi tìm Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh.

     Sở Vân Phi kinh nghiệm giang hồ còn non kém, Phinh Đình ít nhiều gì thì cũng là nhất môn chi chủ ( đứng đầu một bang phái hàng đầu). Hơn nữa nàng chưa từng tin tưởng Giang Tam thế nên mới lén lút đi tìm Sở Vân Phi thương lượng, nàng muốn bỏ lại Giang Tam, hai người sẽ tự hành động. Sở Vân Phi lúc đầu còn có chút do dự, nhưng mấy ngày ở chung này, hắn cảm nhận được Giang Tam là có mục đích riêng, tuy hắn không có ác ý với bọn họ. Nhưng trên đường đi hắn lại rất vội vã, hoàn toàn không có một chút do dự không giống như đang đi tìm hai người không rõ tung tích, ngược lại giống như đi về một mục tiêu nhất định.

     Chỉ đến khi Giang Tam dẫn hai người rời khỏi đại lộ, đến thẳng tiểu viện hoang phế của đệ tử Đông Long các, còn nói là ở chỗ này có thể tìm được Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh . Sở Vân Phi thấy bộ dáng hắn rất khả nghi dường như hắn đang vội vàng tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng Sở Vân Phi cũng đồng ý với kế hoạch của Phinh Đình. Phinh Đình dùng mê dược với Giang Tam để trộm lấy địa đồ, thế nhưng không ngờ Giang Tam sau khi bị trúng mê dược lại đột ngột tỉnh dậy, hắn đáng nhẽ không có võ công thế nhưng đột nhiên công lực lại rất cường đại, Sở Vân Phi cùng Phinh Đình liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn.

     Giang Tam sau khi đả thương Sở Vân Phi mới đem hắn ném vào trong hành lang phía sau bức vách kia. Trước khi cơ quan sập lại, Sở Vân Phi chỉ thấy Giang Tam nhấc lên Phinh Đình đang hôn mê đi ra phía ngoài.

" Đệ cũng thử cách mở cơ quan này ra nhưng vì thụ thương quá nặng nên cũng không có cách nào. Sau đó đệ mới đi sâu vào bên trong để tìm xem có đường khác không." Sở Vân Phi trong ánh mắt lộ ra một tia kinh sợ, đó là cảnh tượng làm cho người ta tuyệt vọng mà cả đời hắn cũng chỉ gặp qua một lần. Vô số bạch cốt tầng tầng lớp lớp chống chất trong đại đạo, tư thế của tất cả giống như đều hướng về một phía, có vẻ như trước khi chết đang cố giãy dụa muốn thoát ra khỏi nơi âm u chết chóc này. Sở Vân Phi thuận theo hành lang đi thẳng về phía trước, mỗi khi quay đầu lại, khoảng không mù mịt tối đen đó y như một hốc mắt đang trừng trừng nhìn hắn. Sở Vân Phi cố trấn định đi đến tận cuối con đường, nơi này quả nhiên đã bị phong kín. Cho nên những người này không một người nào... không có một ai có thể rời khỏi nơi này nên tất cả chỉ có thể ở tại nơi hắc ám này từ từ mà mục rữa.

Sở Vân Phi có chút tuyệt vọng quay lại lối cũ, vô số vong hồn đang chăm chú nhìn hắn, làm Sở Vân Phi trong lòng thực sợ hãi. Hắn sợ mình cũng sẽ bị vây chết ở nơi này, đến cuối cùng cũng hoá thành một người trong số bọn họ....

Không !!! hắn không thể đánh mất ý chí chiến đấu được. Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh còn chưa rõ sống chết, sư phụ còn đang ở Thiên Sơn chờ hắn trở về phục mệnh, hắn sao có thể dễ dàng bỏ mạng nơi này?

Nhất là.....Quân Thư Ảnh ..... giống như một thanh lợi kiếm hoa mỹ ( đẹp và sắc bén), tuy vô tâm thế nhưng lại dễ dàng và ngang ngược mà đoạt đi tình cảm của vị thiếu niên- Thiên Sơn đại đệ tử mới chớm biết yêu này, để lại dấu vết thực sâu. Sở Vân Phi biết rõ Quân Thư Ảnh vĩnh viễn không thuộc về mình, hắn chỉ thuộc về một người- một nam nhân giống như hắn luôn luôn chói mắt. Mà hắn đối với nam nhân này thậm chí ngay cả một tia đố kỵ cũng không thể nảy sinh. Quân Thư Ảnh là người hắn vô cùng ngưỡng mộ, Sở Phi Dương cũng là người hắn một dạ tôn kính, nhớ lúc còn thơ ấu, người đó giống như thần tiên hạ thế, vị thiếu niên ôn hoà đó đã cứu hắn khỏi nguy hiểm khôn cùng.

     Đối với hai người, Sở Vân Phi cũng chỉ có thể chúc phúc.. ....

     Nhưng dù vậy hắn vẫn không cam lòng chết đi như vậy, Cho dù không có được Quân Thư Ảnh thì hắn nhất định... còn rất nhiều việc phải làm, ít nhất nên vì chính người mình lần đầu tiên yêu say đắm mà làm chút việc gì đó, hắn không cam tâm để cho phần tình cảm này cứ như vậy lặng yên không một tiếng động mà chôn vùi cùng thể xác của hắn...



     "Đệ mới lúc đầu còn tìm cách thoát khỏi nơi này, nhưng về sau cũng chỉ có thể tận lực bảo trì thanh tỉnh, cho đến khi các huynh đến đây." Sở Vân Phi nói đến đó lại nhìn thoáng qua Quân Thư Ảnh. Hắn không dám nói, trong.... khoảng thời gian dài đằng đẵng này, hắn đều dựa vào việc tưởng nhớ Quân Thư Ảnh mới có thể duy trì một tia thanh tỉnh.

" Giang Tam sao lại có nội lực cao như thế?!" Sở Phi Dương nghe xong, đối với điểm này rất khó hiểu, hắn ngẩng đầu nhìn Quân Thư Ảnh : " Chúng ta đều thử qua hắn, đáng lẽ hắn không có chút võ công nào mới phải..."

" Chúng ta không thể nhầm được." Quân Thư Ảnh gật đầu.

Sở Vân Phi lo lắng mà lên tiếng giải thích: " Nhưng đệ tận mắt chứng kiến..."

     "ngươi tận mắt chứng kiến thì không thể là giả được." Quân Thư Ảnh nói : " Cho nên chỉ có một khả năng,"

" Nội lực của hắn.........lúc bình thường là bị phong bế." Sở Phi Dương tiếp lời. Hắn đột nhiên nghĩ đến lúc trước bọn họ ở Thanh Châu thành có gặp qua một kẻ thần bí, người này nội công rất cao thâm. Dù hắn cùng Quân Thư Ảnh đi theo ký hiệu của Sở Vân Phi lưu lại mà truy tìm, thế nhưng lại không thấy kẻ thần bí nào mà chỉ gặp được một kẻ luôn mồm nói muốn tầm bảo vật là Giang Tam....

     Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh, ánh mắt đối diện đang suy nghĩ. Trong giây lát dường như tâm tư liên thông, liền hiểu rõ cả hai đều đang nghĩ tới cùng một việc.
 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét