Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

Giang hồ đệ nhất mĩ nhân 2

[2]
Lần đầu nhìn thấy mặt Phinh Đình Tiên Tử kia , Sở Phi Dương chỉ có thể nghĩ đến hai chữ, một cái là mĩ, một cái là cuồng. Nhìn thế nào, nàng cũng không giống một cái người đang lâm vào phiền phức.
” Sở đại hiệp, sao vậy ?! Dung mạo của tiểu nữ tử có thể lọt vào mắt Sở đại hiệp không ?” Phinh Đình Tiên Tử kia đang dựa trên cái giường đá ở trong điện phủ phía trên có từng tầng lụa mỏng vây quanh, môi chu (đỏ) khẽ mở, xảo tiếu thiến hề.( tựa như nụ cười nhẹ nhưng rất đẹp)
Sở Phi Dương tưởng là ánh mắt mình đánh giá dò xét khiến tiên tử thướt tha kia không hài lòng, vội vàng hạ thấp ánh nhìn, ôm quyền hành lễ nói: ” nhận thức người khác, chính là thói quen của tại hạ, vô ý mạo phạm giai nhân. Môn chủ thứ lỗi.”
Phinh Đình Tiên Tử nghe vậy cười khẽ, thanh âm như chuông bạc, dễ nghe đến cực điểm: ” Sở đại hiệp có thể nhìn ra tiểu nữ tử là cái gì dạng người gì sao? Hay là cần lại gần xem, có thể tinh tế nhìn rõ hơn?!”
Sở Phi Dương lắc đầu cười nói: ” không cần.”

Phinh Đình Tiên Tử tọa thẳng thân mình, tay chống cằm, một bộ dáng hồn nhiên hỏi: ” Nếu như thế, Sở đại hiệp nói xem, tiểu nữ tử là cái dạng người gì?”
Sở Phi Dương khóe miệng hơi nhất thiêu nói: ” mỹ nhân.”
Phinh Đình Tiên Tử che miệng khẽ cười nói: ” Xem ra Sở đại hiệp cũng là người phong lưu. Biết rõ làm sao khiến nữ nhân vui vẻ.” nàng vừa nói vừa đi xuống, đi đến trước mặt Sở Phi Dương, nét cười trên mặt cũng đã trở nên nhàn nhạt. Khóe miệng của nàng nhẹ cong lên, vẽ ra một hình cung có thể gọi là một nụ cười ngọt ngào, nàng trang điểm dung mạo sắc bén yêu mị, nhưng lại cũng nổi lên vẻ nhu hòa.
Một lát sau, Chân Thủy Môn chủ nhẹ nhàng mở miệng nói: ” Sở đại ca, ngươi cảm thấy được Phinh Đình hiện giờ, có thể tự xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân không?” ( a đang bị dụ dỗ kìa)
Quân Thư Ảnh cả ngày buồn bực ở trong biệt viện cảm thấy nhàm chán, chính là nội lực của hắn lại chậm rãi tiêu hao, lại có một cái Tiểu Thạch Đầu phải chiếu cố, cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài lang bạt.( đi bụi ^^)
Thanh Lang còn ngẫu nhiên sai người đưa chút đan dược kỳ kỳ quái quái đến, còn kèm theo một phong âm dương quái điều thư cho hắn, chắc là cấp cho Sở Phi Dương. Dược này hiển nhiên là thâm ác đau tật đáng vứt đi, thư cho mình cũng là tùy tiện đảo qua liền đốt. Mà cấp cho Sở Phi Dương, Quân Thư Ảnh chỉ nghi ngờ nhìn qua một lần, lại nhìn thấy Thanh Lang ở trong thư nghiêm trang dạy Sở Phi Dương làm thế nào chiếu cố người trong thời kỳ mang thai, làm y tức giận đến muốn hộc máu.
Quân Thư Ảnh hung ác hồi âm một dòng , chỉ nói ngươi làm Giáo chủ buồn chán như vậy không bằng ta đoạt lại mình làm tốt hơn.
Thanh Lang cũng mau chóng hồi âm, thảnh thơi nói, không bằng Quân huynh ở nhà nhàm chán chờ sanh đi.
( hai anh đúng là rảnh mà, thư qua tin lại chỉ nói tào lao)
Tuy rằng thể hiện là kích tướng, nhưng Quân Thư Ảnh cái gì cũng không muốn nghĩ lại , thầm nghĩ lập tức lên núi giết Thanh lang đi.
Đang ở lúc này Sở Phi Dương lại đã trở lại. Quân Thư Ảnh đem thư đưa cho Sở Phi Dương xem, hận nói: ” ta không đem Thanh Lang bái da rút gân sách cốt thì không thể giải hận!”
Sở Phi Dương nghe xong, trầm ngâm sau một lúc lâu nói: ” Không biết Thiên Nhất Giáo giáo chủ lại có cái quỷ kế gì. Cái này rõ ràng là phương pháp kích tướng. Ngươi đừng trúng gian kế của hắn.”
Quân Thư Ảnh nghe vậy nhướng mi nói: ” Sao vậy?! Ta vẫn nghĩ đến ngươi cùng Thanh Lang quan hệ còn rất tốt.”
Sở Phi Dương nhíu nhíu mày, nói: ” Ngươi không cần nghĩ nhiều. Ta sao lại cùng với người của Thiên Nhất Giáo có quan hệ?!”
Cái này Quân Thư Ảnh cũng nhíu mày. Sở Phi Dương hướng lại tầm nhìn của Quân Thư Ảnh đang nhìn mình, bất đắc dĩ cúi đầu, thở dài: ” Ta có chút mệt nhọc. Hơn nữa vết thương cũ lại tái phát. Ta đi trước nghỉ ngơi một chút, chuyện của ngươi ngày khác rồi nói sau.” nói xong đứng dậy đi vào hậu viện.
Quân Thư Ảnh cảm thấy có chút không vui, ngay cả chuyện của Thanh Lang cũng lười so đo , liền đem thư này đều đốt quách cho rồi.
Vân Chi Sơn, Chân Thủy Môn.
Trong núi dường như không có năm tháng. Bị từng bụi từng bụi hoa như ngăn cách với hồng trần bên ngoài, nơi chốn tiên cảnh xinh đẹp, lại có tuyệt sắc giai nhân ở bên, duyên dáng sắc bén lại đa tình. Nếu như là trước kia, Sở Phi Dương tất nhiên thập phần vạn phần cam tâm tình nguyện phụng bồi. Hắn tự nhận cũng là người thức thời hiểu rõ tình thế, ý tốt như vậy, tự nhiên không nên tùy tiện làm mất hứng. Chính là hiện giờ ──
” Môn chủ, cảnh đẹp sinh trưởng còn dài, sau này lại thưởng ngoạn cũng không muộn. Ngài yêu cầu tại hạ đến, rốt cuộc gây nên chuyện gì?” sau hai ngày thưởng hoa, dạo chơi trong vườn  sau núi, Sở Phi Dương cuối cùng nhịn không được liền thúc giục.
Phinh Đình Tiên Tử thản nhiên quăng cho hắn một cái liếc mắt, che miệng khẽ cười nói: ” Ta đây người bị hại cũng không gấp, ngược lại Sở đại hiệp lại vội nóng nảy trước. Sở Phi Dương được xem là thiên hạ đệ nhất hào hiệp, chẳng lẽ hiện giờ ở bên ngoài đã có cái gì quải niệm?”
Sở Phi Dương ánh mắt bỗng nhiên xa xăm, một lát sau cười nói: ” không phải bên ngoài, là vợ.”
Phinh Đình Tiên Tử ánh mắt tối sầm u ám, cúi đầu nói: ” Ngày ấy chuyện ở võ lâm đại hội sớm truyền khắp giang hồ, ta vẫn không tin, ngươi như thế nào lại bị vây hãm……”
Nàng ngửa mặt lên, nâng lên cánh tay dài và trắng như ngọc, muốn xoa mặt Sở Phi Dương, lại bị Sở Phi Dương có ý lui về phía sau. (tính dụ dỗ hả cưng)
Phinh Đình Tiên Tử trên mặt hiện ra vẻ mặt có chút bi thương, cười khổ nói: ” Sở đại ca, thật sự đáng giá sao? Vì một cái…… Nam nhân, ngươi không biết là đã muốn mất đi nhiều lắm sao?”
Sở Phi Dương lắc đầu khẽ cười nói: ” Như nhân ẩm thủy lãnh noãn tự tri……” (người uống nước, ấm lạnh tự biết  nghĩa là chỉ có người trong cuộc mới biết rõ chuyện của chính mình)
” Đừng nói những điều này .” Phinh Đình Tiên Tử  mãnh liệt ngắt ngang. Sau một lát lặng yên, trên khuôn mặt xinh đẹp kia thế nhưng tràn đầy vẻ đau xót thê lương.
” Sở đại ca, ngươi là thiên hạ đệ nhất chính nghĩa, cũng là thiên hạ đệ nhất vô tình.” thanh âm của nàng để lộ vẻ thương tâm cùng chỉ trích, ” Có phải hay không trừ bỏ người kia, mặc kệ ai bị thương tâm, đều không sao cả?!”
Sở Phi Dương nhíu mày thở dài: ” môn chủ……”
” Đủ rồi.” Phinh Đình Tiên Tử tiến lên bắt lấy cánh tay Sở Phi Dương, chua xót nói: ” ta so với hắn gặp gỡ ngươi trước, so với Mai Hân Nhược gặp gỡ ngươi trước, so với tất cả mọi người nhận thức ngươi trước. Tại sao lại biến thành như vậy? Ta sở dĩ làm hết tất cả đều là vì ngươi. Ta mấy năm nay nỗ lực, không phải vì muốn ngươi hôm nay khách khí gọi ta một tiếng môn chủ gì đó……”
Sở Phi Dương nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, mặt điểm trang diễm lệ nhưng vẫn như cái nữ hài trẻ con khờ dại năm đó, lúc này lại dùng ánh mắt tràn ngập lên án nhìn hắn.
” Phinh Đình……” Sở Phi Dương thở dài.
Phinh Đình Tiên Tử ủy khuất nói: ” Năm đó ngươi nói, ngươi phải làm thiên hạ đệ nhất nhân, tương lai muốn kết hôn cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, muốn có thể cùng ngươi kề vai sát cánh, có thể cùng nhau tiếu ngạo giang hồ. Hiện giờ ta làm được , Sở đại hiệp một lời nói một gói vàng nhưng lại đối với mình ta không có chữ tín.”
Sở Phi Dương đương nhiên nhớ rõ, đó là mộng tưởng khinh cuồng khi còn trẻ. Muốn công thành danh toại, mỹ nhân trong ngực. Nhưng cái này cũng không có thể xem như là hứa hẹn đi…… Loại chuyện này thật đúng là, hết đường chối cãi. Huống hồ bị ánh mắt như vậy nhìn, thật sự cảm thấy được là chính mình thực có lỗi người ta. Sở Phi Dương cũng chỉ có thể áy náy bất đắc dĩ thở dài đành chịu : ” Thực xin lỗi.”
Phinh Đình Tiên Tử cắn cắn môi, lại gục đầu xuống, nói: ” ta đây lần này tìm ngươi, không vì cái gì khác, thầm nghĩ phải một cái cơ hội.”
Sở Phi Dương có chút khó xử nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
” Ta không cam lòng.” Phinh Đình Tiên Tử  oán giận nói, tiến lên hung hăng đem đầu dựa vào trước ngực Sở Phi Dương, giữ chặt thân thể Sở Phi Dương đang chấn động muốn thoát ra, ” Đừng nhúc nhích!”
Cảm thấy trong lòng ngực thân thể ở hơi hơi rung động, tuy rằng nghe không được thanh âm, lại dường như có thể cảm thấy nước mắt của nàng đang chảy, Sở Phi Dương tư thế cũng chỉ có thể không được tự nhiên cứng ngắc, do dự đưa tay sờ sờ đầu của nàng, xem như an ủi.
Phinh Đình Tiên Tử lúc này lại thật sự nức nở ra tiếng , Sở Phi Dương cũng chỉ có thể mặc nàng dựa vào. Phía bên phải cách đó không xa một chút hơi hơi có tiếng vang lại hấp dẫn sự chú ý của hắn, đem tầm mắt chuyển tới, lại chỉ nhìn thấy vài cái nhánh cây rung nhẹ, giống như bị gió vô tình lay động một cách bình thường tự nhiên. Sở Phi Dương hơi liễm mi, nhìn phía hướng kia như có điều suy nghĩ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét