Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 57-58

Chính văn chương thứ năm mươi bảy



     Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh đứng sang bên cạnh thạch bích, Giang Tam rất tự giác mà đứng yên ở một bên, một tiếng nổ rền y như một người khổng lồ đang chuyển động vang lên, thạch bích trước mắt ba người vẫn đóng im ỉm.

Qua một hồi lâu- thế nhưng thạch bích vẫn như cũ không một chút sứt mẻ. Thanh âm dội về vẫn vang vọng đến đinh tai nhức óc.

" Cửa sao không mở ra?" Quân Thư Ảnh nghi hoặc hỏi.

" Không thể nào, tuyệt đối không thể!!!" Giang Tam bước tới trước thạch bích, giống như điên rồ mà khua chân tay đấm đá loạn xạ, : Ta không thể tính sai được, ta sẽ không tính sai!!! Ta mất bao nhiêu năm mới đến được đây, ngươi không thể chặn ta ở bên ngoài được! Kỳ Tranh!!!"

    Quân Thư Ảnh nhăn mày nhìn hắn đang phát cuồng, hướng Sở Phi Dương nói "Xem ra thạch bích này mở không được, chúng ta cũng không cần chờ nữa, mau đi thôi."

" Thạch bích này mở không ra, đại khái là bởi vì..." Sở Phi Dương nhìn xuống chân, kéo Quân Thư Ảnh lui lại phía sau, " Nơi này cũng không phải cửa vào."

Quân Thư Ảnh cũng cảm nhận được địa chấn dưới chân, kèm theo đó là một tiếng nổ vô tiền khoáng hậu, một khe hở hình bán nguyệt hiện rõ trên mặt đất, đồng thời chậm rãi mở rộng ra.

Giang Tam dựa lưng vào thạch bích nhìn xuống phía dưới, trước mắt là vực sâu cùng khoảng không mịt mù hắc ám, từng cơn gió lạnh buốt từ vực sâu gào thét lao ra khỏi mặt đất, hệt như dã thú gầm gừ.

" Kỳ Tranh, đây là điều ngươi muốn sao?! Hảo, hảo, anh hùng chung quy vẫn phải trải qua thiên nan vạn khổ mới có thể giành được tâm của mỹ nhân. Ngươi đã vì ta cả một đời, ngươi như vậy là được rồi, ta sẽ vì ngươi mà làm được thôi."

" Giang Tam, chờ một chút-"   Sở Phi Dương vội vàng hô to, hắn còn chưa dứt lời, đã thấy Giang Tam buông mình, nhanh chóng rơi xuống, thân ảnh biến mất trong vực sâu hắc ám.

     Sở Phi Dương hít một hơi, chạy đến bên vách đá, cúi người nhìn xuống phía dưới, nhưng cũng không nhìn thấy cái gì.

" Lại một cái. Đông Long Các nhất định là không thích cửa chính, hết lần này tới lần khác lại thích đào mật đạo trên nền đất." Quân Thư Ảnh đi tới bên người Sở Phi Dương, nhăn mày nhìn hắn nói, " Đó là do chính hắn lựa chọn, sống hay chết cũng không liên quan đến người khác.Ngươi cứu không được hắn, ai cũng cứu không được. Người đừng suy nghĩ nhiều."

Sở Phi Dương nhắm lại hai mắt, hít sâu một hơi, đưa tay víu lấy tay Quân Thư Ảnh đứng dậy: " Chuyện đã tới lúc này...."

" Chuyện đã tới lúc này, chúng ta cần phải trở về." Quân Thư Ảnh nắm chặt tay Sở Phi Dương, nhìn hai mắt hắn vẫn che đậy chút ánh sáng mờ mịt. Quân Thư Ảnh biết Sở Phi Dương trong lòng đang vướng mắc, đối với vực sâu không rõ này, đối với môn phái bí ẩn nơi đây, cả những nguy hiểm ẩn dấu trong bóng đen trước mặt kia. Hắn hiểu rõ bên dưới vỏ bọc công bằng chính trực cùng điềm đạm ôn hoà là một Sở Phi Dương vĩnh viễn không thể an phận thủ thường, hắn đối với những điều bí ẩn cùng sức mạnh luôn có ham muốn được tìm hiểu tra xét. Quân Thư Ảnh thực ra cũng có những kích thích như vậy, hơn nữa so với Sở Phi Dương hắn còn có nhiều ham muốn hơn. Nếu Sở Phi Dương chỉ cần nhìn là đủ, thì hắn có khi đã  hành động.

Chỉ là hiện tại........

" Giang Tam cô độc thì không nói làm gì, nhưng ngươi cũng không thể tiêu soái như vậy, ta cũng không thể." Quân Thư Ảnh chăm chú nhìn Sở Phi Dương, "Chúng ta lập tức rời khỏi đây thôi. Sư phụ ngươi cũng đã ly khia nơi này, Chúng ta cùng Đông Long Các tính ra lại càng không có quan hệ. Nghĩ tới... Kỳ nhi cùng Lân nhi, chúng ta không cần phải .....mạo hiểm như vậy."

Sở Phi Dương lặng yên nhìn Quân Thư Ảnh trong chốc lát, đột nhiên ôm lấy hắn cười nói: " ngươi lo lắng cái gì, ta đương nhiên không quên ta là người có thê có tử đâu. Ta còn là đại đệ tử Thanh Phong Kiếm phái, Vân Thâm sau này còn cần ta hỗ trợ. Mỹ nhân của ta cũng không cần ta vì hắn mà trải qua thiên nan vạn khổ. Quan tâm Đông Long Các làm cái gì, chúng ta đi, về nhà."

Quân Thư Ảnh cũng nhìn hắn mỉm cười, đang muốn nói gì đó, bên tai đột nhiên vang lên tiếng gầm rú sắc nhọn: " Các ngươi nghĩ thực đơn giản! Đệ tử của Mục Giang Bạch, Mục Giang Bạch hèn nhát không dám quay về, vậy thì ngươi sẽ phải thế chỗ hắn! Xem hắn đã tạo nghiệp chướng gì, các ngươi có tư cách gì mà đòi hạnh phúc hơn người khác! Ngươi phải chuộc tội, chuộc tội!!!"

Một bóng người đột nhiên lướt tới, thân ảnh kia nhanh tới mức ngay cả Sở Phi Dương cũng không theo kịp. Sở Phi Dương không dám khinh địch, đưa tay đẩy Quân Thư Ảnh ra, vận khởi nội công toàn thân, nhanh chóng lao tới đối mặt với thân ảnh đang đứng bên miệng vực.

Sở Phi Dương phát hiện một khe sơ hở, nhanh chóng tung một chiêu- trong khoảng khắc xuất thủ mới phát hiện, người này căn bản không muốn giao đấu cùng hắn, thậm chí cũng mặc kệ sống chết. Người này chỉ là muốn, lôi hắn rơi xuống vực sâu.

Sở Phi Dương hít sâu một hơi, kịp thời thu tay về, đem chân khí tập trung lại tìm cách thoát ra, nhưng hắn vẫn chậm một bước. Người kia tựa như có sức mạnh nghìn cân mà lao thẳng về phía hắn, ngay cả quầng chân khí hộ thể trong nháy mắt cũng bị tiêu tán.

Sở Phi Dương chỉ cảm thấy các đầu khớp xương đau đớn như rời ra, trong cơn đau đớn hắn không kịp tập trung chân khí, mà cùng với thân thể khô gầy đang bám chặt lấy hắn kia rớt thẳng xuống vực sâu.

Trước khi hoàn toàn biến mắt trong hắc ám, hắn thấy rõ khuôn mặt kia, tàn tạ cùng quái dị, chăm chú nhìn hắn, rồi tựa như thông qua hắn mà nhìn thấy một người khác, trong ánh mắt của lão bà tràn đầy oán hận cùng căm ghét khiến cho người ta kinh hãi. Đó là sư muội của sư phụ hắn, vị lão nhân quái dị kia.

" Ngươi! lão yêu bà này....." Sở Phi Dương đối với vị sư thúc nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của hắn cũng không duy trì được khiêm tốn cũng phép tắc nữa.

Bị cuồng phong thổi cho đau buốt cả hai tai, Sở Phi Dương chỉ nghe thấy phía trên truyền đến một tiếng gọi bi thương: " Phi Dương"

Chính văn chương thứ năm mươi tám

     "Sở Phi Dương, dù ngươi vẫn kính trọng sư phụ ngươi, thì hắn bất quá cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân đê tiện! Hai tay hắn đã nhiễm đầy tiên huyết( máu tươi)! Hắn dù chỉ là một bước cũng không dám trở lại Kỳ Lân đảo, bởi vị hắn sợ chứng kiến nghiệp chướng hắn tạo ra!" Tên đê hèn đó hẳn đã quên chuyện này rồi, thanh âm lạnh lẽo của lão thái bà lọt vào trong tai Sở Phi Dương.

" Hắn cả đời này cũng không dám quay về nơi đây, nhưng đệ tử ruột của hắn lại tự đưa mình đến tận cửa. Đúng là thiên ý! thiên ý!!!" ( ý trời)

Tiếng cười cuồng ngạo điên loạn khiến cho Sở Phi Dương cảm thấy bực bội, hắn vừa lo lắng khong biết Quân Thư Ảnh ra sao, vừa tức giận lão thái bà này đã phỉ báng sư phụ.

"Ngươi ồn chết đi được, lão yêu bà." Sở Phi Dương giơ tay vận lực, đem lão bà đẩy ra, nhưng vẫn nghe thấy thanh âm thì thào điên cuồng của nàng, vang vọng xung quanh, tựa như bị bưng bít trong không gian hắc ám này.

Lúc này cũng đã rơi xuống được khá lâu, Sở Phi Dương nghe thấy tiếng nước mơ hồ đâu đó. Hắn trong lòng đã hiểu rõ, nên hít sâu một hơi cố sức nín thở, chỉ một khắc sau... đã rơi vào làn nước lạnh buốt.

Bốn phía thanh âm đều trở lên rõ rệt, thân thể theo đà rơi mà trầm xuống nước. Phía dưới mặt nước hoàn toàn hắc ám, còn lạnh lẽo đến khắc cốt ghi tâm, dù mở to hai mắt ra để nhìn thì cũng không thấy được thứ gì, ngược lại bị hàn băng châm vào đến nhức nhối. Sở Phi Dương xoè ra tứ chi, rất nhanh bơi lên phía trên mặt nước.

'Ùm' một tiếng, Sở Phi Dương nhô đầu lên khỏi mặt nước, thở ra một hơi. Hai mắt đã thích ứng một chút với bóng tối, Sở Phi Dương vuốt nước trên mặt, nhìn xung quanh một chút, liền hướng nơi gần bờ nhất mà bơi vào.

Mới bơi được vài cái, Sở Phi Dương bỗng nhiên cảm nhận được từ phía trên truyền đến một luồng chân khí yếu ớt. Nguồn khí này càng ngày càng mạnh liệt, cũng càng ngày càng quen thuộc ---

" Ai... người này- cái tính hay bị kích động đúng là thành tật xấu rồi a." Sở Phi Dương ngẩng đầu nhìn lên, hắn chưa kịp nhìn thấy thứ gì, thì một bóng đen thẳng tắp rơi xuống trước hắn không xa, lúc rơi xuống mặt nước còn dội lên tiếng vang rất lớn, bọt nước tung toé bắn lên tận mặt Sở Phi Dương.

     Sở Phi Dương cam chịu số phận mà lần thứ hai nín thở, lặn xuống màn nước, bơi tới chỗ bóng đen rơi xuống.

Dưới nước mọi thứ đều hỗn loạn bất kham, Sở Phi Dương cũng rất dễ tìm được người kia. Khi tay hắn nắm lấy tay người kia, cánh đó trong nháy mắt trở lên cứng ngắc cùng đề phòng, rồi chỉ sau một khắc đã buông lỏng, Sở Phi Dương trên khoé miệng không khỏi lộ ra một chút tiếu ý.

Hai người một trước một sau bơi về phía ánh sáng yếu ớt trên đỉnh đầu, khi lần thứ hai nhìn thấy rõ ràng mọi vật xung quanh, thì trong mắt Sở Phi Dương cũng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm.

Quân Thư Ảnh đưa tay lau đi nước trên mặt, đem mái tóc gạt ra say gáy, nhìn quanh một chút: " Đây là nơi nào?"

Sở Phi Dương không có trả lời, Quân Thư Ảnh nhìn qua hắn thì chỉ thấy phía đối diện một đôi mắt hàm chứa tiếu ý cùng si mê.

" Lúc này là lúc nào rồi mà còn cười?" Quân Thư Ảnh tức giận nói, " Nhanh lên bờ đi, ta lạnh sắp chết rồi."

Sở Phi Dương đột nhiên ôm cổ Quân Thư Ảnh, ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, nét mặt hệt như thiếu niên cao hứng bừng bừng, tựa hồ rất là thoải mái.

" Ngươi vui vẻ cái gì?" Quân Thư Ảnh đẩy hắn ra, bơi về phía bờ, " Chẳng nhẽ rơi cao quá khiến ngươi choáng voáng rồi."

Sở Phi Dương đuổi theo sóng vai cùng Quân Thư Ảnh, bĩu môi nói: " Nào có ngốc bằng ngươi. Không thèm suy nghĩ gì đã nhẩy theo. Có hiểu gì gọi là 'núi xanh còn đó, lo gì không có củi đun' không?"

" Ngươi câm miệng cho ta!" Quân Thư Ảnh run run, hung hăng trừng Sở Phi Dương. Hai người đã bơi tới chỗ nước cạn, Quân Thư Ảnh vội vàng bước lên, ra khỏi hồ nước đi tới bờ, té trên mặt đất mà thở dốc, trên người vẫn còn một trận rét run. Nội công tâm pháp của hắn vốn là thuần âm, lúc này lại bị ngâm trong nước lạnh như hàn băng, đương nhiên không ngừng được toàn thân run cầm cập.

Sở Phi Dương đi đến, đem hắn kéo đi: " Đừng ngồi ở đây, tiến lên phía trước một đoạn, ta giúp ngươi sưởi ấm."

Quân Thư Ảnh hai cánh môi trắng bệch, cả người run rẩy để mặc Sở Phi Dương kéo đi, rồi cũng để mặc hắn cởi ra xiêm y ướt đẫm của mình, sau đó được bao bọc trong một vòng ôm ấm áp, cùng nhau ngã xuống nền đá khá khô ráo.

" Ngươi cởi áo ra đi, toàn bộ đều ướt rồi, rất lạnh." Quân Thư Ảnh kéo kéo xiêm y Sở Phi Dương, hàm răng va lập cập nói.

Sở Phi Dương vươn tay ôm lấy hắn, cầm tay hắn bỏ ra, cười nói: " Này, hai ta nếu loã thân cả. Tuy rằng nơi đây không hẳn là rõ như ban ngày, nhưng không phải không có khả năng sẽ có người đi qua. Như vậy không tốt lắm đâu."

Quân Thư Ảnh nhìn bốn phía, chỉ thấy cách đó không xa có một cánh cửa tò vò cao khoảng mấy thân người, dường như là do thạch bích thiên nhiên tạo thành. Bên ngoài là một hành lang dài, nhưng lúc này đây chỉ là một mảnh đen kịt trống trải.

" Ta chỉ nghĩ... lạnh. Tâm không đứng đắn rõ ràng là ngươi, ngươi giả... giả bộ đạo đức cái gì." Quân Thư Ảnh run run tức giận nói.

Hắn còn chưa dứt lời, lại nghe thấy bên ngoài cửa tò vò truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, có người vừa kêu vừa chạy tới đây.

" Con rắn thật lớn a!" thanh âm quen thuộc vang lên, ánh đuốc từ hành lang bên ngoài cửa tò vò vụt qua như điên.

Một bóng đen thô to cũng đang truy sát phía sau hắn, cũng lướt qua hành lang, chỉ vọng lại thanh âm 'phì phì', đem theo đó là một mùi tanh tưởi phảng phất tại không trung.

Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh quay đầu nhìn, chỉ đến khi bên ngoài cửa lại một lần nữa khôi phục sự trống trải cùng hắc ám.

Quân Thư Ảnh im lặng một lát, mới mở miệng nói: " Đó là..."

Sở Phi Dương thở dài một hơi: " Là Vân Phi. Mấy người thật tuỳ tiện a, sao chẳng có ai nghe lời ta vậy."

Quân Thư Ảnh không thèm đáp lại, dựa vào lòng Sở Phi Dương để hắn dùng nội lực chậm rãi hong khô quần áo của hai ngươi, khí lạnh dần dần tiêu tán, trong cơ thể một cỗ tình cảm ấm áp chậm rãi lưu động.

     Quân Thư Ảnh từ trong lòng Sở Phi Dương đứng dậy, Sở Phi Dương đem áo khoác của mình cởi ra đưa cho Quân Thư Ảnh, đồng thời cầm y phục của Quân Thư Ảnh mặc lên, hướng Quân Thư Ảnh nhếch miệng cười nói: " Đi thôi."

Sở Vân Phi còn đang hoảng sợ đến nỗi chạy loạn, phía sau thanh âm phì phì hỗn loạn vẫn theo sát hắn, nửa bước cũng không rời. Sở Vân Phi vừa nghĩ đến cặp mắt hoàng sắc cùng thân xà hoa văn sặc sỡ kia, liền cảm thấy một trận buồn nôn.

Dù võ công cao tới đâu thì cũng có tử huyệt, Sở Vân Phi chính là sợ rắn đến không có thuốc chữa. Ngay cả một con rắn nhỏ bằng ngón tay cũng đủ để hắn sợ đến mặt trắng không còn chút máu, huống chi là một con đại xà như vậy! Sở Vân Phi cảm thấy hai mắt của mình đều đã ươn ướt.

......

Hoá ra lúc buổi chiều khi Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh ra khỏi sơn động, Sở Vân Phi nghĩ đến hòn đảo kỳ dị này, rốt cuộc vẫn cảm thấy không yên, cho nên cũng len lén đi theo. Khi Giang Tam dùng Phinh Đình uy hiếp Sở Phi Dương, Sở Vân Phi vẫn ẩn thân ở cách đó không xa để theo dõi. Đến tận khi Phinh Đình rời khỏi sơn cốc, cơ quan ngầm được mở ra, Giang Tam không một chút do dự mà nhẩy xuống, còn Sở Phi Dương bị lão yêu bà đẩy xuống dưới, ngay sau đó Quân Thư Ảnh cũng buông người xuống theo---

Sở Vân Phi lúc đó cảm nhận được trong tâm co thắt, dường như cùng với thân ảnh kia, rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Sở Vân Phi cũng không chần chừ nữa, vội vã chạy thẳng đến miệng vực, còn chưa tới nơi thì, mặt đất đã từ từ khép lại, đến lúc hắn lao người tới, nhưng vẫn không bắt kịp khe hở cuối cùng. Đại môn rộng mở đã hoàn toàn khép lại thành nền đất, Sở Vân Phi nằm trên mặt đất, hầu như tuyệt vọng.

Nhưng không bao lâu, thạch bích trước mặt lại chậm rãi mở ra, từng hàng đuốc kéo dài xuôi xuống dưới hành lang. Sở Vân Phi chần chờ một chút mới chạy ào xuống, cầm lấy một cây đuốc trên vách, men theo hành lang đi xuống phía dưới, thẳng đến khi--hắn gặp phải con đại xà bám rít không rời này.

Hắn lúc đó cách cửa vào không xa lắm, hắn hoàn toàn có thể quay đầu lại, trước khi cánh cửa đó khép lại mà lao ra khỏi nơi tăm tối này. Thế nhưng vừa nhớ tới thời khắc Quân Thư Ảnh buông người nhẩy xuống, Sở Vân Phi dù thế nào vẫn kiên quyết muốn đi sâu xuống nơi hắc ám đó.

Ta có thể vì Quân đại ca làm mọi việc, chỉ tiếc huynh ấy vĩnh viễn không biết. Sở Vân Phi vừa đi vừa nghĩ mà xót xa trong lòng. Còn có con đại xà chết tiệt này nữa, làm gì mà phải liều mạng thế a?"

Mồi lửa từ cây đuốc dần yếu ớt, con đường dưới chân cũng không còn nhìn rõ ràng nữa, Sở Vân Phi cắn răng dừng lại, quay người rút kiếm ứng chiến, khuẩn trương nhìn về phía bóng tối, nghe ngóng thanh âm phì phì ngày càng đến gần, còn có một mùi tanh hôi ngày một dầy đặc.

Một cái đầu xà cực đại lộ ra khỏi khúc ngoặt, ánh nhìn lạnh buốt độc ác hướng về phía Sở Vân Phi, động tác rình rập, từng chút từng chút trườn tới.

Sở Vân Phi nhịn không được run bắn cả người, hai tay nắm chặt chuôi kiếm đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Ngay lúc hắn đang cắn chặt răng chuẩn bị lao tới tấn công thì trong nháy mắt, một thân ảnh mạnh mẽ lăng không lướt qua đầu hắn, như một thanh kiếm sắc bén, thẳng tắp nhằm tới con đại xà đang nhe nanh phun ra nọc độc.

Sở Vân Phi dựa vào ánh lửa tàn lụi cuối cùng nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, hắn ngây người trong chốc lát, thanh kiếm trong tay đột nhiên buông xuống.

" Quân đại ca.... Là Quân đại ca..." Sở Vân Phi thấp giọng lẩm bẩm.

" Đó là Sở đại ca." một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên ngay bên cạnh hắn, Sở Vân Phi giật mình, quay đầu nhìn lại, cư nhiên thấy dung nhan tuấn tú mà hắn vẫn ngày nhớ đêm mong.

Đôi con ngươi trong trẻo kia lúc này lại nhìn hắn khinh thường: " Ngay cả một súc sinh cũng không đối phó được, Hừ!"

Thật sự là... một đả kích lớn! Sở Vân Phi lùi lại một bước, trong lòng vừa chua xót vừa đau khổ.

Phía bên kia Sở Phi Dương cũng đã giải quyết xong con đại xà, đi tới nhặt cây đuốc rơi trên mặt đất.

Sở Vân Phi nhìn hắn đứng trước mặt, không biết tại sao hắn lại mặc y phục của Quân Thư Ảnh, ánh mắt từ ái nhìn mình một chút, lại hướng Quân Thư Ảnh cười nói: " Hắn còn trẻ, không nên trách móc nặng nề như vậy."

A, tâm càng đau nhức. Sở Vân Phi nắm chặt xiêm y trước ngực quay mặt đi. Hắn là tuổi còn trẻ, tuổi còn trẻ cho nên nghĩ mãi cũng không hiểu được trong thời gian ngắn như thế, Sở đại ca rốt cuộc làm cái gì, mà lại cùng Quân đại ca mặc nhầm xiêm y?!

Không thể nghĩ, không thể nghĩ, tâm càng thêm nhức nhối...

Sở Vân Phi len lén nhìn Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh sắc mặt vẫn trắng trẻo, dáng người tuấn nhã, không có dấu vết thụ thương.

Vậy là đủ rồi. Chỉ cần thấy người ấy khoẻ mạnh, như vậy đủ rồi. Sở Vân Phi cắn cắn môi, ánh mắt buông xuống.
 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét