Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 47-48

Chính văn chương thứ bốn mươi  bảy



     Hai người vẫn tiếp tục rơi xuống, dưới chân khoảng không đen kịt như vô tận. Sở Phi Dương một tay chặt chẽ ôm Quân Thư Ảnh, tay kia phất dải dây lưng, không ngừng vận công lực, muốn cuốn lấy vật nào đó nổi trên vách động. Nhưng vách đá ở đây hơi nghiêng lại không rắn chắc, hoàn toàn không chịu nổi sức nặng của hai người. Sở Phi dương không có cách nào dừng lại, cũng may ít nhiều có thể giảm tốc độ rơi, có thể lúc rơi xuống sẽ không bị thương quá nặng.

     Quân Thư Ảnh không có cái gì để mượn lực, lúc này một thân kinh công cùng nội lực, lại hoàn toàn không thể sử dụng. Tuy bị Sở Phi Dương bảo hộ trong lòng như vậy cũng có chút xấu hổ cùng buồn bực, Quân Thư Ảnh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo, bằng không chỉ sợ khó giữ được cái mạng nhỏ này.

     Hắn trong thâm tâm không thể phủ nhận, lúc bị Sở Phi Dương mạnh mẽ kéo vào trong lòng, lại cảm thụ được lồng ngực phập phồng dồn dập của hắn, nge thấy thanh âm còn run rẩy sợ hãi của hắn, thì sâu trong đáy lòng phút chốc trào dâng lên tình cảm mãnh liệt. Những tình cảm kia giống như sóng lớn cuộn trào mạnh mẽ, trong nháy mắt dường như không có điểm dừng.

     Quân Thư Ảnh cơ hồ vì chính tình yêu say đắm như cuồng phong hải lãng tuôn trào của mình mà cảm thấy kinh hãi. Rốt cuộc từ lúc nào, tình cảm của hắn đối với Sở Phi Dương cư nhiên lại sâu nặng đến như vậy?

     Hắn nghĩ không ra, càng nghĩ càng mơ hồ. Vào thời khắc đó, Quân Thư Ảnh nghĩ lúc hai ngươi ôm lấy nhau cảm nhận được sự sợ hãi tột cùng của Sở Phi Dương, hắn thật muốn dâng hiến toàn bộ hơi ấm cùng sự dịu dàng của mình để trấn an hắn.

     Hắn là thuộc về ta. Quân Thư Ảnh vươn đôi tay thon dài gắt gao ôm lấy Sở Phi Dương, giữa lúc này đây rơi xuống bóng tối tựa hồ như vô tận hắn khẽ nhắm lại hai mắt.

     Chính là của ta.

     Rốt cục, Sở Phi Dương cũng bắt được một gờ đá trồi lên trên vách động, hai ngươi còn đang dao động, rốt cục cũng nắm được thạch bích mà dừng lại.

     Quân Thư Ảnh thở phào một hơi, nhìn nhìn vẻ mặt khẩn trương của Sở Phi Dương, lại hướng dưới chân nhìn thoáng qua, mở miệng nói: "Chúng ta nếu tiếp tục rơi xuống, có phải hay không trực tiếp rơi vào âm tào địa phủ a."

     Sở Phi Dương trừng mắt liếc hắn một cái, có chút suy yếu nói: "Lúc này không phải lúc nói giỡn."

     Quân Thư Ảnh nhếch miệng, đánh giá xung quanh: "Làm sao bây giờ? Trên không thấy trời dưới không chạm đất."

     Sở Phi Dương ngẩng đầu nhìn, nhíu mày nói: "Chúng ta rơi xuống lâu như vậy, hiện tại rời động khẩu nhất định rất xa, huống hồ vách động này hay sụt lở như thế, muốn leo lên căn bản không có khả năng."

     Quân Thư Ảnh nhẹ gật đầu: "Vậy đi xuống dưới."

     Sở Phi Dương xuống nhìn xuống khoảng không đen như mực dưới chân, hít một tiếng: "Chỉ có thể như thế."

     Hai người còn chưa kịp chuyển động, bên tai đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm lạnh lẽo, giống như tiếng kim loại va chạm, sắc nhọn chói tai: "Các ngươi là ai?! Ở chỗ này làm cái gì?!"

     Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh đồng thời cả kinh, thật không ngờ tại giữa không trung lại có người khác. Hai người nhìn tứ phía, lại chỉ thấy một mảnh hắc ám đập vào mắt, nhìn không ra một bóng người.

Một luồng sáng mờ nhạt đột nhiên chiếu vào tấm mắt, chậm rãi tiến đến gần. Lúc luồng sáng tới gần, hai người mới nhìn rõ trong khoảng sáng xuất hiện một gương mặt già nua nhăn nhúm, vẻ mặt âm trầm nhìn họ.

     Sở Phi Dương toàn thân đề phòng nhìn khuôn mặt kia, không ngờ Quân Thư Ảnh ở bên cạnh lại đột nhiên rơi xuống, chìm vào hắc ám.

     "Thư Ảnh-" Sở Phi Dương trừng hai mắt lớn tiếng hô.

     Một bàn tay bắt lấy cánh tay của hắn, thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai, mang theo chút  nhàn nhạt bất đắc dĩ: "Đừng kêu, xuống đây đi. Tới đáy rồi."

     Sở Phi Dương cả kinh, lúc này mới chú ý tới ánh sáng mờ mờ ở phía bên kia chiếu sang, dưới chân có hơi chút sáng lên, phía dưới chính là nền đất đen, chỗ hai người treo lơ lửng vừa nãy cùng lắm chỉ cách mặt đất khoảng nửa thân người. Vừa rồi hắn quá chú tâm đề phòng kẻ quỷ dị kia, nên không chú ý tình hình xung quanh.

     Sở Phi Dương ngượng ngùng buông đai lưng trong tay ra, rơi xuống bên cạnh Quân Thư Ảnh.

     Tuy bình yên rơi xuống đất, nhưng bọn họ thực sự chưa hẳn đã an toàn. Trước mặt đột nhiên xuất hiện người này, rốt cuộc là thần thánh phương nào?!

     Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh sóng vai, đối diện với thân ảnh gù gù trước mặt.

     Ánh lửa mờ nhạt chiếu xung quanh mọi người, trong hình bóng chập chờn bất định, khuôn mặt không chút hảo ý kia lại càng có vẻ u ám hơn.

     "Ngươi là ai?!" Sở Phi Dương trầm giọng nói, nội lực toàn thân đã bắt đầu từ từ lưu chuyển, không một chút chậm trễ.

    Người đối diện tựa hồ ra vẻ hứng thú nheo nheo hai mắt, nhìn về phía Sở Phi Dương, lại nhìn về phía Quân Thư Ảnh.

     "Cùng hắn nói nhảm làm gì, giết cho xong!" Quân Thư Ảnh lạnh giọng quát, liền nhanh chóng xuất thủ.

     Người nọ thân ảnh giống như quỷ mỵ nhẹ nhàng tránh sang một bên, cười khùng khục nói: " Hoá ra là môn sinh đắc ý của sư huynh, nguyên lai ngươi không có chết. Chúng ta đúng là hữu duyên, mỗi lần ngươi đều rơi vào bẫy của ta, đúng là trời xanh có mắt."

     Sở Phi Dương nghe tiếng cả kinh, vốn là muốn lên trước hỗ trợ, lúc này lại vội vã ngăn  Quân Thư Ảnh lại, vội la lên: "Thư Ảnh mau dừng tay."

     Quân Thư Ảnh bị Sở Phi Dương giữ chặt, quay đầu lại hỏi nói: "Ngươi biết người này? Hắn là ai?"

     Sở Phi Dương đem Quân Thư Ảnh kéo ra phía sau, thở dài: "Nàng là sư muội của sư phụ ta, chính là vị tiền bối ta đã gặp khi rơi xuống vực tại Thanh Phong kiếm phái, nói cho cùng cũng là sư thúc của ta."

     Quân Thư Ảnh nhướng mày, quan sát người trước mặt vài lần: "Có loại sư thúc này, còn nói không phải tà môn ma đạo."

     Sở Phi Dương bất đắc dĩ cười cười. Lão bà dáng người thấp bé lại gù lưng cũng không có cùng Quân Thư Ảnh so đo, chỉ là dùng hai mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào Sở Phi Dương, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh:" Hảo sư điệt, ngươi lần trước lừa lão bà tử ta thật thê thảm, ta còn tưởng ngươi thực sự đã chết. Ngươi thật không hổ là đồ đệ tốt của sư huynh, ngay cả....mấy thủ đoạn xảo trá vô xỉ này cũng dùng hoàn mỹ như vậy."

     Sở Phi Dương bất đắc dĩ thi lễ một cái nói: "Khi đó tiểu điệt dùng kế cũng là có chút bất đắc dĩ, chỉ vì ta có việc gấp, phải đi làm ngay tức khắc. Sư thúc, thỉnh người niệm tình sư phụ, để cho chúng ta rời đi được không."

     "Phi Dương, ngươi cùng bà ta nói nhảm làm gì? Hai người chúng ta còn sợ không ra nổi nơi này?!" Quân Thư Ảnh không kiên nhẫn mở miệng nói.

     Lão thái bà đảo mắt, liếc nhìn Quân Thư Ảnh, một lát lại lộ ra một tia cười quỷ dị: "Hảo sư điệt, đây là người ngươi khi đó tâm tâm niệm niệm?! Nhi nữ tình trường khiến anh hùng nhụt chí, ngươi không bằng sư phụ ngươi tuyệt tình tuyệt nghĩa, cho nên ngươi vĩnh viễn cũng không thành đệ nhất thiên hạ!"

     "Hãy bớt sàm ngôn đi! Lập tức mang bọn ta ra ngoài! Nếu không đừng trách ta xuống tay vô tình!" Quân Thư Ảnh giận đến tái mặt lạnh giọng quát.

     "Ta cùng với nam nhân của ngươi nói chuyện, có ngươi phần xen vào sao?! Không biết phép tắc ?!" Lão thái bà đột nhiên thay đổi sắc mặt, âm trầm kêu lên.

     Quân Thư Ảnh sững sờ, sau đó trong nháy mắt chỉ thấy trong lòng trần đầy lửa giận, không chút nghĩ ngợi liền phi thân tới công kích lão thái bà.

     "Thư Ảnh cẩn thận, sư thúc sở trưởng đặt bẫy đấy!" Sở Phi Dương trong lòng lo lắng, hắn khi đó chịu đủ khổ sở, vừa rồi không kịp ngăn Quân Thư Ảnh lại, nên chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.

     Dù vậy cũng quá chậm, cũng không biết lão thái bà tác động gì, Sở Phi Dương chỉ nghe bốn phía đều vang lên thanh âm rất khẽ của then chốt. Trong bóng tối lại không cách nào phân biệt được chuyện gì đang xẩy ra, Sở Phi Dương chỉ có thể vừa vặn lao tới chỗ Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh cũng bắt được hắn, hai người không biết đứng ở nơi nào, thoáng chốc một trận 'thiên toàn địa chuyển' ( trời đất đảo lộn, rung chuyển) , đến lúc ngừng lại thì chỉ cảm thấy đập vào mắt đều là sắc màu rực rỡ, so với mảnh hắc ám vừa nãy, lại càng tinh khiết cùng diễm lệ tột cùng.



Chính văn chương thứ bốn mươi tám



     "Đây là. . .. . . nơi nào?" Sở Phi Dương đứng dậy, giơ tay đem Quân Thư Ảnh kéo lên, dò xét xung quanh.

     Nơi đây là một gian phòng khá rộng rãi, xung quanh đều là tường đá, ngay cả một cái cửa sổ cũng không có. Sở Phi Dương nhớ ra lúc nãy bọn họ trúng phải cơ quan, mới từ chỗ tối tăm kia trượt tới đây, cho nên mới không tìm thấy lối ra vào chỗ này.

     Trên nóc phòng được gắn xung quanh vài viên dạ minh châu lớn bằng trứng chim bồ câu, lúc này toả ra ánh sáng trong suốt, khiến cả gian phòng đá cũng được chiếu sáng rực.

     Chứng kiến cảnh tượng rực rỡ trước mắt, hai bên tường còn treo vài bức hoạ. Trên bức hình cũng đã có chút ố vàng, chứng tỏ nó đã được treo không ít năm.

     Trong gian phòng bày biện cũng khá đơn giản, nhưng tinh tế và khéo léo, dường như trước đây đã từng có người ở qua, mà người này địa vị cũng không nhỏ.

     Góc phòng kê một chiếc giường lớn, tấm rèm vải được buộc lên lộ ra mặt giường trong suốt lóng lánh, bên trong sắc trắng còn xen lẫn sắc lục ( xanh lá), sờ vào chỉ thấy lạnh buốt, cũng không biết được làm từ chất liệu quý hiếm gì.

     Trên giường nệm chăn được sắp xếp gọn gàng một góc.

     Mật thất, giường, còn có. . .. . . Thư Ảnh. . .. . . Sở Phi Dương giật giật mi mắt, tìm cách đè xuống nội tâm hoang đàng ( bừa bãi, phóng túng) tột cùng. Chính mình đối với Thư Ảnh... thì ... cũng không nên vào lúc này mà mong muốn chuyện xấu xa như vậy. Thư Ảnh hàng ngày vẫn nói hắn vẻ ngoài đạo mạo nhưng tâm tư xấu xa, tuỳ tiện liếc mắt đưa tình, hắn cũng không thể thực sự trở thành một người có tâm tư không sạch sẽ được.

     Sở Phi Dương đi đến bên vách tường, cẩn thận xem xét mấy thứ đồ vật vứt bừa bãi trên bàn thì, Quân Thư Ảnh đã đi xem xét một vòng. Cuối cùng cũng không tra được cái gì. Hơn nữa bị nhốt trong một gian phòng kín, lại ngột ngạt tận sâu dưới lòng đất thế này, Quân Thư Ảnh càng nghĩ, càng cảm thấy nôn nóng vô cùng.

     Quân Thư Ảnh vỗ vỗ thái dương, nhíu mày, bộ dáng rất không kiên nhẫn.

     Sở Phi Dương nhìn thần sắc hắn không ổn, tiến lên giữ lại cái tay đang vỗ vỗ trán của hắn, vẻ mặt ân cần nói: "Ngươi làm sao vậy? Bị thương ở đâu sao?"

     Quân Thư Ảnh vung tay hắn ra, khó chịu nói: "Ta võ công so với ngươi không kém bao nhiêu! Không cần phải ngươi quan tâm vớ vẩn!"

     Sở Phi Dương tay cứng đờ, trên mặt mang theo chút nghi hoặc.

     "Thư Ảnh, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?" Sở Phi Dương nghi hoặc nói, "Biểu tình vừa rồi của ngươi, tính tình nóng nảy này cũng không giống ngươi."

     Quân Thư Ảnh chứng kiến Sở Phi Dương sắc mặt khác thường, trong lòng cảm thấy có chút áy náy, chính là cảm thấy tự dưng tức giận vô cớ, giận lây tới Sở Phi Dương. Nhưng nghe xong lời của Sở Phi Dương, trong lòng lại nẩy lên nỗi tức giận kỳ lạ, muốn kìm xuống cũng kìm không được, quắc mắt nhìn trừng trừng nói: " Thế nào mới kêu giống ta?! Ngươi cho rằng ngươi hiểu ta bao nhiêu?! Ta ghét nhất là người luôn tự cho mình là đúng! Cút ngay!".

     Sở Phi Dương nghe xong nhíu mày, trong nội tâm rõ ràng cũng có một tia tức giận. Nhưng ánh mắt nhìn đến bóng lưng thon dài xinh đẹp của Quân Thư Ảnh, một tia tức giận nhỏ nhoi trong lòng đột nhiên tắt ngúm.

     Sở Phi Dương thấy chính mình cư nhiên đối với Quân Thư Ảnh nổi giận cảm thấy vô cùng kinh ngạc, dù chỉ là trong nháy mắt, dù cho chỉ một chút xíu xiu nhưng cũng gần như mất đi sự kiểm soát.

     Hắn so với bất cứ ai khác đều sâu sắc minh bạch, hắn đối với Quân Thư Ảnh si dại, quả thực đã đến mức không bình thường. Những tình cảm yêu thương sâu nặng này cứ tích lại từng chút từng chút,  ở sâu trong tâm hắn mà không còn an phận, dần dần hiển lộ ra, giống như nham thạch nóng chảy, như hoả hồng dữ tợn. Chỉ là hắn còn chút thanh tỉnh cùng lý trí nên hắn mới có thể kiềm chế chính mình. Nếu như để mặc cho những tình cảm lưu luyến si mê này không hề cố kỵ mà tuỳ ý tuôn chảy, thì chỉ sợ rằng trong mắt nhân thế sẽ thiếu đi một vị đại hiệp chính trực nghĩa khí, công chính nghiêm minh, mà lại nhiều hơn một kẻ đầu óc si dại đến phát bệnh. Cho dù Là Quân Thư Ảnh, e rằng cũng bị doạ đến bỏ chạy, sao còn có thể theo hắn mà hảo hảo sống?!

     Cho nên, hắn đối với Quân Thư Ảnh, tuyệt đối không có khả năng nảy sinh dù là một chút tức giận. Nếu có, tuyệt đối không phải do mình, mà là. . .. . .

      Hắn nhìn Quân Thư Ảnh có chút bực bội mà đi đi lại lại, trong trực giác liền cảm thấy, nơi này, có cổ quái.

     Không, không chỉ là nơi này. Vừa rồi lúc Thư Ảnh đụng tới vị sư thúc quái dị kia đã có chút mất bình tĩnh, cho dù có gì kỳ lạ, thì chính là từ lúc đó phát sinh.

     Sở Phi Dương có chút thất vọng, hắn vẫn xem đó là thân nhân của sư phụ, dù lần trước dưới vực người cũng gây khó dễ cho hắn, nhưng cũng không hại hắn, nên hắn đối với lão thái bà cũng buông lỏng cảnh giác. Hiện giờ vạn nhất nàng thừa cơ hạ độc hoặc làm gì. . .. . .  Sở Phi Dương không dám nghĩ tới.

     "Thư Ảnh, qua đây." Sở Phi Dương hướng Quân Thư Ảnh vươn tay ra.

     Quân Thư Ảnh quay đầu lại khó hiểu nhìn hắn, vừa nhìn thấy khuôn mặt Sở Phi Dương trong lòng bỗng dửng nẩy lên một cỗ bực bội, nhưng chỉ có thể tức giận liếc mắt trừng hắn, quay đầu lại không buồn nhìn hắn.

     Sở Phi Dương trong lòng khổ sở, thuốc gì vậy a, sao thiếu đạo đức như vậy. Đến nông nỗi ngay cả liếc hắn một cái cũng thấy ghét?

     Bất quá hắn không trách Quân Thư Ảnh. Vì ngay cả hắn ở trong lòng cũng cảm thấy quanh quẩn một cỗ oán khí, hơn nữa một người bị nhốt trong một gian mật thất sâu dưới lòng đất như vậy chỉ sợ càng thấy tăng thêm nôn nóng, cảm thấy cái gì cũng chướng mắt, nghe thấy một chút động tĩnh nhỏ cũng muốn nổi giận.

     Quân Thư Ảnh đưa lưng về phía hắn đứng ở trước bàn đá, hai cánh tay hung hăng chống xuống mặt bàn, bả vai phập phồng.

     Sở Phi Dương biết rõ hắn đang nhẫn, nhẫn nãi không đem cơn thịnh nộ vô cớ này hướng mình trút giận.

     Chỉ cần như vậy là đủ rồi, vậy là đủ rồi. Sở Phi Dương cảm thấy vui mừng, liền ngay cả cảm giác lo lắng sốt ruột kia cũng vơi đi chút ít.

     Chỉ cần nghĩ đến mấy năm trước trên Thương Lang Sơn, vị giáo chủ ma giáo vẻ mặt âm trầm lạnh nhạt nhìn đám thuộc hạ tử trận, nhưng hôm nay lại vì không muốn đem những tâm tư u tối tuỳ tiện trong lòng trút lên mình mà nhẫn nãi, Sở Phi Dương đã cảm thấy, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

     Quân Thư Ảnh cắn răng chịu đựng luồng bạo khí tăm tối trong lòng, hai bên đôi mắt đang nhắm nghiền nổi lên gân xanh nhàn nhạt. Trong đầu rối ren lộn xộn, lại đem từng việc đã trải qua tất cả...lừa gạt, phản bội, thương tổn, tất cả đều nhớ lại, từng chuyện từng chuyện sâu trong đáy lòng dồn dập kéo về. Lúc đó đã từng nghĩ người kia rất ân cần, nhưng khi xẩy ra chuyện, những ân cần này dĩ nhiên toàn bộ biến thành tổn thương cùng châm chọc sắc bén, khiến hắn từng vì những việc nhỏ nhặt mà cảm tạ trở nên ngu xuẩn như vậy, không cần đến người khác động thủ, cũng khiến hắn thương tích đầy mình. ( ảnh hận giáo chủ cũ của ảnh phản bội anh í mà- phụ thân của Tiểu Kỳ nhi)

     Quân Thư Ảnh trong đáy lòng mơ hồ cảm thấy không ổn, chỉ là bị những oán khí vương vấn trong tâm đã không có cách nào phân biệt được tình hình. Thế nhưng hắn vẫn nhớ được, những chuyện kia không liên quan đến Sở Phi Dương. Hắn không thể đem những oán hận chất chứa kia phát tiết lên người Sở Phi Dương được. Sở Phi Dương mang lại cho hắn là ánh sáng mặt trời rực rỡ cùng ôn nhu dịu dàng, mà ngay cả lúc đầu còn đối địch,cũng không hẳn là một loại thương tổn.

     Hai cái cánh tay từ phía sau đem hắn ôm lấy, Quân Thư Ảnh cảm thấy chính mình còn không kiên nhẫn, cũng không đợi hắn mở miệng nói chuyện, không đợi hắn dùng lực tránh ra, Sở Phi Dương xoay tới trước mặt hắn, mang theo tiếu dung nói: "Loại độc dược âm hiểm tột cùng này chính là muốn những người thân hiềm khích, phản bội lẫn nhau. Chúng ta không như hắn mong muốn, càng phải thân thiết tin tưởng lẫn nhau, ngươi nói đúng không?!"
 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét